Hắc Bạch Avesta

phần đầu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

1.

Và thế là hai mươi năm trôi qua.

Hai mươi năm, tuy không sai về thời gian nhưng cũng chẳng hoàn toàn chính xác. Tùy thuộc vào hoàn cảnh của người đo đạc mà các hệ thống niên lịch sẽ không hề như nhau. Hai mươi năm đó có thể chỉ là hai tháng ở một nơi, nhưng lại là hai trăm năm ở nơi khác.

Chính vì vậy, tôi đã chú thích lại rằng mình nên nhìn nhận nó dưới tiêu chuẩn của nơi mình thuộc về. Đơn thuần xét trên mặt tiên đề thì hai mươi năm là hai mươi năm. Nếu quá khó hiểu thì có thể xem đó là khoảng thời gian để một đứa bé trưởng thành.

Dù nói là vậy, nhưng cả việc đó cũng còn tùy thuộc vào chủng loài và văn hóa. Thực tế thì bản thân tôi cũng chẳng thay đổi gì về ngoại hình từ khi chào đời.

Tóm lại, để tránh những rắc rối về sau, tôi mong bạn hãy thuận theo những tiêu chuẩn của tôi như thời gian, khoảng cách, cân nặng, ngôn ngữ, vân vân. Tôi cũng xin thứ lỗi nếu bạn thấy tôi ngạo mạn, nhưng tôi tin là bạn sẽ không suy nghĩ phiến diện như vậy.

Bởi vì bạn, người nghe được giọng nói của tôi, chắc chắn có đủ phẩm chất để trở thành đồng đội của tôi. Vì một tương lai mà chúng ta có thể hội ngộ và song hành cùng nhau, tốt hơn hết từ bây giờ ta nên quen thuộc lẫn nhau mà bỏ qua những điều nhỏ nhặt.

Vì thế mà hai mươi năm… trước hết thì để tôi kể lại khoảng thời gian hai mươi năm đó.

Sau khi chia tay cha mình, tôi mất bảy năm để đặt chân đến một ngôi sao có sinh thể mang trí tuệ. Quả thực là một chuyến du hành vũ trụ vô cùng chán nản. Dẫu thế, chủ quan mà nói thì tôi nghĩ như vậy cũng là khá nhanh rồi.

Song từ đấy trở về sau mới thật sự vất vả. Nhìn một cách tổng thể, dù là đồng bào đi nữa thì cũng rất khó để gặp được một cộng sự có ích.

Cụ thể thì, tôi phát hiện ra rằng chẳng có mấy tồn tại đủ sức đọc được toàn bộ Chân Ngã [Avesta]. Chỉ một số lượng nhất định những dũng sĩ, trí giả hay người thường được gọi là anh hùng mới có thể thấu suốt được thiên khải đó mà thôi.

Người thường cùng động thực vật sẽ ở mức biết được bản thân và đối phương thuộc phe phải hay trái, kèm theo đó là ý thức đối địch với kẻ khác phe.

Hay nói cách khác, vì cũng giống với tôi, kẻ mới vừa được sinh ra, nên đó đơn giản chỉ là thứ cảm giác non nớt chưa trưởng thành mà thôi.

Sau bảy năm kể từ khi chào đời, tôi đã trưởng thành lên đôi chút. Giờ đây trừ khi gặp được người có cùng đẳng cấp với mình thì tôi không thể tiến tới giai đoạn tiếp theo. Đa phần con người đều đáng quý, đáng bảo vệ, nhưng điều mà tôi muốn ở đây là những con người dám cùng nhau giương kiếm.

Chúng ta gọi họ là các Chiến Binh [Yazata]. Hay còn được biết đến là những chiến binh của cái thiện, những anh hùng của Hữu Đạo [Ashavan].

Con số tuyệt đối là vô cùng ít ỏi. Thêm nữa, lúc đó rất nhiều chiến binh đã bị cha tôi nghiền nát, vậy nên tôi rơi vào tình cảnh lang thang vô định để tìm kiếm họ.

Về phần các anh hùng của phe còn lại… hay còn gọi là các Ma Tướng [Daeva] hùng mạnh của Tả Đạo [Dregvant]. Tôi đã từng gặp họ vài lần, nhưng hiển nhiên cứ hễ chạm mặt là chúng tôi lại chém giết lẫn nhau. Giảm số lượng kẻ địch không hắn là vô nghĩa, nhưng nếu không phải là quan sát đồng minh thì nhiệm vụ của tôi chưa thể bắt đầu được.

Thật mỉa mai khi để thu thập những kỳ tích thì trước hết phải làm một điều chẳng khác gì kỳ tích đó là tìm thấy các chiến binh Một lần nữa, tôi thấm thía được độ bao la của vũ trụ này.

Ngay từ ngôi sao đầu tiên mà tôi đặt chân đến cũng đã rộng lớn đến mức tôi tưởng chừng như vô tận. Nếu chỉ đơn thuần là vạch lá tìm sâu thì tôi chắc chắn không thể nào thực hiện nổi, thế nên tôi đã thu hẹp phạm vi bằng cách chậm rãi thu thập thông tin kết hợp vận dụng tối đa “Chức Năng” của mình. Kết quả là sau bốn năm, tôi cuối cùng cũng tìm thấy những người đồng đội.

Tóm lại, tôi tìm kiếm liên tục suốt chín năm. Tôi đã rất xúc động, nhưng đấy mới chỉ là khởi đầu. Để có được sự tin tưởng của “Anh ta”, tôi đã hợp tác và để cho người đó lợi dụng. Cứ thể mà một năm đầy biến động trôi qua.

Mất chừng đấy thời gian, cuối cùng thì tôi cũng được triệu tập đến tổng bộ của các vị anh hùng và công nhận là một Chiến Binh [Yazata].

Do đó tuổi anh hùng của tôi mới chỉ vẻn vẹn ba năm mà thôi. Tôi chỉ là lính mới, khả năng cũng chẳng có bao nhiêu, nhưng thực tế thì những người khác cũng không khác là bao.

Dường như vào hai mươi năm trước, số lượng chiến binh là tận một triệu. Ấy vậy mà hiện tại lại chẳng còn đến một ngàn người. Cha tôi tuy nói “ta đã để một số chạy thoát”, nhưng e rằng khi ấy chẳng có nổi ba mươi người còn sót lại.

Chúng ta đã thất bại nặng nề mà chẳng thể phản kháng, hứng chịu tổn thất đến mức suýt chút diệt vong. Thế nhưng chúng ta vẫn đang cố gắng để hồi phục… đấy là tình hình hiện tại của phe ta – không chịu khuất phục mà vẫn kiên cường đứng lên, quả thực xứng đáng nhận được lời khen. Với việc bản thân hiện tại đã có thể đọc chính xác Chân Ngã [Avesta], tôi hiểu được rằng tình thế lúc này hiểm nghèo đến nhường nào.

Tôi sẽ liệt kê nó ra như sau để bạn hiểu:

(1) Mọi thứ trên thế giới này đều được chia thành hai loại thuộc tính không thể tương thích với nhau – hay chúng ta còn gọi là Thiện và Ác.

(2) Chỉ cần thoáng nhìn thôi cũng đủ xác định rõ ràng phe địch phe ta. Vốn dĩ đã chẳng thể có chuyện nhầm lẫn.

(3) Mỗi lực lượng đều có một nhóm làm hạch tâm và điều kiện chiến thắng là tiêu diệt nhóm của đối phương trong thời gian ngắn.

(4) Trong trường hợp tốn nhiều thời gian để chinh phạt đối phương thì những chỗ trống sẽ được bổ khuyết. Hay nói cách khác, kẻ kế thừa sẽ ra đời.

(5) Dùng Điều Răn để cải thiện bản thân và đánh cược toàn bộ linh hồn của chính mình.

Đó đại khái là những thông tin mà Chân Ngã [Avesta] cung cấp. Với người bình thường thì tới được điều (1) và (2) đã là giới hạn, nhưng chúng ta thì khác. Tôi biết cách để kết thúc cuộc chiến này, và để làm được vậy thì buộc phải hành động.

Xét theo theo điều (3) thì dù cho toàn bộ vũ trụ này có chia làm hai, Nghĩa Giả [Ashavan] và Bất Nghĩa Giả [Dregvant], tôi nhận ra rằng việc nhổ cỏ tận gốc đối phương là chẳng cần thiết. Có một phương pháp hiệu quả hơn nhiều.

Và đó chính là phá hủy hạch tâm. Nếu làm được vậy thì thắng bại sẽ được định đoạt, và chắc chắn phần đông sót lại cũng sẽ chịu chung kết cục.

Hạch tâm của phe Thiện – Lãnh địa nơi anh hùng hào kiệt tụ hội dưới sự dẫn dắt của Thánh Vương và chính nghĩa – Điện Đường Chiến Binh [Yazata]. Hay còn gọi là Wahman Yasht.

