Editor: Dịch Quán Tiểu Chiêu
A Lộc giết người. Khi đang cõng muội muội.
Hắn đi lên phía trước, lấy thanh đao trên người nọ rút ra, cẩn thận lau khô. Toàn bộ quá trình không có run tay.
Sau đó hắn đem thiếu niên đã hôn mê thả xuống đất, lại đem thiếu niên đang giãy giụa bên cạnh cũng buông xuống.
Trải qua sinh tử trong nháy mắt, Tiểu Ngũ rơi xuống mặt đất, trước tiên là bò đến bên người A Tầm.
“A Tầm, ngươi còn sống phải không, chúng ta được cứu, A Tầm.”
Tiểu Ngũ không dám lay động A Tầm, chỉ là quỳ gối bên cạnh có chút bi ai hô lên, âm thanh cũng không dám lớn tiếng sợ dẫn dụ người khác tới.
A Lộc kỳ thật thực sự hãi. Thực tế đây là lần đầu tiên hắn giết người. Hơn nữa ánh mắt hắn đặc biệt tốt, rất chính xác ném ra một đao, trực tiếp cắm đến trong lòng người nọ, một đao mất mạng.
Hắn so với lão nhân kia tới sớm hơn, hắn nghe được hai người này đối thoại. A Lộc cũng không phải người thích lo chuyện bao đồng, nhìn huynh đệ tình thâm, hắn cũng không có muốn ra tay. Nơi này là núi xương trắng của thổ phỉ, không chấp nhận được hảo tâm.
Chính là thời điểm nghe được hộp dầu, A Lộc dừng lại một chút, bước chân định rời đi, lại ngừng lại. Bất quá cũng không có tùy tiện xuất hiện mà là đợi một hồi.
Thẳng đến khi nhìn thấy cái lão nhân kia uống máu, A Lộc ném đao ra.
“Đem chính máu ngươi uống lên.” A Lộc lạnh lùng nói.
Tiểu Ngũ ngẩn người, bưng vết thương đem lên miệng A Tầm tách ra, đem máu chính mình rót vào A Tầm.
A Lộc tưởng nói uống máu người đã không có tính người, nhìn động tác của thiếu niên, chung quy hắn cũng không có ngăn cản.
“Còn có thể đi sao?”
Tiểu Ngũ gật gật đầu thật mạnh.
Hắn tuy rằng cảm thấy cả người vô lực, nhưng sống sót sau tai nạn khiến hắn vui sướng làm hắn thực kϊƈɦ động.
Hắn khom lưng thực cố gắng đem hết sức cõng A Tầm lên, đứng thất tha thất thểu.
Liền thấy cái ca ca của tiểu hài tử kia hiện tại lôi Lưu lão nhân hướng ra ngoài.
Tiểu ngũ cõng A Tầm đi theo sau lưng, hắn có điểm sợ hãi.
A Tầm ngất xỉu không chết, hắn nghe thấy tim đập, tuy rằng rất chậm. Điều hắn sợ hãi lúc này chính là rời khỏi động tù binh.
Đi đến ánh mặt trời, hắn sợ hãi.
Không biết đã bao lâu hắn cùng A Tầm vẫn luôn sinh hoạt ở huyệt động.
Nhìn bên ngoài thái dương dâng lên, nhìn thái dương hạ xuống. Nhìn cây nhỏ nảy mầm, xem cây nhỏ trở nên to lớn. Trước kia đi ra chính là lén lút đi ban đêm, hiện tại hắn theo sau lưng thiếu niên, đi quang minh chính đại.
Hắn không dám cõng A Tầm tiếp tục ở trong động. Lưu lão nhân bắt đầu săn giết bọn họ, vậy khẳng định những người khác cũng nghĩ vậy.
Đồ ăn ngày càng ít, bọn họ cũng biến thành đồ ăn.
Ca ca của tiểu hài tử thực hung dữ, nhìn Lưu lão nhân tươi cười quỷ dị liền như vậy đã chết, trước sai chỉ có hai khắc thời gian.
Nhìn đến tiểu hài tử sau lưng, tâm tình Tiểu Ngũ an ổn trở lại. Người có thể nuối dưỡng tiểu hài tử bên người, hẳn là không có quá hung dữ.
Sau đó Tiểu Ngũ nhìn thấy thiếu niên đem Lưu lão nhân kéo tới bên hồ xương cốt, mặt không biểu tình đẩy xuống hồ.
A Lộc nhìn tay trống trơn, nguyên lai là cái cảm giác này, hắn nghĩ tới Tam đương gia.
Tiểu ngũ run run. Tạm dừng một chút, vẫn là tiếp tục đi theo thiếu niên.
Bên ngoài thực sự chói mắt, trước tiên Tiểu Ngũ lệ rơi đầy mặt, đôi mắt có điểm đau, Tiểu Ngũ thầm nghĩ A Tầm còn hôn mê, bằng không đôi mắt hắn khẳng định cũng rất đau.
Cứ như vậy đi theo sau lưng thiếu niên, đi thật lâu.
Tiểu Ngũ cảm thấy thật lâu. Hắn ngửi được mùi tươi mới, không phải là mùi hôi thối, thật mới, có mùi của cỏ cây. Hắn cảm nhận được ánh mặt trời ấm áp, không nóng, nhưng thực thoải mái, thoải mái đến mức hắn muốn kêu to.
Trong nháy mắt, Tiểu Ngũ nghĩ hắn có giấc mộng rất đơn giản, có một mảnh thảo nguyên, có thể nằm phơi nắng, không cần lo lắng bị giết, có thể ăn no.
