Tháng ba của trung tâm đại lục ở vào độ xuân thì với nắng vàng rực rỡ, là thời gian thích hợp để du lịch.
Bấy giờ trên phố vô cùng náo nhiệt, cư dân thành Remulas đổ dồn ra đường, có thể nhìn thấy rất nhiều học sinh mặc đồng phục của Học viện Phép – Võ Remulas đang đứng trong các cửa hàng, người thì chọn mua những món đồ mình cần, kẻ thì bày sạp bán.
Remulas là tòa thành nhiều chủng tộc cùng chung sống, trong đó rất nhiều cư dân là con cháu của những người đến từ ngày đầu lập thành, họ sống ở đây đã nhiều đời, cũng có người rời khỏi Remulas nay đây mai đó lưu lạc nơi đất trời rộng lớn bên ngoài, nhưng rồi cuối cùng họ đều quay về Remulas, sống hết quãng đời còn lại nơi đây.
Có thể thấy, Remulas quả thật là một tòa thành mà các chủng tộc hợp tác xây dựng nên, thể hiện qua vô số công trình kiến trúc đặc sắc của nhiều chủng tộc trong thành, hơn nữa điều kỳ lạ là chúng được xây dựng và sắp xếp một cách rất nghệ thuật, không vì đa dạng mà trở nên lộn xộn, có thể thấy đội ngũ tham gia thiết kế tòa thành này đều rất có tế bào nghệ thuật.
Ngoài con cháu của các chủng tộc xây dựng nên Remulas, cũng có rất nhiều học sinh Remulas hoặc con cháu của họ sinh sống ở đây. Mà cũng lạ, mỗi người khi trở thành cư dân của Remulas đều sẽ vô cùng trung thành với Remulas, tạo nên một lực hướng tâm bảo vệ Remulas.
Đây chính là sức mạnh hùng hậu của Remulas.
Chưa kể đến Pháp thánh và Võ thánh tu luyện trong thành, chỉ pháp trận bảo vệ khổng lồ đặt dưới lòng đất thành Remulas đã khiến người ta phải giật mình. Cũng nhờ pháp trận bảo vệ này mà Remulas mới không sợ ma thú trong rừng Trung tâm.
Hôm nay là ngày tổ chức phiên chợ hàng tháng, nhiều người ở Remulas hoặc cư dân bên ngoài Remulas đều hớn hở vào thành, họ mang rất nhiều thứ đến để trao đổi với người khác, có thể gọi đây là Ngày trao đổi.
Những năm qua, vào Ngày trao đổi, Giản Lục cũng đổi được nhiều thứ hữu ích cho mình, dùng một vài thứ mình tìm thấy trong rừng nhưng không dùng đến để đổi, ví dụ như khoáng thạch, da thú, máu thú, thuốc phép…
Giản Lục đi trên phố, thấy hàng quán nhỏ hai bên đường mới nhớ ra hôm nay ngày gì, sau đó bắt gặp bóng dáng Người lùn Rupert và Thú nhân Taylor, hôm nay họ cũng ra bày quán để trao đổi một vài món đồ với người khác, trên sạp của Người lùn bày vũ khí do hắn rèn, sạp của Thú nhân thì bày một ít dược liệu, da thú, xương thú lấy trong rừng về.
Giản Lục đang định qua đó chào hỏi họ thì bị Hynes cản lại.
“Họ còn bận bày quán, anh không có gì muốn trao đổi thì đừng qua.”
Giản Lục gật đầu định đi, đột nhiên mắt lướt qua một sạp hàng của Người lùn khác thì dừng lại, sau đó lập tức đi đến sạp hàng kia.
Hynes không biết cậu thấy gì, bèn đi theo.
Trên sạp của Người lùn này ngoài vũ khí do hắn rèn thì còn một vài món đồ linh tinh, trông rất bẩn, ai không biết còn tưởng hắn nhặt từ đống rác về.
“Đây là gì?” Giản Lục cầm một món đồ giống như khúc xương lên và hỏi, trên thân thứ này còn lấm tấm chấm đen, dùng móng tay cậy không ra.
Người lùn trả lời: “Không biết, đây là thứ ta nhặt được lúc đi rừng vào nhầm hang của một con ma thú, trông nó giống xương ma thú nhưng quá cứng, ngay cả rìu của Người lùn bọn ta cũng không thể để lại dấu vết gì trên đó, lửa thiên nhiên dưới lòng đất cũng không nung nổi, ta bèn mang nó về.” Người lùn thật thà rằng: “Tiếc là không thể đúc thành vũ khí.”
Giản Lục gật đầu thả xuống, cầm tiếp mấy thứ xấu và bẩn khác lên xem tiếp. Sau khi xem xong, cậu nói với Người lùn: “Ta khá hứng thú với mấy món này, cậu muốn đổi gì?”
