Chương 05: Một mình khám phá và tu luyện
(1)
"Này, tôi nhớ đứa trẻ kia là..."
"Là con trai thứ 8 của lãnh chúa-sama, tôi nhớ là Wendelin-sama..."
"Ngài ấy đang làm gì vậy?"
"Ai biết được? Mặc dù ở đây, trẻ em cũng được xem như là nguồn lao động quý giá. Tuy nhiên, theo như lời đồn thì ngài ấy dường như không cần cù lắm."
Dù sao cũng là con của lãnh chúa-sama. Chỉ cần không gây thêm phiền toái cho người khác là được rồi."
Trưởng nam Kurt và thứ nam Hermann kết hôn, những anh em khác rời khỏi nhà một tháng sau đó, một mình tôi ở trên vùng đồng bằng chưa lên kế hoạch khai khẩn nằm bên trong lãnh địa.
Trên đường, tôi nghe thấy tiếng nói chuyện của các người làm nông về tôi.
Tôi đã sớm biết nội dụng không ngoài "đứa trẻ tùy hứng không làm việc giúp gia đình".
Không đúng, nói đúng hơn là những tin đồn này do phụ thân và anh cả Kurt tận lực lan truyền ra ngoài.
Mặc dù dân chúng đều cho rằng tôi chỉ là đứa trẻ 6 tuổi, nhưng miễn là tôi dùng ma pháp nhanh chóng khai khẩn đất nông nghiệp hay sửa đổi kênh thủy lợi thì bọn họ sẽ lập tức thay đổi cái nhìn về tôi.
Bởi vì tôi có thể trở thành hạt giống tranh chấp, người nhà dường như khiến cho người khác cho rằng tôi chỉ là một "đứa trẻ có thể sử dụng ma pháp gia tăng khả năng cơ thể, tiến vào rừng một mình đi săn gà sao".
Sau đó, cuối cùng tôi cũng nhận được sự cho phép có thể tự do đi ra ngoài vào ban ngày.
Miễn là có thể đi ra ngoài, hành động nhiều cũng trở nên khá tự do.
Cái này là vì lãnh địa Baumeister vô cùng rộng lớn.
Trong phạm vi hiểu biết của đám phụ thân, cũng chỉ có ba ngôi làng với tổng dân số khoảng 800 người dưới chân núi phía bắc lẫn phía tây, cùng với đất nông nghiệp và rừng rậm có thể nuôi sống những người dân này.
Tuy nhiên trên thực tế, nó cũng bao gồm cả vùng đất chưa khai phá ở phía nam lẫn phía đông, kèm theo Khu Rừng Thần Bí, cùng với biển và bờ biển đằng trước.
Lãnh địa và đặc quyền mà Hiệp Sĩ Baumeister tiếp nhận, thực ra thì nó chứa đựng khả năng trở thành quý tộc đứng đầu miền nam nếu như có cách mở mang nó.
Mặc dù nó vẫn tồn tại một khoảng cách cực lớn giữa tài nguyên và thực tế trong trong tương lai có thể mở mang được hay không.
Nếu dựa theo đánh giá của phụ thân, điều đáng tiếc nhất dường như là bờ biển phía nam sau khi băng qua Khu Rừng Thần Bí.
Mặc dù vì không có cách nào vượt qua Khu Rừng Thần Bí, cho nên cả việc khai phá cũng rất khó khăn. Nhưng vì những quý tộc khác đều không thể ra tay, cho nên chỉ cần có thể độc chiếm là có thể mong đợi đạt được nguồn hải sản hay xây dựng bến tàu phát triển mậu dịch lẫn vận tải biển.
Cho dù không mở mang vùng đất phía tây lẫn phía đông và mặt biển, nhưng dựa theo báo cá của các thuyền trưởng trong lãnh địa của Công tước Bleichroder thì địa hình vách đá những nơi này đều hiểm trở và ngay cả thuyền nhỏ cũng không thể cập bến.
Nếu như những báo cáo này là sự thật, cho dù đến được nơi đó cũng chỉ có thể cảm nhận được bầu không khí khó chịu khiến người ta muốn tự sát mà thôi.
Tuy là nói như vậy, chỉ cần có biển là có thể tự làm ra muối, đây là món rất tuyệt vời.
Trên thực tế, rõ ràng là lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister sở hữu cánh rừng nằm ven biển, nhưng bình thường vẫn phải mua muối từ thương đội vượt qua dãy núi đến đây. Cho dù thương nhân vượt qua dãy núi đặc biệt có lương tâm, giá cả cũng trở nên đắt hơn bởi vì tiền công.
