Hắc Nguyệt Quang Cầm Chắc Kịch Bản BE

chương 99

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Sư đệ, sư đệ?" Tàng Hải đẩy đẩy Đạm Đài Tẫn bên cạnh, "Đệ sao vậy, sao gọi hoài mà không thấy trả lời?"

Đạm Đài Tẫn hoàn hồn, thấp giọng nói: "Không có việc gì."

Tàng Hải nói: "Ta mới đến phòng tìm đệ, thấy đệ không có ở đó. Đệ đã đi đâu?"

"Tâm tình không tốt nên ra ngoài chút."

Tàng Hải không có nghi ngờ gì, từ lúc ra khỏi sơn động, Đạm Đài Tẫn sắc mặt trắng bệch, có vẻ có nhiều tâm sự. Sư đệ ra ngoài đi dạo một chút là chuyện tốt.

Không phải sao, nhìn qua có vẻ bình thường hơn rồi.

"Ban ngày ta đi tìm hiểu, biết được ngày mai trăng tròn, lúc đó bách Yêu dạ hành, cửa Ma Vực mở rộng, đón các vị Yêu chủ Ma chủ trở về, trong tay chúng ta có lệnh bài, ngay ngày mai có thể đi được. Sư đệ hãy điều chỉnh tốt tâm trạng, Ma Vực nguy hiểm trùng trùng, không thể phớt lờ."

Đạm Đài Tẫn nói: "Được, ta biết rồi."

Đạm Đài Tẫn giật lấy hồ lô rượu bên hông Tàng Hải: "Huynh cũng đừng uống rượu, sẽ hỏng việc."

"Ài ài ài!" Tàng Hải đau lòng, "Ta cam đoan sẽ không uống nữa, ta đảm bảo với đệ."

Đạm Đài Tẫn không chú ý tới hắn nữa.

Tàng Hải không ngờ mình cũng bị nhắc nhở một phen, đem hồ lô rượu cất đi, ủ rũ trở về sát vách.

"Không biết lớn nhỏ, không biết lớn nhỏ!"

Tàng Hải vừa đi, Đạm Đài Tẫn lấy ra từ trong người một viên hạt châu óng ánh.

Dưới ánh trăng, hạt châu tỏa ra ánh sáng màu tím yếu ớt, mê hoặc lòng người.

Từ viên hạt châu óng ánh, Đạm Đài Tẫn tựa hồ trông thấy gương mặt quỷ dị đang mỉm cười của Trương tiểu công tử.

Huyễn Nhan châu đã cùng Trương tiểu công tử hòa làm một thể, dù ma khí của Huyễn Nhan châu không phát tán ra, thế nhưng cũng không phải vật tốt lành gì, Trương Phương Thăng tuy còn nhỏ nhưng cũng đã bước trên con đường Ma tu.

Huyễn Nhan châu ẩn tàng trong khí tức của nó, cho dù là Tô Tô hay Tàng Hải cũng đều không nhận ra Trương Phương Thăng sớm đã không còn là phàm thể.

Đạm Đài Tẫn vốn định âm thầm giết nó.

Thế nhưng là...

Nhìn viên Huyễn Nhan châu trong tay đang hấp thu sức mạnh, Đạm Đài Tẫn cầm thật chặt nó.

Một người sắp cùng đường mạt lộ, làm gì phải để ý giao dịch cùng Ma?

Đúng như Tàng Hải nói, đêm hôm sau là đêm trăng tròn.

Trên trời xuất hiện ánh trăng đỏ thẫm, yêu khí dày đặc.

Trên đường phố gió đêm thổi bay những chiếc lá rụng, phần lớn mọi người đều đóng cửa sổ lại.

Đối với Yêu Ma mà nói, tối này là thời gian tu luyện tốt nhất, ánh trăng đỏ thẫm như chứa một lượng lớn Yêu lực, tu hành một đêm nay thôi cũng như tu hành mấy năm.

Từ khi Hoang Uyên được giải phóng, Yêu Ma hoành hành khắp nhân gian, mỗi khi trăng tròn, phàm nhân cùng Yêu Ma dường như có hai trạng thái khác nhau.

Một thì trốn tránh, một thì tung hoành khắp thiên hạ.

Bốn người Tô Tô cầm theo lệnh bài, đi dưới ánh trăng đỏ thẫm, chờ cửa Ma Vực mở ra.

Diêu Quang lại gần, hỏi Tô Tô: "Tô Tô, muội có cảm thấy bọn chúng đều đang nhìn chúng ta không?"