Cảnh tượng kia thật là đẹp.
Hắn nghe được thiếu niên cũng tiểu hài tử nói chuyện.
“Muội muội không phải sợ, ca ca hát cho ngươi nghe được không?”
“Tốt.”
“Sóng nhiều ha lỗ, ngậm biết hề diễm, sóng nhiều ha lỗ, ngậm biết hề diễm……”
Tiểu Ngũ chưa từng nghe qua đoạn ca như vậy, ca từ đơn điệu tối nghĩa. Như là niệm kinh.
Giọng thiếu niên có chút khàn khàn vang tới, thực đơn điệu. Hắn lại cảm thấy thực an tâm. Hắn đi theo ở phía sau nện bước chân nhanh hơn.
Rốt cuộc hắn thấy được ngựa, ngựa thành đàn.
Hắn thấy được nhà gỗ nhỏ. Có nóc nhà, có hậu viện xinh đẹp.
Hắn còn nhìn đến một con chim, rất lớn rất lớn.
Trong nháy mắt Tiểu Ngũ cho rằng mình đã chết, rời khỏi nhân gian.
Hắn đi theo tới nhà gỗ. Lập tức cảm thấy ấm áp lên, tâm đang treo lên cũng được hạ xuống dưới.
Bên ngoài quá sáng, tuy rằng hắn thực kϊƈɦ động nhưng vẫn có chút không thích ứng.
Mà nhà gỗ nhỏ vừa vặn tối, có tường vây quanh, còn có của sổ.
Tiểu Ngũ đem A Tầm buông xuống, chính mình dựa vào tường ngồi xuống.
Bất quá hắn lựa vị trí ngồi gần cửa, để phòng ngừa có nguy hiểm liền chạy trốn.
A Lộc không nói gì thêm.
Chỉ là nhìn đến chỗ thiếu niên ngồi, giống chính mình lúc trước. Hắn buông muội muội, lấy thảo dược ra.
Thiếu niên nằm trên mặt đất thực trắng, cùng với muội muội là hai thái cực. Muội muội có điểm đen, mà thiếu niên kia đặc biệt trắng, trắng đến trông như trong suốt. Thập phần gầy gò, đặc biệt là đôi chân như là héo rút lại, có chút quái dị. Khuôn mặt cũng thực gầy như rắn chắc, lại có một đôi lỗ tai to.
Thời điểm A Lộc nhìn đến gương mặt hắn còn sửng sốt một chút. Bất quá hiện tại đã không còn là lúc vừa lên núi, suy nghĩ gì cũng không dễ dàng biểu hiện ra ngoài.
Hắn không nahnh không chậm xử lý miệng vết thương.
Tiểu Ngũ ở một bên khẩn trương nhìn, liền thấy tiểu hài tử kia cầm thảo dược bỏ vào miệng……
“Không thể ăn, có độc.” Tiểu Ngũ hoảng loạn hô một câu.
Liền thấy tiểu hài tử kia cay mày nhổ thảo dược ra, mặt trên còn dính một đống nước miếng đưa cho thiếu niên.
Thiếu niên đem dược dính nước miếng tiểu hài tử bôi lên người A Tầm. Đến phiên hắn, hắn lắc đầu cự tuyệt.
“Thân thể ta tốt, không cần lãng phí dược, chính ta đều tự tốt lên.”
A Lộc nhìn bộ dạng của hắn, không có nhiều lời đè hắn xuống một phen, đè giống như đè một con gà.
Xốc phía sau lưng hắn lên.
Quả nhiên phía sau lưng có một miệng vết thương thật dài, vỡ ra.
Tiểu Ngũ giãy giụa, nhìn tiểu hài tử ăn dược lại nhổ ra, sau đó bôi lên lưng, một trận mát lạnh truyền đến.
Biên độ giãy giụa của hắn chậm dần.
Lần đầu tiên cảm thấy bị người ấn ở trên mặt đất, lại có thể trở thành sự tình hạnh phúc.
Bôi dược xong, A Lộc bắt đầu nấu cơm.
Vẫn là cháo bánh bao, bỏ thêm chút thịt khô, nghĩ nghĩ, lại đi về hậu viện hái được được một mớ rau ném vào. Bỏ thêm rất nhiều nước, nấu ra một nồi đầy tràn.
Thời điểm bắt đầu lấy ra bánh bao, Tiểu Ngũ liền nhìn thẳng, Tiểu Thần Hữu lại mệt nhọc dựa vào A Tầm ngủ rồi.
Tiểu Ngũ trừng mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào nồi thức ăn. Lo lắng mình sẽ ngủ, hắn không ngừng nói chuyện.
“Ta kêu là Tiểu Ngũ, hắn là A Tầm, chúng ta không phải huynh đệ ruột, chúng ta là huynh đệ chung số phận.”
“A Tầm thực thông minh, thân thể là có điểm suy nhược, ta không thông minh, thân thể lại cường tráng, có thể bồi hắn……”
A Lộc khuấy nồi cháo, không có ngẩng đầu.
Trong nồi bánh bao cũng đồ ăn trộn hỗn tạp, màu xanh lục nhợt nhạt, trầm trầm, rất đẹp.
Thời điểm A Lộc ngẩng đầu lên, đối diện là ba người đều đã ngủ thành đoàn.
Muội muội ở bên trong A Tầm nằm, đều đều đánh nhỏ tiếng khò khè.
“Ta kêu A Lộc, nàng kêu Thần Hữu, chúng ta không phải huynh muội ruột, chúng ta là huynh muội chung số phận…..”
A Lộc nhẹ giọng nói.