Giao đoạn 03: Lãnh địa Baumeister tước Hiệp Sĩ sau khi thảo phạt rồng xong
"Thương đội đến rồi ——!"
"Lần này có món gì hiếm không?"
"Đừng tham lam, ít nhất phải có muối đã."
Tôi tên là Friedrich.
Tôi là một nông dân sống ở trong một ngôi làng đang phát triển ở cực nam đại lục Lingaia. Nơi này được ngăn cách với lãnh địa Công Tước Bleichroder bởi dãy núi lớn Riku và trên núi còn có Wyvern sống.
Năm nay tôi 26 tuổi, nhà có cha mẹ, vợ và hai con.
Hau đứa trẻ kia lần lượt là bé trai 5 tuổi và bé gái 3 tuổi.
Thực ra tôi còn có một đứa em trai tên là Hoster, nhưng tên đó đã đi ở rể tại làng bên cạnh.
Bởi vì nhà đó không sinh được con trai.
Mặc dù tôi không rõ lắm, nhưng dường như đó là quyết định của trưởng làng chúng tôi và trưởng làng bên cạnh sau khi thương lượng.
Cái làng đang phát triển này là nơi có người ở duy nhất ở phía nam dãy núi.
Nghe nói lãnh chúa đương nhiệm-sama là đời thứ tư của lãnh chúa-sama đời trước, đó chính là người đã đưa mọi người di cư từ vương đô đến đây vào hơn 100 năm trước và cũng mất hơn 100 năm để phát triển.
Mặc dù các người đi trước trải qua vất vả khổ cực vượt quá tưởng tượng, nhưng cá nhân tôi thật sự không có cảm tưởng gì đối với điều này.
Hơn nữa, cuộc sống hiện tại chẳng có chỗ nào thoải mái cả.
Mặc dù đó đã là chuyện hơn một thập kỷ trước, nhưng tôi nhớ là từng có một cuộc xuất binh quy mô lớn khi tôi còn tuổi vị thành niên.
Dưới mệnh lệnh của lãnh chúa-sama, làng ngày cũng phái ra khoảng 30 người.
Tôi nhớ rất rõ ràng vào thời thiếu niên, lúc đó chú của lãnh chúa-sama đảm nhiệm tùy tùng trưởng và ngựa ngài ấy cưỡi khác với ngựa cày ruộng, trông vô cùng đẹp.
Tuy nhiên, cuộc viễn chinh thất bại và trong 30 người thì chỉ có 5 người trở lại.
Dĩ nhiên, vị tùy tùng trưởng-sama và con trai chịu trách nhiệm vị trí phụ tá của hắn cũng không trở lại.
Số lượng người sống sót không nhiều và tất cả đều gầy gò lẫn cả người mệt mỏi.
Hình như bọn họ đã phải giết ngựa ăn bởi vì đói bụng trên đường và dùng trường thương thay thế nạng đi bộ mấy trăm km.
Trong khoảng thời gian này, tình trạng thương tích của họ trở nên trầm trọng, có người bị bệnh và thậm chí còn từng bị bầy sói tập kích.
Đôi khi còn gặp phải tình huống không thể không vứt bỏ đồng đội.
Tôi vẫn còn nhớ khi năm người sống sót đó kể lại những gì trả qua thì họ trông vô cùng hối hận.
Hơn nữa, bọn họ không phải là không bị tương chút nào.
Chẳng hạn như không khỏi sợ bóng tối hay rơi vào tình trạng hoảng sợ lúc đi săn theo nhóm nhìn thấy heo hoặc gấu vào mùa thu.
Nơi bọn họ đi dường như được gọi là "Khu Rừng Thần Bí" và có vẻ như bọn họ đã gặp phải chuyện khá khủng khiếp ở đó.
Một vấn đề khác phát sinh sau đó, đó là sự đối địch giữa các làng.
Tên chính thức của vùng đất đang phát triển này là lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister.
Lãnh chúa-sama có tước vị Hiệp Sĩ.
Về cơ bản, trong vùng đất này có thể chia làm ba ngôi làng và dân số khoảng 800 người.
Mặc dù vùng đất này có vẻ rất lớn với lãnh địa của lãnh chúa-sama tước Hiệp Sĩ, nhưng nơi này vô cùng nghèo khó.
Chủ nhân thất bại trong cuộc viễn chinh gây ra việc giảm dân số.
