Vì tất cả quần áo đã bán hết, những ngày nghỉ quốc khánh còn lại của Hà Đường trở nên thoải mái rất nhiều.
Ngô Tuệ Nghiêu vẫn chưa về, Hà Đường mỗi ngày ngủ sớm dậy sớm, ban ngày quét dọn vệ sinh, nấu chút cơm, buổi tối xem một chút trên ti vi, sau khi ăn xong thì đi tản bộ hay nhảy dây, cuộc sống trôi qua vô cùng nhàn nhã.
Thừa dịp thời tiết đẹp, cô đem quần áo mùa hè ra phơi nắng, sửa sang gấp gọn lại rồi cất vào tủ quần áo, lại đem toàn bộ ga giường cùng áo gối của mình và Ngô Tuệ Nghiêu ra giặt. Lúc chạng vạng tối, cô đem những đồ này thu vào phòng, cầm lấy chăn mền, nghe được mùi vị mặt trời ấm áp dễ chịu, cảm thấy tâm tình thật thoải mái, tự nhiên dâng lên cảm giác hạnh phúc.
Ngày cuối của kỳ nghỉ dài, Ngô Tuệ Nghiêu kéo theo bao lớn bao nhỏ đặc sản trở lại, Hà Đường thật cao hứng, bữa tối hôm đó đã nấu mấy món ngon. Sau khi ăn xong, cô đem tiền bán quần áo giao cho Ngô Tuệ Nghiêu để cô ta lấy lại tiền vốn, Ngô Tuệ Nghiêu nói thôi nhưng Hà Đường không đồng ý. Hai người thảo luận một hồi, cuối cùng Ngô Tuệ Nghiêu đồng ý lấy giá vốn mỗi món đồng, tất cả tiền lời kiếm được thuộc về Hà Đường.
Hà Đường trở về phòng, nhìn đồng trong tay, lập tức gọi điện thoại về nhà.
Nghe điện thoại là Hà Khánh Quốc, Hà Đường nói cho bố biết cô được phát một khoản tiền thưởng, ngày mai sẽ đi gởi cho ông. Hà Khánh Quốc do dự một lúc, nói cho Hà Đường một chuyện.
Cúp điện thoại, Hà Đường lập tức gọi cho Điền Tri Hiền. Điền Tri Hiền vừa nhận điện thoại, Hà Đường liền thốt lên: “Chú Điền! Sao chú lại đưa tiền cho mẹ cháu vậy! Hai vạn đồng đó! Chính chú cũng phải dành dụm rất lâu mới có số tiền đó mà!”
Điền Tri Hiền sửng sốt một chút, chợt ở trong điện thoại nở nụ cười: “Chú có một mình, giữ tiền cũng chẳng biết làm gì. Tiểu Hải giải phẫu cần tiền, chú đương nhiên là phải giúp rồi.”
Hà Đường vội la lên: “Chú Điền, chú không cần làm như vậy, sau này mẹ cháu có gọi điện cho chú, chú đừng để ý đến bà ấy là được rồi!”
“Tiểu Đường, chuyện của người lớn, cháu cũng không cần lo, chú tự có chừng mực. Mà cháu gần đây thế nào? Công việc, cuộc sống vẫn thuận lợi chứ?”
Giọng nói Điền Tri Hiền rất ôn nhu, trong lòng Hà Đường thì lại buồn bực đến chết người, cô đáp: “Cháu rất khỏe, công việc cũng rất thuận lợi.”
“Vậy thì tốt. Cháu khỏe, Tiểu Hải cũng tốt là chú thấy vui rồi.” Điền Tri Hiền nói, “Thật ra, nếu như kinh tế của chú dư dả, còn có thể đưa cho mẹ cháu nhiều hơn một chút. Bệnh Tiểu Hải càng sớm giải phẫu càng tốt. Mẹ cháu nói cần năm vạn đồng, chú thật sự lo không nổi, chỉ có thể đưa trước cho bà ấy hai vạn. Tiểu Đường, cháu cũng nên hiểu cho mẹ cháu, vì Tiểu Hải, bà ấy thật sự ngay cả mạng cũng có thể không cần.”
