Chương 02: Yết kiến bệ hạ
"Nhân tiện, nhóc đúng may mắn lắm đó. Lần đầu tiên ta gặp bệ hạ là lúc ta với Burkhart cùng đánh bại con Hỏa Long già và khi đó ta đã gần 40 tuổi."
Tôi lên thuyền bay ma thuật đến vương đô nhân kỷ nghỉ hè của trường mạo hiểm giả dự bị để tham dự hôn lễ của người nhà có cảm tình tốt nhất với tôi là Erich-niisan, nhưng trên đường gặp phải sự kiện không ngờ tới.
Bao gồm cả tôi với đám Erw muốn du lịch vương đô đồng hành với tôi, còn có Burkhart-san đi theo dưới danh nghĩa là người giám hộ. Thuyền bay mà chúng tôi lên, trên đường đi gặp phải một con rồng cổ đại đã hết tuổi thọ biến thành Undead và chỉ còn lại mỗi xương cùng ma thạch.
Mặc dù nó chỉ còn lại bộ xương, nhưng sự xuất hiện bất ngờ của rồng cổ đại và cộng thêm sự thật con rồng cổ đại kia đã biến thành Undead cho dù đã chết từ lâu. Có lẽ nó bắt đầu khiến cho bầu không khí bên trong thuyền trở nên nặng nề.
Con rồng khổng lồ chỉ còn lại mỗi xương kia, thật sự là rồng cổ đại sao?
Nhân tiện, rồng cổ đại có thể biến thành Undead sao?
Hơn nữa, rồng sẽ rời khỏi vị trí ban đầu và xuất hiện ở khu vực con người sinh sống sao?
Đương nhiên đối phương là rồng cổ đại có thể sống mấy vạn năm.
Mặc dù mấy năm gần đây gần như không có người tận mắt nhìn thấy và suýt chút nữa bị xem như là ma vật tưởng tượng, nhưng các học giả nghiên cứu về lĩnh vực này rất tin chắc vào sự tồn tại của rồng cổ đại.
Nghe nói lý do tại sao rồng cổ đại ít bị người ta nhìn thấy là bởi vì chúng là chủng tộc gần giống Tinh Linh và còn cao cấp hơn con rồng thuộc tính bị nhóm Burkhart-san đánh bại.
Hơn nữa, chúng ở sâu trong nội địa, cho nên con người mới không thể tìm thấy được chúng.
『 Bản thân rõ ràng là tồn tại gần giống Tinh Linh, tính cách cùng hung dữ như vậy, lại biến thành Undead. 』
『 Ta mới không rảnh đi dính líu đến những chuyện vụn vặt này của kẻ địch. 』
Mặc dù trong lòng có rất nhiều nghi vấn, nhưng bởi vì thuyền bay dường như hoàn toàn không thể bỏ rơi con rồng cổ đại kia, cho nên tôi đã liên thủ với Burkhart-san và thành công siêu thoát nó.
Tuy nói là siêu thoát, kết quả thực sự gần giống với đánh bại hay thảo phạt. Nhưng nếu dùng Thánh Ma Pháp thanh tẩy khiến nó ngừng chuyển động, vậy thì theo cách giải thích của người phía giáo hội thì đây được coi như là siêu độ.
Thánh Ma Pháp tiêu hao rất nhiều ma lực của tôi, khiến cho rồng cổ đại biến thành Undead ngừng hoạt động và cuối cùng chỉ còn lại bộ xương lẫn ma thạch khổng lồ.
Mặc dù cái này rất giống con hổ để lại bộ lông cao cấp sau khi chết, nhưng sự khác biệt ở đây là giá trị những thứ này cao đến kinh người.
Nguyên liệu thu được từ cơ thể rồng, cho dù là đến từ Dực Long cỡ nhỏ, thì nó cũng bán được mức giá tương đối.
Một khi cấp bậc tăng lên thành loại thuộc tính —— Cũng chính là con rồng cỡ lớn từng bị Burkhart-san đánh bại trước kia —— Nghe nói nó đáng giá đến mức không có chỗ nào trên cơ thể vô dụng cả.
Máu, thịt, da, xương và những ma vật khác vốn không thể so sánh mới ma thạch khổng lồ.
Nguyên liệu từ rồng thuộc tính cũng được coi như là món hàng hóa 50 năm khó gặp và giá cả trên thị trường cũng không hề rẻ chút nào.
Tôi nghe Alterio-san giải thích rõ khi đang ở phía trước xe ngựa đến đón tiếp.
