Yến Thiên Y gật đầu :
- Phải có định lực vững chắc, lão đệ. Nhiều khi mình thất bại, chẳng phải vì quá bất lực, mà chính là định lực thiếu kém, rồi thành ra để lộ sơ hở, đối phương chụp lấy mà khai thác liền.
Tùng Triệu tặc lưỡi :
- Đại hiệp thản nhiên quá, tiểu nhân cố ý quan sát, nhưng chẳng thấy một điểm gì nơi đại hiệp, khả dĩ nghi ngờ...
Yến Thiên Y lắc đầu :
- Lão đệ chưa vượt mức tầm thường, nếu nhìn thấu tâm tư của tại hạ, thì tại hạ làm sao qua mắt nổi hạng phi thường!
Chàng đứng lên, đi tới đi lui trong phòng mấy lượt, đoạn hỏi :
- Người trong phủ hiện tại đối với việc thất tung của Lạc Chí Ngang như thế nào? Có ai nghi ngờ chi chăng?
Tùng Triệu đáp :
- Chưa ai lưu ý đến sự vắng mặt của hắn, bởi bình thường thì hắn hay xuất ngoại như thế, hai ba hôm mới trở về nhà. Tuy nhiên, nếu biến cố cứ phát sanh dồn dập, thì người ta phải nghĩ đến hắn sớm hơn, nghĩ đến là người ta đi tìm.
Dừng một chút, hắn tiếp :
- Sự thất tung của Lạc Chí Ngang, người ta phát hiện sớm hay muộn, điều đó có quan hệ chăng, đại hiệp?
Yến Thiên Y lắc đầu :
- Không! Điều cần thiết là phải làm sao cho chính họ phát hiện ra, họ phát hiện là họ phải hoang mang, càng hoang mang họ càng cố kỵ Thanh Long xã, họ sẽ thấy Thanh Long xã lợi hại hơn chỗ tưởng của họ.
Tùng Triệu hỏi :
- Nếu Lạc Mộ Hàn cứng rắn, không chịu thương lượng thì đại hiệp sẽ dành cho Lạc Chí Ngang số phận nào? Tha? Quản thúc vĩnh viễn! Gây tàn phế?
Yến Thiên Y đáp :
- Tại hạ chưa nghĩ đến trường hợp đó, có điều tại hạ dám nói trước là không giết hắn đâu.
Cả hai đàm luận với nhau một lúc nữa, rồi Tùng Triệu cáo từ.
Vào Đại Sum phủ mới mấy hôm, Yến Thiên Y đã làm được hai việc.
Việc thứ nhất, chế phục Lạc Chí Ngang, đưa đi an trí một nơi.
Việc thứ hai, hạ sát Lý Tử Kỳ và Sử Viêm Vượng, làm dao động lực lượng liên minh của Lạc Mộ Hàn.
Giờ đây, chàng đang dự bị làm việc thứ ba, ám sát hai nhân vật trong Kim Cương hội.
Không ai dám hành động dồn dập như chàng, bởi đáng lý ra, người ta phải đình hoãn lại mọi bạo động, ít nhất trong vài hôm, để cho bọn cao thủ trong Đại Sum phủ lơi đi phần nào cảnh giác, nhưng chàng thì chủ trương tốc chiến tốc thắng, dù biết rằng làm như vậy là nguy hiểm.
Tùng Triệu đi một lúc lâu, chàng liền thay đổi y phục dạ hành, toàn thân phủ một màu đen, hông cài đoản kiếm, nhẹ nhàng mở cửa, lách mình ngóng trước trông sau, đoạn khép cửa lại, cài then kỹ, rồi men theo bóng tối, tiến về phía Tây Viên.
Phải khó khăn lắm chàng mới lọt qua các trạm canh và tránh né bọn tuần phòng.
Dĩ nhiên, đêm nay người ta canh gác cực kỳ nghiêm mật, chẳng những nhân thủ tăng, mà địa điểm cũng tăng.
Cạnh Tây Viên, có ba dãy tịnh xá, dãy cuối gồm bảy gian, Đơn Đảnh Hồng Mạnh Hạo một mình chiếm gian cuối.
