Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

chương 358: tg17: thanh mai xứng trúc mã (6)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edt: Mítt

~~~~~~~

Từ tiểu học mười ba đến tứ hợp viện Tô Vãn ở, phải đi qua hai đầu phố, lúc này trên đường xe cũng không nhiều, Tô Vãn và Tạ Trường An sóng vai đi tới, hai người cũng không có nói chuyện.

Thời điểm đi tới cửa nhà, Tô Vãn đột nhiên dừng bước, kêu Tạ Trường An một tiếng: “Tạ Trường An.”

“Hửm?".

Nghe tiếng Tô Vãn, Tạ Trường An lập tức quay mặt qua mỉm cười nhìn cô: “Có chuyện gì vậy?”

“Không có gì, cảm ơn cậu đã đưa tôi về.”

Tô Vãn hướng về phía Tạ Trường An cười nhạt, vung đuôi ngựa, xoay người mang cặp sách to lớn đi vào cửa viện, Tạ Trường An ở cửa nhìn chằm chằm bóng dáng Tô Vãn nửa ngày, lúc này mới tự mình cười cười bước đi về phía cửa nhà mình.

Mỗi ngày thời điểm Tô Vãn tan học, Tô Quốc Lượng đều chưa có tan tầm, hôm nay Tô Vãn vừa vào cửa lại nhìn thấy Tô Quốc Lượng và Lưu Lệ đều ngồi ở bên bàn ăn trong nhà, mà Tô Thanh Mai năm tuổi đang hồng con mắt ngồi ở trong lòng ngực Lưu Lệ, nhìn thấy thân ảnh Tô Vãn vào cửa, sắc mặt Lưu Lệ hơi đổi, mà Tô Thanh Mai trong lòng ngực cô ta ánh mắt sáng ngời, giãy giụa từ trong lòng ngực Lưu Lệ chạy xuống, lập tức chạy vội tới trước người Tô Vãn.

“Chị, chị ơi, chị mau khuyên ba mẹ đi, ba muốn ly hôn với mẹ!”

Ly hôn?

Tô Vãn hoảng sợ, theo bản năng liếc nhìn Tô Quốc Lượng một cái, người đàn ông thành thật lúc này lại mang sắc mặt nghiêm túc ngồi ở trên ghế, nhìn thấy bên chân hắn đầy đất khói bụi, Tô Vãn nhịn không được đi lên phía trước, thưa dạ kêu hai tiếng: “Ba ba?”

“Ừ, Tiểu Vãn, con về rồi à.”

Nghe âm thanh con gái mình, trên mặt Tô Quốc Lượng miễn cưỡng lộ ra một tia mỉm cười, hôm nay hắn không đi làm, buổi sáng sau khi ở buồng điện thoại công cộng gọi điện thoại xin nghĩ, Tô Quốc Lượng liền đạp xe đạp về tới nhà mình, nhìn Lưu Lệ ở trong phòng bếp bận rộn, Tô Quốc Lượng lặng lẽ đi nhà hàng xóm, người ở trong viện đối với tình huống nhà Tô Quốc Lượng đều biết đến, chỉ là người ở thời đại này đều không muốn quản chuyện nhà người khác, hiện giờ Tô Quốc Lượng cũng đã chủ động hỏi tới cửa, hàng xóm vốn dĩ không muốn gây thêm nhiều chuyện, nhưng sau đó lại thấy người đàn ông thành thật kia thật sự cũng sống không dễ dàng, vì thế liền đem chuyện ngày thường Lưu Lệ đánh chửi Tô Vãn đều nói cho hắn.

Tô Vãn nói với nhóm hàng xóm, vạch trần khăn che mặt giả nhân giả nghĩa của Lưu Lệ.

Tô Quốc Lượng rất đau lòng, hắn cảm thấy mình rất có lỗi với cô con gái lớn, mình lúc còn trẻ thời điểm khó khăn khổ cực nhất đều là mẹ Tô Vãn bên cạnh cùng chịu đựng với mình, thật vất vả đến khi sinh hoạt có khởi sắc, cô lại bởi vì mệt nhọc quá độ mà chết.

Sau khi vợ chết, đệ lại cô con gái Tiểu Vãn này, chính là vảy ngược của Tô Quốc Lượng, mấy năm nay con gái không nói một lời, hắn lại công việc vội vàng, hắn vẫn luôn cho rằng Lưu Lệ sẽ đối đãi với Tô Vãn giống như Tô Thanh Mai vậy, đáng tiếc, sự thật chứng minh, Tô Quốc Lượng sai rồi, thật sự quá sai rồi.“Ba, người thật sự muốn ly hôn với mẹ?”

