Cả Vũ và hạ đều không muốn quan hệ của cả hai đi quá xa, họ sợ rằng sẽ không kiểm soát nổi chính bản thân mình vì thế họ không liên lạc với nhau sau đó nữa.
Nhưng có một sự kiện xả ra làm họ không chống lại được quy luật "tất, lẽ, dĩ, ngẫu".
Hôm đó, Chị Thảo trưởng phòng gọi riêng Vũ vào nói chuyện, Vũ chắc là chuyện quan trọng.
-Em ngồi xuống đi. Chị có chuyện muốn trao đổi với em.
-Chuyện gì mà quan trọng thế chị?
-Em sắp tốt nghiệp rồi phải không?
-Dạ cũng còn tháng nũa, em đang tính xin vê thực tập ở Công ty mình, ý chị thê nào ạ?
-Hợp l ý thế con ý tứ gì nữa. Về đây! Rồi chị tiếp :
-Tay phó phòng của chị sắp chuyển đến một chi nhánh mới, chị cần người thế vào vị trí đó. Chị đã làm việc với em một thời gian thấy tương đối ăn ý, em hiền lành, có năng lực lại trung thực nên muốn tiến cử em với Tổng giám đốc, em thấy sao?
Vũ bất ngờ quá, chỉ lắp bắp :
-Em sợ em còn quá non, không đủ sức để đảm đương trọng trách đó.
-Non già gì, mà non thì mới ngon! Mà chị nói để em biết cũng còn phải qua một kỳ sát hạch của chính Tổng đấy, không đơn giản đâu nhưng chị tin là em pass thôi. Một đòi hỏi khác là ứng viên phải có bằng tốt nghiệp ĐH nên cũng chưa phải vội vàng.
-Vâng, dù sao thì em cũng rất biết ơn chị.
-Thôi khỏi, khách sáo thế không hợp với tôi.
-Chị cho em hỏi một câu nhé?
-Em có câu, cứ hỏi hết đi?
-Tại sao chị tốt với em vậy?
- Àh, lòng tốt mà cũng phải có lý do nữa sao, đùa chứ chị có một bí mật sau này sẽ cho em biết. Nhưng em phải hứa với chị là sẽ sống tốt, phải thật tốt.
- Điều đó thì chị hoàn toàn có thể tin tưởng em.
Vũ về phòng làm việc mà không thể tập trung được, cuộc đời đã không quá bạc đãi cậu hay là cậu được thế này vì chính cậu đã phấn đấu khhông biết mệt mỏi để có nó. Vũ muốn gọi điện cho mẹ nhưng mẹ hiện không ở VN, rồi Vũ chỉ nghĩ đến Hạ. Vũ cứ nhắn tin rồi lại xoá, nhắn rồi lại xoá, mãi sau cậu mới can đảm gửi đi một tin:
-Cậu dạo này thế nào,Tối nay có rảnh k?
-Cậu lại muốn mời mình ăn phở à? Trưa nay ăn rồi, không ăn nữa đâu.
Bên này đầu dây Hạ trả lời mà lòng thấy xốn xang lạ kỳ khi nhận được tin của Vũ.
-Không, lần này có thêm cả phần uống nữa, cậu đi với mình nha?
-Vụ gì đây? Vụ gì đây? Thôi được rồi, g mà không có mặt ở nhà mình thì coi như cậu có bữa tối một mình nha.
Vũ sướng rụng tim luôn, Hạ không hề khó chịu hay tỏ ra xa cách Vũ như Vũ nghĩ, Vũ sẽ cố giữ lấy Hạ như một người bạn.
Đúng gio Vũ có mặt như đã hẹn, Hạ chỉ trễ có phut thôi, dạo này đỡ chảnh rồi, Vũ thầm nghĩ.
Trông Hạ đẹp rạng ngời trong chiếc váy đỏ pha đen, chiết eo, ôm sát lấy cơ thể, đôi chân trần nõn nà lộ ra dưới chiếc váy, Hạ đi dày cao gót hiệu Chanel. Vũ nhìn Hạ không chớp mắt.
-Tắc đường! Tắc đường! Hạ kêu toáng lên.
Vũ ngây ngô hỏi :
-Sao lại tắc đường?
-Thì cứ đứng ngây ra như phỗng đực như thế thì tắc đường chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Vũ quê quá, ú ớ vài tiếng rồi cho xe chạy.
-Cậu muốn ăn gì nào?