Quả nhiên, toàn bộ Yêu Ma lui tới đều đang nhìn chằm chằm bọn họ.

Có nữ tử áo đỏ yêu dị, còn có yêu quái đầu trâu thân người, thậm chí còn có một con nhện mặt người, đều như hổ rình mồi nhìn bọn họ.

Nhóm Tô Tô không ngờ rằng dù đã ẩn tiên khí đi, theo biện pháp của Tàng Hải, đem túm lông của Yêu Hồ giấu ở bên hông, ngụy trang thành khí tức của Yêu vật, thế mà vẫn để bọn Yêu vật để mắt tới.

Bọn họ mặc trang phục của chính đạo, trước bọn tiểu Yêu còn thấy chói mắt, huống chi là vào Ma Vực?

Nghĩ đến đây, Tô Tô nói: "Chúng ta nên thay trang phục."

Diêu Quang liên tục gật đầu.

Bọn họ đi vào một nơi hẻo lánh, Tô Tô liên tưởng đến bộ dáng của Ma tu trong đầu, xoay người, y phục màu trắng liền biến thành chiếc váy lụa màu lam, trên trán rũ xuống mấy cái lua tua màu bạc che lại chu sa giữa mày.

Đuôi mắt nàng được họa Yêu văn quyến rũ, sóng mắt lay động, phong tình vô hạn.

"Ta trông có được không?"

Diêu Quang cùng Tàng Hải nhìn mà trợn tròn mắt, Tàng Hải nhìn bàn chân lộ ra trắng như tuyết của nàng, yên lặng nuốt một ngụm nước miếng.

Được, thực sự quá được đi chứ, bộ dạng này còn không phải của bản yêu nghiệt.

Đạm Đài Tẫn ánh mắt hơi tối lại, khóe miệng giương lên, khẽ gật đầu.

Tô Tô liếc hắn một cái.

Sau khi ra khỏi sơn động, Đạm Đài Tẫn lại dường như có vẻ luống cuống, có chỗ cố ý che giấu cảm xúc của mình, người ta nhìn không thấu.

Thấy Yêu Ma nhìn bọn họ dò xét như vậy, mấy người còn lại cũng lập tức đổi trang phục.

Diêu Quang cắn răng, biến một đôi tai hồ ly trên đầu.

Dù gì cũng là Yêu, sợ gì chứ.

Đạm Đài Tẫn nhắm mắt lại rồi lại mở ra, những đường Ma văn giống như nhánh cây từ trán lan đến cằm, vừa yêu dị vừa hoa lệ.

Tô Tô thấy một màn nay, trong lòng cảm thấy vài phần kì lạ.

Khi còn bé nàng có gặp qua Ma Thần năm trăm năm sau.

Lúc ấy hắn ngồi ở vị trí Ma Vực vương, Ma Vực âm lãnh, phía xa có dung nham chảy, không một ngọn cỏ.

Áo choàng màu đen phủ xuống, nàng nhìn thấy trên chiếc cằm tinh xảo của Ma Thần, Ma văn như ẩn như hiện.

Tô Tô vội vã dập tắt suy nghĩ này.

Chắc sẽ không đâu, Đạm Đài Tẫn đã có Thần tủy, ắt sẽ rời khỏi Ma đạo.

Hiện giờ tân Yêu Hoàng không phải đã xuất hiện sao, chứng minh chuyện Tiên giới bị diệt vong sẽ không xảy ra lần nữa.

Bọn họ biến đổi trang phục rồi đi ra ngoài, quả nhiên bọn yêu quái nhìn họ cũng ít đi dần.

Không lâu sau, gió lạnh thấu xương thổi tới, cát đá bị thổi lên.

Một tòa đại môn đơn độc xuất hiện, hai bên đại môn có hai tảng bia đen thui dựng bên.

Cửa vào Ma Vực đã xuất hiện!

Bọn người Tô Tô vội vàng núp phía sau cái cây, yên lặng quan sát biến động.

Sợ bị lộ sơ hở, bọn họ quyết định sẽ để các đại Yêu Ma đi vào trước, bọn họ sẽ theo sát phía sau.

Chưa đầy một lát, một cỗ kiệu hoa lệ từ trên không trung bay tới, một bàn tay tinh tế nhợt nhạt vén màn kiệu lên, đi về phía cửa vào Ma Vực.

Kết giới trong suốt trong không trung hiện ra, nữ tử giơ tay, lệnh bài hóa thành một con huyết nha, đậu lên trên bả vai nàng ta, huyết nha bay vào kết giới dẫn đường cho nữ tử, nữ tử đi theo vào.

Ẩn hiện có âm thanh truyền đến.