Hạch tâm của phe ác là những kẻ như cha tôi – Bảy đại thảm họa tượng trưng cho cái ác tuyệt đối, lãnh đạo của các Ma Tướng [Daeva] tàn ác gieo rắc sự hủy diệt – Thất Đại Ma Vương.

Hai mươi năm trước, với chưa đến ba mươi người còn sót lại, Lãnh Địa Thánh Vương [Wahman Yast] đã suýt chút bị diệt vong. Khi ấy tưởng chừng như đã là dấu chấm hết cho phe ta. Có thể thoát khỏi cái kết ấy và dần hồi phục trở lại như hiện tại quả thực là một thành tích phi thường. Cũng nhờ vào cách mà điều (4) hoạt động thì chúng ta đã gia tăng số lượng lên được gần một ngàn người, thế nên không thể gọi đây là muối bỏ biển, tốn công vô nghĩa được.

Ngược lại, chỉ trừ khi là một mẻ quét sạch thì những kẻ kế thừa cũng sẽ ra đời ở phe bên kia.

Nghe nói việc các Ma Vương giao chiến, hay tiếm quyền đoạt vị lẫn nhau cũng chẳng phải là hiếm. Ấy vậy mà mặc cho điều trên, hạch tâm của phe Ác vẫn không hề tuyệt diệt. Đến cỡ này thì chỉ có thể gọi là chênh lệch sức mạnh, chẳng thể nào phản bác được nữa.

Trong suốt lịch sử gần hai ngàn năm của Lãnh Địa Thánh Vương, chỉ có ba lần là các Chiến Binh [Yazata] đánh bại được Ma Vương. Nhục nhã là vậy nhưng kẻ thù quả thực quá mạnh mẽ.

Tuyệt Diệt Tinh Đoàn… nếu bạn còn nhớ cha tôi uy nghi, dũng mãnh thế nào thì hẳn cũng sẽ không khó để hiểu. Vẫn còn đến sáu kẻ khác như vậy và ta phải lật đổ chúng trong thời gian ngắn. Kỳ tích, chắc chắn cần phải có kỳ tích.

Điều Răn nhắc tới trong (5) chính là để thực hiện việc đó. Tôi phải mài giũa chức năng của mình, đánh cược toàn bộ linh hồn này vì chiến thắng. Tuy cũng chẳng khác gì việc hai phe luôn dốc hết sức để tiêu diệt lẫn nhau, nhưng tôi nghĩ mình lại đang nắm giữ một manh mối cho kỳ tích này.

Đấy là vì vào hai mươi năm trước, cha tôi đã dám bỏ đi ngay tại Lãnh Địa Thánh Vương. Khi đó, nếu muốn thì ông ấy hoàn toàn có thể tàn sát tất thảy các chiến binh phe Thiện, thế nhưng ông ấy đã không làm vậy.

Tại sao ư? Có lẽ trường hợp điều (3) và (5) trong Chân Ngã [Avesta] xung đột với nhau là có tồn tại.

Tôi không biết Điều Răn của cha tôi là gì, nhưng xem ra bằng việc đánh cược toàn bộ linh hồn của mình mà không tước đi sinh mệnh của Lãnh Địa Thánh Vương, ông ấy đã tạo ra tôi.

Đấy chẳng phải là một khiếm khuyết tuyệt vời dành cho chúng ta sao? Có lẽ chính nhờ việc mang mâu thuẫn như vậy đã khiến cho các Ma Vương mạnh mẽ đến nhường ấy. Và nếu lật ngược vấn đề lại thì ta sẽ có được điểm yếu của chúng.

“…Quinn, Quinn”

Chính vì vậy nên tôi và các đồng đội của mình không được phép nản lỏng.

Bởi vốn dĩ, khái niệm đó đâu hề được liệt kê trong Chân Ngã [Avesta].

“Liên lạc như vậy được rồi. Chúng ta sẽ xử lý cả chuyện của ‘hắn’ cùng nơi này.”

“…Ừm, tôi hiểu rồi.”

Tôi gật đầu với người đồng bào đứng bên cạnh mình và hướng ánh mắt kiên định về phía trước.

Là một Chiến Binh [Yazata] của Lãnh Địa Thánh Vương, đầu tiên tôi sẽ đánh bại tên Ma Tướng [Daeva] phá hoại vùng đất này.

Tích lũy những kỳ tích và rèn lên thanh gươm chiến thắng.

“Phó thác mình cho đôi cánh của Wahman Yast Thần Thánh, ta diệt trừ bè lũ ác đồ.”

Tôi đã quen với câu khẩu hiệu này. Giờ đây, tôi không còn đơn độc, tôi đã có cho mình những người đồng đội, và tôi sẽ còn tiếp tục trưởng thành.

Bằng cả trái tim mình, Quinn mong chờ một ngày các bạn sẽ đứng trước mặt cô.

2.

Núi lửa, tựa như những ngọn núi lửa đang bao vây lấy tôi. Mười tám tiếng đã trôi qua kể từ khi cuộc chiến bắt đầu. Những cơn lốc xoáy của cát bụi liên tục bị thổi tung lên từ mặt đất giờ đây đã hóa thành một trận bão che kín mặt trời khiến tôi chẳng thể phân biệt được ngày đêm.

Dựa theo thời gian thì bây giờ lẽ ra phải là giữa trưa, ấy vậy mà tầm nhìn xa lại vô cùng tệ. Những ngọn lửa bùng cháy khắp nơi kia, khi nhìn qua lớp bụi mù thật chẳng khác gì ảo ảnh. Sắc thái của khung cảnh xung quanh là quá sức dị thường khiến tôi rối loạn nhận thức về mặt không gian. Tôi không cách nào nắm bắt được khoảng cách, chỉ riêng việc đứng thôi cũng khó mà làm nổi.

Trong khi đó, những kiến trúc bị phá hủy, cây cối, động vật, kể cả con người, hay có lẽ là một mớ hỗn tạp các thứ trên, bị bắn không thương tiếc như những viên đạn.

Riêng việc tránh né cơn mưa xối xả của những đầu đạn với tốc độ vượt quá âm thanh ấy cũng đã là quá sức khó khăn, thế nên thay vì phá vỡ cục diện này thì tôi dốc hết sức chỉ để duy trì tình thế hiện tại.

Nhưng tình hình cũng ngày càng trở nên tồi tệ. Ba thành phố đã hoàn toàn bị nghiền nát, rất nhiều những thường dân phe Thiện [Ashavan] đã phải bỏ mạng. Hai trong năm đồng đội của tôi cũng đã hi sinh, ấy vậy mà tôi lại chẳng thể làm được gì có ích.

Hắn là một tên Ma Tướng [Daeva] vô cùng mạnh mẽ. Thật khó mà tưởng tượng nổi đây chỉ là một tên tân binh chưa từng được ghi nhận. Rốt cuộc thì hắn chui ra từ chốn nào vậy chứ.

“Quinn, cẩn thận!”

Xuất hiện xuyên qua lớp bụi mù là một cái xúc tu, thứ chỉ với một nhát đã đập tan cả một lâu đài. Trên cái xúc tu này là đầy nhóc những chiếc gai, chẳng khác gì lưỡi của vài loài động vật. Và vì mỗi chiếc gai đó lại to và dài như những cây đại thụ nên việc né tránh thứ có kích cỡ như vậy là hoàn toàn bất khả thi.

Tôi cản nó lại bằng một cú đá. Tác động là có, tuy không đủ để đánh bật kẻ địch nhưng tôi vẫn xoay sở để thoát được. Cận chiến tay không chính là trường phái của tôi.

Mọi người thường nói nó không hợp với tôi, cả bản thân tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác cả. Tôi ấy mà, hoàn toàn chẳng có chút thiên phú nào với những món vũ khí.

Trong đủ loại vũ khí mà tôi đã thử qua thì kiếm là thứ mà tôi đặc biệt dở tệ. Cứ mỗi lần tôi dùng kiếm thì bộ dạng lại khó coi như một đứa say xỉn đang múa may vậy.

Công cụ thì không thể sử dụng công cụ, là như vậy sao? Ban đầu tôi đã rất ngỡ ngàng, nhưng cũng đành vậy thôi, và không lâu sau khi chia tay cha mình thì tôi cũng đã chấp nhận việc mình được sinh ra để cho người khác sử dụng.

Đó chính là Điều Răn – Những điều cấm kỵ do chính bản thân lập ra và chính bản thân kiên quyết chấp nhận toàn bộ hạn chế mà nó đem lại. Và nếu tuân thủ theo nó thì họ sẽ nhận được thứ sức mạnh ngược lại theo những cấm kỵ đấy.

Là một công cụ, tôi không thể hành động trừ khi nghe được chỉ thỉ hay mong muốn của người khác.

