Căng thẳng cả đêm, về đến Đường gia thì trời đã gần sáng.
Mạc quản gia mở cổng, vô cùng tự nhiên nghênh đón bọn họ làm như việc đến đây vào sáng sớm chỉ là chuyện bình thường. Tầm mắt của hắn dừng lại ở Đường Tâm, khóe miệng mỉm cười, thái độ vẫn thong dong tao nhã như cũ.
“Tiểu thư đêm nay quả là hưng phấn a, chẳng những ra ngoài tản bộ, còn đặc biệt mang theo một thanh kiếm, sợ bị người ta tập kích đúng không?” Hắn nói móc, cố ý ở chọc giận cô bé liều lĩnh.
Từ lúc Đường Tâm chuồn êm ra Đường gia, hắn đã biết rồi, nhưng hắn nghĩ có Thương Trất Phong cùng Đỗ Phong Thần rồi,cho nên vấn đề an toàn của Đường Tâm không còn đáng lo ngại nữa, bởi vậy hắn mới không báo cho cả nhà biết, đến nay nam nữ chủ nhân Đường gia vẫn tưởng rằng trưởng nữ bảo bối của bọn họ sớm nằm trên giường đi gặp Chu Công rồi.
“Ông biết tôi chuồn đi sao?” Đường Tâm kinh ngạc trừng mắt, cẩn thận ngó đầu nhìn lên tầng .
Nếu ba ba biết mình bám theo các chú, chắc chắn cái mông nhỏ này no đòn.
“Tiểu thư xin yên tâm, tiểu thiếu gia khóc náo loạn đến hơn nửa đêm, vừa mới ngủ thôi, chủ nhân cùng phu nhân đều ở trong thư phòng chưa đi ngủ, đương nhiên cũng không biết cô nửa đêm đi tản bộ đâu.” Mạc quản gia mỉm cười, cầm cái khăn lông ướt đã chuẩn bị sẵn lau mặt cho Đường Tâm.
“Tiểu ác ma, cháu đi ngủ đi.” Thương Trất Phong lên tiếng rồi ôm Hạ Lan ngồi xuống sô pha, hai tay làm loạn trên người cô, lần thứ n xác định cô không bị thương, tâm tình anh mới dần dần bình phục.
“Không được, cháu đi cùng các chú đi tìm ba ba,nói cho ba biết chúng ta đã tìm được rồi.” Đường Tâm không muốn bỏ qua cơ hội tranh công,đang định chạy vội lên tầng.
“Cháu muốn ba mẹ biết cháu nửa đêm chuồn đi chơi hả?” Thương Trất Phong nhíu mày, nhìn cô bé thất vọng rụt vai đi xuống.
Đường Tâm cắn cắn môi, lâm vào thế khó xử. Cô muốn khoe với ba sự dũng cảm đầy mình của mình và kết quả nghiên cứu thành công mới nhất lãnh quang thương, nhưng làm như vậy không khác gì khai hết mọi chuyện với ba nha?
Đỗ Phong Thần vui sướng khi người gặp họa vỗ vỗ đầu Đường Tâm, thật vất vả mới nhìn thấy vẻ mặt buồn rầu bất lực của con quỷ nhỏ này, hắn phải vô cùng kiềm chế mới không ôm bụng cười to a.“Tiểu ác ma đáng thương, cháu mau đi ngủ đi, các chú khi tranh công sẽ vô cùng cảm tạ cháu tận sâu thẳm đáy lòng.”
Đường Tâm khổ sở lê bước lên tầng. Vất vả đêm lại không được khoe thành tích, cô bé cảm thấy mình cực kỳ bi thảm!
“Miêu tiểu thư muốn nghỉ ngơi chưa? Tôi đã cho người chuẩn bị phòng rồi.” Mạc quản gia cung kính nói, tầm mắt nhìn về phía Thương Trất Phong, nở nụ cười mỉm nơi khóe miệng.“Hay là ở cùng phòng với Thương tiên sinh luôn?”
