Giao đoạn 04: Ma pháp sư cùng lớp
(Thật là tuyệt... )
Tôi —— Ina ‧ Susanne ‧ Hildbrun chỉ có thể kinh ngạc không thôi.
Chúng tôi đột nhiên được ai đó dùng “Tường Đất” và “Ma Pháp Tiễn” giải cứu lúc bị bao vây bởi đàn sói bởi vì tôi với bạn thân gặp phải sai lầm phổ biến của lính mới.
Thông qua tầm nhìn chuyển động được rèn luyện cùng với luyện tập thương thuật, tôi cũng có thể nhìn thấy hai mũi tên bình thường bay tới và bắn chết hai con chó sói.
Tuy nhiên, dù mũi tên bình thường thôi cũng cảm thấy cung thuật của người này rất lợi hại, nhưng nó vẫn tỏ ra kém hơn so với ma pháp trước mặt.
Mặc dù không rõ nguyên nhân, nhưng bởi vì liên quan đến tài năng mà số lượng ma pháp sư vô cùng ít ỏi.
Nghe nó rằng người có thể trở thành ma pháp sư lợi hại ở trong đó đã ít lại càng ít.
Trên thực tế, trong số các ma pháp sư được thuê phục vụ dưới quyền Công tước Bleichroder thì chỉ có mỗi Burkhard-sama là ma pháp sư thủ lĩnh có thể sử dụng nổi chiêu thức tương đương với ma pháp mới vừa rồi.
Hơn nữa, ông ấy là nhân vật đã hoạt động như một mạo hiểm giả hạng nhất trong hơn 30 năm và được vương quốc khen ngợi bởi vì thảo phạt được rồng.
Người có thể sử dụng ma pháp tương đương với nhân vật đó, rốt cuộc là ai?
Mang theo suy nghĩ như vậy, tôi bắt đầu tìm kiếm người thi triển ma pháp.
Sau đó tôi thấy người bạn học cùng vào trường mạo hiểm giả dự bị với tôi.
Người sử dụng ma pháp ban nãy, hẳn là bạn học cùng tuổi với tôi, Wendelin ‧ von ‧ Benno ‧ Baumeister.
(Không ngờ tới thực lực của cậu ta lại mạnh đến như vậy... )
Tôi đã từng nghe thấy một tin đồn khi nhập học vào trường mạo hiểm giả dự bị.
Con trai thứ tám nhà Baumeister là chư hầu phục vụ Công tước Bleichroder của nhà tôi, được gọi là “Nhà hiệp sĩ nghèo khó ở bên kia núi” và dựa vào màn thể hiện ma pháp vượt qua bài tuyển sinh ưu tú.
Nếu như chỉ nhập học thôi, bởi vì dựa vào ma pháp vượt qua bài tuyển sinh ưu tú vô cùng khó khăn, cho nên nó đương nhiên sẽ dấy lên bàn tàn.
Dẫu sao, dù ma pháp quý giá đến mức nào đi chăng nữa, thế giới vẫn chưa ngây thơ đến mức để cho người có thể tạo ra mồi lửa hay cốc nước trở thành học sinh ưu tú.
Ma pháp ở cấp độ này, hoàn toàn vô dụng lúc thảo phạt ma vật.
Nếu có thể vượt qua bài tuyển sinh ưu tú, chứng tỏ cậu ta có thực lực ở mức độ nhất định.
Thông tin về việc cậu ta dựa vào loại ma pháp nào đạt yêu cầu trong bài kiểm tra kỹ năng thực chiến, dĩ nhiên nó cũng được truyền đến nhà Công tước Bleichroder.
Cái này là bởi vì nhà Công tước Bleichroder cũng tham gia vào hoạt động của trường dự bị.
Sau đó là bởi vì có mối quan hệ, cho nên thông tin lại không truyền đến nhân vật nhỏ bé như tôi.
Trong trường dự bị này có rất nhiều con em quý tộc, lý do tại sao che giấu những thông tin này là không để cho cậu ta bị những quý tộc khác nhắm đến.