Và vì là một công cụ, tôi tồn tại chỉ để đáp ứng nguyện cầu của bất kỳ ai.

Hay nói cách khác, tôi là đang chờ đợi chỉ thị, và khi nhận được chỉ thị thì hiệu năng của tôi sẽ được gia tăng. Tôi đích thực là một quân tốt trên bàn cờ, vậy nên năng lực của tôi phát huy được đến đâu là hoàn toàn phụ thuộc vào kỹ thuật vận dụng của những người xung quanh.

“Bên phải, đỡ kìa! Đừng quên hỗ trợ Cyrus.”

Chính vì lẽ đó mà tôi luôn nhận được những chỉ thị như vậy. Nếu nhận được những chỉ thị như “đánh bại chúng” hay “giết chúng” thì tôi vẫn sẽ tự động thực hiện cho tới cùng, nhưng thực tế thì độ chính xác sẽ gia tăng hơn nếu tôi nhận được những chỉ thị chi tiết dựa trên từng tình huống khác nhau.

Tuy nhiên, với việc luôn đòi hỏi khả năng xử lý của đồng đội xung quanh, thật khó mà luôn coi đây là một chức năng xuất sắc được. Dù gì thì đây cơ bản không phải một Điều Răn phù hợp cho việc chiến đấu.

Nhiệm vụ số một của tôi vẫn là thu thập những điều kỳ tích. Chức năng “đồng điệu với ý thức của người khác” mà Cha trao cho tôi chính là để phục vụ điều trên. Vốn dĩ việc cường hóa chức năng đấy là mục tiêu ban đầu của tôi.

Trong thời chiến thì nó là một món vũ khí, còn trong thời bình thì nó trở thành radar, công cụ liên lạc và ngân hàng dữ liệu. Giá trị thực sự của tôi nằm ở vế sau, thế nên tình hình hiện tại là quá sức để tôi xoay sở.

Tuy rằng tôi vẫn còn một con át chủ bài chưa tung ra song nó không phải là loại mà tôi có thể sử dụng ở đây được. Thứ đó cũng rất tệ khi dùng để đối chọi với kẻ địch vô tri vô giác như loài dã thú.

Tuy nhiên, như vậy không có nghĩa là tôi có thể làm trái lại Điều Răn mà bản thân từng lập lên. Kẻ dám vi phạm sẽ phải nhận hình phạt thích đáng – tệ nhất thì là bỏ mạng – chính Chân Ngã [Avesta] đã nói như vậy.

“Thế còn ‘lông vũ’ thì sao? Mọi người vẫn còn giữ chứ?”

“Kh-không được, tôi dùng nó rồi…gư aaa”

Một “đề xuất” để cho đối phương toàn quyền quyết định sẽ không vi phạm Điều Răn, nghĩ vậy tôi cất lời nhưng kết quả lại là phản tác dụng. Cũng vì bị phân tâm bởi giọng của tôi mà đồng đội đã hoàn toàn bị nghiền nát. Và thế là một người nữa đã hi sinh.

Giờ đây, tính cả tôi thì chỉ còn lại ba người.

“Dịch chuyển đi Quinn! Tên khốn đó định làm gì đó.”

“…ư!?”

Nếu nhìn kỹ, dù là qua lớp cát bụi vẫn có thể thấy được những quầng sáng dị thường. Trông như thể có thời gian chờ giữa từng đợt, cứ mỗi lần như vậy thì quầng sáng ấy lại hội tụ và cô đặc lại…nguy rồi, thứ này tấn công mọi hướng.

“Dịch Chuyển Tức Thời [Shewatir] !”

Ngay khi tôi hô lên thì quầng sáng hủy diệt ấy cũng bùng nổ, nhiệt lượng tỏa ra từ nó làm tan chảy cả những hòn đá tảng xung quanh. Dĩ nhiên là tôi sẽ chống đỡ, nhưng không phải là theo cách thông thường.

“Gưaaaaaa…”

Tuy toàn thân bị cháy xém do bị nhiệt lượng cực cao đấy ập vào người, tôi vẫn xoay sở để giữ cho cơ thể hoàn toàn vô sự, và hiện tại tôi đang ở giữa khoảng không đằng sau vị trí ban nãy 10km.

Đây không phải là do tôi bị thổi bay đi. Ban nãy, gần như cùng lúc với khi vụ nổ xảy ra, tôi đã thực hiện một cú nhảy không gian. Hay nói cách khác, đó chính là thứ mà người ta gọi là Teleportation – Dịch Chuyển Tức Thời.

Tất nhiên đây không phải sức mạnh của bản thân tôi. Đây là Phước Lành đến từ Vohu Manah – Tinh Linh Bảo Hộ của Lãnh Địa Thánh Vương.

Tinh Linh, đúng như tên gọi của mình, ám chỉ những sinh thể đặc biệt là linh hồn của các ngôi sao. Có thể xem chung là hóa thân con người hay động vật của những vì sao, thế nên chúng nắm giữ thứ quyền năng vô cùng khủng khiếp. Nguyên dạng của Vohu Mahna là một con đại bàng trắng đầy kiêu hãnh với kích cỡ ngang với cả một đại lục.

Vào cuộc chiến hai mươi năm trước, ông ấy đã bị thương nặng. Chồng chéo thêm nhiều sự tình khác khiến cho ông ấy không thể hiện thân được nữa. Dù vậy, ông ấy vẫn chưa mất đi toàn bộ sức mạnh của mình, và chúng trở thành những Phước Lành.

Chúng tôi, các chiến binh của Lãnh Địa Thánh Vương, được ban cho những chiếc lông vũ của Vohu Mahna ứng theo thực lực và võ kỹ của bản thân. Một hình xăm chiếc cánh sẽ được khắc lên đâu đó trên cơ thể của chúng tôi, và mỗi người sẽ có thể sử dụng sức mạnh của Tinh Linh tương đương với số lông vũ mà họ có.

Cụ thể thì chúng gồm các loại: Cường Hóa Công Kích [Sām], Cường Hóa Phòng Ngự [Kshatra], Cường Hóa Hồi Phục [Haoma], Phi Hành Không Trung [Fravard], Dịch Chuyển Tức Thời [Shewatir].

Dịch Chuyển Tức Thời mà tôi vừa sử dụng vốn dĩ là một kỹ thuật dùng để di chuyển qua lại giữa Lãnh Địa Thánh Vương và các ngôi sao khác. Vì vậy đây là lần đầu tiên tôi dùng nó để tránh né như thế này. Nhưng nếu không làm thế thì mọi chuyện đã kết thúc rồi.

Dù cho đã kích hoạt Cường Hóa Phòng Ngự [Kshatra] cùng Phi Hành Không Trung [Fravard] thì vẫn không thể nào chống đỡ nổi vụ nổ đó được. Cũng nhờ đồng đội ra lệnh mà tôi mới thoát chết trong tích tắc.

“Cảm ơn anh đã cứu mạng, tôi…”

Tôi quay về phía người đồng đội bên cạnh mình, nín lặng trước cảnh tượng mình trông thấy.

Ở đó là một đống than mang hình hài con người đang dần rã vụn thành tro.

Nghiến chặt răng đến bản thân cũng nghe thấy tiếng, tôi chụp lấy những mảnh vụn đang bị gió cuốn đi của anh ta và nhét vào trong quần áo mình.

Tôi không thể chạm vào những người động đội của mình dù cho họ đã trở thành xác chết, thật buồn thay. Nhưng, dù là vậy thì đây vẫn là con đường mà tôi đã chọn.

Bất khuất và thắng lợi chính là bản nguyện của người Chiến Binh [Yazata].

Tất cả đều là theo mệnh lệnh của Chân Ngã [Avesta]—

Lấy lại sự tỉnh táo chỉ sau vài giây ngắn ngủi, tôi hướng mắt về vị trí tâm chấn ban nãy. Lớp bụi mù đã bị đòn công phá ấy dẹp tan, để lộ ra đó chân tướng của kẻ địch.

Mô tả trực tiếp ra thì nó có lẽ là một quả tim với vô số cái chân mọc xung quanh? Khối thịt có thể thấy rõ từ đằng xa ấy đang bóng lên trong thứ chất nhầy kinh tởm, rất nhiều những con mắt, chiếc miệng được đặt lung tung chi chít trên cơ thể nó.

Hình dạng của nó làm tôi liên tưởng đến cha của mình. Nó lớn như một ngọn núi, tuy xét về kích cỡ thì nó thật nhỏ bé khi so với cha tôi, nhưng cũng không thể thay đổi sự thật rằng nó vẫn là một mối đe dọa khôn lường.

“Giờ…làm sao đây?”