Hạ Lan nhảy dựng lên, khuôn mặt đỏ bừng.“Ông nói cái gì vậy, sao tôi lại ở cùng phòng với anh ta chứ?” Cô kích động lắc đầu, thế nhưng không ngờ cái tên Đỗ Phong Thần lại lanh chanh nhiều lời.
“Tôi xem hai người diễn kịch một đêm rồi nhé. Hắc miêu a, xem ra cô vô cùng dũng cảm đấy, khuyên như thế nào cũng không nghe, toàn để tiện nghi cho người kia.” Hắn giả vờ hâm mộ lắc đầu, trong lòng lại thấy nhớ vợ yêu tha thiết, đang tính xong vụ này sẽ lập tức bay đến Nhật Bản giải nỗi khổ tương tư.
Cô xấu hổ định chạy trốn bỗng cái eo bị ai đó kéo lại.
Thương Trất Phong tốc độ nhanh đến kinh người, đảo mắt một cái đã ôm cô vào lòng. Cô vội vàng chống cự anh.
Ngón tay anh mạnh mẽ nắm chặt cằm cô buộc cô phải quay đầu lại, Thương Trất Phong cúi đầu xuống hôn cái miệng nhỏ nhắn định lên tiếng mắng người của cô. Hạ Lan ô ô rên rỉ, không thể làm gì được đành mặc anh hôn mình, đến khi người cô mềm nhũn cũng là lúc cô không còn biết mình đang ở đâu nữa.
Chờ đến lúc anh dừng lại, cô vội vàng tựa vào ngực anh hít lấy hít để không khí để hô hấp.
Đỗ Phong Thần nhíu mày, vỗ vỗ ngực.“Từ nay tôi tuyệt đối không nói bậy chửi tục trước mặt cậu, chắc chắn là như vậy.” Hắn nói với bạn tốt.
Thương Trất Phong hừ lạnh một tiếng, lôi hai con chip trong túi ném cho Mạc quản gia và bảo.“Đây là thứ hắn cần,ông mang lên cho hắn đi, kẻo hắn nóng ruột.” Hắn hất hất đầu nhìn Đỗ Phong Thần ý muốn nói bạn tốt đi cùng lão quản gia lên báo cáo.
Đợi cho tất cả mọi người đều rời đi, Hạ Lan mới dần dần tỉnh táo lại. Cô giận mình vì đã không làm chủ được bản thân nên ra sức đẩy anh.
“Buông tôi ra!” Cô kêu to, phẫn nộ trừng mắt nhìn anh nhưng cô đâu biết anh lại cảm thấy dáng vẻ này của cô vô cùng đáng yêu.
Thương Trất Phong thở dài.“Mèo con, anh rất thích vẻ mặt của em khi anh hôn, thân mình mềm mại dựa vào anh, hơi thở gấp gáp……”
“Câm mồm!” Hai gò má của cô đỏ bừng, không thể tin anh lại mặt dày nói ra những lời này không chút xấu hổ.
“Tôi không cho anh hôn tôi.” Cô cảnh cáo, bề ngoài làm như bình tĩnh nhưng thực chất cô sớm đã mềm nhũn người rồi.
“Mèo con, anh vừa nói gì em không tiếp thu sao? Đừng quên em đã từng nói chỉ cần anh thắng em, anh sẽ được phép tùy ý xử lý em nhé. Em muốn thay đổi quy củ, vậy thì phải đánh bại anh đã.” Anh mỉm cười vuốt ve hai má cô.
“Mặt hồng thế này, không phải em bị sốt đấy chứ?” Anh biết rõ còn cố hỏi trêu chọc cô.
“Tôi không cần quy củ gì hết, đằng nào anh cũng lấy lại được hai con chip đấy rồi, còn biết sắp có cuộc đấu giá bản đồ nữa, với sức của anh, muốn lấy lại bản đồ quá dễ dàng, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ.” Cô xoay người thầm nghĩ mốn bỏ chạy thật nhanh trở về côi nhi viện, tránh xa người đàn ông nguy hiểm này.
“Mèo con, em phải tham gia cuộc đấu giá với anh.” Anh vẫn ung dung không hề có ý ngăn cô lại.