Cho nên súp của nhà này mới có vị mặn nhàn nhạt như vậy.
Tình hình thực tế của lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister của chúng, có lẽ chính là như vậy.
Nói tóm lại, tôi đang di chuyển vì muốn mở rộng phạm vi hoạt động.
Sau buổi luyện tập kiếm thuật vào buổi sáng, tôi ăn bữa sáng xong và mang theo hai bánh mì đen nhỏ làm bữa trưa đi ra khỏi nhà.
Nhân tiện, bây giờ tôi không cần phải vào rừng đi săn hay hái lượm mang về nhà nữa.
Kể từ khi việc xây dựng kênh thủy lợi lẫn đất nông nghiệp tỉ lệ thuận với dân số kết thúc, bây giờ đã có dư nhân lực để săn bắn.
Việc đi săn với hái lượm ở trong rừng của nhà chúng tôi cũng được thay đổi luân phiên bởi phụ thân và anh cả Kurt.
Xem ra hai người kia vẫn không đến mức không tự ái mãi dựa vào món gà sao do đứa trẻ 6 tuổi săn được.
Tuy là nói như vậy, gà sao là con mồi khó đến mức cả thợ săn lành nghề vẫn khó săn được.
Bởi vì nhiều này không đi săn, tôi thường săn 2-3 con thỏ mang về làm quà trên đường trở về nhà.
Mặc dù phía nam lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister có rất nhiều rừng rậm với đồng cổ chưa khai thác, nhưng những nơi có thể cũng chỉ có những chỗ này.
Cho nên tôi cũng có thể tìm được nơi đi săn bất cứ lúc nào trên đường trở về nhà.
"Được rồi, hôm nay mình nhất định phải vào Khu Rừng Thần Bí."
Hiện giờ tôi đang tập trung luyện tập ma pháp là "Phi Hành" và "Dịch Chuyển Tức Thời".
"Phi Hành" ở trong thế giới kiếp trước là ma pháp thường thấy trong manga lẫn game.
Ma pháp này khá giống của nhân vật nào đó trong game RPG
Lap○lace, hay ○ Beel○zebub xuất hiện trong manga hay game, còn không thì chính là Goku trong《Dragon ○ Ball
》.
Tôi nhanh chóng học được cách sử dụng hai loại ma pháp này.
Mặc dù ban đầu tôi không nghĩ quá nhiều liền tăng tốc độ của "Phi Hành" và để lại cho tôi ký ức cay đắng về việc gần như nghẹt thở, nhưng sau khi bảo vệ bản thân bằng một lớp màng không khí thì tình huống như vậy đã không xảy ra nữa.
Bởi vì tốc độ xấp xỉ ô to chạy trên đường cao tốc, cho nên phương diện này cũng không có vấn đề gì cả.
Hơn nữa, chỉ cần là địa điểm từng đi qua, tôi có thể đến đó trong nháy mắt thông qua "Dịch Chuyển Tức Thời".
Cho nên tôi từng tưởng rằng mình có thể đến bờ biển ngay lập tức, nhưng thực tế là tôi thậm chí còn chưa đến Khu Rừng Thần Bí.
Cái này là vì gần như không có bản đồ ở những nơi không có người ở, khu vực chưa khai thác bên trong lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister lớn đến mức ngang với Hokkaido. Để tự do hành động bên trong lãnh địa, tôi đều phải làm bản đồ vùng đất chưa khai phá trong ba tuần.
Sau ba tuần làm việc chăm chỉ, tôi thành công trong thiếp lập gần ngàn cứ điểm gần như các vùng đất chưa khai phá —— Bởi vì diện tích Khu Rừng Thần Bí chiếm khoảng 1/4 Hokkaido, cho nên tôi chỉ có thể làm 3/4 còn lại.
Tuy nói là cứ điểm, nhưng thực ra tôi cũng không đặt bất kỳ dấu hiệu nào và chỉ đánh dấu chi tiết trên bản đồ tự làm ra. Đánh dấu địa điểm mà tôi có thể hạ cánh an toàn lúc "Dịch Chuyển Tức Thời" và thêm số vào đó mà thôi.
Hơn nữa, trong đầu tôi chỉ cần tưởng tượng con số kia và vị trí đại khái là có thể dùng ma pháp "Dịch Chuyển Tức Thời" đến cứ điểm đó một cách bình an.
Mặc dù vị trí có thể hơi sai lệch, nhưng sau đó tôi chỉ cần hơi điều chỉnh dựa vào "Phi Hành" là được rồi.
