Hắc Ám Huyết Thời Đại

chương 454: quái vật đại bạo động

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lúc này, trong tiểu thôn trở nên thất linh bát lạc, các thôn dân thất kinh chạy trốn, trẻ con tìm không thấy người lớn, người lớn thì tìm không thấy trẻ con,loạn thành một đoàn.

Cao thôn trưởng cũng triệt để choáng váng, với tư cách là thủ lĩnh của bầy "dân đen" đang kéo hơi tàn giống như chuột này, hắn là một trong số ít người có vài phần kiến thức. Ngay vào lúc nhìn thấy những võ giả áo đen kéo theo diễm hỏa đao vây lại, hắn biết, đã xong! Tụ cư điểm Đoạn Phong ngày hôm nay xem như triệt để xong rồi!

Có lẽ những thôn dân khác không biết, nhưng mà Cao thôn trưởng biết rõ, ngay tại ba năm trước đây, một tiểu đầu mục trong Đao Ổ nhìn trúng một thiếu nữ của một cái tụ cư điểm, cái tụ cư điểm kia tự phụ thế lực lớn mạnh, không nghe lão nhân khuyên bảo, không giao người, Đao Ổ giận dữ, trong vòng một đêm, liền đem cái tụ cư điểm này triệt để xóa khỏi thế giới, liền cặn bã đều không lưu lại.

Từ nay về sau, ở vùng đất khô cằn cháy xém này, tất cả các thủ lĩnh mới của các tụ cư điểm đều giống cha mẹ của bọn hắn, cúi đầu quy phục.

Tụ cư điểm, ở bên trong tầng lớp thống trị, sớm đã được gọi tên -- khu ổ chuột!

Ngoại trừ những dã nhân đến nhân cách đều không có kia, trên thực tế bọn hắn chính là tầng dưới chót nhất của cái thế giới này.

Phản kháng? Vô luận là số lượng lớn đến như thế nào, nghênh đón bọn họ chỉ có tử vong!

Hôm nay, tử vong diễm đao, rút cuộc rơi đến trên đầu tụ cư điểm Đoạn Phong của bọn hắn sao? Cao thôn trưởng ngây người ngay tại chỗ, trong lòng hận lão nhị Phương gia đến tận xương tủy.

Hắc bào nhân vẫn còn gia tốc vây quanh, thôn dân của tụ cư điểm khóc lóc, hô hào mà chạy trốn, tựa như cá trong chậu, chim trong lồng chờ làm thịt, tại trong một mảnh hỗn loạn này, chỉ có một người, tay trái ôm một tiểu cô nương, tay phải giơ lên, một bộ áo quần rách rưới, không gió tự bay, vẫn không nhúc nhích mà đứng ở cửa thôn, trong ánh mắt không kinh không sợ, không phẫn nộ không vui mừng, chỉ có một mảnh tiêu sát trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Mới đầu, hắc bào nhân của Đao Ổ nhìn cũng chưa từng nhìn hắn, chỉ nghĩ lão nhân này là sợ choáng váng, sợ ngây người, loại này tình cảnh bọn hắn thấy cũng nhiều, thấy nhưng không thể trách, dù là Giáp trưởng kiến thức rộng rãi đối với sự tình ở tầng dưới chót, cũng không có để ý.

Bọn hắn vì cái ngự lệnh này, giằng co ba ngày ba đêm, khổ không thể tả, tất cả mọi người có một cỗ dục vọng muốn phát tiết, mà cái dục vọng này chính là giết người, đánh cướp!

Nhưng ngay khi bọn hắn hùng hổ mà vọt tới cách cửa thôn không đến ba mươi mét, một vệt tàn ảnh phá không đâm tới, một thanh kiếm gãy hoen gỉ cắm vào mặt đất ngay trước mũi chân của hắc bào nhân đi đầu.

"Còn dám vượt qua kiếm này, chết!"

Từng chữ từng chữ băng lãnh lạnh lùng từ trong miệng của lão đầu ôm tiểu hài tử phát ra.

