Edt: Mítt
~~~~~~~~
Trên đường về biệt viện, Tô Duệ để Tô Vãn nằm thoải mái trên hai đầu gối mình, hắn ngưng ánh mắt nhìn bóng đêm ngoài thùng xe.
“Suy nghĩ cái gì?”
Tô Vãn bỗng nhiên thấp giọng mở miệng hỏi một câu.
Nghe Tô Vãn hỏi, Tô Duệ rũ mi mắt, ánh mắt ôn nhu nhìn cô: “Vợ, em nói Ân Bắc Ca đã khôi phục ký ức, hắn còn cưới Hoa Dao Lan vào cửa không?"
Hiện giờ chính là vạn sự đã chuẩn bị tốt, chỉ thiếu gió đông.
“Hắn sẽ.”
Tô Vãn nhẹ nhàng trả lời một câu, càng biết được “Chân tướng”, Ân Bắc Ca sẽ càng chủ động xuất kích.
Hắn nhất định sẽ nghênh thú Hoa Dao Lan, bởi vì, hắn là nam chủ đại nhân nha.
Bạn không thể lấy hình thức tư duy của thường nhân đi suy đoán tâm tư của nam chủ và nữ chủ, nghiêm túc với bọn họ bạn liền thua.
Như Tô Vãn dự đoán, không quá mấy ngày, Diêu Bạch Tiêm liền phái người đến Linh Lung lâu cầu hôn, mà tin tức thiếu soái muốn nghênh thú Hoa Dao Lan cũng lập tức truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Liêu Thành.
Thiếu soái cưới thiếp, trong toàn bộ Liêu Thành cũng là một sự kiện thiên đại hỉ sự, ngày này toàn bộ Ân gia đều tràn ngập hỉ khí, ở cái tòa nhà lớn này, cũng chỉ có Diêu Nhược Phương vì chuyện này mà rầu rĩ không vui.
Vốn dĩ quan hệ phu thê của cô ta và Ân Bắc Ca đã vô cùng ác liệt, hiện giờ cô ta lại bị đại phu nói không thể sinh, đến cô mẫu cũng chủ động phải cho Ân Bắc Ca nạp thiếp.
Tưởng tượng đến mình đường đường là đại tiểu thư Diêu gia sau này lại phải cùng một ca nữ đi ra từ ca vũ phường cùng thờ một chồng, Diêu Nhược Phương liền tức giận đến nghiến răng. Phương đại phu nói nàng ta không thể sinh thì nàng ta thật sự không thể sinh sao? Diêu Nhược Phương thật ra đã trộm sai người Diêu gia đi kinh thành mời đại phu tốt nhất cho mình……
Hỉ sự của Ân gia, mở tiệc chiêu đãi toàn thành.
Tô Vãn và Tô Duệ tự nhiên cũng sáng sớm đã đến bữa tiệc, sau khi tiệc rượu bắt đầu, Tô Duệ theo hai ca ca của mình cùng nhau tiếp đón các quý tộc thượng lưu ở Liêu Thành.
Ân Bắc Ca một thân hỉ phục thời đường, cầm chén rượu không biết từ khi nào đã đi tới bên người Tô Vãn.
“Tam thẩm, cảm ơn người tỉ mỉ chọn lựa thị thiếp cho tôi, tôi kính người một ly!”
Ân Bắc Ca không đợi Tô Vãn nói chuyện liền trực tiếp uống sạch chén rượu của mình, sau đó hắn lại lo đổ thêm một ly cho mình, ánh mắt mê ly nhìn Tô Vãn ngồi ở một bên.
“Tôi biết thân thể người không tốt, tôi kính người, người đừng uống, tôi thay người uống!”
Nói xong, Ân Bắc Ca lại đem ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Uống xong hai ly, hắn lại cố chấp muốn đổ thêm ly thứ ba.
"Cậu say rồi.”
Tô Vãn chậm rãi đứng dậy, ngăn lại động tác của hắn: “Bắc Ca, cậu say, đừng uống nữa.”
“Người đang quan tâm tôi sao?”
Ân Bắc Ca nâng đôi mắt, ánh mắt chấp nhất nhìn Tô Vãn.
