3.
Tôi mất hai ngày để tỉnh dậy và hoạt động bình thường trở lại.
Vì vậy mà tôi nghe kể lại rằng mình đã được những người dân làng sống sót ở xung quanh cứu giúp. Có vẻ cả tôi cùng Samrukh đều được đưa tới đây, nhưng khi vừa nghe được chuyện đó thì tôi lại cảm thấy lo lắng. Đấy chủ yếu là về Điều Răn của cô ta.
“Đừng có mà chữa trị cho tôi.”
Cơ mà đó là tiếng gầm của cô ta phải không nhỉ? Có lẽ vì sinh mạng đang như ngàn cân treo sợi tóc nên cô ta chỉ có thể dốc hết sức để vận động cái miệng của mình.
Những người dân làng đã rất bất ngờ và bối rối, nhưng xem ra họ vẫn làm đúng như lời cô ta. Những người dân làng chất phác đó sẽ không làm trái lời ân nhân của mình, dù cho yêu cầu đó có vô lý đến nhường nào đi nữa. Họ là những Ashavan, là con dân của phe Thiện, thế nên dĩ nhiên là họ đều rất chân thành, nghĩa khí và đáng tôn trọng.
Nhờ được họ giúp đỡ mà tôi mới có thể hồi phục. Tôi cũng đã gửi “giọng nói” của mình đến Lãnh Địa Thánh Vương nên giờ chỉ cần chờ đợi đến khi chúng tôi được đón về.
Song, tôi một lần nữa để mất dấu Magsarion.
Có lẽ hiện tại, tôi nghĩ mình nên tạm hài lòng với việc bản thân đã an toàn thoát khỏi tình thế hiểm nghèo khi đấy.
“A- này bà chị, đây nè đây nè, cho tôi xin một ly cối nữa… hả? Không sao không sao, uống vô rồi khử trùng bụng luôn.”
Samrukh, người vừa vui vẻ chế ra một câu như vậy, đã hoàn toàn bình phục và trông thật phấn chấn. Ở sảnh đại tiệc được dựng lên trong quảng trường giữa làng, cô ta nghênh ngang chiếm trọn chiếc bàn lớn nằm tại trung tâm và ra sức đánh chén không ngừng.
Đúng như lời cô ta nói, “Xong việc là lúc đánh chén”, đây chính là kết quả từ việc cô ta vừa thức dậy đã lập tức hối thúc mọi người xung quanh. Những người dân làng ban đầu còn lo lắng cũng bị kích động bởi tính khí cởi mở Samrukh và rất nhiều người trong số họ chẳng biết từ lúc nào cũng đã đánh mất chính mình. Bản thân họ chắc hẳn cũng rất vui mừng khi được giải thoát khỏi sự đe dọa đến từ tên Ma Tướng [Daeva], nhờ vậy mà bây giờ ta mới có được cảnh tượng nhậu nhẹt tưng bừng thế này.
Thú thật thì tôi cũng không hề ghét bầu không khí như thế này. Với việc hiếm khi nào được thấy cảnh tượng tương tự ở Lãnh Địa Thánh Vương thì thật tuyệt khi tôi có thể cảm nhận niềm vui và hạnh phúc đến từ nhiều người như thế này.
Ở Lãnh Địa Thánh Vương ai ai cũng đều mang khao khát phục thù và nhận thức rõ điều mình phải làm…nó là tòa thành bằng đá dùng lý trí để chất kín lên những nguyên liệu như phẫn nộ, khổ đau. Tuy thanh khiết và tĩnh lặng, nhưng tôi chẳng thể phủ nhận được rằng nơi đó đôi khi thật quá ngột ngạt và cũng hiu quạnh tang tóc. Nếu nghĩ về quá khứ thì việc này cũng khó mà tránh khỏi, nhưng…
Tôi hy vọng tính cách hào sảng của Samrukh sẽ đem đến sự thay đổi nào đó cho bầu không khí ấy trong tương lai. Tuy có lẽ sẽ dẫn tới những màn cãi vã không hồi kết nhưng chẳng phải ở điện đường của các anh hùng cũng có người như vậy sao?
Tuy nhiên, vẫn có thứ mà tôi mong cô ta hạn chế lại. Như hiện tại, cô ta đang phải dùng giáp sắt lấy từ cửa tiệm vũ khí trong làng làm tay chân giả cho mình. Để phòng cho chúng không tự rơi ra, cô ta thản nhiên dùng bu lông để cố định chúng vào da thịt mình. Tôi chỉ mong cô ta dừng làm như vậy vì nó thật quá sức man rợ, chả ai lại đi làm vậy cả, và chẳng phải cũng rất đau sao?
“Ừm, sao vậy Quinn? Mặt tôi có gì à?”
“Không, chỉ là tôi nghĩ cô trông khỏe mạnh thật đấy.”
Samrukh chỉ dùng tay trái, khéo léo thồn hết chỗ thức ăn và rượu vào miệng mình. Như tôi đã đề cập, cánh tay phải của cô ta không thể cử động vì nó chỉ đơn giản là đính phần giáp vào mà thôi, ấy vậy mà cô ta lại dùng nó đánh rầm lên cái bàn và nói “Đây là địa bàn của tôi.” Có lẽ hành động đó của cô ta mang ý cả hai tay mình vẫn cử động bình thường? Hoặc là thế hiện rằng cô ta chẳng gặp chút khó khăn nào cả.
“Cơ mà cô ăn cũng dữ ghê ha. Không ngờ đấy.”
“Tôi thích việc ăn uống. Tuy cơ thể của tôi dù không ăn uống cũng chẳng sao, và tôi cũng không thực sự cảm nhận được hương vị, thế nhưng tôi vẫn có thể tiếp thu được cảm xúc mà người tạo ra chúng gửi gắm bên trong.”
Và vì tôi vốn dĩ được bảo hãy ăn chúng đi, thế nên tôi sẽ lấy làm vinh hạnh mà thưởng thức chúng.
“Mà này Samrukh. Cô đã biết mình cần làm gì sau khi đến Lãnh Địa Thánh Vương chưa? Trước hết chúng ta sẽ diện kiến đức vua và cô sẽ được công nhận là một Chiến Binh [Yazata]. Mong cô khi đó đừng làm những điều thừa thãi.”
“Biết rồi. Cơ mà, cô thật sự định ở lại đây à?”
“Ừm, đó là nhiệm vụ của tôi.”
Mệnh lệnh tôi nhận được từ Thánh Vương bệ hạ là đảm bảo mang Magsarion trở về và nếu gặp phải Ma Tướng [Daeva] trên đường thì hãy tiêu diệt chúng. Nói cách khác, tôi mới chỉ hoàn thành được phân nửa. Trừ khi nhận được lệnh thì tôi vẫn chưa được quyền quay về.
“Magsarion... đúng là tôi chả ưa nổi thằng đó. Đ** có chuyện hắn làm chồng tôi.”
Mặc dù quẳng ra câu bình phẩm tục tĩu cứ như hờn dỗi, nhưng đôi mắt của Samrukh lại trông chẳng hề giống như đang đùa cợt. Xem ra anh ta đã khiến Samrukh chịu đả kích không ít.
“Mà cái khúc cuối ấy, hắn đã làm thế nào vậy ta? Vì bị thổi bay bởi âm thanh và vụ nổ khủng khiếp đó mà tôi chả biết được chút gì. Tôi đã tung toàn lực ra rồi vẫn chẳng thể hạ gục được nó vậy mà hắn…chuyện này thật không thể chấp nhận nổi.”
“Tôi cũng không rõ cụ thể. Cô biết mà, lúc đó tôi cũng bị cuốn đi cũng với cô.”
“Nhưng mà chỉ phỏng đoán thôi cũng không được à? Mà cô ấy nhé, gì mà khi hắn đến sẽ cầm chắc chiến thắng cơ chứ, bộ cặp bồ với nhau à— chả hiểu đào đâu ra cái vụ đó.”
Xem ra nếu là vấn đề liên quan đến lòng tự trọng thì Samrukh sẽ khó mà bỏ qua. Vì đã bị hỏi như vậy rồi nên tôi buộc phải trả lời. Dưới cơ sở giả định, tôi bắt đầu nói theo tuần tự.
“Tôi e rằng đó thứ giống như là bug.”
“Bug?”
“Nó khác với nghĩa gốc là một lỗi kỹ thuật từ việc lợi dụng lỗ hổng trong hệ thống… chẳng hạn như, phải rồi. Xin cô hãy nhìn cái này.”
Tôi với lấy một quả thuộc họ cam quất to bằng lòng bàn tay trong chiếc giỏ để trên bàn, rồi sau đó gắp ra một hạt đậu từ chiếc đĩa trên tay.
“Phước Lành Công Kích [Sām] và Phòng Ngự [Kshatra] giúp cường hóa vật chất của chủ thể. Hay nói theo mặt khái niệm thì là trở lên to hơn và nặng hơn. Cũng như việc quả này có nhiều giá trị dinh dưỡng hơn, ăn cũng no bụng hơn một hạt đậu.”
Sau khi nói vậy, tôi trả chúng về chỗ cũ và trải một tấm khăn giấy ra. Nó có phần ren làm rất đẹp, về phần Samrukh, tôi có thể thấy cô ta đang trưng ra một bộ mặt ngơ ngác.
“Mặt khác, Phi Hành [Fravard] và Dịch Chuyển [Shewatir] thì lại mỏng, nhẹ và nhỏ. Để thoát khỏi định luật vật lý của trọng lực và khoảng cách thì chúng cần phải trở nên bất ổn và không thể xác định. Cô có hiểu như vậy nghĩa là sao không?”
“À ờm, đại khái thì, nói sao đây ta…”
Sau khi gãi gãi đầu bằng tay trái, Samrukh nói như thể ngộ ra.
“Tương thích kém?”
“Đúng vậy.”
Nhóm cường hóa và di động không hề hợp với nhau. Nếu là một thứ to và nặng thì nó sẽ khó mà di chuyển, và nếu nó mỏng và nhẹ thì sẽ rất mong manh.
“Cô cũng đã dùng Công Kích [Sām] và Phi Hành [Fravard] cùng một lúc nên hẳn cũng hiểu, mỗi cái trong số chúng đều gia tăng khả năng của cá nhân người dùng. Thế nhưng xét về mặt cân bằng thì tỷ lệ lại nên là một-một. Kỵ binh thì vẫn thực tế hơn là một khẩu đại bác khó bắn trúng hay máy bay nhẹ chỉ được cái nhanh. Chúng ta về cơ bản cũng làm như vậy.”
“Cái đó thì tôi biết. Thế nhưng chắc chắn hắn ta lúc đó đã…”
“Phải, Magsarion đã dùng bốn Công Kích [Sām] với một Dịch Chuyển Tức Thời [Shewatir]… Đến mức này thì cái sau sẽ chẳng thế hoạt động nổi. Nếu là Phi Hành [Fravard] thì đơn giản là sẽ rơi xuống, nhưng Dịch Chuyển Tức Thời [Shewatir] thì lại hơi khác.”
Tôi gấp đôi tấm khăn giấy lại, cho cô ta thấy cảnh hai mép giấy song song giờ chồng khít lên nhau.
