Tên nhóc Ngô Kỳ, đầu óc đơn giản, suy nghĩ mọi chuyện rất trẻ con, không ít lần làm Nguyên Khải phải đau đầu vì cậu.
" Này, anh đang làm gì đó? Em đói."
" Này, anh đang ở đâu? Em muốn gặp anh! "
" Nguyên Khải, rốt cuộc anh đang ở với ai hả? Định không trả lời em?"
" Nguyên Khải, em giận anh.! "
Một loạt tin nhắn và cuộc gọi nhỡ nhảy đến số điện thoại Nguyên Khải chỉ cách nhau vài phút, mặt bàn được trận rung liên hồi.
Cánh cửa phòng mở ra, Nguyên Khải bước đến bàn làm việc, sự mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt anh. Chẳng là hôm nay cả hội đồng học sinh họp để bàn chuyện tổ chức Lễ chào mừng sinh viên mới, đến tận chiều mới tan họp.
Sau khi đánh xong danh sách phân công dài ngoằng, Nguyên Khải vào phòng tắm rửa, thay đồ. Vòi nước được anh mở hết cỡ, xối thẳng xuống toàn thân, mái tóc, gương mặt anh mờ nhạt trong dòng nước. Nước rất lạnh, làm anh tỉnh táo hơn một tí. Tắm xong, anh vừa lau khô tóc, vừa đến bàn, thuận tay cầm điện thoại lên kiểm tra.
Bốn tin nhắn. Năm cuộc gọi nhỡ.
Hóa ra tên nhóc đơn giản này vẫn còn chút lòng thương người nên không gọi nhắn đến hư máy của Nguyên Khải.
Nguyên Khải mở lần lượt từng tin nhắn ra, đọc cẩn thận. Từng câu chữ đều hiện trong đầu anh, làm đôi mày nhíu lại, trên mặt thoáng chút khó chịu. Anh không nhắn tin mà gọi thẳng đến số máy Ngô Kỳ. Rất nhanh, anh đã nghe được cái giọng trong trẻo cao vút ở đầu dây bên kia:
" Anh..., anh anh đã làm gì hôm nay? "
Nguyên Khải im lặng vài giây, hít thật sâu rồi thở ra, nói:
" Em có chuyện gì sao? Anh vừa họp hội đồng học sinh về, vẫn chưa được ăn gì...Lại nghe em tra khảo như vậy, thật đau lòng, em biết không?"
Ngô Kỳ ở đầu dây bên này không hiểu là đang suy nghĩ gì, môi mím nhẹ, tay siết cái điện thoại, nhỏ giọng: " Anh ở nhà đợi em! "
Nguyên Khải vừa kịp nghe xong câu nói của cậu thì điện thoại đã ngắt tín hiệu, anh thở dài đặt điện thoại xuống, leo lên giường nằm lăn ra thoải mái, mắt nhắm hờ.
Mười lăm phút sau, tiếng chuông cửa reo lên, liên tục. Nguyên Khải bị tiêng chuông kia làm cho tỉnh giấc, anh ngồi dậy dựa vào thành giường, tay dụi mắt, rồi lại xoa trán. Khi đã tỉnh hẳn, anh mới xuống dưới nhà, mở cửa.
Cạch! Cửa được mở ra.
" Nguyên Khải, anh mệt lắm sao? Đói rồi phải không? Đợi em một chút nhé!"
Cửa vừa mở, Ngô Kỳ một tay đẩy hẳn cánh cửa ra, một tay xách rất nhiều đồ...ăn, đi thẳng vào nhà.
Nguyên Khải đứng im tại chỗ, đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Ngô Kỳ, vài giây sau thì theo cậu vào nhà. Anh ngả lưng trên ghế sofa, hướng tới Ngô Kỳ, nói:
" Em...em xông vô nhà người ta như vậy là phạm luật, biết không hả? Em vừa đi mua đồ ăn sao, Ngô Kỳ? "
" Nhà anh là nhà em, là nhà chúng ta mà nhỉ, hehe. Phải, em vừa ghé qua cửa hàng mua vài thứ nấu cho anh ăn. Không phải nãy anh bảo chưa ăn gì đó sao, em sợ anh chết vì đói..."
