“Cô nương, tại hạ không biết uống rượu, xin cô nương tự trọng.”
Trong phòng truyền đến thanh âm của Lục Tiện Anh, Lương Uyên nhịn xuống sự tức giận, lấy ra bình dược cùng ngân châm mang đến. Đem ngân châm đã nhúng qua nước thuốc giấu ở trong tay, Lương Uyên đẩy cửa mà vào. Ba người quay đầu nhìn lại, hai cô nương còn chưa kịp phản ứng đã bị ngân châm của Lương Uyên đâm trúng, cảm giác tê cứng từ chỗ bị ngâm châm đâm trúng khuếch tán ra, hai người ngã ngồi xuống đất không nhúc nhích được.
Lục Tiện Anh đang suy nghĩ cách nào để thoát thân, thấy Lương Uyên đến đây, trong nháy mắt sáng lên, “Tử Thâm! Quá tốt rồi!” Nói xong liền lôi kéo Lương Uyên rời đi.
Lương Uyên ngăn lại động tác của Lục Tiện Anh, chuyển hướng qua hai người còn nằm trên đất. Tướng mạo của hai nữ tử này vừa nhìn là biết không phải người Trung Nguyên, Lương Uyên tiến lên lật tay áo của một trong hai người, quả nhiên trên cánh tay trái của nàng thấy một hình xăm hoa sen đỏ.
“Đồ án này… Giống như đã gặp ở đâu rồi.” Lục Tiện Anh cũng tiến lên, nhìn Lương Uyên đang làm cái gì.
“Đã gặp qua.” Lương Uyên cười có chút chế nhạo, đến bên tai Lục Tiện Anh thấp giọng nói, “Việc hai chúng ta lần đầu tiên ‘thẳng thắn’ chính là công lao của ‘thánh nữ’ đây…”
Lục Tiện Anh sửng sốt một chút, hồi tưởng lại, trong nháy mắt hai lỗ tai đỏ ửng. Nói đến chuyện phát sinh lúc hai người kết bạn với nhau được nửa năm, khi đó hai người đã vụng trộm nảy sinh tình cảm, chỉ là không ai nói toạc ra, vẫn tiếp tục làm bạn. Trên đường hai người ngẫu nhiên gặp thánh nữ Thiên Nguyên giáo, thánh nữ kia đối với Lục Tiện Anh nhất kiến chung tình, liền hạ xuân dược với hắn. Ai biết mục đích của thánh nữ kia không thành, ngược lại là tiện nghi cho Lương Uyên, lần đầu tiên của hai người, có thể nói là Lục Tiện Anh ‘cường’ Lương Uyên.
“Kia, các nàng chẳng phải là người của Thiên Nguyên giáo sao.” Lục Tiện Anh giả vờ trấn định, kì thật lỗ tai đã đỏ đến sắp nhỏ máu.
“Thực sự là chiếm được hết mà không tốn thời gian, thật là phải cảm ơn hai đệ đệ tốt của ngươi.” Lương Uyên thu hồi thái độ trêu đùa, ngồi xổm xuống trước mặt hai nữ tử, “Ta sẽ không làm tổn thương các ngươi, cũng không hỏi mục đích các ngươi trà trộn vào Trung Nguyên, chỉ là muốn hỏi một chút về chuyện ‘Xích Luyện’”
Hai nữ tử tuy rằng không thể nhúc nhích, nhưng vẫn bảo trì biểu cảm mờ mịt khó hiểu, Hướng Nhan đáp lại, “Công tử nói đùa, Xích Luyện gì chứ, chúng ta cũng không biết.”
Lương Uyên nhíu nhíu mày, gật đầu nói, “Tốt.” Vừa nói vừa lấy ra ngân châm, trên khuôn mặt Hướng Nhan nhói một cái, chỉ thấy dung nhan yêu diễm của nàng nháy mắt vặn vẹo, miệng méo xệch qua một bên, con mắt cũng sai lệch. Lục Tiện Anh đã sớm thấy qua chiêu này, chính là thi châm làm cho các cơ trên khuôn mặt biến đổi, cho nên cũng không cảm thấy kinh ngạc, mấy ngày nữa sẽ tự khôi phục. Lương Uyên nhìn về phía Tịch Nhan, lại hỏi, “Vị cô nương này có biết không?”
Tịch Nhan thấy thế có chút hoang mang, nàng để ý nhất chính là gương mặt của mình, nhưng không hiểu sao người này lại muốn ép hỏi nàng chuyện trong giáo, cũng không để cho nàng dễ dàng mở miệng. Lương Uyên thấy nàng thế nào cũng không chịu nói, giơ tay lên muốn hạ châm. Tịch Nhan muốn tránh cũng tránh không thoát, sợ đến mức nhắm mắt lại, “Xích Luyện thật ra là một đồ vật trong giáo ta, nhưng chỉ có Đường chủ trở lên mới có tư cách sử dụng. Giáo chúng nho nhỏ như chúng ta cũng không biết rõ.”