“Đây chính là teleport, một con đường tắt để kết nối hai điểm tách biệt nhau và mặc kệ khoảng cách. Hình dung như việc tạo ra một cái lỗ trong không gian và đi tắt qua đó vậy.”
“Lỗ…tức là?”
Có vẻ Samrukh cũng đã nhận ra vấn đề. Đúng vậy, về mặt khái niệm thì nhóm cường hóa sẽ khiến đối tượng to lên. Và nếu quá to thì nó sẽ không thể chui vừa cái lỗ đó. Vậy khi đó chuyện gì sẽ xảy ra?
“Có lẽ là… nó sẽ bị mất kiểm soát. Từ bây giờ sẽ đều là giả định của tôi. Giả dụ có tồn tại một thuật thức để anh ta xoay sở đi đến đích trong một khoảnh khắc đi nữa thì thứ đó cũng không thể đạt được theo cách bình thường vậy nên tôi sẽ thử một phương pháp khác. Chẳng hạn như tốc độ thuần túy thì sao?”
Nếu ta xét theo góc nhìn về sự vật hiện tượng thì nó là thứ hoàn toàn thất bại với hiệu suất kém. Chắc chắn thời gian cần để di chuyển sẽ chậm hơn.
Song, cho dù vậy thì tốc độ của nó vẫn rất cao. Một vật thể “khổng lồ nặng nề” lao đi trong khi cán nát mọi thứ cản đường.
“Có lẽ kết quả đem lại là một hóa thân của cả sức mạnh lẫn tốc độ, những thứ đáng lẽ chẳng thể kết hợp với nhau. Thế nhưng, cứ tạm cho rằng giả thuyết này là đúng thì nó cũng không phải là thứ có thể bắt chước được. Nào là điều chỉnh mức độ cường hóa, xác định tọa độ dịch chuyển, rồi còn cả những yếu tố khác như độ cân bằng, căn thời điểm thích hợp… để phát huy được sức mạnh và hiệu suất ở mức cao nhất như vậy, tất cả là nhờ trực giác và kinh nghiệm mà Magsarion mới nắm bắt được nhịp thở xuất thần.”
Nói xong, tôi cũng đưa ra kết luận cho luận điểm của mình.
“Anh ta là một người cần cù.”
“Này nhé…”
Samrukh thở dài một cách tinh tế mà chẳng để lộ chút ngạc nhiên hay bực tức nào. Cô ta hếch mắt lên và lấy ngón tay chỉ về phía tôi rồi nói.
“Tôi từng nói là cô lắm lúc chả ăn nhập gì rồi nhể. Vậy để tôi nói lại lần nữa, cô chả ăn nhập cái đếch gì hết. Với lại, nếu mà hắn đột kích với tốc độ cao đến nhường đó thì làm sao mà thằng chả vẫn vô sự được chớ? Không lẽ cái bộ giáp quỷ quái đó còn tích hợp cả kỹ thuật từ dị thứ nguyên à?”
“Chuẩn xác, cô nhạy bén thật đấy.”
Tôi gật đầu, còn Samrukh thì trợn mắt ngơ ngác. Phản ứng ngây ngô đó khiến cho khuôn mặt cô ta trông y như trẻ con, nó cũng bộc lộ nên nét cá tính mà tôi chẳng thể nào ghét nổi ở cô ta.
“Bộ giáp của Magsarion là một tạo tác của Cha tôi. Tôi không rõ chức năng của nó là gì nhưng chắc chắn là không hề tầm thường.”
“…À ra vậy, nói cách khác là anh em của cô nhỉ?”
“Đúng vậy.”
Chuyện tôi là con của một Ma Vương thực ra cũng chẳng phải bí mật hay vấn đề gì to tát. Đã có rất nhiều trường hợp mà cha mẹ và con cái bị chia cắt sang hai phe Thiện Ác, và cái mà họ coi trọng hơn cả vẫn là Chân Ngã [Avesta] chứ chẳng phải thứ duyên mệnh đấy.
Mọi người đều biết tôi thuộc về phe Thiện, nhờ vậy mà tôi không trở thành đối tượng bị búa rìu chỉ trích. Cả hai phe Chiến Binh [Yazata] và Ma Tướng [Daeva] đều đang tranh giành nhau những tạo tác của Cha tôi, tình hình hiện tại là như vậy.
Một thiên tài chế tác mà không một kỹ sư, nhà khoa học hay ma thuật sư nào trên toàn cõi vũ trụ này có thể sánh bằng…đấy chính là một diện mạo khác của cha tôi. Có lẽ ngay lúc này đây thì ông ta vẫn đang tiếp tục rải những tạo tác của mình đi khắp mọi ngã, cũng giống như cách ông ấy tạo ra tôi khi xưa vậy.
Ma Vương – Công Xưởng Hủy Diệt, Vòng Sáng của Điềm Gở - Khavarenah… Một hóa thân của cái ác tuyệt đối, chính vì sở hữu cho mình thứ sức mạnh phi phàm nên ông ta nuốt chửng tất cả trong khi gieo rắc loạn lạc triền miên không điểm dừng – Cha tôi được thế giới biết đến là một tồn tại như vậy.
“Thế, ở Lãnh Địa Thánh Vương còn tạo tác nào khác của Phụ Thân Đại Nhân đây không?”
“Chỉ một số ít. Thông thường thì không thể xử lý được chúng và đều bị phong ấn lại. Dẫu vậy thì cũng không thể để chúng rơi vào tay kẻ địch vậy nên tìm kiếm những tạo tác đó cũng là một nhiệm vụ quan trọng.”
“Hiểu rồi…thế ra đi lượm rác hàng hiệu cũng là công việc của Chiến Binh [Yazata] à?”
Cắn phập vào miếng thịt có nguyên khúc xương ở giữa, Samrukh xem ra chẳng hứng thú gì với chuyện này. Cô ta hẳn cũng nhận thức được rằng dù cho bộ giáp kia cho phép Magsarion thực hiện những hành động điên rồ đi nữa thì cũng chẳng có chuyện nó không ẩn chứa nguy cơ.
Hay đúng hơn, có khả năng cao là anh ta đang âm thầm gánh vác một lời nguyền nào đó. Xét trên khía cạnh đó thì anh ta và Samrukh đều giống nhau.
Cả hai người họ đều chiến đấu trong khi chịu đựng đau đớn. Và thay vì biểu lộ nỗi đau đó ra ngoài thì họ biến chúng thành sức mạnh cho mình. Tóm lại thì chẳng phải hai người họ đều ghét cùng một thứ hay sao?
Thật sự thì tôi không thể hình dung ra nổi viễn cảnh họ trở nên thân thiết với nhau trong tương lai, nhưng tôi nghĩ nếu họ có thể phối hợp tốt với nhau ở mức nào đó thì cũng không tệ chút nào. Vì điều đó cũng giống như là kỳ tích vậy.
“Mà…tôi kể từ giờ cũng mang thân phận như vậy rồi, chắc cũng cần phải hợp tác với nhau. Vậy thì cô giải thích đôi chút về Điều Răn của mình đi, tôi cũng sẽ nói về cái của mình luôn cho.”
“Tôi hiểu rồi. Đó quả thực là một vấn đề quan trọng.”
Chúng tôi đã chính thức trở thành đồng bào của nhau rồi, chia sẻ thông tin không giấu diếm gì nhau cũng là việc nên làm. Mà tôi cũng không ngờ Samrukh lại nói lên lời nghiêm nghị như vậy. Dù sao thì cũng chẳng có lý do gì để từ chối nên tôi sẵn lòng đáp lại.
“Trước tiên là chuyện của tôi nhỉ? Cô hẳn cũng đã biết phần lớn rồi, vậy cứ hỏi điều mà cô muốn rõ thêm.”
“Thế thì, xin cô hãy cho tôi biết tương quan giữa mức độ thương tổn và lượng sức mạnh mà cô có thể tung ra.”
Trước câu hỏi của tôi, Samrukh gật đầu và bắt đầu nói. Cô ta giải thích rất thẳng thắn y như tích cách của mình vậy. Dù sao thì tôi vẫn nắm được ý chính.
Theo như Samrukh nói, nếu tổng lượng thương tổn mà cô nhận phải từ trước đến nay là 100, còn lần này thì—thương tích ở mức mất tay chân sẽ vào khoảng 7 hoặc 8. Khi nhân hai giá trị trước và sau kia lại thì sẽ ra được tổng năng lượng mà cô ta có thể sử dụng, và giới hạn của mỗi đòn là bằng với tổng lượng thương tích mà cô ta từng gánh chịu.
Tóm lại trong trận chiến trước, nó cân bằng ở mức cô ta có thể tung ra tám đòn toàn lực.
Như vậy, trong những trận chiến mà cô ta không bị thương thì sức mạnh này cũng chẳng thể phát huy, và nếu ở mức thương nhẹ thì trạng thái của cô ta cũng chỉ cho phép thực hiện mấy mánh khóe vặt vãnh mà thôi. Đây hoàn toàn giống với những gì tôi đã đoán trước, quả thực là một năng lực sắc bén.
“Thú thực tôi cũng chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu mình sử dụng quá mức nhiên liệu cho phép. Cũng bởi tôi chưa từng thử bao giờ, và đến giờ cũng chưa có lần nào phải khô máu cả.”
“Tức là còn tùy thuộc vào việc cô muốn hay không nhỉ? Điều này khiến tôi lo lắng vì cô giống dạng sẽ chiến đấu mà mặc kệ rủi ro.”
“Này đừng có gọi người ta là con ngốc liều lĩnh chứ. Tôi cũng đâu có muốn chết.”
Cô ta khịt mũi cứ như thể mình vừa bị tổn thương vậy, dù rằng chẳng mấy thuyết phục. Không thể phụ nhận rằng nhờ có Điều Răn của mình đã hiện thực hóa cấu trúc cơ thể dị thường “sống sót dù thường xuyên bị thương” mà khả năng duy trì chiến đấu của cô ta mới cao đến như vậy. Tuy nhiên, cô ta chắc chắn không phải là bất tử.
Tóm lại thì thứ làm tiền đề ở đây không phải là sự chậm trễ, bởi vì khả năng cường hóa của nó phản ứng theo ràng buộc không được nhận chữa trị. Tất nhiên những vết thương vô phương cứu chữa hay những vết thương có chữa trị cũng vô ích vốn dĩ đều là đòn chí tử rồi.[note29367]
Nếu chiếu theo Phước Lành Hồi Phục [Haoma] mà chúng tôi sở hữu thì sẽ là dấu chấm hết một khi đầu hoặc tim bị nghiền nát. Còn đối với người như Samrukh, có lẽ lòng tự trọng và nhiệt huyết mới là thứ cô ta tuyệt đối không thể nhượng bộ, nếu mất đi cả hai thứ đó thì cũng đồng nghĩa sinh mệnh của cô ta sẽ đi đến hồi kết. Chắc hẳn chính cô ta cũng nhận thức được điều đó.