Nhờ điều này, đến ngay cả nhà tôi cũng chỉ nhận được thông tin rời rạc.
Dẫu sao địa vị của nhà tôi thực sự không cao cho lắm.
Sau buổi lễ nhập học của trường dự bị, tôi cũng tham gia bài tuyển sinh ưu tú dựa vào thương thuật và sau tôi là bạn thanh mai trúc mã Louise dựa vào Ma Đấu Lưu vượt qua bài tuyển sinh ưu tú. Sau đó, cả hai cùng quan sát con trai thứ tám nhà Baumeister trong tin đồn.
Lúc ấy, cậu ta trò chuyện rất vui vẻ với một cậu bé bên cạnh tên là Erwin.
Bởi vì suy đoán có lẽ cậu ta có thể sử dụng ma pháp từ bậc sơ cấp đến trung cấp, cho nên những bạn học khác cũng để ý đến cậu ta với ánh mắt nhiệt liệt.
Miễn là có thể hợp tác với cậu ta, là có thể săn được mục tiêu lớn hay ma vật đáng tiền, cho nên mọi người cũng muốn mời cậu ta gia nhập tổ đội mình.
Tuy nhiên, cậu ta chỉ nói chuyện với Erwin, gần như không nói chuyện với những bạn học khác —— Đặc biệt là các bạn gái.
Chẳng lẽ cậu ta không giỏi giao tiếp với con gái sao?
Hơn nữa, còn có một chuyện khác khiến người ta lo ngại.
Bởi vì cậu ta là ma pháp sư duy nhất nhập học với tư cách là học sinh ưu tú, cho nên chương trình dạy học ma pháp thực chiến liền bị hủy bỏ.
Trường dự bị tạm thời cũng có giảng viên dạy ma pháp, nhưng đó chỉ là ông lão hơn 80 tuổi và hiếm khi đến trường dự bị. Nói một cách tàn khốc, đây dường như là bởi vì tình trạng thiếu hụt ma pháp sư vô cùng nghiêm trọng, cho nên có rất ít ma pháp sư tích cực đến làm giảng viên của trường dự bị.
Nhờ điều này, thực lực ma pháp của con trai thứ tám nhà Baumeister cho đến nay vẫn chưa rõ.
Cho dù cậu ta nghiêm túc trong giờ học và thường xuyên nói chuyện với Erwin, nhưng nếu như thật sự có chuyện gì xảy ra thì cậu ta sẽ hoàn toàn không nói chuyện với con gái.
Tôi cũng chỉ nói qua vài câu với cậu ta và đến ngay cả Louise đó đều nói “Tui muốn có cơ hội tiếp xúc với cậu ta”. Cái có thể sử dụng như một cơ hội, có lẽ là cố gắng đạt được thành tích tốt trong việc nhận được sự cho phép săn bắn ở trường dự bị.
Nếu như thành tích xuất sắc, có lẽ đối phương sẽ chủ động đến mời hay bản thân phải chủ động mời cũng khá dễ dàng.
Những bạn học khác dường như cũng chuyển thành suy nghĩ này và điên cuồng chuẩn bị cho cuộc đi săn.
Tôi cũng hạ quyết tâm lần nữa và hợp sức với Louise để đạt được thành tích tốt.
“Ina nói không sai. Chúng ta phải đạt thành tích, khiến cho cậu ta cảm thấy chúng ta đáng để lập thành tổ đội.”
Mặc dù chúng tôi cố gắng đi săn sau khi quyết định phương châm tác chiến, nhưng dường như con trai thứ tám nhà Baumeister cuối cùng vẫn thật sự
cùng Erwin lập thành tổ đội đi săn.
Chẳng lẽ cậu ta không giỏi giao tiếp với con gái sao?
Mặc dù chúng tôi quyết định bắt đầu đi săn, nhưng bởi vì quá tham lam mà không phân phối tốt thể lực, cho nên bị bầy sói bao vây.
Có lẽ là bởi vì từ nhỏ tôi được nói là có tài năng trong thương thuật và cũng đạt thành tích đứng đầu trong bài tuyển sinh ưu tú, cho nên tôi mới sơ ý như vậy.
