Trên xe, Phi Điểu vẫn nắm chặt tay Lưu Ly không rời, luôn quan sát tình hình nhịp tim và hơi thở của cô ấy đều đặn.
Tuy mọi thứ đang vận hành rất chậm nhưng không đến mức nguy hiểm tới tính mạng.
Mặc Khiết Thần rút điện thoại gọi cho một dãy số, bình tĩnh lên tiếng:
- Chuẩn bị trực thăng đón bác sĩ Quan đến chỗ của tôi, trong vòng năm phút tôi muốn cô ta phải có mặt, tuyệt đối không được chậm trễ.
Lạnh lùng ngắt máy, anh nhìn xuống Lưu Ly nằm trong vòng tay mình, trán cô vã mồ hôi nhễ nhại.
Mặc Khiết Thần đưa tay lên chậm rãi lau đi, mấp máy môi lẩm bẩm:
- Tôi sẽ không để cô xảy ra chuyện đâu, chắc chắn.
Phi Điểu nhìn hành động của anh, âm thầm rút tay trở về, đảo mắt hỏi:
- Chúng ta đang đi đâu?
Người đàn ông không ngước mặt nhìn cô, chỉ lạnh nhạt trả lời:
- Đến nhà tôi, ở đó các cô sẽ được an toàn.
...
Năm phút sau, chiếc xe dừng lại trước cổng biệt thự của Mặc Khiết Thần, người đàn ông đứng trước cửa cùng đám người hầu, thấy anh bế một cô gái đi vào thì vô cùng ngạc nhiên, nhưng không dám có ý kiến gì.
Lưu Ly được đặt lên giường, anh liếc mắt nhìn xung quanh, cau mày khi không thấy người mình cần tìm:
- Quan Thục Di đâu?
Một người đàn ông mặc vest cúi đầu, cung kính đáp:
- Thưa thiếu gia, bác sĩ Quan đã ngồi trên trực thăng được vài phút rồi, chắc sẽ đến đây ngay thôi.
Mặc Khiết Thần quan sát đồng hồ, từng giây trôi qua tâm trạng anh càng thêm hoang mang, trong lòng cũng nóng như lửa đốt.
Phi Điểu sờ tay Lưu Ly, đã bắt đầu có hiện tượng không phản xạ, cô liền hô lên:
- Mạch của cậu ấy rất yếu, chắc chắn cơ thể đang có vấn đề gì đó rồi.
Mặc Khiết Thần, phải làm sao đây?
Người đàn ông đứng yên nhìn cô gái nằm trên giường, tuy anh không nói nhưng nét mặt đã hiện rõ sự lo lắng, nội tâm dậy sóng nhưng lại không thể làm gì.
Anh không phải bác sĩ, không thể làm càn được.
Đúng lúc này, có tiếng động cơ ì ầm truyền đến, chỉ vài giây sau một đám người sồng sộc bước vào, người phụ nữ đi đầu nhìn thấy Mặc Khiết Thần, ngay lập tức chạy về phía anh, thở dồn dập hỏi:
- Mặc Khiết Thần, anh bị thương sao? Ở đâu? Có nặng không?
Người đàn ông tránh né tiếp xúc với thân thể của cô theo bản năng, nhưng vẫn trả lời:
- Không phải tôi, là người khác.
Tôi cần cô cứu cô ấy bằng mọi giá.
"Cô ấy" - lời của Mặc Khiết Thần lọt vào tai người phụ nữ chỉ để lại vỏn vẹn hai chữ đáng chú ý đó.
Khi anh đứng dịch sang một bên, cô cuối cùng cũng nhìn thấy người nằm trên giường, vậy mà lại là một cô gái.
Quan Thục Di có chút sững sờ, cô chậm rãi tiến tới, theo thông lệ lên tiếng:
- Bệnh nhân này bị làm sao?
- Một vết thương ở giữa lưng từ phía sau, tổn thương phần khoang ngực, đã tiến hành phẫu thuật điều trị, nhưng mà cô ấy còn trúng độc rắn, không chắc tình trạng hiện tại, nhưng tôi có mang theo huyết thanh giải độctừ bệnh viện về.
- Mặc Khiết Thần tóm tắt một cách ngắn gọn.
Người phụ nữ lấy ống nghe xem xét tình hình cho Lưu Ly, ấn đường chau lại rất chặt.
Một lúc sau, cô quay sang nói với người bên cạnh:
- Chuẩn bị máy lọc độc và xét nghiệm máu, lấy thêm ống khử trùng, các thiết bị hỗ trợ hô hấp đến ngay cho tôi.