Ngô Kỳ miệng vừa nói, tay vừa loay hoay đủ thứ trong bếp.
Nguyên Khải nghe vậy, bỗng cảm động, đi thẳng vào bếp, đứng sau Ngô Kỳ, vòng tay qua eo cậu: " Không ăn đồ ăn, anh vẫn sống được. Tin không? "
" Làm sao được? Anh...đâu phải là thần haha " - Ngô Kỳ phì cười.
" Thức ăn ăn hoài sẽ hết, hết lại phải đi mua. Còn em, ăn hoài không hết, còn rất ngon nữa! Anh chẳng lo chết đói. " - Nguyên Khải ôm cậu chặt hơn, cười gian manh.
" Anh...anh nói lung tung gì đó. Em đang cầm dao đấy, anh có tin ngày mai trên báo có tin tại ngôi biệt thự, có một anh chàng đẹp trai bị chết thảm thương không?"
Ngô Kỳ cầm con dao, quơ qua quơ lại dọa Nguyên Khải.
Cậu cứ tưởng anh sẽ thả cậu ra hay đại loại không nói đùa nữa, nhưng cậu hoàn toàn bị bán đứng.
Nguyên Khải lấn tới, ép sát cậu vào thành bếp, xoay người cậu lại, lộ ra gương mặt đỏ bừng đến tai. Mắt Ngô Kỳ trợn lên, tay huơ huơ tứ hướng, còn hung hăng đá vào chân anh.
Ngược lại, anh rất bình tĩnh, hai tay nắm chặt tay Ngô Kỳ, dùng sức ép cậu đứng im, rồi nhẹ nhàng hôn cậu.
Hôn trán, hôn mũi, hôn má, rồi đến đôi môi đang mím chặt kia. Nguyên Khải dùng lưỡi kiên nhẫn tách hai môi của Ngô Kỳ ra, rồi từ từ len vào bên trong, khám phá tất cả những gì chiếc lưỡi quét qua.
Hai người hôn đến say mới chịu thả nhau ra. Ngô Kỳ thở gấp, tay vịn chặt vai Nguyên Khải, đưa mắt nhìn anh.
Anh cũng không khác, cũng đang điều chỉnh lại nhịp thở, rồi đưa tay quẹt nhẹ qua môi Ngô Kỳ, khóe miệng cong lên:
" Bây giờ anh muốn ăn đồ ăn rồi, em nấu nhanh đi, Tiểu Kỳ ".
Nói xong anh quay lưng đi ra ngoài phòng khách, bật tivi lên xem, trông rất hưởng thụ.
Ngày hôm sau, Ngô Kỳ chạy sang chỗ Nguyên Khải, tay huơ huơ hai chiếc vé:
" Anh, mai chúng ta đi chơi nhé. Vé đi chơi ở công viên gì gì ấy, đây nè, anh xem đi. Mai đi nhé Nguyên Khải "
Ngô Kỳ vừa đưa cho anh xem, vừa mè nheo nhõng nhẽo các kiểu.
" Được rồi, mai anh cũng không có việc. Nhưng em định đi công viên vui chơi này thật à? Em sinh viên năm hai rồi đấy " - Nguyên Khải nhướn mày, trêu chọc cậu.
" Hứ, kệ em đi. Thế mai nhé, mở cửa vào lúc giờ đấy " - Ngô Kỳ bĩu môi.
" Rồi, h anh qua đón em, chịu không? "
" Đồng ý! " - Ngô Kỳ lại trưng ra bộ mặt cười híp mắt cực kỳ quyến rũ của mình, làm cho Nguyên Khải không chịu được mà thơm nhanh vào môi cậu một cái.