“Ina. Tình hình không hay rồi.”
Louise cũng không phân phối tốt thể lực giống tôi và rơi vào trạng thái mệt mỏi.
(Cứ tiếp tục như vậy, có lẽ cả hai sẽ đi đời nhà ma mất. )
Trong khoảnh khắc tôi đang suy nghĩ như vậy, đột nhiên có hai mũi tên bay tới từ phía sau chúng tôi và cắm vào đầu hai con sói.
(Kỹ năng đúng là không tệ.)
Dường như có ai đến cứu chúng tôi.
Sau khi hơi thở phào nhẹ nhõm, lần này có bức tường đất bao quanh chúng tôi và hoàn toàn ngăn chặn cuộc công kích của đám chó sói.
(Ế? Ma pháp sao?)
Xem ra chúng tôi được cứu nhờ sự hỗ trợ của ma pháp.
Đợi đến khi tường đất biến mất, trước mắt chỉ còn lại xác chó sói bị tiêu diệt hoàn toàn và con trai thứ tám nhà Baumeister trong tin đồn với Erwin.
(Đây chính là cơ hội mà Louise nói đến sao? )
Mặc dù trong đầu suy nghĩ như vậy, nhưng lúc gặp thực tế vẫn không nói nên lời.
Cho dù tôi không đến mức đỏ mặt và tim đập nhanh bởi vì lần đầu tiên được con trai cứu, nhưng tôi vẫn không thể giống như Louise và vô thức hỏi chuyện ngu ngốc.
“Bọn mình không sao... Mình nhớ cậu là Wendelin cùng lớp với bọn mình nhỉ? Con trai thứ tám nhà Baumeister của lãnh địa láng giềng.”
Đến ngay cả mình cũng cảm thấy làm như vậy rất tệ.
Rõ ràng là từng nói bạn học cùng lớp, lại còn hỏi người ta chuyện này.
Quả nhiên cô gái như tôi không thích hợp để nói lời cám ơn.
Bất đắc dĩ không biết phải làm sao, tôi không thể làm gì khác ngoài giao cho người giỏi xử lý loại chuyện này như Louise xử lý.
“Etou... Cám ơn cậu.”
Mặc dù sau đó tôi có lập tức nói lời cám ơn, nhưng ít nhiều vẫn cảm thấy bản thân hơi chán ghét.
Không ngờ tới mình lại được bạn học cùng lớp cứu.
Thành thực mà nói, nếu như không có bọn họ giúp đỡ, tình cảnh đó thật sự rất nguy hiểm.
Chúng tôi dường như hơi quá tự tin vào chính mình.
“Tuy nhiên, các cậu thật sự không muốn da sói sao?”
Mặc dù Louise từ chối thiện ý này và cuối cùng chúng tôi để cho cậu ta có ấn tượng tốt, nhưng tôi cho rằng thay vì nói con trai thứ tám nhà Baumeister cứu chúng tôi thì không bằng nó hơi kỳ lạ.
Cậu ta không chỉ không thể hiện thái độ của ân nhân, mà thậm chí còn hỏi chúng tôi muốn phân chia đống da thu được như thế nào.
(Cậu ta đúng là một người kỳ lạ... )
Không chỉ như vậy, thậm chí cậu ta còn nói phải dùng tiền kiếm được hôm nay mời chúng tôi ăn một bữa.
Cậu ta là người tốt sao?
Dẫu sao cậu ta là con trai thứ tám nhà tước Hiệp Sĩ nghèo khó nổi tiếng đó.
Lẽ ra cuộc sống bình thường của cậu ta hẳn là nghèo hơn chúng tôi rất nhiều mới đúng.
Mặc dù tôi là con gái của nhà chư hầu, không đúng, chính bởi vì vị trí này, tôi mới hiểu rõ tình trạng tái chính của những gia đình quý tộc nhỏ yếu bên cạnh hơn.
Chính vì bản thân hiểu rõ tình hình, cho nên tôi mới cảm thấy hơi buồn.
