Hắc Phong Thần Đạo

chương 22: lưu vân

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cảm giác thoải mái chưa đã lâu rồi chưa được cảm nhận, chăn ấm nệm êm khiến Triệu Thiên Bình không muốn tỉnh lại. Nó ngáp một cái rồi từ từ mở mắt ra, như thói quen nó vươn vai vặn người một cái, một cảm giác thật sự đã ghiền. Nó tự nhủ đã lâu rồi không được ngủ sướng như vậy. Bỗng nhiên nó giật mình bật người dậy nhìn xung quanh. Nó đang nằm trên giường trong một sương phòng nhỏ, phía trước là một cái bàn gỗ đơn sơ, xa hơn là cửa sổ nhỏ hai cánh khép hờ, của chính đóng chặt, qua những ô giấy trên tường hay qua khe cửa cửa thể nhìn thấy được vài tia sáng. Căn phong không khác mấy so với trước kia nó ở nhà. Nó tự hỏi: đây là nơi nào? Bất giác nó đưa hai tay mình lên nhìn, nó nhớ đã cắn rách da thịt ở đấy nhưng bây giờ thì không có vết tích gì cả. Là mơ sao? Nó lấy tay véo má mình một cái.

- Đau thật, vậy là không mơ, nhưng sao lại thế này. Trước đó còn ở trên núi, sao giờ lại về nhà rồi. Không lẽ trước đó đều là mơ sao?

Triệu Thiên Bình cảm thấy chút mông lung, nó quyết định rời giường ra bên ngoài xem sao. Nó cảm thấy có chút kì lạ, bộ đồ trên người lạ, đôi giày cũng lạ, kể ra thì căn phòng cũng lạ nốt, trước đó thì nó cảm thấy quen nhưng nhìn kĩ lại thì khác, phòng nó không treo tranh, mà ở đây lại có một bức.

Cửa phòng mở ra, ánh sáng rực rỡ bên ngoài ùa vào làm nó phải híp mắt lại. Dương quang ấm áp mà nó đã thật lâu chưa được tận hưởng. Nó càng chắc chắn đây không phải nhà mình khi nhìn ra sân, một sân viện nhỏ có khóm trúc ở góc, vài cây tùng, một khóm hoa nhỏ, kèm những cơn gió dễ chịu chịu. Phóng mắt qua bức tường màu trắng, nó nhìn thấy bầu trời trong xanh với vài gợn mây trắng, thỉnh thoảnh có những con chim với sắc màu khác nhau bay qua bây lại cất tiếng hót thánh thót. Khung cảnh đơn giản nhưng đẹp đến lạ lùng, Triệu Thiên Bình hít sâu một hơi đóng cửa phòng lại rồi bước về hướng bên trái, nơi đó có một cổng tò vò vòng cung khá đẹp, nó muốn biết bên ngoài là gì. Vừa bước ra khỏi viện, bỗng có một người đang rảo bước về phía nó. Một thanh bạch y thanh niên anh tuấn, cỡ mười sáu mười bảy tuổi, tay cầm quạt trúc, lưng mang trường kiếm mỉm cười cười hướng nó cất tiếng:

- Đệ đã tỉnh sao. Lại đây nào.

Triệu Thiên Bình nhìn thanh niên trước mặt mà mắt sáng ngời, dường như nó đã hiểu được điều gì, nhưng thấy người lạ mà thân thiết như vậy nó cũng không quen, nó khẽ cuối đầu đáp lại:

- Vâng, chào huynh.

Thanh niên bạch y cười to:

- Haha. Sau này là người một nhà, đệ không cần quá câu nệ. Ta là Vu Thanh Hà, sau này đệ cứ gọi ta là Bát Sư huynh là được. Hắc hắc, nhớ là Bát sư huynh đấy nhé.

Triệu Thiên Bình có chút khó hiểu sao vị sư huynh này lại có vẻ hớn hở đến vậy nhưng cũng gật đầu:

- Vâng, Bát sư huynh, đệ là Triệu Thiên Bình.