Người lùn nghe vậy bèn nói: “Ta học khoa Rèn đúc, ưu tiên khoáng thạch, nếu không có khoáng thạch thì dùng đá năng lượng của Minh Linh trùng hay đồng vàng cũng được.” Rồi hắn báo giá, đá năng lượng Minh Linh trùng thì mười viên, tiền vàng thì năm mươi miếng.
Giản Lục nhìn hắn với ánh mắt lạnh nhạt.
Người lùn cho rằng cậu bất mãn với cái giá này, đang định lên tiếng tiếp thì một giọng nói ồm ồm vang lên: “Barth, cậu xấu bụng vừa thôi, mấy thứ rác rưởi này toàn là đồ nhặt thì đổi chác gì? Vả lại cậu ấy là bạn ta, giảm giá chút đi.”
Quay đầu nhìn, hóa ra là Rupert, bấy giờ hắn đang mỉm cười với Giản Lục.
Barth nghe Rupert nói vậy, bèn hào phóng giảm đến hai phần ba giá. Người lùn là chủng tộc hào sảng thẳng tính như vậy đấy, khi chọc giận họ, họ cố chấp đến mức khiến người ta phát cáu, nhưng khi làm bạn với họ rồi, họ sẽ rất đỗi nhiệt tình và thân thiện.
Quan hệ giữa Giản Lục và Rupert rất tốt.
Thế là Giản Lục thanh toán bằng mười tám đồng vàng, cất hết mấy thứ xấu và bẩn cậu coi trọng vào rồi nói với Rupert: “Hôm nay ta vào bếp, các cậu xong việc thì đến phòng ta liên hoan.”
Rupert làm lơ bản mặt lầm lì của Hynes, luôn miệng đồng ý, sau đó chạy đi báo tin tốt cho Taylor, Talor nghe thế vui vẻ vẫy tay với bọn Giản Lục từ đằng xa, lớn tiếng đảm bảo sẽ dọn sạp sớm để sang sớm.
Hynes sầm mặt.
Y cực kỳ không thích đám người cứ tranh sự chú ý của Giản Lục với y, thế nhưng luôn có người muốn chết dán lại gần. Nếu không phải đang trong Học viện, không thể đánh cho tàn phế…
“Hynes, cậu muốn ăn gì?”
Nghe thấy lời Giản Lục, nét âm u của Hynes nhoáng cái mất sạch, vẻ mặt không những bình tĩnh lại mà còn rất hào hứng, y nhanh chóng đọc tên vài món ăn, đều là món thịt. Sau đó ngoảnh đầu nhìn Giản Lục nói: “Giản, hình như anh rất vui?”
Tuy trông không khác bình thường là bao, nhưng từ biểu cảm rất nhỏ trên mặt cậu, Hynes nhận ra tâm trạng cậu khá tốt kể từ sau khi mua những thứ xấu bẩn của Người lùn.
Giản Lục híp mắt nói: “Vì lấy được đồ tốt.”
Hynes có đôi chút khó hiểu, nhưng thấy cậu không định giải thích nên cũng chẳng hỏi thêm.
Hai người mua một ít thịt ma thú, trái cây tươi, trứng, đồ ăn đã sơ chế và gia vị rồi về ký túc xá.
Vì Hynes không được ăn trưa nên Giản Lục làm trước hai món xào, trứng chiên và hai quả gạo.
Quả gạo là loại trái cây được tìm thấy trong rừng Trung tâm, cây nọ cao tận mười mét, trái cây có hình dạng giống bí đao, khi chín vỏ nhăn lại thành màu như chanh dây, bóc đi lớp vỏ cứng sẽ nhìn thấy những hạt trắng to như viên trân châu, nấu lên có mùi vị rất giống hạt gạo Giản Lục thường ăn ở thế giới thực, còn mang hương thơm của trái cây.
Giản Lục phát hiện quả này vào năm nhất khi vào rừng tập huấn, lúc đó cả đám Pháp sư chân yếu tay mềm bị đàn Thằn lằn lửa dồn vào hang động, trong hang đâu đâu cũng thấy cây gạo, một Pháp sư bất cẩn dùng lửa thiêu cháy một quả gạo, Giản Lục nhận ra mùi thơm giống với mùi cơm, qua thử nghiệm thì thấy loại này có thể ăn thay cơm.
Thế nên Giản Lục gọi chúng là quả gạo.
Cũng vì tìm ra quả gạo mà Giản Lục mới bắt đầu nghiên cứu những món ăn đời trước, tuy không thành công, nhưng đã ngon hơn đồ ăn trên đại lục Olaven nhiều rồi.
