Yến Thiết Y gật đầu :
- Có hỏi song chi tiết thu thập vừa ít ỏi vừa mù mờ. Trong hai đại hán, một do ta giết, còn một thì không.
Hùng Đạo Nguyên trố mắt :
- Thế ai hạ thủ?
Yến Thiết Y đáp :
- Kẻ thứ ba, thù nhân vô hình của chúng ta. Ta đang lùng y thì các ngươi đến!
Hùng Đạo Nguyên kêu lên :
- Y? Y chạy thoát rồi?
Yến Thiết Y thở dài :
- Ta đến chậm một chút!
Hùng Đạo Nguyên “hừ” một tiếng :
- Tại sao y hạ sát thuộc hạ của y?
- Có lẽ để che giấu điều bí mật chi đó?
Nói xong, Yến Thiết Y lẩm bẩm :
- Gặp nhau mà không chào hỏi? Bạn hữu rất thân nhau? Có việc như vậy sao?
Hùng Đạo Nguyên trố mắt :
- Khôi Thủ nói gì?
Yến Thiết Y hất hất chiếc đầu, hơn là lắc, như để xua đuổi vạn niềm ưu tư đang dồn chiếm khối óc, rồi đứng lên, nắm cánh tay Hùng Đạo Nguyên, rồi nói :
- Chúng ta hãy về Tổng đường rồi sẽ nói chuyện tiếp!
Về tới Tổng đường rồi, chàng lôi y đến chiếc ghế của chàng, ấn y ngồi xuống.
Hùng Đạo Nguyên kinh hãi hấp tấp hỏi :
- Khôi Thủ làm cái gì kỳ thế?
Yến Thiết Y thốt :
- Có manh mối rồi, Đạo Ngươn!
Giọng chàng hơi run run, chứng tỏ niềm súc động đang bốc lên nơi tâm tưởng.
Chàng ấn hay tay xuống hai đầu vai Hùng Đạo Nguyên, nhìn vào mặt y tiếp :
- Hung thủ ẩn nấp trong bóng tối đó, kẻ đối đầu âm thầm âm mưu hại bọn mình đó. Đạo Ngươn, ta như chụp được đầu dây mối nhợ của các vụ án bí mật! Có thể cho rằng, những manh mối này chính xác lắm!
Hùng Đạo Nguyên lộ vẻ mê man, chớp chớp đôi mắt hỏi :
- Thật vậy?
Yến Thiết Y gật đầu :
- Ta đặt nhiều hy vọng vào sự phát hiện đó!
Hùng Đạo Nguyên gấp giọng hỏi :
- Khôi Thủ có thể giải thích cho Đạo Ngươn nghe? Do đâu, Khôi Thủ phát hiện ra manh mối?
Yến Thiết Y đáp :
- Do ngươi!
Hùng Đạo Nguyên kêu lên :
- Do thuộc hạ?
Yến Thiết Y đáp :
- Ngươi có nói với ta, là Châu Thiếu Phàm gặp ngươi lần cuối cùng, đã tỏ ra xa xôi, lạnh nhạt với ngươi. Nhân việc đó, ta suy diễn ra.
Hùng Đạo Nguyên gật đầu :
- Có! Thuộc hạ tường thuật sự tình với Khôi Thủ, ngay trong đêm gian tế đến, toan hành thích Khôi Thủ.
Rồi y cau mày tiếp :
- Nhưng, việc đó có liên quan gì đến các biến cố? Chính trong đêm đó, Khôi Thủ có bảo thuộc hạ là không nên lưu ý đến những cái nhỏ nhặt, bởi biết đâu vì vô tình, hay vì bận lo nghĩ chi đó, mà Châu Thiếu Phàm không trông thấy thuộc hạ. Hoặc giả vì một lý do nào đó, y không tiện thăm hỏi...
Yến Thiết Y gật đầu :
- Lúc ấy, quả ta có nói như vậy. Chẳng qua, đang khi trăm ngàn mối lo âu dồn dập nơi tâm tưởng, ta không kiểm soát được những nhận xét, thành thử ta khuyên dứt ngươi, không nên phiền trách Châu Thiếu Phàm. Nhưng, bây giờ ta mới nghĩ ra...
