Chương . Trung thần can gián lại bị áp giải vào lao tù
Hai người ở tầng trên, phố lớn bên ngoài bỗng có tiếng cãi vã ầm ĩ. Dịch Dao ngó đầu nhìn qua cửa sổ, có hai người đứng ở cửa của tiệm đối diện, hình như đang tranh cãi gì đó.
Trông hai nam tử ấy có chút quen mắt, một cao một thấp, tầm tuổi trung niên, trên người mặc áo quan đỏ thẫm, thân hình gầy gò, chỉ vào mũi nhau, miệng đối miệng mà chửi đổng lên.
"Ta nhìn thấy cây hương nhập khẩu cuối cùng kia trước! Lý đại nhân, làm người phải biết đến trước được trước!" Người vóc dáng thấp bé nói, gương mặt tam giác ngược đỏ bừng lên.
Lý đại nhân dáng người cao, mặt chữ quốc vuông vắn, ông ấy nghe đối phương nói vậy thì tức đến mức lông mày chữ bát dựng thẳng lên, giơ tay ra đẩy người dáng thấp, vô cùng hùng hổ nói: "Cao Tuấn, ông cũng chỉ là cọng lông gà thôi, cây hương nhập khẩu cuối cùng này, ta lấy chắc rồi! Ông dám giành với ta?"
Một đẩy một xô, nhất thời hai người quấn thành một cục, quyền cước giao nhau, đánh đấm thở phì phò.
Dịch Dao chống cằm xem hai người dưới lầu đánh nhau qua khung cửa, ánh mắt chuyển sang ba chữ to đùng ở cửa tiệm ấy.
Hương nhập khẩu.
Nàng vẫn nhớ thứ đồ chơi này, ở kiếp trước, kinh thành lưu hành rộng rãi đốt hương nhập khẩu, vật này có hình dáng sợi trắng như nấm kim châm phơi khô, dùng giấy trắng cuộn thành một cái trụ, dài khoảng một bàn tay. Đốt lên sẽ có hương thơm kì lạ tỏa ra, con người ngửi hương nhập khẩu này, lần đầu sẽ cảm thấy choáng váng khó chịu nhưng sau khi thích ứng được thì lại cảm thấy thoải mái như sau khi uống rượu, khiến người ta thư thái sảng khoái, lâng lâng như trên mây.
Sau đó hoàng đế Nguyên Đức cũng bị nghiện mùi hương này, từ đó khiến cả kinh thành nổi lên làn sóng hít hương. Khắp đường phố kinh thành, mỗi nơi mà mắt nhìn thấy được, từ già đến trẻ, từ lớn đến nhỏ, trai gái đều hít hương. Nhưng cái này có ác dụng phụ, đó chính là nghiện, nó khiến người ta vui sướng đến nỗi nam tử để trong nhà hít mỗi ngày, không ra ngoài làm ruộng, người dân bình thường như thế, hoàng cung càng nghiêm trọng hơn, hoàng đế phi tần, cung nữ thái giám, triều thần võ tường ai nấy đều đua nhau hít hương, không ai quan tâm chuyện triều chính nữa.
Hoàng đế không phê tấu sớ, triều thần cũng không bẩm tấu gì, người dân cả ngày mê man hỗn loạn, cả nước Đại Cảnh trở nên vô cùng suy nhược chán chường. Đúng lúc đó, tộc Miêu Xuyên ở Tây Nam và tộc Khoát Mông ở Tây Bắc hợp tác với nhau phát động tiến công vào Đại Cảnh.
Dịch Dao thoát khỏi dòng ký ức, nhìn hai vị quan thần vì tranh giành một cây hương nhập khẩu trên đường cái mà đánh nhau, nhíu mày thật sâu.
Cô hỏi Dung Huân: "Hương nhập khẩu này truyền vào kinh thành bao lâu rồi?"
"Cũng mấy tháng rồi." Sắc mặt Dung Huân cũng nặng nề như nàng, "Dao Dao, tuyệt đối không được đụng vào hương nhập khẩu này, vật này sẽ khiến người ta bị nghiện."