Yến Thiên Y chờ cho đám tuần phòng đi qua rồi, bước đến cửa sổ, lấy mũi kiếm rọc qua kẽ, vít then cài.
Then bật ra, chàng đẩy cánh cửa, nhảy vào trong.
Trong phòng, đèn tắt, bóng tối dày dặc. Người trong phòng dù đã ngủ, song thức dậy rất nhanh.
Một âm thanh trầm lạnh đón tiếp chàng :
- Ai?
Yến Thiên Y gật đầu, ra vẻ tán thưởng cảnh giác cực nhạy của đối tượng.
Chàng không đáp, lấy mồi lửa trong mình ra, bật lên, bước tới cạnh bàn, đốt ngọn nến.
Sau đó, chàng quay mình lại.
Người trong phòng đã bước xuống giường, đứng nguyên tại đó, nhìn chàng.
Chàng nhìn lại.
Đối tượng có khuôn mặt vuông, tai lớn, làn da trắng mỏng, thể cách cao sang, đáng lẽ y phải là một vị quan to, hay một đại phú thương, hưởng quyền, hưởng lợi, hơn là một tay sát nhân không chớp mắt trong hắc đạo.
Y bình tĩnh lạ lùng, trong trường hợp đó mà y không hề khẩn trương, kể ra cũng là tay đáo để.
Cửa sổ đã được Yến Thiên Y đóng lại sau khi vào, hiện tại họ quan sát nhau và đồng phát hiện là đối tượng có ánh mắt của những kẻ luyện công phu đến mức siêu thần nhập hóa.
Tịch mịch! Trong phòng thật yên tịnh, họ nghe rõ hơi thở của nhau, hơi thở bình thường, không dập dồn, không nặng nề, điều này chứng tỏ họ trấn định tâm thần, vững như núi.
Mạnh Hạo chân không, tay vòng ngang hông, nơi đó có vật gì cộm cộm, nhô áo lên.
Một lúc lâu, Mạnh Hạo cất tiếng trước :
- Các hạ là ai?
Yến Thiên Y trầm giọng đáp :
- Hỏi như thế là thừa, mà thừa thì mất thì giờ.
Lộ vẻ tàn khốc, Mạnh Hạo tiếp :
- Hiện tại, không phải thời khắc khách đến viếng thăm, bằng hữu chọn lúc này mà đến thì hẳn là đến với ý không lành rồi. Huống chi lối vào phòng lại đặc biệt quá! Thế bằng hữu định chơi bạo?
Yến Thiên Y gật đầu :
- Đúng vậy, Mạnh Hạo!
Điểm một nụ cười, Mạnh Hạo hỏi :
- Bằng hữu biết tại hạ?
Yến Thiên Y điềm nhiên :
- Có biết, mới tìm đúng người mà đến chứ!
Mạnh Hạo tiếp :
- Vụ án xảy ra sáng sớm hôm nay tại Tây Viên, có phải bằng hữu gây nên chăng?
Yến Thiên Y gật đầu :
- Chính tại hạ.
Mạnh Hạo lạnh lùng :
- Thân pháp và thủ pháp khá lắm!
Yến Thiên Y bĩu môi :
- Quá khen!
Nhìn Yến Thiên Y thêm một chút nữa, Mạnh Hạo hỏi :
- Trong giờ phút này, bằng hữu đến đây, hẳn là muốn tái diễn cái cảnh sáng sớm hôm nay?
Yến Thiên Y điểm một nụ cười, dù rằng Mạnh Hạo không thể thấy nụ cười dưới lớp vải bao mặt :
- Đối với bằng hữu, nói gì chẳng hơn nói thật. Quả vậy, tại hạ đến đây với ý định đó!
Mạnh Hạo mỉm cười :
- Tại hạ là Mạnh Hạo, chứ không phải Sử Viêm Vượng, hay Lý Tử Kỳ. Chỉ sợ bằng hữu gặp khó khăn thôi!
Yến Thiên Y gật đầu :
- Tại hạ hiểu, các hạ cao cường hơn hai vị ấy, tài nghệ của các hạ vượt xa họ đến mấy bực.
