Linh lực băng hàn là linh lực sở trường của tộc mỹ nhân ngư bọn họ. Đóa hoa ăn thịt người này học lỏm được từ khi nào vậy? Nó lại dám hoán đổi linh lực cỏ cây thành linh lực băng hàn nữa chứ.
Á Phi đứng một bên nghe thấy thế liền lạnh lẽo buông một câu, “Thế giới rộng lớn, chuyện kỳ lạ nào chẳng có.”
Li Giang ngang ngạnh một câu cũng không thốt nên lời.
“Mở mang một chút cho ngươi về sự lợi hại của ông nội Thực Bá Thiên ta nhá!” Dưới luyện ngục, tiếng rống to lanh lảnh của Tiểu Thực lại vang lên. Ngay sau đó, từ đám lá cây um tùm vốn đang tràn lan bên trong luyện ngục của nó bỗng có vô số tiểu thực từ bốn phương tám hướng bắn ra. Từ những đóa hoa đẹp đẽ đang bắt đầu nở rộ tại luyện ngục, một mùi hương mang theo khí độc bắt đầu lan tỏa.
Các đóa hoa bắt đầu bay lên. Từng đóa rời khỏi thân thể của Tiểu Thực và bắt đầu bay lên không trung. Trông cảnh tượng lúc ấy giống như một trận mưa hoa đào đang bay tới tấp vậy.
Cùng với vô số cánh hoa đang rơi rụng trong không trung tạo thành một quỹ đạo vòng tròn, một thân dây leo đang bắt đầu hình thành, tầng tầng lớp lớp, trùng trùng điệp điệp. Đám dây leo ngưng kết và quấn quít vào nhau tạo thành một thế trận trên không trung. Ở những nơi nó vươn tới, không khí lập tức bị ngưng tụ lại, mọi sức mạnh cũng đông cứng, sức sống cũng bị vùi dập.
Đây là chiêu thức sát thủ mạnh nhất của hệ cỏ cây. Chúng có thể làm cho sức sống ngập tràn mà cũng có thể rút đi mọi sự sống.
Bị vây khốn trong thế trận khổng lồ của Tiểu Thực, trong mắt mỹ nhân ngư mặt sẹo hiện lên những luồng sát khí dày đặc. Hắn vung tay lên và chắp lại trong không trung.
“Hỏa thiêu tứ hải!” Một tiếng rống to trầm ổn vang lên, từ trên cao lại trút xuống một ngọn lửa. Ngọn lửa lập tức lao về phía thế trận ngưng kết không gian của Tiểu Thực mà đốt.
Ngọn lửa phừng phừng bốc cao, gió nóng phả ra khắp tứ phương.
“Ầm…” Ánh lửa chói mắt phát ra những tiếng va chạm ồn ào.
Đám phạm nhân trong luyện ngục đã bị làm cho hoa mắt váng đầu, sự hưng phấn của bọn họ đã vượt quá giới hạn và có vẻ đang bắt đầu tiến vào trạng thái cuồng loạn.
“Đại hoa, diệt Ba Ngân đi…”
“Bạch Sa, thịt con sư tử đó đi…”
“A a, giết chết Phong Vân đi, giết, giết…”
Trong luyện ngục vang lên những tiếng la hét đinh tai nhức óc. Một luyện ngục vốn đã tanh máu điên cuồng giờ lại càng thêm khát máu và cuồng điên.
“Ầm…” Một tiếng va chạm mãnh liệt vang lên.
Kiếm của Phong Vân đang kề ngang cổ của Hải Long, mà móng vuốt của Hải Long cũng đã chụp lên đỉnh đầu Phong Vân. Linh lực vô hình xung quanh hai người phả ra cuồn cuộn, không gian xung quanh cũng bị phá vụn cả rồi. Mặt đất dưới chân hai người đã nứt toác và những khe rãnh chằng chịt còn dày đặc hơn cả cao nguyên hoàng thổ.
Một tấm màn tơ nhện màu đen chụp lên Hải Long to lớn. Cự long ở đằng sau liền giương nanh múa vuốt rít gào uốn lượn. Tấm tơ nhện màu đen lập tức tan rã.
“Với chiêu số của ngươi mà muốn đánh bại được ta thì còn chưa đủ đâu.” Một giọng nói khí phách và vô cùng kiêu ngạo vang lên trong không gian. Đó là ngữ khí cuồng vọng của Hải Long.
