Chương 10: Đối tượng đính hôn
"Armstrong, Ringstadt, Tòng Nam Tước Baumeister, nhiệm vụ thảo phạt Grade Grande lần này, vất vả cho các khanh rồi."
Mười ngày sau khi đánh bại Grade Grande, chúng tôi tham gia nhiệm vụ lần này yết kiến bệ hạ lần nữa.
"Nhờ các khanh, thảo nguyên Palkenia sắp có hi vọng phát triển thành khu vực kho thóc."
Trông tâm trạng của bệ hạ vô cùng tốt.
Cái này là bởi vì vùng đất có điều kiện địa lý vô cùng tuyệt vời, nhưng quanh năm bị con Địa Long già ngăn cản mở rộng và rốt cuộc bây giờ đã có thể mở rộng.
Hơn nữa, mặc dù bây giờ vẫn còn đang thảo phạt một ít ma vật may mắn sống sót, nhưng phần lớn khu vực có ma vật đều được loại bỏ.
Có vẻ như Grade Grande thống trị thảo nguyên Palkenia trước kia thực sự có sức mạnh cường đại.
Hiện giờ các ma vật hoàn toàn không chọn hành động theo nhóm và dường như đang một mặt bị binh lính với mạo hiểm giả đi săn.
Mặc dù xuất hiện khoảng 200 người chết, nhưng cái này vẫn là chuyện không thể làm gì được.
"Vương quốc dự định cung cấp tiền đền bù cho gia tộc của những người hi sinh một cách hào phóng. Mặc dù đây chỉ là 'giả nhân giả nghĩa', nhưng dù sao vẫn tốt hơn so với không làm cái gì cả."
"Sự ấm áp của bệ hạ khiến cho hạ thần, Armstrong cảm thấy vô cùng kính phục."
Mặc dù đó thực sự là giả nhân giả nghĩa, nhưng nó thực sự tốt hơn so với không làm cái gì cả.
Hơn nữa, công việc của binh lính và mạo hiểm giả vốn là như vậy.
Đặc biệt là mạo hiểm giả, nghe nói số lượng người hi sinh mỗi năm vượt quá con số 1.000.
Không phải là việc nào cũng dâng đến tận miệng dễ dàng, cho nên sau khi đem tính mạng mình làm tiền đặt cược theo đuổi tiền bạc và danh vọng, thì cũng không có lý do để phàn nàn cho dù thất bại.
Cho dù là mạo hiểm giả, cũng có rất nhiều người bình tĩnh đánh giá thực lực của mình đến đâu và lựa chọn không tham gia kế hoạch tác chiến lần này.
Hơn nữa, xuất binh với quy mô như thế này, số lượng người hi sinh vẫn khá ít.
Cái này là vì bệ hạ ra lệnh giáo hội cho phép những người biết ma pháp chữa trị nhập ngũ càng nhiều càng tốt.
Linh mục có thể sử dụng ma pháp chữa trị hệ Thánh với người sử dụng ma pháp chữa trị hệ Thủy trong dân chúng thường được giáo hội quản lý.
Giáo hội sử dụng mạng lưới con người cường đại, tập hợp số lượng lớn người biết sử dụng ma pháp chữa trị thuộc hai hệ trên nhập ngũ.
Cái đó cũng là chuyện đương nhiên. Dẫu sao cùng với việc thảo nguyên Palkenia dần dần mở mang, nơi đó chắc chắn sẽ bắt đầu xây dựng giáo hội.
Xây dựng giáo hội và giáo xứ càng ngày càng nhiều, vị trí trống cũng càng ngày càng tăng theo. Thế nên, mặc dù bề ngoài là mệnh lệnh của bệ hạ, nhưng trên thực tế chắc hẳn là bọn họ cũng vui vẻ tiếp nhận ủy thác của bệ hạ.
Cho dù nhân viên tại hiện trường nghiêm túc chữa trị cho người bị thương, các nhân vật lớn vẫn giở thủ đoạn ở sau lưng. Có vẻ như là ở bất cứ thế giới nào thì điều này cũng đều giống nhau.
"Xin lỗi (Suimasen), ta không có phần thưởng cho các khanh."
"Dù sao lân trước tôi cũng nhận được rất nhiều tiền."
Không chỉ như vậy, lần này tôi cũng thu được một khoản tiền bởi vì bán nguyên liệu thu được từ Grade Grande.
Máu đông lạnh, vảy, da, thịt, nội tạng và xương.
Bởi vì nó được bỏ ngay vào túi ma thuật khi vừa mới bị giết để duy trì độ tươi, cho nên nó bán được với giá khá cao.
Hơn nữa, trong cơ thể Grade Grande thật sự có một viên ma thạch khổng lồ. Phần này cũng được vương quốc thu mua với giá 400 xu bạch kim.
Dĩ nhiên, cùng với việc thu được một đống nguyên liệu từ ma vật trong tuần tiếp theo thì một người vẫn có thể thu được 450 xu bạch kim với 50 xu vàng, cho dù phải chia đều với Đạo Sư Armstrong và Burkhart-san.
Quả nhiên nguyên liệu từ rồng đều rất đắt.
Nếu như con rồng cổ đại trước đó không biến đổi thành Undead, có lẽ nó sẽ bán được với giá cao hơn khi vẫn còn sống.
Bởi vì số tiền quá lớn, cho nên tôi không rõ ràng.
Vì những lý do trên, tôi cũng cảm thấy mình không cần phần thưởng.
Tiền lương ở kiếp trước là 258.746 Yên Nhật (bao gồm cả thuế), cho nên chỉ một xu bạch kim thôi cũng đã là rất nhiều rồi.
Nói đến tiền bạch kim, có rất nhiều người ở quốc gia này cho đến chết vẫn chưa từng nhìn thấy thứ này.
Ở lãnh địa quê nhà, bao gồm cả quý tộc như cha tôi thì chẳng có ai từng nhìn thấy nó.
"Tuy nhiên, trẫm vẫn muốn ca ngợi danh tiếng của các khanh. Trẫm ban cho ba người các khanh huân chương Song Long."
Rõ ràng là chưa ai nhận được huân chương này trong hơn 200 năm qua, nhưng tôi không chỉ nhận được nó, mà còn chưa tới một tháng đã nhận được một cái khác.
Mặc dù vè bề ngoài huân chương được làm từ đá quý xanh lẫn vàng trông vô cùng đẹp, nhưng tôi không cảm thấy nó rất quý giá. Cái này là bởi vì tôi bị mất cảm giác sao?
