Mộc Hoàng nhìn hai vị đại đế quân đang đứng trước mặt hắn. Rõ ràng hai ngày trước cả ba còn ở thế đối đầu với nhau, cả ba vẫn còn ôm mộng độc chiếm thiên hạ, ấy vậy mà hôm nay bọn họ lại cố gắng bảo vệ hắn như thế. Hắc Ngục là nơi có thể chống lại được hay sao? Nếu dễ dàng như vậy thì núi Vô Kê đã tiêu diệt bọn chúng từ lâu rồi, đâu còn chờ đến bây giờ vẫn là kẻ thù truyền kiếp của nhau, đâu còn chờ đến bây giờ mỗi bên chiếm cứ một vùng đất thế này?
Nhìn thấy hai vị đại đế quân làm việc nghĩa không hề chùn bước trước mặt, Mộc Hoàng thực sự không biết phải làm cái gì để bọn họ thay đổi chủ ý của mình. Thế nhưng, “Ngã dục tương tâm bỉ minh nguyệt, minh nguyệt dã chiếu ngã quân tâm”, thế là đủ, nam nhân không cần nhiều lời chính là như vậy.
(Ngã dục tương tâm bỉ minh nguyệt, minh nguyệt dã chiếu ngã quân tâm: Dịch nghĩa: “Ta lấy tâm ta so với ánh trăng, ánh trăng cũng chiếu vào tâm ta”, nghĩa đại khái là hai bên cùng hiểu nhau.)
Mộc Hoàng lập tức chậm rãi đè tay xuống đầu tay vịn của ghế tựa, ánh mắt lạnh băng của hắn đối diện với sắc mặt âm trầm của Thiếu chủ hắc ám kia, “Để xem ai sợ ai!”
“Tốt!” Thiếu chủ hắc ám thấy thế liền quát lạnh một tiếng. Cũng không nhiều lời, hắn trực tiếp vẫy tay lên hư không, một đóa hoa bỉ ngạn màu đen mọc bên bờ âm phủ lập tức xuất hiện ở khoảng giữa của hai bên, một đóa hoa vô cùng mỹ lệ và xinh đẹp mà trên thế gian này không có gì sánh bằng. Cùng với sự xuất hiện của loài hoa đến từ địa ngục, những luồng linh lực đen tối dày đặc từ bốn phương tám hướng bắt đầu tụ lại.
Tụ lại trong bóng đêm, vô biên vô hạn…
Như thể cả đất trời hôm nay đều do hắn nắm giữ.
Đóa hoa vừa nở ra liền tập tức lao về phía ba người Mộc Hoàng, Ngàn Dạ Cách và Phượng Vũ Náo.
“Cẩn thận!” Phượng Vũ Náo quát khẽ một tiếng, linh lực hoàng kim trên người hắn trong nháy mắt vụt hiện lên như một thanh kiếm và bổ về phía bông hoa màu đen đối diện.