"Hừ, đứng đầu cái gì chứ! Chỉ là một đám Tử Thần Thực Tử không hơn không kém mà thôi! Cái loại đi cùng với mấy tên giết người máu lạnh thì có gì hay ho!" Giọng nói đầy sự khinh miệt, ánh mắt căm ghét hướng thẳng tới Harry.
"RON WEASLEY!" Draco tức giận hét lên.
Đôi con ngươi màu xám tro như đạt tới tới đỉnh điểm, khuôn mặt không chút kìm chế mà được bày tỏ ra.
Không chỉ Draco tức giận mà còn có những người khác, ánh mắt của bọn họ như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ phỉ báng điện hạ của bọn họ.
Tức giận nhất không phải là Draco mà là Asher, anh chàng không biết từ lúc nào trên tay đã cầm cây đũa phép của chính mình chỉ thẳng về phía trước mặt Ron Weasley.
"Lúc nảy, khi còn ở tiệm may của phu nhân Malkin.
Điện hạ đã từng khuyên nên quản tốt cái miệng của mình lại và lúc nảy thôi, chính lời nói của mày như đã nói lên lời cảnh báo của ngài không hề lọt vào tai! Ta từ trước đã muốn cho mày một bài học nhưng ngài lại ngăn cản, hiện tại chính mày là kẻ muốn chịu chết!"
Dứt lời, một vệt sáng từ cây đũa phép của Asher bắn thẳng về phía Ron Weasley.
Khiến cậu chàng tóc đỏ chưa kịp rõ tình hình đã bị đánh bay ra khỏi cửa tiệm rầm âm thanh va chạm rõ to.
Cái lưng nhỏ bé của cậu chàng tóc đỏ đập thẳng vào bức tường đá lạnh lẽo, cả thân người trượt xuống mặt đất xa lạ.
Lily Potter, Herry Potter và Sirius Black mở to mắt.
Cả ba chưa kịp thấy rõ điều gì đang xảy ra thì tia sáng đã đánh bay cậu chàng tóc đỏ, Ron Weasley ra khỏi tiệm đũa phép.
Lily Potter là người nhanh nhẹn, khi thấy đứa nhỏ của người bạn bị thương không chết chân ở đó mà chạy ra khỏi cửa tiệm xem xét tình hình.
"Này! Anh đâu cần làm quá như thế! Cậu ấy chỉ lỡ lời thôi không phải sao!" Herry tức giận quát lên.
"Một lời có thể cho qua, nhưng liên tục ba lần bảy lượt đều dùng chất giọng khinh thường, phỉ báng người khác thì không được! Asher cho cậu ta một bùa đánh bay là quá nhân nhượng rồi!" Daphne không kém phần tức giận, đi ra khỏi nhóm người trừng mắt với Herry Potter.
"Tôi không làm điều gì quá cả, cậu Potter.
Là bạn của cậu, Ron Weasley, không quản tốt cái miệng của mình." Asher lạnh lùng, liếc kẻ bị đánh bay ở phía ngoài cửa.
"Cụ Ollivanders, xin hỏi tổng tất cả cây đũa phép của chúng tôi là bao nhiêu?" Asher thẳng thừng bỏ qua Herry Potter đi tới trước mặt người bán đũa phép.
"Cây đũa phép mà cậu bé tóc đen này cầm ta sẽ không lấy tiền, đó là ý muốn trước khi ông cố ta đi về với Merlin.
Còn những cây đũa phép của các cô cậu ở đây, tổng là đồng galleon."
Cụ Ollivanders không mảy may quan tâm tới đứa trẻ bị đánh văng ra khỏi cửa tiệm.
Cụ đồng ý với hành động của Asher, điều đó là một điều hết sức thiết thực.
Kẻ phỉ nhổ sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Lấy trong người một túi vàng, Asher đặt nó trên quầy bán, cúi người lễ phép, xoay người hướng về phía Harry.