Tuy nhiên, ba tuần này tôi phát hiện những vùng đất chưa khai phá này thật đúng là một núi kho báu.
Cho dù phải làm công trình trị thủy trước tiên, nhưng trong này không chỉ có rất nhiều đất đai có thể khai khẩn, mà sông suối cũng nhiều đến mức không cần phải lo lắng đến vấn đề thiếu nước.
Các khu rừng nằm rải rác là kho tàng sản vật, thậm chí còn có rất nhiều mỏ sắt, đồng, vàng, bạc, các loại đá quý, Mithril và Orichalcum có thể khai thác.
Chỉ cần có cách khai phá, đừng nói là lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister thăng lên làm lãnh địa Hầu Tước, thậm chí nó còn có thể tự thành lập một tiểu vương quốc độc lập.
Tuy nhiên, bây giờ những thứ này vẫn chỉ là nói nhảm.
Thậm chí khu vực trung tâm của vương quốc còn chưa khai phá được một nửa và mặc dù một số quý tộc nhất định sẽ phái người đến biên giới phía nam, nhưng vẫn còn rất nhiều vùng đất chưa khai phá có thể mở rộng ở ngay trong chính lãnh địa của bọn họ.
Nói một cách đơn giản, không có đủ nhân lực hay tiền vốn để đổ vào lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister này.
Vùng đất này, có lẽ phải đợi đến hàng trăm năm sau mới sẽ bắt đầu phát triển.
Cho nên, tôi ở nơi này tự do săn thỏ rừng, bắt cá nướng ăn hay biến thành sân luyện tập ma pháp mới với tư cách là người thứ hai đến.
Đặc biệt là lúc luyện tập Thượng Cấp Ma Pháp Công Kích có uy lực cường đại, vùng đất chưa khai phá lẫn không có người viếng thăm đúng là nơi tuyệt vời.
Hơn nữa, nó còn là nơi luyện tập ma pháp đặc biệt hệ Thổ.
Tôi thu thập ngẫu nhiên một ít đá lẫn bột vàng từ mỏ khoáng sản và cố gắng tách thành phần vàng nguyên chất để tạo ra vàng khối.
Sư phụ gọi đó là "Tách" và "Tái Cấu Trúc", đó là ma pháp cơ sở mà bất cứ ai muốn trở thành Luyện Kim Thuật Sư đều phải có.
Ở trong số các Thượng Cấp Ma Pháp của nghành giả kim, còn tồn tại một loại ma pháp tạo ra xu bạc bằng ma lực mà không cần đến bạc.
So với sử dụng ma lực, việc có thể tạo ra Mithril vô cùng hiếm, nhưng bởi vì nó cần đến nhiều ma lực, cho nên loại ma pháp này rất thích hợp để luyện tập gia tăng lượng ma lực.
Hơn nữa, lý do tại sao tôi nói mình là người thứ hai đến, bởi vì Công tước Bleichroder và đội quân của ngài ấy, cùng với nửa số quân chư hầu Baumeister cũng đến và tạm thời vẫn coi họ là người đầu tiên đến nơi này.
Tuy nhiên, dường như bọn họ chỉ đi con đường ngắn nhất đến Khu Rừng Thần Bí mà thôi.
Mặc dù ít nhất có thể tìm thấy được một mỏ khoảng, nhưng suy nghĩ một chút thì muốn đưa nhân lực đến vùng đất chưa khai phá xa xôi này cũng không phải là chuyện dễ. Thế nên, có lẽ bọn họ bị tài nguyên do Khu Rừng Thần Bí sản sinh làm mờ mắt và mới có thể không chú ý đến những thứ này.
"Khu rừng thật tối tăm... Cảm giác sẽ có thứ gì đó chạy ra..."
Tôi tiếp tục khám phá vùng đất chưa khai phá và cuối cùng thì hôm nay cũng thành công tận mắt nhìn thấy Khu Rừng Thần Bí.
Rõ ràng đang là ban này, nhưng nhìn vào từ bên ngoài thì đó là khu rừng tối tăm đáng sợ và luôn cảm thấy dường như có thể nghe thấy tiếng chim hót kỳ lạ hay tiếng gào rống lẫn tiếng hét của ma vật chưa từng nghe đến.
Bất kể nghĩ như thế nào, nó đều không phải là nơi mà đứa trẻ 6 tuổi có thể một mình tiến vào.
"Hai, mặc dù ban đầu mình dự định đợi đến khi trưởng thành mới tiến vào."
Cho dù tôi có thể sử dụng ma pháp công kích và cường hóa năng lực của cơ thể, nhưng đây vẫn là gánh nặng quá lớn đối với trẻ em.