Ít nhất thì hiện tại cũng không cần phải lo lắng về những cú bộc phá như ban nãy. Chúng tôi đã chiến đấu được mười tám tiếng đồng hồ và khi nãy là lần duy nhất đòn bộc phá đó được sử dụng, vậy nên khả năng nó có thể thi triển lại đòn đó là không cao. Rõ ràng là nó cần phải tích tụ để dùng được cú bộc phá đấy, nghĩ đơn giản thì tôi có thể hoàn toàn bỏ qua đòn đó trong nửa ngày tiếp theo.

Dù vậy đi nữa thì tôi chắc chắn cũng không thể trụ lại cho đến lúc ấy. Tôi chỉ còn lại hai chiếc lông vũ, tệ hơn nữa thì Công Kích và Phi Hành cũng sắp đến giới hạn.

Nếu không làm gì thì kỹ thuật này có thể giữ được trọn cả ngày. Nhưng nếu vận động quá phô trương hay bị công kích thì dĩ nhiên là thời gian tác dụng cũng sẽ rút ngắn. Tóm lại thì những chiếc lông vũ này sẽ tiêu hao rất nhanh khi phải khổ chiến, những cái chết của đồng bào tôi đa phần cũng đến từ lý do trên.

Bản thân tôi vốn cũng chẳng hề giỏi giang gì hơn họ, chắc chắn Phước Lành của tôi cũng đang dần cạn kiệt. Thế nên điều tôi cần lúc này là phải quyết định thật nhanh.

Kẻ địch hẳn có lẽ cũng đã thấm mệt. Đại chiêu ban nãy có thể xem là bằng chứng cho thấy nó đã trở nên mất bình tĩnh, đồng thời cũng đã mệt mỏi sau một đòn như thế. Nếu là vậy thì đây chính là cơ hội để khép lại trận chiến này, thế nhưng…

“Quinn, cứu. Tôi bị chôn vùi, không thoát ra được.”

“—ưm.”

Khi nghe được “giọng nói” đồng điệu với ý thức của mình, tôi đã thực sự bất ngờ. Những tưởng trừ mình ra thì mọi người đều đã bị giết chết, tôi gần như đã đi đến kết luận rằng từ giờ mình sẽ thiếu chỉ thị để quyết định hành động.

Thật không ngờ rằng cô ấy vẫn bình an vô sự trong tình cảnh hiện tại. Chính xác mà nói thì cô ấy không phải là một chiến binh, vốn ngay từ đầu cô ấy đã chẳng có bất kỳ chiếc lông vũ nào. Ấy thế mà cô ấy vẫn kiên cường trụ lại đến tận bây giờ.

“Samrukh, cô vẫn còn sống. Cô đang ở đâu vậy?”

Dẹp nỗi ngỡ ngàng sang một bên, tôi bắt đầu di chuyển để đáp lại lời cầu cứu. Toàn bộ khu vực xung quanh đều đã hóa thành bình địa, dù cho vừa bay trên không trung vừa tìm kiếm tôi cũng chẳng thể thấy bất kỳ bóng người nào.

“Đã bảo là tôi bị chôn vùi rồi mà. Tôi thành ra thế này là do bị bé bự đè bẹp á, mà cũng nhờ vậy mà tôi không bị nó làm thịt.”

“Gì cơ…bộ cô là chuột chũi đấy à?”

“Im đê. Tôi chui xuống đấy đếch phải vì thích. Cô đấy nhé, mang cái bộ mặt lạnh tanh ấy mà lắm lúc lại buông ra được mấy câu mỉa mai chẳng ăn nhập tí nào. Bộ cô định nhắm tới gap effect đấy à?” [note29320]

“Nếu còn ở dưới đất thì sao cô còn thấy được mặt của tôi?”

“Đó đó, nói có sai đâu. Mà tóm lại thì tôi ở đây nè, nhanh nhanh lên-!”

Dù cô ta chẳng đề cập gì về vị trí chính xác của bản thân, nhưng vậy cũng không thành vấn đề. Nếu cô ta đã mất công kêu gào và truyền ý thức chân thật của mình đến đây như vậy thì tôi sẽ dễ dàng tìm thấy cô ta bằng chức năng của mình.

Cô ta, Samrukh, đang nằm sâu 100 mét dưới đất ở phía Nam so với con thú khổng lồ kia.

Rất gần kẻ địch, hơn nữa còn nằm sâu ở dưới đất. Xem ra chỉ còn cách tiếp cận và lặn xéo xuống thôi.

“Còn một vấn đề nữa. Tôi không thể biến thành chuột chũi được.”

“Hả? …à à, phải rồi nhỉ. Cô là kiểu như vậy. Thiệt tình, Điều Răn gì mà phiền phức bỏ xừ. Vâng vâng, không cần phải lo, cứ để cho tôi.”

Cho dù tôi có lao vào mặt đất với tốc độ cao đi nữa thì kết quả cũng chỉ là bị bật lại hoặc tan xác mà thôi. Nếu cần thứ có tính chất như máy khoan để cứu cô, vậy thì tôi mong cô hãy biến tôi thành một cái máy khoan.

“Quinn, hãy đâm xuyên qua nào. À đâm cả bé bự luôn nha.”

“Hiểu rồ…i, hể!?”

Ngay khoảnh khắc nhận được một chỉ thị điên rồ như vậy, tôi đã hóa thành một ngôi sao băng. Nghiền nát những xúc tu và đâm sầm vào thân thể của con thú khổng lồ gần bên, tôi cứ thế lao tới phía trước trong khi xé toạc khối thịt dày đến vô lý trước mặt.

Đau. Hôi thối. Tởm lợm—Tuy không đến mức ngạt thở, nhưng cứ thế này thì tôi cũng sẽ bị ép chết mất thôi. Khi nãy tôi đã nghĩ nó trông thật giống một quả tim, và thật vậy, toàn bộ cơ thể của con thú này là một khối cơ bắp khổng lồ. Nhằm loại trừ ngoại vật xâm nhập vào bên trong cơ thể, khối thịt đó bắt đầu thực hiện việc co bóp nhu động, tôi bị nó hãm tốc lại và ép chặt—

“Cố lên nào. Cô dư sức thoát ra mà.”

“~~—ư!”

Lại là một Yêu Sách Vô Lý [Order] khác. Với việc bùng nổ tốc độ, tôi cuối cùng cũng xuyên thủng khối thịt đó. Thế nhưng thứ tiếp theo chờ đợi tôi chính là mặt đất cứng. Chẳng có thời gian để mà nghĩ ngợi, tôi buộc lòng phải tung quyền với đống đất đá trước mặt.

Cách làm mới mọi rợ làm sao. Dù cho tôi có là công cụ đi nữa thì cũng không khỏi thốt lên câu than phiền.

Dù rằng nó đem lại kết quả tốt, nhưng giả như thất bại thì chắc hẳn tôi đã anh dũng hy sinh mất rồi. Vậy mà tôi cứ tưởng chỉ có “người đó” mới sử dụng mình theo cách như thế này thôi.

Tôi đã quá xem nhẹ cô ta rồi. Trong tương lai tôi sẽ ghi nhớ điều này. Những tồn tại mang bản tính hoang dại quả thực đáng sợ.

Samrukh là người tôi mới gặp lần đầu khi đến vùng đất này, có thể xem cô ta là một ứng viên chiến binh. Hay nói cách khác, cô ấy ở cùng vị trí với tôi ba năm về trước, có điều…liệu dẫn cô ta đến Lãnh Địa Thánh Vương có ổn thật không đây nhỉ…?

Khó xử thật đấy, nhưng dẫu sao thì cũng chẳng đến lượt tôi quyết định, nên thôi cứ kệ vậy. Tóm lại thì tôi cũng đến được chỗ cô ta rồi.

“…Đã để cô phải đợi rồi. Thật mừng là tôi vẫn còn sống.”

Ở nơi sâu dưới lòng đất mà tôi chạm đến này có một thông đạo nhỏ, trông cứ như một di tích vậy. Người mà tôi đang tìm kiếm hiện bị chôn vùi ờ một góc khuất với mỗi cái đầu nhú ra ngoài.

Đó là một người phụ nữ với mái tóc đỏ rực cực kỳ nổi bật, làm người ta liên tưởng đến loài mãnh thú. Nói cho thơm thì cô ta là một mỹ nhân hoang dại, nhưng nhìn rồi thì chỉ thấy mọi rợ mà thôi.

“Uầy, cô bẩn chết đi được. Lại còn thối nữa chứ.”

“….”

Là ai bắt tôi làm cái chuyện này đấy hả? Cùng vì phải đâm đầu xuyên thủng qua khối thịt kia, cộng thêm lao thẳng xuống lòng đất mà giờ tôi ngập ngụa trong một mớ hỗn hợp bẩn thỉu của chất nhầy và bùn đất. Tất cả đều là do cô cả đấy.

“Đừng giận mà Quinn. Kiểu gì chả có mấy tên con trai thích cô như vậy, đừng lo đừng lo.”