Vì thế, mỗi năm vào hai mùa xuân thu, Giản Lục đều vào sơn cốc nọ thu hoạch quả gạo, năm năm trôi qua, quả gạo nhét đầy ô chứa đồ của hệ thống, chật ních, cậu ăn cả đời cũng không hết.
Vả lại báu vật trong rừng Trung tâm nhiều vô kể, Giản Lục còn tìm thấy nhiều loại quả như gia vị, rau thơm, khiến cậu càng mừng hơn.
Ăn trưa xong, Giản Lục lấy những món đồ vừa trao đổi ở sạp hàng của Người lùn ra nghiên cứu.
Hynes ngồi cạnh cậu, tò mò nhìn số liệu mà cậu vừa quan sát vừa ghi lại. Giản Lục cũng chẳng giấu giếm, y lần lượt nhìn kỹ những món này, càng nhìn càng kinh ngạc.
Vòng tay chúc phúc của Saint Mérida, xương Rồng Hoàng kim, công cụ rèn.
Rõ ràng ba món đồ này y nhìn thì biết đấy, nhưng lại hơi hoang mang.
Saint Mérida là ai? Là Luyện kim sư tạo ra vòng chúc phúc này à? Hóa ra thứ trông giống khúc xương kia là xương thật, hơn nữa còn là xương của loài Rồng Hoàng kim mạnh nhất, Giản Lục mua nó để làm gì? Còn công cụ rèn là vật xấu bẩn như đồng tiền kia à?
Tất nhiên Hynes không nghi ngờ Giản Lục đoán sai, nhưng khi Người lùn nọ nhặt được mấy thứ này cũng đã tìm người giám định, cả Giám định sư thâm niên còn không giám định được, vậy sao Giản Lục giám định được?
Một lần nữa Hynes thấy vô cùng hoài nghi, sự hoài nghi này tăng thêm khi y quan sát Giản Lục.
Đương nhiên là do hệ thống giám định rồi.
Năm năm qua, Giản Lục một lần nữa dâng lượng Thánh quang mình tích lũy được cho hệ thống, mở khóa chức năng giám định, chỉ cần mở hệ thống ra, hệ thống sẽ giám định thật giả ngay lập tức, việc này rất tiện cho Giản Lục trong việc nhặt của hời. Có lẽ đây là những thứ còn sót lại sau cuộc chiến của các vị Thần vào sáu nghìn năm trước, ghi chép về chúng đã biến mất theo dòng chảy thời gian nên mới không còn ai biết chúng là gì, khiến Giản Lục lời to.
Giản Lục nghĩ nếu mình không hốt ngay thì sau này chúng sẽ bị nữ chính biết nhìn hàng lấy đi, trở thành vũ khí của cô ta, thế thì chi bằng giờ mình nẫng tay trên, dùng để bảo vệ mạng sống cũng tốt.
Kế hoạch hủy diệt thế giới của nữ chính luôn là lá bùa đoạt mạng đối với cậu, cậu phải khiến mình trở nên mạnh mẽ mới được. Nhưng tốc độ tu luyện của cậu có nhanh thế nào đi nữa, e là cũng không thể nhanh bằng nữ chính được kế thừa sức mạnh của Nữ thần Bóng Tối, nên cậu buộc phải tìm lối tắt.
Vòng chúc phúc của Saint Mérida có tác dụng phòng ngự rất trâu bò, cách kích hoạt là dùng nước Thần, đến cả Thần điện Ánh Sáng cũng không có loại nước Thần này, đành phải tạm gác lại; còn xương Rồng Hoàng kim có nhiều tác dụng, cứ cất trước đã; cuối cùng là công cụ rèn, hệ thống nói đây là quà tặng Thần Rèn để lại, có thể giúp năng lực rèn đúc của Người lùn tăng lên rất nhiều, sau này cũng có thể mang ra khi cần.
Bận rộn cả buổi chiều, Giản Lục dùng thuốc rửa đi bụi bẩn bên ngoài mấy thứ này, phục hồi được ba phần, dù chỉ ba phần cũng khiến chúng rực rỡ và trông bất phàm hẳn.
Sau đó cậu quẳng chúng lại cho Hynes nghiên cứu, bắt tay chuẩn bị cơm chiều.
Hynes cầm xem, thấy chúng trông như rác, không cảm nhận được chút dao động năng lượng nào, chẳng được tích sự gì thì không quan tâm nữa, đem trả cho Giản Lục rồi theo cậu vào bếp.
So với việc nghiên cứu mấy thứ chẳng biết có tác dụng gì hay không, y thích ở cạnh Giản Lục hơn, nhân lúc người nọ không chú ý thì sờ soạng vài cái.
Chập tối, bọn Amelia, Priestley, Rupert, Taylor đến.