Cho dù tôi có thể không có việc gì, nhưng tôi cũng muốn lấy tính mạng ra đánh cược.
Thế giới này cũng không phải là trò đùa.
Cho dù bỏ mạng cũng không thể chơi lại từ đầu.
Tôi phải đợi đến khi trưởng thành, tu luyện kiếm thuật lẫn võ thuật đến trình độ nhất định và sau đó tiền vào Khu Rừng Thần Bí lần nữa.
Vì vậy, tôi phải đến nơi này một lần trước để tương lai có thể dựa vào "Dịch Chuyển Tức Thời" đến tiếp.
Dẫu sao, đến ngay cả sư phụ cũng từng bỏ mạng vì không thể đấu lại ma vật của Khu Rừng Thần Bí.
Bất kể như thế nào, chuẩn bị trước cũng không thừa.
Cho nên, thay vì tiếp tục thăm dò xung quanh Khu Rừng Thần Bí thì tôi thà tìm vùng đất chưa khai phá, rèn luyện ma pháp và cố gắng tìm kiếm đường có thể đến bờ biển.
* * *
(2)
——
Chỉ cần bay qua vùng trời của Khu Rừng Thần Bí, bạn có thể dễ dàng đến vùng bờ biển phía nam.
Thật đúng là sai lầm khi không tận dụng nơi này để thu được một lượng lớn muối ăn và bắt đầu làm miso lẫn nước tương.
Cuối cùng tôi dành cả một năm cho đến nay vào việc dùng ma pháp lên nó.
Tạm thời ném chuyện đó sang một bên, mặc dù nó không thích hợp làm quà sinh nhật 7 tuổi, nhưng nói tóm lại là tôi đã thu được nhiều miso và nước tương.
Khi làm được như vậy, phần bên trong vốn là người Nhật Bản của tôi lên tiếng.
"Quả nhiên là mình vẫn muốn ăn cái đó."
Đã hơn một năm kể từ khi đến thế giới này, tôi vẫn luôn muốn thưởng thức lại nó.
Món ăn không thể thiếu của người Nhật Bản —— Gạo.
Tôi vốn cho rằng phía nam đại lúc này chắc chắn có trồng, nhưng ít ra là không có ở bên trong lãnh địa chúng tôi. Sau khi điều tra qua sách vở thì tôi tin chắc gạo thật sự có trên thế giới này và phát hiện ghi chép nói rằng những vùng đất khác ở phía nam có thể trồng chúng.
Vào lúc biết được sự thật này, tôi không khỏi hoài nghi chỉ số thông minh của phụ thân mới.
Rõ ràng là nơi này không thiếu nước, tại sao họ lại không trồng lúa gạo có năng suất tốt hơn so với lúa mì nhỉ?
Mặc dù ban đầu làm ruộng lúa sẽ rất vất vả, nhưng chỉ cần có ruộng lúa thì không cần phải lo lắng trở ngại độc canh. Nếu như muốn khai khẩn bớt vất vả khổ cực, vậy phải xây dựng ruộng lúa mới đúng.
[độc canh: chỉ trồng một loại cây, không trồng các loại cây khác ]
Haiz, nhưng đây chỉ là ý tưởng của đứa con trai vô dụng ham chơi bình thường không giúp đỡ gì trong nhà.
Cho dù tôi đưa ra đề nghị, chắc chắn không được chấp nhận. Nếu như phía nam có trồng, vậy thì cũng chỉ có mình tìm cách bắt đầu.
Mặc dù tôi cần phải đi chợ mua, nhưng tôi phải đến thành trì xây dựng bên ngoài lãnh địa trước để có thể dùng "Dịch Chuyển Tức Thời" ra bên ngoài mới được.
Nói cách khác, tôi phải di chuyển đến đó bằng chính sức mình trước đã.
"Mục tiêu hàng đầu, chính là thành phố thương mại lớn nhất phía nam ở chỗ Công tước Bleichroder, Breitburg."
Mặc dù Breitburg cũng được phục hồi rất vất vả bởi vì thất bại nghiêm trong của Công tước đời trước. Tuy nhiên, là căn cứ địa của Công tước Bleichroder cao quý, chung quy nó sẽ không đến mức bất ổn bởi vì điều này và đồng tời cũng là thành phố thương mại lớn nhất của khu vực biên giới phía nam.
Các quý tộc có lãnh địa ở phía nam nhất định sẽ để cho các thương nhân mà bản thân chú trọng thành lập chi nhánh Thương Hội ở đây. Khu vực lân cận cũng có rất nhiều người ghé thăm để thăm quan hay mua sắm.