“Thế còn Điều Răn của cô thì sao? Xem chừng cũng tù túng phết nhỉ, mà việc nó phụ thuộc mọi người xung quanh chú ý và xử lý thì tôi cũng biết rồi. Cơ mà bình thường thì? Lúc không có việc gì hết thì cô làm gì?”
“Chắc là mời gọi, và lắng nghe? Như ngay lúc này cũng vậy, tôi dùng ‘giọng nói’ đề truyền đạt lại tình hình và hoàn cảnh của mình ra khắp vũ trụ bao la. Bất cứ ai nhận được ‘giọng nói’ của tôi cũng đều có đủ tư cách trở thành Chiến Binh [Yazata]…phần cũng vì chúng ta đang gặp rắc rối bên khâu hậu cần nên đây cũng là một trong các nhiệm vụ quan trọng của tôi.”
“Thì ra là vậy, cô hỗ trợ tăng cường chiến lực phe ta à? Phải rồi há, tôi có cảm giác là mình cũng từng nghe được giọng của cô rồi. Thật đó, không phải tôi ảo tưởng ra đâu.”
“Tiếc là vì phạm vi quá rộng lớn mà ‘giọng nói’ của tôi hoạt động không được hiệu quả cho lắm. Thế nhưng về phần lắng nghe thì ngược lại, tôi có thể nghe rõ giọng nói của tất cả mọi người.”
Đó là việc tôi vẫn luôn làm kể từ khi chia tay Cha. Tôi lắng nghe những lời nguyện cầu, thấu hiểu những hy vọng, và ghi nhận những kỳ tích mà họ đang kiếm tìm.
“Có vẻ Vohu Manah cũng mang năng lực giống vậy. Nhưng vì tình trạng hiện tại không cho phép ông ấy cố gắng quá sức nên tôi đang hỗ trợ. Nguyện cầu và tiếng gọi cứu giúp…đối với chúng ta thì đó chính là kim chỉ nam để hành động.”
“Ồ, trọng trách ghê gớm phết nhề. Quả không hổ danh tạo tác [con] của Ma Vương [Phụ Thân Đại Nhân].”
“Dù vậy thì việc Chiến Binh [Yazata] có được cử đi hay không vẫn là do Thánh Vương bệ hạ quyết định”
Tôi gượng cười mà lảng đi câu trêu chọc của Samrukh. Thú thật thì khi biết được rằng mình và Tinh Linh đó có cùng một năng lực tôi đã không khỏi bất ngờ, còn hiện tại thì tôi hoàn toàn bình thản chấp nhận sự thật ấy. Vào hai mươi năm trước, Cha ắt hẳn đã đụng độ với Vohu Manah, và có lẽ ông ấy đã lấy ý tưởng từ đó mà tạo ra tôi.
“Ừm, đến đây thì tôi cũng hiểu đại khái rồi. Cơ mà Quinn này, tôi hỏi thêm một câu được không?”
“Cô muốn hỏi gì?”
Tôi đều đã nói hết những điều mà mình định nói thế nên tôi tò mò không biết cô ta muốn hỏi gì. Samrukh sau khi sảng khoái nốc cạn ly cối trong tay mình thì giả giọng trầm thấp mà cất lời.
“Cô, đã vi phạm Điều Răn ngay trước mặt Magsarion đúng không? Như thế là thế nào?”
“….”
“Tại sao cô vẫn chưa bị trừng phạt?”
“Cái đó…”
Tôi lắp bắp trước câu hỏi của cô ta.
Tôi phải làm sao đây. Câu hỏi này quá khó trả lời, hay đúng hơn là tôi không muốn trả lời.
Tôi cứ nghĩ Samrukh là người xuề xòa nên sẽ chẳng để ý vậy mà cô ta lại nhạy bén hơn tôi tưởng rất nhiều.
“Nè, tôi tò mò lắm đó. Chỉ cho tôi đi nà-”
Cô ta xỉn rồi. Bê bối quá đấy. Có lẽ đến ngày mai thì cô ta sẽ quên hết chuyện này, nhưng hiện tại thì cứng đầu hết sức, hành động chẳng khác gì đám say xỉn thường thấy.
Tôi muốn chạy cũng chẳng chạy được, nếu cô ta đã bảo tôi chỉ cho cô ta biết thì tôi cũng đành buộc phải làm vậy…
“Nè mấy chị ơi-, cho em nói chuyện chung với-”
Ngay lúc đó, cùng với một tiếng click, “thứ tự ưu tiên” trong tôi liền thay đổi.
“Hả? Con nhóc nào đây? Giờ bọn chị đang nói chuyện nên phắn ra chỗ khác chơi đi.”
“Ể, nhưng mà…”
“Samrukh, xin đừng hành xử như vậy đối với con nít. —Được đó bé, lại đây mình cùng trò chuyện nào.”
“Thật ạ? Hoan hô!”
Cô bé nở nụ cười tươi rồi nhảy phóc lên đùi tôi thay vì chiếc ghế mà tôi chỉ.
Tuy hơi bất ngờ nhưng tôi không hề có ý trách cứ gì và đỡ cho cô bé khỏi té. Cô bé mang mùi hương dễ chịu của trẻ con và rất dễ thương, nhưng hơn hết thì đây cũng là một ân nhân mà tôi phải đối xử thật tử tế.“Ehehe, em tên là Reiri.”
“Vậy à? Còn chị là Quinn. Reiri bao nhiêu tuổi rồi?”
“Sáu tuổi ạ.”
“Ồ, so với chị lúc sáu tuổi thì em tuyệt vời và đáng khâm phục hơn rất nhiều đó. Cơ mà em thức đến tận giờ này như vậy là không tốt đâu. Xung quanh đây toàn là người lớn xấu tính không à.”
“Không sao. Hôm nay là một ngày trọng đại nên em được đặc cách, cha em bảo vậy đó.”
“Cái, cái quái gì thế này…?”
Hình ảnh một Samrukh mắt chữ a miệng chữ o phản chiến qua bên khóe mắt của tôi, nhưng tôi mặc kệ cô ta. Vì hiện tại tôi đang bận tiếp Reiri rồi.
Cô bé khúc khích vui đùa trên đùi tôi được một lúc thì một người dường như là cha của cô bé đi đến. Trong ý thức của ông ta là sự pha trộn giửa cảm ơn và xin lỗi, cùng với đó là tình yêu dành cho đứa con gái của mình…có lẽ đây chính là hình tượng một người cha bình thường, hoàn toàn chẳng có chút tương đồng với Cha tôi.
“Thành thật thứ lỗi vì đã gây rắc rối cho các vị… Reiri, đừng làm phiền các vị đây nữa.”
“Không phải vậy. Con với chị Quinn là bạn mà. Nhỉ?”
“Ừ. Chị với Reiri là bạn của nhau.”
Tôi nói trong khi vuốt ve đôi má mềm tròn trịa của cô bé, dù vậy thì tôi vẫn nói thêm.
“Đừng làm khó cha em nữa. Hôm nay cũng trễ rồi nên em hãy cùng cha về nhà đi. Rồi ngày mai ta lại trò chuyện tiếp.”
“Thật ạ? Thật sự là ngày mai chị vẫn đến chơi chứ ạ?”
“Ừ, chị hứa. …rồi xuống nào.”
Tôi bế Reiri lên khỏi đùi mình và giao cô bé lại cho cha. Thế nhưng cô bé năng động này lại thoát khỏi tay tôi và ù chạy đi một mình.
“Thật tình…thật vô cùng thứ lỗi vì con bé nghịch ngợm nhà tôi. Tôi sẽ về dạy dỗ lại nên xin hai vị hãy lượng thứ bỏ qua.”
“Không đâu, tôi cũng làm phiền mọi người rồi. Được mọi người giúp đỡ suốt thời gian qua, tôi vô cùng cảm kích.”
“Chuyện đó…xin đừng bận tâm. Chính nhờ ơn hai vị mà vợ tôi chắn hẳn đã có thể siêu thoát.”
Ông ta đột nhiên sa sầm mặt mày sau khi nói vậy. Đồng thời, một luống ý thức sầu muộn truyền qua tôi.
“Không lẽ, vợ ông đã…”
“Ừm…nên xin hai vị đừng bận tâm. Reiri cuối cùng cũng đã nở nụ cười trở lại. Tất cả đều nhờ ơn các vị.”
“Quinnn!
Khi tôi đột nhiên bị gọi tên và quay lại thì thấy được Reiri đang vẫy tay nhìn về phía mình. Tận dụng tối đa cơ thể nhỏ nhắn của mình, cô bé trút hết cảm xúc thuần khiết của mình.
“Chị đẹp lắ-m, em yêu chị-!”
Tuy lúng túng và ngại ngùng nhưng tôi vẫn vẫy tay đáp lại cô bé. Cha cô bé cúi đầu xin lỗi tôi mấy lần rồi cũng đi về phía Reiri, tôi tiếp tục vẫy tay cho đến khi họ hoàn toàn khuất dạng.
“Hô hồ, thì ra là vậy nhỉ-”
…À mà, vẫn còn vụ này nữa.
“Quinn được-, khen đẹp luôn kìa. Còn tôi- sao lại không được- H-ả.”
“Cô dỗi cái gì vậy?”
Dù rằng nhìn từ bên ngoài lẫn thái độ thì Samrukh chẳng giống người thích trẻ con gì cả, vậy mà cô lại đi phàn nàn như vậy. Tính tình của cô ta đúng là phiền toái.
“Hông có gì. Cơ mà cô, được khen như vậy cũng vui ra mặt gớm nhờ. Tôi hơi bị bất ngờ đó."
“Xin lỗi, tôi cũng là phụ nữ. Được khen đẹp thì tất nhiên tôi phải thấy vui rồi.”
“Hê-”
“Cô làm cái mặt đó là ý gì?”
Tuy nói ra thì rất là kỳ quái nhưng từ khi sinh ra thì tâm trí của tôi đã là phụ nữ rồi? Đặc điểm cơ thể cũng vậy, việc tôi là phụ nữ là chẳng cần phải bàn cãi. Tôi phải ứng như vậy là điều rất đỗi bình thường, chẳng có gì lạ hết.
Còn cô ta, cái khuôn mặt kia càng lúc càng trở nên xấu xa. Rõ ràng là cô ta đang có suy nghĩ bất lương trong đầu. Không lẽ cô ta định, khoan đã-
“Alô alô, các đại ca ơi- gái này đang muốn có bạn trai nè-!”
“Sa-Samrukhhh!”
Khi tôi la lên thì đã quá trễ, đám đàn ông sau đó đều tập trung xung quanh bản của chúng tôi.
Có người cao có người thấp có người mập có người gầy có người tóc thưa có người trông thô ráp—muôn hình muôn vẻ những người đàn ông, đàn ông, đàn ông, đàn ông!
“Gái này làm việc ở chỗ tăm tối lắm luôn nên chưa từng được hẹn hò với ai bao giờ hết- trơn. Vậy nên thay cho phần thưởng– không biết các đại ca đây– có thế cho cô ấy trải nghiệm lần đầu được– không nhỉ?”
‘‘‘‘‘Uôôôôôôôôôôôô!’’’’’