“Chuyện đó để sau. Tình hình hiện tại đang rất nghiêm trọng.”

Bây giờ không phải lúc để chúng tôi ngồi đây tán gẫu. Tôi giải thích cho ta rằng ngoài hai chúng tôi ra thì mọi người đều đã bị quét sạch và đòn liều lĩnh ban nãy của tôi vẫn chưa đánh bại được Ma Tướng [Daeva] phe địch.

“Ra thế, đám đàn ông đúng là xui xẻo mà. Lãnh Địa Thánh Vương cũng đang thiếu nhân lực nhỉ?”

“Đáng tiếc là đúng vậy. Hiện tại chúng ta đang trong quá trình phục hồi lại.”

“Cô nói phe ta đã thua tan tác vào hai mươi năm trước đúng không? …Mà thôi sao cũng được, giờ trước hết thì mau mau lôi tôi ra cái đã.”

Nghe vậy, tôi bắt đầu dời đống đất đá. Miễn là nhận được chỉ thị thì tôi sẽ nghiêm túc thực hiện, tuy vậy tôi vẫn thấy có điều uẩn khúc. Tôi không nghĩ tình trạng hiện tại của Samrukh là tệ đến mức cô ta chẳng thể tự mình thoát ra được.

Đáng lẽ chỉ bị chôn vùi cỡ này thì làm sao có thể làm khó được cô gái hoang dại này cơ chứ.

Tôi nghĩ vậy trong khi vẫn tiếp tục thực hiện công việc, và rồi câu trả lời lập tức trở nên rõ ràng.

“Samrukh, cô…”

Một tay và một chân của cô ta đã không còn. Cánh tay phải cụt mất từ phần khuỷu tay, còn chân trái thì từ giữa bắp đùi trở xuống đã chẳng còn gì.

“Tại sao lại không nói cho tôi biết? Cô cần phải được trị liệu ngay.”

Cũng bởi sắc mặt của cô ta trông hoàn toàn bình thường nên tôi đã không lập tức nghĩ tới vấn đề này.

Dù cho bị thương nặng đến mức này nhưng lại chẳng mất bao nhiêu máu đi nữa thì như thế này vẫn rất là nguy hiểm cơ mà. Chẳng còn cách nào khác, tôi buộc phải ngay lập tức dùng Phước Lành của chiếc lông vũ.

“Thôi thôi, tôi đâu khiến cô làm. Đừng có lãng phí.”

“Nhưng…”

Nếu cô ta ra lệnh cho tôi trị thương cho mình thì kết quả trị liệu mà tôi đem lại sẽ tốt hơn hẳn bình thường. Tuy chưa chắc sẽ khiến cho chân tay cô ta mọc lại nhưng ít nhất thì vẫn đủ để cứu mạng.

Ấy vậy mà cô ta lại cự tuyệt. Chẳng lẽ cô ta nghĩ rằng người tàn tật sẽ không thể trở thành chiến lực phe ta được nữa? Đã vậy thì tại sao cô ta còn gọi tôi đến? Tôi không thể nào hiểu nổi cô ta đang nghĩ gì nữa.

“Cỡ này với tôi chỉ là chuyện thường ngày thôi. Mà, đây là lần đầu tôi mất tay chân đó. Nhưng thế này lại hay, rất là đúng lúc.”

Thốt lên những lời đó với vẻ mặt tỉnh bơ, Samrukh chậm rãi nhấc phần thân trên của mình lên và nhìn tôi.

Những chấn động cũng xảy ra cùng lúc đó. Xem ra tên Ma Tướng [Daeva] trên mặt đất đã nhận ra chúng tôi và đang tiếp cận.

“Không có thời gian nên tôi sẽ nói thẳng luôn. Đây là Điều Răn của tôi.”

Khoảnh khắc đó, những chiếc xúc tu xuất hiện xuyên qua trần hang—

“Quinn, giao cho tôi Phước Lành Công Kích và Phi Hành.”

Và rồi, một thứ ánh sáng màu đỏ thẫm bùng nổ.

“Hâyyyyyyyaa!”

Kết hợp với tiếng gầm, một cú đá bằng “chân trái” nhanh như chớp đã nghiền nát đống xúc tu đó thành tro bụi. Kèm theo đó, toàn bộ đất đá xung quanh cũng bị thổi tung, bầu trời hiện rõ trước mắt tôi, và kẻ thù cũng vậy.

“Mượn nhá. Còn lại cứ để bà lo.”

Để lại một nụ cười còn thô bỉ hơn cả cái câu sỗ sàng mình vừa thốt ra, Samrukh phóng mình bay lên. Và kể từ lúc đó, cô ta hòa mình vào những vũ điệu.

Cảnh tượng mà tôi đang chứng kiến từ bên dưới mặt đất này đích thực là một kiệt tác.

Đấm phải, đá trái. Một Samrukh tuy vạm vỡ so với phụ nữ nhưng cũng chỉ ở mức loài người lại đang đánh bay kẻ thù to lớn như núi kia. Thứ đó lăn vòng, tạo nên những cơn địa chấn.

Tay chân của cô ta vẫn cụt như vậy, và nhìn từ bên ngoài thì trông như cô ta đang tung ra những cú đánh hụt hoàn toàn vô nghĩa. Thế nhưng Samrukh vẫn tiếp tục vung quyền, tung cước. Và chúng, chắc chắn là đều trúng đích.

Bầu khí quyền chấn động tựa như run rẩy trước cơn sóng thần. Có thứ gì đó rất nhanh, rất nặng, rất to lớn đang chuyển động. Như thể ở đằng kia là một tên khổng lồ vô hình.

Có lẽ thứ ánh sáng đỏ chói lóa chớp tắt liên hồi kia chính là đáp án cho những chấn động này. Tôi chăm chú quan sát, sau đó nhận ra nó là gì và rồi câm nín.

Samrukh vẫn còn tay và chân. Tuy nhiên, chúng không phải xương thịt thuần túy mà là những ánh hào quang. Chúng là những chi ảo được bện lên từ năng lượng sống tuôn trào của cô ta.

Những ánh sáng đỏ chính là hiện thế của vầng hào quang kia. Vào khoảnh khắc tung đòn, những cánh tay, chân mờ ảo khó thấy đó của cô ta sẽ hóa thành khổng lồ. So ra thì kích cỡ của nó phải to hơn khoảng năm trăm lần.

Khi nãy tôi gọi thứ này là một tên khổng lồ vô hình, xem ra là hoàn toàn chính xác. Với chỉ một tay phải cùng một chân trái, thân hình của Samrukh lúc này đã cao quá 900 mét. Việc thứ đó tung ra được những đòn bạt núi giờ đây cũng chẳng còn là lạ.

Chẳng có từ ngữ nào có thể mô tả được cảnh tượng kinh hoàng này. Chứng kiến một thứ phi lý đến nhường này ngay trước mắt mình, tôi chỉ còn có thể bày tỏ sự ngưỡng mộ trước quyết tâm của cô ta.

Đây rõ ràng là kết quả đến từ một Điều Răn tương đối nặng nề và hà khắc.

Samrukh khi nãy đã từ chối việc được chữa trị. Cô ta cười cợt, coi thương tích ở mức độ đó chỉ là chuyện thường ngày. Thậm chí, cô ta còn nói rằng mất tay chân như thế lại hay. Và Samrukh lúc này, càng bị thương bao nhiêu thì cô ta lại càng mạnh lên bấy nhiêu.

Đây chắc hẳn là một ràng buộc bắt người sở hữu không thể trị thương. Nhìn bên ngoài thì miệng vết thương đang lành lại, nhưng về bản chất thì vẫn còn hở toang. Cô ta vẫn luôn chịu đựng, kìm nén cơn đau từ nãy cho đến giờ.

Tôi không rõ Điều Răn đó đã kích hoạt được bao lâu, nhưng nếu là người bình thường thì giờ hẳn phải phát điên rồi. Cô ta cứ vậy mà nuốt trọn tất cả thương tích, bao gồm cả mặt thể xác lẫn tinh thần. Có lẽ cô ta cũng là một hình mẫu chuẩn mực của người chiến binh.

Càng chiến đấu cô ta lại càng bị thương nhiều hơn, và qua việc sống sót vượt qua cửa tử sẽ khiến Samrukh càng trưởng thành hơn nữa. Những ảo chi kia là niềm tự hào, là chiến tích mà cô ta giành được theo đúng nghĩa đen.

Lấy thương tích làm kiêu hãnh, chúng là những ký ức mà cô ta đã thề sẽ không bao giờ quên. Chính vì vậy, để đổi lấy việc vứt bỏ trị liệu thì phần thương tổn sẽ phát triển một cách dị thường. Thậm chí, nó còn khiến chiến ý của cô ta hóa thành vật chất.