Trên thực tế, Đạo Sư Armstrong và Burkhart-san đều lộ ra vẻ mặt căng thẳng hiếm thấy khiến cho bệ hạ khỏi cần đeo huân chương lên giúp họ.
"Tiếp theo là phần tước vị. Armstrong thăng lên làm Tử Tước, Baumeisterthì thăng lên làm Nam Tước."
Đạo Sư Armstrong là thứ nam nhà Bá Tước.
Mặc dù thứ nam không thể thừa kế tước vị, nhưng bởi vì ngài ấy là thủ lĩnh ma đạo sư cung điện, cho nên ngài ấy còn được bệ hạ trao tặng tước vị Nam Tước.
Ngài ấy không có lãnh địa mà chỉ có tiền giống tôi, nhưng tước vị của ngài ấy hôm nay được thăng lên làm Tử Tước và tôi cũng từ Tòng Nam Tước biến thành Nam Tước.
Tiền hàng năm của Tử Tước danh dự là 2 xu bạch kim, Nam Tước danh dự là 1 xu bạch kim.
Thu nhập như vậy cũng là rất cao rồi.
Xem ra giữa Tòng Nam Tước với Nam Tước tồn tại một bức tường cực cao.
Tôi lại lấy thân phận quý tộc vượt qua bức tường kia, đời người thật sự là tràn đầy những bất ngờ.
Quý tộc danh dự sống ở vương đô, không chỉ biết mua nhà phù hợp với địa vị của mình, mà còn thuê những người hầu và dân quân để chăm sóc nhà lẫn chống trộm. Ngoài ra, họ còn bận rộn nhiều công việc xã giao.
Nếu như họ làm chủ chư hầu, thì bọn họ thỉnh thoảng còn phải trợ giúp chư hầu giống như lúc Erich-niisan tổ chức hôn lễ vậy. Nếu như chư hầu tổ chức tiệc mừng hay đám ma thì bọn họ cũng phải chi ra số tiền mừng phù hợp với địa vị của mình.
Nói cách khác, chi phí cần thiết cũng gia tăng theo địa vị.
Thì ra là như vậy, chẳng trách Erich-niisan nói bình thường họ cũng keo kiệt đến không ngờ mặc dù là đại quý tộc.
Tiếp theo, mặc dù huân chương giống như vậy cũng chỉ để tôn vinh danh tiếng, nhưng chỉ có huân chương Song Long là đặc biệt.
Bởi vì nó là thứ mà hơn 200 năm qua chưa có ai nhận được, cho nên cả quan chức phụ trách cũng quên giải thích rõ. Thực ra thì người được ban thưởng huân chương Song Long có thể nhận được số tiền thường niên danh dự cả cuộc đời.
Hạn ngạch của nó là 3 xu bạch kim mỗi năm.
Bởi vì tôi có hai cái, cho nên mỗi năm là 6 xu bạch kim.
"Điều này thật sự vô cùng vinh quang."
"Mặc dù cái này so với nguyên liệu từ rồng thì chẳng đáng là bao."
So với lợi nhuận thu được thông qua việc bán nguyên liệu từ rồng, số tiền này xem ra không nhiều, nhưng đánh bại một con rồng đã được coi như là chuyện 50 năm khó gặp rồi.
Cứ theo như thông thường, số tiền lớn như vậy rất ít khi lưu thông trên thực tế.
"Theo nguyện vọng của riêng Burkhart, phần thưởng của khanh sẽ để cho Công Tước Bleichroder xử lý riêng."
Burkhart-san là cận thần của Công Tước Bleichroder, bệ hạ cũng hạ lệnh với Công Tước Bleichroder trong hình thức nhập ngũ này.
Thế nên, cho dù là bệ hạ, thì người cũng không thể tự tiện ban cho Burkhart-san tước vị.
Bởi vì bản thân từng bày tỏ không cần những thứ này, cho nên Công Tước Bleichroder hẳn sẽ ban thưởng cho ngài ấy đá quý hay tiền của.
Nếu như cả phần thưởng cũng không đến mức này, sẽ lan truyền tin đồn không hay về bệ hạ không luận công ban thưởng.
Ngoài huân chương Song Long ra, hình như cũng không có quy định ban huân chương cho chư hầu.
Burkhart-san vẫn nhận như bình thường.
Nhìn vào từ điểm này, bạn có thể nhìn ra được sự khác biệt giữa cận thần trực thuộc và chư thần có nhiều rắc rối đến mức nào.
"Lần này có thể khai quật thanh niên tài giỏi anh tuấn như vậy, trẫm vô cùng hài lòng. Hi vọng khanh sau này có thể tiếp tục thăng tiến, cống hiến sức mình cho vương quốc. Trẫm rất mong đợi vào biểu hiện của khanh, Nam Tước Baumeister."
"Tuân lệnh!"
So với loại mong đợi này, tôi càng muốn trải qua kỳ nghỉ hè yên bình càng sớm càng tốt.
Trong khi cùng cúi đầu hành lễ với bệ hạ, tôi cầu nguyện mạnh liệt như vậy.
"Thêm một bát nữa!"
"Cậu đúng là ăn khỏe đấy."
"Bởi vì bụng mình rất đói, nửa tháng nay chưa bỏ vào thứ gì ngon miệng cả."
Sau khi kết thúc cuộc yết kến ở vương thành, tôi lập tức trở về phòng ăn nhà Brant ăn trựa.
Tôi ăn hết bát này đến bát khác, món hầm, mì spaghetti và salad được nấu bởi hầu gái.
Louise ở bên cạnh sững sờ nhìn sang tôi đang nói.
"Nơi đóng quân ở ngoài ô, mất một tuần để chuẩn bị xuất binh. Trước khi đến khu vực trung tâm thảo nguyên Palkenia bị Grade Grande trấn giữ, mình phải di chuyển mất 3 ngày dưới tình huống cẩn thận không bị ma vật phát hiện. Cuối cùng, mình phải tốn hơn 1 tuần để tìm ra những tên khốn khá mạnh từ trong những ma vật còn lại để tiêu diệt. Sau đó, mình tốn 3 ngày để trở về. Haiz... Kỳ nghỉ hè hiếm hoi của mình..."
Sau khi đến vương đô, tôi gần như không thể hành động theo ý mình.
Hiếm khi định vui vẻ đến vương đô thăm quan, rốt cuộc phần lớn ấn tượng của tôi về vương đô hiện nay, đều là yết kiến ở cung điện cẩn trọng, mùi mồ hôi thúi của đàn ông ở ngoại ô, nơi đóng quân tràn đầy bụi bặm và đống đồ ăn khó ăn mà chỉ ngậm mùi cho qua.
Tiếp theo, chính là trận đấu sinh tử với Rồng giống như Kaiju trong Tokusatsu.