Hà Đường không lên tiếng.
Điền Tri Hiền nói: “Được rồi, không nói nữa, tiền gọi điện cũng đắt, lần sau chú cháu mình sẽ liên lạc lại sau.”
Hà Đường buồn buồn nói: “Vâng, chú Điền, gặp lại sau.”
“Gặp lại sau.”
“Đợi chút!” Hà Đường lấy hết dũng khí, kiên định nói, “Chú Điền, những tiền kia cháu đều nhớ kỹ, sau này nhất định sẽ trả lại cho chú.”
“Đứa nhỏ khờ, ai cần cháu trả.” Điền Tri Hiền nói, “Nguyện vọng lớn nhất đời chú chính là nhìn cháu bình an khỏe mạnh, sống vui vẻ, đến lúc đó có thể gả một người đàn ông tốt. Chú Điền chờ uống rượu mừng của cháu đấy.”
Ban đêm, Hà Đường cuốn chăn nằm trên giường, thật lâu vẫn không thể ngủ.
Cô rời giường, kéo màn cửa sổ ra, ôm đầu gối ngồi ở đầu giường, nhìn ngoài cửa sổ bầu trời đêm đen kịt cùng ánh đèn lóe lên trong khu cư xá.
Hà Đường nhớ tới Điền Tri Hiền.
Thật ra thì, cô đã có năm không gặp chú ấy. Những năm gần đây, bọn họ chỉ dựa vào điện thoại, thư từ duy trì liên lạc, cho đến hai năm gần đây mới có QQ để nói chuyện phiếm. Trí nhớ đối với bề ngoài của Điền Tri Hiền, Hà Đường vẫn như cũ dừng lại ở năm trước, đó là một chàng thanh niên trẻ tuổi tư văn nho nhã, vóc dáng không cao, người cũng gầy, chú sẽ ôm Hà Đường ca hát, kể chuyện xưa cho cô nghe, cùng cô bày trò chơi ……
Điền Tri Hiền so với Hà Đường chỉ lớn hơn tuổi, Hà Đường sở dĩ gọi ông ấy là chú Điền, là vì lúc Điền Tri Hiền còn trẻ đã cùng dì của Hà Đường, cũng chính là em của Tống Nguyệt Nga, Tống Nguyệt Mi, hai người lúc trước yêu nhau.
Vì một vài nguyên nhân, Hà Đường sau khi sinh bị cho làm con nuôi của Tống Nguyệt Mi chưa lập gia đình, nên lúc đó Hà Đường sống cùng với Tống Nguyệt Mi.
Lúc Tống Nguyệt Mi cùng Điền Tri Hiền yêu nhau, Điền Tri Hiền cũng không chê cô mang theo một đứa nhỏ tăng thêm gánh nặng, ngược lại, chú ấy rất thích Hà Đường, thậm chí giúp đỡ Tống Nguyệt Mi cùng nhau chăm sóc Hà Đường.
Năm ấy lúc Hà Đường tuổi, Tống Nguyệt Mi cùng Điền Tri Hiền chuẩn bị kết hôn, ông trời lại trêu đùa họ, trước hôn lễ một tháng, xảy ra một chuyện ngoài ý muốn
Hà Đường đôi khi bất chợt nhớ lại mùa hè đó, mặc dù lúc đó cô còn rất nhỏ, nhưng hình ảnh Điền Tri Hiền trẻ tuổi quỳ trên mặt đất, đang bưng mặt thất thanh khóc rống, thủy chung khắc sâu trong đầu cô.
Sau đó, Hà Đường trở về sống với bố mẹ, mà Điền Tri Hiền cũng lẻ loi một mình, đi vùng khác.
