『Ma Pháp Thiếu Nữ』
Khi nhắc tới cái tên này bạn thường liên tưởng đến điều gì?
Những nàng công chúa của thế giới phép thuật làm phép qua chiếc gương cầm tay?
Một phù thủy tập sự đang rèn luyện tại một thị trấn nơi những người thường sinh sống?
Hay là những cô gái dũng cảm chiến đấu với kẻ xấu vì công lý?
Những điều đấy không hoàn toàn sai, chỉ là ở thế giới này nó hơi khác một chút
Ứng viên Pháp Sư Khế Ước Thuộc Bộ Quốc Phòng – hay còn gọi là 『Ma Pháp Thiếu Nữ』họ là 『Những Vệ Binh Quốc Gia』, những con người được chọn để chống lại sự đổ bộ của vô số Ma Thú.
Người là vì địa vị.
Người là vì lý tưởng.
Người thì vì hy vọng.
Người là vì hoà bình của nhân loại và vì thế mà những con người ấy đã
chọn con đường này.
Văn vẻ là thế nhưng thực tại lại quá đỗi tàn khốc, điều chờ đợi những người chọn trở thành『Ma Pháp Thiếu Nữ』là những ngày tháng
đấu tranh cho sự sống của chính bản thân họ chứ không ai khác, và một xã hội nơi kẻ yếu không có quyền lên tiếng.
Mặc cho môi trường vô cùng khắc nghiệt – họ không được phép rút lui.
Hay có thể nói rằng họ phải thắng, nếu họ bại trận điều đó đồng nghĩa với cái chết.
—Đây là câu chuyện về một cô gái, hay đúng hơn là một chàng trai, người bị vướng vào một số phận như vậy.
—Đây là câu chuyện về Hagakure Sakura.
◆◆◆
Dù đang là 2 giờ sáng, thế nhưng lại có một cô bé lang thang trên
phố. Cô
mặc độc trên người một bộ đồ ngủ mà vất vưởng trên phố trong khi tay còn phải bám vào tường mà bước đi. Có lẽ do vấn đề sức khỏe nên hơi thở của cô khi thì gấp gáp khi lại đứt quãng.
『Thời gian còn lại cho tới lúc Ma Thú xuất hiện là 5 phút. Xin hãy sơ tán về hướng tây bắc.』
Một giọng nói máy móc phát ra từ chiếc điện thoại của cô.
「Nhanh lên, mình phải thoát khỏi đây…」
Cô bé đau đớn lẩm bẩm. Cắn chặt môi lại như để tự nhắc bản thân, cô dồn hết sức vào đôi chân còn đang run rẩy của mình.
—Đã bao lâu rồi kể từ lúc tiếng báo động đầu tiên kêu lên? Nếu không rời đi ngay lập tức thì mọi chuyện sẽ quá muộn.
Keho~ Cô bé ho khan. Có lẽ là do cảm lạnh nên thân nhiệt của cô lúc này rất cao và đầu cô giờ đang cảm thấy rất choáng váng. Tuy nhiên cô đi ra ngoài đường trong tình trạng như vậy là có lí do cả.
Đúng vậy–Ma Thú đang tới.
『–Dự báo sự xuất hiện của Ma Thú hạng E đã được xác nhận. Còn 3 phút nữa nó sẽ xuất hiện. Nếu bạn đang ở khu vực được đánh dấu, xin hãy sơ tán tới nơi đã chỉ định ngay lập tức.』
Cô chắc chắn đã nghe rõ mồn một tiếng thông báo như vậy vào nửa đêm, lúc mà nhận thức của cô vẫn còn đang mập mờ. Tuy nhiên cô không chắc chắn lắm vì tâm trí cô lúc này rất mơ hồ, cảm giác như vừa tỉnh dậy từ một giấc ngủ sâu vậy, có lẽ là vì cơn sốt.
Ma Thú hạng E. Qua bản đồ trên điện thoại, cô biết được chính phủ dự đoán con Ma Thú hạng E này sẽ xuất hiện trong bán kính 200m tính từ nhà cô.