Xem ra lý do cô ta không dùng thứ sức mạnh kia để tự thoát ra khi bị chôn vùi là vì lượng năng lượng có giới hạn của nó. Lượng mức mà cô ta có thể sử dụng trong một trận chiến có lẽ phụ thuộc vào việc bản thân khi ấy gánh chịu thương tích đến cỡ nào. Liệu cơn đau từ việc mất một tay cùng một chân có đủ để Samrukh tung ra toàn lực hay không? Và điều gì sẽ xảy ra khi vượt quá cán cân đó?

Nếu những ảo chi kia sẽ biến mất vào khoảnh khắc cô ta vượt quá giới hạn, vậy thì cũng không đến nổi nào. Nhưng nếu cô ta vẫn liều lĩnh tiếp tục chiến đấu thì có thể sẽ vi phạm vào Điều Răn.

Tóm lại, đây là một kỹ thuật vô cùng nguy hiểm nếu không kết liễu đối phương trong thời gian ngắn. Tôi đã định hỗ trợ cô ta nhưng lại không thể di chuyển, cũng bởi vì cô ta đã nói với tôi rằng “Cứ để bà lo.”

Tình hình không ổn cho lắm. Cho đến lúc này, Samrukh vẫn đang áp đảo Ma Tướng [Daeva] phe địch. Nếu không có gì thay đổi thì cô ta sẽ thắng. Dẫu sao thì cô ta cũng tự tin đến mức nói rằng cứ để mọi chuyện cho mình lo.

Thế nhưng tôi không khỏi mang một dự cảm chẳng lành. Vốn dĩ việc một tên Ma Tướng [Daeva] cỡ này bỗng dưng xuất hiện đã là rất khó tin rồi.

Với cơ thể khổng lồ cùng sức mạnh hủy diệt đó… chiếu theo quy chuẩn của Lãnh Địa Thánh Vương thì độ nguy hiểm phải đạt đến cấp hai. Hay nói cách khác, làm thế nào mà chúng tôi lại bỏ sót một tên ác quỷ ngang hàng Cận Vệ Ma Vương như thế này cơ chứ? Nếu bảo là nó chỉ mới ra đời đi nữa thì thế này chẳng phải là quá mạnh hay sao?

Hơn nữa, chuyến đi lần này mục tiêu chính của chúng tôi là dẫn một Chiến Binh [Yazata] trở về. Đó là một người thường xuyên chống đối mệnh lệnh và vi phạm quy định. Không những vậy, người này còn là “kẻ hung bạo nhất” toàn bộ Lãnh Địa Thánh Vương.

“Anh ta” chắc chắn có mặt trên ngôi sao này. Cũng đồng nghĩa rằng những sự kiện bất thường sẽ kéo theo. Đấy là vì những nơi mà “anh ta” đến đều bị tàn phá thành chốn ma cảnh tanh tưởi mùi máu.

Chúng tôi vẫn đang theo dấu vị trí của “anh ta” cho đến khi trận chiến này xảy ra. Chúng tôi vẫn chưa thu được kết quả gì, thay vào đó thì lại chạm trán tên Ma Tướng [Daeva] danh tính không rõ này.

Đây là một dấu hiệu nào đó chăng? Từ khi bắt đầu suy nghĩ về chúng, tôi như bị mắc kẹt và trôi tuột đến tận chốn nào trong một xoắn ốc của những điềm gở.

Bị ra lệnh đứng yên tại chỗ như thế này, xem ra tôi chỉ còn có thể quay lại với nhiệm vụ ban đầu mà thôi.

Và đó chính là tìm kiếm và gọi “anh ta”. Tuy nguy hiểm, hung bạo và đáng sợ hơn tất thảy, nhưng tôi tin rằng nếu là người đó thì dù mây mù tăm tối cỡ nào cũng sẽ bị đánh tan. Hơn nữa còn là bằng thứ bóng tối cực hạn.

Thế nên tôi muốn nhận được hồi đáp. Nếu “anh ta” nghe thấy tôi thì xin hãy trả lời.

“Anh đang ở đâu vậy…Magsarion.”

Khoảnh khắc đó, khi tôi cất lời nguyện cầu với một cái tên.

“Haaaaaaaaaaaa!”

Cùng với tiếng hét đấy khí thế, cánh tay phải đang vung lên của Samrukh bùng cháy đỏ rực. Với thứ xung lực cuộn trào gấp đôi khi nãy, cô ta dồn toàn bộ thân thể và sắp sửa tung ra một đòn duy nhất.

“Xơi-đi-nàyyyyyyyyyyy!”

Một bàn tay năm ngón tạo ra từ chiến ý xòe ra ngay phía trên của tên Ma Tướng [Daeva]. Trái ngược hoàn toàn với hình ảnh đập ruồi bọ đơn thuần, cảnh tượng hủy diệt diễn ra ở đó thảm khốc tới mức vượt quá cái gọi là bạo lực.

Núi thịt đó bị ép, nghiền và nổ tan tành. Ăn trọn thứ uy lực đủ sức sánh ngang với một cú va chạm trực tiếp từ thiên thạch, con thú khổng lồ đấy bị thổi tung thành từng mảnh vụn. Khi những mảnh vụn bay tứ tán cùng những cơn sóng chấn động cuối cũng lắng xuống, thì ở đó dần hiện ra bóng hình một Samrukh đang thở dốc giữa bầu trời.

“Sao, thấy tôi thế nào?”

Dù rằng đang nở nụ cười toe toét nhưng quả nhiên là cô ta không thể nào giấu nổi vẻ mệt mỏi. Dù sao thì tôi vẫn bay đến cạnh cô ta và thốt câu khen ngợi.

“Tuyệt vời. Thú thật thì tôi đã rất bất ngờ.”

“Ha, cô khinh thường chiến binh hoang dã đấy à?”

“Không hề có chuyện đó. Cũng bởi vì đó là một Điều Răn tương đối hà khắc...”

Một thứ sức mạnh chơi đùa với ngưỡng cửa tử thần, cũng chẳng phải quá lời khi nói cô ta có thể tự hủy với nó bất cứ lúc nào. Dẫu rằng Điều Răn đa phần đều tương tự, nhưng trường hợp của cô gái này thì hoàn toàn có thể gọi là cực đoan.

“Ờm thì tôi là một đứa vô tư vậy đó. Chỉ khi lửa cháy đến đít thì tôi mới lên tinh thần được. Vậy nên cô đừng có làm cái bộ mặt đó nữa.”

Tôi lúc này rất chi là lôi thôi luộm thuộm, đầu tóc thì rối tung cả lên. “Bộ mặt đó” là bộ mặt như thế nào thì bản thân tôi cũng chả rõ, nhưng sự thật là Samrukh đã cứu mạng tôi lần này. Cơn lo lắng bất an cũng đã không còn, tuy mất đi bốn người đồng đội nhưng tôi vẫn mừng vì đã chiến thắng.

“Cơ mà tôi đã dùng hết chỗ lông vũ rồi. Thế này thì khỏi về nhà, phải làm sao bây giờ?”

“Ta có thể yêu cầu người đến đón hoặc là đợi cho đến khi có ai đó ở Lãnh Địa Thánh Vương nhận ra. Những trường hợp như thế này vốn không thành vấn đề vì đều đã được dự tính từ đầu. Tuy nhiên, dù là cái nào thì cũng sẽ mất thời gian. Nếu là lựa chọn đầu thì sẽ cần khoảng ba đến bốn ngày để “giọng nói” của tôi đến được họ.

“Cái sau thì là do bên Lãnh Địa Thánh Vương cũng bận túi bụi nên họ chả thể tới ngay nhỉ?”

“Đúng vậy.”

“Hiểu rồi. Đành ngoan ngoãn ngồi đợi vậy. Trong lúc đợi, tôi đi chén sạch cơm gạo của lũ còn sống đây. Đấy hiển nhiên là phần thưởng của tôi rồi.”

Tuy có phần bất ngờ trước sự thẳng thắn của Samrukh, nhưng tôi nghĩ như vậy cũng là hay nhất. Cho dù cô ta không cần trị thương thì cũng cần phải nghỉ ngơi.

“Cô cũng nên tìm tay chân giả nữa. Khoan bàn tới Điều Răn của cô thì cứ thế này chẳng phải rất bất tiện sao?”

“À, lúc nào tôi chả làm vậy. Cơ bản thì tôi định sẽ nhờ Lãnh Địa Thánh Vương chuẩn bị cho mình, cơ mà hiện tại thì tôi muốn có cái gì đó trám tạm. Cụt tay cụt chân thế này thì làm sao mà xơi cơm được chớ.”

Samrukh nhún vai và buông tiếng thở dài. Sau đó cô ta ưỡn mạnh người và lẩm bẩm như tự chế giễu mình.