Tô Vãn cười nhạt: “Tôi đương nhiên là đang quan tâm cậu, tôi là tam thẩm của cậu, không phải sao? Tôi quan tâm cậu, cũng giống như quan tâm Bắc Dạ và Bắc Viêm.”
Nói rồi Tô Vãn ngước mắt nhìn Ân Bắc Dạ ở phía sau Ân Bắc Ca vẫn luôn chú ý nơi này.
“Bắc Dạ, nhị ca con say, con lại đây nhìn nó một chút.”
“Vâng, tam thẩm.”
Ân Bắc Dạ nghe Tô Vãn nói, lập tức bước nhanh lại đỡ Ân Bắc Ca, ở bên tai hắn nhẹ nói: “Nhị ca, hôm nay tới không ít khách khứa, anh đừng xằng bậy, còn có không ít người chờ anh kính rượu đâu!”
Kính rượu?
Còn không phải là tân hôn vui vẻ, bách niên hảo hợp sao?
Ha hả.
Ân Bắc Ca khinh thường cười cười, giơ tay lại đổ một chén rượu cho mình: “Đi thôi, cùng anh đi tiếp đón khách nhân!”
Tiệc rượu vẫn luôn tiến hành đến nửa đêm, thời điểm mọi người đều ra về, tân lang đã say đến bất tỉnh nhân sự, Diêu Bạch Tiêm còn tưởng rằng con trai mình rất cao hứng, bà ta lập tức phái người đỡ Ân Bắc Ca về tân phòng……
Hoa Dao Lan tuy rằng xuất thân thấp hèn, nhưng cô ở Linh Lung lâu của Tô Vãn chủ yếu học các loại lễ nghi, sau khi vào cửa Ân gia, nơi chốn đều có thể chọc Diêu Bạch Tiêm vui vẻ, cái này làm cho Diêu Nhược Phương đặc biệt ghen ghét, mà để cho cô ta chịu đả kích chính là, sau khi Hoa Dao Lan vào cửa hai tháng, đã được khám ra có thai!
Wattpad: HBNmoemoe
Trong lúc nhất thời, địa vị của vị Hoa phu nhân này ở Ân gia lập tức nước lên thì thuyền lên.
Đối với việc Hoa Dao Lan mang thai, Ân Bắc Ca cũng thật ngoài ý muốn, bởi vì trừ đêm tân hôn đó hắn uống quá say mơ mơ màng màng xảy ra quan hệ với Hoa Dao Lan, sau hai tháng thành hôn này hắn cũng chưa chạm lại cô.
Nhưng nói cho cùng thì cô cũng có mang con của mình, Ân Bắc Ca đối với đứa con đầu tiên còn chưa ra đời của mình cũng thật chờ mong……
Ân gia, hậu viện.
“Bùm bùm”
Diêu Nhược Phương quơ ngã tất cả những thứ có trên bàn bao gồm cả bình trà, chén trà lên trên mặt đất, trên gương mặt đẹp đều là thần sắc oán độc ——
Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì Hoa Dao Lan có thể mang thai con của Ân Bắc Ca, mà mình thì không thể?
Đến đại phu kinh thành cũng nhìn không ra cô ta rốt cuộc bị bệnh gì, chỉ không ngừng cho cô ta uống thuốc, uống thuốc, lại uống thuốc!
Diêu Nhược Phương cảm thấy mình đã muốn trở thành một cái ấm thuốc, hiện giờ, đến nước hoa dễ ngửi cũng che đậy không được mùi vị của thuốc nồng đậm trên người cô ta.
“Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân, người đừng vội, lo lắng bản thân hiện giờ phải làm thế nào mới tốt!”
Thấy Diêu Nhược Phương có chút mất lý trí, Nguyệt Tú một bên nhịn không được khuyên bảo.
“Vị phu nhân kia bất quá chỉ là có mà thôi, còn không biết là nam hay là nữ, lại nói, cô ta có thể sinh ra hay không khó mà nói được, thiếu phu nhân người chớ có rối loạn đầu trận tuyến của mình sớm như vậy!”
“Sao?”
Nghe Nguyệt Tú nói, Diêu Nhược Phương sửng sốt một chút, sau đó đáy mắt có tàn nhẫn chợt lóe —.