Trong trận chiến cuối cùng kia, còn có ông chú với cơ bắp toàn thân, đánh một trận ác liệt mà ngay cả khi đã đọc manga nổi tiếng nào đó rồi cũng bị sốc và khiến cho bạn khó mà tưởng tưởng nổi hắn là ma pháp sư.
Mặc dù người đó được bảo vệ bởi một lớp áo giáp, nhưng cho tới bây giờ tôi chưa từng nghĩ đến ma pháp sư có thể tay không đánh rồng, đá rồng và thậm chí còn túm đuôi rồng mà ném đi.
Hơn nữa, bởi vì thân phận quý tộc, mà tôi bị buộc phải tham gia hành động thảo phạt ma vật vốn chỉ có người trưởng thành mới có thể tham gia.
Thành thực mà nói, đống ma vật kia không hề mạnh so với rồng.
Tuy nhiên, bởi vì số lượng quá nhiều, chúng tôi liên tiếp đánh bại những cá thể có thực lực khá mạnh dưới mệnh lệnh của Đạo Sư Armstrong để cố gắng hết sức tránh binh sĩ, mạo hiểm giả tham gia vào cuộc chiến càn quét xuất hiện hi sinh. Đây cũng là một công việc rất vất vả.
Cuộc chiến càn quét kia tiền hành trong một tuần, ba người đàn ông bẩn thỉu chúng tôi được xem như là đội du kích săn giết ma vật ở khắp nơi. Không chỉ bữa ăn phải tự nấu, mà ngay cả ngủ cũng thay phiên nhau ngủ.
Cân nhắc đến tương lai làm mạo hiểm giả, cái này vẫn xem như là kinh nghiệm không tồi, nhưng sau khi phát hiện chỉ có tôi tạm biết nấu cơm trong ba người, cái ý tưởng đó liền biến mất không còn tồn tại.
Cơm nước trong khoảng thời gian đó, thậm chí khiến cho tôi cảm thấy cơm chỉ ngậm mùi cho qua ở nơi đóng quần kia vẫn dễ ăn hơn nhiều.
Ngược lại, rốt cuộc Đạo Sư Armstrong và Burkhart-san sống kiểu gì lúc họ làm mạo hiểm giả vậy?
Ngay khi nghi vấn như vậy xuất hiện, Burkhart-san liền nói cho tôi biết lý do.
"Về chuyện nấu ăn, ta giao hết ho Alterio. Dù sao ta chỉ cần có rượu để uống là được rồi."
Thì ra là như vậy, xem ra Alterio-san lặng lẽ bỏ ra không ít nỗ lực ở phía sau vì tổ đội.
Chẳng trách ngài ấy có cách trở thành đại thương nhân sau khi về hưu.
Nói đến đây, tôi cảm thấy thói quen hay
bỏ bữa tối chỉ ăn thịt muối khô kèm với rượu của Burkhart-san khá ổn.
May mà gan của ngài ấy không yếu và không lo lắng trở thành bệnh nhân.
Còn tình trạng của Đạo Sư Armstrong thì sốc hơn.
Lúc đến lượt ngài ấy nấu cơn, ngài ấy trực tiếp dùng lửa nướng ăn sau khi cắt thịt ma vật đã lấy hết máu.
Vào ngày đầu tiên, tôi còn cảm thấy như vậy rất thú vị rất phóng khoáng, nhưng lần nào cũng ăn cái này thì thật sự quá chán ngấy.
Nhân tiện, rõ ràng Đạo Sư Armstrong là quý tộc, rốt cuộc thường ngày ngài ấy ăn cái gì vậy?
『 Thịt ma vật lấy hết máu và sau đó rắc muối nướng qua vô cùng dinh dưỡng đó. 』
Thành thực mà nói, tôi thật sự khó mà tin nổi ngài ấy là quý tộc.
Bởi vì không thể tắm trong khoảng thời gian thảo phạt ma vật, cho nên cả người bẩn thỉu và có lúc chúng tôi thậm chí trông giống như sơn tặc vậy.
Nếu như ai đó gặp chúng tôi ở trên đường núi vào ban đêm, có lẽ họ đã ý thức được việc bỏ mạng rồi.
『 Nhóc, cậu biết nấu nướng à? 』
『 Ừm, mùi vị không tệ. Kể từ ngày mai, nhóc sẽ đảm nhiệm việc nấu cơm. 』
So với bọn họ, khoảng thời gian sau đó tôi nấu cháo mặn từ nước sôi và gạo vẫn còn ngon hơn.
Hơn nữa, tôi luôn cảm thấy đến giai đoạn hậu kỳ thì bọn họ cũng cứng rắn đẩy việc nấu cơm cho tôi.
Tôi nhỏ tuổi nhất và chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng.
"Kỳ nghỉ hè tràn đầy mồ hôi, cát bụi và máu tanh nhỉ..."
"Ina, đừng nói vậy chứ..."
Bởi vì thực tế chính là như vậy, cho nên nó mới càng khiến cho người ta nổi giận.
Hơn nữa, bao gồm cả ngày hôm nay thì khoảng thời gian ở lại vương đô của tôi chỉ còn lại 3 ngày.
Mặc dù kỳ nghỉ hè còn lại mấy ngày, nhưng nếu toàn bộ kỳ nghỉ hè ở lại vương đô sẽ gây thêm rắc rối cho Erich-niisan và cảm giác làm phiền người khác dường như lại tăng lên.
Đến ngay cả bây giờ cũng có thể nghe thấy ở cửa nhà Brant truyền tới tiếng reo hò "Xem tất sát kỹ của ta đây, Thương Thuật - Bánh Xe Lớn!" .
Cảm giác dường như hơi thổi lên một cơn gió, chẳng lẽ tôi cũng phải thuê người sử dụng Bánh Xe Lớn này sao?
Mặc dù Ina chỉ lạnh lùng trả lời "đừng để ý đến hắn là được".
"Có lẽ bây giờ mình nên đi mua sản vật địa phương mới được."
"Mình mới không mua sản vật địa phương. Chỉ còn lại ba ngày, mình muốn tận hưởng vương độ nhiều nhất có thể."
"Cậu tuyệt vọng đến vậy à..."
Chỉ có bạn bè hay người nhà thân thiết ngoài vương đô mới cần phải mua sản vật địa phương.
Erw ngoại trừ tôi ra, cậu ta không có bạn thân khác ở trường dự bị, cho nên cậu ta sẽ lựa chọn đi mua sản vật địa phương. Ina với Louise ở quê nhà có mối quan hệ không tệ với người nhà, cho nên bọn họ hẳn là cũng mua sản vật địa phương cho người nhà.