"Cung nghênh Nam U chủ."

Tàng Hải đè thấp tiếng, nói: "Đó là một Ma tu, ta nghe sư tôn nói, trước kia có nhiều lão yêu quái và cường đại Ma tu bị trấn áp ở Hoang Uyên, Nam U chủ là một trong số đó."

Tô Tô nhẹ giọng lẩm bẩm: "Kỳ lạ..."

"Tô Tô, thế nào?"

"Hoang Uyên bị phong ấn, những đại năng này của Ma tộc bất luận thế nào cũng là chúa tể của một vùng, Yêu Ma tính tình kiêu ngạo, Ma Vực âm u hoang vu, những đại Ma tu đó vì sao không ở yên tại động phủ của mình, ngược lại lại tình nguyện khuất phục trước Yêu Hoàng?"

Tô Tô nói như vậy, Diêu Quang cũng nghĩ không thông, nàng ta suy đoán nói: "Có lẽ thực lực của Yêu Hoàng rất mạnh, khiến cho những đại Yêu cùng Ma tu này quy thuận hắn?"

Nói như vậy cũng không đúng, nếu như là bị bức ép, yêu quái ba đầu cũng sẽ không phí hết tâm tư đem "đại lễ Ma Anh" tiến vào Ma Vực để lấy lòng Yêu Hoàng.

Tô Tô chợt nhớ tới cái gì, nhìn về phía Đạm Đài Tẫn.

"Nếu như ngươi là Yêu Hoàng, trong trường hợp nào ngươi sẽ mở Ma Vực, triệu tập các Ma Tu từ tám phương?"

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn về phía Đạm Đài Tẫn. Diêu Quang nhìn Tô Tô một cách kỳ lạ, tại sao Tô Tô lại hỏi ý một đệ tử vô danh của Tiêu Dao tông về vấn đề này?

Nói đùa chứ, tư duy của Yêu Hoàng có thể giống với tư duy của một tiểu đạo sĩ bình thường sao?

Đạm Đài Tẫn chớp mắt, bắt gặp con mắt hắc bạch phân minh của Tô Tô nhìn mình chằm chằm, hắn nói: "Có lẽ là, Tiên Ma đại chiến cần quân sĩ."

Tô Tô như có điều suy nghĩ, chỉ như vậy thôi sao?

Tàng Hải thúc giục nói: "Mau mau, thừa dịp hiện tại không có ai, chúng ta mau tiến vào Ma Vực."

Đạm Đài Tẫn đi sau lưng bọn họ, hắn ngước nhìn ma khí nghi ngút, cửa vào Ma Vực cao đến vài chục trượng.

Nếu như hắn là Yêu Hoàng? Không, hắn sẽ không là Yêu Hoàng.

Tô Tô xuất ra lệnh bài, học theo hành động của nữ tử, ý đồ để lệnh bài biến thành huyết nha dẫn đường.

Bọn họ khó tránh khỏi có chút khẩn trương, dù sao lệnh bài cũng là lấy từ Trương Phương Thăng, lỡ như nó là đồ dỏm thì coi như gặp nguy.

Cũng may, lệnh bài giật giật, trước mặt bọn hắn biến thành một con huyết nha.

Tô Tô nhìn huyết nha, khóe miệng có chút cong lên.

Đạm Đài Tẫn ngược lại không ngạc nhiên chút nào.

Huyết nha trước mặt dị dạng vô cùng, một bên cánh lớn, một bên cánh nhỏ.

Nó bay xiêu xiêu vẹo vẹo trên không trung, không nhanh nhẹn bằng những huyết nha khác, cũng không có chút sát khí sắc bén nào.

Tàng Hải khẽ nguyền rủa nói: "Tên tiểu tử họ Trương chơi chúng ta."

Xấu xí thì xấu xí, huyết nha bay vọt vào trong Ma Vực, một cánh cửa vô hình như mở ra trước mặt bọn họ.

Đập vào mắt là một mảnh đất hoang vu, nếu như Hoang Uyên giống như một bãi tha ma rộng lớn, thì Ma Vực là một bãi hoang vu bị bỏ lại.

Không rõ phương hướng, khắp nơi đều giống nhau, không biết nên đi hướng nào.

Mùi tanh tỏa khắp không trung, con huyết nha thấp kém bay ở phía trước dẫn đường cho bọn họ.

Diêu Quang nhìn hai bên một chút, nó: "Quả nhiên không có chút sự sống nào."

Nghe đồn bên trong Ma Vực không có lấy một ngọn cỏ, vạn vật không sống được.