Hùng Đạo Nguyên hỏi :
- Khôi Thủ nghĩ ra điều gì?
Không đáp vội Yến Thiết Y hỏi :
- Châu Thiếu Phàm đối với ngươi, giao tình như thế nào?
Hùng Đạo Nguyên đáp :
- Trong thời gian trước lần gặp sau cùng, y đối xử với thuộc hạ rất tốt, mỗi lần gặp nhau là tay bắt mặt mừng và lần nào thuộc hạ có dịp công tác tại Tấn Thành, là y như phải ăn uống say sưa với y, cả hai đàm đạo cực tương đắc. Những khi y về Tổng đường trình báo sự việc, là y cũng phải ăn uống với thuộc hạ, không bỏ sót một lần nào!
Yến Thiết Y gật đầu :
- Như vậy, kể cũng là một mối giao tình nồng nhiệt!
Hùng Đạo Nguyên nói :
- Hẳn rồi, Khôi Thủ!
Yến Thiết Y thốt :
- Châu Thiếu Phàm là người cẩn thận, phàm làm việc gì cũng hết sức dè dặt, đoán hại, tìm lợi, cho nên ít khi sơ thất lắm. Chính ta cũng có ấn tượng tốt về y. Bằng vào giao tình của ngươi và y, như ngươi vừa kể, thì chẳng bao giờ y lại lãnh đạm với ngươi như vậy.
Hùng Đạo Nguyên “hừ” một tiếng :
- Tuy nhiên, y đã tỏ thái độ xa lạ với thuộc hạ rồi!
Yến Thiết Y gật đầu :
- Y làm thế cũng là hợp lý!
Hùng Đạo Nguyên kêu lên :
- Hợp lý? Khôi Thủ phán đoán như thế được sao?
Yến Thiết Y cười nhẹ :
- Bởi lẽ, Châu Thiếu Phàm mà ngươi gặp trong lần sau cùng, chẳng phải là Châu Thiếu Phàm.
Hùng Đạo Nguyên bật đứng lên, buộc miệng hỏi :
- Có thể như vậy sao?
Yến Thiết Y xoa xoa hai tay vào nhau, bình tĩnh tiếp :
- Chỉ có cách giải thích đó thôi! Giải thích thái độ bất thường của Châu Thiếu Phàm. Chắc chắn là ngươi đã gặp Châu Thiếu Phàm giả! Nói cách khác, có gian tế đội lốt họ Châu hoạt động tại Tấn Thành!
Hùng Đạo Nguyên trố mắt :
- Hoang đường lắm! Khôi Thủ, thuộc hạ và Châu Thiếu Phàm quen biết nhau từ sáu, bảy năm trước, chứ nào phải mới một sớm một chiều đây? Thuộc hạ khi nào nhìn lầm? Dù cho có kẻ giả mạo họ Châu đi nữa, thuộc hạ cũng nhận ra được sự giả mạo mà? Gương mặt rỗ của y, thuộc hạ còn lạ gì?
Yến Thiết Y lắc đầu :
- Đừng nên lập luận một cách tuyệt đối. Phải biết, kẻ đối đầu với ta rất giỏi thuật cãi sửa dung mạo, y đã giả dạng là Thương Phó Dõng, chính ta đây cũng phải lầm! Y đã giả dạng lão Triệu tại nhà trù, chính ngươi và A Thanh cũng phải lầm! Ngươi lầm được họ Triệu, thì cũng lầm được họ Châu, lầm như thường. Huống chi, gặp nhau rồi, y đi qua, qua luôn, ngươi chỉ thấy thấp thoáng thôi, thì còn nhận định cách quả quyết làm sao được?
Hùng Đạo Nguyên lẩm bẩm :
- Từ đó đến nay, thuộc hạ cứ suy nghĩ mãi, chẳng hiểu tại sao Châu Thiếu Phàm bỗng dưng thay đổi tánh tình như vậy?