Tên hắc bào nhân kia vốn là bị cái thanh âm lạnh thấu xương kia chấn nhiếp, tại chỗ cả kinh sửng sốt một chút, một lát mới ý thức được, đứng ở trước mặt hắn bất quá là một lão già họm hẹm gần đất xa trời, tay còn ôm một tiểu hài tử. Cảm giác nhục nhã chợt trào lên trong lòng hắn, lập tức làm hắn giận tím mặt, không nói nhảm nửa câu, định tiến lên bổ chết cái lão già chết tiệt này.

Nhưng mà, sắc mặt của người mặc hắc y này chỉ trong nháy mắt liền thay đổi, trở nên trắng bệch không một tia huyết sắc, mà ngay cả các đồng bạn đi theo phía sau hắn xông lên thì cũng đều là một bộ dạng khiếp sợ không thôi.

Đối diện bọn hắn, có lẽ là cái lão đầu kia cũng có lẽ phải nói là cái người thân mặc quần áo rách rưới kia, trên người hắn lúc này chấn động của nguyên khí lại không ngừng tăng lên!

Nhất Nguyên Thiên! Nhị Nguyên Thiên! Nhị Nguyên Thiên tầng một, tầng hai... ... ... Tầng năm! Vẫn còn tiếp tục tăng lên!

Hắc y nhân càng tụ càng nhiều, nhưng toàn bộ cũng không dám vượt qua kiếm gãy nửa bước, thậm chí có một người mới, ý chí không kiên định, nuốt nước miếng một cái, chiến đao trong tay có chút run lên.

Tam Nguyên Thiên!

Chẳng ai ngờ rằng cái tụ cư điểm thường thường không có gì lạ này vậy mà xuất hiện một cao thủ Tam Nguyên Thiên, sự tình thoáng từ truy lùng "kẻ đào tẩu" đơn giản diễn biến trở thành một "âm mưu" vô cùng phức tạp.

Giáp trưởng, Ất trưởng, Bính trưởng đều đến đông đủ, vậy mà ai cũng không dám bước qua kiếm này một bước, cho dù là vị Ất trưởng được đại nhân vật nhìn trúng kia cũng không dám.

Nhưng mà bọn hắn lại không thể rút lui, đây là ngự lệnh, bất tuân mà trốn thì đồng dạng sẽ bị xử tử.

Lúc này, Sở Vân Thăng đột nhiên dừng phóng nguyên khí ra ngoài, một năng lực mà chỉ có cảnh giới Tam Nguyên Thiên của hắn có, áp lực nguyên khí trong phút chốc biến mất, hắn ôm lấy bờ mông bị trượt xuống của bé gái, im lặng xoay người hướng tụ cư điểm vẫn đang hỗn loạn mà đi đến.

Hôm nay là ngày đầu tiên mà hắn lại thấy ánh mặt trời, thật sự không muốn giết người, thầm nghĩ yên ổn mà qua hết ngày này, chuyện gì cũng đừng tới phiền hắn.

Hơn nữa cho dù giết cũng không diệt khẩu sạch sẽ được, ở phía xa, hắn có thể cảm giác được còn có hai cao thủ đang ẩn núp, dùng tình trạng đèn cạn dầu của hắn hiện tại thì căn bản đuổi không kịp, hơn nữa, hai người kia nguyên khí bạo động vô cùng mãnh liệt, cũng không phải là hạng người dễ chọc, nếu như là báo lại cho Dị tộc cũng rất phiền toái.

Tuy rằng hắn cũng không sợ, ít nhất hắn còn có đại lượng nguyên phù công kích có thể bảo đảm không lo, nhưng là luôn rất phiền toái, vì hắn đã không muốn giết người, lại diệt khẩu không được, dứt khoát trực tiếp đe dọa để đuổi đi, hắn không tin hai cao thủ kia dám cùng hắn liều mạng.

Đây là hắn cường thế, từ sau khi đi ra khỏi không gian không chiều, tâm lý của hắn trở nên trong trẻo nhưng lạnh lùng cường thế, đối mặt với cảnh này, liền tâm tình rút kiếm hắn cũng không có.

Hắn tuy là nghĩ như vậy, nhưng rơi vào trong mắt ba vị đội trưởng lĩnh đội cùng với một đám Hắc y nhân, hoàn toàn trở thành một ý tứ khác: chúng ta không xứng để hắn rút kiếm ra!