Trong cái thế giới hòa bình không có chiến tranh này, chính vì vậy mà bất kể là hoàng tộc, quý tộc hay thậm chí chư hầu đều phải nghĩ cách làm gì đó ở trên lãnh địa ngoài chiến tranh.
Những đứa trẻ không thể thừa kế gia đình cũng có chung nỗi bi ai. Hơn nữa, khác với con trai có thể nhập ngũ thì con gái đến ngay cả lối thoát cũng vô cùng chật hẹp. Nếu không nghĩ cách gả đến một gia đình tốt, thì cũng là nghĩ cách tiếp tục sinh tồn như là một mạo hiểm giả giống như tôi.
Tuy nhiên, tương lai này thật sự quá khó khăn đối với thân phận của tôi.
Cùng lắm có thể làm thiếp hay vợ kế của quý tộc già về hưu, cho dù trở thành thiếp của quý tộc lãnh địa nhỏ, có lẽ cũng chỉ xếp hàng thứ ba đến thứ năm.
Trong số những người kết hôn, được gả cho thương nhân cũng coi như là vận may rất tốt và thậm chí có người chỉ có thể từ bỏ ý định mà gả vào nhà nông dân giàu có.
Nếu đã là như vậy, không bằng tự lập với thân phận mạo hiểm giả còn tốt hơn.
Có người từng thốt lên lời nguy hiểm “chẳng lẽ sẽ không có chiến tranh sao” ,
nhưng tôi tin chắc rằng có người trong lòng bày tỏ sự tán thành.
Nếu như quý tộc có thể giảm bớt bởi vì chiến tranh, có lẽ sẽ có cơ hội đến lượt chúng tôi vào sân tỏa sáng.
“Gọi mình bằng Ina là được rồi. Mình nói nè, mặc dù kiếm thuật của cậu thực sự rất xuất sắc và cung thuật cũng rất khá. Tuy nhiên, ma pháp của Wendelin thực sự quá lợi hại, cho nên những thứ này vốn không ảnh hưởng chút nào. Nếu như là Wendelin, cậu ta có thể hợp tác với bất kỳ đứa trẻ nào và kết quả vẫn sẽ như vậy nhỉ?”
Hiếm khi mọi người có cơ hội cùng nhau ăn cơm, nhưng tôi không tự chủ được mà nói ra lời thừa thãi với đồng đội Erwin của con trai thứ tám nhà Baumeister.
Mặc dù vẫn có rất nhiều người theo dõi, nhưng nghe nói là có rất nhiều học sinh của trường dự bị nhắm vào con trai thứ tám nhà Baumeister biết sử dụng ma pháp.
Nam sinh coi cậu ta là thành viên dự bị.
Con gái coi cậu ta là đối tượng hôn nhân tuyệt vời.
Mặc dù tôi cảm thấy nó hơi quá sớm, nhưng loại chuyện này chính là một cuộc cạnh tranh.
Đặc biệt là con em quý tộc đang theo học tại trường mạo hiểm giả dự bị, có thể nói một nửa đã là thường dân, cho nên mọi người đều vô cùng tuyệt vọng bởi vì tương lai của mình.
Mặc dù nói như vậy có thể khiến cho người ta cảm thấy chúng tôi xem thường dân thường, nhưng mọi người đang phải đối mặt với một giai đoạn quan trọng liệu mình có thể đánh mất thân phận và đãi ngộ lúc sinh ra hay không.
Không chỉ trở nên cực kỳ tuyệt vọng, thậm chí có rất nhiều người định ‘giậu đổ bìm leo’ với người khác.
Thực ra thì thế giới quý tộc sinh tồn vô cùng khó khăn. Tuyệt đối không thể dựa vào nói suông để sống được.
(Chỉ cần có thể thuận lợi lập tổ đội được với Wendelin... )
Bởi vì cậu ta là ma pháp sư ưu tú, vận may tốt thì có thể được phong làm quý tộc và cho dù không được như vậy thì cũng có thể đảm bảo cuộc sống sung túc.
Nếu như có thể trở thành ma pháp sư phục vụ riêng nhà quý tộc kia, thậm chí con cháu còn có cơ hội lập lên gia đình chư hầu.