Dường như thấy mình hơi thất thố, vị sư huynh này khẽ kho khan một tiếng, thu lại nụ cười ưỡn ngực làm vẻ nghiêm chỉnh rồi nói:

- Ừm. Sư phụ đang chờ. Đệ đi theo ta.

Theo sau thanh niên, Triệu Thiên Bình chần chờ một lát rồi cất tiếng hỏi:

- Sư huynh, đây có phải ở trên Vô Phong Sơn không?

Thanh niên bạch y không quay đầu lại mà chỉ gật đầu. Triệu Thiên Bình nhận được sự xác nhận mà không kìm nổi cảm xúc, mắt nó đỏ lên rồi ứa ra hai hàng lệ. Đã bao lâu từ lần cuối cùng nó khóc, lần đó vì quá buồn quá sợ mà khóc, nhưng bây giờ là quá vui quá sướng mà khóc. Vì để được phút giây này, nó đã phải trải qua bao nhiêu đắng cay khổ cực, bao nhiêu sư hành hạ thể xác lẫn tinh thần, giờ đạt được thành quả, nó thật sự muốn khóc to. Thanh niên bạch y đi phía trước liếc mắt thấy thế nở nụ cười, hắn mở miệng cảm khái:

- Đệ thật sự rất giỏi đấy. Không phải ai cũng qua được thử thách đó đâu, nếu ta mà ở trong hoàn cảnh của đệ của chưa chắc đã làm được. Được rồi, nhanh chân lên, đừng để sư phụ chờ lâu.

Triệu Thiên Bình lấy tay áo lau sạch mặt mũi rồi vâng một tiếng theo sát.

Một dãy hành lang dài uốn khúc, tất cả kiến trúc từ tay vịn đến cột trụ đều khoác lên mình một màu đỏ, những ô giấy thì màu trắng, dưới chân lát đá xanh ngọc. Qua một đoạn lại có một cái cổng tò vò xen kẽ nối tiếp, trong đó có lẽ cũng là viện tử cho người khác ở. Lại di chuyển rất lâu, qua một đình viện trên hồ sen, rồi qua một hoa viên, thì đến một cái sân đá, trên đó có một cổng gỗ lớn cao đến ba trượng. Qua khỏi cổng gỗ là đến một con đường đá lớn, đi thêm đoạn nữa thì đến một đại điện, hai người theo hành lang bên cạnh đại điện mà tiến tới.

Trước đại điện là một sân lớn, trên sân đặt một cái thanh đồng lư cao nửa trượng tỏa ra hương khói nghi ngút. Cửa điện thiếp son đang mở rộng, trên cửa có bảng lớn đề ba chữ Vân Trung Điện màu trắng. Trong điện có rất nhiều người, trước tiên hơn hai mươi người đứng hai bên có vẻ trẻ tuổi, kế tiếp là một dãy tràng kỉ được bày hình cung chia đều hai bên, mỗi bên ba cái, bên trái có một lão nhân tóc hoa râm, bên phải thì ngồi hai trung niên một cao gầy một béo lùn, giữa điện trên đài cao hơn một chút là một dại kỉ, thượng tọa là một lão nhân tóc bạc trắng khí độ bất phàm. Triệu Thiên Bình nhìn người ngồi chính giữa mà khẽ sửng sờ, nhưng nó rất nhanh lấy lại bình tĩnh quỳ xuống hành lễ:

- Tiểu tử Triệu Thiên Bình kính chào các vị tiền bối.

Lão giả chính giữa mỉm cười nói:

- Được rồi, đứng dậy đi.

Triệu Thiên Bình nghe vậy mới ngẩng đầu đứng lên. Lão giả lại nói:

- Còn nhận ra ta không?

Triệu Thiên Bình nhìn lão gật đầu. Bạch phát lão giả không phải ai khác chính là vị lữ khách bộ hành họ Bạch lúc trước đến tửu quán của nó, cũng là người đầu tiên khai mở cho nó về thế giới kì ảo khác, làm sao nó có thể quên được, nhưng thật không ngờ lại gặp lão ở đây. Bạch phát lão giả khẽ gật đầu vuốt râu nói tiếp:

- Ta là người hay vân du tứ hải, lúc đó qua Lạc Hà trấn bỗng nhiên linh cơ dị động bèn hạ xuống tìm hiều, thì gặp con. Người tu đạo coi trọng chữ duyên, ta với con có duyên từ lúc đấy, nay con đến được đây cũng là duyên phận đã định, con có đồng ý bái ta làm thầy hay không?