Ba gã đội trưởng nhìn qua bóng lưng Sở Vân Thăng, đang trong lúc do dự thì trong máy bộ đàm vị nữ nhân được xưng là "Ất trưởng" kia bỗng nhiên vang lên một cái thanh âm trầm thấp:

"Các ngươi không phải là đối thủ của hắn, dừng nhiệm vụ lại, lập tức rút lui!"

Nữ Ất trưởng kinh ngạc quan sát khắp nơi, không bởi vì nhận được lệnh rút lui mà cảm thấy buông lỏng một hơi, ngược lại trái tim bang bang trực nhảy!

Máy bộ đàm một mực được ba vị đội trưởng bọn hắn sử dụng, ngoại trừ cái của đội trưởng Giáp đội bị hỏng, cũng chỉ có nàng cùng đội trưởng Bính đội có thể sử dụng, giờ phút này vậy mà còn có một người có thể đả thông đường dây thông tin!

Trong nội tâm nàng đột nhiên cả kinh, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, phía trên quả nhiên cẩn thận, đối với thứ trọng yếu như vậy, quả nhiên âm thầm phái cao thủ giám sát áp trận, vừa nghĩ tới chính mình có ý tưởng sau khi lấy được vật kia từ trong tay kẻ đào tẩu sẽ nhìn thử một chút, đôi bàn tay trắng nõn liền không tự chủ được mà run rẩy.

Nếu như không phải loại sự tình này đột ngột phát sinh, chỉ cần nàng xem qua vật kia, hậu quả... Nàng đã không dám nghĩ tiếp!

"Rút!"

Nữ đội trưởng Ất đội cố nén sợ hãi trong lòng, trầm giọng rung động nói.

Vốn đám hắc y nhân đang lâm vào thế khó xử, nghe được lệnh này, như được đại xá, chỉ trong nháy mắt rút sạch!

Thôn dân vốn đang hỗn loạn thì không biết chuyện gì xảy ra, lúc ấy bọn hắn đều cho rằng chết chắc rồi, chỉ có Cao thôn trưởng thấy được hết thảy, nhưng hắn chỉ là một người bình thường cho nên không biết Sở Vân Thăng đã dọa lùi đám người kia như thế nào , trăm mối vẫn không có lời giải.

Nhưng mà, vận khí xấu của bọn hắn cũng không có chấm dứt, hoặc là theo một cái khía cạnh khác mà nói, có lẽ là vận khí vô cùng tốt, chẳng qua là vật cực tất phản mà thôi. Sâu bên trong rừng rậm, Hắc Vụ từ trong tử vong cấm địa dần dần khuếch tán, cũng không biết là vì cái gì, đại lượng quái vật khủng bố trước sau đều chạy về chỗ này. Ở xa chỉ có thể cảm giác được mặt đất đang run rẩy, cùng với một đám quái vật hỗn loạn ở biên giới Tiêu Thổ ("Tiêu Thổ" ở đây được sử dụng như một tên địa danh, ám chỉ vùng đất cháy sém khô cằn ở trên - Biên).

Giờ phút này, cho dù là hắc y nhân của Đao Ổ có muốn nghĩ xông đến, cũng muốn cân nhắc lại một chút có thể hay không bị quái vật giẫm chết.

Trốn ở chỗ sâu trong đoạn phong (ngọn núi đổ - Biên), hoàn toàn không cần lo lắng sẽ bị bầy quái vật "Bạo động" dẫm trúng. Mục tiêu của bọn nó là tử vong cấm địa, còn phải thỉnh thoảng lách qua địa phương mà khói đen phiêu tán.

Đối với người ở cái tụ cư điểm này mà nói, vừa mới trải qua nguy cơ diệt thôn, ngay cả hồn còn chưa có định lại, liền nghênh đón bọn hắn là một trận quái vật đại bạo động "Xưa nay chưa từng có!"

Suốt ba ngày ba đêm, đại địa đều đang run rẩy, vô số quái vật theo bốn phương tám hướng chạy đến, gia nhập hỗn chiến, cuồng ngạo rống giận, thảm thiết thê lương, cơ hồ mỗi thời mỗi khắc đều làm cho người bên dưới đoạn phong kinh hãi lạnh mình.