Với khoảng cách như vậy, cô đáng lý ra đã có thể sơ tán cùng với gia đình. Tuy nhiên, bố mẹ của cô lại đang
dự tang lễ của một người họ hàng xa nên họ sẽ không về nhà cho tới tối mai. Thế nên cô mới phải chạy trốn một mình mặc cho tình trạng sức khoẻ ngày càng tệ đi.
Ở thời đại này, người chết vì bị Ma Thú tấn công không hề hiếm. Mỗi năm đều có các ca tử vong được ghi nhận – dần già người ta coi chúng giống như tai nạn giao thông.
Cứ cho rằng việc tử vong do
Ma Thú là một việc bình thường đi –nhưng đương nhiên chả ai muốn dính líu tới chúng cả .
…Thế nhưng người bà của cô vẫn hay kể về vài thập kỷ trước, khoảng thời gian mà chúng vẫn chưa hề tồn tại.
『Ma Thú • Kẻ thù không đội trời chung của nhân loại』
Sự tồn tại của chúng giống như một trò đùa tệ hại bỗng dưng trở thành sự thật vậy.
–Mọi chuyện bắt đầu từ 30 năm trước, khi đó là 2 giờ chiều ngày 7 tháng 7.
Mọi người nhìn lên bầu trời và bắt đầu la hét.
Bầu trời bị nứt ra.
Vết nứt rộng lớn đến nỗi bạn không thấy được điểm kết thúc của nó nếu chỉ nhìn lên bầu trời. Nó lan ra và bao trùm khắp cả nước Nhật.
Mọi người vừa mới tự hỏi chuyện quái quỷ gì mới xảy ra thì vết nứt đấy như hoà vào bầu trời xanh và biến mất không một dấu vết. Trên bản tin ngày hôm ấy, chính phủ giải thích rằng đó chỉ là hiện tượng cực quang .
–Đúng vậy, mọi người ở thời điểm đó không hề hay biết rằng đó là sự bắt đầu của tất cả mọi chuyện sau này.
Ngay sau cái ngày mà bầu trời bị nứt vỡ kia, trên con đường giữa chốn thành thị đông đúc, một buổi sáng ồn ào vội vã như bao ngày ở Nhật Bản — "thứ đấy" đột ngột xuất hiện mà không có lấy một lời cảnh báo nào.
Con thú trông giống như một con gấu to lớn nhưng lại hung dữ hơn nhiều, đã giết chết hàng chục
người xấu số cho đến khi bị cảnh sát chống bạo động bắn chết vài giờ sau đó …..nếu chỉ có vậy thôi, thì đã có thể xem như một sự cố động vật hoang dã phát tiết mà không rõ nguyên do, và đã có thể chìm vào quên lãng trong ký ức của mọi người.
–Thế nhưng điều đó đã không xảy ra.
Kể từ ngày hôm đó, những sinh vật giống thú vật cứ liên tiếp xuất hiện, mỗi con mang một hình dáng khác nhau và ở những vị trí khác nhau trên khắp quốc đảo Nhật Bản với tần suất lên tới vài vụ mỗi ngày.
Những con thú bí ẩn đấy cứ sau một khoảng thời gian sẽ tan biến vào
không khí và biến mất tựa như một làn sương. Quả thực, chúng được xem như là những kẻ xâm lược vô danh. Lo lắng và sợ hãi dần lan rộng và hầu hết mọi người vẫn không thể chấp nhận rằng thế giới đã thay đổi.
Vài ngày sau sự cố đầu tiên, một nhà ngoại cảm nào đó đã nói với chính phủ rằng hiện vẫn chưa có giải pháp nào, 『Đây là do hiện tượng cực quang ngày hôm qua. Những thứ xấu xa đang tiến vào Nhật Bản thông qua vết nứt đó』 sau đó chúng được lan truyền nhanh chóng qua SNS.
Lúc đầu, đa số mọi người chế giễu nhà ngoại cảm nhưng rồi dần dần không còn ai phản đối nữa…không phải lúc để bận tâm những thứ như vậy nữa.
Ban đầu truyền thông nước ngoài đưa tin về những sự cố như một bộ phim quái vật tệ hại, nhưng theo thời gian nó trở thành một thứ gì đấy u ám hơn nhiều.
「Điạ ngục thời hiện đại」.