“Cuối cùng thì tôi cũng thành Ngài Chiến Binh rồi nhể. Thú thật thì tôi chỉ hợp với làm điều tôi thích ở chốn hoang dã thôi...”

“Xét trên sức mạnh và lợi ích thì cô nên trở thành một Chiến Binh [Yazata]. Có rất nhiều loại người khác nhau ở Lãnh Địa Thánh Vương, chắc chắn cô sẽ không thấy buồn chán đâu... có chuyện gì vậy?”

Không biết từ khi nào mà biểu cảm trên mặt Samrukh đã đanh lại. Bị thu hút bởi nó, tôi nhìn xuống bên dưới nơi ánh mắt của cô ta đang chăm chú, để rồi câm nín.

“Đùa nhau à...quái quỷ gì đây?”

Tên Ma Tướng [Daeva], thứ đáng lý ra đã bị nghiền nát, nay đã bắt đầu tái sinh. Những mảnh thịt vụn bị thổi bay tứ tung khi nãy, giờ đây chúng ngọ nguậy và tập hợp lại. Và trong khi chúng tôi đứng nhìn thì nó đang dần dần lấy lại hình dạng ban đầu.

“Đi thôi, Quinn. Không thể để nó âm thầm giở trò được.”

“Vâng!”

Tuy vẫn chưa rõ nguyên lý đằng sau việc này, nhưng chúng tôi không thể cứ đứng yên quan sát được. Chúng tôi lại lần nữa tiếp cận và tấn công con thú khổng lồ hòng ngăn nó hồi phục trở lại.

Song, dẫu cho chúng tôi đập chém cỡ nào đi nữa thì tốc độ tái sinh của kẻ địch vẫn nhanh hơn. Tuy không bị phản công, nhưng nó cũng đã hồi phục được năm mươi phần trăm rồi.

“Samrukh, cô còn có thể sử dụng kỹ thuật của mình đến mức nào!?”

“Có lẽ chỉ đủ tung một cú nghiêm túc nữa thôi. Tôi làm ngay đây!”

Nói xong, Samrukh cong người như một cánh cung và dồn toàn bộ sức mạnh trong cơ thể mình lại. Từ hành động mãnh liệt đó, rõ ràng là cô ta đang sắp sửa tung ra tất cả theo đúng nghĩa đen. Dòng nhiệt lượng kia không gì khác hơn mà chính là hiện thân của quyết tâm bỏng cháy từ cô ta.

Từ ánh mắt kia, cô ta rõ ràng chấp nhận cả việc mình bị quá nhiệt.

Bắn như vậy liệu có ổn không? Chỉ còn một tên thôi sao? Đúng thực là tôi không phát hiện thấy còn kẻ địch nào khác, nhưng nếu đòn này cũng không thành công thì sau đó sẽ thế nào đây?

Dẫu vậy, tôi cũng không được phép ngăn cô ta lại. Làm vậy sẽ vi phạm Điều Răn của tôi. Rốt cuộc thì tôi nên làm gì đây-

“Ra là ngươi ở đó, hình nhân.”

“—a”

Khoảnh khắc tôi nghe được một “giọng nói” vang vọng trong đầu mình, một dòng điện bỗng chạy dọc toàn thân tôi.

Đó là một giọng nói lạnh lẽo, chai sạn và khát máu đến cùng cực. Nếu một người khác ngôn ngữ nghe được giọng nói u ám này, chắc hẳn họ sẽ lầm tưởng đây là tiếng gió thổi chốn cô liêu.

Thế nhưng đó thực chất là một giọng nói trầm, ngập tràn trong sự thù hận và phẫn nộ sôi trào.

Tôi biết đây là gì. Chắc chắn không thể nào sai được. Đấy chính là ý thức của “anh ta”.

“Vừa nãy ngươi đã đến gần ta nhỉ. Bởi thế nên ta đã nhận ra. Đừng có mà làm trò bắt chước thừa thãi.”

“Ớ—”

Samrukh phát hiện thấy điều kỳ lạ và ngừng phát động những chi ảo của mình. Ngay trước mặt hai chúng tôi, thân thể khổng lồ của tên Ma Tướng [Daeva] bắt đầu lồi lõm khắp nơi và phình nên một cách kỳ dị.

Cứ như thể có thứ gì đó sắp sửa phóng ra từ cơ thể của nó.

“Đây là con mồi của ta.”

Và rồi ngay sau đó thân thể của con thú khổng lồ nổ tung. Hứng trọn trên lưng cơn mưa của máu và thịt, “anh ta” xuất hiện trước mặt chúng tôi.

Magsarion—

“Thằng, thằng nào đây...”

Samrukh kinh ngạc trước sự việc đột ngột xảy ra, giọng nói của cô ta hòa lẫn sự thù địch bên trong. Vốn dĩ cũng chẳng phải điều gì lạ.

Bởi vì Magsarion khác với chúng tôi. Khoác trên mình bộ giáp toàn thân không một khe hở, méo mó biến dạng bởi vô vàn trận chiến cùng vết máu gỉ sét, anh ta mang cho mình thứ diện mạo cực kỳ, cực kỳ đáng sợ. Xuyên qua chiếc mũ sắt che phủ toàn bộ khuôn mặt của anh ta kia, đích thực là một ánh mắt thuộc về chốn địa ngục.

Tựa như tử thần, anh ta tỏa ra mùi hôi thối của tử thi cùng cơn ớn lạnh.

Tựa như quỷ la sát, anh ta toát lên sự hung tợn và tàn bạo.

Trên mọi góc độ, anh ta trái ngược hoàn toàn với bản chất của những người dân phe Thiện [Ashavan]. Những cảm xúc tiêu cực đó, lòng hận thù cùng sát ý cùng cực đó, tựa chừng như là thứ đang không ngừng bộc phát dữ dội dưới mười tám tầng địa ngục tăm tối sâu thẳm.

Cho dù có là những tên Ma Tướng [Daeva] cấp cao đi nữa thì cũng chẳng thể toát ra bầu không khí nguy hiểm đến nhường này.

Thế nhưng anh ta lại là một Chiến Binh [Yazata]. Kẻ cực đoan của Lãnh Địa Thánh Vương, và cũng là chủ nhân uy dũng với võ công tối cường của Hung Kiếm.

Anh ta là người mà tôi khó đánh giá nhất, cũng vì vậy mà anh ta là người đàn ông mà tôi quan tâm tới nhất.

“Này, nói gì đi chứ?”

“Samrukh, xin hãy bình tĩnh. Anh ta là Magsarion, là đồng minh... của chúng ta.”

Tôi giải thích thay cho anh ta, người còn chẳng để tôi vào mắt. Vì Samrukh đã thể hiện ý định quay trở lại Lãnh Địa Thánh Vương nên tôi có nghĩa vụ phải truyền đạt thông tin cho cô ấy. Điều này chắc chắn không hề vi phạm vào Điều Răn.

“Anh ta từ lâu đã phớt lờ mệnh lệnh trở về, vậy nên mục đích chính của chúng tôi lần này là đưa anh ta về. Tuy biết việc anh ta có ở trên ngôi sao này, nhưng không rõ vì sao mà chúng tôi không thể tìm thấy...”

Cho đến hiện tại thì chuyên cơ bản là như vậy. Cũng vì Magsarion nằm ở bên trong tên Ma Tướng [Daeva] nên hẳn tà khí của nó đã đóng vai trò làm nhiễu sóng điện, khiến cho việc xác định vị trí chính xác của anh ta trở nên khó khăn.

Dù sao đi nữa thì người này vẫn đích thực là quỷ thần chốn địa ngục. Từ những gì đã trải nghiệm thì với Magsarion bên cạnh chắc chắn chúng tôi có thể đánh bại được kẻ địch. Nhưng vấn đề là ở cách mà anh ta thực hiện cũng như kết quả đem lại, không những vậy mà cách anh ta chiến đấu cũng vô cùng dị biệt.

Tôi cần phải thực hiện vài sự chuẩn bị nào đó, cơ mà thời gian lại chẳng cho phép.

Vì con thú khổng lồ khi nãy đang tái sinh lần nữa.

“Giờ làm sao đây, nó...cô nói đi Quinn. Hắn ta khi nãy ở trong bụng nó mà,

chắc chắn phải biết điểm yếu của nó.”

“Magsarion, anh có thể chỉ cho chúng tôi được không?”

“...”

Magsarion im lặng trước thỉnh cầu của chúng tôi. Song, sau một lúc thì anh ta lầm bầm đáp lại.

“Đấu với các thứ rác rưởi này mà còn phải vất vả thì các ngươi biết để làm gì?”

“Ơ...”

Aa, không được rồi. Mặc dù cũng đã đoán trước được phần nào, nhưng quả nhiên Magsarion với Samrukh là tệ nhất khi ở cùng nhau. Cơ mà rốt cuộc thì liệu có ai hòa hợp được với anh ta không?