“Vì sao?” Cô hỏi. Tự dưng thấy bóng dáng ấy của anh tăng thêm mấy phần uy hiếp,còn nụ cười ấy khiến cô rùng mình.
Nếu cô thật sự rời đi, có lẽ nụ cười ấy là thứ cô nhớ cả đời này.
“Lúc trước chúng ta cướp hàng ở chợ đen, mà nay con chíp trong tay Rawson lại bị chúng ta đoạt lại, như vậy tất cả mọi người ở chợ đen sẽ nhanh chóng biết, hắc miêu có quan hệ với « tập đoàn Thái Vĩ » bây giờ rời khỏi anh, em sẽ gặp nguy hiểm.” Anh từ từ phân tích, khi thấy cô im lặng ỉu xìu, trong lòng anh bỗng thấy đau đớn. Không biết anh quan tâm tới cảm xúc của cô từ bao giờ a.
Hạ Lan hoảng hốt run rẩy,cô biết anh nói không sai, một khi bị nhận định có liên quan tới Thái Vĩ, sinh mệnh của hắc miêu coi như bị tuyên cáo tử hình rồi. Mấy năm nay cô lặn lội vào sinh ra tử không tiếc điều gì.
Cô không sợ bản thân gặp nguy hiểm, chỉ sợ bọn nhỏ ở cô nhi viện bị liên lụy, bọn họ chính là thân nhân của cô, cô không thể để bọn họ có bất kỳ thương tổn nào.
Thương Trất Phong bước đến nắm lấy bả vai mảnh mai của cô, thì thầm nho nhỏ.“Lại nói, Lục Thần Long đã tung tin, em là tình nhân của hắn, như vậy không bao lâu nữa hắn sẽ ra tay với em,hậu quả không lường trước được đâu.”
“Thôi thì tôi đành phải đi theo anh.” Cô tuyệt vọng nhắm mắt lại.
“Mèo con, em thấy khó chịu khi ở lại bên canh sao?” Anh thấp giọng ôn nhu hỏi cô.
Hạ Lan không trả lời, hai bàn tay bé nhỏ nắm chặt thành quyền đầu. Ở lại với anh cũng không khó chịu, tuy anh hay trêu chọc cô đến phát điên nhưng vẫn cho cô cảm nhận được sự quan tâm chăm sóc của anh.
Tất cả tức giận trước đây chỉ là giả dối, cô kháng cự anh không phải vì muốn rời khỏi anh mà là vì trái tim cô, cô không biết bản thân mình sẽ duy trì được bao lâu nữa?
Cô chưa từng để mắt tới một người đàn ông nào, khi anh đột ngột xuất hiện lòng cô đã dao động rồi. Chỉ là thế giới giữa cô và anh cách xa vạn dặm, cô tự biết địa vị thân phận hèn mọn của mình mà lùi bước.
Cô không được học nhiều, nói chuyện thì thô lỗ không giống một cô gái hiền lành ngoan ngoãn, mà nữ giới xung quanh anh, ví dụ như nữ chủ nhân của Đường gia, ngay cả Đường Tâm nhỏ bé cũng có trí tuệ kinh người và cử chỉ tao nhã. Cô luôn thấy mình giống chú vịt con xấu xí đi lạc vào hồ thiên nga.
Hạ Lan rất sợ hãi, sợ hãi những ngày tiếp theo cô sẽ không thể kìm chế được.
Thế nhưng tình huống trước mắt buộc cô phải ở lại, cô không có lựa chọn nào khác, chỉ khi nào giải quyết xong Lục Thần Long cô mới miễn cưỡng tạm coi như an toàn, có thể rời đi.
“Tôi tham gia đấu giá với anh, khi nào lấy lại bản đồ rồi chúng ta sẽ không ai nợ ai nữa nhé.” Cô ngẩng đầu cắn môi nhìn anh,mỗi lần đối mặt với khuôn mặt đẹp trai ấy cô lại thấy trái tim mình rung động.
Thật không tưởng tượng nổi trước đây cô mắng anh là cái gối thêu hoa, bây giờ lại yêu say đắm gối thêu hoa ấy!