"Ta biết." Dịch Dao lo lắng, "Hương nhập khẩu một nghìn lượng vàng mới mua được một cây, vậy mà vẫn có nhiều người tranh cướp như thế, triều thần cung đình còn hút nổi, gia đình bình thường mà dính đến, chẳng phải sẽ táng gia bại sản luôn sao?"
Thứ đồ này cũng nguy hại như đánh bạc vậy.
Dung Huân nghiêm trang nói: "Ta sẽ báo lên với hoàng đế, nói rõ hương nhập khẩu nguy hại để hoàng đế ra cáo thị nghiêm cấm người dân dùng hương nhập khẩu."
"Cũng phải hủy sạch mấy cửa hàng bán hương nhập khẩu." Dịch Dao duỗi ngón tay thon dài ra, đầu ngón tay chỉ về phía cửa hàng, "Điều tra rõ nguồn gốc xem rốt cuộc ai đưa vào kinh thành, ai dám trắng trợn cổ động hút hương nhập khẩu, chắc chắn có người giở trò phía sau."
"Dịch Dao nói đúng."
Hôm sau, Dung Huân lập tức viết rõ tấu chương, báo lên triều đình. Nhưng không ngờ hoàng đế Nguyên Đức giận tím mắt, nói hương nhập khẩu có thể giảm bớt sự mệt mỏi và đau đớn cho con người, là thuốc do trời ban xuống, ngay lập tức đánh Dung Huân ba mươi gậy, giam vào lao.
Tin tức này truyền đến tai Dịch Dao, nàng hoảng hốt đáng rơi chén trà trong tay xuống đất, tiếng đồ sứ vỡ vụn nhắc nhớ nàng, hoàng đế Nguyên Đức đã nghiện hương nhập khẩu rồi.
Triều thần ai cũng hiểu tính hoàng đế Nguyên Đức, ông ta có thể sủng ái bất cứ người nào nhưng chỉ không sủng ái triều thần chống đối ông ta. Trước kia Dung Huân nhận được sự yêu thích của hoàng đế Nguyên Đức là vì việc gì hắn cũng nghe theo hoàng đế, không làm trái lời hoàng đế.
Nhưng vì vụ hương nhập khẩu này, cả triều đình tôn sùng trắng trợn, chỉ có một mình Dung Huân phản đối, trở thành đối tượng công khích của toàn thể mọi người, bị cả tập thể chỉ trích, với "kiến nghị" của đám triều thần, hoàng đế Nguyên Đức đồng ý bãi chức Dung Huân, tôn sùng độc nhất hương nhập khẩu.
"Hắn thế nào rồi?" Dịch Dao cử tên hầu đi nghe ngóng tin tức, tên hầu quay lại rất nhanh.
Tên hầu đáp: "Dung đại nhân bị đánh ba mươi gậy, người be bét máu, thái y xem thì bảo tổn thương tới gân cốt, nếu cứ bị giam ở trong lao thì sợ rằng vết thương mưng mủ nghiêm trọng nguy hiểm tới tính mạng."
Dịch Dao bỗng trào dâng nổi hổ thẹn khôn cùng, nếu không phải tại nàng bảo Dung Huân dâng tấu thì hắn sẽ không phải chịu sự công kích của triều thần và trừng phạt của hoàng đế.
Dịch Trường Phong ngồi cạnh không nói gì cả, ông ấy ở trên triều chứng kiến hết thảy những gì Dung Huân làm.
Hôm đó ông ấy cầm hốt ngọc chuẩn bị vào triều, bỗng nhiên Dung Huân đi đến nói thật nhỏ với ông ấy rằng: "Dịch tướng quân, lát nữa trên triều xảy ra bất cứ chuyện gì, xin tướng quân giữ im lặng, không được ra mặt."
Dung Huân nói xong là đi luôn. Ông ấy ngẫm lại một lúc lâu, nói thật chứ, với bộ não võ tướng của ông ấy quả thực không hiểu hắn nói gì. Ông ấy thầm nghĩ, văn thần nói chuyện cứ thích lòng vòng quanh co.