Càng đến gần trung tâm Ma Vực, không khí càng nóng bức, Đạm Đài Tẫn nhìn chằm chằm dung nham đang cuồn cuộn trong Ma Vực nồng đậm mùi máu tanh ngay chóp mũi, hắn không thế không nhíu mày.

Dưới lồng ngực, trái tim bị đinh Diệt Hồn làm tổn thương cuồng loạn nhảy lên, một cảm giác cảm mến đáng sợ khiến hắn khó chịu dừng bước lại.

Đối với nguy cơ, hắn từ trước đến nay rất nhạy cảm.

Ma Vực sẽ xảy ra một chút chuyện không tốt lắm, hắn cảm giác mọi thứ đang bảo hắn mau chóng rời khỏi nơi này.

Thế nhưng nâng mắt lên, Tô Tô cùng bọn Tàng Hải vẫn đi theo huyết nha tiến về phía trước.

Hắn nắm chặt tay, đè nén cảm giác khó chịu trong lòng, đi theo.

Ngọn lửa mập mờ, thanh âm đôm đốp vang vọng.

Ánh lửa yếu ớt chiếu vào người nữ tử váy đỏ đang nằm sấp bên cạnh vương tọa.

Phía dưới có vô số Ma tu tụ tập lại, nàng ta lại chẳng hề quay đầu lấy một chút.

Nàng ta quyến luyến vuốt ve vương tọa lạnh lẽo giống như vuốt ve thân thể người yêu.

Tóc của nữ tử như thác nước, lúc nàng nằm sấp xuống, sợi tóc uốn lượn trên mặt đất.

Nàng ta không mang giày, lộ ra đôi chân như ngọc, trên chân đeo hai cái vòng bạc.

Tàng Hải ở trong lòng cảm thán: Ngoan ngoãn nha, nhìn bóng lưng là biết lại là một đại mỹ nhân.

Thế nhưng chưa đầy một lát, nhiệt độ trong Ma điện ngày càng cao, giống như đem người ném vào trong lò lửa, hắn lau lau mồ hôi trán, tâm tư trong nháy mắt liền biến mất.

Bọn người Tô Tô trốn đằng sau cột đá, trong Ma điện tụ tập rất nhiều Ma tu, sự tồn tại của bọn họ không tiện.

Có tiếng bước chân vang lên, các Yêu Ma trong điện quay đầu lại, vội vàng nhường đường.

Thấy rõ người đang đi tới, Tô Tô nhíu mày lại.

Làm nam tử áo tím hôm đó cùng bọn họ đánh nhau, là Ma tu Hợp Thể kỳ kia.

Ma tu áo tím xuất hiện, có người thấp giọng bàn: "Là Kinh Diệt!"

"Kinh Diệt quả nhiên vẫn còn sống."

Nam tử gọi là Kinh Diệt chậm rãi đến bên người nữ tử áo đỏ, cao giọng gọi: "Tự Anh!"

Nghe thấy thanh âm của hắn, nữ tử chậm rãi quay đầu.

Tròng mắt của nàng ta màu xanh lá, trông có vẻ độc ác. Trông thấy Kinh Diệt, nàng ta che miệng cười: "Ngươi lại bị thương kìa, ai lại có thể làm tổn thương Kinh Diệt đại nhân nhỉ?"

Khi thấy rõ bộ dạng của nữ tử, Tô Tô run lên.

Diêu Quang hỏi: "Thế nào?"

"Trên thế gian chỉ có một người có tròng mắt màu xám xanh."

"Ai?" Diêu Quang ngẩn người, nàng ta không có Thượng Cổ kỳ vật như Câu Ngọc nên không biết những thứ này.

"Hạn Bạt." Tô Tô trầm giọng nói.

Hạn Bạt là Thượng Cổ Yêu Ma, Thượng Cổ Ma Thần đều chết hết, thế mà Thượng Cổ Hạn Bạt lại còn sống đến ngày nay. Khó trách toàn bộ Thái Hư sơn đều bị diệt môn nhanh gọn như vậy.

Áo đỏ... năm đó nữ tử Tả Hộ pháp tu vi cực cao, giết người vô tình đó lại là Thượng Cổ Hạn Bạt, là thủ hạ trung thành nhất của Đạm Đài Tẫn.

Tô Tô đột nhiên nhìn về phía Đạm Đài Tẫn.

Đạm Đài Tẫn trên mặt Ma văn yêu dị, không chớp mắt nhìn chằm chằm vương tọa ở Ma Vực.+

- -----------------HẾT CHƯƠNG ------------------

Truyện Chữ Hay