Thương Trất Phong từ chối cho ý kiến. Ở trong lòng anh, tất cả mọi thứ kể cả bản đồ đều không còn quan trọng nữa rồi, anh đã hạ quyết tâm không cho cô đi, nhưng để thuần phục con mèo đen hoang dã này không thể dùng cách cưỡng bức mà phải kiên trì nhẫn nại dụ dỗ nó.
Làm gì có chuyện hai người bọn họ đường ai nấy đi? Phải nói là cả đời này không thể rời xa nhau mới đúng……
Hạ Lan không chú ý tới ánh mắt thâm tình của anh, cô bước nhanh lên thư phòng ở tầng hai, không còn đủ can đảm đứng một mình ở đây với anh nữa.
Không ngờ ở trước cửa thư phòng, Mạc quản gia cùng Đỗ Phong Thần vẻ mặt xấu hổ và phức tạp đang thảo luận xem phải mang con chip này vào thư phong thế nào.
“Hay là nhét qua khe cửa.” Đỗ Phong Thần đề nghị.
“Không được, chủ nhân hay phu nhân nếu không nhìn thấy mà dẫm lên, như vậy của cải bán hết cũng không đền nổi nhé.” Mạc quản gia khinh thường bác bỏ, thắc mắc không biết vì sao con gái mình lại chon cái tên ngu ngốc này làm nơi gửi gắm nửa đời sau của mình?
“Vì sao không vào đi?” Thương Trất Phong chậm rãi đi lên, hoang mang nhìn hai người bọn họ đang châu đầu ghé tai thì thầm to nhỏ. Đợi khi đến gần anh cũng nhíu mày, rốt cục hiểu vì sao bọn họ giằng co không ai chịu vào.
Cách hẳn một tấm cửa gỗ rất nặng mà vẫn có thể nghe thấy âm nhạc mềm nhẹ dễ nghe truyền ra từ thư phòng. Mà không chỉ có tiếng nhạc mà còn có còn tiếng thở gấp của nữ giới.“Đường Bá Vũ……” Giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng ấy chắc chắn là của Phương Khoản Khoản.
Sau khi biết chuyện gì đang xảy ra trong đó, mặt Hạ Lan lập tức đỏ bừng, thật không ngờ hai vợ chồng Đường gia vẫn còn triền miên với nhau vào lúc rạng sáng thế này! Cô tuy sống trong giang hồ, nhưng mà sự giáo dục của Dacke vẫn khá bảo thủ, cho nên phương diện này cô không am hiểu cho lắm.
“Miêu tiểu thư xin hãy thứ lỗi, chủ nhân và phu nhân nhà tôi đang luyện nhảy.” Mạc quản gia mặt không đỏ,lời không vấp nói dối, vô cùng có trách nhiệm giữ gìn thể diện cho chủ nhân.“À, đang luyện khiêu vũ.” Hắn kèm thêm một câu, trừng mắt nhìn Đỗ Phong Thần đang nhịn cười.
Hạ Lan hoang mang nhíu mày, chẳng biết quản gia nói thật hay đùa. Dù sao thế giới kẻ có tiền cách rất xa với thế giới của cô,mà đôi vợ chồng đang ân ái trong phòng kia có phải thật sự học khiêu vũ hay không?
Thương Trất Phong khẽ bật cười, đưa tay gõ vào tấm cửa gỗ.“Ông chủ, lấy được con chip về rồi, anh có thể thu xếp một cuộc hẹn cho bọn thuộc hạ bôn ba đêm ngày này để chúng tôi báo cáo tình huống mới nhất rồi chúng ta cùng bàn bước tiếp theo, được không a?”
Thư phòng truyền ra giọng đàn ông tức giận gầm nhẹ, còn có cả tiếng đánh kinh thiên động địa. Thương Trất Phong đợi hai phút sau mới đẩy cửa ra đi vào, Đường Bá Vũ quần áo không chỉnh tề ngồi trên ghế da, vẻ mặt cau có trừng mắt những người phá rối mình.
Nếu không phải quen biết nhiều năm, Thương Trất Phong khẳng định Đường Bá Vũ chắc chắn đã lao tới bóp cổ anh rồi.