Tôi đã không còn dự định gặp người nhà ở quê hương, tất cả bạn bè đều đến vương đô và vốn không cần thiết phải đi mua sản vật địa phương làm gì cả.
Cùng lắm chỉ cần tặng ít quà cho giáo viên và hiệu trưởng ở trường dự bị nhỉ?
Nhưng đối với quà tặng là sản vật địa phương, Ludger-san đã chuẩn bị trước cho tôi và không cần thiết phải đi mua.
"Nói tóm lại, mình sẽ đi ra ngoài! Mình muốn đi thăm quan vương đô!"
"Well đúng là tuyệt vọng nhỉ... Nhân tiện, không phải sau này cậu có thể đến vương đô dựa vào 『 Dịch Chuyển Tức Thời 』 sao?"
Chẳng biết tại sao, Erw sững sờ nhìn tôi, nhưng bây giờ không phải là lúc để ý đến chuyện như vậy.
Nói tóm lại, chuyện cần ưu tiên nhất hiện nay chính là tận hưởng vương đô càng nhiều càng tốt.
Quả thật là sau này chỉ cần sử dụng ma pháp, tôi có thể đến vương đô bất cứ lúc nào.
Nhưng cái quan trọng hiện giờ chính là phải tận hưởng khoảng thời gian trước mắt này ra sao.
Tôi chẳng muốn liên quan đến quốc vương hay quý tộc thêm nữa.
"Wendelin-sama, xin chờ một chút."
Ngay khi tôi vội vàng ra khỏi nhà Brant, Ludger-san đột nhiên gọi tôi lại.
"Xin lỗi (Suimasen), trụ sở chính của Thánh Giáo Hội nói rằng đã chuẩn bị xong lễ rửa tội chính quy."
"Nguy rồi!"
Chuyện trụ sở chính của Thánh Giáo Hội tiếp nhận lễ rửa tội chính quy để tăng cường danh tiếng, tôi cũng đã hẹn trước với Hồng Y Hohenheim vào lần đầu tiên yết kiến bệ hạ.
Hơn nữa, ngay khi bắt đầu lên lịch lần đó thì tôi đã vắng mặt bởi vì phải tạm thời tham gia nhiệm vụ thảo phạt Grade Grande và lần này thực sự không thể làm ngơ được.
Hiện giờ không thể trở thành kẻ địch với giáo hội ở thế giới này.
"Lễ rửa tội chính quy à... Erw, các cậu cũng phải đến sao?"
"Mình thì không cần."
Erw nhanh chóng từ chối.
Có lẽ cậu ta không thích loại nghi thức cẩn trọng này.
Tôi cũng rất ghét.
"Erw phải mang hành lý giúp bọn mình."
"Cậu ta vẫn nợ mình 1 xu bạc."
"Cân nhắc đến phải mua kiếm mới và sản vật địa phương, kiểu gì mình vẫn phải trả hết nợ..."
Tiền mà Erw nợ tôi, hiện giờ đã được Louise trả thay.
Mặc dù Erw chắc cũng thu được phần thưởng kha khá trong đội quân này, nhưng dường như cậu ta không biết tiết kiệm giống như các cô gái.
Cậu ta không thể trả hết nợ, thế nên bây giờ phải chịu phạt mang hành lý thay cho tiền lãi.
"Sản vật địa phương như bánh nướng, chúng có thể để được một thời gian."
"Chính xác. Ngoài ra còn có rất nhiều loại sản vật địa phương, nếu như nặng thì Erw cứ kêu nhá."
"So với hành lý nặng, mình lo lắng cho mấy cửa hàng mà các cậu định ghé thăm hơn..."
Hình như đám Erw định mua đồ ở khu phố cổ và nơi đó có mấy cửa hàng chuyên bán sản vật địa phương cho khách du lịch.
So với cái đó, tôi chuẩn bị đến trụ sợ chính của Thánh Giáo Hội để tham gia lễ rửa tội chính quy không hề thú vị một chút nào.
"Hoan nghênh ngài, mời đi bên này. Tòng Nam Tước Baumeister, không đúng, ngài đã là Nam Tước rồi."
"Cái này nhất định là sự chỉ dẫn của Thần."
"Có vẻ như người ban phúc cho Nam Tước Baumeister."
Trụ sở chính của Thánh Giáo Hội gần như nằm ở ngay chính giữa vương đô, tôi vừa đến đó thì bị mấy chục giám mục lẫn linh mục và bao gồm cả Hồng Y Hohenheim trong đó chào đón.
Tuy nhiên, không những Vương Quốc Helmut, mà cả Thánh Quốc Urquhart cũng coi nó như trung tâm tôn giáo của tín ngưỡng duy nhất.
Tuy nhiên, bởi vì Thánh Quốc Urquhart xếp phe Tân Giáo Đồ (Protestantism) làm quốc giáo, cho nên trụ sở chính của Thánh Giáo Hội đối nghịch với nó giống như bất đồng tôn giáo vậy.
Trụ sở chính của Thánh Giáo Hội chiếm diện tích rất lớn, bản thân tòa nhà nhìn một cái cũng biết nó được xây dựng bằng số tiền lớn.
Thánh đường lớn được dùng để tổ chức các nghi thức như lễ rửa tội, toàn bộ trần nhà đều được làm bằng cửa sổ kính lớn sặc sỡ khiến cho tôi thực sự cảm nhận được rằng "Thì ra là như vậy, xem ra không có hoạt động kinh doanh nào kiếm được nhiều tiền hơn so với tôn giáo".
Về cuộc đối thoại tiếp theo của chúng tôi, thực ra thì nó trông giống cách chào hỏi thông lệ.
Tôi là tín đồ ngoan đạo của phe Chính Giáo Đồ, cho nên phải nói "Nhờ sự ban phước của Thần, tôi thuận lợi đánh bại hai con rồng. Cám ơn Thần" để bày tỏ lòng biết ơn. Đám Hồng Y Hohenheim phải trả lời "May mà Thần phù hộ ngài" để bày tỏ sự chúc phúc.
Nhưng thực ra thì tôi không hề cho rằng mình đánh bại được rồng là nhờ vào sự ban phước của Thần.
Đối phương cũng không hề cho rằng tôi thật lòng cám ơn Thần.
Mặc dù tôi vẫn là trẻ con, nhưng vào thời điểm này hãy sống hoàn thuận với họ theo cách của người lớn.
Thành thực mà nói, mục đích chính của ngày hôm nay là mang đến lợi ích cho nhau.
