Edit: Phong Lữ
(thay đổi ngôi kể)
Bởi vì hôm qua uống nhiều quá nên ngủ sớm, hôm nay Lý Bằng Mậu mới sáng sớm đã tỉnh. Cậu ta thấy trên người có chăn còn bàn đã được dọn mới nhớ tới ngày hôm qua mình đã làm cái gì.
Chuyện khác còn không sao, nhưng nhớ tới mình sau khi uống nhiều quá đã làm chuyện ngu xuẩn gì······ Lý Bằng Mậu cảm thấy xấu hổ chết đi được.
Cơ mà dù sao đó cũng là cảm xúc thật. Suốt một thời gian dài, cậu ta là thật sự coi người anh đó như mục tiêu noi theo. Khi làm chuyện gì Lý Bằng Mậu cũng thường nghĩ: nếu là cái anh kia thì anh ấy sẽ làm thế nào, không ngờ cậu thiếu niên năm đó chỉ thuận miệng lừa mình.
May mà lúc trước Thẩm Thư Kỳ đã đắp nặn ra một hình tượng đàng hoàng chói sáng trước mặt nhóc mập, Lý Bằng Mậu ngoại trừ gu quần áo kỳ quái ra thì cũng không học thói hư tật xấu nào. Mà cha mẹ Lý Bằng Mậu thấy con mình đột nhiên ngoan lên cũng rất vui, thấy con mình làm việc rất có chủ kiến và dự định, hơn nữa bị chuyện cậu trốn nhà đi dọa sợ, cũng không ép cậu làm gì nữa —— trừ chuyện sau khi trưởng thành, đi làm gì nghiêm túc thì phải mặc đồ tây đen.
Vì thế mấy năm nay Lý Bằng Mậu luôn cố gắng noi theo hình thượng thiếu niên kia, đến nỗi dù không gặp lại thiếu niên này, cậu cũng mang một tình cảm khó diễn tả bằng lời. Cậu trân trọng giấu ở trong lòng, thật sâu thật sâu dưới đáy lòng.
Qua nhiều năm sau, tình cờ đụng phải Thẩm Thư Kỳ, trong lòng Lý Bằng Mậu cảm thấy vô cùng phức tạp.
Cậu ta nhìn cái đã nhận ra Thẩm Thư Kỳ, nhưng đối phương lại không có ấn tượng gì về mình! Lý Bằng Mậu cảm thấy hơi buồn lòng, nhưng lại không nỡ cáu kỉnh gì với hắn. Nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy đây là một cơ hội làm quen lại, cũng không tồi. Vì thế cậu cố ý thành hàng xóm với Thẩm Thư Kỳ, còn cố ý gây chút khó dễ bắt Thẩm Thư Kỳ tăng ca với mình, đến nhà cậu ăn cơm —— đáng đời anh không nhận ra tôi!
Lý Bằng Mậu cũng không biết vì sao lại giở tính con nít với Thẩm Thư Kỳ như vậy, rõ ràng cậu rất muốn để anh ta thấy mình đã trưởng thành thành con người như anh ta từng nói.
Chắc là do anh ta đã gặp mình lúc mình chật vật nhất, Lý Bằng Mậu nghĩ thế.
Ở chung lâu rồi Lý Bằng Mậu mới phát hiện lúc trước thiếu niên chỉ đang khoác lác —— cái gì mà top toàn năng, biết nấu cơm, này là nấu mì gói mới đúng! Người mình sùng bái lâu như vậy thật ra chỉ là một người bình thường.
Nhưng mà hạt giống tình cảm đã gieo lúc trước vẫn không chịu khống chế, trong thời gian ở cùng Thẩm Thư Kỳ càng sinh sôi phát triển.
Đã không còn hình thượng lý tưởng mà cậu nhiều năm theo đuổi, cũng không còn người sáng chói như anh ta năm xưa đã khoác lác, nhưng Thẩm Thư Kỳ vẫn là Thẩm Thư Kỳ. Mỗi ngày đều tự khiến mình vui vẻ, các đồng nghiệp cũng đều thích anh ta, không hề xuất sắc cũng không kém cỏi, vẫn như cũ dùng thiện ý đối đãi với mọi người, vẫn là chính anh ta.