Triệu Thiên Bình hơi sững sốt, rồi nhanh chóng quỳ xuống dập đầu lạy chín cái:

- Đồ nhi bái kiến sư phụ.

Lão giả khẽ gật đầu mỉm cười rồi nói tiếp:

- Môn quy giới điều, tông phái sử tịch, đạo pháp nhập môn sẽ do sư huynh truyền lại cho con. Những gì không hiểu có thể hỏi bất cứ người nào. Vân Trung Hoàng Phong chúng ta không có nhiều quy củ, mọi thứ đều làm theo bản tâm, con cứ xem đây là nhà là được. Linh Vân, con phụ trách chỉ bảo sư đệ.

Một thanh bạch y thanh niên khác có khuôn mặt vuông, dáng người cao ráo bước ra khỏi hàng hướng lên chắp tay:

- Vâng, sư phụ.

Bạch phát lão giả gật đầu nói tiếp:

- Một tháng sau môn phái sẽ tiến hành lễ Khai Thiên, đến khi đó tập trung cùng nhau xuất phát. Giải tán đi.

Nói rồi lão giả phất tay đi vào hậu điện. Những người khác cũng lần lượt rời đi, trên điện ngoài Triệu Thiên Bình ra chỉ còn vị sư huynh gọi là Linh Vân kia và bảy người khác, trong đó có cả Vũ Thanh Hà. Đợi khi mọi người đi hết, Vũ Thanh Hà vội chạy đến trước Triệu Thiên Bình cười vỗ vai:

- Hắc hắc, chúc mừng tiểu sư đệ, chúc mừng tiểu sự đệ, chúc mừng chúng ta có thêm một sư đệ.

Những người khác cũng tiến lại gần Triệu Thiên Bình, một người có dáng thấp nhất trong đó cười nói to:bg-ssp-{height:px}

- Phải chúng mừng lão Bát ngươi cũng có tiểu sư đệ mới đúng.

Triệu Thiên Bình hơi ngại gãi gãi đầu cười:

- Ra mắt các vị sư huynh.

Vũ Thanh Hà lúc này nhanh miệng:

- Để ta giới thiệu. Cửu sư đệ của chúng ta tên là Triệu Thiên Bình. Đệ nhìn vị mặt lạnh kia là Đại sư huynh Linh Vân đạo nhân, vị này là Nhị sư huynh Phiên Vũ đạo nhân, đây là Tam sư huynh Chu Đại Lực, Tứ sư huynh Khổng Thương Vũ, Ngũ sư huynh Độc Cô Truy Dương, Lục sư huynh Tiền Vạn Kim, Thất sư huynh Dương Cửu, ta thì đệ biết rồi, thứ tám Vũ Thanh Hà.

Mỗi khi gã nói đến một người thì người đó đều nhìn Triệu Thiên Bình gật đầu cười thân thiện, lúc này Linh Vân đạo nhân đi đến phất tay nói:

- Được rồi, mọi người tự mình đi tu luyện đi.

Bảy người kia đều chắp tay vâng một tiếng rồi rời đi. Linh Vân đạo nhân quay lại nhìn Triệu Thiên Bình gật đầu rồi quay người vừa đi vừa nói:

- Đệ theo ta.

Triệu Thiên Bình vâng một tiếng rồi đi theo sau.