Tiếng gầm hoan hô cùng lúc vang lên khắp bốn bề. -Ơ kìa, đó chẳng phải là cha của Reiri sao? Thế này là thế nào hả? Tình cảm ông dành cho vợ bay đâu cả rồi?
Đàn ông…đúng là tệ hại mà!
“Vậy thì một lần là một ngàn Aster nha. Muốn được tỏ tình với Quinn thì mỗi người lần lượt phải đóng phí nhiêu đó. Anh nào tỏ tình ngầu nhất sẽ được quyền hẹn hò với cô ấy! Và đừng lo, gái này tuyệt đối không từ- chối đâu.”
Samrukh…tôi sẽ không tha cho cô đâu. Mọi ngóc ngách trong cơ thể tôi đều khẳng định cô đích thực là ác quỷ.
“Vậy, vậy tôi, Ahmad từ lò rèn sẽ lên trước!”
Và rồi sau đó, tôi bị choáng ngợp trước cơn bão những lời tỏ tình dồn dập tựa như sóng vỗ. Cũng vì họ đều nói lời thật lòng nên cũng không thể làm gì khác ngoài nghiêm túc lắng nghe…
Cái cảnh Samrukh ôm bụng cười nắc nẻ trông thật đáng ghét và khiến tôi tức ghê gớm. Thế nhưng có lẽ lòng biết ơn cùng hảo ý đều đã tê liệt hết rồi nên tôi lại thấy vinh dự…
Dù gì thì tôi cũng chưa từng có kinh nghiệm hẹn hò với ai cả nên tôi quyết định chọn một cậu bé mười tuổi.
Thế rồi Reiri lại lườm tôi với một khuôn mặt đáng sợ. Hể, hóa ra là như vậy à?
Làm phụ nữ cũng chẳng dễ dàng gì…biết bao là điều rắc rối.
4.
Rồi hai ngày lại trôi qua.
Với tư cách là người tiếp quản, tôi buộc phải giao lại Samrukh cho người đến đón, vì vậy tôi dành thời gian để tái thiết lại ngôi làng và giao lưu với người ở đây.
Ngày thứ ba… vẫn như thường lệ, chẳng có ai đến đón cả. Bắt đầu cảm thấy hơi sốt ruột trước tình hình có vẻ chậm trễ, tôi một lần nữa gửi “giọng nói” của mình đến Lãnh Địa Thánh Vương và chờ đợi hồi đáp.
Ngày thứ tư…giờ đây tôi chắc chắn cái cảm giác kỳ lạ này là thật. Trong lúc rảnh rỗi, Samrukh đã đi dạo xung quanh và sau đó quay về nói rằng cô ta không thể ra khỏi khu vực sinh hoạt của dân làng. Đến khi tôi thử thì quả thực đúng như vậy. Khi tôi đi ra ngoài từ phía bắc thì lại thành ra đi xuống phía nam, và nếu tôi đi ra ngoài từ phía tây thì sẽ sang phía đông. Nói cách khác, không gian này đang ở trong một vòng lặp, khu vực xung quanh ngôi làng đã bị phong tỏa.
Tôi chỉ có thể nghĩ ra đây là do một tên Ma Tướng [Daeva] mới gây ra. Dân làng vẫn chưa hay biết gì về vụ việc này và tôi cũng không nói cho họ nhằm tránh gây hỗn loạn. Với việc chẳng biết khi nào sẽ bị tấn công, tôi và Samrukh tăng cường cảnh giới trong khi vẫn giữ vẻ mặt tươi cười để họ không nhận ra.
Đây có lẽ sẽ là một cuộc đua đọ lòng kiên nhẫn, cả về thể xác lẫn tinh thần. Giờ đây cả hai chúng tôi đều đã bị mắc kẹt tại ngôi làng này.
Tình hình vẫn tiếp diễn như vậy cho đến ngày thứ năm…hôm này, bảy ngày kể từ khi chúng tôi đánh bại tên Ma Tướng [Daeva] lúc trước, vụ việc bắt đầu biến chuyển nhanh chóng.
“Này này, đùa nhau đấy à. Cái quái gì thế này?”
Nơi mà chúng tôi hiện đang ở là dinh thự của vị trưởng làng…tuy nó đúng là tòa nhà lớn nhất ở đây, nhưng cũng đâu đến mức khiến người ta đi lạc bên trong. Thêm vào đó, việc Samrukh, người đang đi thẳng về phía trước trên hành lang lại xuất hiện ở phía sau như thế này là điều hết sức phi lý.
Vậy là lần này, đừng nói là làng, ngay cả tòa dinh thự này chúng tôi cũng chẳng thể thoát ra.
“Nguy to…chúng ta bị nhốt rồi ư?”
“E là vậy, tôi có thể dự đoán được hai khả năng.”
Chúng nhốt chúng tôi lại trước để tấn công dân làng.
Hoặc chúng nhốt lại để chuyển bị đòn tiêu diệt chúng tôi.
Đây chỉ đơn giản là chúng sẽ chọn ăn món khoái khẩu trước hay sau mà thôi, và cả hai khả năng đều có thể xảy ra.
Và dù là trường hợp nào đi chăng nữa thì chúng tôi cũng chỉ có một lựa chọn duy nhất.
“Cùng đục thôi, Quinn—tuy thật có lỗi với chủ nhà nhưng chỉ còn nước này.”
“Tuân lệnh. Ta làm thôi.”
Tôi gật đầu và cùng với Samrukh phá vỡ các bức tường để mở đường. Nhưng kế bên hành lang thì lại là một hành lang khác. Bất kể chúng tôi có đi qua bao nhiêu cái thì vẫn chẳng có gì thay đổi.
Chúng tôi thậm chí còn chẳng thể đến được chỗ cửa sổ. Con người ta là vậy, nếu cứ lặp đi lặp lại điều vô ích thì sẽ rất chóng mỏi mệt. Cho dù cơ thể tôi có chịu đựng được đi nữa thì tinh thần cũng sớm trở nên kiệt quệ trước. Điều này đặc biệt đúng với người bộc trực như Samrukh. Trước tình hình chẳng thể tìm thấy lối ra đúng theo nghĩa đen này thì chẳng mấy chốc cô ta sẽ nổi điên mất thôi.
“Aa, chết tiệt— cái ta tức nhất trần đời– chính là cái thể loại khốn nạn này! Đánh nhau thì kiểu gì ta cũng quất hết nên mau mau thò mặt ra đây coi!”
Cho dù cô ta có gào rống thế nào thì cũng chẳng có lời nào đáp lại, tòa dinh thự vẫn cứ lặng im như chốn nghĩa địa. Tôi thử đồng điệu với ý thức của những người ở bên ngoài nhưng cũng vô ích. Đến cả phương diện này tôi cũng hoàn toàn bị nhốt chặt.
Tôi bắt đầu cảm thấy mất bình tĩnh. Cho đến giờ vẫn chưa hề có dấu hiệu tấn công nào về phía chúng tôi, đồng nghĩa rằng khả năng rất cao dân làng mới chính là mục tiêu của phe địch. Tôi không thể lãng phí vô ích thêm giây khác nào nữa.
“Quinn, cô có cách gì không?”
“Hãy quay lại một lần. Nếu chúng ta không thử thay đổi góc nhìn ở đây thì làm gì cũng vô ích.”
“Hở? À, ra là vậy. Đẩy không được thì thử kéo xem sao nhể?”
Nếu đột phá bằng sức mạnh và kỹ thuật đều chẳng đưa ta đến đâu, vậy thì có lẽ việc thoái lui sẽ giúp chúng tôi tìm thấy được gì đó. Tuy thoạt nhìn thì đây là một hành động vòng vo, thế nhưng thực tế thì đây lại thường chính là con đường ngắn nhất.
Lời khuyên khi nãy tôi đưa ra chính là dựa trên phán đoán hết sức bình tĩnh của bản thân, cơ mà kết quả đem về lại là phản tác dụng.
“Giỡn mặt nhau à…giờ làm sao đây?”
Chúng tôi đã quay lại điểm khởi đầu là căn phòng ban nãy của mình, song lần này lại chẳng thể bước nửa bước ra khỏi đây. Tầm hoạt động của chúng tôi đang ngày càng bị thu hẹp. Đầu tiên là khu vực sinh hoạt của ngôi làng, rồi tới dinh thự của trưởng làng và giờ đây chỉ còn lại vẻn vẹn căn phòng này.
Bất kể có đi hay chạy như thế nào thì tôi cũng chẳng thể đến được cửa ra vào, hay thậm chí là chạm vào tay nắm cửa. Hiện tại, căn phòng rộng tầm 10 mét vuông này chính là toàn bộ thế giới của chúng tôi.
Đã như thế này rồi mà chúng tôi còn đi đứng cẩu thả thì lần tới có lẽ sẽ bị nhốt trong nhà vệ sinh hay tủ đồ mất thôi.
Đường cùng rồi…trước tình cảnh hiện tại chúng tôi cũng đành bó tay chịu chết, chỉ có biết tự trách chính mình.
“Tôi xin lỗi… tôi đã quá bất cẩn. Tôi chưa từng nghĩ đến việc chúng ta có thể rơi vào bước đường này.”
“Không phải lỗi cô, đừng bận tâm. Dù gì thì giờ có than thân trách phận cũng chẳng được ích gì.”
Samrukh nói đúng, nhưng vậy thì phải làm thế nào đây? Tôi hoàn toàn chẳng thể tìm thấy bất kỳ yếu tố tích cực nào để thoát khỏi tình cảnh này. Rốt cuộc thì chúng tôi chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài chờ đợi từng phút giây quý báu trôi đi…
Và rồi, khi nghe được thứ âm thanh nhỏ theo nhịp, chúng tôi nhất loạt ngẩng đầu lên như thể bị búng.
“Kẻ nào…?”
Cốc cốc…ai đó đang gõ lên cánh cửa như muốn vào phòng. Samrukh mang một ánh mắt cực kỳ cảnh giác, tôi cũng đã sẵn sàng chiến đấu.
“Trả lời ta, ngươi là kẻ nào?
Phần tay nắm cửa xoay để đáp lại câu hỏi của cô ta. Tiếng cạch vang lên và thứ đứng trước mặt chúng tôi là—
“Quinn, em mang đồ ăn sáng tới nè-”
“Re, Reiri!?”
—Nụ cười của một cô bé cực kỳ dễ thương mà chúng tôi không ngờ tới.
“Không được bước vào—Đứng lại ngay đó!”
Giọng của Samrukh vang vọng đầy sắc bén. Bị bất ngờ, Reiri đứng im tại chỗ. Còn tôi thì chằm chằm nhìn cô ta.
“Tôi nói lại lần nữa. Không được bước vào… cũng không được cử động với thứ kia.”
Samrukh dùng giọng thấp để nhắc lại cho Reiri, người giờ đang nức nở do bị cự tuyệt quá mạnh. Bản thân cô ta có vẻ cũng đang lấy lại được sự bình tĩnh.
