"À rế? Nơi này là?"
Giống như mọi ngày, bị chuông đồng hồ báo thức gọi vào 6 giờ sáng, tôi bò ra khỏi giường và sửa soạn đi làm. Trên đường đến công ty, tôi ghé qua cửa hàng tiện lợi mua bữa sáng với onigiri và trà ô long rồi vừa thưởng thức chúng vừa đi đến chỗ làm.
Tôi là Shingo Ichinomiya, 25 tuổi. Sau khi tốt nghiệp một trường đại học cũng được xếp vào dạng đàng hoàng thì tôi đi làm cho một công ty như bao người khác. Đến nay cũng đã 3 năm kể từ khi tôi bắt đầu làm công việc này, tôi cũng thỉnh thoảng cảm thấy áp lực vì vướng vào vài vụ lộn xộn giữa những tên cấp dưới và mấy ông sếp.
Thế nhưng, chuyện như vậy vẫn thường xuyên xảy ra với mọi người cho nên tôi cũng nhận ra được vài thứ từ chuyện nghỉ việc. Cơ mà tôi cho rằng đó chỉ là do có ít cách giải quyết mà thôi.
Nếu là nhân viên làm công ăn lương bình thường, có lẽ tôi đã từng nghĩ đến việc từ chức. Bởi vì tôi không có đủ cả can đảm lẫn tài chính để mà từ chức cho nên tôi cũng chỉ mới nghĩ đến những thứ này mà thôi.
Tôi sống một mình ở căn hộ cách chỗ làm khoảng 10 phút đi bộ, không vợ và bạn gái cho nên gần như phải ăn cơm ở bên ngoài.
Làm việc mệt mỏi bắt đầu từ buổi sáng mang đến kết quả chính là tôi ngủ như chết ngay khi quay về. Ngày nghỉ thì bận rộn một đống công việc nhà như giặt quần áo hay giải quyết một đống chuyện nhà cửa phiền toái... Cơ mà cuộc sống của tôi cũng chỉ có thế.
Thiếu gì người giống như tôi ở cái đất nước Nhật Bản này chứ.
Cũng không phải là tôi thực sự bất mãn với cuộc sống hiện tại. Chỉ cần tiếp tục làm việc chăm chỉ ở công ty, có thể tôi sẽ có bạn gái, sau đó kết hôn và sinh con không chừng...
Đó chắc chắn là một cuộc sống quá đỗi bình thường, hay chí ít là tôi nghĩ thế...
◆◇◆◇◆
Tôi thức dậy mà chẳng thế nhớ được mình đã mơ cái gì giống như mọi khi. Thế nhưng, tôi lại không nghe thấy được tiếng reo ồn ào của chuông đồng hồ báo thức giống như tiếng côn trùng tháng 5.
Không biết bây giờ là mấy giờ nhưng bên ngoài vẫn đang là bóng tối. Căn phòng vẫn tối đen như mực. Mặc dù như vậy nhưng mắt tôi đã ngay lập tức quen với bóng tối và ngồi dậy quan sát mọi thứ xung quanh.
Sau đó, tôi lại càng nhận ra nhiều thứ kỳ lạ và chúng cứ nối tiếp nhau mà hiện lên.
Đáng ra tôi phải đang ở trong căn hộ mà mình đang sống mới đúng chứ, nhưng chẳng thấy thứ gì giống như mấy tấm áp phích hay đồ nội thất thân quen với tôi cả và xung quanh cũng được đặt ba chiếc giường.
Giường tôi đang ngủ cũng giống như vậy và tổng cộng có bốn cái. Càng đưa mắt nhìn thì càng phát hiện ra ở trên những cái giường đó có thứ gì đó phồng lên giống như người đắp chăn lên vậy.
Nói tóm lại, nơi này là một căn phòng bốn người ở.
Mấy kẻ ăn bám xuất hiện từ lúc nào thế?
Mọi thứ xung quanh đột ngột thay đổi khiến cho tâm trí tôi chìm trong hỗn loạn và cố gắng hết sức xác nhận lại tình trạng của bản thân.
Quả nhiên là tình trạng của mình hiện giờ hoàn toàn không giống với lúc trước khi đi ngủ.
Đầu tiên, cái giường của tôi đáng ra phải là một sản phẩm cao cấp của Nitori nhưng hiện giờ là một chiếc giường kiểu cổ và có cảm giác không thoải mái cho lắm.
Cái chăn tôi đắp cũng vậy, quả nhiên vải đã mòn và có hơi bốc mùi một chút.
Trong đầu tôi xuất hiện vài suy nghĩ vẩn vơ như "Rõ ràng mình vừa mua một cái chăn mới vào một tuần trước cơ mà..." và lập tức xác nhận lại tình trạng thân thể mình một lần nữa sau khi bình tĩnh lại.
(À rế? Cơ thể mình đã teo nhỏ lại à?)
Cũng không hẳn là rất cao nhưng chiều cao của tôi cũng thuộc loại trung bình của người Nhật Bản mà. Rõ ràng là như vậy nhưng cơ thể tôi đã teo nhỏ lại và bất kể nhìn như thế nào đều trông giống hình dáng của một đứa trẻ con.
(Ế? Cái này là?)
Gần đây tôi đọc rất nhiều Web Novel và lập tức nhớ lại đây chính là tình tiết gọi là chuyển sinh sang thế giới khác. Xem ra nghiệp chướng của tôi cũng khá nặng nề rồi, nhưng lại không phải là biến thành trẻ sơ sinh, chẳng lẽ ý thức của tôi được chuyển vào trong cơ thể người khác ở thế giới khác sao?
(Vậy nghĩa là...)
May mà bây giờ vẫn rất tối và có vẻ như những người bên cạnh vẫn đang ngủ say. Nếu bây giờ tôi vụng về phát ra tiếng ồn thì những người kia sẽ nghĩ là tôi bị điên.
Điều quan trọng nhất, bây giờ tôi vẫn không rõ mối quan hệ giữa chủ nhân cơ thể nhỏ bé này với ba người còn lại nằm ở trên giường. Có khả năng lớn là người trong gia tộc nhưng tôi chẳng nhận ra một ai cả.
(Trước tiên, cho đến khi xác nhận được tình hình hiện tại, mình cần phải hành xử một cách cẩn thận mới được. Vậy thì, cứ chợp mắt một chút trước đã...)
Tôi vừa mới nghĩ đến đó thì cảm giác buồn ngủ ập tới tấn công và tôi cứ như vậy mà chìm vào giấc ngủ một lần nữa.