-Trường Ca, Mạnh tướng về rồi.
-Trở về rồi, trở về là tốt rồi.
Tử y cô nương nghiêng đầu quật cường không để cho nam nhân nhìn thấy
nàng rơi lệ.Trúc Diệp Thanh thoang thoảng mùi hương Giang Nam, hẳn à
loại rượu mà người kia thích nhất. Quý Thuần Khanh mím môi, tiến lại
đem vò rượu mang đi
-Bá phụ đang truy phong, hai canh giờ sau sẽ nhập thổ.
Mạnh Trường Ca mím môi, nàng vươn tay cầm lấy cây trường thương bên
cạnh phóng ngựa vụt đi. Quý Thuần Khanh đứng yên nhìn theo nàng
khuất bóng. Ít nhất hắn biết, lúc này Mạnh Trường Ca không muốn hắn ở
cạnh.
Hoàng cung thật sự xâm nghiêm lắm.Thật may cha nàng họ Mạnh cũng
chẳng phải họ Đường. Bọn họ cho đặt Mạnh Phùng trước cửa hoàng cung,
dưới chân thiên tử mà sắc phong.Viễn An chinh Tây đại nguyên soái. Mạnh
Trường Ca đứng nghe một bên cười đến giễu cợt.Thái giám bên cạnh
Thuận thiên đế chỉ tay, the thé quát:
-Điêu dân, ngươi cười cái gì?
Chống mạnh mũi thương xuống nền đá, nàng nhìn thẳng mặt thiên tử:
- Viễn An chinh Tây đại nguyên soái? Ngài muốn an lòng dân sao? Ngay
dưới cổng hoàng thành? Hầu tước với Mạnh gia thế này có khác gì sỉ nhục?
Ta cười quân sỉ nhục thần, cười đương kim thánh thuongj chẳng hiểu dân.
Ánh mắt sắc bén chiếu thẳng vào mắt Thuận Thên đế khiến ông ta bất an
nhìn xuống kẻ phủ vải trắng kia, bất chợt phun ra hai tiếng:- Tử Lăng.( tên tự nè)
Chỉ là Thuận thiên đế chợt ngây người
Thần tử của ông chết rồi.
Trường thương cũng đã gãy đoạn.
Mạnh Phùng đối với ông ta mà nói cũng chỉ là cố nhân.
-Điêu dân to gan dám mạo phạm thánh uy.
Viên thái giám tạo dáng hoa lan chỉ to tiếng hạch tội. Hoàng đế lại bất lực
nhìn tới cô nương giống kẻ kia tới , phần mà vô lực khoát tay.
-Để nàng lui đi.
-Trường Ca, còn không mau khấu tạ bệ hạ khai ân.
Lễ bộ thượng thư Quý Hoài vội ra dấu với nàng. Ánh mắt vừa khiển trách
vừa xót xa.Nhưng Mạnh Trường Ca không chỉ giống Mạnh Phùng, thậm chí
nàng còn cứng đầu hơn lão.Khuôn mặt thanh tú nghiêm lại. Vô tình mang
theo vài phần sâm nghiêm.
-Chẳng lẽ thân là nữ nhi, ngay cả tư cách tiễn phụ thân mình một đoạn
đường cuối cũng không có.?
-Ngươi là độc nữ của Mạnh Phùng,? nếu vậy thì lưu lại đi.
Mạnh Trường Ca nhướng mày cười lạnh
-Lưu lại đi? Bệ hạ, ngài nói câu này thật nực cười. Mạnh Phùng vốn là phụ
thân ta thi thể của người vốn phải đưa về phủ tướng quân chứ không phải
ở đây. Thần nữ mạo muội, bệ hạ lấy tư cách gì để nói ta lưu lại.
Dựa vào ta là hoàng đế? Hắn có thể nói thế sao? Thi thể của kẻ kia còn ở
đây, Thuận Thiên đế vẫn là không thể nói được. Hắn chau mày, bất mãn
nhìn nàng.Quý Hoài thấy vậy vội kéo theo một đám quần thần quỳ xuống
-Bệ hạ bớt giận.Trường Ca tuổi trẻ vô chi. Huống chi Mạnh tướng quân còn
vừa mới qua đời.