Đến lúc Dung Huân đề cập đến chuyện hương nhập khẩu trước mặt mọi người, Dịch tướng quân mới hiểu ý Dung Huân. Thị hiếu chơi hương nhập khẩu truyền khắp kinh thành, đương nhiên ông ấy cũng biết, biên cương đã lưu hành thứ này từ lâu nhưng Dịch tướng quân biết rõ hít hương có thể vui sướng nhất thời nhưng về lâu về dài sẽ gây hại cho cơ thể và sức khỏe. Bởi vậy lúc dẫn binh ở biên cương, Dịch tướng quân ra lệnh nghiêm ngặt cấm tướng sĩ không được dính đến hương nhập khẩu.
Không ngờ hương nhập khẩu lưu hành ở biên cương lại truyền đến tận kinh thành, Dịch Trường Phong cảm thấy dù sao ở kinh thành cũng toàn người giàu nhàn rỗi, không cần đánh trận, hút một hai cái coi như uống rượu cũng không sao hết, vì thế ông ấy không phản đối lắm.
Nhưng hương nhập khẩu gây nghiện nặng, bao nhiêu gia đình giàu có hút rồi nghiện, không bỏ được thứ đồ này, đồ càng ít thì càng đắt, kinh thành chỉ có đúng một cửa hàng bán hương nhập khẩu, không ít người không giành được hương nhập khẩu, thế là nâng giá ùn ùn, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, giá hương nhập khẩu đã tăng lên tới nghìn vàng một cây.
Giờ thì hay rồi, gia đình bình thường chẳng mua nổi hương nhập khẩu đắt như thế, ngay cả nhà giàu hút mấy cây thì cũng phải vét sạch của cải. Hơn nữa hoàng đế cũng nghiện hút hương nhập khẩu, trắng trợn mua hàng tích trữ, nhất thời tiền bạc của nhà nhà người người ở kinh thành đều tràn vào túi con buôn như thủy triều.
Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, mỗi nhà ở kinh thành đều xuất hiện cảnh tượng hoàng đường ô uế. Mỗi ngày người dân thức dậy không ra ngoài làm việc nuôi gia đình mà hít một hơi hương nhập khẩu rồi nằm trên giường nửa ngày trời, đến tận trưa chiều mới mất hồn mất vía ra ngoài, tiếp tục đến cửa hàng bán hương nhập nhập để mua.
Mỗi nhà mỗi hộ, tiền bạc có hạn, toàn bộ tiền đều tiêu vào hương nhập khẩu đương nhiên không còn tiền mua đồ dùng hằng ngày gì khác nữa, trong khoảng thời gian ấy, các cửa hàng từ to đến nhỏ ở kinh thành chẳng ai hỏi tới, hàng hòa không bán ra được, chỉ có thể đóng cửa.
Đã thế còn là vòng tuần hoàn tiêu cực. Hàng quán đóng cửa, rất nhiều người mất nghề kiếm cơm, càng không có tiền nuôi gia đình, có mấy nhà gạo cũng không mua nổi, con cái không được ăn cơm trắng, phụ nữ trẻ em chỉ có thể ra đường ăn xin.
Kinh thành phồn hoa náo nhiệt xưa kia lại xuất hiện cảnh suy bại thế này. Dịch Trường Phong đi trên con đường ở hoàng thành, trong lòng vô cùng hối hận, ông ấy nên khuyên hoàng thượng cấm hương nhập khẩu từ sớm mới phải, đáng tiếc ông ấy là võ tướng, không thể liệu trước việc này, bây giờ tất cả triều thần đều nghiện hương nhập khẩu, càng không có ai phản đối nữa.
Dịch Trường Phong không thể ngờ người đầu tiên đứng ra phản đối lại là chàng rể văn thần mà ông ấy luôn không vừa mắt.
Dịch Trường Phòng nhìn tấm lưng thẳng tắp của Dung Huân, hệt như gió mát trăng sáng vậy, hiên ngang đứng giữa triều đình hôi thối, từng chữ nói ra như châu báu ngọc ngà, nói rõ tác hại của hương nhập khẩu.