Hơn thế nữa, không chỉ các mạo hiểm giả ở biên giới phía nam, mà các loại công hội cũng thành lập trụ sở phía nam tại đây.
"Mục tiêu tiếp theo, chính là có thể 『 Dịch Chuyển Tức Thời 』 đến Breitburg."
Còn về việc mua gạo ra sao, chỉ cần bỏ vào trong túi ma thuật và muốn mua bao nhiêu cũng không có vấn đề gì.
Trong tay tôi có tài sản của sư phụ, vật tư quân dụng của Công tước Bleichroder, nguyên liệu từ số lượng lớn ma vật bị quân đội đánh bại thu được trước đó. Hơn nữa, một năm nỗ lực này thì trong túi ma thuật đã chứa đầy mấy ngàn hũ.
"Mình phải bắt đầu đi đường núi ngày mai. Hôm nay về nhà sớm nghỉ ngơi đã."
Tôi niệm ma pháp "Dịch Chuyển Tức Thời" và nhanh chóng chạy về nhà.
* * *
(3)
"Thật tuyệt vời! Cuối cùng đã đến thành phố lớn!"Tôi đang nhìn xuống thành phố thương mại lớn nhất miền nam dưới sự quản lý của Công tước Bleichroder ở trên đồi là Breitburg. Tôi xúc động không thôi vì đã đến được thành phố lớn.
Nghe nói nhân khẩu ở đây khoảng 200.000 người.
Mặc dù nó chẳng hề to lắm so với thành phố Nhật Bản thời Heisei ở kiếp trước, nhưng sau khi sống một năm ở vùng nông thôn hoang vắng với dân số khoảng mấy trăm người, thì nơi này trông giống như một thành phố lớn.
Hơn nữa, tôi mất một tuần để đến được nơi này.
Bởi vì cứ cách vài tháng sẽ có thương đội vượt qua dãy núi mang hàng hóa đến lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister, cho nên tạm thời vẫn còn đường núi.
Tuy nhiên, tôi nghe nói là dù đi con đường kia, đi đi về về vẫn phải mất hơn một tháng.
Mặc dù tôi từng nghĩ "May mà bọn họ sẵn sàng đến nơi không có đặc sản của chúng tôi làm ăn", nhưng cái này trông giống như có một nửa là cơ sở hạ tầng công cộng gần như không có lời.
Bản thân là quý tộc lớn nhất phía nam, Công tước Bleichroder đồng thời cũng là thủ lĩnh của tất cả quý tộc ở vùng đất phía nam. Đối với nhà Baumeister là chư hầu và thần dân của họ, cho dù lỗ vốn cũng phải phái thương đội đến định kỳ.
Tôi nghe được những thứ này từ Erich-niisan, lần xuất quân lỗ mãng 6 năm trước kai cũng gây thiệt hại khá lớn cho nhà Baumeister về nhân lực và tiền bạc.
Hơn nữa, lần xuất quân đó vẫn là vì đáp ứng yêu cầu của Công tước Bleichroder.
Mặc dù một phần là vì lợi ích trước mắt, nhưng phụ thân là chư hầu và dường như vốn không có cách nào dễ dàng từ chối yêu cầu của người đứng đầu. Cho nên sau lần xuất quân đó, ban đầu là hai lần hàng năm chỉ biết thương đội đến biến thành ba lần hàng năm và ý nghĩa đằng sau thay vì áy náy thì không bằng nói nó là vì đè xuống chỉ trích.
Phương diện này của sự việc, Erich-niisan nói hết cho tôi nghe.
Cũng bởi vì những yếu tố này, trên núi tạm thời vẫn còn đường núi.
Tôi dùng ma pháp cường hóa năng lực cơ thể và vừa thăm dò xung quanh vừa tiến về phía trước men theo con đường núi này.
Hình như có không ít ma vật lang thang ở trên dãy núi này.
Mặc dù nó tạm thời bị coi như là lãnh thổ của ma vật, nhưng chẳng biết tại sao mà chúng xuất hiện rất ít gần con đường núi.
Tuy là nói như vậy, khả năng xảy ra vẫn không phải là con số không và thường xuyên có gấu lẫn chó sói bình thường lang thang, cho nên tôi vẫn phải cảnh giác.
Còn lý do tại sao tôi không cần ma pháp "Phi Hành".
Chủ yếu là để tránh thu hút sự chú ý của người nhà hay dân chúng lúc di chuyển về phía núi và tận mắt nhìn thấy hình dáng tôi bay đang sử dụng "Phi Bay".