「Sự kết thúc của chủ nghĩa vô thần」.
「Đất nước bị thần linh bỏ rơi」.
「Những con Ma Thú đấy chắc chắn là ác quỷ」.
「Nếu chúng ta dính dáng đến một đất nước như vậy thì quốc gia của chúng ta cũng sẽ bị hủy diệt!」
…..Dẫu những điều thần bí đã mất dần giữa thời hiện đại và ảnh hưởng của thần linh chỉ còn là cái bóng của những ngày xưa cũ, thế nhưng tôn giáo đã bám rễ sâu trong thế giới này. Con người ta liên kết nỗi sợ hãi cái chưa biết với những tồn tại đã được biết đến cũng là chuyện hiển nhiên.
Điều bất hạnh nhất với Nhật Bản là những quốc gia khác không muốn dính dáng tới mấy biến cố này.
Chính bởi vì lý do nào đó mà Ma Thú chỉ xuất hiện mỗi ở Nhật..
Nhiều quốc gia cảm thấy rằng nếu họ giúp Nhật Bản mà tình hình vẫn tiếp tục xấu đi, những con Ma Thú đó có thể sang cả đất nước của họ.
Các nước khác phản ứng lại rất nhanh, Mỹ, Nga, EU và các nước Châu Á khác đều đóng cửa đại sứ quán trong vòng 3 tháng kể từ biến cố đầu tiên. Một số nước còn ban lệnh cấm người Nhật nhập cư vào nước mình.
Ba tháng, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, Nhật Bản đã bị đẩy vào thế cô lập.
…..Nghe thì có vẻ tàn nhẫn, nhưng đối với các nước khác Ma Thú đã trở thành biểu tượng của sự kinh hoàng. Có thể các quốc gia khác đều phải chịu áp lực nào đó khiến cho các quốc gia này cắt đứt quan hệ với Nhật Bản, nhưng quan tâm những gì xảy với với một quốc đảo xa xôi với các quốc gia khác chẳng khác gì lo chuyện nhà người ta. Cũng giống như câu chuyện tấm ván của Carneades[note59960], thế giới dễ dàng gạt bỏ đất nước Nhất Bản để lo lấy cái thân mình âu cũng là điều tất yếu.
Nhật Bản bị rơi vào tình trạng cô lập đồng thời bị Ma Thú xâm lược và đang trên bờ vực sụp đổ. Nỗi hãi bị những con Ma Thú kinh hoàng tấn công bất kể đêm ngày đã khiến người dân ở Nhật Bản trở nên kiệt quệ.
Mặt khác, tầng lớp thượng lưu thì bỏ trốn sang nước ngoài từ lâu còn những người có quốc tịch nước ngoài cũng nhanh chóng bỏ về nước. Chỉ còn lại những con người không thể trốn thoát bị bỏ lại ở Nhật.
…Ba mươi năm đã trôi qua kể từ cơn ác mộng đó. Phép màu này đến phép màu khác liên tiếp xảy ra kể từ đấy. Mặc dù tình hình ở Nhật Bản đã được cải thiện đáng kể nhưng đây vẫn là nơi nguy hiểm để sinh sống.
–Đó là bởi vì Ma Thú vẫn chưa biến mất.
「Ah」.
Đột nhiên chân của cô bé bị vướng vào nhau và cô ngã xuống tại chỗ. Tầm nhìn của cô bé bị méo mó do ảnh hưởng bởi cú ngã.
Do cơn sốt cao nên thể trạng cô không được tốt. Nếu mà bạn trộn lẫn nỗi sợ hãi do hoàn cảnh và sự khó chịu lại của cơn sốt lại với nhau thì việc cô bé ấy không thể đi đứng một cách bình thường cũng không có gì lạ cả. Tuy nhiên, cô không thể ở lại chỗ này được.
Cô gom hết chút sức lực còn lại mà cố gắng để đứng dậy.
–Như thể chế giễu cho sự cố gắng của cô, một tiếng chuông inh ỏi phát ra từ chiếc điện thoại của cô.
