Hắc Bạch Avesta

lời nguyện cầu [order]

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vào khoảnh khắc nhận ra mình đang mang thai, tôi đã nghĩ đây là điều chẳng lành.

Thứ đang sống trong bụng của tôi không phải là một sinh mệnh nên được chúc phúc. Nó là thứ kinh tởm không cùng phe với tôi và chồng như những gì Chân Ngã – Avesta nói.

Kinh tởm đến mức tôi suýt nôn ra. Cho dù có là giòi bọ lúc nhúc trong bụng cũng chẳng thể nào khó chịu đến nhường này được. Không chỉ vậy, giờ đây, lúc này nó ngấu nghiến máu thịt tôi để trưởng thành. Dù chỉ mất một lúc để tôi nhận ra và chấp nhận sự thật ấy, nó vẫn là một nỗi nhục nhã mà bản thân tôi chẳng thể nào làm khác được.

Tức thì, tôi đi đến quyết định phá thai. Thế nhưng tôi lại do dự ngay sau đấy…đấy chẳng phải là sự dao động từ lương tâm của một người mẹ. Mà là vì một nỗi bất an duy nhất.

Thứ này, liệu nó có thực sự ngoan ngoãn để mình phá đi hay không?

Sẽ thật nguy hiểm nếu dùng lẽ thường để áp đặt lên một sinh vật thuộc phe kia và cho rằng nó vẫn chưa đủ sức phản kháng. Nguy cơ nó đọc được ác ý từ hành động ấy là có, cũng chẳng thể bỏ qua khả năng nó sẽ làm gì đó để bảo vệ bản thân.

Thế nên phải thật bình tĩnh tìm đối sách. Lúc này không thể hành động theo cảm tính được, thứ tôi cần là khả năng phán đoán để đối mặt với cuộc chiến và lòng kiên quyết mạnh mẽ để tin tưởng vào nó, tôi chẳng còn lựa chọn nào ngoài việc tìm ra hướng đi tốt nhất để dồn ép và đánh bại kẻ thù.

Với quyết tâm đó, tôi nghĩ đi nghĩ lại mãi…

Và kết quả chỉ có một đáp án duy nhất.

Đứng ngoài ban công của tòa lâu đài, tôi nhìn về nơi sâu thẳm bên dưới. Ở đó là một vách đá u ám tựa như địa ngục đang chực chờ há miệng, một màu đen độc nhất.

Nhảy xuống vách đá đó, tan vỡ, tước đi sinh mệnh của cả tôi và nó. Bằng mạng sống của mình, tôi sẽ ngăn chặn những tai họa mà nó gieo rắc.

Dẫu vậy, tôi vẫn không khỏi hối tiếc và buồn bã trước định mệnh của bản thân.

Tôi áy náy vì mình không thể bảo vệ mái ấm mà chồng nhờ cậy khi anh ấy vắng nhà.

Vì em là vợ anh, người đang đánh cược mạng sống trên nơi chiến địa, em cũng muốn được thể hiện lòng cản đảm vì tương lai sau này.

Vào ngày nào đó, khi hai ta gặp lại nhau ở nơi đẹp đẽ, em muốn được anh khen ngợi thật nhiều vì hành động này. Em muốn nghe anh tự hào thốt lên “Quả đúng là em mà”. Em muốn được anh ôm chặt vào lòng.

“Em yêu anh…”

Tôi thầm thì, rồi ném mình vào khoảng không. Tiếng gió thét gào bên tai. Một màu đen tuyền chắn hết tầm mắt tôi.

Đáng sợ quá. Đáng sợ quá. Nhưng sẽ sớm thôi, tất cả sẽ kết thúc chỉ trong khoảnh khắc. Ta tuyệt đối sẽ không để mi ra đời.

Khi tôi đã hoàn toàn chắc chắn vào cái chết và chiến thắng của mình.

“Cảm ơn mẹ. Với con thì đây chính là lần đầu tiên mà con giết người.”

Tiếng cười ấy không hề phát ra từ miệng tôi, thế nhưng tôi hiểu rõ rằng mình đang say sưa trong công lý không chút sai lầm—

“Con yêu mẹ.”

Đầu tôi đâm sầm vào mặt đất, trước cơn đau như xé vụn cơ thể và cú sốc còn hơn cả thế nữa, tôi bị nhấn chìm vào tuyệt vọng.