Bởi vì trước đó gặp hiệp sĩ đến đón tiếp ở bến tàu dành riêng cho thuyền bay ma thuật, cho nên tôi cũng không tuân theo kế hoạch dự định và ngồi xe ngựa công cộng cùng với mọi người đến gần nhà Erich-niisan. Alterio-san ngồi chung xe ngựa được nhóm hiệp sĩ chuẩn bị.
Ngoài ra, bởi vì Burkhart-san có việc, cho nên ngài ấy rời khỏi bến tàu sớm hơn một bước. Mặc dù tôi không muốn tách khỏi đám Erw, nhưng bọn họ có trách nhiệm phải giải thích rõ ràng cho Erich-niisan. Thế nên bọn họ bị bỏ lại ở bến cảng cùng với đám hiệp sĩ mang binh lính đến.
Dù sao cuối cùng mọi người sẽ ở nhà Erich-niisan, cho nên sớm muộn có thể gặp nhau.
"Đối thủ bị đánh bại lần này, là rồng cổ đại không có bất kỳ ghi chép nào trong quá khứ."
Dựa theo lời giải thích của Alterio-san đồng hành với tôi, mặc dù sự tồn tại của rồng cổ đại được biết đến rộng rãi, nhưng bởi vì chúng thường sống ở sâu trong nơi ở của ma vật, cho nên không có ai thực sự tận mắt nhìn thấy bóng dáng chúng ở trong thời đại hiện nay.
Hơn nữa, tuổi thọ của rồng cổ đại vào khoảng hàng chục ngàn năm, cho nên từ trước kia cho tới bây giờ không có ai gặp phải rồng cổ đại biến thành Undead sau khi chết già cả.
"Vậy thì, tại sao có cách xác nhận con Cốt Long kia là của rồng cổ đại vậy?"
"Là dựa theo kích thước bộ xương và ma thạch."
Chiều dài cơ thể con Cốt Long kia tính sơ qua thì hơn 50 mét. Chiều dài cánh rồng của rồng cỡ nhỏ, cũng khoảng 5 mét sau khi trưởng thành và cho dù là loại rồng thuộc tính cỡ lớn thì cũng chỉ tối đa khoảng 30 mét.
Cho nên ngoại trừ rồng cổ đại ra, vốn không có cách nào giải thích tình trạng của con Cốt Long kia.
"Bệ hạ thường rất bận rộn, nhân vật nhỏ bé giống như tô lại có thể đột nhiên gặp ngài ấy mà không hề hẹn trước sao"
"Cậu gọi bản thân là nhân vật nhỏ bé có quá khiêm tốn không vậy?"
"Ngài có thể mong đợi gì ở con trai thứ tám của quý tộc nhỏ yếu chứ?"
"Ta cảm thấy nó chẳng liên quan gì đến mong đợi cả."
Suy nghĩ của tôi về quốc vương, có lẽ cũng chỉ ở mức độ này.
Nói trộm ở đây, thực ra thì tôi thậm chí còn không biết cả tên của đối phương.
Tôi xuất thân từ vùng hẻo lánh xa xôi phía nam, vốn không hề có chút liên hệ nào với quốc vương, cho nên tôi hoàn toàn không có cảm giác thực tế đối với lần yết kiến sắp tới.
Bởi vốn xuất thân từ vùng phía nam xa xôi hẻo lánh, nơi gần như tách biệt với vùng lãnh thổ chính của vương quốc, nên trong lòng tôi có chút lo lắng đối với lần yết kiến quốc vương sắp tới.
Thành thực mà nói, tôi chỉ cảm thấy quốc vương là nhân vật ở trên đám mây cách tôi quá xa luôn.
Cảm giác căng thẳng tột độ trong lòng khiến tôi chắc chắn rằng mình cả đời đừng nên gặp lại Ngài ấy thì tốt hơn.
Lúc lãnh chúa thay đổi người, bất kể là quý tộc cấp thấp đến mức nào, thì họ đều phải đến vương đô để được bệ hạ tự mình tổ chức nghi thức phong tước.
Thế nên lúc phụ thân thừa kế tước vị, hẳn là người đã ít nhất được gặp bệ hạ. Mặc dù cho tới bây giờ tôi không hề nghe thấy phụ thân đề cập tới chuyện này.
Số lượng quý tộc hạ cấp rất nhiều, chắc hẳn bệ hạ không có chút ấn tượng gì về phụ thân.