Sau đó, chẳng biết tại sao mà lãnh chúa-sama lại truyền đạt mệnh lệnh mở rộng đất nông nghiệp và lúc này và yêu cầu mọi người phải làm việc.
Dĩ nhiên, làng chúng tôi và làng bên cạnh cũng bày tỏ sự phản đối.
Sau khi bọn họ bày tỏ rằng dân số giảm, bây giờ chiếu cố đến đất nông nghiệp cũng rất miễn cưỡng, tại sao phải vội vàng khai khẩn vùng đất mất? Hơn nữa, thay vì đề xuất ý tưởng khai khẩn vùng đất, không bằng nói rằng nên đi săn nhiều hơn để đối phó với mùa đông thì tốt hơn.
Cá nhân tôi cảm thấy trưởng làng chúng tôi và trưởng làng bên cạnh đúng.
Mặc dù điều đó chính xác, nhưng cuối cùng lãnh chúa-sama vẫn chấp nhận ý kiến của trưởng làng chính có con gái gả làm thiếp cho ngài ấy —— Tên là Klaus-sama.
Nhờ cái này, tôi cũng trở nên vô cùng bận rộn hơn.
Bởi vì 14 tuổi đã được xem như là người lớn và bắt đầu phụ trách công việc.
Đứa trẻ mà nhỏ tuổi hơn một chút vẫn có thể thỉnh thoảng dạo chơi lúc không có việc và mọi người cũng bận rộn khai khẩn lẫn giúp đỡ gia đình.
Dĩ nhiên, bởi vì không còn thời gian ra sông bắt cá hay vào rừng đi săn lẫn thu thập, cho nên bữa ăn của mọi người đều rất kém.
Ở trong lãnh địa này, ban đêm đi ra ngoài vô cùng nguy hiểm, cho nên buổi tối không thể đi săn.
Ban ngày, toàn bộ thời gian phải dành cho khai khẩn và làm nông, đương nhiên là cuộc sống trở nên căng thẳng.
Mặc dù lượng thu hoạch lúa mì gia tăng, nhưng tất cả đều bị lãnh chúa-sama thu mua trừ thuế và trọng lượng lương thực ra.
Nhất định sẽ có người cảm thấy bất mãn bởi vì làm như vậy và cũng có tin đồn một phần chi phí thu mua lúa mì lẫn khai khẩn đến từ tiền an ủi đáng ra được trao cho gia tộc của người chết trong lần xuất binh đó.
Rõ ràng là Công Tước Bleichroder-sama hình như có trả số tiền an ủi cho gia tộc của người chết vượt quá giá thị trường bởi vì ép chúng tôi xuất binh, nhưng phần lớn số tiền đó đã bị lãnh chúa-sama âm thần chiếm đoạt.
Mặc dù không thích tin đồn đó, nhưng dẫu sao làng này thường rơi vào tình trạng không có cái gì giải trí.
Kết quả là tin đồn âm thầm lan truyền khắp nơi.
Nói tóm lại, bởi vì những chuyện này, mà chúng tôi chỉ có thể ăn súp rau củ và bánh mì đen cứng khô vô vị trong một thời gian.
Hơn nữa, chúng tôi còn không có bữa trưa.
Nhà có thể ăn ba bữa một ngày, hình như chỉ có mỗi nhà trưởng làng và lãnh chúa-sama.
Tuy nhiên, tôi nghe nói tại Breitburg ở bên kia dãy núi, tất cả mọi người đều có thể ăn ba bữa một ngày.
Sau khi biết chuyện này, tôi cảm thấy hơi ghen tị với họ.
Bởi vì tình trạng như vậy, Boris cạnh nhà cùng nhau lớn lên từ nhỏ với tôi, hình như định rời đi cùng với thương đội đến lần sau.
Hình như cậu ta đang học nghề ở xưởng nào đó tại Breitburg.
Boris là con trai thứ ba, cho nên phụ thân cậu ta cũng không phản đối.
Mặc dù trưởng làng có nhờ nhà bọn họ để cho Boris đi ở rể gia đình nông dân mất đi người đứng đầu khác, nhưng lúc ấy cậu ta mới 12 tuổi.
Nếu không thể đi ở rể, thật quá tàn nhẫn khi để cho cậu ta trải qua cuộc sống không thoải mái và khó chịu ở nhà.
Kết quả là Boris cứ như vậy mà rời khỏi làng.
Tôi cảm thấy làm vậy cũng tốt.
À, đúng rồi đúng rồi.
Chuyện tiếp theo mới là quan trọng nhất.