Sau đấy, không gian im lặng hơn, chỉ còn tiếng thở gấp của hai người rớt lại trong phòng.Sáng sớm, đúng h, dưới cổng ký túc xã, Nguyên Khải đã đứng ở đó, gương mặt anh nhìn nghiêng thật đẹp, phảng phất chút lãng tử, nhưng lại ấm áp dịu dàng.
Ngô Kỳ thức dậy từ lâu, đứng trước gương sửa soạn gần nửa tiếng, soi qua soi lại rồi nhìn thẳng vô gương, phản chiếu lại trong đó là nụ cười toe toét lộ hàm răng đều như bắp của hắn.
Ngô Kỳ nhanh chóng khóa cửa rồi chạy xuống dưới. Đến cổng, Ngô Kỳ nhảy chồm lên, quàng tay qua cổ Nguyên Khải:
" Tới đúng giờ thật nhỉ, hạnh phúc quá đi! "
Nguyên Khải bị cậu chồm lên bất ngờ, dáng đứng bị chao đảo. Lát sau, anh quay qua véo mũi Ngô Kỳ rồi bảo cậu lên xe.
Trên đường đi, Ngô Kỳ mở đủ thứ nhạc ầm ĩ, đưa tay ra ngoài cửa xe, hứng gió với vẻ khoái chí. Nguyên Khải liếc nhìn cậu, khẽ cười. Tên nhóc này thật đơn thuần, đáng yêu chết được.
Tới nơi, Ngô Kỳ liền kéo tay Nguyên Khải đi khắp công viên. Chơi tất cả các trò có trong đây. Vòng xoay ngựa gỗ, tàu lượn siêu tốc, ngôi nhà ma, cả chụp ảnh kỷ niệm. Song, sau khi chơi xong tàu lượn siêu tốc thì mặt Nguyên Khải đã trắng giờ lại trắng hơn, tức không còn giọt máu.
Anh sợ độ cao, nhưng lại không nói ra. Không phải vì anh xấu hổ, mà do Ngô Kỳ rất thích trò này, cậu hứng thú luôn miệng hú hét, còn Nguyên Khải thì tay bám chặt vào thành vịn, mắt nhắm nghiền.
Cuối cùng, Ngô Kỳ cũng biết anh sợ độ cao, liền cảm thấy có lỗi vô cùng, vì đã vô tâm không để ý đến anh. Cậu nắm tay anh, dẫn đi loanh quanh hóng mát, cho Nguyên Khải lấy lại nhịp thở. Đến quầy nước, cậu nhanh nhảu chạy đi mua hai chai, Ngô Kỳ phân vân không biết nên mua nước có ga hay nước suối cho anh, suy nghĩ một hồi, cậu quyết định lấy nước suối, vì nó sẽ tốt hơn nước có ga. Điều này ai cũng biết, có mỗi cậu lại phải đắn đo suy nghĩ, thật ngây ngô đến khờ khạo.
" Anh uống đi, uống xong chúng ta sẽ về."
Ngô Kỳ đưa chai nước cho Nguyên Khải.
Nguyên Khải uống liền mấy ngụm, hít thở sâu rồi nói: " Sao em lại về sớm thế? Chúng ta chưa chơi hêt trò, không phải em muốn thử tất sao..? "
" Không cần, mốt em chơi tiếp cũng được mà. Anh đang mệt, em lo cho anh hơn. Em cũng không phải con nít mà ham chơi như vậy " - Ngô Kỳ nhìn anh, cười dịu dàng.
Nguyên Khải bị nụ cười kia làm cho chói đến nheo mắt lại, rồi anh đưa tay ra kéo Ngô Kỳ vào lòng, xoa đầu cậu: " Anh yêu em, Ngô Kỳ. Được rồi, chúng ta về thôi. Anh đói bụng rồi!!!"
Nói xong liền đưa tay xoa lưng Ngô Kỳ, cười gian.