Về phần Phương Khoản Khoản thì gương mặt đỏ bừng, ngồi ở trên sô pha xấu hổ mỉm cười, nhìn kỹ còn có thể phát hiện nút thắt trên người cô do vội vàng bối rối mà nhầm nhọt lung tung.“Xin chào.” Cô ngượng ngùng lên tiếng, ngay lúc này chỉ muốn nền nhà có một cái hố nhỏ để chui vào.
“Có việc nói nhanh, có rắm mau thả!” Đường Bá Vũ hung tợn nói, bị làm phiền giữa chừng khiến tâm trạng hắn vô cùng xấu.
“Ông chủ, khẩu khí của anh tệ quá đấy, tốt xấu gì thì chúng tôi cũng vừa mạo hiểm đi làm việc cho anh, vào sinh ra tử mà khi về không có lấy một lời thăm hỏi, cẩn thận dọa đến hắc miêu, Thương Trất Phong sẽ vô cùng đau lòng đấy nhé.” Đỗ Phong Thần không sợ chết chọc tổ kiến lửa, đặt cái hộp nhỏ đựng con chip lên mặt bàn.
Khoản Khoản mỉm cười nhìn Hạ Lan, vẻ mặt áy náy:“Xin lỗi, hắn bình thường sẽ không như vậy, chẳng qua là do vừa ngã từ trên ghế xuống nên……” Ý thức được bản thân vừa mới tiết lộ cái gì, mặt cô lại càng đỏ hơn trước, lấy tay che mặt, hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình.
Thương Trất Phong tìm cái ghế dựa ngồi xuống, biết ý nhịn cười, bàn vào vấn đề chính.“Đã tra ra Lục Thân long nắm giữ bản đồ, hắntừng có rất nhiều phi vụ ở chợ đen nhưng cảnh sát không có chứng cớ xác thực để bắt hắn, cho nên giờ này hắn vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Sắp tới hắn sẽ tổ chức bán đấu giá bản đồ, tôi nghĩ những người tham gia cuộc đấu giá lần này sẽ có lai lịch không hề tầm thường, chỉ có những người tài lực phi thường mới đáp ứng được mức giá của Lục Thần Long.”
“Cậu thấy sao?” Đường Bá Vũ xoa thái dương, nheo mắt nhìn cánh tay phải đắc lực của mình.
“Trước tiên phải điều tra thời gian cuộc đấu giá diễn ra, sau đó mèo con sẽ đi với tôi. Quanh đây ai cũng biết danh hiệu hắc miêu vì thế sẽ giúp tôi thuận lợi trà trộn vào đó rồi tùy cơ ứng biến.” Anh phân tích, tầm mắt dừng trên người Hạ Lan.
“Đấu giá à? Chắc hắn sẽ tổ chức yến hội, vậy phải chuẩn bị váy áo cho miêu tiểu thư mới đúng.” Khoản Khoản nói, lựa cơ hội này thừa cơ chạy ra ngoài. Nói chuẩn bị váy áo chỉ là cái cớ thôi, bởi vì cô đang xấu hổ đến nỗi không dám đối mặt với ai cả.
Đường Bá Vũ nhìn vợ yêu chạy trốn đành phải kiềm nén ý muốn đuổi theo. Hắn lấy một tập văn kiện ra khỏi ngăn kéo, giao cho Thương Trất Phong.“Đây là thứ cậu yêu cầu lúc trước, đã thu xếp xong.” Hắn vừa nói vừa liếc nhìn Hạ Lan.
Vì thế nên cô đoán tập văn kiện đó chắc chắn liên quan đến mình. Cô nheo mắt hoang mang nhìn Thương Trất Phong, không hiểu có cái gì trong bình hồ lô của anh “Gì đây?” Cô hỏi.
“Quà tặng em.” Thương Trất Phong mỉm cười, nhưng chỉ cho cô nhìn lướt chứ không được xem rõ nội dung bên trong. Anh ôm vai cô rồi thì thầm bên tai:“Mèo con, nếu em ngoan ngoãn, anh sẽ nói cho em biết anh chuẩn bị món quà gì cho em.”