Đàn ông có thể trở thành thành viên trong gia đình hay vệ sĩ và con gái đương nhiên là trở thành vợ.
Cho dù là ở trường mạo hiểm giả dự bị, vẫn có rất nhiều người ở đây tìm nửa kia.
Mặc dù đó là lời vô cùng thực tế, nhưng những đứa trẻ từ thứ nam, thứ nữ của quý tộc hay chư hầu trở xuống vốn không thể sống nhàn nhã thoải mái ở đây.
Nhất định phải mặt dày đến mức động thủ trước giành chiến thắng mới được.
Trưởng nam có thể thừa kế gia đình với lãnh địa, trưởng nữ cũng có thể gả vào gia đình tốt, có lẽ họ sẽ có suy nghĩ phê bình này sau lưng chúng tôi.
Tuy nhiên, đó là vì họ đứng ở vị trí hưởng thụ.
Dù sao con em quý tộc ở trường mạo hiểm giả dự bị có một nửa không thực sự được coi như là quý tộc.
Chỉ có thể lấy thân phận mạo hiểm giả, kiếm được nhiều tiền không liên quan đến thân phận hay nổi tiếng để được quý tộc thuê.
Nếu không về hưu đi khai phá đất hay bản thân bắt đầu kinh doanh nhỏ lúc cảm thấy đến giới hạn.
Ngược lại, hầu hết mọi người đều như vậy.
Bên trong vương quốc cũng có nhiều người thuộc giai cấp dân thường tự xưng là con cháu của quý tộc.
Bởi vì việc đặt tên không bị hạn chế bởi thân phận, cho nên trong giới dân thường cũng có rất nhiều mang tên giống như quý tộc.
Chỉ là họ đều có mối lo lắng chung và không muốn tự khai báo tên họ mà thôi.
“Mình ghét kiểu sống đó.”
Sau bữa tối, chúng tôi nói lời tạm biệt với Wendelin và trên đường về nhà.
Bạn thanh mai trúc mã Louise bên cạnh tôi cũng thế và chắc chắn phải rời khỏi nhà sau khi đến tuổi trưởng thành.
Mặc dù bạn có thể lựa chọn ở lại, nhưng cái này chứng tỏ bạn không thể từ chối cuộc hôn nhân mà cha mẹ giúp mình.
Trừ khi kỳ tích xảy ra, nếu không bạn không thể gặp được một cuộc hôn nhân tốt đẹp và cho dù đối tượng là ông lão hơn 70 tuổi, thì chỉ cần bạn ở nhà là không thể cự tuyệt.
Nó gần như là tặng thêm con gái thứ ba nếu như sau đó bạn muốn ở nhà. Ý nghĩa của việc đó chính là như vậy.
“Ina rất thông minh, cho nên cậu phải suy nghĩ rất nhiều.”
Mặc dù cô ấy không thường xuyên nghĩ đến vì vẻ bề ngoài trẻ con, nhưng thực ra thì Louise thông minh hơn tôi nhiều.
Cho dù cả hai là hàng xóm và lại là bạn thanh mai trúc mã có vị trí tương tự, thì nguyên nhân khiến chúng tôi trở thành bạn thân vẫn là sâu trong nội tâm cả hai giống nhau.
“Mình cảm thấy chúng ta đã có cơ hội.”
“Ừm —— Cậu ám chỉ chuyện bạn học Well sao?”
Cho dù rất khó chịu vì được bạn học cùng tuổi và cũng định trở thành mạo hiểm giả cứu thoát khỏi bầy chó sói, nhưng điều này không có nghĩa là chúng tôi vô cùng yếu. Cho dù đổi thành những học sinh ưu tú khác, có lẽ kết quả cũng giống như vậy.
Nói một cách đơn giản, chính là Wendelin quá mạnh mẽ.
“Dáng người của Ina cũng rất đẹp, cho nên cậu hẳn có thể hấp dẫn được bạn học Well nhỉ?”
“Mới không có chuyện này.”
Từ nhỏ tôi thường xuyên được người xung quanh khen khuôn mặt lẫn dáng người đẹp.