Ngay khi cuộc khai khẩn sắp kết thúc, tôi cũng gần 20 tuổi và chuẩn bị cân nhắc đến chuyện kết hôn, trong lãnh địa lan truyền tin đồn về con trai thứ tám của lãnh chúa-sama.
Nghe nói con trai thứ tám kia hình như biết sử dụng ma pháp.
Không rõ ma pháp của ngài ấy mạnh đến mức này.
Hiện nay, tôi gần như chưa thấy ngài ấy.
Có lẽ ngài ấy có thể tạo ra một lượng nước nhỏ hay phá hủy toàn bộ ngọn núi bằng ma pháp.
Tin đồn kiểu này thật sự rất lộn xộn.
Tuy nhiên, người biết ma pháp rất hiếm.
Thật sự hi vọng ngài ấy có thể giúp một tay xử lý tảng đá lớn mà năm người và bao gồm cả tôi mới miễn cưỡng đẩy được. Có suy nghĩ như vậy, là bởi vì tôi rất lười biếng hay sao?
Sau một thời gian, người trong làng chính chạy đến nói với chúng tôi rằng "Ma pháp của Wendelin-sama không tuyệt vời chút nào. Đừng nghĩ đến việc dựa vào ngài ấy, cố gắng khai khẩn đi".
Xem ra vị Wendelin-sama kia, chính là con trai thứu tám của lãnh chúa-sama.
Mặc dù chúng tôi trước đó không biết tên của ngài ấy là hơi kỳ lạ, nhưng bởi vì con trai thứ tám đó vốn không bao giờ ở trong làng, cho nên chúng tôi mới cho rằng không cần thiết phải ghi nhớ tên ngài ấy.
Ngoài ra, trước khi được tận mắt nhìn thấy ma pháp, thật sự không thể chắc chắn cái gì cả.
Người nói những lời này là người của làng chính.
Đây cũng là lý do tại sao lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister được chia thành ba ngôi làng.
Bởi vì nơi này có vấn đề khu vực đối địch.
Nhà của lãnh chúa-sama ở làng chính, con cháu của dân di cư do lãnh chúa-sama đời trước mang đến từ khu ổ chuột tại vương đô cũng sống ở đó.
Trưởng làng chính là Klaus-sama và ông ta gả con gái mình cho lãnh chúa-sama làm thiếp, cho nên ông ta là người đứng thứ hai và nắm giữ toàn bộ công việc thu thuế trên thực tế.
Dĩ nhiên, lời chỉ trích về ông ta rất tệ.
Trưởng làng bên cạnh làng chúng tôi, thậm chí còn từng công khai tuyên bố vô cùng ghét ông ta.
Đối với chúng tôi, trưởng làng thật sự là một đám nhân vật ở trên may, cho nên ra sao cũng không thành vấn đề.
Tuy nhiên, tôi ghét người của thôn chính.
Những kẻ đó nghĩ rằng mình tốt hơn chúng tôi vì họ di cư đến sớm nhất.
Bọn họ đều rất kiêu ngạo.
Ngôi làng chúng tôi và ngôi làng bên cạnh là những người nhập cư đến đây trong đợt tuyển mộ lần thứ 2 và 3, cho nên xuất thân của mỗi người đều không hề giống nhau.
Nhưng mọi người đã sống với nhau hơn 100 năm và họ vẫn rất ghét đám người đó của làng chính, cho nên tình bạn giữa hai làng cũng không tệ.
Tuy nhiên, điều nhỏ bé như vậy cũng xuất hiện sự đối địch và có vẻ như lãnh địa này thật sự rất nghèo.
Tôi cho rằng cái này là công việc của đại quý tộc sống ở vương đô.
『
Tôi có thể làm phiền một chút được không? 』
『 Vâng? À, tôi nhớ ngài là Wendelin-sama nhỉ? 』
Thực ra thì tôi đã từng nói chuyện với Wendelin-sama trước khi ngài trở nên vô cùng nổi tiếng.
Bởi vì Wendelin-sama hay dùng con mồi mà mình săn được trao đổi đậu nành với tôi.
『 Hôm nay là hai con thỏ rừng và gà sao. Tôi muốn đổi đậu nành với anh. 』
『 Gà sao à, thật sự rất cám ơn ngài. 』
Wendelin-sama còn nhỏ tuổi, nhưng ngài ấy săn vô cùng giỏi.
Đến ngay cả thợ săn Ingolf giỏi nhất trong làng tôi, nếu vận may tốt thì vẫn phải mất 3 ngày mới săn được một con.