Đúng vậy, không thể để cô ta sinh đứa nhỏ ra, nếu không địa vị mình ở Ân gia liền tràn ngập nguy cơ!
Cô mẫu, người chớ có trách con nhẫn tâm, năm đó, người cũng dùng không ít thủ đoạn đối phó những nhóm tiểu thiếp của dượng, hôm nay con cũng chỉ là noi theo học tập giống người mà thôi!
Ở thời điểm Diêu Nhược Phương đã lên kế hoạch phải tạo cho Hoa Dao Lan một chút ngoài ý muốn, trong nơi khác của hậu viện Diêu Bạch Tiêm đang vẻ mặt trầm tĩnh bưng chén trà, Trân Lam phía sau bà ta cúi đầu cung kính chờ đợi Diêu Bạch Tiêm phân phó.
“Trân Lam.”
“Nô tỳ ở đây.”
“Ngươi phái người nhìn chằm chằm nhị thiếu phu nhân và Nguyệt Tú, đứa nhỏ này của Bắc Ca tuyệt đối không thể xuất hiện bất cứ sai lầm gì ngươi hiểu chưa?”
“Nô tỳ hiểu rõ, nô tỳ biết nên làm như thế nào.”
Trân Lam ở một bên dùng sức gật gật đầu, mà Diêu Bạch Tiêm lại ngưng con ngươi chậm rãi buông chén trà xuống.
Diêu Nhược Phương là do bà ta nhìn lớn lên từ nhỏ, nha đầu này chỉ cần nhíu mày mình liền biết nó muốn làm gì, có lẽ, thật sự trước kia mình quá chiều nó, nó hình như đã quên mất nơi này không phải Diêu gia, mà là Ân gia.
Ở trong Ân gia cái nhà này, bất kỳ chuyện gì đều không cho phép thoát khỏi khống chế của Diêu Bạch Tiêm…
Ở thời điểm Diêu Bạch Tiêm cùng với Diêu Nhược Phương hai người đề phòng tính kế lẫn nhau, Tô Vãn và Tô Duệ lại đang bận rộn chuyện khác, tính toán ngày tháng, nữ chủ Quan Li chân chính hẳn là sẽ nhanh đến Liêu Thành.
Hiện giờ Tô Vãn đã sắp xếp Hoa Dao Lan ở Ân phủ, đối với Quan Li, Tô Vãn không có suy nghĩ gì, cô chỉ là không hy vọng vị nữ chủ đại nhân này lại trời xui đất khiến tiến vào Ân gia làm hỏng kế hoạch của mình, cho nên Tô Vãn và Tô Duệ nghiên cứu một chút, sớm phái người thủ ở phụ cận cửa thành, nếu phát hiện thân ảnh Quan Li, liền nghĩ cách dụ dỗ cô tới biệt việt Ân tam gia, đến lúc đó mình tự nhiên có biện pháp làm cô ấy ngoan ngoãn nghe lời, ngoan ngoãn ngốc ở đây.
Chỉ là chuyện này tiến hành thật không thuận lợi, bởi vì người của Tô Duệ vẫn luôn không nhìn thấy thân ảnh Quan Li ở ngoài thành hay cửa thành.
Dựa theo nguyên cốt truyện, lúc này nữ chủ đại nhân hẳn đã tới Liêu Thành rồi!
Như vậy, Quan Li cô ấy đi nơi nào chứ?
Trên thực tế, lúc này Quan Li đích xác đã tới Liêu Thành.
Ở nguyên cốt truyện, Quan Li là một đường đi đi dừng dừng, cực cực khổ khổ mười tháng mới tới Liêu Thành, mà lúc này đây cô ấy lại ở đầu tháng tám đã tới Liêu Thành rồi.
Thì ra là bởi vì đại hôn của Ân Bắc Ca, rất nhiều quan viện ở các huyện thành nhỏ chung quanh Liêu Thành đều vội vàng đến Ân gia uống rượu mừng, lúc ấy Quan Li đang ở trên đường cũng biết tin tức thiếu soái cưới thiếp, vừa lúc khi đó rất nhiều đoàn xe đi uống rượu mừng đều thiếu nhân thủ, Quan Li liền trực tiếp lẫn vào trong một đội ngũ đưa hạ lễ, đi theo xe ngựa bọn họ tới Liêu Thành sớm.