Yến Thiết Y tiếp :
- Còn tại sao nữa? Ngươi đã gặp một Châu Thiếu Phàm giả! Một kẻ giả mạo làm sao nhận thức hết những người quen biết với kẻ y giả mạo?
Hùng Đạo Nguyên đâm lo :
- Thế còn Châu Thiếu Phàm chân chánh?
Yến Thiết Y thở dài :
- Khó nói lắm! Ta có thể dự đoán là Châu Thiếu Phàm hiện nay, hung đa kiết thiểu, tình huống của y đáng lo ngại, nếu y còn sống sót!
Hùng Đạo Nguyên đổ mồ hôi lạnh, kêu khổ :
- Trời!
Yến Thiết Y khuyên :
- Mình chưa có tin đích xác về y, thì đừng vội bi quan, Đạo Ngươn. Chúng ta cứ xúc tiến việc truy tầm hung thủ. Báo thù cho kẻ chết, phục hận cho kẻ sống!
Hùng Đạo Nguyên hỏi :
- Có thể đặt giả thuyết, Châu Thiếu Phàm phản bội Thanh Long xã, quay đầu hợp tác với địch chăng?
Yến Thiết Y lắc đầu :
- Lòng người là biển sâu, từ mặt biển, ngươi nhìn thấu chăng? Trên đời này, bất cứ cái gì, lạ đến đâu, cũng có thể xảy ra được. Tuy nhiên, đừng vội đoán!
Hùng Đạo Nguyên thở dài :
- Bị địch uy hiếp, bức bách, lâu ngày chầy tháng, rất có thể y xuôi thuận...
Yến Thiết Y thốt :
- Mình sẽ điều tra!
Hùng Đạo Nguyên thừ người một lúc, đoạn tặc lưỡi :
- Thủ đoạn của địch quả thật huyền ảo!
Yến Thiết Y gật đầu :
- Cái đó, ta cũng phải công nhận!
Hùng Đạo Nguyên lại hỏi :
- Bằng vào việc do thuộc hạ tường thuộc, Khôi Thủ đoán ra?
Yến Thiết Y lắc đầu :
- Không hẳn vậy. Mới đây, ta nghe đại hán bị rắn độc cắn chết đó, nhắc nhở đến Châu Thiếu Phàm tại Tấn Thành. Việc sau nhắc đến việc trước, ta kết hợp lại, mới phát hiện ra manh mối đó.
Hùng Đạo Nguyên hỏi :
- Gã ấy nói gì?
Yến Thiết Y đáp :
- Vỏn vẹn có mấy tiếng: Công Mộc, Tấn Thành Châu Thiếu Phàm! Tấn Thành Châu Thiếu Phàm thì rõ rệt rồi, chúng ta hiểu ngay. Còn Công Mộc là cái gì, ta suy nghĩ nát óc, vẫn chưa biết được!
Hùng Đạo Nguyên thốt :
- Thế này thì mình phải đi Tấn Thành một chuyến rồi đó, Khôi Thủ!
Yến Thiết Y gật đầu :
- Phải! Chắc chắn là phải đi đến đó xem sao!
Hùng Đạo Nguyên hỏi :
- Đi ngay bây giờ?
Yến Thiết Y đáp :
- Đi, dĩ nhiên là phải đi rồi, song không nên vội, cần tránh các việc đập cỏ động rắn. Đối phương đang nghi ngờ ta có khai thác được gì nơi gã đại hán bị độc xà cắn chết, chắc là có đề phòng tại Tấn Thành. Mình đến đó ngay, sẽ trúng chỗ dự đoán của y, biết đâu lại không mắc mưu thêm một lần nữa? Mình nên chờ các lãnh chúa và Âm chấp pháp trở về, cùng nhau thương lượng kỹ, rồi hãy xuất phát chiến dịch Tấn Thành.
Hùng Đạo Nguyên cau mày :
- Nếu mình dần dà, hắn bỏ đi nơi khác thì sao?
Yến Thiết Y mỉm cười :
- Y chưa biết đích xác là mình đã hiểu giả mạo đó, thì khi nào lại bỏ đi nơi khác?