Cô trừng mắt không dám thốt nên lời nói thô tục nào. Nhìn ánh mắt mong chờ của anh là cô biết, nếu cô dám nói chắc chắn sẽ bị anh hôn cho thần hồn điên đảo trước mặt mọi người.
“Tôi không cần!” Cô cười lạnh, quay đầu nhìn về phía quản gia.“Tôi thấy mệt, xin hỏi có thể dẫn tôi đến một căn phòng nào đó để nghỉ ngơi không?Xin hãy lưu ý, tôi tuyệt đối không ở chung phòng với cái tên gối thêu hoa này.” Cô lườm anh một cái rồi xoay người rời đi.
“Mèo con, đừng nói tuyệt đối mà.” Anh mỉm cười, yêu thương nhìn theo bóng dáng mảnh mai của cô.
Cô không cần ư? Anh nghiêng đầu nhìn tập văn kiện, khóe miệng nở nụ cười ôn hòa không nguy hại. Đây chính là lễ vật anh chuẩn bị cho cô nha!
“Gối thêu hoa? Cái tên này thật thú vị a, mấy tên bị cậu đánh cho nằm bất tình không biết sau khi nghe thấy đối thủ của bọn họ lại bị gọi là cái gối thêu hoa thì có ôm đầu khóc rống không nhỉ?” Đỗ Phong Thần vuốt cằm trầm tư.
Thương Trất Phong bề ngoài nhã nhặn, nhưng lại là thâm tàng bất lộ(giấu tài); Vài vị lãnh đạo cao cấp xem thường năng lực của anh qua vẻ ngoài hiền hòa vô hại, chỉ sau khi giao đấu mới biết anh là nhân tài hiếm có trong nhân tài.
Thấy bạn tốt lưu luyến nhìn bóng dáng của mỹ nữ, Đỗ Phong Thần bắt đầu lo lắng rằng phải mang quà gì tới hôn lễ của bạn tốt mới không thất lễ đây?
※ ※
Vốn nghĩ rằng Phương Khoản Khoản nói muốn chuẩn bị váy áo cho cô chỉ là cái cớ thoát thân, không nờ vài ngày sau, Khoản Khoản lại ôm váy áo đính kèm phụ kiện đi vào phòng cô.
“Hạ tiểu thư, Thương Trất Phong đã nói số đo của cô với tôi, tôi cho người may mấy bộ váy dạ hội này, cô mặc thử xem thế nào.” Bây giờ cô mới biết hắc miêu họ Hạ, mà mèo con còn là cách xưng hô vô cùng thân thiết Thương Trất Phong dành cho Hạ Lan.
Khoản Khoản có tính nhiệt tình trời sinh, nghe được từ miệng chồng yêu Thương Trất Phong rất quan tâm tới Hạ Lan, bởi vậy cố gắng muốn lưu lại ấn tượng tốt, vun đắp cho hai người bọn họ.
“Không cần, tôi không quen mặc chúng.” Đối mặt với ý tốt của Khoản Khoản, Hạ Lan thấy hơi xấu hổ. Từ nhỏ đến lớn không ai khẳng khái như vậy với cô, tuy rằng cô nhi viện cung cấp cho cô một gia ddinhff ấm áp, nhưng phương diện vật chất thì khá bần cùng, cho nên khi trông thấy mấy món đồ đắt tiền này cô liền hoa mắt chóng mặt.
Khoản Khoản không để ý cô từ chối dàn hàng váy áo lên mặt giường.“Tôi vừa mới bắt đầu mặc cũng không quen như cô, nhưng là con gái, từ nhỏ chúng ta ai chẳng thích được mặc đồ đẹp, cô lại còn xinh đẹp hơn tôi, mặc những thứ này chắc chắn rất hợp. Mặc thử đi mà, đừng phụ lòng tốt của tôi.” Khoản Khoản năn nỉ.
Kỳ thật đám váy áo này chỉ có một màu – đó là màu đen, là ai chọn ư, đương nhiên là Thương Trất Phhong rồi, dù Khoản Khoản cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không thể không thừa nhận, Hạ Lan trong trẻo có khí chất lạnh lùng hợp màu đen nhất.