Mạnh Hạo tiếp :
- Đã biết vậy mà bằng hữu còn đến? Nghĩa là bằng hữu tin chắc thành công?
Yến Thiên Y gật gù :
- Tại hạ thì tin, song bằng hữu hoài nghi thì sao? Cho nên, mình phải thử sức với nhau một phen đó, bằng hữu!
Mạnh Hạo cười dài :
- Chỉ sợ bằng hữu lại khoác cái số phận của họ Sử và họ Lý đó thôi. Thử sức với tại hạ, là mạo hiểm đó, bằng hữu đừng chơi ngông mà thiệt hại.
Yến Thiên Y thản nhiên thốt :
- Con kiến còn muốn sống, huống chi con người? Tại hạ tin chắc là mình không thể chết, nên mới ung dung đến đây chứ, tội gì dẫn xác đi nạp cho quỷ vô thường một cách ngu xuẫn. Ngoài ra, tại hạ thừa hiểu, kẻ nào trêu vào tay bằng hữu là kẻ đó cầm như tàn đời, bởi bằng hữu là con người khát máu, có dịp khơi dòng máu đỏ là chẳng hề bỏ qua, dung tha cho bất kỳ ai!
Mạnh Hạo gật đầu :
- Tại hạ có thói quen đó mất rồi, chắc chắn là phải giữ thói quen tàn khốc đó đến hơi thở cuối cùng.
Yến Thiên Y gật đầu :
- Hơi thở cuối cùng của bằng hữu, nhất định là đêm nay phát hắt ra, và thói quen tàn khốc đó cũng chấm dứt luôn vĩnh viễn.
Mạnh Hạo tặc lưỡi :
- Ngông cỡ bằng hữu, kể như cực độ! Đáng thương hại quá đi thôi!
Y hỏi :
- Chủ ý của bằng hữu như thế nào, trước khi đến đây?
Yến Thiên Y buông gọn :
- Giết bằng hữu.
Mạnh Hạo chớp mắt :
- Hận gì? Cừu gì?
Yến Thiên Y lắc đầu :
- Cần gì những thứ đó?
Mạnh Hạo lại chớp mắt :
- Tại hạ có đắc tội gì với bằng hữu bao giờ đâu? Tại hạ cũng không chạm đến thân nhân, bằng hữu của các hạ? Thì cái lý do giết người như thế nào?
Yến Thiên Y đáp :
- Bằng hữu chọn sai đường đi. Bằng hữu chọn sai người để tiếp trợ.
Mạnh Hạo giật mình, kêu khẽ :
- Bằng hữu là người của Thanh Long xã? Bằng hữu là...
Động tác của Yến Thiên Y nhanh như điện chớp, Mạnh Hạo chưa dứt câu, thép kiếm ngời lên liền.
Mạnh Hạo vừa tràn mình né tránh, thì chàng đã tung đủ bảy mươi chín đường kiếm. Ánh kiếm bao quanh mình Mạnh Hạo từ trên đầu phủ xuống, từ bốn phía cuốn vào.
Mạnh Hạo quả là tay khá, trong vùng kiếm ảnh, lách qua tràn lại, thoạt hụp mình, thoạt vút bổng lên không.
Nhưng, y xê dịch đến đâu, là vầng kiếm ảnh theo đến đó.
Dĩ nhiên, y đã sử dụng đến vũ khí, đối phó với thanh đoản kiếm của Yến Thiên Y.
Vũ khí của y là đôi dùi, một đầu nhọn, một đầu có cột một đường dây, đầu dây có thòng lọng, tiện đâm thì đâm, tiện giật thì giật.
Đôi dùi mang tên là Phi Hồn trảo, tuy gọi là trảo song chẳng có móng vuốt chi cả.
Song phương ác đấu với nhau một lúc, Yến Thiên Y quyết thắng, nên không lùi, dù đối tượng chống trả mãnh liệt.
Chàng luôn bám sát Mạnh Hạo, càng phút càng vào gần, cuối cùng chàng phóng sang một đường kiếm trúng trán Mạnh Hạo.