Mặc dù tôi không cho rằng toàn bộ nguyên nhân đều bắt nguồn từ việc học thương thuật, nhưng tôi cũng thường xuyên người ta nói mình rất đáng sợ lúc nheo mắt lại. Tiếp theo, chỉ cần bạn mới suy nghĩ đến sự việc thì sẽ trở nên ít nói và trong mắt nam giới nhận thấy không thể hiểu được bạn đang suy nghĩ điều gì. Có lẽ họ chỉ cảm thấy bạn là một cô gái rất bí ẩn và ít nói.
Tôi thực sự không cảm thấy mình là kiểu con gái mà Wendelin thích. Hơn nữa, vóc dáng tôi là kiểu tiêu chuẩn, không bằng nói rằng Louise có vẻ bề ngoài đáng yêu khá được nam giới chào đón hơn.
“Nhưng vóc dáng mình rất nhỏ mà.”
“Cũng có người thích kiểu con gái như vậy.”
“Mình còn tưởng rằng Ina đọt nhiên muốn nói cái gì đó. Mặc dù dáng vẻ trong tương lai sẽ thay đổi theo tuổi tác, nhưng cho dù nó khiến cho Ina có cơ hội tốt hơn, thì mình có thể vẫn vô vọng...”
Cho dù là như vậy, vẫn có khả năng Wendelin thích kiểu con gái giống Louise.
Thêm cả tôi vào cùng, thì có hai kiểu con gái. Càng nhiều lựa chọn càng tốt.
Tuy nhiên, tôi luôn cảm thấy mình nói lời như vậy cũng vô ích.
“Đùa chút thôi. Nói tóm lại, bây giờ có thể trở thành bạn và lập tổ đội với nhau cũng khá tốt rồi.”
Louise thỉnh thoảng lên kế hoạch rất khoa trương một cách thẳng thắn.
Dựa theo quy định, học sinh của trường dự bị không thể tiến vào lãnh thổ của ma vật trước khi tốt nghiệp.
Tuy nhiên, trường hợp ngoại lệ là tổ đội được hướng dẫn bởi giáo viên nhiều kinh nghiệm từ giai đoạn đầu nủa cuối hằng năm.
Vì thế mọi người cũng thành lập một tổ đội trước đó, xác nhận sự ăn ý với nhau thông qua cuộc đi săn. Những người không thể làm được điều này sẽ coi như là không đủ tư cách làm mạo hiểm giả và chỉ sợ là cũng không thể phản bác.
Cho nên mọi người đều cho rằng bây giờ là giai đoạn rất quan trọng.
“Đối thủ canh tranh hẳn cũng rất nhiều.”
“Đúng vậy. Chỉ cần có bạn học Well ở đây, là có thể vượt lên đầu rất xa. Đừng xem thường bạn học Erwm cậu ta cũng là kiếm sĩ rất lợi hại đó.”
Tuy là nói như vậy, nhưng chỉ có kẻ ngốc mới đột nhiên nói lên lời mời lập tổ đội.
Cho dù người không có thực lực đột nhiên mời người khác lập tổ đội, thì ở trong mắt người có thực lực cao siêu thì họ cũng chỉ cảm thấy đây là “Xin hãy thu nhận và giúp đỡ cục phiền phức vướng víu này”.
“Nếu như bình tĩnh lại suy nghĩ, chúng ta nên làm sao?”
“Ừm...”
Thành thực mà nói, hẳn là sẽ không tệ hơn so với những học sinh ưu tú khác.
Dẫu sao thành tích nhập học của hai chúng tôi đều nằm ở trong TOP 5.
“Nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô ích, cứ nộp đơn đăng ký trước đi đã.”
“Louise, bà...”
Bạn thân Louise của tôi, chính là người thỉnh thoảng sẽ lựa chọn hành động dựa theo trực giác như vậy.
Tuy nhiên, những kết quả đó thường không tệ lẫn không ngờ. Có lẽ trực giác của cô ấy vô cùng nhạy bén.
“Không được, đối phương hẳn là sẽ từ chối.”