Không lay chuyển được Khoản Khoản, Hạ Lan đành tùy tiện cầm một bộ đi thay. Vài phút sau đi ra đã không thấy Khoản Khoản đâu, cô hoang mang nhíu mày, chậm rãi đi đến đứng trước cái gươn to, rồi kinh ngạc nhìn hình ảnh trong gương.
Bộ lễ phục màu đen này rất vừa, triển lộ hoàn toàn dáng người yểu điệu của cô, aizz, cái người trong gương có phải cô không nhỉ, trông lạ hoắc à. Lạnh lùng phẫn nộ ngày thường trên gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn đều biến mất, đôi môi đỏ mọng, đôi mắt như được bao phủ bởi một tầng sương mù hấp dẫn vô cùng.
Khi mặc bộ kễ phục này trên người, dường như cô nhận ra mình đang thay đổi, mềm mại hơn trước rất nhiều.
Cô sờ sờ cánh môi đỏ mọng,đột nhiên nhớ tới hơi thở và nụ hôn nồng nhiệt của anh……
“Mèo con.” Thương Trất Phong ôn nhu lên tiếng.
‘Anh vào từ lúc nào thế hả?” Toàn thân cô căng thẳng, quay đầu tìm Khoản Khoản nhưng không thấy cô ấy đâu.
Anh nhìn ra thắc mắc tỏng lòng cô nên đã chủ động giải thích.“Anh vào lúc em đi thay đồ. Về phần Khoản Khoản, cô ấy dặn anh phải ‘chăm sóc’ em thật tốt sau đó quay về với ông chồng của mình rồi.” Anh cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘chăm sóc’.
Hạ Lan nhìn thấy sự tán thưởng trong mắt anh nên thả lỏng người. Vốn là cô đang sợ hãi bản thân mà mặc cái này vào sẽ rất buồn cười, nhưng ánh mắt ấy của anh đã khiến cô yên tâm đi rất nhiều, cô tin hiện tại cô vô cùng xinh đẹp.
“Em rất đẹp.” Anh thở dài rồi lại nín thở ngắm cô.
Cái váy chết tiệt này bó sát vào đường cong của cô, aizz, lý trí của anh đang mòn dần rồi. Vì cái váy không có tay nên đôi tay trắng mịn thon dài của cô bại lộ.
“Tôi không đẹp, chỉ là quần áo đẹp thôi.” Cô cúi đầu nhỏ giọng đáp.
“Không, em xinh đẹp đến nỗi anh bị hút hồn.” Anh hít sâu một hơi, lấy một cái hộp nhung trong túi ra, rồi lại mở hộp cầm cái kẹp áo bên trong lên.“Đây là quà cảm ơn của « công ty Hoắc Phổ » vì em đã lấy lại trang sức cho bọn họ, các thiết kế sư đã thức suốt đêm để tạo ra cái kẹp độc nhất vô nhị này.” Anh không cho cô cử động, tự tay cài nó lên ngực cô, hai tay còn làm như cố ý vô tình lưu luyến ở bộ ngực đẫy đà không chịu đi.
Hạ Lan cúi đầu, kinh ngạc nhìn cái ghim kẹp áo. Đó là một viên đá màu đen chói sáng,bên trên điêu khắc thành một con mèo nhỏ đang chạy, hai mắt nó là hai viên kim cương sáng long lanh. Với con mắt làm trong chợ đen lâu năm của cô, Hạ Lan khẳng định giá trị của nó không hề nhỏ chút nào.
Cô ngẩng đầu định cự tuyệt vừa lúc bắt gặp ánh nhìn chuyên chú của anh, nhất là hai ngọn hỏa diễm đang dâng cao trong đó, ngay cả hơi thở của anh cũng nhanh hơn bình thường, tựa như anh không còn quan tâm tới bất cứ thứ gì xung quanh ngoại trừ cô.