Máu phun ra, nhuộm đỏ vùng trán, máu chảy ròng ròng xuống mặt, xuống ngực áo.
Vết thương không trí mạng, y lùi nhanh nhưng vẫn còn đứng vững như thường.
Quắc đôi mắt đỏ ngầu nhìn trừng trừng Yến Thiên Y như muốn ăn tươi nuốt sống chàng, không đợi Yến Thiên Y lướt tới, y vung đôi Phi Hồn trảo tiến lên, quật khởi thế công.
Dùng toàn công lực, y quăng trọn thân hình tới, như một hòn núi trốc gốc lao đi, dù cho đôi trảo có hụt đích, thì thân hình đó cũng đè bẹp đối tượng.
Nhưng, thân hình vừa bay được nửa đà, bỗng y nghe lạnh ở bụng.
Mũi kiếm của đối phương đã thọc trúng chỗ đó, kiếm thọc qua, y bay lại, kiếm và người cùng lao mạnh, ngược chiều, kiếm đâm thủng bụng y, trổ ra sau lưng khỏi cần Yến Thiên Y phải dùng nhiều sức.
Kiếm thọc thủng bụng nhanh quá, y không nghe đau, song cảm thấy khí lực tiêu tan, thế công trở thành vô hiệu.
Rồi y rơi xuống như quả mít sứt cùi.
Đồng thời gian, y thấy tối tăm mặt mày.
Màn đêm đã buông trước mắt y, buông vĩnh viễn, y không còn trông thấy thế gian mà y đang sống.
Y đã sang bên kia thế giới rồi.
Yến Thiên Y nhẹ nhàng xách Mạnh Hạo đặt lên giường, nhìn thi thể y một chút, lắc đầu thở dài, lẩm nhẩm :
- Ngươi chọn sai con đường đi, nên phải gặp tử thần sớm! Lỗi tại ngươi, hãy nhận lấy số phận, đừng oán tránh ta!
Đảo mắt nhìn quanh gian phòng, xem có lưu lại dấu vết gì giúp đối phương truy ra thân phận chàng, chàng thổi tắt ngọn nến, mở cửa bước ra.
Chàng tiến đến dãy tịnh xá thứ hai, trong dãy này, có một gian dành cho Hoàng Đơn, vị Phó hội chủ Kim Cương hội.
Đèn trong phòng của Hoàng Đơn còn cháy, ánh đèn rạng sáng mờ mờ qua lớp giấy bồi của khung cửa sổ.
Đèn còn cháy, là Hoàng Đơn hoặc chưa ngủ, dù đêm đã khuya, hoặc y vừa giật mình tỉnh giấc.
Hoàng Đơn thức!
Y thức là Yến Thiên Y không thể áp dụng phương pháp cũ, phương pháp đối phó với Mạnh Hạo.
Chàng do dự. Nên tiếp tục hành động hay phải hoãn lại một ngày khác?
Chàng cần phải quyết định gấp, bởi đêm sắp tàn rồi.
Nhưng nghĩ mãi mà chưa có một chủ ý nào, bỗng chàng nhìn ra phía trước. Từ nơi một gian nhà, có tiếng mở cửa vọng đến tai chàng, rồi hai người từ bên trong bước ra, sóng vai nhau mà đi.
Gian nhà đó, là gian dành cho Hoàng Đơn.
Và trong hai người bước ra, có luôn Hoàng Đơn.
Yến Thiên Y lấy làm lạ, tự hỏi ngày chưa đến tại sao Hoàng Đơn thức quá sớm và đi đâu trong giờ này.
Chàng nom theo liền.
Hoàng Đơn và người nào đó đi được trăm bước, đến một khoảng đất trống, cạnh Tây Viên.
Trên khoảng đất trống, có đủ những dụng cụ luyện võ, hẳn là nơi Đại Sum phủ dành cho thuộc hạ luyện võ hằng ngày.
Hai người dừng chân tại khoảng đất trống.
Thoạt tiên, họ bắt đầu hô hấp, qua một lúc, họ tách nhau ra, đứng cách nhau độ trượng, mặt đối mặt, họ biểu diễn chiêu thức.