Thoạt nhìn thì tôi chẳng thấy Reiri có gì khác lạ. Theo lời cô bé thì kia là khay đồ ăn sáng mà cô bé đem đến, nó bốc lên thứ hơi nước mà sáng nào tôi cũng thấy kể từ bữa tiệc hôm nọ. Dưa theo chỗ thức ăn đó thì có nghĩa là ngôi làng vẫn bình an vô sự… nếu vậy thì tình cảnh hiện tại của chúng tôi rốt cuộc là sao? Phải giải thích thế nào đây?
“Cảm ơn Reiri đã chuẩn bị bữa sáng cho bọn chị nhé. Mà thực đơn sáng nay là gì vậy nhỉ?”
“Ưm, có khoai, súp cá và bánh mì ạ. Em cũng có giúp một chút…Quinn, các chị không ăn à?”
“Ăn chứ, chúng trông ngon miệng thế kia mà. Chỉ là…”
“Đặt khay xuống sàn rồi đẩy lại đây. Chắc nhóc không biết chuyện gì đang diễn ra nhưng cũng đừng bận tâm. Bọn tôi chỉ đang chơi trò chơi thôi.”
“Vậy ạ?”
Tôi gật đầu với cô bé. Mặc dù không rõ tại sao nhưng cho đến giờ Reiri vẫn không bị mắc kẹt trong tòa dinh thự này. Trong trường hợp đó, chúng tôi không nên để cô bé bước vào căn phòng cho đến khi giải mã được nguyên lý hoạt động của cái bẫy này. Vì có khả năng điều tương tự cũng sẽ xảy ra với cô bé.
Reiri trưng ra vẻ mặt nói rằng cô bé chả hiểu gì hết trong khi vẫn đặt khay đồ ăn xuống sàn và đẩy về phía chúng tôi như được bảo. Cảnh một chút súp bị đổ ra ngoài khiến tôi khó chịu ấy, nó thực đến mức đọng lại trong mắt.
“Trò chơi đó là gì vậy ạ? Em chơi chung với được không?”
“Tất nhiên là được. Vậy thì để thông qua nghi thức trở thành đồng đội, cho chị hỏi em vài câu nhé. Cha em giờ đang làm gì vậy?”
“Vẫn khỏe ạ. Cha em nói rằng ông ấy đi ra ruộng.”
“Vậy còn cái anh ở lò rèn?”
“Chắc là đang bổ củi.”
“Trưởng làng đang ở đâu nhỉ?”
“Có lẽ đang đọc sách trong căn phòng đằng kia.”
“Ra là vậy. Thế Umaru thì sao?”
Đó là cậu bé đã hẹn hò với tôi, và Reiri thích cậu ta. Khi nghe tôi nói cái tên đó lên, cô bé liền mang bộ mặt giận dỗi và ngoảnh đi chỗ khác.
“Không nói. Quinn không được gặp Umaru nữa.”
“Nghiêm khắc quá ta. Bộ có chuyện gì à?”
“Có chuyện chứ sao khô-, tóm lại là không được!”
Reiri quả nhiên vẫn không thay đổi gì. Tôi đã thử dẫn dụ để kích động cảm xúc của cô bé, và kết quả là y như mọi khi, tôi cũng biết rằng cô bé không hề nói dối.
Những người được nhắc tới ở trên đều đã được tôi xác thực hiện trạng thông qua ý thức của Reiri.
Hay nói cách khác-
“Samrukh, xem ra chúng ta có thể ra ngoài cùng Reiri được đó.”
“Thật à?”
“Ừ, cơ mà vẫn có rủi ro…”
Chúng tôi nhỏ giọng thì thầm với nhau. Nếu thông qua Reiri giúp tôi biết được tình hình ở bên ngoài, vậy thì khả năng cao là chúng tôi có thể thoát ra ngoài bằng cách để cô bé nắm tay dẫn đi.
Tuy nhiên lựa chọn này cũng có khả năng cao sẽ khiến Reiri gặp nguy hiểm. Khi nãy tôi đã nghĩ rằng mục tiêu ưu tiên của kẻ địch là dân làng vì chẳng có đòn công kích cụ thể nào hướng về phía chúng tôi, thế nhưng trên thực tế thì ngược lại. Mục đích thực sự của chúng chính là giam giữ hai người chúng tôi.
“Có thể là tên Ma Tướng [Daeva] này không tự tin trong khoảng chiến đấu. Vì vậy nên hắn cố gắng cầm chân chúng ta cho đến khi đồng bọn đến chăng?”
“Vậy thì dân làng là con tin à? Cho dù có lởm đến đâu đi nữa thì tên đó vẫn sẽ đủ sức xử đẹp người thường. Nếu hắn phát hiện chúng ta làm gì kỳ lạ thì khi đó…”
“Quả thực quá mạo hiểm. Phải làm sao đây?”
Mặc dù nói dưới dạng câu hỏi như vậy, nhưng thực ra thì tôi đã gần xác định được phải làm gì rồi. Hẳn là Samrukh đã biết mình cần làm với nói gì, và tôi cũng tương tự vậy. Về cơ bản thì chúng tôi không thể lén lút làm bất cứ điều gì, và vốn dĩ cũng không thể chịu đựng việc để cho đối phương kiểm soát.
Rủi ro là có nhưng chúng tôi buộc phải làm. Bằng mọi giá, chúng tôi phải bảo vệ dân làng.
“Hừ, tự dưng hai người thì thầm to nhỏ gì vậy…”
“A, ừm, cũng chẳng có gì quan trọng đâu. Chỉ là, đã đến lúc bọn chị phải về rồi.”
“Ơ, hai chị về nhà ạ?”
“Ừ, chị cũng chẳng muốn đâu nhưng không thể cứ làm phiền mọi người mãi được…nhân tiện thì Reiri này, chị có cái này muốn nhờ em…”
“—Không chịu!”
Sự cự tuyệt như bùng nổ từ ý thức của cô bé khiến tôi sững sờ. Đối phương chỉ là một cô bé ấy vậy mà…tôi đã chuẩn bị tinh thần từ trước rằng cô bé sẽ nhõng nhẽo đôi chút, nhưng tôi không ngờ rằng lại đến tận cỡ này.
Đứng cạnh tôi, Samrukh cũng khựng người lại mà trợn tròn mắt.
“Sao chị lại nói như vậy? Chẳng phải chị đã nói mình là bạn của em sao? Chị nói dối em à?”
“Đó không phải là nói dối. Chỉ là…”
“Không chịu đâu không chịu đâu— các chị sẽ ở lại đây! Mãi mãi—chung sống với chúng em!”
“Uầy, nhóc nói năng vô lý quá rồi đấy…có biết không hả?”
“Không biết!”
Reiri lắc đầu nguầy nguậy, như muốn nói rằng mình không thèm nghe chúng tôi nói nữa. Tuy từ nãy đến giờ cô bé chỉ toàn nhõng nhẽo, thế nhưng tôi không thể xem nó chỉ là sự ích kỷ của trẻ con mà gạt đi được. Vì trong những lời đó có chất chứa sự thành khẩn đầy tha thiết.
Hoặc cũng có thể do cô bé là trẻ con. Lời nguyện cầu mạnh mẽ và thuần khiết cùng tiếng gọi cứu giúp của cô bé cứ vậy mà truyền vào trong tôi đầy sống động.
Đây là, cô bé thổ lộ lên nỗi buồn sâu thẳm của bản thân mình.
“Mẹ em đã mất rồi, cha em thì lúc nào trông cũng buồn bã, mọi người trong làng thì ai cũng mệt mỏi…mỗi ngày, mỗi ngày với em đều rất bơ vơ, buồn tủi.”
Ngay lúc tôi chỉ vừa rơi lệ thì những giọt nước mắt cũng trào ra từ khóe mi Reiri. Nỗi cô đơn, lo lắng và cả sợ hãi thắt chặt lấy lồng ngực tôi…những tâm tư cuộn trào từ cơ thể nhỏ nhắn kia, rõ ràng cũng chất chứa nỗi lòng của dân làng trong đó.
Những con người yếu đuối đó, dưới sự khủng bố đến từ tên Ma Tướng [Daeva], ắt hẳn vẫn luôn mong chờ được cứu giúp. Nguyện cầu cho kỳ tích sẽ đến. Vì hiểu rõ điều đó nên Chiến Binh [Yazata] chúng tôi không thể ở mãi một nơi được.
Tuy nhiên, nếu hỏi logic đó có liên quan gì với cô bé này hay không, thì tình cảnh hiện tại của họ là quá đủ để thay cho câu trả lời. Tất cả đều vì bản thân quá bất lực mà tôi chẳng thế nào ưỡn ngực tự hào đáp lại cô bé.
“Nhưng tất cả đã thay đổi khi hai chị đến. Mọi người đều nở nụ cười, ai ai trông cũng hạnh hạnh phúc, khiến em tin rằng giờ đây tất cả đều tốt đẹp cả rồi… vậy mà tại sao các chị lại đi vậy chứ? Chúng ta, không thế cứ mãi như trước được sao?
Em không muốn như vậy. Các chị hãy mãi mãi ở lại đây, và bảo vệ mọi người…”
“Quinn…”
Samrukh lo lắng nhìn tôi. Chẳng cần phải đọc ý thức thì tôi vẫn có thể đoán được điều cô ta đang nghĩ.
Tôi là một công cụ. Là thứ hành động để đáp ứng lời nguyện cầu của kẻ khác. Chính vì vậy, tôi không thể kháng cự lại một cô bé đang trút hết bầu tâm tư không chút vẩn đục đứng trước mặt mình…
Cô đang lo sợ cho tôi đấy à? Cơ mà, à ừm, không phải vậy đâu.
“Chị thật sự rất tiếc, nhưng Reiri à, chị không thể làm vậy được. Những điều ước [Order] mà chị tiếp nhận, chúng có thứ tự ưu tiên cả đấy.”
Để có thể đáp ứng những nguyện cầu bậc cao, thì tôi được quyền bỏ mặc những nguyện cầu bậc thấp.
Chính nhờ vậy mà khi đó tôi đã không chết, dù cho đã vi phạm Điều Răn ngay trước mặt Magsarion.
“Nếu không xung đột hay mâu thuẫn với nhau thì chị có thể đồng thời tiếp nhận nhiều điều ước. Nhưng trong những trường hợp khác, chị sẽ ưu tiên những điều ước có tâm ý mạnh hơn.”
“…Nghĩa là sao ạ? Quinn, em không hiểu.”
“Thế không có nghĩa là chị xem nhẹ em và dân làng đâu. Chỉ là lần này, đối thủ mà chị đem mọi người ra so là quá cách biệt.”
Bằng kinh nghiệm tích lũy của mình, tôi giờ đây đã có thể nhận biết được mức độ mạnh yếu của tâm ý. Mặc dù đây là sự lựa chọn ở mức độ vô thức mà đến nay vẫn chưa thể quy chuẩn hóa hay định lượng hóa, thế nhưng chắc chắn có tồn tại sự khác biệt về độ mạnh yếu giữa các lời nguyện cầu.
Hiện tại, thứ có vị trí cao nhất là Mệnh Lệnh [Order] tôi nhận được từ Cha— không gì khác hơn chính việc tập hợp những kỳ tích.
Và đứng ngay sau là lời thề trung thành trước mặt minh chủ của Lãnh Địa Thánh Vương, Svirios bệ hạ— về phần Mệnh Lệnh [Order] của Magsarion, tôi xem thứ đó nằm ngoài quy chuẩn bình thường.