Lý do khác chính là vận động nhiều hơn để rèn luyện thể lực.
Sau khi đến giới hạn mỗi ngày, tôi sẽ dùng "Dịch Chuyển Tức Thời" về nhà và ngày hôm sau lại dùng "Dịch Chuyển Tức Thời" trở về điểm dừng lại của ngày hôm trước.
Bởi vì tôi áp dụng phương pháp phiền phức này, cho nên tôi tốn không ít thời gian.
Nhưng nhờ có ma pháp, tôi vẫn thành công vượt qua ngọn núi mà chỉ tốn phân nửa thời gian so với thương đội
"Nhóc con, đến đây có chuyện gì?"
"Em vào trong thành mua đồ giúp người nhà."
Sau khi xúc động xong, tôi di chuyển đến cổng vào Breitburg.
Bởi vì gần đó có khu rừng lớn tên là Breitburg, là lãnh địa của ma vật thường thấy mạo hiểm giả xuất hiện, cho nên Breitburg được cao quanh bởi bức tường thành cao 3 mét.
Tuy là nói như vậy, ma vật chưa hề rời khỏi lãnh thổ xâm phạm bên ngoài cho tới nay, cho nên đây có lẽ là dùng để đề phòng con người.
Cho dù quanh năm vương quốc Helmut không xảy ra chiến tranh, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có tranh chấp.
Cứ sau vài năm, sẽ phát sinh tranh chấp quy mô nhỏ giữa các quý tộc vì đặc quyền nước hay lãnh địa.
Đặc biệt là các quý tộc có lãnh địa liền kề nhau, chuyện này cực kỳ dễ dàng phát sinh.
Trên thực tế, gần đây cũng có vài quý tộc xảy ra xích mích với Công tước Bleichroder.
Nhân tiện, không có quý tộc nào tranh đoạt đặc quyền với nhà Baumeister cho tới nay.
Dẫu sao vùng đất đó hoàn toàn bị cô lập bởi dãy núi.
"Nhóc con, nhóc có thẻ thông hành không?"
"Không có. Tui định đến Công Hội Thương Nghiệp làm thẻ hội viên."
"Vậy à. Thế thì nhóc nộp ra đây một đồng làm lệ phí vào thành."
"Không thành vấn đề."
Thực ra thì tôi có thẻ thông hành, nhưng nếu như bị phát hiện con trai thứ tám 7 tuổi nhà Baumeister xuất hiện ở Breitburg thì vấn đề có thể lớn hơn.
Cho nên tôi giả vờ như đứa trẻ nông thôn gần đó vào thành.
Chỉ cần là cư dân thành phố, hầu như ai cũng có thẻ thông hành, nhưng bởi vì nhiều nơi nông thôn không thể phát hành được, cho nên người có giấy chứng nhận cũng không nhiều.
Nếu như muốn giấy chứng nhận, thì nhất định phải đặc biệt đi một chuyến đến Breitburg.
Thế nên, người nhà quê muốn vào thành mua đồ thì phải làm thế nào?
Câu trả lời chính là gia nhập Công Hội.
Thực ra thì nơi thích hợp nhất với tôi là Công Hội Mạo Hiểm Giả, nhưng trong quy định thì ít nhất phải 15 tuổi trở nên mới có thể gia nhập. Ở trong thế giới không có hộ tịch này, muốn khai man tuổi tác cũng không khó, nhưng dù hiện giờ tôi tự tuyên bố mình 15 tuổi thì không có ai tin vào điều đó.
Nếu là như vậy, cũng chỉ còn lại mỗi Công Hội Công Tượng và Công Hội Thương Nghiệp là tôi có thể gia nhập mà thôi.
Thợ thủ công và thương nhân của thế giới này, có rất nhiều trẻ em bắt đầu học nghề ở độ tuổi giống tôi.
Trong đó có rất nhiều người đến Breitburg làm việc dưới mệnh lệnh của sư phụ hoặc quản đốc, cho nên việc tạo thẻ thông hành khá dễ dàng.
"Thì ra là như vậy. Nhóc muốn bán đống thỏ kia sao?"
Binh lính gác cổng xác nhận rằng tôi treo vài bộ lông thỏ ở ngang hông.
Đó là thứ tôi thu được trên đường núi.
"Đúng vậy, tôi nghe nói nếu như muốn bán thứ gì đó, thì cần phải có thẻ hội viện của Công Hội Thương Nghiệp."
Nói một cách chính xác, thứ tôi cần là thẻ thông hành.