"Nếu như Nam Tước Baumeister có thể thi triển 『 Thánh Quang 』ở mức độ đó, chắc hẳn ngài rất được Thần yêu quý."
"Chân thành cám ơn Thần vì tình yêu mà người ban cho tôi."
Bởi vì tôi ở kiếp trước không có tín ngưỡng, cho nên ngoại trừ lễ rửa tội ra thì tôi từng đến nhà thờ mấy lần khi sống ở quê nhà.
Ngoại trừ cái này ra, tôi gần như không bao giờ cầu nguyện với Thần, tôi thực sự không cho rằng Thần sẽ phù hộ tôi nhiều như vậy.
Có vẻ như Thánh Ma Pháp này với đức tin hình như không hề liên quan đến nhau chút nào.
Nếu như đức tin là điều kiện sử dụng, trong đám giáo sĩ có nhiều người biết sử dụng Thánh Ma Pháp cũng chẳng có gì kỳ quái cả.
Haiz, có mấy lời vẫn nên cất ở trong lòng thì tốt hơn, bình thường giáo hội cũng dùng tài lực dồi dào của mình để đảm bảo nhân tài có thể sử dụng Thánh Ma Pháp.
Trong trường hợp hiếm hôi, các loại Undead như Wraith sẽ xuất hiện ở trong khu vực con người sinh sống và nếu như biết dùng Thánh Ma Pháp vào thời điểm này cũng rất thuận tiện. Phần lớn uy lực của ma pháp chữa trị hệ Thánh đều vô cùng mạnh.
Nếu là người sử dụng ma pháp chữa trị hệ Thánh bậc cao, thậm chí thể dễ dàng nối lại cánh tay bị chém đứt và dường như còn có thể chữa các bệnh như ung thư hay hồi sinh người mà tim đã ngừng đập trong vài giờ.
Trong Thánh Ma Pháp, tôi chỉ biết sử dụng "Thánh Quang" có uy lực cao và ở phương diện chữa trị thì chỉ biết sử dụng ma pháp hệ Thủy.
Không thể tưởng tượng nổi là ma pháp chữa trị gần như giống hệt ma pháp hệ Thủy.
Nếu như biết sử dụng ma pháp chữa trị hệ Thánh, bạn không thể sử dụng ma pháp chữa trị hệ Thủy. Ngược lại cũng thế, cho nên tôi chỉ có thể sử dụng ma pháp chữa trị hệ Thủy.
Ở phương diện uy lực, mặc dù sư phụ từng đảm bảo với tôi rằng nó có thể dễ dàng nối lại tay đứt, nhưng cho tới bây giờ tôi không bị thương nghiêm trọng như vậy và cũng chưa từng gặp phải trường hợp bị trọng thương tương tự, cho nên tôi rất sử dụng ma pháp chữa trị rất ít.
Đám Erw gần như không bị thương.
Bởi vì bọn họ nhiều nhất chỉ hơi trầy da, cho nên tôi cũng chỉ thử chữa trị vết thương cỡ đó.
Thực ra thì tôi đã từng nghĩ đến việc luyện tập một chút xem sao lúc xuất binh đến thảo nguyên Palkenia, nhưng bất kể là Burkhart-san hay Đạo Sư Armstrong thì chẳng ai bị thương cả.
Đương nhiên Đạo Sư Armstrong cũng tự hào khoe khoang rằng mình chưa bao giờ bị cảm cúm.
『 Hình như có người từng nói loại gì đó sẽ không bị cảm cúm. ) 』
『 (Burkhart-san, tôi nghe thấy đó. ) 』
Ngoài ra, mặc dù tôi vốn muốn gặp đội quân hợp nhất phe tôi với danh nghĩa giúp chữa trị, nhưng nhờ ơn Đạo Sư Armstrong mà tôi đứng ở đầu tuyền tuyết cho đến phút cuối suốt.
『 Cứ giao cho đội quân được giáo hội phái đến đi! Nhân lực của bọn họ vô cùng đầy đủ, chúng ta ở lại tiền tuyến săn ma vật nguy hiểm mới là phương pháp giảm bớt hi sinh tốt nhất! 』
Mặc dù ngài ấy nói không sai, nhưng tôi chỉ muốn trở về hậu phương nghỉ ngơi một chút mà thôi.
Lúc ấy, tôi thậm chí còn từng hét lớn trong lòng: "Đọc bầu không khí một chút cho tôi đi, Đạo Sư cơ bắp này!"
"Vậy thì, chúng ta hãy bắt đầu lễ rửa tội chính thức đi."
Dựa theo dự đoán ban đầu, tôi vốn cho rằng lễ rửa tội chính quy phải tốn rất nhiều thời gian, nhưng rốt cuộc nó kết thúc sau chưa đầy nửa giờ.
Sự khác biệt với lễ rửa tội thông thường, có lẽ cũng chỉ có linh mục là Hồng Y Hohenheim đảm nhiêm và những linh mục khác phụ trách chạy việc vặt cho ngài ấy thôi sao?
Có vẻ như tôi xem như là khách quan trọng (VIP), cho nên giáo hội mới không keo kiệt phái ra linh mục bậc cao.
"Lễ rửa tội chính quy cũng kết thúc suôn sẻ."
"Cám ơn ngài. Đây là một chút tấm lòng của tôi."
Mặc dù trước đó từng nói không cần, nhưng không có tăng lư nào không vui khi thấy tín đồ quyên góp, cho nên tôi giao một túi lụa đẹp đựng đầy tiền quyên góp cho Hồng Y Hohenheim.
Bên trong đựng 12 xu bạch kim.
Mặc dù đó là số tiền lớn, nhưng chỉ cần có thể để lại ấn tượng sâu sắc cho đối phương vào thời điểm này, các tăng lữ giáo hội trong tương lai sẽ bằng lòng đứng về phía tôi.
Dù sao tôi vẫn còn hơn 1.000 xu bạch kim và không có chỗ nào khác để tiêu.
"Cám ơn ngài đã hao tâm tổn trí như vậy."
Hình như Hồng Y Hohenheim
cho rằng tiền trong túi là tiền vàng và lập tức giao cái túi kia cho linh mục bên cạnh một cách tự nhiên.
Bất kể nói như thế nào, họ cũng không bất lịch sự đến mức xác nhận bên trong túi tại chỗ.
Có lẽ ngài ấy sẽ bị sốc sau đó.
Không đúng, bởi vì tôi không biết được giá thị trường quyên góp của quý tộc, cho nên mức tiến này có thể rất bình thường.
"Vậy thì, nếu như lễ rửa tội chính quy đã kết thúc. Xin hỏi ngài có muốn cùng uống tách trà hay không?"