Tất nhiên, cả Cha và Svirios bệ hạ đều nói tôi không được dừng lại. Họ nói với tôi hãy dùng “mọi người” như công cụ phục vụ cho cuộc chiến giữa Thiện và Ác này.
Tâm ý đó, niệm lực đó, nó mang một thứ sức mạnh hoàn toàn khác biệt. Hay có lẽ những Khát Khao Tìm Tòi [Order] và Tinh Thần Trách Nhiệm [Order] đó nên gọi là sự điên cuồng, nguyền rủa…
Cảm xúc của Reiri và dân làng ắt hẳn là mạnh hơn bất kỳ ai, dù vậy thì đối thủ của họ lại là Ma Vương cùng Thánh Vương. Chẳng có cách nào để chen chân vào giữa cả. Việc Quinn chỉ thuộc về ngôi làng này là không thể thực hiện được.
“Ra vậy, thảo nào mà lúc đó cô…”
Có vẻ chẳng cần tôi phải nói ra hết thì Samrukh cũng đoán ra được, tôi mong cô ta giữ bí mật việc này. Tôi, kẻ phạm tội bất trung khi dám sử dụng mệnh lệnh do Thành Vương bệ hạ trao cho vào mục đích cá nhân, đáng lẽ khi đó phải chết ngay lập tức mới đúng.
Tuy nhiên, vì vẫn còn mệnh lệnh do Cha tôi trao cho để tập hợp những kỳ tích nên tôi mới chống chọi được, và sau khi nhận mệnh lệnh từ Magsarion thì tôi đã hoàn toàn được tha thứ. Hay nói cách khác, Magsarion và Ma Vương mang lời nguyện cầu còn mạnh mẽ hơn của Thánh Vương bệ hạ.
Điều này tuyệt đối không thể để lộ cho công chúng biết. Nó rõ ràng là một vấn đề chẳng thể xem nhẹ, và nếu xử lý không khéo sẽ dẫn đến việc suy giảm sĩ khí.
“Reiri… nếu chị thực hiện điều ước của em thì chị sẽ bị xé tan mất thôi. Vậy nên chị không làm được. Chỉ không thể thực hiện điều ước của em được.”
“Chuyện đó…”
Mặc dù không hiểu được toàn bộ hoàn cảnh của tôi, nhưng có lẽ cô bé vẫn biết được rằng mình đã bị từ chối. Đôi mắt Reiri ngập trong tuyệt vọng, còn tôi chỉ biết nhốt mình trong nỗi căm thù dành cho chính bản thân.
Thật không ngờ rằng lại có điều mâu thuẫn và tồi tệ đến nhường này. Vì yếu đuối nên họ tìm kiếm sự giúp đỡ, và bổn phận của chúng tôi là đáp lại họ. Chúng tôi vươn tay ra giúp đỡ họ, khẳng định rằng cái yếu không phải cớ sự dẫn đến bất hạnh, ấy vậy mà chính mi lại mặc kệ lời nói của họ chỉ vì họ yếu đuối… thật sự quá mức phi lý. Có lẽ đối với Reiri, những kẻ như tôi cũng chẳng khác gì ác quỷ.
Tôi cảm thấy thật hổ thẹn, song đây cũng chính là hình phạt mà tôi phải trả… lúc này, dẫu cho có bị cô bé kia nhục mạ thế nào đi nữa thì tôi cũng sẽ cam tâm hứng chịu.
“Mỗi ngày em đều cầu nguyện rất nhiều, vậy mà vẫn chẳng ích gì sao? Chẳng lẽ, Thần muốn nói rằng người mặc kệ chúng em sao?”
“Thần…?”
Tại sao khi nghe thấy từ đó, tôi lại vô thức phản ứng lại? Tôi mới là người phụ lòng kỳ vọng của Reiri, Thần chẳng liên quan gì hết.
Cho dù là một từ được dùng nhiều như thành ngữ đi nữa, tại sao tôi lại cảm thấy kỳ lạ như có gì đó mắc kẹt trong họng mình. Vốn dĩ ngay từ đầu, ở ngôi làng có bất kỳ dấu hiệu nào của tôn giáo ư?
“Reiri, Thần là gì vậy…”
Có lẽ tôi đã nhầm lẫn hoặc bỏ sót điều gì đó cực kỳ quan trọng. Nếu đã không thể tự lý giải cụ thể cái cảm giác kỳ lạ này là gì, vậy thì tôi nghĩ mình nên hỏi về nó luôn—
Sự việc xảy ra trong chớp mắt khiến tôi chẳng thể theo kịp. Rốt cuộc mũi kiếm thép nhô ra từ ngực của Reiri là thứ gì?
“A…?”
Bản thân Reiri cũng ngẩn người. Cô bé chẳng nhận thức được thứ dính chất lỏng màu đỏ vừa đột nhiên mọc ra từ cơ thể mình mang ý nghĩa gì.
“a…ư, khụ.”
Máu òng ọc chảy ra từ miệng của cô bé nhỏ nhắn tựa như đóa hoa đó. Đôi mắt Reiri dần mất đi ánh sáng và trở nên đục ngầu. Tận cho đến thời khắc cuối cùng cô bé vẫn chẳng hay biết chuyện gì vữa xảy ra với mình.
Và rồi thanh kiếm đó thản nhiên rút ra khỏi cơ thể đã chẳng còn cử động của cô bé. Đằng sau một Reiri rũ người xuống đất cùng màn máu tươi, đứng ở ngay hướng cửa ra vào, là một kỹ sĩ khoác trên mình bộ giáp và toàn thân bao bọc trong bầu không khí hung hiểm.
“Không thể nào…”
Magsarion, tại sao anh.
“—Thằng khốnnnn!!
Samrukh hét lên và lao đi, song cô ta vẫn không thể chạm được đến cửa. Chẳng những cú đấm đó, mà có lẽ cả tiếng hét lẫn cơn phẫn nộ của cô ta cũng không chạm đến được đối phương.
Đúng như tôi nghĩ, Magsarion vẫn dửng dưng bình thản như không. Cứ như thể muốn nói rằng anh ta chỉ đang làm điều hiển nhiên thôi vậy.
“Thằng khốn, chẳng phải người là Chiến Binh [Yazata] hay sao!? Tại sao lại là con nhóc này!? Tại sao ngươi, ngươi! Không thể tha thứ! Thằng chó chết nhà ngươi! Ta tuyệt đối không tha!”
Samrukh trong cơn phẫn nộ vẫn không hề dừng lại. Dù cho có cách nhau một khoảng vô hạn đi nữa thì cô ta vẫn cứ tiếp tục phóng đi trong tiếng gầm dữ tợn.
Tôi cũng chẳng khác gì cô ta. Tôi không hiểu được Magsarion. Tôi không thể chấp nhận nổi việc Reiri lại phải chết như vậy.
Thật không thể tha thứ. Hơn bất kỳ ai khác, tôi không thể tha thứ cho chính mình. Tôi vẫn bất lực như vậy, vẫn chỉ biết đứng nhìn.
“Ta đã thử thuyết phục chính mình! Rằng ngươi cũng giống như ta, cũng là đồng đội của ta— thế nhưng tại sao!? Ngươi đã làm cái chó gì vậy hả!? Đừng có lờ ta! Mau trả lời đi!”
“Đồng đội?”
Đáp lại cô ta là một chất giọng lạnh lùng cùng cực. Chẳng cười nhạo cũng chẳng thương hại, từ tận đáy lòng mình anh ta hoàn toàn không hiểu được tâm trạng cùng lý lẽ của Samrukh. Hai người họ xa cách đến mức nực cười.
Hay đúng hơn, anh ta toát ra vẻ gắt gỏng như thể xua đuổi ruồi bọ rồi cất lời.
“Ngu xuẩn. Ta chẳng có thứ đồng đội nào hết.”
“Đợi đã, này— đứng lại coi thằng khốn!”
Tiếng hét của cô ta không thể đến được đích, Magsarion cứ thế quay gót bước đi. Chúng tôi bị bỏ lại cùng xác chết của Reiri, chứng kiến cảnh máu của cô bé chảy ra lênh láng trong khi vẫn chưa thể thoát ra khỏi căn phòng này. Dù là ôm lấy Reiri đang nằm sấp dưới sàn, hay rửa sạch cơ thể của cô bé tôi cũng đều không thể thực hiện.
Tôi có cảm giác giống hệt như mình đã trở thành một cái cây trên sân khấu. Thật lạc lõng, chẳng thể làm gì, cũng chẳng cần làm gì. Chỉ đơn giản đứng im tại đó, làm thứ rác rưởi còn chẳng đáng vai phụ, chìm sâu vào thứ cảm giác chẳng khác gì bị cả thế giới bỏ mặc.
Thế nhưng, dù cho hiện thực có đúng như vậy đi nữa, dù cho có là một tồn tại ngoại lai hay là kẻ được cứu rỗi đi nữa, tôi cũng không được phép khuỵu gối quy hàng ở đây.
Nắm rõ chân tướng, lý giải nó, dù cho có phải đi vào vết xe đổ bao nhiêu lần.
Vì tôi hiểu rằng chỉ riêng điều đó, sự cố chấp đó, là thứ mà mình buộc phải làm…
“Quinn, triển thôi. Chúng ta sẽ thoát khỏi đây bằng mọi giá.”
Chúng tôi cố gắng thoát ra ngoài trong khi thử mọi cách thức mà bản thân có thể nghĩ ra. Chạy, đập phá, lặn, nhảy, cho dù có bị mắc kẹt, cho dù chẳng thể tiến lên, chúng tôi vẫn sẽ tiếp tục đấu tranh đấu tranh đấu tranh đấu tranh đấu tranh không ngừng nghỉ, quyết không chùn bước mà thử đi thử lại cho đến khi gặt hái thành công.
Trong khi chúng tiếp tục làm vậy thì sự thay đổi bắt đầu dần dần xuất hiện. Âm thanh phát ra khi đập bức tường đã khác với trước. Căn phòng này tuy bên ngoài trông vẫn vậy nhưng mùi của nó đã không còn giống trước. Và nếu chúng tôi chạy về phía Reiri thì khoảng cách cũng được rút ngắn. Chỉ cần tiến lên thêm một chút nữa thôi là chúng tôi có thể đến được và chạm vào cô bé.
“———”
Đến khi đôi giày của tôi cuối cùng cũng chạm được vào vũng máu, thì thứ tựa hồ tàn dư ý niệm của Reiri liền chạy dọc bên trong cơ thể tôi.
Aa, chuyện này, sao lại…
“Thoát được rồi— Tôi đi trước đây Quinn!”
Samrukh cuối cùng cũng đến được chỗ cánh cửa, và ngay lập tức phóng đi như bay. Sau khi dõi theo bóng lưng cô ta đến khi khuất dạng, tôi quỳ xuống bên cạnh Reiri và nhẹ nhàng nhấc cô bé lên.
Xác của cô bé vẫn còn mềm và ấm áp…tôi chùi vết máu dính trên má và khép đôi mắt của cô bé lại.