“Này, đừng bảo là...ngươi đếch làm được tích sự gì đấy nhá. Ngươi đánh nhau với nó trước bọn ta biết bao lâu kia mà?”

“Nếu chỉ giết thì ta làm lúc nào cũng được.”

Magsarion tuyên bố không chút ngần ngại. Ngó lơ một Samrukh bị bất ngờ trước câu trả lời của mình, anh ta tiếp tục độc thoại.

“Thế nhưng ta phải diệt trừ nó đến tận gốc rễ. Vì thế nên ta quan sát nó. Ta gần như đã biết được chân tướng rồi.”

Cách nói vòng vo của anh ta thật kỳ lạ, ngoài những lời ấy thì anh ta cũng chẳng giải thích gì thêm nữa. Thay vì vậy, anh ta chậm rãi hạ thấp hông xuống và chĩa mũi kiếm đầy vết máu rỉ sét về phía con thú khổng lồ, cứ như thể anh ta đang hóa thân thành một ngọn giáo.

Rõ ràng anh ta đang sắp sửa làm một điều vô cùng liều lĩnh vậy nên tôi buộc phải thốt lên.

“Xin hãy chờ đã. Anh không được chiến đấu theo cách gây thiệt hại đến những người không phải kẻ địch... đó là mệnh lệnh của Svirios bệ hạ. Nếu lần này còn phá luật thì anh sẽ bị tước đi tư cách một Chiến Binh [Yazata].”

Magsarion chỉ hứng thú với độc nhất việc diệt trừ cái ác và hoàn toàn chẳng hề để tâm đến hậu quả để lại. Hay đúng hơn, tôi nghĩ anh ta ghét kẻ yếu... Những hành động của anh ta vẫn luôn bị lấy ra làm đề tài chỉ trích.

Cho đến nay, những chỉ trích đó vẫn còn mập mờ chưa dứt khoát cũng là vì võ nghệ cao cường của anh ta. Dẫu vậy lòng kiên nhẫn của các cấp trên cũng sắp chạm đến giới hạn của nó. Nếu anh ta không chịu thay đổi thì sẽ gặp phải rất nhiều rắc rối.

Với tôi thì vẫn cũng sẽ rất rắc rối. Vì tôi muốn được quan sát anh ta thêm chút nữa.

“Xin anh hãy nghe tôi nói.”

Mặc dù tôi đã nói rằng mình không thể bộc lộ cảm xúc cá nhân và dẫu có thế nào tôi cũng sẽ đơn thuần làm theo chỉ thị.

Thế nhưng trong thoáng chốc có thứ gì đó đã suýt rít lên. Nếu tôi sở hữu cho mình linh hồn, thì nó là cơn ớn lạnh, buồn nôn và choáng váng như thể linh hồn mình gần như bị bóp vụn...

Tôi nhận thức được mình đã chạm tay vào điều cấm kỵ. Không rõ bên ngoài như thế nào, nhưng khi nãy tôi gần như vì lợi ích của bản thân mà đã thốt lên lời từ tâm can mình.

“Này, Quinn, có ổn không đó...”

Toàn thân tôi khẽ run rẩy, có cảm giác như thể tôi đang bắt đầu tan vỡ từ trong ra ngoài, thế nhưng tôi vẫn kiên quyết không rời mắt khỏi Magsarion. Tôi biết con người này hoàn toàn bỏ ngoài tai mọi lời lẽ, thế nên đây là cách duy nhất để khiến anh chú ý đến mình.

Đến khi chúng tôi nhìn chằm chằm nhau được vài giây và nhận thức cuối cùng cũng sắp rời bỏ cơ thể tôi...

“Đã vậy thì các ngươi làm đi. Đánh bay nó lên trời cho ta.”

“Hở....?”

Ngay sau khi nghe vậy, toàn bộ cơn ớn lạnh trong tôi đều biến mất. Mà khi đưa ra Mệnh Lệnh [Order] đó— không biết phải do tôi tưởng tượng hay không nhưng hình như Magsarion đã buông ra tiếng thở dài.

“Có chết cũng phải làm đấy, hình nhân.”

“Tuân lệnh.”

Một chỉ thị còn tồi tệ hơn cả của Samrukh, dẫu vậy tôi không hề bất mãn hay oán trách. Chỉ cần làm điều mình được ra lệnh. Một công cụ chính là để người khác phó thác nhiệm vụ, giờ đây điều tôi phải làm đã quá rõ ràng.

Tôi lao về phía con thú khổng lồ bằng tốc độ tựa như một viên đạn và một tia sáng đỏ cũng chạy song song với tôi.

“Mặc dù không hiểu lắm, nhưng tôi chỉ cần sút bay nó lên trời thôi nhỉ?”

“Vâng, sau đó Magsarion sẽ lo liệu phần còn lại.”

Lần này kẻ địch đang trải qua quá trình hồi phục hoàn toàn. Cùng với tiếng gầm, một chùm những chiếc xúc tu lao tới, nhưng đã quá trễ.

Chân phải của tôi cùng chân trái của Samrukh đồng thời vẽ lên đường vòng cung vươn qua đầu mình.

Tôi hoàn toàn chẳng bận tâm đến gánh nặng do vượt quá giới hạn. Vốn dĩ tôi chẳng phải là người thiết lập giới hạn cho vũ khí.

Tùy thuộc vào người sử dụng mà tôi có thể hóa thành mọi thứ— Nếu tôi, kẻ đã thề sẽ đánh bại cha, và những chiến binh cầm tôi trong tay lại chậm lụt hơn một ngọn núi cỏn con thế này thì còn ra thể thống gì nữa cơ chứ!

Hai cú đá trực diện chẳng khác gì hai cú pháo hoa bạo liệt. Tên Ma Tướng [Daeva] bất lực mà bay thẳng lên không trung, chờ đợi kết cục đến với mình.

Và khi đó một nhát chém từ thanh Hung Kiếm đói khát phi đến.

Đen, và đen, cuộn xoáy như một ngục tù bỏng cháy, nó lao mình đến với sự tuyệt diệt, là ý chí không ngừng thiêu đốt bản thân cho tới hư vô.

“Cường Hóa Công Kích [Sām], Cường Hóa Công Kích [Sām], Cường Hóa Công Kích [Sām], Cường Hóa Công Kích [Sām]... Dịch Chuyển Tức Thời [Shewatir].

Tan biến đi – Alastor.”

Tất cả đều sẽ chết. Không, là bị giết – Tôi chưa từng gặp kẻ nào bị Magsarion giương nanh vuốt đến mà còn toàn mạng cả. Hay nói cách khác anh ta là bất bại, và kết quả lần này cũng tương tự vậy.

Thay vì chiến thắng thì thảm kịch này nên gọi là thảm sát thì đúng hơn.

Ánh sáng dữ dội thiêu đốt đôi mắt cùng âm thanh khủng khiếp khiến tai tôi điếc đặc. Toàn bộ cơ thể tôi bị sóng xung kích dội vào như búa tạ và mọi giác quan đều trở nên tê dại. Đứng bên ngoài như chúng tôi còn chịu ảnh hưởng đến nhường đó, vậy thì cũng chẳng cần phải nói đến kẻ chịu tác động trực tiếp nữa rồi.

Không sai, tên Ma Tướng [Daeva] đã hoàn toàn tan biến. Chẳng phải nghiền nát. Nó đã bị xóa sổ.

Tro bụi cũng không, dấu vết cũng không. Bằng phương pháp giết chóc mà mình vẫn hay dùng, anh ta không chừa cho cái ác bất kỳ đường sống nào.

Nếu bị hủy diệt đến tận mức này thì tái sinh trở lại là điều không tưởng. Dẫu anh ta chỉ đơn thuần là lấy bạo lực áp chế, nhưng quả thực vẫn vô cùng mạnh mẽ.

“Cá nhân” này, đích thực là hiện thân của bạo lực.

Việc anh ta, kẻ chẳng hề quan tâm đến “mọi người”, lại thuộc về phe Thiện có lẽ chính là nghịch lý sẽ dẫn lối đến câu trả lời mà cha tôi kiếm tìm. Dù vậy, “kỳ tích” này có phần hơi quá dữ dội và khó mà chấp nhận nổi...

“Xin anh đừng đi. Tôi còn nhiệm vụ phải dẫn anh trở về...”

Có lẽ Phước Lành Phi Hành đã chạm đến giới hạn. Tôi những tưởng mình sẽ rơi xuống, thế nhưng cơn tê liệt vẫn không dứt khiến tôi chẳng thể nghĩ thông suốt.

Dẫn về nghĩa là sao? Nhiệm vụ là gì? Đến Lãnh Địa Thánh Vương ư? Hay là đến với cha?

Và rồi tôi mất đi nhận thức mà chẳng thể lý giải được những điều trên.

Truyện Chữ Hay