"Điện hạ, xin lỗi vì đã trái lệnh.
Trở về tôi sẽ tự đi lãnh hình phạt." Asher đi tới trước mặt Harry quỳ xuống, giọng nói bình tĩnh chấp nhận hình phạt.
"Ừ." Sắc mặt từ đầu tới cuối vẫn không hề thay đổi, giọng trong trẻo lạnh lùng vang lên.
Hai người, một lớn và một nhỏ khi thấy Asher bỗng dưng quỳ xuống thoáng chút kinh ngạc.
Từ đầu tới giờ Sirius Black là người không làm ra bất kỳ hành động kì quái nào, trước mặt là kẻ thù, bên cạnh kẻ thù lại là cô chị họ.
Đứng trước họ là nhóm con nhà quý tộc nổi tiếng nhất thế giới pháp thuật, một điều mà Sirius thắc mắc nảy giờ.
Chính là đứa trẻ tóc đen dài kia, nó khiến tất cả những đứa trẻ quý tộc như thuần phục, bảo vệ nó.
Điều hiển nhiên là, khi Asher làm ra hành động đánh bay Ron Weasley, khả năng đó lại cao hơn.
Sirius im lặng, quan sát những người kia khi đi khuất khỏi tiệm bán đũa phép.
Một điều gì đó trong ông cảm nhận được rằng, đứa trẻ đánh bay Ron Weasley kia không phải kẻ tầm thường cũng như đứa trẻ tóc đen được đứa trẻ kia quỳ gối xuống.
Đó là một điều chứng minh, đứa trẻ mắt xanh lục chính là kẻ đứng đầu trong cái nhóm quý tộc con đó.
Một Black chưa bao giờ sai khi phán đoán điều gì cả, chỉ cần quan sát một chút Black có thể nhận biết rõ ràng hơn.
"Ron không sao chứ, Lily?" Sirius cùng Herry đi ra khỏi cửa tiệm đũa phép, bọn họ đã trả tiền từ trước.
"Thằng bé không sao, chỉ là bị gãy xương một chút và bất tỉnh." Lily loay hoay, cô định nhờ Severus cho cô một lọ độc dược nhưng khi nhìn thấy anh đứng ở bên nhóm người kia, cô lại thôi.
"Thằng bé kia ra tay cũng thật mạnh." Lily Potter thở dài.
"Mẹ biết anh ta sao?" Herry Potter thắc mắc, lo lắng ngồi xuống xem đứa bạn của mình có bị sao không.
"Biết, thằng bé đó là Asher Frost.
Học sinh năm ba, học cùng năm với Geogre và Fred Weasley, thuộc nhà Slytherin.
Là một học sinh cực kì suất sắc, cậu biết đấy Sirius, Slytherin luôn biết cách làm người khác không thể không hai lòng phải không? Và đứa thằng bé đó cũng vậy."
"Quả không hổ là Slytherin." Sirius chán ghét lên tiếng khi nhắc tới Slytherin.
"Chúng ta nên mang Ron trở về trước kho Molly đi tìm chúng ta!"
——————
Lúc đầu tôi không tính tách ra đâu, nhưng thấy nó cứ không thích hợp chỗ nào đấy nên đành phải tách ra thêm một chương nữa.
Chương này ngắn vì đây là hồi kết của "Câu Chuyện Đũa Phép".
Có một điều tôi muốn nói với mọi người, dạo này tôi ra chương vì tôi đang có ý tưởng và ý tưởng của tôi đang dừng tại chỗ phân loại nhà =))) tới khi xong chương phân loại nhà, tôi thiết nghĩ mọi người nên chuẩn bị tinh thần chờ đợi một khoảng thời gian =)))) tất cả truyện của tôi đều dừng ở đó, trừ bộ "[HP - TWILIGHT] Lạc Vào Khoảng Không Thế Giới" ra thôi.
từ
//.