Ông ấy bỗng nghĩ tới một câu nói.
Rường cột nước nhà hẳn sẽ giống như Dung Huân, trong cơn nguy khốn, dũng cảm đứng ra, không sợ lời bịa đặt, gánh vác trọng trách tiến lên trước.
Vậy mà ai ngờ hoàng đế Nguyên Đức không những không nghe thần tử can gián, mà còn giam Dung Huân vào ngục. Qua sự việc lần này, Dịch tướng quân hiểu ra đương kim hoàng thương đã thay đổi rồi, ông ta không còn là quân vương anh minh một lòng vì thiên hạ nữa.
Nghĩ đến đây, Dịch Trường Phong thở dài một hơi, ông ấy kể lại chuyện trên triều ngày hôm nay cho phu nhân và con gái nghe, có cả chuyện Dung Huân bảo ông ấy không được ra mặt.
Dịch Dao ngồi không yên, nàng đứng lên, lập tức dặn đầy tớ chuẩn bị xe ngựa.
"Con gái à, giờ đây thế cuộc rung chuyển, con muốn làm gì?"
Vẻ mặt Dịch Dao hơi lạnh xuống, ánh mắt kiên định chắc chắn, mang khí thế khiến không một ai nghi ngờ chất vấn.
"Con muốn vào cung gặp thái hậu." Dịch Dao nói.
Chuyện đến nước này, hoàng đế chẳng chịu nghe ai, người có thể đè ép ông ta cũng chỉ có thái hậu của đương kim thánh thượng mà thôi.
Dù sao trung hiếu lễ nghĩa tín vẫn còn đó, hoàng đế không nghe ai nhưng chắc chắn phải nghe thái hậu.
"Con gái, hành vi này của con sẽ khiến hoàng thượng không vừa lòng." Ninh thị đứng dậy, kéo ống tay áo Dịch Dao, muốn nàng không quá kích động.
Dịch Dao đanh mặt nói: "Bây giờ không lo được nhiều như thế, Dung Huân trong lao ngục sống chết chưa rõ, hắn là phu quân tương lai của con, con không thể không lo, dù khiến hoàng thượng ghét con thì con cũng phải đi."
Ninh thị biết tính cách con gái mình quật cường, nàng muốn làm gì thì có tám con ngựa cũng không kéo lại được, bà là mẫu thân, lo lắng cho con gái chẳng bằng trở thành hậu thuẫn kiến cố, dũng cảm tin tưởng con gái, bà ấy hít sâu một hơi nói:
"Trên đường đi lạnh, khoác thêm áo choàng, đừng để bị ốm, trong nhà chuẩn bị lẩu mà con thích ăn, tối giữ lại cho con."
"Con biết rồi thưa mẫu thân." Dịch Dao hành lễ với Ninh thị, trong mắt tràn ngập cảm kích, lời đến bên miệng nhưng không nói ra được chữ nào.
Hành động của nàng chính là dùng Dịch gia làm tiền cược. Vậy mà mẫu thân không những không ngăn cản mà còn để mặc nàng làm.
Dịch Trường Phong vỗ bàn, nam tử đến tuổi trung niên, có bụng béo thì cũng phải có khí thế, ông ấy cổ vũ con gái:
"Con yên tâm vào cung đi, nếu thái hậu cũng không giúp thì ta xông vào Đại Lý Tự ngay trong đêm, cứu tên nhóc họ Dung kia ra, cùng lắm thì cả nhà chúng ta chạy trốn đến biên cương."
Ông ấy cũng lười theo hầu tên cẩu hoàng đê ngu ngốc vô lý này rồi.
"Phụ thân, con gái nhất định thành công." Dịch Dao an ủi phụ thân nói.
Trong lòng nàng vẫn còn giật mình, trước kia phụ thân không thích Dung Huân, bây giờ lại vì hắn mà xông vào cướp ngục.
Xem ra phụ thân đã chấp nhận hắn rồi.