◇◇◇◇

Sau đó tôi tỉnh giấc. Trải nghiệm cái kết của cuộc đời mình, ngay sau đó là mở đôi mắt nhận thức về hiện tại, phải chăng nơi này chính là thế giới sau cái chết?

Tôi bối rối trước tình huống mình không thể nắm bắt, song cũng chỉ trong chốc lát mà thôi. Chẳng mất bao lâu để tôi nhận ra không phải như vậy và lắc đầu.

Tôi chỉ vừa mới được sinh ra mà thôi, vốn dĩ người ban nãy không phải là tôi.

Nếu nhìn xung quanh một lần nữa thì đây quả thực là khung cảnh của chốn địa ngục, dẫu vậy thì tôi vẫn là tôi. Không xét tới độ dài mái tóc của người mẹ đó so với tôi, toàn bộ nơi này chắn chắn đang tồn tại dưới dạng vật lý.

Có những thanh kiếm, những ngọn mâu cùng những công cụ, máy móc, trang sức mà tôi không rõ là gì… và rất nhiều những thứ mang hình dáng và cấu tạo như sinh vật, thế nhưng tất cả chúng lại đều lặng im nằm đấy mà chẳng hề động đậy. Dù thế tôi lại không nghĩ rằng chúng là những xác chết vô hồn, nếu phải nói thẳng ra cảm nhận của mình thì đúng hơn, chúng chỉ là phế thải.

Tôi, lúc này, đang một mình ngồi giữa núi rác thải trải dài đến tận chân trời như vậy.

Và cũng ngay lúc này đây, chỗ rác rưởi ấy đang tiếp tục được chất đống thêm nữa. Tựa như một cơn lốc xoáy khổng lồ hay tòa tháp vậy, vô số những chiếc obi (thắt lưng) kết nối trời và đất trong khi chao đảo qua lại. Có lẽ mô tả chúng như thác nước sẽ chính xác hơn.

Từ vũ trụ cao vời vợi, có cái gì đó liên tục nhả xuống nhiều thứ khác nhau đến nỗi phủ kín cả mặt đất. Thực tế thì tôi có thể thấy rõ nó trên đôi mắt mình.

Nó…không chỉ đơn giản là to lớn trên mặt không gian. Hơn cả việc làm người ta rối loạn khoảng cách xa gần, nó tựa như hình ảnh phản chiếu của một bức tranh biếm họa nhưng vẫn toát lên sự uy nghi phi thường. Nó, là một ngôi sao khổng lồ.

Nơi đây là bãi rác của nó, vậy thì cũng không khó để đoán ra tôi là ai.

Là chất thải của ngôi sao khổng lồ kia? Là thức ăn của nó? Hay có lẽ nào là con của nó? Dù thế nào đi nữa tôi cũng dám khẳng định một điều rằng mình không phải người chết.

Tôi tin chắc như vậy, và đồng thời cũng thông suốt được một điều: thứ được gọi là Pháp Tắc của thế giới này, hệ thống tạo hình nên sâm la vạn tượng và vị thế của tôi cùng thứ kia.

“Thế ra ngươi đã đọc được Chân Ngã – Avesta rồi sao? Tốt, vậy thì ta không cần phải lãng phí thời gian nữa.”

“Cảm ơn người đã khen ngợi. Vậy từ nay trở về sau tôi nên gọi người là?”

Tôi chẳng hề bất ngờ khi một con mắt mở ra trên bề mặt ngôi sao khổng lồ đó và giọng nói phát ra từ nó làm rung chuyển thế gian. Nó là một thứ như vậy, không bàn tới kích cỡ thì vẫn dễ dàng hiểu được nó là một sinh vật sống.

Và ở ngay kia, tôi có thể thấy được miệng cùng chiếc lưỡi vươn dài ra của nó. Rồi sau đó chiếc lưỡi đó quấn lấy những ngôi sao xung quanh và nuốt chửng chúng, hết cái này đến cái khác.

Có lẽ là vì ngôi sao nơi tôi đứng đang di chuyển song hành với nó, nên trên góc nhìn tương đối tôi mới có thế thấy nó đứng im như hiện tại. Trong khi trên thực tế, thứ kia vừa di chuyển với tốc độ siêu thanh ngoài vũ trụ vừa thực hiện các hoạt động sống như một con cá đang trong mùa di cư.