Tuy nhiên, tại sao ngài ấy lại cần đậu nhiều đến như vậy chứ?
Thứ này rõ ràng chỉ có thể làm phối liệu của súp hay làm thức ăn cho gia súc.
Haiz, dù sao cuộc giao dịch này vô cùng có lãi đối với tôi, tôi cũng không muốn hỏi quý tộc vấn đề sẽ khiến cho mình căng thẳng.
『
Hơn nữa, tôi cũng muốn đổi đậu nành chưa chín. 』
『 Đậu nành chưa chín sao? 』
『 Tốt nhất là loại bên trong cây đang phát triển và sắp chuyển sang màu vàng. 』
『 À, vậy sao. 』
『 Sau khi đun sôi, rắc một chút muối, sẽ ăn rất ngon. 』
Nên nói sao mới đúng đây, tôi nhớ ngài ấy là một quý tộc kỳ lạ.
Tuy nhiên, đun sôi đậu nành chưa chín ăn rất ngon.
Mặc dù tôi không hiểu tại sao muốn uống rượu sau khi ăn, nhưng nơi này vốn không có rượu để uống và chỉ có cái này khiến cho người ta cảm thấy đáng tiếc.
『 Luân canh đậu nành và những cây trồng khác, cái này khá hữu ích đối với sự tăng trưởng của cây trồng. 』
『 Thì ra là như vậy. 』
Wendelin-sama đã từng nói như vậy.
Mặc dù tôi cảm thấy 'bán tín bán nghi' , nhưng sau khi thử nghiệm thì tôi thấy sự tăng trưởng của cây trồng thật sự được cải thiện rất nhiều.
Sau đó, người dân trong làng chính lại bắt đầu lan truyền tin đồn mới.
『 Tính cách trời sinh của Wendelin-sama hơi lười biếng. May mà ngài ấy sẽ rời khỏi làng sớm. 』
Tuy là nói như vậy, nhưng lời của người trong làng chính vốn không đáng tin cậy.
Người lười biếng làm sao có thể giỏi hơn cả chuyên gia trong phương diện đi săn cơ chứ.
Trưởng làng chúng tôi từng khéo léo nói rằng em trai ưu tú chỉ tổ làm xáo trộn trật tự của lãnh địa đối với đám người ở làng chính.
『
Đám người đó trời sinh rất tự phụ. Cho nên họ sợ rằng trật tự thừa kế của Kurt-sama sẽ bị xáo trộn. 』
So với toàn bộ lãnh địa đầy đủ sung túc, đám người ở làng chính quan tâm đến địa vị của mình có thể mãi mãi cao hơn người khác nhiều hơn.
Suy nghĩ này không hề hiếm ở vùng nông thôn.
Tuy nhiên, tôi vẫn hơi hi vọng nơi mình sống có thể trở nên giàu có hơn một chút.
『 Sinh vật tên con người chính là như vậy. Hơn nữa, lão già này thật sự không thể hiểu nổi suy nghĩ của Klaus. 』
Klaus-sama là trưởng làng chính.
Thế nhưng, ông ta dường như không hoàn toàn đi theo lãnh chúa-sama và Kurt-sama.
Có tin đồn nói rằng ông ta thường xuyên ngấm ngầm giở trò ở sau lưng và là một con người nguy hiểm mà tôi không hiểu rõ lắm.
Ngoài ra, trưởng làng chúng tôi là Jürgen-sama.
Tôi cảm thấy ngài ấy tốt hơn Klaus-sama rất nhiều ở vị trí trưởng làng.
『 Trước tiên mặc kệ những chuyện khác, ta ghét loại người giống như ông ta. 』
『 Jürgen-sama, nếu như bị người khác nghe thấy sẽ không hay đâu. 』
Trong bối cảnh như vậy, Wendelin-sama rời khỏi làng khi 12 tuổi.
Nghe nói ngài ấy nhập học vào trường ở Breitburg để trở thành mạo hiểm giả.
『 Cuộc sống có thể sử dụng đậu nành đổi lấy gà sao phải kết thúc rồi sao...
』
Có rất nhiều dân làng than thở như vậy.
Mặc dù đám ở làng chính kia dường như thở phào nhẹ nhõm, nhưng cứ bị so sánh với người thừa kế Kurt-sama mãi như vậy, ngài ấy rất vất vả ở mọi mặt nhỉ?