Một ý niệm nho nhỏ lóe sáng trong đầu, cô hít sâu một hơi, phập phồng bộ ngực xinh đẹp đẫy đà,vừa lòng khi nghe thấy tiếng rên rỉ khó nhịn của anh.
“Thương Trất Phong……” Cô nhẹ nhàng gọi tên anh, khẽ cắn cánh môi đỏ mọng rồi mỉm cười nhìn anh, hình ảnh này trong mắt Thương Trất Phong mà nói đúng là xinh đẹp hơn cả thiên tiên.
“Ừm?” Anh cúi đầu, không kiềm chế nổi liền ôm cằm cô.
Hạ Lan lợi dụng thời cơ ấy thò tay lên giường, cầm một con dao ngắn tùy thân, cố gắng lao vào anh. Cô biết anh là cao thủ dùng kiếm, nếu khiêu chiến lần nữa căn bản cô không có chút hy vọng thắng cuộc, đành phải dùng thủ đoạn này mong giành phần thắng.
Không ngờ mũi dao còn chưa chạm vào da anh, cả người anh đã biến mất, anh đúng là quá quen thuộc với những tình huống này nên phản ứng vô cùng nhanh.
Thương Trất Phong nhanh chóng ra tay, tốc độ nhanh như quỷ cướp con dao trong tay cô, tay trái kéo một cái công kích Hạ Lan, thế là không những con dao bay ra ngoài mà bản thân cô còn bị anh đè trên giường.
“Chết tiệt!” Cô mắng, bất lực hoảng hốt nhìn anh. Nằm dưới thân anh thế này càng cảm thấy anh cao lớn hơn bình thường a.
“Mèo con, em lại thua rồi.” Thương Trất Phong thản nhiên nói,dáng vẻ say mê lúc trước.“Anh sớm đã biết khi em dịu dàng gọi tên anh như thế chắc chắn có vấn đề nha. Nhớ kỹ nhé, nếu muốn công kích, đừng nhử kẻ địch của mình mà hãy tấn công luôn.” Anh mỉm cười, hưởng thụ cảm xúc mềm mại đụng chạm với cô, đúng là vô cùng mất hồn a.
“Đừng nhiều lời vô ích nữa, dù sao thì tôi cũng thua.” Cô giận dỗi quay đầu đi, không thể tưởng tượng anh dám cướp con dao ngắn của cô. Chẳng lẽ người đàn ông này không có nhược điểm nào sao?
“Một lần thua, một lần quy định. Bé mèo thân ái, bây giờ chúng ta đặt quy định gì đây?” Tay anh mơn trớn bộ ngực đẫy đà khiên cô thở dốc.
“Tôi có tư cách đưa ra ý kiến sao?” Cô châm chọc,thần trí bắt đầu mông lung. Nếu cô đồng ý thừa nhận, cô sẽ phát hiện bản thân không có cách nào cự tuyệt anh, cự tuyệt nụ hôn âu yếm nồng nhiệt đồng thời khơi mào những cảm xúc mới lạ nữ tính.
“Ý em là, anh muốn làm gì cũng được?” Tay anh lướt qua cổ áo cô.
“Cởi quần áo.” Anh mỉm cười.
Hạ Lan lập tức đổ mồ hôi hột. Cô mở to hai mắt nhìn, vẫn hưa chắc chắn lắm về những gì mình vừa nghe thấy. Cho dù có bị thua thêm lần nữa thì anh cũng không nên bắt cô phải cởi quần áo chứ!
Gương mặt cô đỏ bừng, không biết là vì vận động kịch liệt hay đó là phản ứng sau khi nghe thấy mệnh lệnh của anh.
“Cởi quần áo làm gì …. Làm sao mà phải cởi?” Cô ấp a ấp úng hỏi, hồn vía treo giữa không trung.
Anh không vội trả lời cô mà đưa tay cởi áo khoác, áo sơ mi, thân thể màu đồng cường tráng khiến bất kỳ cô gái nào nhìn thấy cũng sẽ khô miệng khô lưỡi dần dần xuất hiện.
Anh cong môi mỉm cười, hỏa diễm quen thuộc bùng nổ trong đôi mắt đen láy.“Anh dạy em nhảy mà.”