Dường như càng ăn bao nhiêu thì ngôi sao đó lại càng to lên bấy nhiêu. Lúc này, những ngôi sao bình thường xung quanh chỉ là sâu bọ so với nó.

Đối với những sinh vật bình thường thì thứ này chẳng khác gì một đại thảm họa ngày tận thế. Một Cực Siêu Ma Tinh đem đến sự tuyệt diệt cho mọi sinh mệnh ngoài trừ chính nó.

“Người hẳn là một tồn tại thuộc về ‘phe kia’. Giả sử như đó là bên trái, vậy thì tôi thuộc về thế lực bên phải đối đầu với người…hơn nữa người còn là một lãnh đạo trụ cột của phe đấy nữa nhỉ. Nếu tôi không lầm thì có tất cả bảy trụ cột, nhưng xem ra người nổi bật lên hẳn ở tốp trên trong số đó.”

Thế giới này phân chia thành phải và trái. Chẳng quan trọng là ánh sáng hay bóng tối, trắng hay đen, nước hay dầu. Tóm lại, thế giới được tạo và sắp đặt cho hai phe chiến đấu với nhau như vậy. Đó là cảm nhận mà khi nãy tôi thấu hiểu được, thứ dường như do Chân Ngã – Avesta nói cho tôi.

Là một loại bản năng chăng? Một thứ cảm giác đến với tôi một cách tự nhiên, thế nên tôi chẳng hề nghi ngờ hay khó chịu gì với nó.

Tôi phải tiêu diệt ngôi sao khổng lồ này, và ngược lại cũng thế. Quá đỗi rõ ràng là thuyết nhị nguyên, và chắc hẳn mọi thứ khác cũng đều như vậy.

“Hay nói cách khác, chúng ta là kẻ thù của nhau, thế nhưng tôi không nghĩ chúng ta hiện tại sẽ chiến đấu với nhau. Khi nãy người cũng đã nói là ghét điều vô ích, và nếu người có hứng thú đi nữa thì hẳn người cũng đã làm rồi. Ngược lại thì tôi cũng như người vậy.”

Tôi khẽ vung nắm đấm của mình về phía ngôi sao khổng lồ, dĩ nhiên là chẳng thể chạm tới được nó. Chừng nào nó còn không có hứng thú và tôi chẳng có cách nào cách nào chạm đến nó thì chắc hẳn vẫn có chỗ cho chúng tôi đối thoại.

“Tôi nghĩ là cần phải có cái tên để trò chuyện với nhau.”

“Ta không quan tâm. Muốn gọi thế nào cũng được. Vì ngươi là sản phẩm của ta—”

“Là người đã tạo ra tôi sao?”

“Chính xác.”

“Nếu là vậy, con sẽ gọi người là Cha.”

Tôi cúi người gật đầu, và rồi lại hiểu ra một điều nữa.

Tôi mặc dù mới chỉ vừa sinh ra, thế nhưng có lẽ nhờ ông ấy mà ngôn ngữ và thường thức của tôi không hề bị trì độn.

Thứ có thể đọc được từ Chân Ngã – Avesta là những điều liên quan tới hệ thống cấu trúc của thế giới, song tôi không nghĩ là mình theo kịp được mọi chi tiết của nó. Vậy nên chắc hẳn là nhờ Cha mà tôi không gặp phải trở ngại nào.

“Khi nãy con cũng vừa được chứng kiến cảnh hai mẹ con giết nhau, xem ra mối quan hệ của chúng ta cũng chẳng phải lạ lùng gì rồi. Thế nhưng, con vẫn không rõ tại sao mình lại thấy được cảnh đó…”

Thêm vào đó thì tôi cũng không hiểu tại sao Cha lại tạo ra tôi. Tại sao ông ấy lại sinh ra một đứa con trong tương lai sẽ giết mình cơ chứ? Nếu tôi là sản phẩm lỗi thì phải tiêu hủy ngay lập tức chứ sao có thể trò chuyện với nhau như thế này?

“Vì đấy là chức năng của ngươi. Tuy vẫn chưa biết mình đang xem thứ gì, nhưng qua việc đọc ý thức và ký ức của kẻ khác, ngươi sẽ có thể đồng điệu với góc nhìn của chúng. Có thể ngươi sẽ thấy khó chịu khi vẫn chưa quen với tính năng này, nhưng hãy thiết lập Điều Răn lên nó và điều chỉnh lại đi.”

