Rời khỏi phòng học, Phong Vân trực tiếp đi đến chỗ ở của Hách Liên Phong Vũ .
“- Nhị tỷ, vì sao muốn ta ở nơi này?”
Đứng ở một gian phòng ở độc lập , Phong Vân nhíu mày hỏi. Trong phòng chỉ có một chiếc giường, Mộc Hoàng đứng bên cạnh mặt đen xì nhìn ngó xung quanh gian phòng .
Học viện Lai Nhân không phải rất có tiền sao? Tại sao nàng cùng Mộc Hoàng lại phải ở chung một gian phòng?
-“ Ngươi có bản lĩnh thì tự mình đi xin một gian phòng đi .” Phong Vũ đột nhiên ném cho Phong Vân một cái nhìn tựa như nhìn một kẻ ngu ngốc.
Phong Vân vốn là đi cửa sau, không phải quang minh chính đại thi được vào học viện. Nếu không phải có nàng ra tay , không nói đến cái gian phòng này , có khi ở cái túp lều đã là may mắn lắm rồi .
Phải biết rằng, ở nơi này, tài năng cùng đãi ngộ là có quan hệ trực tiếp. ở đây, ngươi là hoàng thân quốc thích mà không có năng lực, vậy thì xin lỗi, ngươi là hoàng thân quốc thích gì thì ai quan tâm chứ , cũng vô dụng thôi .
Phong Vân nhìn trời ngó đất, im lặng, không nói gì. Mặt mộc hoàng thì càng ngày càng lạnh.
-“ Các ngươi dù sao cũng là vợ chồng, có cái gì phải lo lắng? ta không ghét bỏ các ngươi thì chớ, các ngươi còn dám ghét bỏ ta.” Phong Vũ thì thầm oán hận hai tiếng .
-“ Thôi quyết định như vậy đi. Phòng của ta ở bên cạnh. Hôm nay các ngươi nghỉ ngơi cho tốt, công việc hết thảy đã có ta lo liệu. Ngày mai, các ngươi chuẩn bị tiếp chiêu đi.”
Nói xong, Phong Vũ hướng Phong Vân cùng Mộc Hoàng vẫy tay ,
xoay người ra khỏi phòng.
Mới bước được hai bước, Phong Vũ đột ngột quay đầu, vẻ mặt ái muội nói:
-“ Buổi tối nhớ nhỏ giọng, không cho phép quấy rầy đến ta. Còn có, bây giờ tốt nhất không cần có đứa nhỏ a .” Dứt lời nhanh chóng đóng cửa bỏ chạy lấy người, để lại trong phòng hai người vẻ mặt đen sì.
Hừ, với ai thì với chứ sẽ không bao giờ cùng với hắn[nàng] sinh đứa nhỏ, Phong Vân cùng Mộc Hoàng không hẹn mà vô cùng ăn ý nhìn cửa phòng liếc mắt một cái.
-“ Ngủ, Mộc Mộc trải giường chiếu”. Lặn lội một quãng đường xa, Phong Vân đã sớm mêt mỏi, Phong Vũ vừa đi là lập tức nhào vào giường nhưng vẫn không quên hô một câu. Ở Hách Liên Vương công phủ, buổi tối nào nàng cũng hô một câu như vậy cho hạ nhân nghe.
Vừa nghe thấy lời này , lại thấy Phong Vân đã nằm ườn ở trên giường , cơn tức giận của Mộc Hoàng liền vọt lên cao . Xem ra nàng là có gan to dám coi hắn thành tức phụ . Cư nhiên dám hô kêu thiên kinh địa nghĩa như vậy. Hảo , Hảo ! Ở Á Sắt, hắn phải nhẫn, dù sao cũng là ở công phủ, không thể nói được gì . Hiện tại đến Lai Nhân, nếu hắn lại tiếp tục nhẫn nàng thì hắn sẽ không phải là Mộc Hoàng.