Ra khỏi đại điện, đi vào một sân đá, Linh Vân ở phía trước lên tiếng:

- Đệ là người vượt Vô Phong Sơn lên bái sư nên chắc cũng không biết gì nhiều. Thật ra Vô Phong Sơn là tục danh, còn người tu hành chúng ta gọi nó là Lưu Vân Thiên Sơn, cao đến vạn trượng. Ta sẽ giới thiệu sơ cho đệ. Tông phái của chúng ta tên là Lưu Vân Tông, ngự trên Lưu Vân Thiên Đỉnh Ngũ Phong, ngũ phong chia làm Thiên Trung Thanh Phong, Hoa Trung Chu Phong, Linh Trung Huyền Phong, Sơn Trung Bạch Phong và Vân Trung Hoàng phong của chúng ta, Chu Phong và Thanh Phong là nơi của nữ tu, Huyền Phong, Bạch Phong và Hoàng Phong là nơi của nam tu. Ngoài ra trên có Lưu Vân Điện là nơi ở của Chưởng giáo, dưới có Vân Đài, nơi sinh sống của Ngoại môn đệ tử, dưới Vân Đài là Cổ Tiên động, nơi cất giữ bài vị. Phong chủ cũng chính là sư phụ của chúng ta đạo hiệu là Bạch Vân, người khác đều gọi người là Bạch Vân Cư Sĩ hoặc là Bạch Vân Chân Nhân. Những thứ khác sau này đệ sẽ được hiểu biết thêm, bây giờ ta sẽ đưa đệ đi Điện Truyền Đạo. Khi đó ta sẽ giảng giải thêm.

Triệu Thiên Bình vừa dụng tâm nghi nhớ vừa đi theo sau lưng, một lúc sau thì đến một đại điện khác có nhỏ hơn trước một chút. Hai người đi vào, tòa đại điện này bố trí giống như một thư vậy. Bức vách đối diện cửa ra vào đặt một giá sách lớn, bên trên có đầy sách và quyển trục các loại, trên sàn thì đặt đầy bồ đoàn luyện công. Hai bên tường là hàng loạt các bức đồ hình đủ mọi hiểu dáng kích thước, có cái khắc nổi, có cái in chìm, có cái là tranh vẽ, mỗi bức tranh một chủ để, có cái vẽ hoa cỏ, có cái vẽ núi sông, có cái thì vẽ rồng phượng các loại, có sinh động như thật, có đường nét đơn sơ,… Nhưng điều khiến Triệu Thiên Bình kinh ngạc nhất là những đám mây phiêu phù trên trần nhà, chúng như trôi lơ lửng giữa không trung, lúc tụ lúc tán, lúc nhanh lúc chậm mang một sự huyền ảo kì lạ mà nó không thế nào lí giải được. Trong lúc nó còn đang ngẩn người thì Linh Vân đã đi đến bên giá sách lấy xuống hai quyển rồi quay lại chỉ lên một cái bồ đoàn nói:

- Đệ ngồi xuống đi.

Triệu Thiên Bình hoàn hồn nghe lời ngồi xuống. Linh Vân đạo nhân nhìn nó khẽ mỉm cười nói:

- Lưu Vân Tông của chúng ta lấy tự nhiên làm đạo, nên môn quy cũng không có nhiều, chỉ có ba điều cấm, đó là khi sư diệt tổ, hãm hại đồng môn, tàn sát vô tội. Giới điều chỉ có một mà cũng hơi nhiều, đó là giới hạn hành vi môn nhân đệ tử phải nằm trong đạo đức cư xử tự nhiên của con người. Nếu vi phạm sẽ bị chấp pháp đường định tội xử phạt. Thế thôi. Tông môn chúng ta không quá yêu cầu nghiêm khắc môn nhân đệ tử, chỉ cần làm theo bản tâm là được. Cũng vì vậy mà không được chính đạo môn phái chào đón. Cụ thể chính là những tông phái trên Võ Thần Đảo. Chớ vội thắc mắc, những điều đó đệ hãy dần dần tìm hiểu sau cũng được, bây giờ chúng ta quay về chuyện tu luyện.