『Cảnh báo. Cảnh báo. Xin hãy rời khỏi khu vực hiện tại ngay lập tức. Nhắc lại. Xin hãy rời khỏi khu vực hiện tại ngay lập tức. Vị trí xuất hiện dự kiến là 20m tính từ vị trí hiện tại của bạn. Nhắc lại. Xin hãy rời–』
「Eh, đùa à….đây đáng lẽ là khu vực an toàn trên bản đồ mà!」
Cô gấp rút kiểm tra bản đồ trên điện thoại, nhưng sự kì vọng của cô bị dập tắt. Trên màn hình hiển thị khu vực hiện tại của cô là khu vực cảnh báo màu đỏ, được tô đậm với dòng chữ cảnh báo khẩn cấp.
「Sa-Sao lại như vậy được? Tại sao bản đồ bây giờ lại hiển thị hoàn toàn khác biệt với ban đầu? Mình chưa từng nghe về chuyện này trước đây…!」
–Chạy, phải chạy, mình phải chạy khỏi đây!
Ngay khi cô bé hoảng loạn cố gắng bỏ chạy bất chấp cơn đau khắp cơ thể, cô cảm thấy sự ớn lạnh chạy dọc sống lưng, khác hoàn toàn với cái gây ra bởi cơn sốt.
「A, ah, không thể nào…」
Từ nơi tiếng động lạ phát ra, cô có thể thấy thấp thoáng bóng dáng của một thứ gì đó to lớn đang tiếp cận
từ con hẻm kế bên. Cô ngay lập tức nhận ra nó là gì.
—Cô muốn chạy ngay lập tức nhưng chân cô không chịu di chuyển, cứ như chúng bị đóng băng vậy. Cô bé vừa run rẩy vừa chậm rãi quay đầu lại.
Nó mang hình dáng như một người đàn ông to lớn.Thế nhưng, có một điểm khác biệt to lớn giữa thứ đó với người bình thường.
「Gururururu. Gaaaaaaa!!!」
Mang theo ánh trăng tròn trên lưng – một con Ma Thú mang khuôn mặt của một con sói đang toả đầy sát khí.
Cô bé hét không thành tiếng.
Sự kinh hãi đến tột độ đã chi phối toàn bộ suy nghĩ của cô. Cô muốn chạy khỏi đây ngay lập tức nhưng cô không thể thoát khỏi đôi mắt của con Ma Thú.
—Ah, không đời nào, đây là đùa thôi đúng không, không thể nào.
Cô đã nhìn thấy rất nhiều Ma Thú, nhưng chúng chỉ được miêu tả một cách phi thực tế qua TV hay sách báo. Kể cả một thợ săn cũng sẽ bị sốc nếu chạm trán phải một con gấu hoang dã ,vậy liệu một cô bé có bị sốc khi chạm trán với một con Ma Thú không? Nó là một câu hỏi không nói chắc ai cũng biết câu trả lời.
「Uu, uuuu」
Nước mắt không ngừng tuôn rơi từ đôi mắt của cô. cô không thể chịu đựng thêm được nữa và bắt đầu khóc. Sợ hãi trước cái chết, cô bé có thể thấy con quái vật trước mặt cô kinh khủng đến mức nào.
Nhìn vào cô bé , con Ma Thú cười toe toét. Nó trông có vẻ rất vui khi tìm thấy một món đồ chơi mới. Biểu hiện đó đã nói lên rằng tương lai của cô bé sẽ thảm khốc đến mức nào.
—Kết thúc rồi, cuộc đời của cô sẽ kết thúc tại đây, bị xé xác bởi một người sói.
Ngay khi cô bé định bỏ cuộc, cô cảm thấy có thứ gì đó chạm vào vai mình.
「Nhắm mắt lại đi.」
Một giọng nói dịu dàng đến đáng ngạc nhiên truyền tới cô bé . Cô nhắm mắt lại như được bảo .Cô có cảm giác mình phải làm theo vì lí do nào đó.
Sau đó là tiếng của một cơn gió mạnh, theo sau là tiếng của một vật nặng đập vào mặt đất. Và rồi chỉ còn âm thanh thô ráp, đục ngầu của nước đọng lại trong tai cô. Cô bất giác rùng mình, nhưng cô vẫn nhắm tịt mắt lại.