“Ồ?” Tay của Lương Uyên miễn cưỡng dừng lại, “Các ngươi chỉ là giáo chúng… Vậy mà có thể che giấu thân phận ở đây lâu như vậy, trong thành Hưng Nguyên nhất định có người tiếp ứng đi? Nói cho ta biết làm sao để cùng bọn họ liên lạc?”
Đôi mắt Tịch Nhan đảo qua ngân châm trước mặt mình, khẩn trương nuốt nước miếng, nói, “Ta, trong ngực ta có một cái khăn tay, dùng khẩu hiệu để nhớ rõ địa chỉ cùng mật ngữ…”
Lương Uyên nghe vậy không nghi ngờ nàng nữa, duỗi hai ngón tay lấy cái khăn kia ra, kết quả vừa mới lôi ra, một luồng bột phấn ‘phốc’ một cái tản ra khắp nơi. Lương Uyên lập tức ngừng thở, nhưng thuốc bột này vừa đụng vào da liền nhanh chóng hoà tan rồi bị hấp thu, Lương Uyên thấy không ổn liền quay người kéo Lục Tiện Anh tông cửa xông ra.
Hai người chạy một trận vào một hẻm nhỏ không người, Lương Uyên bước chậm lại. Lục Tiện Anh thấy sắc mặt y ửng hồng, hành động cũng chậm chạp, trong lòng nóng như lửa đốt, “Tử Thâm! Tử Thâm ngươi sao rồi?”
Lương Uyên gác đầu lên vai Lục Tiện Anh, cọ cọ ở hõm vai hắn, “Ừm, là xuân dược…”
“Sao cơ?”
Lương Uyên cảm thấy hô hấp mình nóng rực, dục vọng dâng lên, “Trên dưới Thiên Nguyên giáo, thánh nữ đều có cái đức hạnh này à…”
“Vậy bây giờ chúng ta…”
“…” Lương Uyên lại cọ cọ, “Tìm một khách điếm đi.”
“Được.” Lục Tiện Anh nói, dễ dàng ôm trọn Lương Uyên, đi đến bên kia đường phố.
Từ lúc tìm khách điếm cho đến khi lên phòng, toàn bộ hành trình Lương Uyên đều đem mặt chôn trong lòng Lục Tiện Anh, thật sự mất hết mặt mũi. Sau khi vào phòng, Lục Tiện Anh đem Lương Uyên đặt trên giường, chính mình ngồi bên cạnh y. Không khí giữa hai người không hiểu sao lại tràn ngập lúng túng, dĩ nhiên ai cũng không nhúc nhích.
Trầm mặc hồi lâu, kết quả là vẫn lo lắng tình hình của Lương Uyên, Lục Tiện Anh mở miệng trước, “Tử Thâm, ta, ta tới giúp ngươi…” Nói xong liền duỗi tay tới giữ hai chân Lương Uyên.
“Ư~” Bộ phận sung huyết đến mức tận cùng vừa bị đụng vào, Lương Uyên liền nhịn không được mà thở dốc, nắm lấy tay Lục Tiện Anh bỏ vào trong lưng quần chính mình.
Lục Tiện Anh một bên an ủi, một bên bò lên giường hôn môi y. Môi lưỡi giao triền, hô hấp Lục Tiện Anh cũng rất rối loạn. Hắn ngược lại hôn lỗ tai cùng cái cổ của Lương Uyên, Lương Uyên bởi vì dược hiệu nên phản ứng vô cùng mẫn cảm, thân thể giãy dụa mấy lần. Lục Tiện Anh theo bản năng ngăn được thân thể Lương Uyên, tiếp tục hôi môi y, tay cũng không rảnh mà mở ra lưng quần y, bỏ đi quần ngoài của chính mình.
Tay Lương Uyên đặt lên bắp đùi bóng loáng săn chắc của Lục Tiện Anh, một đường lên thẳng hai gò mông tròn mẩy, nhịn không được mà nắn bóp, “A, Tiện Anh ~ ” Cái tay ở trên gò mông xoa xoa mấy cái, ngón tay liền lẻn vào chỗ kín giữa hai chân Lục Tiện Anh, phát hiện hắn đã chuẩn bị xong, “Tiện Anh, Tiện Anh ~ cho ta đi… Hm…”
Lương Uyên rất ít khi xuất hiện thần thái nhu nhược như vậy, Lục Tiện Anh thấy thế tim đập không ngừng, nghe lời y tự tách hai chân ra, chậm rãi hướng nơi cứng rắn nóng bỏng kia ngồi xuống.