Thuận Thiên đế nhìn qua lão cười lạnh
-Tuổi nhỏ vô chi liền có thể mạo phạm trẫm? hửm. Quý Hoài, chức Lễ bộ
thượng thư này có phải khanh đã làm quá lâu rồi không?
-Vi thần không dám.
- Vậy sao còn không đứng lên?
Quý Hoài cắn chặt răng. Huynh đệ của lão chỉ để lại duy nhất một nữ nhi
này, dù có phải mất mũ ô sa lão cũng phải bảo vệ cho tốt.
-Bệ hạ. Nàng… nàng là nữ nhi duy nhất của Mạnh tướng..
Thuận Thiên đế bật cười: Đứng dậy đi. Trẫm cũng đâu nói sẽ xử phạt
nàng.
Sẽ không sao? Quý Hoài không rõ, nhưng ông biết Thuận Thiên đế đang
cảnh cáo ông.Cảnh cáo ông mạo phạm tới long uy của ngài. Ông đành
đứng dậy, bất an nhìn đứa nhỏ kia, như thể tùy thời sẽ quỳ xuống. Nhưng
Mạnh Trường Ca không nhìn ông, nàng đang chăm chú dõi theo sự biến
hóa trong mắt đấng minh quân mà phụ thân mình dành cả đời cung
phụng.
-Bệ hạ, ngài biết mong ước lớn nhất cả đời phụ thân thần nữ là gì không?
Thuận Thiên đế trầm mặc nhìn tấm khăn trắng phủ lên ái tướng của mình, trường Ca cứ vậy nhìn lão, nhắc lại một lần nữa:
- Bệ hạ, ngài biết mong ước lớn nhất cả đời phụ thân thần nữ là gì không?
-Hắn mong ngươi sống thật tốt, mong được trở về đi.
Hắn rũ mi, nàng thì lại cười.
-Phụ thân từng nói với ta. Cả đời này mong muốn duy nhất là đoàn viên.
Bởi như vậy quốc đã an, thiên hạ đã bình. Người đã không còn cần chứng
kiến cảnh dân chúng Đại Tùy ta tẫn vong trên đại mạc. “Trường Ca, đời đời
Mạnh gia quân chúng ta đều phải nhớ kĩ.Dù con là tướng hay sĩ thì đều
phải dũng cảm tiến lên, bởi sau lưng con là Đại Tùy, là nhà của chúng ta”.
Đó mới chính là phụ thân của thần nữ.
-Vậy?....
Thuận Thiên đế liếc nhìn nữ nhi của kẻ kia cuối cùng vẫn không biết phải
nói gì. Đột nhiên nàng ta quỳ xuống, mũi giáo chiếu thẳng lên bầu trời hắt
ra từng tia sáng bạc.
-Xin bệ hạ hãy co thần nữ hoàn thành nốt di nguyện của phụ thân.Đánh
đuổi giặc Liêu bình định thiên hạ.
Một hàng võ tướng nghe tới đều chỉnh tề hô to:
-Bình định thiên hạ. Bình định thiên hạ…
Bọn họ là binh sĩ Đại tùy, bọn họ cũng đã từng chịu ân huệ của Mạnh gia.
Dù công hay tư, bọn họ cũng đều muốn theo Mạnh gia quân bình định
thiên hạ. Mạnh gia chính là tượng đài to lớn nhất của mỗi võ sĩ Đại Tùy.
Nhưng mà Thuận Thiên đế bật cười:
- Đánh đuổi giặc Liêu bình định thiên hạ. Các ngươi có năng lực đó sao?
-Này….
Các võ tướng nhìn nhau im lặng. Bọn họ tất nhiên không thể. Mấy chục
năm, không phải ngay cả Mạnh gia quân cũng chỉ có thể hòa hay sao.
Thuận Thiên đế tất nhiên hiểu rõ bọn họ đang suy nghĩ gì. Lão cất tiếng cười lạnh:
-Các ngươi đừng quên đó chỉ là một nha đầu mời mấy tuổi. Dù có giỏi đến
đâu cũng không phải là Mạnh Phùng.