Chưa kịp nói gì, cô bé đột nhiên khuỵu gối xuống . Khi còn đang run rẩy lấy tay che mặt mình, cô có thể nghe thấy tiếng của thứ gì đấy bắn tung toé, sau đó là âm thanh như có ai đó bước qua
một vũng nước lớn. Tiếng bước chân chậm rãi tiến lại gần cô.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô. Thứ gì đang tiến lại gần cô vậy? Nếu cô ngẩng đầu lên và mở mắt ra, cô có lẽ sẽ biết đó là gì nhưng nỗi sợ hãi đã ngăn cô làm vậy.
—Nếu như đó là một con Ma Thú khác thì sao?
Trong trường hợp đó, cô không tự tin rằng mình sẽ giữ được sự tỉnh táo, cô nghĩ là thà nhắm mắt mà chết có khi còn tốt hơn.
Cô bé đang run rẩy trong sợ hãi thì thứ gì đó chạm vào vai cô.
「Hiiiii!?」
Quá bất ngờ, cả cơ thể của cô như giật bắn lên—Đáng sợ quá, đáng sợ quá ,đáng sợ quá, nếu đây là một cơn ác mộng cô muốn mình tỉnh lại ngay. Trong khi ước những điều đó, cô bé khom người lại. Tuy nhiên mọi việc lại khác với cô nghĩ .
「…Em có sao không? Có bị thương chỗ nào không?」
—Đó là một giọng nói cực kỳ rõ ràng, nhưng có chút gì đó rất hoài niệm cho cô bé cảm giác nhẹ nhõm lạ lùng.
Cô bé, người đang thở gấp vì bị kích động được nhẹ nhàng xoa dịu cho đến khi hơi thở của cô trở lại bình thường. Chủ nhân của giọng nói bí ẩn đó nhẹ nhàng ôm cô cho tới khi cô bình tĩnh lại.
—Người này là ai vậy?
Cô bé lúc này đã bình tĩnh lại, cô mở mắt ra và ngẩng đầu lên.Trước mặt cô là một cô gái với vẻ mặt lo lắng, có lẽ lớn hơn cô vài tuổi.
Cô có thân hình mảnh mai với với đôi mắt lạnh lùng. Tạo ấn tượng nam tính nhưng đồng thời lại xinh đẹp một cách khó tả.
Nhìn vào cô gái ấy ,cô bé nhanh chóng biết cô ấy là ai—không, cô biết cái tên chung cho những『Sự tồn tại』như cô ấy.
「Ma Pháp, Thiếu Nữ?」
Cô gái kia gật đầu trước câu hỏi của cô.
–Sau khi Ma Thú xuất hiện trên thế giới này, một sự tồn tại khác cũng xuất hiện theo đó chính là『Ma Pháp Thiếu Nữ』
Để chống lại Ma Thú, những cô gái trạc tuổi cô đã thiết lập một khế ước Ma Thúật. Cô gái trước mặt cô có lẽ là một trong số đó.
–Ah, mình được cứu rồi.
Trong khoảnh khắc cô đã nhận ra sự thật này, toàn bộ sức lực như rời bỏ cô. cơ thể cô giờ đây nặng như chì vậy.
Trong khi giúp đỡ cô bé vừa gục xuống, cô gái kia kiểm tra tình trạng của cô và nói ‘Có vẻ như em không có thương tích gì’.
「Nhưng lần sau nếu nghe tiếng báo động mà sức khoẻ không được tốt, nhớ gọi đội cứu hộ nhé. Em không cần phải làm chuyện quá sức như vậy đâu」
「Ah….」
Khi nghe nói vậy, cô bé chợt nhận ra sự tồn tại của dịch vụ cứu hộ. Do bị sốt, ý nghĩ chạy trốn đã chiếm lấy toàn bộ tâm trí cô khi đó nên cô không hề nghĩ tới việc gọi giúp đỡ.
「Em bị sốt rồi, chị sẽ đưa em tới bệnh viện .Cứ nghỉ ngơi thật tốt ở đó nhé」
Cô gái kia nói vậy trong khi đặt bàn tay phải của mình lên trán cô bé. Nhiệt độ từ bàn tay của cô ấy rất thoải mái đối với cô bé. Ngay khi bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, cô bé như vừa mới nghĩ ra điều gì đó và khẽ nói.