“Vậy ư?” Ngay sau đó, câu trả lời không chứa bất kỳ cảm xúc dao động nào liền vang lên, đó là câu trả lời nhẹ nhàng của Phong Vân.
“Tốc chiến tốc thắng!” Sau khi ném ra một câu lạnh như băng, Phong Vân bỗng hướng về phía Tiểu Thực và sư tử Hoàng Kim rồi trầm giọng thét to một tiếng.
Tiếp đó, Phong Vân nhanh như chớp lùi lại phía sau.
“Được!” Cùng lúc đó, sư tử Hoàng Kim cũng xoay người lùi lại.
Mà trong nháy mắt này, Tiểu Thực đã mãnh liệt bay lên, đám cành lá cũng vươn ra hướng về phía Hải Long và Bạch Sa mà trói chặt lại.
“Chỉ bằng này thôi sao?” Hải Long và Bạch Sa đồng thời thét to một tiếng, trong ngữ khí của hai người chứa đầy sự cuồng vọng và khinh thường dành cho Phong Vân.
Phong Vân di động một cái, đám cành lá lại ùn ùn kéo đến. Trong nháy mắt, Hải Long, Bạch Sa và Ba Ngân đều bị trói chặt lại.
Nhưng mà, đám phạm nhân trong luyện ngục không kẻ nào là không biết rõ dùng lá cây để trói tam đại vương giả kia lại cũng chẳng có bất cứ tác dụng gì.
Thân hình của Phong Vân hiện ra trên khoảng không. Ở ngay dưới chân nàng là đóa hoa vĩ đại của Tiểu Thực. Sư tử Hoàng Kim cũng vọt lên và phòng vệ phía bên phải của Phong Vân.
Tay Phong Vân bỗng rung lên, thanh kiếm linh lực màu đen lập tức biến mất vào hư không. Phong Vân lạnh lùng nhìn tam đại vương giả ở phía đối diện đã sắp phá tan đống cành lá mà thoát ra ngoài.
Phong Vân chậm rãi vươn tay phải ra hướng về phía tam đại vương giả, đôi môi đỏ thắm và lạnh băng của nàng phun ra hai chữ lãnh khốc, “Cướp đoạt!”
Cướp đoạt, cướp đoạt hết thảy linh lực của đối phương, cướp đoạt tất cả sở trưởng võ học của đối thủ, đây chính là sở trường đặc biệt của Phong Vân, là tuyệt chiêu sát thủ đã lâu không dùng đến của nàng.
Nước biển khẽ lay động. Một luồng năng lượng kỳ lạ mà cường đại và vượt quá dự đoán của tam đại vương giả lập tức bao phủ lên cả người bọn họ. Nguồn sức mạnh này không phải là đòn tấn công mà vượt quá cả sự tấn công. Sức mạnh của bọn họ đang bị Phong Vân hút lấy, sự cường đại của bọn họ đang bị cướp đoạt.
Cái này… Cái này… Tam đại vương giả lần đầu tiên biến sắc.
“Chiêu này là chiêu gì vậy?” Li Giang đứng trên đỉnh luyện ngục cũng đồng thời biến sắc mặt.
Cướp đoạt, cướp đoạt linh lực của đối phương, đoạt đi linh khí của người khác, võ công này… Sao hắn chưa từng được nghe nói đến? Đáng sợ, đáng sợ thật!
Á Phi đứng bên cạnh cũng vô cùng kinh ngạc. Hắn chưa từng thấy Phong Vân sử dụng chiêu này bao giờ. Ở đại lục Ảo Ảnh này chưa từng có loại sức mạnh như vậy.
Đám Hỏa Phượng Á Lê đứng xung quanh cũng nhất tề khiếp sợ không nói nên lời. Chiêu thức này…
Gió lạnh tiếp tục gào rít. Cả luyện ngục trong nháy mắt chìm trong tĩnh lặng. Tất cả đám phạm nhân đều trợn mắt há mồm nhìn Phong Vân, nhìn cô gái lạnh băng vô tình có mái tóc đen đang tung bay trong gió… Đây là năng lực gì vậy?
Khí lạnh bay lên, Phong Vân một mình một chốn, vô cùng thoải mái, giống như thế gian này chỉ còn lại độc một mình nàng, ngoài ra không còn bất cứ cản trở nào khác.