Đêm xuống nhanh quá, sương sớm buông nhiều, nhuộm màu bàng bạc do vầng đông còn ẩn khuất dưới chân trời, phóng lên như dọ thám trần gian trước khi chường mặt để hoàn thành chu kỳ sáu khắc.
Yến Thiên Y thu hình trong đống cành khô, ban đêm thì có thể ẩn nấp tại đó, chứ ban ngày thì dù con mèo nằm khoanh bên trong, người ta cũng phát hiện dễ dàng.
Khổ cái, là chung quanh chẳng còn nơi nào nấp được, thành thử chàng miễn cưỡng chui vào đó.
Ngoài khoảng trống, hai người biểu diễn chiêu thức một lúc, rồi dần dần xáp lại gần nhau, cuối cùng thì họ quyện vào nhau, không còn phân biệt người này với người kia nữa.
Họ kết hợp thành một khối, rồi cái khối đó hoặc xoay vần vần, hoặc tung lên, đáp xuống, dù chuyển tả, tràn hữu, vọt tới, thụt lui, luôn luôn họ xoắn tít với nhau không rời.
Thủ pháp của họ từ chậm biến nhanh, sau cùng thì quá nhanh, như điện chớp.
Thì ra, họ đang tập dượt với nhau, như hầu hết con nhà võ mỗi sáng sớm tinh sương đều tập luyện, vừa giữ gân cốt dẻo dai, cứng rắn, vừa ôn nhuần các môn đã học.
Đáng khen cho hai vị này, dù tuổi hơi cao, dù có danh lớn trên giang hồ, họ vẫn không chểnh mảng ôn tập công phu.
Phải, họ là những tay hữu danh trên giang hồ, vì Thiết Quân Tử Hoàng Đơn là vị Phó hội chủ Kim Cương hội, con người đó còn ai không nghe tên tuổi?
Mà người đồng tập dượt với Hoàng Đơn xem ra tài nghệ chẳng kém họ Hoàng lắm. Đương nhiên, y phải có hạng cao trong võ lâm, bất quá, Yến Thiên Y chưa nhận ra là ai vậy thôi.
Bây giờ chàng mới thức ngộ là Hoàng Đơn quả có thực tài, cái tài của y cao hơn chỗ tưởng của chàng nhiều.
Thu thập con người đó, tuy chẳng phải vất vả lắm, nhưng sự việc sẽ khó khăn hơn là đối phó với Mạnh Hạo nhiều.
Tuy nhiên, chàng không thuộc hạng người thấy khó rồi do dự, rồi bỏ qua dự định.
Đã chủ trương tiêu diệt hai tên cao thủ trong Kim Cương hội, thì dù sao chàng cũng phải tiếp tục hành động, chứ không thể dời lại một ngày khác. Mạnh Hạo đã bị sát hại rồi, đối phương sẽ gia tăng phòng bị, trong tương lai chàng sẽ khó có dịp thuận tiện thực hiện mưu đồ.
Nghĩ là làm.
Lập tức, chàng chui ra khỏi chỗ nấp, nhún chân tung mình lên không, vọt xéo tới cục trường, vừa đáp xuống vừa đánh ra một chưởng.
Hoàng Đơn đang mải mê giao đấu với người kia, thấy chàng đáp xuống, đồng thời xuất chưởng tấn công, tự nhiên phải giật mình, nhưng không hề sợ hãi, bởi y nghĩ có lẽ một đồng bọn nào đó, thức sớm như y, ra đây ôn tập công phu, thấy y cùng người kia giao thủ, nổi hứng lên, vào cuộc.
Lách nhanh mình qua một bên, tránh chiêu chưởng, Hoàng Đơn cao giọng hỏi :
- Vị nào vào cuộc đó vậy?
Hụt chiêu đầu, Yến Thiên Y lại nhảy lên, cao hơn ba thước, đồng thời hỏi thay vì đáp :
- Không hoan nghinh sao, lão Hoàng?
Rồi chàng lướt tới, vung chưởng tới tấp, chưởng ảnh lợp không gian, phủ quanh mình Hoàng Đơn.