Quý tộc nhỏ yếu sống ở biên giới giống như phụ thân có rất ít cơ hội đến vương đô. Bản thân là vua một nước cho nên bệ hạ thường vô cùng bận rộn. Cho dù thật sự có quý tộc đến vương đô, cũng chưa chắc có thể dễ dàng gặp được bệ hạ.
"Tuy nhiên, thật sự ổn không khi để cho bệ hạ luôn bận rộn gặp nhân vật nhỏ bé như tôi?"
Trong lòng tôi mong đợi có thể nghe được câu trả lời "Bởi vì bệ hạ bận rộn nhiều việc, cho nên người thực sự không cần gặp nữa".
Kiếp trước gặp Tổng giám đốc đã khiến cho tôi đủ căng thẳng rồi, cho nên tôi thực sự không muốn gặp quốc vương mà nhất định sẽ khiến tôi căng thẳng hẳn. Mặc dù tôi biết chuyện thảo phạt rồng cổ đại là việc lớn, trước đó cũng mơ hồ dự đoán được tình huống này, nhưng tôi vẫn cố gắng hết sức không suy nghĩ về nó.
"Nếu như chúng ta chủ động xin yết kiến bệ hạ, nó sẽ tốn rất nhiều thời gian.Ngay cả ta cũng phải chờ ít nhất một tuần."
Đến ngay cả thương nhân đẳng cấp hoàng gia như Alterio-san phải mất một tuần mới có thể yết kiến bệ hạ, tôi nhanh chóng được gặp bệ hạ như vậy thật sự ổn thỏa sao?
Trong lòng trở nên càng ngày càng bất an.
"Không cần phải lo lắng. Dù sao lần gặp mặt này cũng là ý muốn riêng của Bệ hạ."
Hiệp sĩ mặc áo giáp lộng lẫy đi ở bên cạnh chúng tôi và bắt đầu giải thích rõ lý do cho lần yết kiến này.
"Wendelin-sama đánh bại rồng cổ đại cấp truyền thuyết và lại còn bảo vệ thuyền bay ma thuật là tài sản quốc gia quý giá lẫn tính mạng của toàn bộ hành khách trên thuyền. Dẫu sao phần lớn hành khách trên con thuyền kia đều là thương nhân và quý tộc có địa vị cao quý. Hơn nữa, ngài cuối cùng còn thành công thu được xương và ma thạch khổng lồ của con rồng cổ đại kia. Hình như bệ hạ có chuyện muốn nhờ Wendelin-sama."
"Vậy thì thật là vinh hạnh cho tôi rồi."
Tôi lại hi vọng có thể gặp người với địa vị thấp hơn một chút thì tốt hơn...
Xem ra là bởi vì bệ hạ tìm tôi có việc, cho nên tôi mới được lập tức gặp ngài ấy.
Vị hiệp sĩ này giải thích rõ tình hình cho chúng tôi, phong cách ăn mặc cũng vô cùng sang trọng lịch sự và dường như có vị trí vô cùng thân cận với bệ hạ.
"Cho nên Warren-sama đảm nhiệm chức trung đội trưởng đoàn hiệp sĩ cận vệ tự mình đến nghênh đón đấy."
Hóa ra vị hiệp sĩ này là nhân vật lớn, chẳng trách ngài ấy có phong cách ăn mặc và cử chỉ không thể bắt bẻ được như vậy.
"Warren-sâm xuất thân gần giống nhóc. Ngài ấy hoàn toàn dựa vào thực lực của chính mình để có thể leo lên được vị trí hiện tại."
Vị hiệp sĩ điển hình này cao hơn 180 cm, tóc vàng, mắt xanh, tuấn tú và dường như là con trai thứ ba của quý tộc danh dự hạ cấp.
"Alterio-san, ngài thật đúng là hiểu rõ nhỉ."
"Đúng vậy. Warren-sama đây đã từng là đệ tử của Burkhart đấy."
"Thật sao?"
Hóa ra không chỉ mỗi sư phụ của tôi, đến ngay cả trong đoàn hiệp sĩ cận vệ cũng có đệ tử.
Xem ra con người của Burkhart-san dường như còn rộng rãi hơn so với tưởng tượng của tôi.
"Bởi vì tôi không thể sử dụng ma pháp, mặc dù có ma lực."
Tôi phát hiện vị Warren-san này có ma lực nhiều hơn người bình thường.
Tuy nhiên, ma lực ở mức này, cùng lắm có thể phóng ra 3 ~ 4 phát Hỏa Viêm Cầu và sau đó phải mất 1 ngày để khôi phục ma lực.
