Edit: Lãnh Nguyệt Dạ
Giữa trưa giờ, Tề Vân Vân thức dậy trong một trận lay động. . .
"Cô ơi, cô ơi, phòng tổng thống đã trả phòng, sao cô vẫn còn đang ngủ ở nơi này!" Phục vụ dọn dẹp rung tỉnh cô.
"Cái gì!" Tề Vân Vân nghe thấy lời này, từ trên giường nhảy dựng lên, chỉ thấy cửa phòng đang mở ra, bên ngoài cũng có người đang dọn dẹp.
"Ưng đâu?" Cô ôm đầu căng đau vội vàng xuống giường, cũng không kịp mang giầy chạy tới gọi phòng của anh, có hai người phục vụ đang dọn dẹp, không thấy Ưng Tư Lạc, cũng không thấy đống đồ ăn vặt kia của cô. . . Tối hôm qua giống như một giấc mộng.
Nhìn xuống đồng hồ, đã mười hai giờ, thời gian chuyến bay là sáu giờ sáng, anh đã sớm rời khỏi.
Làm sao không gọi cô dậy? Là vì luyến tiếc cô sao? Nếu vậy anh cũng nên để lại một câu một chữ chứ. . .
"Xin hỏi anh Ưng có nhắn lại gì hay không?" Cô hỏi phục vụ đang trải giường chiếu.
"Không có!" Phục vụ quay đầu lại nói.
Trong lòng Tề Vân Vân tràn đầy cô đơn, nhất định là anh đau lòng quá độ, căn phòng này mất đi sự dịu dàng của anh, trở nên rất lạnh lẽo, cũng chỉ như phòng ở khách sạn bình thường, làm cho người ta không muốn ở lâu.
"Cô ơi, cô muốn tiếp ở sao?" Phục vụ đã đánh thức cô hồi nãy tới đây hỏi cô.
Cô lắc đầu."Chờ tôi một chút, tôi rửa mặt xong lập tức đi ngay."
Mắt cô nóng nóng, trở lại phòng khách, thu dọn sơ sơ một chút mấy thứ mình đã mua mấy ngày nay với quần áo nên giặt, chuẩn bị rời khỏi khách sạn,cô phải về nhà chờ điện thoại của anh, theo hẹn ngầm của bọn họ, chờ anh đến nơi, nhất định sẽ gọi điện thoại cho cô. . .
Cô tin tưởng như vậy. . .
Ba tháng trôi qua. . .
Thời gian thong thả giống như rùa bò, Tề Vân Vân đau khổ đợi chờ ba tháng, nhưng không đợi được đến một bức thư hoặc một cú điện thoại của Ưng Tư Lạc, cô không biết anh đã xảy ra chuyện gì, có phải đã thay lòng hay không?
Cô ngồi ở văn phòng cả ngày, nếu không ngẩn người thì lại chơi bút trong ống đựng bút, hoàn toàn không có tâm tình làm việc, chỉ cần nghĩ có khả năng anh đổi một đối tượng yêu mến khác, hiệu quả công việc tự nhiên kém hơn so với người khác, không hề có một chút tiến triển gì.
Cô nghĩ tới lần, muốn chủ động gọi điện thoại cho anh, nhưng tính tình cô vốn ương ngạnh, cô đổi ý lại không muốn, cô không gọi, vì sao cô phải gọi? Cô có phần giận dỗi, tính toán để cho danh thiếp của anh mốc meo cũng không chạm vào.
Nhưng dạo này, chờ đợi ngày càng lúc càng khó chịu, thời gian càng lúc càng dài lâu, mà cô lại càng lúc càng thiếu kiên nhẫn rồi. . . Cô có quyền lợi biết nguyên nhân không phải sao? Ví như anh cũng không phải nghiêm túc đối với cô, cũng phải để cho cô rõ ràng, làm cho cô hết hi vọng chứ.
Cô mặc kệ, thay vì khổ sở chờ đợi anh, không bằng đi tìm anh, cho dù Venice xa cuối chân trời, cô cũng muốn đi. . .
Cô đứng lên, vọt vào văn phòng cha, mở miệng lập tức năn nỉ: "Cha, con muốn xin nghỉ!"
"Con gái út à. . ." Giọng nói Tề Vân Hải thấm thía, không phải ông nhìn không ra, con gái thề son sắt nói muốn lấy được hợp đồng bảo hiểm Ưng Thị, diễn đàn, nhưng đã lâu như vậy chưa có tin tức, chắc chắn là không trông cậy vào được, lê quý đôn, cả người cũng trở nên khác thường. Ông vừa là cấp trên của cô, cũng là cha của cô, chỉ có thể cổ vũ nhiều hơn, chứ không hề muốn trách cứ thêm, dù sao chỉ có thể coi cô như người học nghề muốn nói chuyện làm ăn với tập đoàn lớn, cô muốn đi một chút cũng được, chỉ mong cô trở về sẽ lại trở nên sinh khí dồi dào như trước.
"Con muốn đi giải sầu, muốn đi chỗ nào? Đi bao lâu?"
Cô muốn đi Venice. . ."Đi Châu Âu, đại khái cũng cần phải mười ngày nửa tháng!" Tề Vân Vân cố ý không nói rõ trọng điểm, không cho bất kì ai biết mục đích của chuyến đi này của cô.
"Mười ngày nửa tháng rốt cục là bao lâu? Con chưa nói một ngày tháng chính xác, bảo cha làm sao đồng ý hả?" Tề Vân Hải muốn thăm dò mục đích của con gái.
"Vậy thì xin một tháng là được, phê 'Nghỉ sinh' được không?" Tề Vân Vân mím miệng nhún vai.
Tề Vân Hải thấy không có cách gì với đứa con gái này, cứ cứng rắn muốn với đấu đá ngầm với người cha này, ông cũng đoán không ra tâm tư của cô.
"Muốn ra ngoài chơi thì cứ cứ đi đi! Nghỉ sinh cái gì!" Ông cầm tờ đơn đưa cho cô, tuy là con gái ruột, nhưng xin nghỉ dài hạn cũng phải ấn trình tự mà làm.
Tề Vân Vân cầm tờ đơn nằm trên bàn công tác lên viết, viết xong rồi ủ rũ rời khỏi văn phòng; Tề Vân Hải cầm tờ đơn nhìn kỹ, con bé kia, đúng là viết bậy, tại ô lý do xin phép điền hai chữ “Giải sầu”.
Ai! Làm cha thật khó, ông chỉ được lấy lập trường muốn cô thay đổi, hiểu chuyện hơn. Ông không thèm để ý cô có lấy được hợp đồng Ưng Thị hay không, nhưng tư tưởng được mất của cô nặng như vậy, vẫn còn thiếu rèn luyện, chờ cô giải sầu trở về lại từ đầu làm lại, có lẽ sẽ càng tốt hơn!
Chờ Tề Vân Hải suy nghĩ rõ ràng, ấn xuống con dấu của mình tại chỗ trống chủ quản.