“Đồng điệu…?”

Thốt lên từ đó và tôi liền hiểu ra. Nói cách khác, có vẻ như tôi đã đồng điệu với góc nhìn của người mẹ đó. Tuy nhiên, vì vẫn còn non nớt nên tôi đã mất kiểm soát tín hiệu mà mình truyền đi, dẫn tới việc không thể chọn được đối tượng và ranh giới giữa tôi với cô ta trở nên mơ hồ.

Về phần Điều Răn gì đó thì tôi không rõ, cơ mà hiện tại cứ để nó sau. Chắc hẳn nó vẫn nằm trong phạm vi của Chân Ngã – Avesta, rồi tôi cũng sẽ dần dần biết nó là gì.

Còn hiện tại tôi có thứ khác cần phải hỏi.

“Ý Cha là chức năng của con có ích đối với Cha?”

“Đúng vậy. Chính vì điều đó mà ta tạo ra ngươi.”

Hệt như nói rằng, ngoài nó ra thì tôi chẳng còn giá trị gì khác, ấy vậy mà tôi lại chẳng hề bất mãn. Thật sự thì cả bản thân tôi cũng không nghĩ mình còn có thể làm được điều gì khác.

“Ta khi nãy đã giết chết những kẻ cùng phe với ngươi. Đúng hơn thì ta đã để một số chạy thoát, nhưng đấy không phải là chúng thoát được khỏi tay ta.”

“Ngươi thấy đấy, ta ghét điều vô ích. Lẽ dĩ nhiên là ta làm gì cũng đều mang ý nghĩa và lý do của nó.”

“Chẳng cần nói hẳn ngươi cũng rõ rồi. Rằng ta không hiểu gì về chúng. Vậy nên, ta muốn hiểu về chúng.”

Những lời ấy của Cha tôi nghe thì có vẻ thật đáng khâm phục, thế nhưng khi tách đi những phần kỳ cục thì ý nghĩa của nó lại rõ ràng hơn bao giờ hết.

Nơi đây và đằng kia nằm ở hai phía hoàn toàn khác nhau. Sẽ chẳng có sự thấu hiểu lẫn nhau nào giữa họ và sinh vật kia cả. Là bởi vì tất cả chúng ta đều được thiết lập như vậy.

“Chúng đã nói với ta thế này: Lời nguyện cầu của mọi người sẽ sinh ra hy vọng. Hy vọng sẽ hóa thành ánh sáng và tạo nên kỳ tích, thứ chắc chắn rồi sẽ tìm đến nhà ngươi để báo thù… Ta không hiểu.

Kỳ tích là gì? Hy vọng là gì? Mọi người rốt cuộc là thứ đơn vị gì?”

Cha cứ thế mà gầm lên. Trời đất quay cuồng, cả thế giới run rẩy, chấn động, bùng cháy trước nỗi phiền muộn của ngôi sao vĩ đại ấy.

Cứ như thể khung cảnh một Công Xưởng tạo nên sự Hủy Diệt vậy.

“Nói cho ta biết số lượng cụ thể. Cần bao nhiêu ‘mọi người’ để tạo nên kỳ tích? Lời nguyện cầu là gì? Cảm xúc là gì? Và nước mắt là gì cơ chứ? Quá trừu tượng, ta không thể nói về chúng. Hãy cho ta xem thành phần cấu tạo nên dũng khí của các ngươi. Ta đã nói với chúng như vậy, thế nhưng bọn chúng lại không hiểu.”

“Vậy Cha đã làm gì?”

“Ta chẳng còn cách nào khác ngoài việc đếm số lượng của chúng, kích cỡ của khoảng không vũ trụ mà chúng kiểm soát, rồi những hành tinh nơi chúng tồn tại, và số lượng tối thiểu các sinh vật có khả năng tư duy…có lẽ là vào khoảng một thiên hà. Thế ngươi nghĩ sao?”

“Ừm? Con nghĩ cũng nhiều đấy chứ?”

Ít nhất thì đấy cũng không phải là một nhóm nhỏ. Nếu số lượng cảm xúc đó tập hợp lại với nhau thì không thể xem thường thứ sức mạnh sinh ra từ nó được. Tôi tin là vậy.