Mặc dù nó có thể trở thành phương thức tấn công phụ trợ trong chiến đấu, nhưng nói cách khác thì ma lực như vậy không thể tạo ra đòn đánh mang tính quyết định.
Nhân tiện, tôi sau khi trải qua sự hướng dẫn của Burkhart-san, thì mới có cách thăm dò ma lực của đối thủ giống như vậy.
"Warren-sama không thể sử dụng ma pháp sao?"
Nói một cách chính xác, đó là không thể sử dụng ma lực có sẵn thi triển hiện tượng bắn ra thế giới bê ngoài.
"Chnhs xác, ta có tài năng của kiếm sĩ ma thuật sử dụng ma lực cường hóa cơ thể và vũ khí chiến đấu. Nhờ cái này, ta mới có thể đảm nhiệm vị trí trung đội trưởng đoàn hiệp sĩ cận vệ.
Sự khác biệt thực lực giữa người có thể sử dụng ma lực cường hóa cơ thể trong chiến đấu với người không có ma lực vô cùng xa.
"Tôi học được cách kiểm soát ma lực và tiết kiệm lượng ma lực từ Burkhart-sama. Tôi thật sự được ngài ấy chỉ bảo rất nhiều."
Thì ra là như vậy, chẳng trách ngài ấy không thể hiện thái độ ngạo mạn thường có ở đại quý tộc hay con em họ.
Nếu như ngay cả nói chuyện với trẻ con như tôi còn lịch sự như vậy và lại còn là trung đội trưởng của đoàn hiệp sĩ cận vệ, thì chắc chắn rất được phụ nữ yêu thích.
Không đúng, cho dù đối phương là anh chàng đẹp trai soái ca, tôi cũng không nên nhìn vào người làm việc chăm chỉ bằng ánh mắt này. Tôi vẫn nên nghĩ ngài ấy là là người tốt được bệ hạ tin tưởng một cách sâu sắc trước đã.
"Ngoài ra, tôi cũng từng gặp Alfred-sama một lần lúc lớn hơn Wendelin-sama một chút."
Lúc Burkhart-san giới thiệu sư phụ với Warren-san, hình như ngài ấy còn nói "Mặc dù tên chết tiệt này tạm thời là đệ tử của ta, nhưng thực lực của nó đã hoàn toàn vượt qua ta".
"Khi lần đầu tiên nhìn thấy Alfred-sama, tôi cũng cảm giác được thứ gì đó hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi từ vẻ bề ngoài hiền lành của ngài ấy. Lúc ấy, trong đầu tôi nghĩ rằng hóa ra đây chính là siêu ma pháp sư hạng nhất."
Không sai, mặc dù vẻ bề ngoài của sư phụ trông giống một anh chàng đẹp trai bình thường và cao thon, nhưng người thực sự là siêu ma pháp sư hạng nhất.
Đó chỉ đơn giản là một ví dụ điển hình của "đừng trông mặt mà bắt hình dong".
"Tôi cũng cảm giác được thứ tương tự ở trên người Wendelin-sama. Rõ ràng là vẻ bề ngoài của ngài vẫn chỉ là thiếu niên đang phát triển và tràn đầy hứng thú đối với thế giới."
"Đó là dĩ nhiên rồi. Dẫu sao, nếu như chỉ nhìn vào lượng ma lực và ma pháp tối cao được ném ra, thằng nhóc này thậm chí đã vượt qua Alfred rồi."
Đây cũng là những gì nghe được từ chỗ Burkhart-san .
Có vẻ như Alterio-san có hiểu biết nhất định đối với thực lực hiện tại của tôi.
"Thì ra là như vậy, chẳng trách bệ hạ muốn gặp cậu trực tiếp."
Sau khi xe ngựa rời khỏi bến tàu, nó tiến vào nội thành vương đô, lần lượt đi qua khu nhà cũ, khu buôn bán, khu công nghiệp và khu quý tộc ở.
Không hổ là thủ đô của một nước, bất kể là quy mô hay số lượng cư dân đều vượt xa Breitburg.
"Chúng ta gần đến vương thành rồi đấy."
Sau khi ngồi xe ngựa lắc lư khoảng một tiếng, cuối cùng thì xe của chúng tôi cũng đến vương thành.
"Lớn quá... Có lẽ cái này lớn gấp 10 lần nhà Công tước Bleichroder. Còn về nhà ở quê tôi... Vốn không đáng để so sánh mà..."