Do đó, ta không muốn đến Tấn Thành gấp. Y đợi, ngày qua ngày, không thấy mình đến, y sẽ hết nghi ngờ, lúc ấy, mình xuất kỳ bất ý xông đến, y sẽ khó trở tay kịp.
Hùng Đạo Nguyên gật đầu :
- Có lý!
Trở lại vấn đề, y hỏi :
- Còn hai tiếng Công Mộc? Công Mộc là cái quái gì?
Yến Thiết Y cười khổ :
- Nếu biết là cái gì, thì mình đã biết ít nhất cũng nửa phần bí mật! Kẻ kia đã nói ra, tất có dụng ý, lúc hắn nói, ta xem hắn có vẻ chân thành lắm. Hắn đang sợ ta hành hạ, thì không khi nào dám nói hoang đường. Chừng như hắn oán hận chủ nhân của hắn, nên quyết tiết lộ sự tình với ta, rất tiếc là hắn không kịp tiết lộ trọn vẹn! Có điều, hai tiếng đó vắn tắt quá, khó hiểu quá!
Bây giờ, Hùng Đạo Nguyên mới trực nhớ là đang ngồi trên chiếc ghế của vị Khôi Thủ.
Y kinh hãi, lật đật đứng lên, ấp úng :
- Tội quá! Thuộc hạ mang tội phạm thượng rồi!
Yến Thiết Y cười nhẹ, khoát tay :
- Chính ta ấn ngươi xuống đó mà, tội lỗi gì đâu mà ngươi đâm hoảng?
Hùng Đạo Nguyên tiếp :
- Thuộc hạ dọn bữa cho Khôi Thủ dùng nhé?
Yến Thiết Y gật đầu :
- Ừ! Bây giờ thì ta nghe đói.
Hôm qua, bọn Đồ Trường Mục, Ưng Thanh Qua và Trang Không Ly trở về.
Tính ra, họ xuất ngoại, vừa đi vừa về, vừa liên lạc với các địa phương công tác, được mười bảy ngày.
Trong vòng mấy hôm cuối cùng, Thanh Long xã đã trùng tu các nơi bị hủy diệt xong hết, hiện tại thì tàn tích của cuộc thảm biến do Song Xà giáo gây ra, đã được xóa tan mất rồi.
Nghe tin báo cáo các lãnh chúa trở về, Yến Thiết Y đến Long Hồn sảnh chờ tiếp kiến họ.
Vừa thấy họ vào, chàng cất tiếng trước :
- Các vị vất vả quá!
Đồ Trường Mục cười khổ, cất tiếng trước :
- Vất vả hơn nữa, cũng chẳng sao, có điều lãnh sứ mạng ra đi mà không làm tròn sứ mạng, cái đó mới đáng trách!
Ưng Thanh Qua tiếp nối :
- Kế dụ địch bất thành. Bọn thuộc hạ nấp tại Hắc Lâm thôn hơn mười hôm, chẳng thấy bóng ma nào léo đến.
Yến Thiết Y điềm nhiên thốt :
- Trước khi các ngươi trở về, ta cũng đã biết vậy rồi. Ta biết, các ngươi xuất hành vô công!
Đồ Trường Mục hỏi :
- Khôi Thủ có cho người theo dõi?
Yến Thiết Y không đáp câu đó, chỉ tiếp :
- Đối phương có mối thù quảng đại đối với Thanh Long xã, y không chỉ nhắm vào một vài nhân viên mà hoạt động của y bao gồm toàn thể bổn Xã. Dù là tại Tổng đường, bất cứ nơi nào, gặp cơ hội thuận tiện là y hạ thủ đoạn, chẳng hạn, vừa rồi, bọn Song Xà giáo kéo nhau đến trả thù, nhưng y cũng chen vào chia phần. Trước kia, ta cứ tưởng là y thuê bọn hung ác, tìm dịp gây bất lợi cho các đệ huynh, bây giờ thì ta thức ngộ ra, chính y tự hành động, và hành động vì cừu hận, chứ chẳng phải tranh giành tài lợi chi cả.