Cư dân của thành phố có thẻ thông hành ngay từ đầu, nếu như là Công Hội chịu sự quản lý thì có thể dùng thay bằng thẻ hội viện. Trong lúc buôn bán hàng hóa, người trong cuộc có nghĩa vụ xuất trình loại giấy chứng nhận này để ngăn chặn tội phạm.
Mặc dù nghe nó trông nghiêm ngặt đến không ngờ, nhưng trên thực tế thì mấy cửa hàng ở sau phố không cần thẻ thông hành vẫn có thể buôn bán và còn có người chưa gia nhập Công Hội. Thực ra thì vẫn có lỗ hổng trong việc làm thẻ hội viên.
Nhờ điều này, tôi cũng có thể dễ dàng làm thẻ hội viên.
Tôi bước vào thành Breitburg sau khi trả lệ phí vào thành là 1 đồng cho lính gác cổng.
Bởi vì lệ phí chỉ cần 1 xu đồng, cho nên nó không thực sự là số tiền ghê gớm gì cả.
Nhân tiện, liên quan đến hệ thống tiền tệ của thế giới này, tiêu chuẩn của toàn bộ đại lục Lingaia đều sử dụng thống nhất.
Mặc dù có Vương Quốc Helmut và Thánh Quốc Urquhart. Thiết kế tiền khác nhau, nhưng trọng lượng của xu đồng, xu bạc, xu vàng đều thông qua quy chuẩn thống nhất, cho nên bạn sử dùng loại tiền nào cũng không thành vấn đề.
Tiếp đến là loại tiền và giá trị, tiền ở đây được chia thành các đơn vị.
Tuy nhiên, lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister chỉ có cơ hội tiếp xúc với nền kinh tế tiền tệ khi mua bán với thương đội sau vài tháng. Phương thức xử lý thường thông qua vật đổi vật, cho nên họ hiếm khi nghe được từ ngữ trong lĩnh vực này.
1 xu đồng là 1 xu.
10 xu đồng tương đương với 1 thẻ đồng, 10 xu.
10 thẻ đồng tương đương với 1 bạc, 100 xu.
10 xu bạc tương đương với 1 thẻ bạc, 1000 xu.
10 thẻ bạc tương đương với 1 vàng, 10.000 xu.
10 xu vàng tương đương 1 thẻ vàng, 100.000 xu.
10 thẻ vàng tương đương 1 bạch kim, 1.000.000 xu.
10 xu bạch kim tương đương 1 thẻ bạch kim, 10.000.000 xu.
Một xu đồng có thể mua được quả, ngang với lệ phí mỗi lần vào thành, cho nên một xu quy đổi sang tiền tệ Nhật Bản khoảng 100 Yên Nhật.
"Chào mừng đến Thương Nghiệp Công Hội. Bạn có thẻ thành viên không? Nếu không có thì xin mời điền thông tin cần thiết vào văn bản này."
Tôi đang nói chuyện với onee-san trẻ tuổi tại quầy phát hành thẻ hội viên và cô ấy nói với giọng lịch sự dựa theo thủ tục thông thường rồi mời tôi viết văn bản.
Tuy là nói như vậy, nhưng văn bản này cũng chỉ viết tên họ, nơi sinh và tuổi mà thôi.
Tôi điền tuổi thật, còn địa chỉ thì chọn bừa một ngôi làng nghèo gần đó. Tên họ chỉ viết Wendelin, giả vờ như là đứa trẻ bình thường không có dòng họ.
Mặc dù nó gần như là thông tin giả mạo, nhưng mức độ làm giả này gần như không thành vấn đề.
Thậm chí có người làm giả cả tên như thể chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
"Lần đầu tiên phát hành thẻ hội viên là miễn phí. Nhưng hãy lưu ý và đừng để làm mất thẻ, bởi vì bạn sẽ phải mất một xu bạc phí thủ tục để làm lại. Hơn nữa,
lúc ra chợ bán hàng thì xin hãy để cho người phụ trách cư trú chỉ định vị trí. Nếu như có hàng hóa bán ra, bạn phải trả 10% doanh thu. Nếu như không tuân theo quy định, bạn sẽ bị chịu hình phạt nghiêm trọng, xin hãy chú ý."
Sau khi nói lời tạm biết với onee-san tiếp tân chỉ xử lý theo quy định từ đầu đến cuối, tôi bắt đầu đến khu chợ.
Giống như lời giải thích rõ của onne-san tiếp tân, tôi liền thấy hàng trăm người, cả trai lẫn gái, cả già lẫn trẻ đang bày bán đủ loại hàng ở trên những tấm sạp được trải bên đường sau khi băng qua một con hẻm nhỏ nào đó nối liền với đường chính.
