Hạ Tuế Thiên 2013

chương 11: ốc vặn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trên thế giới này chẳng thiếu gì những chuyện kỳ lạ không thể tin nổi, có điều, đây lại là lần đầu tiên tôi được chứng kiến bằng chính mắt mình. Mọi người nhìn chằm chằm con ốc kia, nhìn rất kỹ, không ai nói nên lời.

Quan tài phong kín hoàn toàn, đến nỗi khiêng đi dọc đường cũng không sánh ra ngoài một giọt nước nào, thế mà con ốc này nằm trong quan tài, chôn sâu dưới đất cũng phải gần một trăm năm, sao nó vẫn còn sống được?

"Chẳng lẽ, mộ tổ nhà họ Ngô chúng ta, thực sự..." Một ông cụ nhỏ giọng lầm bầm nói, ông trẻ liền chậc một tiếng, đặt con ốc vào trong cái gạt tàn thuốc bên cạnh, nói: "Đừng có rêu rao, nhìn thêm chút nữa xem."

Chúng tôi tiếp tục xem xét cỗ quan tài, chậu nước kê bên dưới đã đầy tràn rồi, nhưng cả mấy người chẳng ai quan tâm, thế là tôi đành phải tiếp tục đem đi đổ.

Chưa đến mười phút sao, diện mạo của toàn bộ thi thể liền lộ ra ngoài ánh sáng.

Chúng tôi cúi đầu nhìn, nhìn một cái, tất cả đều rơi vào trầm mặc.

Tôi không biết phải miêu tả thứ mình đã nhìn thấy như thế nào nữa, đó là một cái xác ướt vừa thấp vừa nhỏ, do ngâm trong nước thuốc chống rữa, nên cái xác vẫn chưa thối rữa hoàn toàn mà vẫn duy trì được hình dáng đại khái. Nhưng điều khiến chúng tôi rợn hết cả tóc gáy, đó là cực kỳ nhiều những con ốc bùn to to nhỏ nhỏ bám đầy khắp thân mình cái xác, trắng trắng đen đen nham nham nhở nhở, gần như kín đầy cả cái xác, khi mới vừa nhìn còn tưởng trên cái xác mọc đầy bọc mủ vậy.

Bố tôi nhìn vài lần liền mắc ói, suýt thì té xỉu, lảo đà lảo đảo, không để ý cái gì mà lễ nghi trưởng tôn gì nữa, ông ấy xông thẳng ra sân của từ đường mà nôn ọe. Tôi thì phát khiếp đến nỗi cứng đơ cả người, chỉ cảm thấy toàn thân ghê rợn, chẳng động đậy được tí gì.

Tư thế của cái xác rất quái đản, hai bàn tay co quắp như móng vuốt, hiển nhiên cái chết không hề yên bình tẹo nào. Tôi thấy miệng cái xác há hốc, bên trong ngồn ngộn toàn là ốc, nhìn vậy mà cảm thấy miệng mình cũng không thoải mái tí nào.

Ông trẻ cầm đũa lại gắp thêm một con lên, chúng tôi nhìn thấy rõ ràng vảy ốc vẫn chưa khép, ai nấy đều lạnh buốt cả sống lưng: số ốc bùn này vẫn còn sống.

Làm sao mà bọn chúng sống được? Mẹ kiếp, cứ coi như là chúng ăn thịt cái xác này để sống đi, thì trong quan tài này cũng không đủ dưỡng khí, sống thế nào được? Huống hồ, có thể trong nước thuốc đen sì này còn có độc nữa.

Im lặng một lúc rất lâu, ông trẻ mới lại bỏ con ốc kia vào gạt tàn thuốc. Sau đó, một người bên cạnh nói: "Lão Tứ Đầu, hay là ông gọi Ngô Tam Tỉnh với Tào Nhị Đao Tử cùng vào đi."

Lão Tứ Đầu ngẩn ra sửng sốt: "Tại sao? Anh họ, hai thằng này cứ như chó với mèo vậy."

Ông trẻ nói: "Cứ để cho chúng nó vào mà xem, chứ không ta cũng chẳng biết làm sao cho chúng nó tin nữa. Lão tổ tông nhà ta để lại một cái quan tài đầy ốc cho chúng ta, chúng nó muốn giành, thì cứ cho chúng nó mỗi đứa vớt lấy một mâm ốc đem về mà xào." Nói rồi, ông ném đôi đũa vào trong lò lửa, rồi đến quỳ xuống dâng hương trước linh vị.

Truyện Chữ Hay