-Này nhé! Cậu mời đấy!
-Thì mình tôn trọng ý kiến của cậu mà.
-Cho cậu chết giờ, có đủ tiền k mà hỏi quý cô kiểu ấy hả?
-Thiếu gì, mình sắp giàu to rồi.
Vũ đưa Hạ đến một quán ăn Âu Hot Rock trên đường Giảng Võ, đồ ăn rất ngon. Vũ gọi cho mình một cá hồi nướng, Hạ thấy vậy bảo Vũ :
-Mình muốn ăn cái cuả cậu.
-Cái của mình không ăn được đâu. Sao đòi sớm thế?
Thấy vẻ măt Vũ rất láu cá, Hạ hiểu ra đang bị Vũ trêu liền lườm một cái:
-Muốn ăn một mình không?
-K, nhưng cậu k ra khỏi cửa được đâu.
-Vì sao?
-Vì cái của mình thật sự rất ngon. Vũ vẫn chưa chịu tha.
Bữa ăn vì thế rất sôi nổi, họ đã gần nhau thêm một chút. Vũ kể cho Hạ nghe chuyện công việc của mình và cả vè chuyện mà buổi chiều chị Thảo nói với mình. Hạ chăm chú lắng nghe và động viên Vũ nên cố gắng. Hạ thấy Vũ rất chu đáo, còn hơn cả những thằng con trai mà Hạ đã từng gặp. Vũ cẩn thận lấy giấy che chắn phần ăn để mỡ k bắn vào Hạ, Vũ dần dần miếng cá cho mỏng ra trên phiến đá nóng cho nhanh chín, Vũ tưới bơ lên phần cá cho mềm ra và béo ngậy.
Ăn xong, Hạ bảo muốn về luôn vì sáng mai có tiết học sớm. Vũ chở Hạ về, thấy Hạ k nói gì, Vũ hỏi :
-Thế cậu định khi ra trường sẽ làm gì?
-Bố tớ đã nhắm cho tớ một chân trong một tờ báo rồi, chắc sẽ làm ở đó thôi, cụ thể thế nào phải đợi tốt nghiệp đã.
-Ghê quá nhỉ, sau này mình cho mình gửi mấy cái marketing vào đó nha.
-Đúng là đầu óc kinh doanh sành sỏi, đã nghĩ ngay đến chuyện tiếp thị rồi.
-Cậu và Huy bao giờ thì định làm đám cưới?
-Oẹ! Gì mà sớm thế trời, thấy cái Thanh k, còn chưa chừa sao?
-Mỗi người một cảnh, cứ bì thế thì nhà cái nó phá sản.
-Nghiêm túc nha, mình chưa có ý định cưới, mình yêu Huy nhưng chúng mình hay bất đồng quan điểm lắm. Cứ để một thời gian nữa xem thế nào đã.
-Yêu thì phải tìm cách khắc phục những nhược điểm của nhau thôi, chẳng có gì tròn trĩnh cả đâu, cậu cầu toàn quá coi chừng ế.
-Ế thì vác đồ sang ăn vạ cậu, lo gì.
Vũ thấy vui vui vì câu nói đùa của Hạ.
Từ đó trở đi Vũ và Hạ k còn quá giữ kẽ với nhau nữa, họ cởi mở hơn và thường xuyen giữ liên lạc với nhau.Thời gian này Hạ đã bắt đàu có vai trò nhất định trong cuộc sống của Vũ, Hạ cũng cho Vũ cơ hội được tiếp cận mình, được bước vào những mối quan hệ bạn bè của mình.
Vũ thường xuyên đến nhà Hạ chơi và cảm nhận ban đầu của Vũ là Hạ thật may mắn khi được sinh trưởng trong một gia đình như thế này. Bố Hạ là một giáo sư khảo cổ còn năm nữa thì về hưu, ông hiền lành, chân thực, tôn trọng con cái cũng như bạn bè của nó. S ở thích của ông là chơi cây cảnh, đồ cổ (đương nhiên rồi) và đánh cờ tướng (mục này thì Vũ chiều được đấy). Mẹ Hạ là người phụ nữ đảm đang, trước từng công tác trong Vụ lao động thương binh-XH vì thế mà bà hiểu tâm lý người khác. Tính tình bà đôn hậu giống như mẹ Vũ vậy. Đến với gia đình Hạ, Vũ như tìm thấy một gia đình của mình, tìm thấy một người cha mà Vũ luôn khao khát có.