Tô Vãn lúc này đã để cặp sách xuống, nháy đôi mắt bình tĩnh nhìn ba mình.

“Ừ.”

Tô Quốc Lượng dùng sức gật gật đầu.

“Tô Quốc Lượng! Anh có lương tâm hay không?”

Lúc này Lưu Lệ vẫn luôn trầm mặt đột nhiên sắc mặt bất thiện đứng dậy: “Sáu năm nay là ai vẫn luôn giúp anh chiếu cố cái gia đình này? Tôi gả cho anh làm trâu làm ngựa, vì anh sinh con dạy cái, anh hiện tại điều kiện tốt rồi, anh nói không cần tôi thì không cần sao? Trên đời nào có chuyện tốt như vậy? Ngày mai tôi muốn đi đến xưởng của anh tìm xưởng trưởng phân xử! Tôi muốn mọi người phân xử cho tôi!"

“Lưu Lệ!”

Nghe Lưu Lệ nói, Tô Quốc Lượng sắc mặt cũng âm trầm xuống: “Cô nháo đủ chưa? Cô vì cái nhà này làm không ít chuyện, tôi cũng rất cảm kích cô, nhưng cô lại đối đãi với con gái tôi như thế nào? Muốn tôi kêu hàng xóm láng giềng gọi tới phân xử không? Cô còn muốn đi nhà máy của tôi? Cô đi đi! Cô đi liền đi! Đến lúc đó nhìn xem rốt cuộc là ai mất mặt!”

Có câu nói như thế này: con thỏ nóng nảy còn cắn người, càng là đàn ông thành thật, khi hắn nổi giận lên càng đáng sợ.

Quả nhiên, nghe Tô Quốc Lượng nói, Lưu Lệ lập tức héo xuống, cô ta người này nhìn như đanh đá, trên thực tế, đại đa số thời điểm đều là cô ta phô trương thanh thế.

“Tô Quốc Lượng, Quốc Lượng, anh xem Thanh Mai còn nhỏ như vậy, Tiểu Vãn cũng không thể không có mẹ, em…… sau này em sẽ không đánh không mắng con bé được không? Anh ly hôn với em rồi thì anh đi tìm ai? Còn có phụ nữ nào giống em nguyện ý nhọc lòng vì anh, đẻ con cho anh?”

Thấy Tô Quốc Lượng quyết tâm, Lưu Lệ lập tức ngữ khí mềm mỏng, quay người duỗi tay kéo Tô Vãn lại: “Tiểu Vãn, Tiểu Vãn con đừng tức giận mẹ, mẹ bảo đảm, bảo đảm về sau tuyệt đối không đánh con không mắng con! Con khuyên ba con đi, nếu chúng ta thật sự ly hôn, con và em gái con phải làm sao bây giờ?”

Nghe Lưu Lệ bảo đảm, Tô Vãn trong nội tâm cười lạnh, nhưng trên mặt vẫn lộ ra bộ dáng do dự mờ mịt: “Ba ba, mẹ người ấy……”

“Tiểu Vãn, chuyện người lớn con đừng lên tiếng.”

Tô Quốc Lượng thở dài một hơi, hôm nay hắn suy nghĩ cả ngày, thân là một người đàn ông đối với gia đình mình thì không thể trốn tránh trách nhiệm, nếu hắn đến con gái của mình cũng chăm sóc không tốt, bảo vệ không được, như vậy hắn làm sao xứng đáng làm một người đàn ông, xứng đáng làm một người cha?

“Oa! Oa oa!”

Tiếng nói Tô Quốc Lượng vừa dứt, Tô Thanh Mai bên cạnh Tô Vãn lập tức ngồi bẹp xuống đất khóc lớn lên: “Con muốn mẹ, ba ơi con muốn mẹ, con không cần mẹ kế!”

Đứa nhỏ này……

Nghe Tô Thanh Mai nói cùng với tiếng khóc của cô bé, Tô Quốc Lượng ngẩn ra một chút, mà Lưu Lệ một bên lập tức thuận thế ngồi xổm trên mặt đất ôm gắt gao Tô Thanh Mai vào trong lòng ngực mình: “Con gái đáng thương của mẹ, con đừng khóc, mẹ sẽ không rời xa con, Tô Quốc Lượng, em sai rồi, em sửa, chẳng lẽ anh dám đem hai đứa con gái của mình giao vào tay người phụ nữ khác sao?”