「Onee-san, chị tên là gì vậy?」
—Cô bé chắc chắn không thể nào quên những gì đã xảy ra hôm nay. Vì thế, cô muốn biết tên ân nhân của mình, người đã kéo cô lên từ hố sâu của sự sợ hãi.
Đáp lại, cô gái kia mỉm cười dịu dàng và khẽ nói tên cô.
「—Tên chị là Hagakure Sakura. Em không cần phải nhớ nó đâu. Dù sao nó cũng chỉ là một cái tên tầm thường mà thôi.」
「Hagakure, Sakura」
–Đó là tất cả những gì cô bé có thể nhớ.
Trước khi cô nhận ra, cô đã nằm trên giường bệnh và được truyền dịch qua ống
tĩnh mạch. Mẹ của cô lao vào ôm chầm lấy cô, mắt hãy cònrơm rớm nước mắt. Có vẻ như cô gái kia–Hagakure Sakura, đã đưa cô tới bệnh viện.
Theo bác sĩ, cô đã bất tỉnh khoảng một tuần vì cơn sốtđã trở nặng và phát triển thành bệnh viêm phổi, có vẻ là vì cô đã di chuyển bên ngoài quá nhiều. Cô được bảo rằng nếu không tới bệnh viện kịp thời , bệnh tình khó mà cứu vãn nổi.
Còn cô gái kia sau khi mang cô bé đang bất tỉnh trên lưng tới chỗ bác sĩ, cô ấy đã ngay lập tức biến đi đâu đó.
Cô bé cười tít mắt khi nhìn vào vị bác sĩ người có vẻ lo âu vì cô gái kia không cho biết tên mình. Cô nghĩ rằng đó là việc mà người đó chắc chắn sẽ làm.
Cô bé nhớ lại về đêm hôm đó trong khi dỗ dành người mẹ đang khóc như mưa sau khi biết con gái mình đã an toàn. Cô đã rất hoảng sợ, nhưng hơn thế nữa, cô ấy muốn ai đó nghe về trải nghiệm kì lạ của mình.
「Okaa-san—một Ma Pháp Thiếu Nữ đã cứu con đấy!」
◆◆◆
–Một vài tháng sau khi cô bé bị tấn công bởi Ma Thú .
Khi cô bé cuối cùng đủ khoẻ để xuất viện, cô đang vừa đi vừa nói chuyện với bạn của mình thì cô vấp phải cục đá và ngã vào một nam sinh trung học trước mặt cô. Chàng trai nhanh chóng đỡ lấy thân hình lảo đảo của cô bé.
「Ah, cho em xin lỗi!」
「Không, em không cần phải bận tâm đâu. Cũng là lỗi anh mà」
Đó là lỗi của cô bé vì không nhìn đằng trước và cô nghĩ anh ta sẽ tức giận nên đã nhanh chóng xin lỗi, thế nhưng chàng trai đáp lại như thể chẳng có gì và rời đi.
Ngay khi cô nhẹ nhàng nhìn theo bóng lưng của anh ấy, bạn cô vừa kéo áo cô vừa cười toe toét.
「Ồ, gì đây? Yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên hả? Anh ta trông cũng được đó chứ? Còn có vẻ rất tốt bụng nữa.」
「Kh-Không phải vậy đâu! Nhưng nó là gì vậy nhỉ?」
Cô bé lầm bầm, đưa tay lên cằm suy nghĩ.
「—Cảm giác như anh ấy giống ai đó vậy」
Bạn của cô lộ rõ vẻ chán nản với câu trả lời của cô ấy bằng một câu 「Há?」 , sau đó nắm lấy tay cô và bắt đầu kéo cô đi, nói rằng họ sẽ trễ học nếu không nhanh lên.
Vì thế cô bé không nghĩ ngợi gì nữa về cái cảm giác deja vu vào lúc đó nữa mà thay vào đó tiếp tục cuộc sống thường ngày yên bình của mình.
Cô bé không hề nhận ra chàng trai đã quay lại nhìn cô từ xa và tự nhủ với bản thân 「Mừng là em ấy vẫn ổn 」.