Từ trước đến nay chú ấy và Hà Khánh Quốc vẫn duy trì liên lạc, hơn nữa giúp đỡ Hà Đường đi học. Nếu không có Điền Tri Hiền, Hà Đường có lẽ ngay cả trung học cũng không được học, đừng nói chi tới sau đó rời quê đi học đại học.
Hạng mục trung học Thành Nam còn chưa khởi động, Tần Lý đã đang suy nghĩ muốn thế nào vận hành.
Đi làm lại sau kỳ nghỉ, anh liên lạc các nơi gọi rất nhiều cuộc điện thoại, liên hệ không ít lão tổng cấp bậc bằng hữu.
Lúc Tần Miễn đến tìm Tần Lý có chuyện thương lượng, Tần Lý thuận miệng liền hỏi anh ta: “Em nói xem, một cái hạng mục triệu, cả nước sẽ có bao nhiêu công ty ngấp nghé?”
Tần Miễn suy nghĩ một chút nói: “Nếu như điều kiện ghi danh không phải là rất nghiêm, năm sáu mươi công ty cũng là bình thường thôi.”
Tần Lý tiếp tục hỏi: “Vậy nếu là đem điều kiện ghi danh cực kỳ nghiêm thì sao?”
Tần Miễn trả lời: “Cảm thấy hứng thú với hạng mục này, chắc cũng phải mười mấy công ty. Anh cũng biết, nếu như đem phạm vi đấu thầu mở rộng ra toàn quốc, Trung Cần kiến thiết cũng không phát triển. Dù sao có nhiều xí nghiệp quốc doanh quy mô lớn như vậy, đối với những tập đoàn này mà nói, cái công trình triệu bọn họ sẽ không thể làm ngơ.”
Tần Lý gật đầu: “Không sai, anh cũng nghĩ như vậy.” Anh tựa vào chỗ dựa lưng trên xe lăn điện, khuỷu tay đặt trên tay vịn xe lăn, ngón tay gõ cằm của mình, suy nghĩ một lúc nói, “Cho nên bây giờ anh đang nghĩ, rốt cuộc muốn đem tinh lực chủ yếu đầu tư vào nơi nào, đơn vị nghiệp chủ, đấu thầu đại lý cơ cấu, hay là đối thủ cạnh tranh?”
Tần Miễn cau mày: “Có ý gì?”
Tần Lý nghiêm mặt nói: “Chúng ta có thể tìm Kiều Thắng Vinh vì công việc, người khác cũng có thể tìm, nói không chừng công việc làm được so với chúng ta còn tốt hơn. Người khác cho dù không tìm Kiều Thắng Vinh, thì cũng có thể tìm những người khác ở sở giáo dục, chức vị không nhất thiết phải lớn hơn ông ta, nhưng co về điều kiện, so với Kiều Thắng Vinh có lẽ sẽ dễ dàng hơn.”
Nghe đến đó, Tần Miễn không khỏi hỏi: “Em vẫn không hiểu, tại sao chúng ta muốn bắt đầu từ Kiều Thắng Vinh , tại sao không trực tiếp tìm giám đốc sở giáo dục Trương Cương?”
“Trương Cương là người đứng đầu, tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào ông ta. Tình huống như thế, tìm người đứng thứ hai thì hiệu quả tuyệt đối tốt hơn.” Vẻ mặt Tần Lý hân hoan, “Hôm nay anh gọi điện thoại cho mấy lão tổng, bọn họ còn không biết hạng mục này, sau khi chính thức khởi động, bọn họ cũng sẽ giúp một tay. Vấn đề bây giờ là, có một lão tổng nói cho anh biết, Tôn Kiến Quân đã liên lạc qua với ông ta.”
“Tôn Kiến Quân?”
“Đúng vậy.” Tần Lý gật đầu, giọng nói tự tin, “Xem ra, anh nhất định phải cùng ông ta gặp mặt.”