Hồng Y Hohenheim mời tôi cùng uống trả và tôi cũng đón nhận ý tốt của ngài ấy.
Sau khi rời khỏi thánh đường trang nghiêm và đi một đoạn ngắn, tôi liền có thể nhìn thấy tòa nhà được coi như là nơi làm việc của Hồng Y Hohenheim.
Vừa bước vào trong tòa nhà, tôi liền được dẫn tới một căn phòng có ghế sofa và bàn đọc sách trông giống phòng tiếp tân.
"Ở bên trong là phòng làm việc của tôi. Mặc dù nó chỉ là thư phòng thông thường và nhàm chán."
Một cánh cửa cuối phòng, hình như đó chính là cửa vào thư phòng.
Sau vài giây, có tiếng gõ cửa truyền đến từ hướng khác và một cô gái trong bộ đồ tu sĩ bưng một khay trà xuất hiện sau khi Hồng Y Hohenheim lên tiếng đáp lại.
Không đúng, mặc dù cô ấy thực sự là phụ nữ, nhưng chiều cao chỉ khoảng 150 cm và nhìn vào từ vẻ bề ngoài thì thấy có lẽ cô ấy xấp xỉ tuổi tôi.
Cô gái đó, là thiếu nữ xinh đẹp với ngũ quan cân đối đền mức phải dùng 'không thể tin nổi' để hình dung. Mái tóc vàng dài lấp lánh thấp thoáng dưới lớp khăn trùm đầu và đôi mắt màu tím tràn đầy bí ẩn càng tôn lên vẻ đẹp của cô ấy. Tôi cứ như vậy mà sững sờ nhìn vào khuôn mặt cô ấy một lúc.
Thứ thu hút sự chú ý của tôi sau đó là vị trí nhô lên cực kỳ không phù hợp với tuổi của thiếu nữ.Mặc dù nhìn chằm chằm vào chỗ đó sẽ rất bất lịch sự, nhưng cặp núi đôi đó khiến cho Ina xấp xỉ tuổi hoàn toàn thảm bại. Bộ đồ tu sĩ vốn để che giấu dáng người lại đẩy phần ngực hướng hết lên trên.
Ở kiếp trước, cũng có Gravure Idol chưa đến 11 tuổi đã có ngực size F rồi. Hơn nữa, phần lớn con người ở trong thế giới này có vẻ bề ngoài gần giống người châu Âu và Mỹ.
[Gravure Idol (グラビア): Thần tượng áo tắm, là từ chỉ các nữ người mẫu Nhật Bản chủ yếu là người mẫu bikini trên các tạp chí, đặc biệt là tạp chí của nam giới, sách ảnh hay DVD, trong hầu hết trường hợp, họ thường mặc các bộ đồ bơi hoặc đồ lót rất hấp dẫn. ]
Thế nên, ngay cả khi thiếu nữ khoảng 12 tuổi có vóc dáng xinh đẹp và có ngực hơn size F cũng không có gì quá bất ngờ.
Suy nghĩ như vậy một chút, có lẽ Ina và Louise thật sự rất vất vả và ở nhiều phương diện.
Sau đó, tôi phát hiện ra một sự thật.
"Cô ấy có ma lực sao?"
"Quả nhiên là ngài nhìn ra được sao? Mặc dù hôm nay tôi mời cô ấy đến pha trà, nhưng cô ấy thực sự là cháu gái của tôi."
"Tôi tên là Elise · Katharina · von · Hohenheim."
Không ngờ tới thiếu nữ xinh đẹp này, lại là cháu gái của Hồng Y Hohenheim.
Mặc dù cảm giác vẻ bề ngoài của hai người trông không giống nhau lắm, nhưng nếu là cháu gái thì sự tương đồng cũng không cao như với con của mình.
Ngoài ra, Hồng Y Hohenheim cũng thực sự là quý tộc.
Trên thực tế, trong số các quý tộc danh dự không có quan chức, có rất nhiều người lựa chọn trở thành giáo sĩ.
Mặc dù không có gì khác biệt dù bạn xuất thân là dân thường, quý tộc hay thương nhân sau khi tiến vào giáo hội. Tuy nhiên, nếu như bạn muốn tiến lên cao hơn trong giáo hội, bạn vẫn phải đối mặt với thực tế xấu xí về việc mình có thể thu được bao nhiêu tiền quyên góp, cho nên hầu hết chức vụ cấp cao trong giáo hội đều bị người xuất thân từ quý tộc và thương nhân chiếm giữ.
Hơn nữa, giới luật của Thánh Giáo Hội không hề nghiêm khắc đến mức không chỉ có thể tự do kết hôn, mà không cấm ăn các loại thịt hay cá và có thể uống rượu hay hút thuốc trước mặt người khác.
Nói một cách đơn giản, đừng là hành động khiến cho thế gian 'nói xấu sau lưng' giáo sĩ thì bạn muốn làm cái gì cũng được.
Tuy là nói như vậy, số lượng tăng lữ biến chất sa ngã hình như có khuynh hướng gia tăng gần đây.
Bởi vì có tiền cho nên cho vay lãi suất cao vơ vét của cải hoặc mặc dù không thể công khai cưới thiếp nhưng bản thân âm thầm che giấu không ít người yêu. Nếu không thì là uống quá nhiều rượu và mắc chứng bệnh sống dựa vào rượu.
Mặc dù mấy trăm năm qua dường như là cái tình trạng này, nhưng điều này cũng xúc tiến phe Tân Giáo Đồ (Protestantism) phát triển và cũng phát sinh tình trạng hai thế lực giáo phái đối lập lẫn nhau.
Tuy nhiên, ngay cả điểm quan trọng của bản thân phe Tân Giáo Đồ trở nên không có gì khác biệt với phe Chính Giáo Đồ trong lịch sử mấy trăm năm qua, cho nên lịch sử tái diễn lần nữa và phe phái tên là Hoài Cổ ra đời.
Mấy ngàn năm trước, giáo sĩ cấm lấy vợ, cấm ăn thịt hay cá, cấm các sản phẩm tốt như trà, rượu, thuốc lá,... dường như là chuyện đương nhiên. Phe Hoài Cổ cũng tuân thủ những giáo lý quá khứ nghiêm khắc này, mục đích ra đời dựa trên đức tin trở về khởi nguồn.
Thế nên, bọn họ cũng yêu cầu tín đồ tuân thủ giáo lý nghiêm khắc ngoài việc không thể cưới thê.
Tuy nhiên, nhờ cái này mà nó sinh ra mẫu thuẫn khiến số lượng tín đồ không dễ dàng gia tăng.