Linh Vân đạo nhân cầm sách đi đi lại lại ngẫm nghĩ một chút rồi nói tiếp:

- Đệ đã thông qua Lưu Vân Thiên Sơn Khảo thí để gia nhập môn phái nên vấn đề bước đầu cảm nhận và điều khiển linh lực trong người sẽ không cần ta phải hướng dẫn nữa. Nhưng việc tu luyện trước tiên là phải hiểu rõ cơ thể mình, quyển sách này là Nhập Môn Y Lý, có giảng giải cụ thể về đan điền, kinh mạnh và huyệt khiếu kĩ lưỡng. Nhiệm vụ của đệ bây giờ là vừa nghiên cứu nắm rõ Y thư này, vừa vận dụng ý thức điều khiển linh lực vận hành trong cơ thể để hiểu rõ nó. Một khi đệ đã thực sự hiểu biết cơ thể mình thì mới bắt đầu chính thức tu luyện.

Vừa nói hắn vừa đưa sách trên tay cho Triệu Thiên Bình, đợi khi nó tiếp nhận hắn lại nói:

- Ngoài việc tìm hiểu cơ thể, đệ còn phải rèn luyện cơ thể thêm nữa. Tu đạo giả tuy không chú trọng đến lực lượng cơ bắp như tu võ giả nhưng thân thể là vật dẫn để chúng ta tìm hiểu đạo pháp nên thể trạng tốt là một lợi thế. Đây là Thối Thể Cương Lĩnh, ghi lại những động tác và phương pháp rèn luyện thân thể cơ bản, đệ phải thường xuyên học theo đó mà luyện tập. Được rồi, cơ bản là vậy. Hôm nay ta còn có nhiệm vụ của sư môn. Khi khác sẽ giảng giải kĩ cho đệ thêm. Đệ có thể ở đây tìm hiểu, hoặc trở về chỗ nghĩ lúc trước.

Triệu Thiên Bình vội đứng lên:

- Đại sư huynh cứ lo công việc của mình. Đệ tự lo được.

Linh Vân gật đầu rồi ra ngoài. Triệu Thiên Bình lúc này ngồi xuống nhìn hai quyển sách mà có cảm giác hư ảo, hồi tưởng lại tất cả vừa xảy ra vài lần nó mới thích nghi được sự thật hiện tại, nó chần chờ một chút rồi mở quyển y thư ra nghiên cứu. Trang đầu tiên trong sách trình bày sơ lược những nội dung sẽ đề cập đến, thiên đầu tiên là nói về quan hệ chức năng các cơ quan trong cơ thể, thiên sau đó là những lí giải về kinh mạch huyệt vị các loại. Triệu Thiên Bình mất nửa ngày để đọc xong và ghi nhớ thiên đầu tiên, thật sự là những điều quá mới mẻ với nó làm nó rất say xưa, nhưng nó chỉ chiếm nửa thành độ dạy quyển sách thôi. Đang chuẩn bị đọc tiếp thiên thứ hai thì bỗng có tiếng gọi phía sau:

- Cửu sư đệ!

Triệu Thiên Bình quay lại thì thấy ngoài cửa là Vũ Thanh Hà đang đi vào, nó vội vàng đáp:

- Bát sư huynh.

Vũ Thanh Hà nhìn nhìn quyển sách nó đang đọc rồi cười nói:

- Ta tìm đệ nửa ngày hóa ra ngồi đây đọc y thư nhập môn à?

Triệu Thiên Bình có chút ngạc nhiên hỏi lại:

- Sư huynh tìm đệ sao?

Vũ Thanh Hà vỗ vỗ vai của nó rồi nói:

- Ta nói đệ, tu luyện là chuyện cả đời, không phải một sớm một chiều là thành đạo được. Ta hỏi đệ từ sáng giờ đã ăn gì chưa hả?

Nghe sư huynh nhắc đến chuyện ăn uống, Triệu Thiên Bình mới nhận thấy bụng mình lép xẹp, hóa ra nó say mê đọc sách đến nổi quên mất chuyện này, giờ bị hỏi đến chỉ cảm thấy ngại ngùng, nó cười cười đáp:

- Đệ quên mất.

Vũ Thanh Hà khẽ lắc đầu thở một phát ra vẻ bó tay nói:

- Đệ không phải mọt sách đấy chứ. Được rồi, đi ăn rồi mới có sức xem tiếp.

Hắn cũng không cần biết nó có đồng ý hay không mà kéo tay lôi nó dậy đi ra ngoài.

Truyện Chữ Hay