Hoàng Đơn vừa tránh vừa gắt :
- Đừng! Để cho người ta tập luyện công phu buổi sáng chứ! Phá chi mà ác ôn như vậy?
Người giao thủ trước đó với Hoàng Đơn, đã rút ra khỏi vòng chiến, đứng nhìn vào cuộc, đưa tay lau mồ hôi trên trán, cười thốt :
- Chắc là cái lão tiểu quỷ họ Tư đó, Hoàng phó hội chủ ơi!
Yến Thiên Y càng lúc càng đánh rát, làm cho Hoàng Đơn xính vính, thiếu điều chống trả không nổi.
Yến Thiên Y càng lúc càng đánh già, cuối cùng chàng lại rút đoản kiếm ra, sử dụng luôn.
Người bên ngoài reo cười ha hả tiếp :
- Lão Tư ơi! Ê chề lắm đấy nhé, người ta tay không, sao mình lại dùng kiếm? Bằng hữu hay được hẳn là cười chê ghê lắm!
Nhưng nhận ra đối phương có đấu pháp lạ kỳ, Hoàng Đơn kêu lên :
- Tư Diên Tông! Tư huynh đánh cái chi mà quái dị thế? Những chiêu đó, có khi nào Tư huynh dùng đến đâu? Sao bây giờ lại giở ra?
Yến Thiên Y không đáp, cứ vung kiếm ráo riết.
Một đường sáng lóe lên, Chiếu Nhật đoản kiếm bay sang, rọt tét một vệt nơi đầu vai tả của Hoàng Đơn.
Hoàng Đơn hét :
- Ngươi đùa hay đánh thật đó, họ Tư?
Vì đứng cách xa ca, ngoài một trượng, và sương sớm rơi nhanh, phủ dầy dầy, người bên ngoài không trông thấy rõ ràng Hoàng Đơn thọ thương, cứ tưởng đâu y không thích đùa nên sanh giận, bèn cất tiếng dàn giải :
- Đừng nóng chứ, Hoàng phó hội chủ? Cùng là huynh đệ với nhau, cứ mỗi sáng mà có đông người quây quần tập luyện mới hăng say. Giá như Tư huynh chọc phá mãi, Phó hội chủ không thích, thì nhảy ra ngoài đi, nhường cho huynh đệ.
Nhưng Hoàng Đơn hét :
- Ngươi đùa ác, thì ta phải trả ác, cho ngươi biết tay ta!
Thì ra, người bên ngoài cứ đinh ninh là Tư Diên Tông đang giao đấu với Hoàng Đơn.
Tư Diên Tông là Đường chủ Tiền đường, ngoại hiệu là Hoàng Long Thủ, một nhân vật rất có hạng trong Đại Sum phủ.
Và người ngoài đó, chẳng ai khác hơn là Tào Quảng Toàn, ngoại hiệu Liệt Hỏa Kim Hoàn.
Bên trong, Hoàng Đơn vừa buông dứt câu nói, liền giở ngay tuyệt kỹ ra tấn công.
Tuyệt kỹ của y, Toái Đảnh chưởng pháp, gồm tám thức.
Tào Quảng Toàn lại kêu lên :
- Đừng, Phó hội chủ! Sao lại dùng độc thủ? Rủi ra thì sao?
Hoàng Đơn rít lên :
- Câm cái mỏm của ngươi lại đi! Hắn đâu có phải là Tư...
Trong vầng chưởng ảnh của Hoàng Đơn, Yến Thiên Y lòn qua, tràn lại, thoạt hụp mình, thoạt tung cao, lừa dịp thuận tiện, thọc sang một nhát kiếm.
Mũi kiếm trúng đích, đâm từ dạ dưới của Hoàng Đơn trổ ra sau lưng.
Nhát kiếm đi nhanh, mường tượng đâm thủng bụng y mà y không hay biết. Trúng mũi kiếm đó, dù y có là thánh cũng không sống sót nổi.
Nhưng y không ngã, vì đang ở trong tư thế đứng tấn vững chắc.
Lúc đó, y đang đưa lưng về Tào Quảng Toàn, còn Yến Thiên Y thì rút kiếm ra rồi, lùi lại xa xa, cách hơn trượng.