Phần lớn con người ở thế giới này cũng ôm sự bất mãn đối với giáo sĩ sa ngã biến chất.
Tuy nhiên, nếu như bản thân được hỏi ý chí có tuân thủ nghiêm khắc giới luật hay không, phần lớn mọi người sẽ lựa chọn thái độ phủ định.
Tôi nghe được hết tất cả những kiến thức ở phương diện này từ Erich-niisan, nhưng nghe xong tất cả những thứ này sẽ khiến cho người ta cảm thấy chán nán và buồn như đưa đám.
『 Hồng Y Hohenheim được phân loại vào nhóm khá tốt ở phương diện đánh giá. Mặc dù ngài ấy là quý tộc danh dự không có quan chức, nhưng ngài ấy có tước vị Tử Tước và ngài ấy không cố chấp giống như người khác đối với việc quyên góp như một giáo sĩ. 』
Nghe nói, nếu như bất cẩn để cho người xuất thân từ dân thường lên làm linh mục, bọn họ sẽ động một ít là cần người quyên góp và vô cùng đáng ghét.
Để leo lên, dường như bọn họ rất khó thoát khỏi thói quen đã hình thành khi chịu áp lực công việc được gọi là quyên góp.
Ngược lại, người xuất thân từ quý tộc hay thương nhân, bởi vì họ có thể dễ dàng quyên góp nâng cao địa vị của mình, cho nên rất nhiều người đều vô cùng cởi mở ở phương diện này đến không ngờ.
『 Phải cẩn thận với linh mục xuất thân từ dân thường. 』
Đó dường như là thường thức của thế gian.
"Nó là đứa cháu gái đáng tự hào của tôi. Bởi vì nó có thể sử dụng ma pháp chữa trị hệ Thánh, cho nên tôi mới để cho nó tu luyện với thân phận nữ tu sĩ."
Bất kể là trai hay gái thì giáo sĩ ở thế giới này cũng có thể tự do kết hôn, muốn tiếp tục duy trì thân phận giáo sĩ hay không cũng là sự tự do cá nhân. Thế nên, cho dù không phải là người biết sử dụng Thánh Ma Pháp giống như cô ấy, thì cũng có rất nhiều người giao phó con cái mình cho giáo hội.
Bởi vì bên trong giáo hội có không ít quý tộc, cho nên họ có thể dạy đứa trẻ đọc sách khi rảnh rỗi và các bé gái cũng có thể học tập ít kỹ năng cần thiết của cô dâu thông qua gia nhập giáo hội.
"Cô ấy có thể sử dụng ma pháp chữa trị hệ Thánh sao? Thánh Ma Pháp mà tôi biết chỉ có mỗi 『 Thánh Quang 』mà thôi."
"Ngài biết dùng cũng đã là rất giỏi rồi. Hơn nữa, ngài cũng biết sử dụng ma pháp chữa trị hệ Thủy sao?"
"Vâng (Ông thậm chí còn biết cả cái này)... "
Nên nói Hồng Y Hohenheim thật không hổ là cán bộ của giáo hội sao?
Rõ ràng là cho đến nay tôi sử dụng ma pháp chữa trị hệ Thủy rất ít, ông ta lại rõ tôi biết sử dụng.
Đó là thông tin thu được từ trường mạo hiểm giả dự bị sao?
Tôi đã từng sử dụng nó máy lần vào lớp thực tập, có lẽ tin tức bị rò rĩ từ đó.
Lúc ấy, tôi chỉ chữa trị cho mấy người bị thương nhẹ.
Điều này chứng minh mạng lưới tình báo của giáo hội rộng và sâu đến mức nào.
"Thậm chí ngài biết cả cái này."
Dựa theo lời giải thích của sư phụ, thực ra thì tôi cũng có thể chữa trị hết cả vết thương vô cùng nghiêm trọng, nhưng bình thường cũng không có khả năng đột nhiên gặp phải bệnh nhân bị bệnh nặng.
Ma pháp chữa trị của tôi, vẫn còn rất nhiều phần chưa xác định.
"Ừm, bởi vì tai mắt của giáo hội vô cùng nhiều mà."
Dù sao thì người ở trình độ như tôi dù muốn che giấu năng lực thì vẫn không thể che giấu hoàn toàn được, cho nên vào thời điểm giống như vầy vẫn nên biểu hiện thuận theo một chút thì tốt hơn.
『 Không hổ là đệ tử của Alfred! Ở phương diện ma pháp cũng tài giỏi giống như sư phụ! 』
Mặc dù có Đạo Sư từng vô cùng khâm phục và nói như vậy với tôi.
"Lý do tại sao tôi để cho Elise ở đây, chỉ là để cho con bé học một ít kỹ năng cần thiết của cô dâu."
"Ế? Nhưng mà, cô ấy biết sử dụng ma pháp chữa trị mà?"
"Ừm, tư chất của con bé cũng khá ưu tú."
Lượng ma lực ở giữa Trung Cấp đến Thượng Cấp.
Mặc dù chỉ có thể sử dụng ma pháp hệ Thánh được coi như là một khuyết điểm, nhưng dựa theo cách nói của Hồng Y Hohenheim, hình như cô ấy đã chữa trị cho mấy trăm người bị thương nặng được đưa đến doanh trại để cấp cứu ở trong kế hoạch tác chiến giải phóng thảo nguyên Palkenia lúc trước.
"Bản thân là ông nội của đứa nhỏ này, tôi hi vọng nó có thể lập gia đình một cách bình thường. Ở phương diện ma pháp chữa trị, miễn là nó không gây ra ảnh hưởng cản trở cuộc sống hôn nhân thì thỉnh thoảng giúp đỡ người khác cũng được."
Ít nhất Hồng Y Hohenheim không có ý định để cho cháu gái này trở thành giáo sĩ.
Người có thể sử dụng ma pháp chữa trị, dường như thường xuyên nhận được nhiệm vụ ủy thác đến từ giáo hội địa phương hoặc Công Hội Mạo Hiểm Giả. Sử dụng ma pháp chữa trị cho người khác, điều này thực sự không có gì khác biệt với giáo sĩ.
Trước khi kết hôn, lấy thân phận nữ tu sĩ thực tập cung cấp dịch vụ chữa trị trong giáo hội. Sau khi kết hôn, chỉ cần nhận được nhiệm vụ ủy thác lúc chữa trị giúp người khác là có thể thu vào một phần quyên góp cho giáo hội.
Phụ nữ đã kết hôn biết ma pháp chữa trị giống như vậy dường như không ít.
"Đứa nhỏ này là một cô gái có bản tính hiền lành và có tài năng. Cho nên tôi muốn tìm một người chống tốt nhất cho nó."