Lý Bằng Mậu ý thức được, tình cảm của mình đối với Thẩm Thư Kỳ là để ý, là thích, là ái mộ.
Cơ mà ······ Thẩm Thư Kỳ lại nghĩ như thế nào? Lý Bằng Mậu nắm chặt chăn, sợ Thẩm Thư Kỳ khi đã biết hết thảy sẽ xa cách cậu, dù sao anh ta cũng tự tuyên bố mình là thẳng nam.
Nhưng dù gì vẫn muốn hỏi rõ ràng!
Lý Bằng Mậu chuẩn bị sửa soạn, đi qua cửa nhà bên, định tìm Thẩm Thư Kỳ hỏi rõ ràng thái độ của anh ta.
······ lỡ đâu anh ấy chịu mình thì sao? Lý Bằng Mậu nghĩ, cậu mơ hồ nhớ rõ khi mình nằm ở trên sô pha dường như có cái gì mềm mại chạm vào mặt mình.
······
······
······
Thẩm Thư Kỳ nghĩ như thế nào? Bản thân Thẩm Thư Kỳ cũng không biết.
Hệt như học sinh cấp , sau xong hôn người ta xong thì Thẩm Thư Kỳ đỏ mặt cười ngây ngô hồi lâu, cảm thấy trong người xao động, không có cách giải tỏa.
Dọn nhà cho cậu chủ nhỏ một chút, sau đó Thẩm Thư Kỳ dứt khoát xuống lầu.
Tuyết tới từ cuối năm, nơi nơi đều trắng xoá. Thẩm Thư Kỳ hốt tuyết đắp lên mặt, mới cảm thấy mặt bớt nóng. Nhưng xao động trong lòng vẫn còn.
Giao thừa người ta đều ở nhà xem TV, trên đường cũng không có ai.
Thẩm Thư Kỳ thấy xung quanh không có ai, cũng không sợ mất mặt, vui vẻ bắt đầu chạy.
Ừm · chạy hai vòng bình tĩnh một chút.
Chạy chạy một hồi, xao động trong lòng không bớt đi, ngược lại còn như muốn trào ra thân thể. Trong đầu Thẩm Thư Kỳ đều là hình ảnh ở cùng cậu chủ nhỏ, cùng nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, vừa lơ đãng đã vấp chân, ngã trên tuyết.
Thẩm Thư Kỳ cứ nằm luôn như vậy tuyết, cũng không đứng dậy.
Trong đầu toàn là hình ảnh ở cùng cậu chủ nhỏ chồng chất. Anh cảm thấy cậu chủ nhỏ đúng là đối với anh và người khác là gương mặt khác nhau, đối với người khác thì tao nhã hữu lễ, nhưng thái độ khi ở với mình sẽ như con nít, sẽ cười sẽ cáu kỉnh, mà dỗ tí là có thể dỗ ok ngay.
Thẩm Thư Kỳ khi đi học cũng từng thử quen bạn gái, lúc sau cũng thử làm quen ở chung với một vài người, nhưng đều không có kết quả. Anh vẫn luôn cảm thấy sẽ có một cô gái ngực to eo nhỏ như người định mệnh, khiến mình tim đập loạn nhịp. Hiện tại người định mện đó cũng có rồi, tim đập loạn nhịp cũng có, nhưng lạ là nam.
Nam thì nam vậy, anh nhớ tới mình từng nói với người anh em Vu Đinh rằng: Thời đại này rồi, thích nam không mất mặt, có gì không thể tiếp thu chứ.
Chờ Thẩm Thư Kỳ nghĩ thông suốt tâm ý của mình, mặt cũng không nóng nữa, cũng không xao động nữa, bước chân nhẹ nhàng về nhà.
Sau đó ông trời không quen nhìn bộ dạng đắc ý của tiện nhân này.
Thẩm Thư Kỳ bị bệnh.