Trong ba ngày, hai người mỗi ngày đều dính ở chung một chỗ.
Tề Vân Vân giống như ngựa quen đường cũ, đưa Ưng Tư Lạc đi dạo khắp cố cung, chợ đêm Sĩ Lâm, bơi thuyền nước ngọt, cũng đi dạo tháp , còn lên lầu cao ngắm cảnh thành phố Đài Bắc...
Vào ngày cuối cùng trước khi Ưng Tư Lạc rời khỏi Đài Loan, Tề Vân Vân dẫn anh đi đến một nơi có thể coi là phong cảnh hạng nhất Đài Bắc, Cửu Phân, lần lượt ăn các món ăn khác nhau từ nhiều loại khoai, thịt viên hồng xíu...đến mức no căng. Từ Cửu Phần họ lại đi đến viện bảo tàng Hoàng Kim Kim Qua Thạch, xem ghi chép rầm rộ về việc khai thác mỏ vàng của Đài Loan năm đó, thỏa mãn đầy đủ mơ ước làm hướng dẫn viên du lịch của mình lúc trước.
"Ưng... Anh có muốn thử phá vỡ kỷ lục thế giới của Kim Thị một chút không, gạch vàng này chế tạo từ vàng ròng, nếu như dùng tay di chuyển được nó là có thể mang về! Ngày mai anh phải đi đại lục không phải sao, thuận tiện mang đi làm quà gặp mặt cho bác trai bác gái!" Cô nháy mắt, vẻ mặt rất dụ dỗ chỉ vào một miếng gạch vàng siêu cấp đang được trưng bày trên lầu hai viện bảo tàng Hoàng Kim, vẫn còn chưa có ai từng di chuyển được nó đâu!
Ưng Tư Lạc vén ống tay áo lên, thò bàn tay vào trong tủ kính, bàn tay cầm lấy gạch vàng, giả bộ đang dùng sức muốn di chuyển nó, trong miệng còn kêu: "Kim, cương, hộ, thể..."
Tề Vân Vân cười đến nỗi trước ngả ngả sau kéo tay anh, kêu anh đừng làm trò hề nữa."Tốt lắm rồi! Kim Cương, bỏ qua cho nó đi! Đừng bóp hư nó."
Ưng Tư Lạc rút tay ra lắc lắc, thấy cô vẫn còn đang cười, tay anh lập tức duỗi một cái ôm lấy cô, hai người vui vẻ cười, tiếp tục đi dạo viện bảo tàng, xem qua một bức ảnh cũ về khai thác vàng lúc sáng sớm, tâm tình vô cùng nhẹ nhõm thanh thản.
Trong lòng Ưng Tư Lạc thực quý trọng thời gian chung sống ngắn ngủi với cô, lúc ở bên cô, anh không cảm thấy một chút áp lực nào, cô không giả tạo, muốn cười thì cười to, muốn ăn cái gì cũng ăn đến thoả thích, tuyệt đối không bao giờ giả bộ thục nữ cố ý chỉ ăn một chút xíu. Lúc cô nhìn anh, vẻ mặt luôn có một phần ngây ngô động lòng người, lúc anh ôm cô, thân thể mềm mại của cô luôn luôn xấu hổ tựa sát vào anh...
Anh rốt cuộc biết tại sao mình lại nhớ tới cô sâu sắc suốt rất nhiều năm như vậy; cô quả thật có một sức hấp dẫn đặc biệt, trong lúc cô giơ tay nhấc chân luôn có cảm giác gần gũi đích thực mà anh luôn ao ước, anh thật muốn buộc cô ở bên người mãi mãi, đáng tiếc là anh không thể... Anh không muốn làm khó cô, chỉ có thể lập tức bay tới Đài Loan mỗi khi có thời gian, cho dù chỉ là để nhìn cô một cái, anh cũng sẽ hài lòng.
Bọn họ chơi đến tối rồi bắt xe trở về Đài Bắc, xuống tắc xi, hai người khoác tay lên hông nhau, vừa cười vừa nói đi vào khách sạn, đi qua đại sảnh rộng lớn rồi vào thang máy, trong mắt của bọn họ chỉ nhìn thấy đối phương, hoàn toàn không để ý đến có một cô gái mang vẻ mặt vô cùng kinh ngạc lúc nhìn thấy bọn họ thân mật...
Người này chính là nhân viên nghiệp vụ đứng đầu nghề bảo hiểm Canh Phương Úc, cô dồn sức nháy mắt, thật hy vọng cái mà mình mới vừa nhìn thấy chẳng qua chỉ là ảo ảnh, làm sao khách hàng lớn cô vội vã muốn ký hợp đồng lại cùng bà chủ nhỏ của bảo hiểm Tề Thị ở cùng một chỗ, còn cùng đi lên lầu... Một nam một nữ lên lầu còn có thể làm gì? Nhất định là đi thuê phòng!
Trong đầu cô thoáng qua rất nhiều hình ảnh mập mờ, nhưng ở một phút đồng hồ sau khi cô tổng kết những thứ tưởng tượng kia, oán hận từ trong mắt cô lập tức bắn ra mạnh mẽ.
Ngay từ ba ngày trước cô đã hẹn trước với Ưng Tư Lạc, đã gặp mặt anh ở phòng ăn Zehder, hai người nói chuyện công việc rất thuận lợi, anh nói phải đánh giá xong rồi mới quyết định, nhưng mấy hôm nay cô luôn cực khổ chờ cũng không có chút tin tức nào vì vậy cô mới tới đây, cô biết Ưng Tư Lạc sẽ ở lại phòng tổng thống trong khách sạn này, vì điểm công, cô tính sử dụng ra thủ đoạn sau cùng của mình, không tiếc hy sinh sắc đẹp dẫn dụ anh, cô bắt buộc phải khiến anh quyết định hứa hẹn giao bảo hiểm của Ưng Thị cho mình, nhưng không nghĩ tới, lại có người nhanh chân đến trước!
Tề Vân Vân lại dám giành khách hàng quan trọng của cô... Cô nhất định không tha cho cô ta, hừ!