Hắc Bá Tước Vui Vẻ

chương 1-4

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tề Vân Vân ngây cả người, cũng muốn xông lên cầu chặn lại một cái thuyền nhỏ đuổi theo, nhưng trên người lại không có đồng nào, chỉ đành đứng ngây ở đó giương mắt nhìn theo tên đáng ghét kia, trong lòng đã nghĩ đến cảnh không lối thoát, không có tiền cô căn bản không thể tiếp tục ở lại đây, làm sao bây giờ?

Cô vừa mỏi mệt lại khó chịu, một tay gãi ngứa, một tay lau đi mồ hôi trên trán, chịu đựng không khóc, mất hết can đảm nhìn chiếc thuyền chở tên trộm kia càng đi càng xa, không bao giờ ôm một tia hi vọng nữa, chỉ có hai chữ có thể hình dung cô lúc này, thì phải là - thực xui!

Cách đó không xa, có chiếc du thuyền lớn, một con thuyền tư nhân chở rất nhiều nam nữ chạy nhanh từ hướng ngược lại, đúng lúc qua sát bên thuyền chở tên trộm kia, có một người đàn ông thân hình cao lớn vĩ đại trên con thuyền tư nhân, đoạt được ví tiền ở trên tay tên trộm đang giơ cao, chỉ để lại tên mặt hề nổi điên ở trên thuyền. . . . . .

Cô nhìn thấy, không khỏi nức nở, ý niệm duy nhất trong đầu là, ở đây thật nhiều tên móc túi.

"A, trả ví tiền lại cho tôi!" Cô oán hận khóc.

Ngay sau đó, chuyện thần kỳ đã xảy ra, chàng trai đoạt được ví tiền của cô kia bỗng dừng thuyền lại, rồi chạy nhanh tới trước mặt cô. . . . . .

"Ví tiền này là của cô sao?"

Anh ta dùng tiếng Zehder hỏi cô; toàn bộ một đám người ngồi ở trên thuyền, cả nam lẫn nữ, trên người họ đeo mặt nạ xinh đẹp mặc trang phục thế kỷ mười tám sang trọng, cũng đều đang nhìn về phía cô.

Tề Vân Vân không hiểu được anh ta đang nói gì, chỉ nhìn thấy trên mặt anh ta đeo mặt nạ Pharaoh màu vàng, trên người là Bì Giáp Khắc làm bằng chất liệu cao cấp nhất, khố quần ngựa đen đẹp đẽ kết hợp với giày bó đen bao vây lấy đôi chân thon dài, cô không tài nào đoán ra bộ dáng chân thật ở dưới mặt nạ của anh ta.

"Nghe không hiểu tiếng Zehder sao?" Anh ta đổi lại dùng tiếng Anh hỏi cô, đứng lên, tháo mặt nạ Pharaoh xuống. . . . . .

Tề Vân Vân thoáng chốc đã quên bệnh không tiện nói ra bên hông, đáy lòng uể oải cũng đóng băng trong nháy mắt, bị khuôn mặt đẹp trai có lực hấp dẫn phương Đông và hơi thở cuồng dã phương Tây trước mắt thu hút.

Anh ta rất cao, cả người tản ra khí chất quý tộc, anh ta có một đầu tóc đen dày, con ngươi đen thần bí, thâm u, làn mi dày khẽ nhếch, môi cười như không cười, sóng mũi cao thẳng, giống như một kiệt tác hoàn mỹ của Thượng Đế.

"Phải . . . . . A. . . . . ." Cô dùng tiếng Anh trả lời, cũng không biết bản thân là vì chạy mà thở hổn hển, hay là vì nhìn thấy ví tiền mà hưng phấn, mà đột nhiên nói chuyện lắp bắp.

"Cô đến từ đâu?" Chàng trai kia nở nụ cười, động tác môi giống như có sức co dãn thần kỳ, nhìn qua càng thêm cực kỳ đẹp trai.

"Đài Loan." Cô trả lời một cách khô khốc, hy vọng bản thân ngừng lúng túng.

"Ừm!" Anh ta gật đầu, đổi lại dùng tiếng Trung cực kỳ lưu loát hỏi cô:

"Tôi vừa mới hỏi cô, ví tiền này là của cô phải không?"

Tề Vân Vân rung động, anh ta biết nói tiếng Trung?

"Đúng vậy! Làm sao anh biết là của tôi?"

"Bởi vì cô đang khóc."

Có sao? Cô đang đeo mặt nạ mà anh ta cũng nhìn ra được? Sờ sờ hai má không bị mặt nạ che khuất, trên đó toàn là nước mắt, thật mất mặt.

