Chương cuối: Phụ lục của phụ lục
"Hai cô nàng đó, lại dùng thủ đoạn khủng khiếp như vậy để quyến rũ mình..."
Đối mặt với lời phát biểu đầy khiêu khích và không mảnh vải che thân phối hợp với ruy băng làm quà tăng đầy bất ngờ, tôi dùng hết toàn lực để không chịu thua trước cám dỗ và thoát khỏi hiện trường.
Gần đây tôi còn phải đối mặt với sự cám dỗ từ bộ ngực vĩ đại của Elise và thật sự hi vọng các cô nàng có thể tha cho tôi một mạng:
(Cho dù muốn ra tay, mình vẫn phải chờ đến khi trưởng thành! )
Cảm giác được Wendelin bên trong hình như cũng ủng hộ chủ trương này của tôi, tôi quyết định nghe theo ý kiến của cậu ta và tiếp tục chịu đựng.
Bởi vì Ichinomiya Shingo là một công dân bình thường ở Nhật Bản.
Khi người trong công ty bị bắt vì phạm lỗi nhẹ ở phương này trước kia, ý tưởng như vậy đã khắc sâu ở trong bản năng của tôi.
Đối với các nước châu Âu và châu Mỹ ở kiếp trước, hôn môi gần giống như chào hỏi xã giao.
Thế nên ở thế giới này, hôn môi chỉ có thể coi như là phần mở rộng của chào hỏi và đây là quý tắc mà tôi tự quyết định.
(Thành thật xin lỗi, tôi nói dối đó. Tôi chỉ muốn hôn môi với cô gái vô cùng đáng yêu và dễ thương mà thôi. )
Mặc dù tôi không rõ rốt cuộc mình đang tìm ai xin lỗi, nhưng bởi vì vụ con hà mã kỳ quái đó trước kia hại tôi hôn môi với ba người đàn ông và bao gồm cả Đạo Sư cơ bắp trong đó, thì tôi quyết định không để ý đến chuyện như vậy nữa. Kể cả nụ hôn đầu tiên ở thế giới này thật sự là với Đạo Sư.
"Nhưng mình có ba người vợ khi trưởng thành hử. Đây chính là cái gọi là thắng cả cụm trong cuộc sống sao?"
Tôi vừa hi vọng có thể trở thành người lớn sớm hơn một chút vừa thề sẽ không kìm nén bản thân sau khi trưởng thành ở trong lòng.