“Ư, ha a ~ ” Lúc cái kia toàn bộ đi vào, hai người nhịn không được thở dốc thoả mãn.
Cảm thấy chính mình bị nơi ấm nóng kia của Lục Tiện Anh bao vây lấy, Lương Uyên nhịn không được mà thúc giục, “Động, Tiện Anh, động đi.”
Lục Tiện Anh cảm thấy nơi ngậm lấy côn tht kia cũng rất khao khát, liền tự mình chống đẩy chuyển động. Nhưng hắn bị trướng đầy đến mức chân nhũn ra, động vô cùng chậm, có khi mới vài cái liền không động nổi, Lương Uyên càng thêm sốt ruột, lúc hắn vừa ngồi xuống y liền thẳng lưng đâm lên.
“Ách a a, quá sâu… A ~ quá sâu…” Lục Tiện Anh bị đâm lên mấy lần liền không chịu nổi, ngã xuống lồng ngực Lương Uyên. Lương Uyên dựa thế xoay người, nắm lại quyền chủ động. Y bởi vì dược hiệu mà cấp thiết không thôi, dùng sức ra vào, khác hẳn ôn nhu thường ngày, Lục Tiện Anh cảm giác mình bị đâm đến không thở nổi, ngay cả tiếng rên rỉ đều không phát ra được.
“Ân, Tiện Anh, Tiện Anh!”
Lương Uyên gầm nhẹ một tiếng liền phóng ra, sau khi kết thúc liền lấy ngón tay xỏ xuyên mật huyệt vẫn chưa đạt cao trào của Lục Tiện Anh, rất nhanh cũng là cho hắn tiết ra. Lương Uyên rất nhanh cứng lên, lần này y bôi dịch thể Lục Tiện Anh vừa tiết ra thuận lợi khuếch trương cúc huyệt phía sau. Cúc huyệt vừa rồi đã dính không ít dâm thuỷ phía trước, khuếch trương cực kì dễ dàng, rất nhanh có thể dung nạp được Lương Uyên.
Lương Uyên sau khi phóng thích một lần đã lấy lại một chút lí trí, hậu đình rất dễ bị thương, cho nên động tác của y cũng thả chậm lại, từng chút từng chút tiến vào. Sau khi toàn bộ được ngậm hết, một chút lí trí vất vả tìm được liền bay đi hết, quá chặt, làm da đầu y tê dại, chỉ muốn lập tức mạnh mẽ chiếm đoạt.
“Tử Thâm, chờ chút, a ha ~ thật trướng, a a ~ ” Lục Tiện Anh bị trướng đến khó chịu, hai chân chặt chẽ quấn lấy thắt lưng Lương Uyên, nỗ lực ngăn cản động tác của y.
Lương Uyên kề sát thân thể lung tung hôn môi Lục Tiện Anh, trong miệng mơ hồ nói ‘xin lỗi’, sau đó không chút lưu tình mà chuyển động.
“A, không… không được… A ha a ~ ”
Lương Uyên nhanh chóng thăm dò trong cúc huyệt căng mịn bên trong Lục Tiện Anh, nỗ lực tìm ra nơi có thể làm cho Lục Tiện Anh thoải mái kia, xoay chuyển hai vòng đột nhiên đụng đến một chỗ, Lục Tiện Anh lập tức căng lại thân thể, thanh âm thở dốc thay đổi hoàn toàn.
“Nha a ––––– A! A ha ~ ”
“Là nơi này sao? Hửm? Nơi này sao?” Lương Uyên ngoài miệng hỏi, thân thể vẫn hành động, không ngừng đỉnh vào nơi đó.
“Ưm, ha a ~ không muốn…. Không được, Tử Thâm! A a ~ ” Khoái cảm từ hậu huyệt mang lại cùng hoa huyt phía trước bất đồng, kéo dài lại mãnh liệt, Lục Tiện Anh bị đỉnh mấy lần liền phun ra bạch dịch. Lương Uyên thấy hắn đạt cao trào, một bên nắm lấy phân thân hắn vuốt ve, một bên càng dùng sức tiến công. Lục Tiện Anh không chịu đựng được, trước lúc Lương Uyên phóng ra liền tiết lần thứ hai. Mãi đến khi Lương Uyên xuất ra ba lần mới dừng lại. Thấy Lục Tiện Anh mệt mỏi không chịu nổi, Lương Uyên nắm lấy tay hắn truyền nội lực giúp hắn xoa dịu. Sau đó hai người cứ ôm nhau như vậy, không quan tâm đến việc tẩy rửa liền mơ hồ mà thiếp đi.