"Cầm đi! Cẩn thận một chút, cô không có bạn đi cùng sao?" Anh ta đưa ví tiền cho cô.

Tề Vân Vân cúi người nhận lấy, thật lòng cảm tạ.

"Tôi đi một mình. . . . . . còn anh vì sao có thể nói tiếng Trung tốt như vậy?"

Cô nhìn anh ta chăm chú, ở nơi sóng mắt giao nhau, không cẩn thận bị cặp mắt đen thần bí kia của anh ta làm giật mình, lập tức đứng thẳng, mặt đỏ bừng. . . . .

"Ông cố của tôi vốn là một nhà buôn hương liệu Trung Quốc, từ lâu cả nhà tôi đã di cư tới Venice kinh doanh thương mại, hiện tại tôi đang quản lí công ty thương mại của gia đình."

Tề Vân Vân nhướng cao chân mày, bắt đầu suy tư, theo cô biết Venice vốn là cửa giao thương quan trọng Trung Quốc, rất nhiều hương liệu kỳ lạ, tơ lụa, đồ sứ, đều theo hải cảng này truyền vào, các phú thương còn cố gắng đưa hàng hóa phương Đông tràn vào châu Âu. . . . . .

"Vậy nên xưng hô như thế nào với anh?"

Cô thực cảm thấy hứng thú hỏi anh ta, hoài nghi mình có ý đồ muốn "bắt tay" cùng người ta, bằng không cô hẳn là sẽ chạy lấy người, sao còn có thể đứng ở chỗ này tán gẫu không ngừng?

"Cô có thể gọi tôi là hắc bá tước, ở Venice không ai không biết tôi."

"Đây là tên tiếng Hoa? Tên mụ? Hay là nghệ danh của anh?"

Cô hỏi một cách máy móc, không bỏ qua, muốn biết cho bằng được tên thật của anh ta.

"Ưng Tư Lạc, là tên tiếng Trung của tôi." Trong đôi mắt hớp hồn của anh ta có ánh cười nhạt.

Tề Vân Vân nhìn nhìn anh ta, trong lòng ngứa ngáy, trên người anh tản ra sắc thái mê người . . . . . . Khiến cô bị mê hoặc.

"Có rảnh không? Có muốn cùng tham gia vũ hội tư nhân của tôi hay không?" Ưng Tư Lạc hỏi cô.

Nếu là phải làm bạn nhảy của anh ta, kia đương nhiên là có rảnh! Trong lòng cô đã muốn gật đầu, mặt ngoài dù sao cũng phải có chút rụt rè. . . . . .

"Tôi có thể chứ?"

"Nhiều người càng náo nhiệt, nhìn đi, bọn họ đều là bằng hữu của tôi, chúng tôi vừa dùng cơm xong, định về dinh thự mặc sức vui vẻ."

Tề Vân Vân liếc mắt một cái nhìn bạn bè của anh ta, mấy người kia từ đầu tới đuôi cũng đều nhìn cô, mà cô đột nhiên giống bị chị hai cô ám ảnh, suy nghĩ mau một phút, mới ấp a ấp úng nói:

"Lỡ như. . . . . . Tôi không biết. . . . . . đường quay về khách sạn. . . . . . Làm sao bây giờ?"

"Tôi phụ trách đưa cô trở về."

"Phục vụ" còn không tệ đâu! Hơn nữa cũng không chỉ có một mình cô tham gia, trên thuyền có nhiều người như vậy, hắc bá tước này vẫn là ân nhân thay cô đoạt lại ví tiền, nếu cô còn không đáp ứng thì cũng quá không kể nhân tình.

"Được rồi!" Cô đáp ứng.

Ưng Tư Lạc vươn một bàn tay tới, cô áy náy trong lòng đành mạnh dạn bước xuống thềm đá, đi về phía anh, nắm lấy tay anh, anh dắt cô ngồi xuống ở vị trí không có người đối diện anh.

Cô ngồi vào chỗ của mình, nhìn thẳng về phía người ta, nghĩ rằng như thế này có tính là cuộc "diễm ngộ" không?

Có thể có chuyện đặc biệt gì phát sinh hay không?

Đêm nay thật sự là một đêm mà cô không tưởng được a!

Ưng Tư Lạc cũng ngồi xuống, mang mặt nạ trở lại, nụ cười cuốn hút lập tức biến mất ở dưới lớp mặt nạ, không có ai thấy được biểu tình của anh, cũng không còn ai đoán được lúc này trong lòng anh đang nghĩ cái gì?

Anh đến tột cùng là con cừu nhỏ hiền lành?

Hay là một con sói hung ác?

Truyện Chữ Hay