“Nhưng ta đến giờ đã hủy diệt tầm 500 thiên hà rồi.”

“Thật vậy ạ?”

“Ta không thích nói dối. Tự ta cũng nhận thức được bản chất của mình là tập hợp của những con số. Thế nên những con số rất quan trọng.”

Hỏi là vậy nhưng tôi không hề có ý nghi ngờ gì ông ấy, vậy mà Cha lại trả lời tôi hết sức nghiêm túc. Có lẽ việc một hiện thân của hủy diệt đang tự nhìn nhận lại hành vi của mình thế này cũng chẳng có gì quá lạ, chẳng qua chỉ là sự khác biệt về quy mô của sinh vật mà thôi.

Đối với con người thì một thiên hà là rất rộng lớn, thế nhưng với Cha thì ông ta hoàn toàn có thể quan sát nguồn tài nguyên của toàn thiên hà này dưới góc nhìn thực dụng, và tất cả đều chẳng hơn gì thức ăn cả.

“Ta chắc chắn rằng số lượng những thứ mà ta đã ăn lớn hơn rất nhiều thứ mà chúng gọi là ‘mọi người’ đó. Như vậy thì chẳng phải mối quan hệ mạnh yếu giữa hai bên đã quá rõ ràng rồi sao? Ta không có ý xem thường thứ nguyện cầu đó của chúng, thế nhưng ta cũng không muốn để chúng xem nhẹ sức nặng của ta như vậy.”

“Tức là điều kiện như nhau nhỉ. Cha cũng sẽ trở nên khổng lồ hơn nữa khi ăn lời ca thán của ‘mọi người’ đó. Mặc dù có sự khác nhau giữa hy vọng (đa số) và tuyệt vọng (thiểu số), song về cơ bản thì chúng tương đương nhau.”

“Không sai. Vì vậy mà chiến thắng của ta và thất bại của chúng là điều tất yếu. Tuy nhiên vì lý do nào đó mà dẫu cho thực tế đã hiển hiện như vậy thì chúng vẫn không chịu chấp nhận. Chúng chỉ trích ta là điên rồ, cứ như thể là ta đã nói một điều rất vô lý vậy.”

Rốt cuộc là vô lý ở đâu? Cha đang phiền não vì điều đó. Tôi không hề có ý định hay nghĩa vụ phải an ủi ông ta, cơ mà xem ra tôi cũng bắt đầu nắm được mạch truyện này rồi.

Tuy nhiên, tôi vẫn muốn hỏi ông ta thêm một điều nữa để chắc chắn.

“Vậy Cha nghĩ thế nào? Phải chăng là Cha xem thường đồng bào của con là một lũ ngu muội đến bài toán đơn giản cũng chẳng thể làm nổi?”

“Không hề. Ta chắc chắn bọn chúng có lý do của mình. Ta không hiểu nó là gì, tuy nhiên ta không thể cứ thế lớn lên và phủ nhận chúng là thứ vô nghĩa được. Ta cũng giống chúng, không thể thấy được bản chất của đối phương là gì khác ngoài sự điên rồ. Từ đó, ta cảm nhận được sự đe dọa trước thứ bản thân không thế cân đo.”

Dù cho hiện tại là sinh vật khổng lồ nhất toàn vũ trụ, ấy vậy mà ông ta lại có thể thản nhiên mà thốt lên một lời như vậy. Tôi không khỏi kinh ngạc và run rẩy sợ hãi.

Thì ra là vậy, thứ này thật kinh khủng. Nói thẳng ra thì tôi không tài nào thấy được giới hạn khả năng của ông ta. Đã chẳng còn có ai đủ sức để bắt kịp mà ngăn cản ông ta lại trong một trận chiến thuần túy nữa rồi.

“Chính vì điều đó nên con mới…?”

Bây giờ tôi sẽ sắp xếp lại thông tin. Chức năng của tôi cho phép bản thân đồng điệu với ý thức của người khác, và sự tồn tại của thứ sức mạnh sinh ra từ lời nguyện cầu của mọi người. Cha tôi giải thích nó dưới góc độ của những con số và dùng chính sức mạnh thô bạo của những con số đó để nghiền nát đồng bào của tôi, thế nhưng xem ra họ không hề chấp nhận kết quả đấy.

Cả hai bên đều không hiểu được nhau, tin rằng bản thân mình mới là kẻ đúng, do đó họ chiến đấu, giết chóc lẫn nhau.