Trong đó cũng có nhiều đứa trẻ gần bằng tuổi tôi, chẳng trách onee-san tiếp tên không hề ngạc nhiên chút nào lúc tôi làm thẻ hội viên ở Công Hội Thương Nghiệp.
"Anh bạn, nhóc đến phụ giúp cha sao?"
Một nhân viên công hội bảo vệ chợ ôn nhu nói chuyện với tôi và hình như ông chú này cho rằng tôi là đứa con hiếu thảo bán đồ săn được giúp cha mẹ.
"Cái này là do tôi tự đặt bẫy bắt được."
Bởi vì tôi không cần phải đặc biệt công khai sự thật mình biết ma pháp, tôi giả vờ những con thỏ này là do tôi đặt bẫy bắt được ở gần ngôi làng mình sống."
Nếu như nhìn kỹ một chút, xung quanh cũng có những đứa trẻ khác đang bán thỏ đặt bẫy bắt được giống như tôi.
"Ồ, nhóc vẫn còn nhỏ mà kỹ năng đã giỏi như vậy. Nhóc có thể bán hàng ở chỗ trống kia. Lông và thịt thỏ luôn cung không đủ cầu, nhóc có thể bán hết sạch ngay. Giá thị trường hiện giờ, thịt và bộ lông hình như là 5 thẻ đồng thì phải?"
Nếu như quy đổi sang Yên Nhật, nó vào khoảng 5.000 Yên Nhật.
Quả thật là trên đường đến chỗ chỉ định, tôi quan sát thấy những người khác bán lông và thịt thỏ, mọi người đều đặt mức giá ở (5 thẻ đồng ± 5 xu đồng).
Nói cách khác, nó vào khoảng từ 4500 Yên Nhật đến 5500 Yên Nhật.
Tôi không muốn vì kiếm chút lãi từ sự chênh lệch kia mà hao tốn thời gian. Giá cả bình thường đặt là 5 thẻ đồng và tôi đặt bốn con thỏ lên tấm thảm của mình. Tiếp theo, có một người đàn ông nói chuyện với tôi ngay.
Đó là người đàn ông khoảng 40 tuổi và vẻ bề ngoài rõ ràng thấy là thương nhân.
"Nhóc phụ giúp cha sao?"
"Không ạ, đây là thành quả do cháu tự đặt bẫy bắt được."
"Ồ, nhóc trẻ như vậy mà kỹ năng đã giỏi đến thế. Chẳng những thịt còn tươi mà lông cũng được xử lý rất tốt."
Bất kể là ở phương diện rút máu hay mổ xẻ hay lột da cũng đều kém hơn so với sản phẩm cao cấp nhất của chuyên gia, nhưng nếu dùng ma pháp xử lý thì đương nhiên là có mức độ tương đối.
Thậm chí có thể nói rằng lúc tôi phải nỗ lực lẫn tốn thời gian học loại ma pháp đó và vượt qua cảm giác ghê ghê khi mổ xẻ động vật mới thật sự là vấn đề khó khăn.
Dẫu sao tôi chỉ mua thịt đóng gói trong siêu thị ở kiếp trước, cho nên cái này cũng là chuyện đương nhiên thôi.
Trong đó, quá trình rút máu lẫn loại bỏ nội tạng cũng cực kỳ phiền phức.
Những thứ này đều không phải là việc mà người hiện đại có thể dễ dàng làm quen ở kiếp trước.
"Ta mua hết chỗ này. Hi vọng lần sau nhóc có thể mang bán ở đây lần nữa."
"Cám ơn ngài đã chiếu cố.
Toàn bộ thỏ bán 2 xu bạc, tôi nộp 10% doanh thu là 2 thẻ đồng cho nhân viên công hội.
"Nhóc muốn làm gì tiếp theo?"
"Cha bảo tôi mua gạo mang về."
"Giá thị trường hiện giờ, có lẽ là khoảng 5 thẻ đồng/10 kg thì phải? Nhưng phụ thuộc vào nguồn gốc và sự đa dạng chủng loại, mà sự chênh lệch sẽ rất lớn."
Tôi nói lời cám ơn với nhân viên công hội và lập tức Dịch Chuyển Tức Thời về nhà sau khi mua 10 kg gạo/ 5 thẻ đồng ở cửa hàng gạo gần đó.
Dĩ nhiên, đó cũng là vì tôi muốn nấu chỗ gạo mới mua sớm hơn.