Ngay khi tôi ngửa mặt nhìn lên vương thành, chúng tôi đã tới trước cổng chính.
Sau khi Warren-san nói rõ vài câu với lính canh, đối phương trực tiếp cho phép qua mà không xác nhận cả thân phận của tôi.
Vừa tiến vào bên trong vương thành là có thể nhìn thấy rõ binh lính tuần tra và canh gác dưới sự chỉ huy của các hiệp sĩ. Hầu gái mang theo giỏ đựng quần áo hay khay đựng bộ đồ trà chạy đi chạy lại khắp nơi, quý tộc nói chuyện với nhau ở hành lang hay cầm văn kiện di chuyển.
Đâu đâu cũng tràn ngập đầy sức sống.
Tuy nhiên, chẳng biết tại sao mà mọi người đều đang liếc trộm sang chúng tôi...
"Bởi vì câu chuyện thảo phạt rồng cổ đại đã lưu truyền rộng rãi ở trong vương đô mà. Một trong hai người tạo dựng được sự nghiệp vĩ đại này, chính là Wendelin-sama gần 12 tuổi mà."
Nhân vật trong tin đồ thực sự xuất hiện, cũng khó trách mọi người sẽ quan sát đầy hứng thú như vậy.
Cảm giác của gấu trúc trong vườn thú Ueno hẳn là giống như vậy.
Sau khi Warren-san dẫn đường ở trong thành một đoạn, cuối cùng thì chúng tôi cũng đến nơi ——
Trước cửa sảnh yết kiến sang trọng.
Phía sau cánh cửa này hình như là sảnh yết kiến.
"Tính cách bệ hạ ngay thẳng, chỉ cần phải tuân thủ lễ nghi tối thiểu thì sẽ không sao cả."
"Mặc dù Burkhart có nhờ ta chiếu cố nhóc, nhưng nếu là nhóc, thì có lẽ không cần phải lo lắng."
Ngay sau khi Alterio-san nói câu này xong, cánh cửa sang trọng trước mắt mở ra, sàn nhà phía sau cửa được trải thảm đỏ và một người đàn ông đang ngồi trên ngai vàng cao hơn xung quanh một cái đầu.
Có mười mấy hiệp sĩ hộ vệ và mấy quý tộc trong địa vị rất cao hai bên.
"Wendelin · von · Benno · Baumeister-sama đã thảo phạt rồng cổ đại, với người đại diện Burkhart · Burkhart-sama, Alterio · Maschin-sama đã tới!"
Giống như cảnh tượng từng thấy trong phim ảnh vậy, người nào đó cao giọng kêu lên tên họ của người yết kiến, chúng tôi đi tới vị trí cách ngai vàng 3 mét dưới sự hướng dẫn của Warren-san.
Tiếp theo, Warren-san để lại tôi với Alterio-san và đi về phía các hiệp sĩ đang xếp thành một hàng ở một bên.
Mặc dù tôi quên không biết nên làm cái gì bởi vì căng thẳng, nhưng may mắn thay tôi lập tức bắt chước theo Alterio-san cúi đầu quỳ xuống ngay lập tức mới không gây ra đại họa.
"Đột nhiên gọi hai người đến, thật là khổ cực cho các ngươi. Các ngươi có thể ngẩng đầu lên rồi."
Sau khi ngẩng đầu lên theo lệnh của bệ hạ, tôi nhìn thấy một người đàn ông trung niên tuân tú khoảng 40 tuổi và khuôn mặt cao quý đang nở nụ cười.
Mặc dù cái này trông giống như thông lệ, nhưng hầu hết người cái gọi là vương tộc thì quả nhiên là tuấn nam và mỹ nữ.
Bệ hạ cũng vô cùng nổi tiếng đối với phái nữ lúc còn trẻ.
Tôi cảm giác giống như bởi vì mình không được chào đón, cho nên tôi luôn luôn nghĩ như vậy.
Nói tóm lại, mấy tên soái ca đều là kẻ địch của tôi.
Tuy nhiên, Erich-niisan là ngoại lệ.
"Trẫm là quốc vương của vương quốc Helmut, Helmut XXXVII."
"Thần là Wendelin · von · Benno · Baumeister."
"Ừm. Nhìn kỹ lại, ngươi còn rất trẻ nhỉ. Năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Vâng, thần năm nay 12 tuổi."
Cứ như vậy, tôi bắt đầu yết kiến bệ hạ.