Tần Miễn hỏi: “Cần em hẹn ông ta không?”
Tần Lý lắc đầu: “Không cần, anh sẽ an bài.”
Sau kỳ nghỉ dài hạn, nhân viên công ty phải làm việc bảy ngày liên tục, làm tới ngày thứ năm, mọi người đều có chút mệt mỏi.
Hà Đường vẫn đem theo ăn bữa trưa như cũ, cô vui mừng phát hiện, trong phòng trà nước có thêm một lò vi ba, như vậy mỗi ngày cô có thể hâm nóng thức ăn rồi.
Đỗ Phương Phương cùng chủ nhiệm bộ hậu cần đã ăn cơm trưa trở lại, lén lút nói với Hà Đường, chủ ý đặt thêm lò vi ba này, hẳn là Vương Vũ Lâm đã đề xuất với bộ hậu cần.
Hà Đường có chút giật mình nhưng trong lòng lại ngọt ngào, luôn cảm thấy Vương Vũ Lâm đề nghị như vậy là có liên quan đến cô.
Đỗ Phương Phương cũng hùa theo trêu ghẹo cô: “Bây giờ trong công ty còn có mấy người tự mang thức ăn đâu, cô hãy thành thật khai báo, quản lý Vương làm như vậy là bởi vì cô đúng không?”
“Làm gì có, làm sao có thể.” Hà Đường xấu hổ đến mặt đỏ bừng, thế nào cũng không chịu thừa nhận.
Sang đến ngày thứ sáu, bốn giờ chiều, mọi người sau một ngày bận rộn, bắt đầu tụ lại tán gẫu.
Trong phòng làm việc lớn, mấy đồng nghiệp lớn tuổi bắt đầu nhắm vào mấy người trẻ mới vào công ty nói giỡn, lần lượt hỏi về vấn đề tình cảm, có đối tượng hay chưa, định chừng nào thì kết hôn, có yêu cầu gì với đối tượng tương lai……
Hà Đường cũng bị hỏi tới, cô đỏ mặt nói mình còn độc thân, phó đại tỷ liền lén lút bàn với Hà Đường, nói đồng nghiệp cùng phòng làm việc, Tiểu Phạm tuổi, cùng Hà Đường rất thích hợp.
Tiểu Phạm cũng là một thanh niên hay ngại ngùng, lập tức trốn sau bàn làm việc. Hà Đường bị trêu chọc, mặt đỏ bừng. Đang lúc một đám người hi hi ha ha, Vương Vũ Lâm nhàn nhã lững thững đi vào phòng làm việc.
“Náo nhiệt thật ha.” Lời anh vừa nói ra, mấy người mới rồi còn tụ tập, trong nháy mắt đã trở về chỗ ngồi của mình. Hà Đường làm bộ gõ bàn phím, Vương Vũ Lâm đi tới bên cô, từ trong túi lấy ra đồng đưa cho cô: “Làm việc bảy ngày liên tục, mọi người đều cực khổ rồi, Tiểu Hà, em đi với Tiểu Phạm xuống quán nước dưới lầu mua chút trà sữa và điểm tâm cho mọi người làm trà chiều.”
Vương Vũ Lâm không biết chuyện vừa rồi bọn họ mới đùa giỡn, nói Hà Đường đi với Tiểu Phạm, thuần túy là vì hai người bọn họ là đồng nghiệp.
Được Vương Vũ Lâm mời, đám người lại sinh động lên, rối rít nói: “Cám ơn quản lý Vương!”
Hà Đường có chút bất đắc dĩ, nhưng , người ăn, một mình cô đúng là không cầm hết được, vì vậy chỉ có thể cùng Tiểu Phạm đi xuống lầu.
Hai người ở quán nước bên ngoài công ty mua trà sữa, bánh trứng cùng bánh cheese nhỏ, mỗi người xách hai túi ny lon quay về công ty.