Rồi, tôi thốt lên những lời như nghẹn ngào.
“…Chị xin lỗi em. Cái chết của em, là do lỗi của chị.”
Chỉ vừa khi nãy thôi, tôi rốt cuộc cũng đã lập ra được một giả thuyết. Dù rằng đã là quá trễ.
Tên Ma Tướng [Daeva] danh tính không xác định khi đó có thể hồi sinh vô số lần.
Thế nhưng trái ngược với thứ sức mạnh đó, nó lại đột nhiên xuất hiện mà chẳng ai hay. Điều đó thật kỳ lạ.
Dù cho Magsarion đã nói rằng mình sẽ diệt trừ nó đến tận gốc rễ.
Đáng lẽ ra tôi phải nhận ra từ khi đó.
Nếu nhận ra từ sớm thì có lẽ mọi chuyện đã chẳng thành ra thế này.
“Thần không hề tồn tại đâu, Reiri à. Chỉ có duy nhất Chân Ngã [Avesta] mà thôi…đó là bản năng duy nhất mà bọn chị sở hữu để kết thúc trận chiến này.”
Chính vì vậy nên chúng tôi mới khao khát, tìm kiếm, và tạo nên kỳ tích. Nghĩ theo hướng đó thì Reiri cùng dân làng không hề sai.
Vì không có Thần để gửi lời nguyện cầu, vậy nên họ đã cố tạo ra Thần. Thế nhưng kết quả này, kết quả mà tín ngưỡng đó đem lại này, hoàn toàn chẳng phải là do họ xấu xa hay yếu đuối.
“Tôi vẫn còn chặng đường phải đi. Tôi sẽ không để chúng trở nên vô ích.”
Sự việc ngày hôm nay đã là “lời nguyện cầu của mọi người’ mà tôi không thể phí phạm. Tôi nên khiến nó trở thành một phần của thanh Thần [ngươi] Kiếm mà một ngày nào đó sẽ được sinh ra.
Không, tôi phải làm như vậy.
Tôi sửa lại lời thề như vậy, rồi đứng lên và rời khỏi căn phòng.
“Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi. Bất kể có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.”
Thứ tôi thấy sau khi rời khỏi dinh thự và cảnh Magsarion và Samrukh đang đối mặt với nhau ở giữa quảng trường.
Kẻ thì toàn thân dính đầy máu tươi, trong khi người kia tuy tái mặt giận dữ nhưng vẫn điềm tĩnh chất vấn.
Xung quanh anh ta là hàng núi xác chết chất trồng. Dù chưa từng nói chuyện với họ đến lần thứ hai, nhưng khuôn mặt, giọng nói và tên của họ tôi đều khắc ghi trong trí nhớ của mình.
Giết hết không trừ nam nữ già trẻ lớn bé…Magsarion, người đã tàn sát toàn bộ dân làng, điềm nhiên đứng yên tại đó. Đối với Samrukh mà nói, đây là điều tuyệt đối không thể tha thứ.
Như ngụ ý rằng mình sẽ không bẩn mồm đối thoại với anh ta nữa, Samrukh lặng lẽ lấy ra một con dao. Và rồi, cô dùng chính mũi dao đó đâm thẳng vào bụng mình—
“Giết.”
Hồng liên chiến ý tỏa ra từ người cô ta chính là phát súng báo hiệu trận chiến giữa hai Chiến Binh [Yazata] đồng hội đồng thuyền.
“….”
Tôi không lên tiếng, cũng không can thiệp. Sau khi đứng xem hai người họ quần thảo được một lúc thì tôi quyết định quay gót bước đi.
Thực ra đây chẳng phải là do Điều Răn của tôi. Tôi hiểu rõ cơn giận dữ của Samrukh, và hành động của Magsarion trên mặt logic cũng chẳng phải là sai.
Vậy nên tôi sẽ không ngăn họ lại. Hai người họ cứ việc làm điều mình muốn, còn tôi sẽ làm điều mình cần phải làm.
Tôi sải bước qua ngôi làng không người, bỏ ngoài tai những âm thanh vang vọng của vũ khí cùng dư chấn lan tới từ trận chiến sau lưng. Tôi đã biết đại khái nơi mà mình sẽ tới, và với kinh nghiệm lâu ngày sống ở đây thì sẽ chẳng có chuyện tôi bị lạc đường.
Thế rồi chẳng mấy chốc mà tôi tìm thấy “nó”. Ở nhà của Reiri, trong căn phòng của cô bé…có một thứ kỳ lạ được thờ phụng ở trên bàn, đối với trẻ con thì nó hẳn là vô cùng bắt mắt.
Tại sao trước đây tôi lại không bảo Reiri cho mình đến phòng của cô bé cơ chứ. Giờ ngẫm lại, tôi thật không khỏi hối hận. Nếu được cho gặp “Thần” này từ trước thì tôi chắc hẳn đã ngay lập tức nói cô bé không được giữ “nó” rồi.
Dù vậy, từ trong phần lý trí vẫn giữ được bình tĩnh của mình, tôi hiểu rằng cái “nếu” đó chẳng còn ý nghĩa gì nữa cả.
Xem ra vì Reiri tin rằng chính là nhờ “Thần” mà chúng tôi mới đến đây, nên cô bé nghĩ rằng nếu để tôi nhìn thấy “nó” thì ơn huệ cũng sẽ phai mờ. Hoặc cũng có thể là do cô bé cảm thấy tội lỗi từ trong vô thức.
Bất kể là cái nào nữa thì chúng tôi đã không thể nhận ra mãi cho đến khi Magsarion đến đây. Toàn bộ bi kịch xảy ra ở ngôi làng này, tất cả đều đơn giản là hậu quả đến từ việc đó.
Khi nào cũng vậy, Magsarion luôn luôn đi trên con đường ngắn nhất, và không bao giờ dừng bước. Anh ta nhanh hơn và hiệu quả hơn bất kỳ ai, là người chẳng bao giờ chùn tay mà diệt trừ tận gốc kẻ thù…ít nhất thì theo như tôi biết, nanh vuốt cùng khứu giác của anh ta tuyệt đối không để vuột mất con mồi. Kết quả là chẳng ai mà anh ta không dám hy sinh.
“Lòng hận thù đến tận nhường đó? Rốt cuộc quá khứ của anh, đã xảy ra chuyện gì…”
Dù có lẩm bẩm những lời đó thì tôi cũng chẳng cách nào có được câu trả lời. Lòng hận thù của anh ta quá dữ dội, quá sâu thẳm để tôi có thể tìm ra sự thật ẩn giấu đằng sau. Mà không, có lẽ thứ như vậy vốn chẳng hề tồn tại cũng nên.
“Hắn ta chỉ đơn giản là trung thành với Chân Ngã [Avesta] từ tận tâm can mà thôi”—tôi nhớ lại rằng một đồng bào đã từng nói với mình như vậy. Tôi nào có ngờ rằng anh ta quả thực y như lời đó miêu tả. Mà dù có đúng là như thế đi nữa thì tôi cũng còn có thể làm được gì kia chứ…
Tôi lắc đầu dẹp nỗi thương cảm đó qua một bên và cầm “Thần” trước mặt mình lên. Nó nhỏ và nhẹ đến mức có thể cầm gọn trong tay, hình dạng này của nó quả nhiên là làm ra nhằm thu hút trẻ em. Tuy tôi không chắc liệu người đó có nghĩ đến điều này hay không, nhưng xem ra là có chủ ý chứ không phải ngẫu nhiên.
Tôi cũng đã trở nên thân thiết với Reri. Có lẽ vì đều là “anh em” của nhau.
Tôi khẽ thở dài tự mỉa mai chính mình, rồi quay trở lại con đường ban nãy đã đi với “Thần” trong tay.
“Đây chính là nguyên nhân. Xem ra Reiri đã nhặt được nó.”
Đã vài chục hiệp trôi qua nhưng trận chiến giữa Samrukh và Magsarion vẫn chưa ngã ngũ. Đứng vào giữa hai người họ, tôi đặt “Thần” – không, tôi đặt Ma Cụ đó xuống chân và nói.
“Đây rõ ràng là một tạo tác [con cái] của Cha tôi. Dường như chức năng của nó là sinh ra Ma Tướng [Daeva]. Tên lần trước, lần này, và e rằng là cả trước trước đó nữa, chúng chắc hẳn đều lấy tâm ý của dân làng làm hạt nhân mà sinh ra trên mảnh đất này. Tôi nói không sai chứ, Magsarion?”
Chiến Binh Hung Bạo được tôi hỏi đó không hề đáp lại dù chỉ một chữ, thay vào đó thì Samrukh lại trừng mắt lên tiếng.
“Cô nói cái gì cơ, Quinn…như vậy tức là sao, giải thích coi.”
“Đều như những gì tôi vừa mới nói. Chúng ta khi nãy thoát được ra ngoài là vì nguồn sức mạnh của nó là dân làng đã bị giết chết. Ngoài ra thì chẳng còn lời giải thích nào khác cả.”
Theo đó thì Magsarion chính là ân nhân của chúng tôi. Có lẽ Samrukh khó mà nuốt trôi điều này nhưng sự thật thì vẫn là sự thật.
Ma Cụ này, nó trông chẳng khác gì một khối thủy ngân hay chất lỏng từ tính mang ý thức…tôi có nên gọi nó như vậy không nhỉ? Vật thể màu bạc nằm trên bệ đỡ đó, từ hình cầu rồi đến hình trụ, hình tứ diện, hình lập phương và hình khối từ mười hai đến hai mươi bốn mặt, ngay lúc này đây nó vẫn đang xoành xoạch thay đổi hình dạng y như kính vạn hoa trong khi co bóp chẳng khác gì một trái tim.
Và trên thực tế thì nó vẫn đang sống. Nó dùng “lời nguyện cầu của mọi người” làm thức ăn, rồi sinh ra Ma Tướng [Daeva] tùy thuộc theo loại nguyện cầu đó.
“Hay nói cách khác là một Thần với khả năng thực hiện điều ước. Họ ước Chiến Binh [Yazata] chúng ta mau chóng đến đây, và khi điều đó đã được đáp ứng thì họ muốn chúng ta ở lại…tất cả đều đúng như những gì mà dân làng thỉnh cầu. Dù rằng với cách thực hiện như vậy thì việc thiên vị là chẳng thể tránh khỏi.”
Thế nên có lẽ ta nên gọi Thần này là Tà Thần mới đúng. Chính vì thứ này mang ác tính là trình chiếu lên những “ơn huệ” nên dân làng với Chân Ngã [Avesta] ở mức nông cản sẽ chẳng cách nào hiểu được độ nguy hiểm của nó cả.
Thế nhưng thực ra nó là một món đồ mà bất kể họ có dâng lên lời nguyện cầu thuần khiết và trong sáng đến cỡ nào đi nữa, thì nó cũng chỉ có thể đem lại kết quả bằng những thủ đoạn tà ma ngoại đạo…nó chính là loại sẽ đem đến một điều hạnh phúc thông qua trăm điều bất hạnh.