Sau đó, Quan Thục Di ra hiệu cho Mặc Khiết Thần ra ngoài nói chuyện, Phi Điểu bất giác đi theo.
Nét mặt cô nghiêm túc lên tiếng:
- Tình trạng hiện tại của cô ấy rất tệ, tôi sẽ xét nghiệm lại để chắc chắn, nếu mức độ trúng độc nghiêm trọng rất có thể sẽ phải phẫu thuật thêm một lần nữa.
Mặc Khiết Thần mím môi, siết tay đáp:
- Được, cô muốn làm gì cứ làm, cần thêm vật tư gì thì nói với tôi, chỉ cần có thể cứu sống cô ấy.
"..."
Quan Thục Di nghe xong, im lặng nhìn anh không nói.
Phi Điểu bên cạnh liền đưa cho cô một chiếc va li:
- Đây là huyết thanh kháng độc.
Người phụ nữ nhận lấy nó, mở ra xem các ống thủy tinh đặt bên trong, nhìn những thành phần in phía trên mà thở dài:
- Ở nước ta không có mấy huyết thanh kháng độc rắn, cô gái này lại còn trúng độc của rắn hổ mang chúa, sẽ là một trận chiến khó khăn đây.
Dứt lời, cô đóng nắp va li lại, nhìn Mặc Khiết Thần và Phi Điểu nói:
- Từ bây giờ hai người không được phép vào trong, nếu có tin gì tôi sẽ báo lại sau.
Đám người vận chuyển máy móc đã trở lại, Quan Thục Di xoay đầu đi vào phòng, lúc đóng cửa không ngờ bị Mặc Khiết Thần ngăn cản.
Anh nuốt một ngụm nước bọt, nhìn cô với ánh mắt mãnh liệt:
- Nhất định phải cứu sống cô ấy!
"..."
Quan Thục Di ngây ra, dường như không nghĩ đến người đàn ông này lại có lúc lộ vẻ mặt như thế.
Cô chớp mắt, giọng trầm trầm trả lời:
- Tôi sẽ cố gắng hết sức.
Nói xong, cánh cửa dần khép lại, ngăn cách hai con người với hai trái tim không cùng nhịp đập.
...
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, khi trời đã hửng tối, cánh cửa một lần nữa mở ra.
Người đầu tiên Quan Thục Di nhìn thấy vẫn là Mặc Khiết Thần, dường như đã ở trong dự tính cô không tỏ vẻ bất ngờ, chỉ chậm rãi tiến về phía anh, nói:
- Điều không mong muốn nhất đã xuất hiện, tôi buộc phải tiến hành phẫu thuật thêm một lần nữa.
====================================================
Tại căn cứ của tổ chức, đám sát thủ trở về sau hai lần phục kích thất bại, từ một trăm người đi ra bây giờ chỉ còn vài người tơi tả quay lại, đó là sự nhục nhã lớn nhất đối với sát thủ chuyên nghiệp.
Sau khi biết Rin đã tự ý tấn công Black mà không có sự cho phép của mình, Lãnh Hàn Thiên Lâm đã thực sự tức giận, hắn tống giam các sát thủ khác vào nhà lao, thi hành các trừng phạt khắc nghiệt, còn gọi riêng Rin đến phòng mình.
"Chát" - Một âm thanh mạnh mẽ vang lên, cú bạt tai trời giáng khiến người phụ nữ ngã sóng soài ra đất, khuôn mặt trực tiếp bị lệch sang một bên, máu tươi từ trong họng phụt ra ngoài, bốc lên nồng nặc mùi tanh hôi.
- Ta đã ra lệnh cho ngươi án binh bất động, vì sao lại không nghe lời? - Lãnh Hàn Thiên Lâm gầm gừ giận dữ.
Rin chống tay ngồi dậy, quật cường đáp:
- Chủ nhân, Black đã giết rất nhiều anh em trong tổ chức, ngài chưa từng hỏi tôi về họ, nhưng lại một mực dung túng cho cô ta?
- Ngươi đang chất vấn mệnh lệnh của ta à? - Người đàn ông nheo đôi mắt nguy hiểm, gằn giọng hỏi ngược lại.
Rin mím môi, uất ức trả lời:
- Chủ nhân, ngài biết năng lực của Black cao hơn chúng tôi nhưng vẫn hạ lệnh mang cô ta nguyên vẹn trở về, điều đó đồng nghĩa với việc chúng tôi không thể xuống tay quá mức.
Nhưng ngài có biết, là cô ta đã động thủ với chúng tôi trước không? Là cô ta không nương tay giết hại đồng đội của mình trước.