Tôi cũng là một trong số họ, thế nhưng có vẻ chỉ riêng tại chốn này, tôi và ông ấy có thể trao đổi dưới sự đồng thuận trên mặt lợi hại.

Để trả lời cho câu hỏi của Cha tôi và chứng minh rằng đồng bào của bản thân mới là phe đúng.

Hay nói cách khác, điều tôi cần phải làm là…

“Ngươi sẽ đi thu thập những kỳ tích cho ta. Cái thứ được gọi là ‘lời nguyện cầu của mọi người’ ấy, ngươi hãy tiếp xúc với nó, kiểm chứng nó và sau đó kể lại cho ta về cốt lõi của nó là gì. Rốt cuộc thì điều chúng nói là về số lượng vật chất ư? Hay đấy là một quy tắc vô lý nào khác…? Ta cần phải biết. Ta phải biết được nó là gì. Và khi đã biết nó là gì, ta sẽ ăn nó.”

Ngôi sao khổng lồ tuyên bố lên như vậy bằng cả tâm hồn nó. Cùng với đó, tôi cũng gật đầu đáp lại.

“Vâng, con hiểu rồi.”

Kết giao với con người, thấu hiểu được con người, và kết quả của việc tập hợp cảm xúc của những con người đó sẽ đem đến công thức tạo nên kỳ tích.

Tôi không rõ tại sao những người đồng bào bị áp đảo tuyệt đối về mặt số lượng ấy lại nhất quyết chối bỏ lời lý giải bằng các con số. Đối với tôi, một người vẫn chưa gặp được đồng minh của mình, thì vẫn còn rất nhiều điều mà bản thân chưa biết.

Vậy nên tôi sẽ tìm kiếm, và học hỏi. Tôi sẽ làm vậy đúng theo nghĩa đen, và tôi sẽ quay lại đây sau khi tìm thấy vị anh hùng có thể chẻ đôi cả vũ trụ—

“Rồi con sẽ trở lại để hủy diệt Cha.”

Khoảng khác tôi đáp lại như vậy cả thế giới liền bị đảo lộn, và đấy chẳng phải là phép ẩn dụ.

“Đã vậy thì ta sẽ chờ đợi và kỳ vọng vào ngươi, con gái của ta.”

Trước xung kích từ việc trời đất đảo lộn, tôi bị cuốn trôi vào núi rác thải tựa như con sóng thần. Là nhảy hay rơi, giờ đây chẳng còn cách nào có thể phân biệt được nữa.

Tôi nhận ra mình bị ném vào vũ trụ trong tình trạng không mảnh vải che thân. Và sau đó tôi cũng biết được rằng mình chẳng cần phải thở, nhiệt độ cực thấp hay tia phóng xạ cũng không làm ảnh hướng đến tôi, hoàn toàn vô sự.

…Aa, gì vậy chứ. Hóa ra tôi còn chẳng phải một sinh vật sống, chỉ đơn thuần mang dáng vẻ của loài người mà thôi, về cơ bản thì không khác gì đống rác rưởi xung quanh là mấy.

Tôi – thứ được sinh ra không có sinh mệnh, chẳng có linh hồn, chỉ đơn giản là một công cụ. Có lẽ Cha đã rải xuống vô vàn những chế tác (con cái) của mình bằng cách này.

Là quan niệm thẩm mỹ, tín niệm, giết thời gian, vân vân. Tôi không hiểu nổi thứ logic mà ông ta tuân theo là gì. Và dù chúng có mang ý nghĩa hay không thì ông ta vẫn đang tiếp tục lặp đi lặp lại hành động đó.

Không quan trọng là ai sẽ nhặt chúng lên. Không để tâm kết quả sẽ thành ra thế nào. Tuy thật vô trách nhiệm, thế nhưng kẻ mạnh vốn là như vậy. Và trên thực tế, chẳng một ai có thể ngăn ông ta lại được.

Tôi được bảo là hãy ngăn ông ấy lại, bản thân tôi cũng nhận thức được rằng mình là một đứa trẻ kỳ lạ. Ban nãy tôi đã đáp lại rằng mình sẽ không để ông ấy thất vọng, và vốn dĩ từ đầu, kể cả không được bảo phải làm như thế, tôi cũng đã có cho mình động lực. Luật lệ của thế giới này là tôi và Cha mình phải chiến đấu với nhau, và một khi đã chiến đấu thì chúng tôi sẽ nhắm đến thắng lợi cuối cùng.