Nó không trực tiếp can dự vào chuyện của dân làng, những người có thể coi là hạt nhân của nó. Thay vì vậy, nó nhe nanh vuốt của mình đến kẻ khác. Tôi vẫn nhớ như in việc ba thành phố đã bị phá hủy trong trận chiến lần trước.
Mặc dù vậy, chuyện chỉ riêng ngôi làng này là không bị tổn hại gì là quá đỗi hoang đường. Mong muốn cùng sự bình an của dân làng đã phải trả bằng cả một biển máu. Và nếu cứ để nguyên như vậy thì số lượng nạn nhân sẽ còn tiếp tục tăng lên.
“Đó là lý do vì sao Magsarion nói mình sẽ diệt trừ nó đến tận gốc rễ. Có lẽ trước khi chúng ta đến, anh ta đã đánh bại tên Ma Tướng [Daeva] của vùng đất này rất nhiều lần rồi. Và vì cứ mỗi lần như vậy thì nó đều hồi sinh nên anh ta dần nhận ra rằng còn một hạt nhân khác nữa.”
Để rồi kết quả cuối cùng chính là tình hình hiện tại. Anh ta tin rằng dân làng ở đây chính là hung thủ và ra tay hành quyết họ không chút thương tình.
Giết sạch dân làng chính là loại trừ tận gốc nguồn cung cấp. Anh ta giết Reiri đầu tiên, có lẽ là vì nhìn thấy cô bé ở điểm khởi đầu. Sau đó qua việc tiêu diệt Tà Thần, Magsarion đã hoàn thành kế hoạch hành động của mình.
Không sai, phương pháp của anh ta chỉ có thể gọi là hoàn hảo. Nếu gạt nỗi cắn rứt lương tâm sang một bên thì đây đích thực là cách giải quyết triệt để nhất.
“Như, nhưng, dân làng đâu phải là kẻ xấu. Bọn họ vốn chẳng biết chút gì, đâu cần thiết phải giết như vậy…”
“Thế, cô có thể nói y như vậy với những người đã phải hy sinh cho dân làng không, Samrukh?”
“…ưm, chuyện đó”
Tôi biết điều mà cô ấy muốn nói là gì. Và vì biết, nên từ giờ tôi không muốn nói thêm lời nào nữa.
Không, phải là tôi không muốn cô ta để cho tôi nói thêm lời nào nữa.
“…Đúng, đúng như lời cô nói, dân làng có lẽ đã vô thức trở thành sát nhân.
Thế nhưng, chính vì vậy nên họ cần sống để trả giá cho tội lỗi của mình mới phải chứ? Vậy cô nói xem, thế này chẳng phải tiêu diệt toàn bộ người liên quan sao? Không còn một ai sót lại hết…cô không thấy nó lố bịch quá à!? Phá hủy Ma Cụ đó trước chẳng phải sẽ tốt hơn sao!”
Đúng vậy. Tôi cũng nghĩ như cô ta.
Nếu tôi phát hiện ra sự thật sớm hơn Magsarion thì tôi hẳn sẽ không do dự mà phá hủy Tà Thần.
Thế nhưng không thể gọi đó là một “giải quyết tận gốc rễ” được. Magsation sẽ nghĩ thứ ở mức độ như vậy là quá nhu nhược, và vì tôi cũng không muốn nghe thứ logic xuất phát từ miệng của anh ta nên đã chọn thuyết phục Samrukh ngay tại đây.
“Chừng nào nguồn cung cấp vẫn còn thì sẽ rất khó để tiêu diệt Tà Thần. Như tên Ma Tướng [Daeva] đó có thể xem là bất tử, dù có hồi sinh bao nhiêu lần thì nó vẫn y như cũ…”
“Câm mồm lại, đồ ngu.”
Giọng nói của Magsarion vang lên, cắt ngang những lời ngụy biện của tôi. Đứng trước Nỗi Ác Cảm [Order] vô cùng nặng nề trú ngụ trong giọng nói đó, tôi chẳng thể thốt ra lời nào nữa.
“Có hay không công cụ trong tay chẳng liên quan gì hết. Lũ người này sẽ lặp lại điều tương tự.”
Giọng nói trầm thấp như bò trên mặt đất của anh ta chọc xuyên qua núi xác chết của dân làng chất chồng xung quanh. Cứ như thể dù cho đã chết, anh ta vẫn tiếp tục kết án và dẫm đạt lên họ đến mức triệt để vậy.
“Chúng là lũ chim con chỉ biết há họng chờ mồi được dâng tới miệng. Chúng coi việc được cho là điều hiển nhiên, và chẳng có giới hạn nào cho những yêu sách của chúng. Rồi đến khi có gì khiến chúng bất mãn, chúng sẽ oán hận mọi thứ trên đời. Bọn người này thậm chí đã thức tỉnh Chuyển Trụy rồi.”
“……”
Tóm lại chính là như vậy.
Chuyển Trụy là một hiện tượng mà thuộc tính Thiện Ác của một cá thể bị đảo ngược.
Hay nói cách khác, Nghĩa Giả trở thành Bất Nghĩa Giả, và Bất Nghĩa Giả trở thành Nghĩa Giả.
Có rất nhiều giả thuyết được đưa xung quanh điều kiện để hiện tượng này xảy ra, phẫn nộ điên cuồng hay tuyệt vọng cùng cực cũng là một trong số đó. Song nói cho đúng ra thì hầu như chẳng biết được chút gì về việc hiện tượng đó trên thực tế là như thế nào.
Dầu sao thì hiện tượng này cũng vô cùng hiếm gắp. Chỉ có vài trường hợp là được xác nhận xuyên suốt lịch sử. Thậm chí có thể xem nó như là truyện cổ tích vậy.
Vì vậy mà việc suy xét nó thành một nguy cơ thế này có lẽ là quá phi thực tế. Tuy nhiên với Magsarion mà nói, chỉ cần không thể khẳng định nó là một số không tròn trĩnh thì anh ta vẫn sẽ triệt để xử lý.
Rốt cuộc thì anh ta giết sạch toàn bộ đến khi không còn bất kỳ khả năng nào sót lại.
“Đồ điên khùng…”
Samrukh rũ vai xuống và lẩm bẩm, cơn tức giận trong cô đã dần phai nhạt. Nó không hoàn toàn biến mất mà giờ đây đã biến thành một thứ cảm xúc khác còn mạnh mẽ hơn.
“Chẳng phải kẻ sa đọa là ngươi mới phải sao, Magsarion? Ngươi, chính ngươi mới là kẻ căm thù mọi thứ trên thế gian này.”
Thương xót, buồn bã, và căm ghét bản thân… tôi cũng không khác gì cô ta.
“Ta chả biết rốt cuộc thứ gì khiến ngươi căm thù đến vậy, nhưng Chân Ngã [Avesta] của ta lại nói rằng kẻ như ngươi là đồng minh của mình. …Thành ra, aa chết tiệt”
“Samrukh?”
Cô ta quay lưng lại với tôi, cứ thế ngước nhìn lên bầu trời mà nhổ ra từng chữ.
“Biết rồi Quinn. Để đập chết cái lão già khốn nạn nhà cô thì cần tập hợp càng nhiều Chiến Binh [Yazata] càng tốt chứ gì, đến cả tôi cũng…cơ mà khoan!”
Nói đến đó thì Samrukh quay lại và lườm Magsarion.
“Đừng có mà tưởng bở. Không có chuyện ta tha thứ cho ngươi đâu. Giải quyết mọi chuyện xong thì ta sẽ tiếp tục với ngươi sau.”
Xét trên mặt dàn xếp mà nói, đây có lẽ là một cái kết chấp nhận được. Tuy rằng giữa hai người họ vẫn còn tồn tại khoảng cách không thể xóa bỏ, song chúng tôi đã tránh được lục đục nội bộ giữa đồng đội với nhau.
Có lẽ là để làm nguội cái đầu mà Samrukh bỏ đi. Tôi dõi theo bóng lưng của cô ta được một lúc thì đảo mắt về phía Magsarion. Anh ta vẫn cứ là anh ta, thản nhiên đi lại quanh quẩn giữa chốn thây chất thành núi máu chảy thành sông.
Magsarion đã nói bản thân anh ta chẳng có thứ đồng đội nào hết. Tức là anh ta chỉ cần có kẻ thù thôi sao? Thậm chí ngay cả khi bị gọi là kẻ sa ngã đi nữa thì anh ta trông cũng chẳng có vẻ gì là bị dao động.
Cứ như thể anh ta chính là Vô Tàm Vô Quý[note29366]… bất kể anh ta làm gì, bất kể điều gì xảy ra, anh ta cũng sẽ chẳng bao giờ xấu hổ hay hối hận.
Có lẽ đúng như lời Samrukh nói, đây có thể là dự báo cho một kết cục mà chẳng còn một ai sót lại.
Mặc dù sa chân vào chốn địa ngục tăm tối, thế nhưng kẻ cuối cùng sống sót lại là Magsarion. Có lẽ khi đó anh ta cũng sẽ đứng giữa chốn hoang địa thảm sát như ngày hôm nay…
Tôi muốn ngăn chặn hay muốn dõi theo điều đó? Đến tận bây giờ tôi vẫn không biết câu trả lời.
Và chính vì không biết nên tôi càng không thể mặc kệ người đàn ông nguy hiểm này.
“Ta sẽ trở về Lãnh Địa Thánh Vương. Cũng vì lông vũ đã chẳng còn cái nào.”
“Vâng, anh làm vậy thật đỡ cho tôi. Cơ mà Magsarion, tôi có thể chôn cất cho dân làng được không?”
“Thích làm gì thì làm.”
Bất cứ khi nào tôi giao tiếp với anh ta thì ngực tôi cũng đều nhói đau. Không gọi là mơ được, cái cảm giác mờ ảo đó…như thể tôi đã từng gặp vào trao đổi gì đó với anh ta từ trước khi mình được sinh ra.
“Nhưng mà trước hết thì hãy phá hủy cái đó đi.”
“Tôi hiểu rồi.”
Những Ký Ức [Order] không rõ chân tướng này là thứ tôi không thể định lượng thứ tự ưu tiên, và vì vậy tôi đặt chúng vào vị trí riêng biệt. Thế nên nó thật ra chẳng hề trói buộc hành động của tôi.
Thế nhưng, khi cán cân sụp đổ thì chuyện gì sẽ xảy ra? Tôi sẽ chờ đợi ngày đó đến hay muốn ngăn ngừa nó đây?
Quả nhiên tôi chưa thể tìm ra câu trả lời, và ngày hôm nay tôi vẫn sẽ làm theo chỉ thị lập tức phá hủy Thần của ngôi làng này.
Thật quá mong manh và dễ dàng, chỉ trong thoáng chốc “anh em” của tôi đã tan vỡ và biến mất. Một công cụ đã không còn chứa nguyện cầu của bất kỳ ai thì lẽ đương nhiên nó cũng chẳng còn giá trị hay ý nghĩa để tồn tại.
Nếu phe Thiện bị thua trận, thì số phận của tôi cũng sẽ như nó. Những lời nguyện cầu mà tôi tập hợp được đến nay đều sẽ biến mất.
Chính vì vậy mà tôi buộc phải chiến thắng.