Edit: Vân Hinh Du
Hạ Tịch Nhan từ bệnh viện về nhà liền lập tức đi tắm rửa, cô không thích bệnh viện là bản năng, cô cũng không biết mình vì cái gì phản cảm với bệnh viện như vậy.
Lăng Vân Tiêu không ở nhà, cô không thể xoát hảo cảm, lập tức trở nên nhàn rỗi.
Cô ôm lương thực tinh thần đi vào thư phòng của Lăng Vân Tiêu, nhìn đến kệ sách cao lớn, cô cũng muốn đem lương thực tinh thần để ở trên đó.
Bắt lấy mấy quyển sách kinh tế học, Hạ Tịch Nhan nhìn thấy một tập văn kiện.
Lòng hiếu kỳ nổi lên, cô với lấy tâp văn kiện kia, mở ra xem.
Bên trong tất cả đều là tư liệu kỹ càng tỉ mỉ về nguyên chủ trước năm tuổi, loại tư liệu này hẳn là chỉ có người nhận nuôi nguyên chủ mới có, như thế nào sẽ ở chỗ của Lăng Vân Tiêu.
"Giá trị hắc hoá của nam chủ giảm xuống khá nhiều, có thể giải khóa cốt truyện."
Nam chủ năm mười hai tuổi cảm thấy quá cô đơn, muốn tìm người tới làm bạn, cũng bắt đầu sinh ra ý nghĩ nuôi dưỡng một đứa trẻ tại cái thế giới trống rỗng này, hắn nhờ quản gia đi cô nhi viện, lấy về rất nhiều tư liệu của các cô nhi, sau đó hắn nhìn trúng nguyên chủ.
Tuổi của nam chủ khi đó căn bản không đủ yêu cầu đạt được quyền nuôi dưỡng hài tử, hắn liền phân phó quản gia, lấy danh nghĩa quản gia đi nhận nuôi, sau đó đưa thêm tiền lương cho ông.
Đây cũng là lí do vì sao nguyên chủ là con nuôi của quản gia nhưng chẳng những sinh hoạt ở Lăng gia, mà còn cùng họ Lăng với nam chủ.
"Khó trách Lăng Vân Tiêu từ nhỏ liền sủng ái nguyên chủ, đối nguyên chủ đều là muốn gì được đó, nguyên lai hắn mới là cha nuôi chân chính của nguyên chủ a." Hạ Tịch Nhan vô cùng cảm khái.
"Bất quá này giống như dưỡng thành a, Lăng Vân Tiêu là nuôi cho chính mình một đứa con dâu nuôi từ bé!"
"Ký chủ, cô tục quá đi." Hệ thống ghét bỏ thanh âm vang lên.
"Ta tục chỗ nào, chẳng lẽ Lăng Vân Tiêu không phải muốn nguyên chủ làm con dâu của hắn hả." Hạ Tịch Nhan đem tư liệu bỏ lại vào túi da, đặt túi về chỗ cũ.
"......" Hệ thống phát hiện nó thật sự không cãi lại được.
"Ký chủ, cô đọc mấy quyển sách kia nhiều quá nên não cũng có vấn đề luôn rồi." Nhìn trên kệ sách nhiều thêm mấy quyển sách màu mè, hệ thống cảm thấy mất mặt giùm ký chủ nhà nó.
"Như thế nào gọi là có vấn đề, kia không phải đều là sách được yêu cầu sao." Hạ Tịch Nhan ngồi xuống ghế ngồi của Lăng Vân Tiêu.
"Cô xem những quyển sách đó của cô có bằng cái móng chân nam chủ của người ta không, căn bản là không cùng một đẳng cấp a." Hệ thống đối với ký chủ đang trợn mắt nói dối cảm thấy cạn lời.
"Ngươi không thể nào so sánh được với lương thực tinh thần của ta, ngươi khinh bỉ nó có ý nghĩa sao, đừng quấy rầy ta, ta muốn ăn cẩu lương." Hạ Tịch Nhan vui rạo rực ôm một quyển sách gặm lấy gặm để.
"......" Hệ thống.
Gặm xong một quyển sách, thể xác và tinh thần của Hạ Tịch Nhan đều trở nên sung sướng, sự đau khổ khi hảo cảm của Lăng Vân Tiêu bị giảm cũng đã biến mất không thấy cánh.
Nhìn về phía ngoài cửa sổ, đã không sai biệt lắm đến giữa trưa, Lăng Vân Tiêu sắp phải trở về làm cơm trưa cho cô.
Hắn thật là một người kì quái, có người hầu không cần, cố tình muốn chính mình trở về lăn lộn.
Hai người hầu gái kia đưa cô về đến biệt thự liền rời đi.
Hạ Tịch Nhan ra khỏi thư phòng, đi xuống lầu, ở dưới lầu chờ Lăng Vân Tiêu.
Nếu Lăng Vân Tiêu biết cô cùng Lăng Phi Phàm gặp mặt, hắn nhất định sẽ cùng cô tính sổ, đến lúc đó không biết hắn sẽ tra tấn cô như thế nào, còn không bằng trước thẳng thắn, đem hiểu lầm cởi bỏ.
Cửa lớn truyền đến tiếng vang.
Lăng Vân Tiêu về tới.
Hạ Tịch Nhan vui sướng mà chạy tới, ôm chặt Lăng Vân Tiêu, ủy khuất mà oán giận, "Hôm nay em gặp phải một tên đáng ghét, sớm biết thì ngày hôm qua đã xuống tay nặng một chút rồi."
Lăng Vân Tiêu đầu tiên là sửng sốt, không nghĩ tới Hạ Tịch Nhan sẽ chạy ra như vậy.
"Ân, làm sao vậy?" Lăng Vân Tiêu phản ứng trở lại đem Hạ Tịch Nhan bế lên, đặt ở trên sô pha.
"......" Hạ Tịch Nhan khóe miệng trừu trừu, đại BOSS này thật đúng là giả ngu, hắn rõ ràng biết, còn làm bộ cái gì đều không biết còn cố tình quan tâm hỏi cô.
Hạ Tịch Nhan vẫn là một năm một mười đem lời Lăng Phi Phàm ở phòng bệnh nói cùng cô đều nói cho Lăng Vân Tiêu.
Lăng Vân Tiêu an tĩnh mà nghe.
Hạ Tịch Nhan nói xong còn nhìn thoáng qua Lăng Vân Tiêu, Lăng Vân Tiêu vẫn như cũ trầm mặc, không biết hắn suy nghĩ cái gì.
//
Min: hello xin chào mình ngoi lên rồi nè ????????
Sắp thi học kì nên tặng phúc lợi cho mọi người đây~
Nhớ vote và cmt nhìu vô nhe tui thích lắm đó ????????.