Giờ đây khi đã cách một khoảng rất xa— dù rằng vẫn quá sức khổng lồ— từ đằng sau Cha tôi, có một số ngôi sao khổng lồ khác đang bám theo ông ấy. Một hàng dài những vật thể bay chiếm trọn toàn bộ bốn hướng góc nhìn của tôi kia, quả thật chẳng khác gì đàn cá di cư.

Chúng có xấp xỉ năm mươi cá thể. Tất cả đều là những phân thân mang cho mình tính chất của ngôi sao chính – con quái vật có một không hai với khả năng tăng trưởng vô hạn và không ngừng trở nên khổng lồ hơn.

Tuyệt Diệt Tinh Đoàn – đấy là cái tên tôi đặt cho chúng, những ngôi sao xơi tái những ngôi sao khác.

Trước khi ông ấy nuốt chửng tất thảy vũ trụ, trước khi phe trái hủy diệt toàn bộ phe phải.

Trách nhiệm của tôi vô cùng to lớn. Song trước tiên, tôi nghĩ mình cần phải xoay sở với tình hình của bản thân hiện tại.

Tôi không muốn quá để tâm đến điều này nhưng nếu bản thân lạc trôi trong vũ trụ hàng ngàn năm thì thật chẳng thể cười xòa cho qua được.

Để tránh khỏi điều đó, khi ấy Cha đã nói về một khái niệm cần thiết để tôi có thể vận dụng chức năng của mình hiệu quả hơn…nó là Điều Răn đúng không nhỉ? Vậy thì tôi sẽ bắt đầu với thứ đó.

Tôi tìm kiếm phản ứng từ sinh thể mang trí thông minh và tính toán vị trí chính xác để đồng điệu với ý thức của họ. Sau đó, tôi vừa bơi vừa cố gắng chạm đến họ. Bản thân tôi xem ra rất bền bỉ, dù tôi xử lý có phần qua loa thì hẳn cũng không vấn đề gì.

Vì chẳng còn thời gian để thong thả nên tôi quyết định bắt tay vào việc luôn. Tôi nhắm mắt, thầm suy nghĩ trong chốc lát, mở mắt và rồi thực hiện hành động đầu tiên của mình.

“Tôi là… Quinn.”

Điều quan trọng đầu tiên là nói lên tên của mình. Vì đang ở giữa khoảng không vũ trụ nên giọng của tôi không thể truyền tải đầy đủ, nhưng tôi nghĩ câu từ như vậy vẫn đủ lịch sự.

Dẫu sao thì chức năng của tôi cũng là khả năng giao tiếp, đã là điều cơ bản nhất thì chẳng thể nào mất đi được rồi. Chức năng đó còn được dùng để xác định bản ngã, và nếu thấu hiểu bản thân thì thậm chí có thể cảm nhận sâu hơn nữa đến Chân Ngã – Avesta. Giờ thì tôi đã hiểu Điều Răn là thứ như thế nào.

“À, cái tên này tôi nhận được từ một người mẹ bất hạnh. Tuy tôi không phải cô ta, nhưng tôi muốn kế thừa di nguyện của người đã khuất. Bởi vì tôi là đồng bào của người phụ nữ đó.”

Mẹ và con giết hại lẫn nhau… dù Quinn đó đã thất bại, nhưng tôi sẽ chiến thắng. Tôi sẽ khắc ghi cái tên này lên chiến thắng của phe phải.

“Đồng bào của tôi, bạn có nghe thấy tôi không? Hỡi những người con của hy vọng, các bạn đang nơi đâu… tôi muốn được chạm đến cảm xúc của các bạn. Tôi muốn chứng kiến ánh sáng của các bạn.”

Vừa khẩn cầu, nhờ cậy, vừa trôi dạt, những lời vừa nãy tôi cứ lặp đi lặp lại chẳng biết bao nhiêu lần…

Tôi giảng giải bản thân, và truyền đạt đến “mọi người” hình dáng của nguyện cầu, hiến dâng chính mình cho vị anh hùng.

“Tôi là Quinn, là người sẽ đồng hành cùng những kỳ tích của bạn.”

Truyện Chữ Hay