“Tại sao cậu lại hành động tích cực như vậy...”
Thế nên chúng tôi mang tâm tình đánh cược một lần và nộp đơn thành lập tổ đội 4 người.
Tuy nhiên, lúc nộp đơn lập tổ đội vào ngày hôm sau, không ngờ chủ nhiệm Seeckt-sensei lại không phản đối. Điều này làm cho tôi sợ hết hồn.
“Bốn người trong TOP 5 nhập học à. Cân bằng chiến lực cũng không tồi, dẫu sao chuyện này liên quan đến tính mạng. Cũng không thể vì để cho người khác tích lũy kinh nghiệm, mà các em phải lập tổ đội với người có thành tích kém hơn cả.”
Bởi vì nó liên quan đến tính mạng, cho nên Seeckt-sensei trước kia là một mạo hiểm giả mới không thể để cho người thành tích ưu tú với người hơi kém lập thành tổ đội có thực lực trung bình được.
Hơn nữa, chúng tôi vẫn chưa phải là mạo hiểm giả chuyên nghiệp và chỉ là thực tập sinh chưa trưởng thành mà thôi.
Để cho những người có thứ hạng giống nhau lập thành tổ đội, để cho người thành tích hơi kém tích lũy kinh nghiệm thông qua cuộc đi săn và tiến hành luyện tập cách đối phó với ma vật trong tương lai. Lúc này mới là mục đích chính xác của trường dự bị.
“Tổ độ ưu tú đương nhiên càng giỏi càng tốt. Hãy đem đơn đăng ký nộp cho quản lý đi.”
Không ngờ là đơn đăng ký được thông qua dễ dàng.
Vấn đề duy nhất, chẳng lẽ nhân tố quyết định là đám Wendelin cũng không biết gì sao?
Tôi cảm thấy cái đó mới là vấn đề lớn nhất.
“Yên tâm đi.”
Mặt khác, Louise trông không hề lo lắng chút nào. Ở phương diện nào đó, cô bé này thật sự là một đại nhân vật. Mặc dù nhóm Wendelin bị chúng tôi tự tiện lập đội cũng thế...
“Hì hì!”
“Mặc dù mình không phải là không có ý kiến, nhưng lập tổ đội với người thành tích không tốt cũng vô nghĩa. Có lẽ là như vậy.”
“Thật sao?”
“Mạo hiểm giả cũng giống như các công việc khác. Nếu như nhận ra không hợp sau khi hợp tác, họ sẽ giải tán và lập tổ đội lần nữa. Không có quy định nào cả đời phải ở cùng một đội cả.”
“Nói như vậy nghe cũng có lý.”
Mặc dù Wendelin dường như hơi không nắm rõ tình hình, nhưng suy nghĩ của Erwin lại vô cùng thực tế.
Dù sao đơn đăng ký đã được thông qua, nếu như sau hợp tác nhận ra không hợp, tốt hơn là nghĩ cách khác.
Trên thực tế, cho dù là đội mạo hiểm giả hạng nhất thì cũng không thể duy trì 100% thành viên giống lúc ban đầu.
Mọi người đều liên tục lập đội rồi giải tán, thay đổi một số thành viên và không ngừng làm cho tổ đội trở nên tốt hơn. Mang suy nghĩ như vậy, có thể nói đây là tâm lý chung của con người.
“Được rồi, nói chuyện cũng ổn. Vậy thì, xin được chỉ dạy nhiều.”
“Xin được chỉ dạy nhiều.”
“Xin được chỉ dạy nhiều.”
“... Xin được chỉ dạy nhiều (Ma pháp sư ưu tú cũng không câu nệ tiểu tiết như vậy sao).”
Tạm thời không bàn đến bạn thân của mình, nếu như Wendelin là nhân vật vô cùng giỏi, tôi hạ quyết tâm phải cố gắng không để cho bản thân tụt lại phía sau trước tiên mới được. Cơ hội hiếm có này, đây cũng là đương nhiên.
Dẫu sao cậu ta là hoàng tử điện hạ đã cứu chúng tôi mà.