Trước kia, con trai thứ năm tên là Erich-sama, hình như cũng gặp phải chuyện tương tự.
Sau đó, thương đội lại đến 2 lần sau khi Wendelin-sama rời khỏi làng.
Bởi vì bên trong lãnh địa không có cửa hàng, cho nên mọi người đều tranh giành nhau mua mỗi lần đến.
Mặc dù giá cả hơi đắt, nhưng bởi vì mọi người đều muốn vật phẩm hiếm hoi có thể sử dụng tiền để mua, cho nên bọn họ cũng cực kỳ nghiêm túc lúc chọn.
Tiền đề là phải mua vật phẩm thiết yếu cho cuộc sống như muối trước tiên đã.
"Mọi người, hôm nay chúng tôi mang theo ít đồ đặc biệt đến từ Breitburg."
Cái đó dường như là đồ được xuất bản trước khi thương đội lên đường.
Bởi vì gửi miễn phí, cho nên tôi cũng lập tức lấy một bản để đọc. Phía trên viết báo cáo về Wendelin-sama đánh bại rồng cổ đại trong truyền thuyết.
Mặc dù chúng tôi là vùng nông thôn, nhưng mọi người vẫn có năng lực đọc viết ở mức độ tối thiểu.
Cái này cũng nhờ vào sự hướng dẫn của linh mục trông như có thể chết bất cứ lúc nào đến từ giáo hội.
Tuy nhiên, chúng tôi chỉ biết sử dụng chữ Hiragana và Katakana cho dân thường, Kanji vẫn thật sự quá khó.
"Wendelin-sama, là tên quỷ lười biếng đó sao"
"Tin đồn của dân làng chính làm sao có thể tin được."
"Bởi vì những tên đó chỉ muốn nịnh bợ Kurt-sama và nâng cao đãi ngộ của mình."
Rõ ràng là chẳng có gì trọng đại lắm về việc có thể được đãi ngộ tốt ở lãnh địa nghèo khó này.
Nhân tiện, có thật sự nhận được đại ngộ tốt hay không vẫn rất khó nói.
Chỉ cần sống cùng làng với lãnh chúa-sama, tự cho mình là cao hơn người một bậc và chỉ cần có thể tự phụ như vậy, bọn họ liền thỏa mãn rồi.
"Bán nguyên liệu từ rồng cổ đại bị đánh bại cho vương quốc, thu được khối tài sản lớn. Thậm chí còn nhận được huân chương vĩ đại là huân chương Song Long và được phong làm Tòng Nam Tước."
"Đó vốn không phải là tên quỷ lười biếng chút nào mà!"
Đúng vậy, cho tới bây giờ tôi chưa bao giờ nghe đến quỷ lười biếng có thể đánh bại rồng.
Hơn nữa, bất kể nhìn ra sao thì nó đều khiến cho mọi người khó mà tưởng tượng nổi nhân vật lớn này xuất thân từ vùng nông thôn này.
Nhân tiện, tại sao lãnh chúa-sama lại để cho người tuyệt vời như vậy rời đi chứ.
Mặt khác, một số người không thích báo cáo này.
Đó chính là đám người kia của làng chính.
Mặc dù đám này bao gồm cả Klaus-sama, nhưng ông ta vẫn mang nụ cười quỷ dị trên mặt.
Thì ra là như vậy, Jürgen-sama nói không sai.
"Tuy nhiên, lúc này..."
Jürgen-sama lộ ra vẻ mặt khó có thể dùng lời để diễn tả.
"Jürgen-sama?"
"Mấy năm sắp tới, nơi hoan vu này rất có thể xảy ra biến hóa vô cùng lớn. Rốt cuộc đây là phúc hay họa đây?"
Ba tháng sau đó, thương đội đến lần thứ 3 trong năm nay, lại mang đến tin tức Wendelin-sama đánh bại con rồng thứ hai rồi trở thành Nam Tước, đạt được số tiền lớn lần nữa và còn đính hôn với cháu gái của nhân vật lớn gọi là Hồng Y.
"Quá tốt, lãnh địa này sẽ trở nên giàu có."
"Wendelin-sama vạn tuế."
Mặc dù một số người cảm thấy thật lòng thật dạ vui mừng vì chuyện này, nhưng nó thật sự sẽ biến thành như vậy sao?
Tôi thực sự không nghĩ rừng mọi chuyện sẽ diễn ra suôn sẻ như vậy.
Sau khi tôi nhìn vào vẻ mặt của Jürgen-sama.