"Pặc" - Lời vừa dứt một cánh tay to lớn đã bóp lấy cổ của cô, cả người Lãnh Hàn Thiên Lâm toát ra khí tức đen tối, âm u lên tiếng:
- Là sát thủ lại để chính sát thủ giết ngược lại, năng lực của bản thân không đủ còn dám biện minh trước mặt ta? Ngươi nên nhớ ngươi chỉ là con chó ta nhặt về nuôi, cách trả ơn duy nhất chính là phục tùng mệnh lệnh của ta vô điều kiện, chứ không phải nghi ngờ quyết định của ta.
- Rin, ta cứu được ngươi một mạng thì cũng có thể trả ngươi về dưới đáy xã hội một lần nữa.
Ngươi tưởng...!ta không nỡ giết một con chó bên chân mình sao?
Người phụ nữ vừa nghe xong, trong đầu liền hiện ra những hình ảnh dày đặc lúc trước, khi bản thân cô còn chìm trong vũng lầy đen tối và dơ bẩn nhất, là Lãnh Hàn Thiên Lâm đã cứu vớt cô khỏi cái động không đáy đó, mở ra ánh sáng mới của cuộc đời.
Nhưng bây giờ, mỗi khi nhắc lại, những kí ức ấy vẫn là điều tồi tệ khiến cô run lên bần bật.
Lúc này, một người từ trong bóng tối bỗng bước ra, chậm rãi cúi đầu nói:
- Chủ nhân, xin người hãy nương tay, Rin chỉ nhất thời nông nổi, có lẽ cũng đã hối hận rồi.
Anh ta liếc một ánh mắt đầy ẩn ý với Rin, cô rưng rưng nước mắt, đưa tay lên bám víu ống quần của Lãnh Hàn Thiên Lâm:
- Chủ nhân, tôi sai rồi...!tôi thực sự biết sai rồi...!xin ngài hãy cho tôi một cơ hội nữa....
Hắn nhìn cô, ánh mắt nguy hiểm đến cực độ.
Một giây sau, Lãnh Hàn Thiên Lâm thả tay ra, hất văng người phụ nữ khỏi chỗ của mình, hét lớn:
- Cút ra ngoài!
Rin vội vàng bò dậy, hối hả ôm lấy cái mạng nhỏ của mình chạy khỏi căn phòng.
Lãnh Hàn Thiên Lâm quay người lại, gằn giọng lên tiếng:
- Chuẩn bị những thứ ta đã căn dặn đi!
Người đàn ông phía sau hạ mắt, chậm rãi hỏi:
- Chủ nhân, ngài định đến Bắc Kinh thật sao?
- Black thà một mình chiến đấu với cả trăm sát thủ, ra tay giết hại chính đồng loại của mình cũng không muốn bị bắt trở về.
Xem ra, ta chỉ có thể tự mình đích thân ra tay mà thôi!
===============================================
Ở căn biệt thự của Mặc Khiết Thần, Quan Thục Di đã đưa ra một quyết định mạo hiểm, nhưng vẫn phải báo với anh một tiếng.
- Tình hình rất tệ sao?
Quan Thục Di gật đầu, không giấu giếm đáp:
- Tệ hơn cả chữ tệ, vết thương ở sau lưng cô ấy thực ra không có gì đáng ngại, nhưng nọc độc trong cơ thể lại đang phát tác quá nhanh.
Mặc dù trước đó đã xử lý kiềm hãm chất độc rất tốt nhưng mà vẫn không khả quan cho lắm.
Cơ thể của cô gái này rất kì lạ, các chức năng đề kháng rất mạnh nhưng chất miễn dịch với độc xâm nhập từ bên ngoài vô cùng yếu, thậm chí yếu hơn cả người bình thường.
- Tôi không thể hiểu được, cũng không biết tại sao lại như vậy.
Cơ thể con người thường sẽ chịu đựng nọc độc của rắn hổ mang chúa từ cho đến phút trước khi chết, nếu xử lý kịp thời thì chắc chắn phải kéo dài lâu hơn nữa.
Nhưng kể từ lúc tôi tiếp nhận, cô ấy đã có đến ba lần ngưng tim đột ngột, dường như nọc độc đối với cơ thể của cô ấy quá mức tương thích nên mới hợp vào nhanh như vậy.
- Bây giờ dù vết thương ở ngực không cho phép thì tôi cũng buộc phải tiêm huyết thanh vào để khống chế nọc độc, trong quá trình phẫu thuật có nhiều thứ không thể đoán trước được vậy nên Mặc Khiết Thần, đứng ở cương vị một người bác sĩ, tôi khuyên anh nên chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cho trường hợp xấu nhất!