Nghe tiếng khóc của cô con gái nhỏ cùng với lời nói của Lưu Lệ, Tô Quốc Lượng lần đầu tiên do dự ——

Xác thật, Lưu Lệ tuy rằng là mẹ kế Tô Vãn, nhưng ít nhất cô ta lại là mẹ ruột của Tô Thanh Mai!

Nếu mình và Lưu Lệ ly hôn, hai đứa nhỏ này hắn phải làm sao mới yên tâm giao cho người phụ nữ khác?

Không thể không nói, nữ chủ đại nhân thật là thông minh, chiêu một khóc một nháo này lập tức tinh chuẩn bắt được nhược điểm của Tô Quốc Lượng.

“Ba.”

Tô Vãn nhìn thấy tình huống có biến, cô lập tức tiến lên một bước nhẹ nhàng kéo lấy ống tay áo Tô Quốc Lượng: “Ba, người đừng ly hôn với mẹ, thật ra mẹ đối với con cũng rất tốt, mẹ đánh con cũng bởi vì khi còn nhỏ con không hiểu chuyện, hiện tại con trưởng thành, hiểu chuyện, sau này mẹ tuyệt đối sẽ không đánh con nữa, đúng không, mẹ?”

Nói xong, Tô Vãn nháy mắt to, ánh mắt trong sáng nhìn Lưu Lệ, Lưu Lệ sửng sốt một chút, lập tức liều mạng gật đầu: “Đúng đúng đúng, Tiểu Vãn nhất ngoan, mẹ không đánh con!”

Ai.

Tô Quốc Lượng thở dài một hơi, trầm mặc đứng dậy, bước trở về phòng mình.

Thấy tình cảnh như vậy, Lưu Lệ ôm con gái mình rốt cuộc thở một mồm khí to.

Ở cái niên đại này ly hôn đối với một người phụ nữ mà nói chính là chuyện lớn, hơn nữa Lưu Lệ thật sự là thiệt tình thích Tô Quốc Lượng người đàn ông thành thật này, cô ta cũng biết nếu mình mất đi người đàn ông này, cả đời sau này chỉ sợ không còn gặp được một Tô Quốc Lượng thứ hai.

“Tiểu Vãn.”

Xoa xoa nước mắt cho Tô Thanh Mai, Lưu Lệ lập tức xoay người cười tủm tỉm nhìn Tô Vãn: “Tiểu Vãn Vãn muốn ăn cái gì, mẹ đi làm cho con.”

“A, ăn xương sườn đi, em gái thích ăn.”

Tô Vãn vẻ mặt hồn nhiên nhìn Lưu Lệ nói nhỏ một câu, nghe lời cô nói, Lưu Lệ cười cười: “Được, vậy ăn xương sườn.”

Sau khi Lưu Lệ đi phòng bếp, Tô Vãn cũng xoay người về tới căn phòng nhỏ của mình, cô mới vừa buông cặp sách, thân ảnh nho nhỏ của Tô Thanh Mai liền xuất hiện ở trước mặt Tô Vãn.

“Chị."

“Hửm, có chuyện gì vậy?”

Tô Vãn một bên lấy hộp bút, một bên nghiêng người nhìn Tô Thanh Mai ở cửa.

“Chị, chị đừng giận mẹ, sau này mẹ sẽ không đánh chị nữa, còn có…… Thanh Mai trưởng thành cũng có thể bảo vệ chị!”

Tô Vãn: Ha hả.

Thật là chị em tình thâm mà!

Kiếp trước cô nha làm sao không biết bảo vệ chị cô vậy? Hiện tại muốn cướp đàn ông của chị mình, nội tâm áy náy, mới biết bảo vệ?

Chị em tình thâm cái em gái cô.

Tô Vãn nội tâm cười lạnh, trên mặt vẫn lộ ra biểu tình cảm động: “Cảm ơn Thanh Mai, chị biết em là đứa bé ngoan.”

Cho nên, ngụy loli gì đó, nhanh theo đuổi ngụy shota nhà cô đi, đương nhiên, có thể theo đuổi được hay không thật là một vấn đề!

Tạ Trường An……

Nghĩ đến nam chủ đại nhân hư hư thực thực trọng sinh kia, Tô Vãn lại nhịn không được ngưng mắt, nhiệm vụ lần này rốt cuộc bại lộ ra cái gì đây?

~~~~~~~~

Ta gửi trước mọi người vài chương. Sợ mọi người đợi lâu. Đợi ta beta lại rồi up tiếp nhé. Yêu mọi người ♥️♥️♥️♥️

Truyện Chữ Hay