Ba ngày sau, Sở Vân Thăng sớm đã đem tiểu nữ hài trả lại cho cha mẹ của nàng, mà cái lão nhị của phương gia gây chuyện kia cũng tỉnh.

Nhìn qua cái trang giấy loang lổ vết máu kia, là Cao thôn trưởng mời hắn đến xem đấy, hắn cho rằng Sở Vân Thăng cũng là người có kiến thức rộng rãi, mà trong lòng Sở Vân Thăng lúc này lại là tư vị nói không nên lời. Lúc trước hắn đem cái trang giấy kia giao cho Edgar, lại không ngờ rằng, sẽ trở thành cục diện huyết tinh tranh đoạt như hôm nay.

Trong lúc này, đến tột cùng đã phát sinh chuyện gì? Thời gian đã trải qua bao lâu?

Không có người nào có thể nói cho hắn biết, bởi vì ở nơi này thì kể cả vị Cao thôn trưởng "Kiến thức rộng rãi" kia, đối với vấn đề thời gian cùng những chuyện phát sinh cũng không có rõ ràng. Nhân vật thân phận cao nhất mà bọn hắn biết bất quá cũng chỉ là ổ chủ của Đao Ổ ngoài trăm dặm mà thôi.

Hắn chỉ có thể mơ hồ mà cảm thấy nơi đây hẳn là phạm vi vùng núi Hoàng Sơn năm đó, từ người đến côn trùng, hắn từng tại phạm vi Hoàng Sơn trải qua thật lâu thật lâu, luôn luôn có chút ít địa phương giống như đã từng quen biết.

Chỉ là, là ai đưa hắn từ trong biển rộng mang đến nơi đây?

Là Minh sao? Nó còn sống không?

Nhìn qua thế giới hoang vu bên ngoài, Sở Vân Thăng ngước nhìn gió đêm lạnh lùng, vạt áo phấp phới, ý nghĩ bay về phương xa, dung nhập màn đêm mênh mông phía chân trời, chậm rãi yên tĩnh lại

Ngày hôm sau, quái vật đại bạo động cuối cùng cũng kết thúc, rừng rậm cũng bị đạp trở nên không thành hình, Cao thôn trưởng sớm đã làm xong quyết định, toàn bộ thôn đại di chuyển, lập tức ly khai.

Không thể chờ ở chỗ này được nữa, người của Đao Ổ tùy thời cũng có thể lại trở về, đối mặt với bọn họ, tụ cư điểm không có chút lực phản kháng, vì tính mạng suy nghĩ, vô luận như thế nào cũng phải đi.

Cao thôn trưởng lấy ra một phần địa đồ, Sở Vân Thăng vốn tưởng rằng có thể tìm được một điểm manh mối vị trí hiện tại, nhưng rồi chỉ biết im lặng. Đó là một địa đồ vẽ tay, hoặc là, hoàn toàn ngay từ đầu thì cũng không thể tính là một phần địa đồ, chỉ là đơn giản mấy cái đánh dấu mà thôi.

Lúc này, Sở Vân Thăng mới phát hiện, người nơi này, đại bộ phận tựa hồ cả đời chỉ sinh hoạt tại đây, ở trong thế giới của bọn hắn, đơn giản mà đơn điệu, chỉ có: đồ ăn, quái vật, đất khô cằn, rừng rậm, cùng với Đao Ổ, người thống trị bọn hắn.

Thời điểm khi hắn ngồi ở trên tảng đá hút thuốc,không dưới mười mấy người tới hỏi qua đây là cái gì?

Mặc kệ như thế nào, Sở Vân Thăng vẫn là quyết định cùng bọn hắn cùng một chỗ di chuyển, thứ nhất hắn sợ hãi lại lần nữa cô độc, thứ hai hắn cũng không biết muốn đi đâu? Tuy trong mơ hồ, hắn biết rõ, có một số việc do hắn mà ra, chính mình có trách lại đem kết thúc, nhưng là hắn sẽ không tùy tiện như vậy, hắn muốn trước hiểu rõ rốt cuộc đã phát sinh ra chuyện gì.

Mặt khác, thời điểm khi hắn chứng kiến gương mặt giống như bà lão của tỷ tỷ cô bé kia, hắn liền biết rõ, còn có một việc hắn cần giải quyết trước khi đi.

Truyện Chữ Hay