Hình như Elise là con gái trưởng nam của Hồng Y Hohenheimm, cho nên chồng của cô ấy đương nhiên là phải có địa vị xã hội tương đối.
Bản thân Hồng Y Hohenheim là Tử Tước, cho nên đối tượng của Elise phải là người thừa kế tước vị hoặc tước vị của hắn chỉ kém người đứng đầu một bậc.
Thông thường, họ cho rằng như vậy mới coi như là 'môn đăng hộ đối'.
"Tiểu thư Elise xinh đẹp như vậy, đối thủ canh tranh hẳn là rất nhiều chứ?"
Thực ra thì trong lòng tôi đang suy nghĩ "Nói cùng uống trà cái gì chứ, hóa ra là ông chỉ muốn khoe khoang cháu gái mình!" , nhưng lúc này chọc giận nhân vật lớn của giáo hội cũng không có lợi chút nào.
Tôi không ngừng khen cô gái tên là Elise này.
Đây là thói quen của nhân viên văn phòng công ty hạng hai ở kiếp trước của tôi.
Trên thực tế, Elise thực sự là thiếu nữ xinh đẹp đáng được khen ngợi, cho nên việc nịnh nọt cũng khá dễ dàng.
Nếu như là cô gái giống như ○an-imouto, đến ngay cả tôi cũng không thể nói được gì.
"Thành thực mà nói, đúng là có rất nhiều người đến cầu hôn."
Hình như đã có mấy nhà Bá Tước đến hỏi thăm Elise có bằng lòng là chính thê của người đứng đầu hoặc người thừa kế hay không.
"Tôi cũng nghĩ vậy. Dẫu sao tiểu thư Elise xinh đẹp như vậy. Tôi có cần phải đến đăng ký hay không?"
Sau đó tôi bình tĩnh phân tích tại sao lúc đó mình lại nói ra những lời này và kết luận đây là ảnh hưởng từ ký ức kiếp trước của tôi.
Kiếp trước của tôi, nói một cách đơn giản là không hề được con gái chào đón.
Tôi cũng không hề nổi bật, nên thật sự không được chào đón. Cho dù tôi có cơ hội quen được thiếu nữ xinh đẹp như Ina lẫn Louise thì tôi cũng hoàn toàn không cảm thấy bọn họ sẽ coi tôi như là đối tượng yêu đương hay kết hôn.
Tôi cho rằng có thể trở thành bạn đã xem như là vận may tốt rồi, thiếu nữ xinh đẹp ở đẳng cấp như bọn họ tuyệt đối không có duyên phận với tôi.
Bởi vì tôi quá thiếu cảm xúc thực tế.
"Ồ ồ! Ngào bằng lòng cưới Elise làm vợ sao?"
"Bởi vì tôi vẫn đang ở tuổi vị thành niên, cho nên tôi chỉ có thể ký kết hôn ước được chứ?"
Mặc dù tôi buột miệng nói lung tung ra lời thoại mà bình thường tuyệt đối sẽ không nói, nhưng cái này là bởi vì trong lòng tôi cho rằng chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra.
Đây chỉ là kiểu đối đáp xã giao giống như nói đùa.
"Đúng vậy. Hiện giờ Elise với Nam Tước Baumeister đều 12 tuổi, cho nên hiện giờ chỉ có thể lập hôn ước trước và phải đợi sau khi trưởng thành mới có thể chính thức kết hôn nhỉ?"
"Làm như vậy cũng đúng."
"Vậy thì, cứ làm như thế đi."
"Hả?"
Hồng Y Hohenheim đột nhiên lộ ra vẻ mặt nghiêm túc trong khi tôi vẫn duy trì nụ cười cứng đờ.
"Thực ra thì tôi đã từng hỏi bệ hạ và nhận được câu trả lời
『 nếu như bọn họ cùng tuổi, có lẽ cả hai sẽ trở thành một đôi vợ chồng tốt 』."
"Ế? Cái đó là thật sao?"
Bởi vì tôi không ngờ tới việc thật sự phải ký kết hôn ước với cô gái tên Elise này, cho nên tâm trí tôi hoàn toàn rơi vào hỗn loạn.
"Thực ra thì mẹ của con bé, là em gái của Đạo Sư Armstrong. Đạo Sư cũng vô cùng tán thành hôn ước này."
Lúc này, thông tin kinh người đột nhiên xuất hiện.
Xem ra hôn ước này không chỉ đạt được sự cho phép của bệ hạ, Elise còn là cháu ngoại gái của tên ma pháp sư cơ bắp Armstrong đó.
Thế nên, tôi dường như sẽ trở thành người thân của hắn.
Có vẻ như mọi thứ đã được xác định như vậy, nhưng trên thực tế là kết quả cũng được xác định.
Trong tình huống này, có quý tộc nào đủ dũng khí từ chối hôn sự này chứ.
Cho dù có thì cũng không thể coi như là dũng cảm, chỉ có thể nói đó là vừa ngu ngốc vừa lỗ mãng.
Hơn nữa, thật quá tàn nhẫn khi không hỏi Elise có ý định kết hôn hay không.
Cô ấy là người nhà quý tộc, một khi bị phụ huynh hạ lệnh ký kết hôn ước với tôi, cô ấy vốn không thể cự tuyệt.
Hôn nhân của quý tộc, có một nửa được coi như là trách nhiệm và công việc.
Chính vì như vậy, quý tộc kết hôn thông qua tự do yêu đương mới hiếm đến mức có thể lưu truyền hậu thế.
"Elise cũng đồng ý chứ? Nam Tước Baumeister-sama sẽ trở thành chồng của con trong tương lai. Mau đến chào hỏi ngài ấy đi."
"Vâng, thưa ông nội. Thành tích của Nam Tước Baumeister đã trở thành đề tài bàn tán ở trong vương đô, cháu cũng nghe đến những việc làm của ngài ấy. Cháu không phản đối trở thành vợ của người tràn đầy thành tích như vậy."
"..."
"Nam Tước Baumeister-sama?"
"À... Mình là Wendelin · von · Benno · Baumeister. Mặc dù chúng ta phải chờ đến trưởng thành mới có thể chính thức kết hôn, nhưng xin giúp đỡ nhiều hơn."
"Tôi mới là người xin nhờ ngài giúp đỡ nhiều hơn."
Cho dù có ký ức của kiếp trước hay có thể sử dụng ma pháp cường đại, nhưng tôi thực sự vẫn là tôi.
Sau khi trúng mưu kế của Hồng Y Hohenheim lão luyện, tôi đã có đối tượng đính hôn khi gần 12 tuổi.