Cuộc đấu dừng.
Hoàng Đơn bất động.
Tào Quảng Toàn hừ một tiếng gọi :
- Phó hội chủ! Không dượt nữa thì thôi cớ sao lại giận? Làm gì mà lầm lầm, lì lì như thế?
Hoàng Đơn vẫn bất động không đáp.
Tào Quảng Toàn lại hừ một tiếng bước tới, lại gần hơn. Y càng đến gần Hoàng Đơn thì càng xa Yến Thiên Y, đưa lưng về Yến Thiên Y.
Rồi y đưa tay đập nhẹ lên đầu vai của Hoàng Đơn.
Bất giác, y giật mình, nghe bàn tay ươn ướt. Máu! Y sửng sốt.
Song, y càng sửng sốt hơn nữa, là cái đập nhẹ tay lên đầu vai của Hoàng Đơn làm Hoàng Đơn ngã chúi tới, ngã rồi nằm bất động luôn! Y nhìn xuống, thấy máu đóng thành vũng dưới chân Hoàng Đơn.
Biến sắc mặt, y quay đầu lại.
Yến Thiên Y đã mất dạng, chẳng rõ từ lúc nào.
Tĩnh ngộ, y lập tức phóng chân đuổi theo, vừa chạy vừa hét :
- Súc sanh! Ngươi có chạy đàng trời cũng không khỏi tay ta!
Y la hét vang rần, làm kinh động bọn phòng vệ quanh đó, chúng kéo nhau chạy đến rần rần.
Tất cả đều sửng sốt trước cảnh tượng thê thảm.
Họ càng điếng hồn hơn, khi có người kêu la inh ỏi là phát hiện ra Mạnh Hạo đã bị ám sát trong phòng.
Nhưng tất cả chẳng phải là những kẻ bàng quang, sau phút giây kinh hoàng, họ nhớ đến nhiệm vụ, họ cùng hét lên một tiếng vang dội, cùng phóng chân chạy đi, vài ba người một phía, họ chạy đi khắp mọi phía tìm hung thủ.
Hung thủ như cánh chim bồng, vút tận ngàn xanh, như bóng ma theo bóng đêm tàn về âm cảnh, còn lâu lắm họ mới tìm được, nếu có thể tìm được.
Tìm không được hung thủ, thì làm sao biết được lai lịch, thân phận của hung thủ?
Không biết lai lịch hung thủ thì làm sao truy ra động cơ thúc đẩy hung thủ bạo hành?
Xem ra, hung thủ thừa tài chọc trời khuấy nước, vào ra Đại Sum phủ như chỗ không người.
Chính điểm này làm cho nhân thủ trong phủ phải ngán, cho nên tuy chạy đi khắp nơi truy tầm, song một số hy vọng không gặp hung thủ, còn một số khác tự hỏi, giả như gặp rồi, làm cách nào bắt hung thủ đây?
Hay họ lại phải chịu chung số phận của Lý Tử Kỳ, của Sử Viêm Vượng, của Hoàng Đơn, của Mạnh Hạo?
Giờ đây, Kim Cương hội bị tổn hại nhân thủ rồi, họ tình nguyện tham gia cuộc truy tầm, tham gia luôn cuộc canh phòng trong phủ.
Trong ngày đó, Lạc Mộ Hàn liên tiếp mở ba cuộc hội thương cùng quần hùng, song không đi đến kết luận nào khả dĩ ứng phó với tình hình được.
Yến Thiên Y được Tôn Vân Đình sai phái mang tế phẩm đến tịnh xá, chuẩn bị nhập liệm thi thể của hai nạn nhân.
Nhìn hai xác chết, chàng thầm nghĩ, giang hồ là chốn đấu tranh ác liệt hơn mọi giới, hôm qua còn đó, hôm nay đã biến thành ma, thế mà người ta không ngừng tranh đấu, người ta thích chiến hơn hòa!
Chàng tự thán, hôm nay mình mang đồ phúng điếu cho kẻ kia, trong tương lai, ai sẽ mang đồ phúng điếu lại cho chàng?