Lúc đang đi đến cửa công ty, xa xa nhìn thấy một chiếc xe dừng lại nơi cửa.
Hà Đường đứng ở khoảng cách hơn mét, trong lúc vô tình nhìn chiếc xe, lập tức vui mừng chạy tới.
Mã Hữu Kiệt đem xe lăn đến bên cửa xe, vừa quay lại đã thấy một cô gái trẻ, vẻ mặt chờ đợi đứng ở bên cạnh, ngó dáo dác về phía xe.
Trong lòng anh ta có chút khó xử, không biết bây giờ mở cửa xe có thích hợp hay không. Lúc này, Tần Lý đã từ bên trong mở cửa xe ra.
Mã Hữu Kiệt còn chưa kịp đi cõng anh, cô gái bên cạnh đã mở to hai mắt, vui mừng kêu lên: “A! Tần Lý, thật sự là anh?”
Tần Lý ngẩng đầu thấy Hà Đường, có chút kinh ngạc, anh hướng cô vẫy vẫy tay trái chào hỏi: “Hi, Hà Đường.”
Hà Đường đi tới bên cạnh anh hỏi: “Sao anh lại ở đây vậy?”
“À, tôi tới làm việc.” Tần Lý nói xong, chỉ chỉ Mã Hữu Kiệt, “Có thể hay không…… trước hết để anh ta cõng tôi xuống?”
“Ồ, xin lỗi.” Hà Đường vội vàng nhích qua một bên, Mã Hữu Kiệt cõng Tần Lý xuống, đặt ở xe lăn.
Hà Đường lúc này mới quan sát Tần Lý , mặt anh trắng như ngọc, tóc chải chỉnh tề, mặc một bộ âu phục màu đậm, bên trong là áo sơ mi đen, chân mang giày da màu đen, không thắt cà vạt.
Tần Lý mặc trang phục này thoạt nhìn so với phong cách ăn mặc nhẹ nhàng lúc nghỉ ngơi rất khác nhau, có vẻ giỏi giang thành thục rất nhiều, còn thêm khí chất thiếu gia tôn quý.
Tiểu Phạm đã đi tới bên người Hà Đường, nhìn xe lăn Tần Lý, cũng không tiện hỏi Hà Đường.
Tần Lý sửa sang lại quần áo của mình, cúi đầu để lại hai chân, Mã Hữu Kiệt khom lưng cài giây an toàn thay anh. Sau khi làm xong, Tần Lý ngẩng đầu nhìn Hà Đường mỉm cười, chỉ chỉ cửa chính: “Cô trở về công ty sao? Cùng nhau đi vào thôi.”
“Được thôi.” Hà Đường cười híp mắt đáp.
Mã Hữu Kiệt đẩy Tần Lý đi tới thang máy, Hà Đường cùng Tiểu Phạm liền theo bên người.
Hà Đường lặng lẽ nhìn Tần Lý, trong lòng trách Tần đổng không có suy nghĩ, Tần Lý thân thể như vậy không được tiện, lại còn phái anh ra ngoài làm việc. Đương nhiên, cô không nói ra những lời này với anh.
Tần Lý ngoảnh đầu quan sát bốn phía, đối với Hà Đường nói: “Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên tới tổng bộ Phú Dương đấy.”
Hà Đường cười nói: “Phòng làm việc của tôi ở lầu bốn, anh muốn đi đâu làm việc vậy?”
“Tôi cũng đi lầu bốn.” Tần Lý trả lời.
Hà Đường nói: “Tôi ở phòng , anh làm xong chuyện nếu có rảnh rỗi, có thể tới ngồi một chút.”
Tần Lý gật đầu: “Được.”
Thang máy chưa xuống, Tần Lý cúi đầu thấy túi đồ trong tay Hà Đường cùng Tiểu Phạm, tò mò hỏi: “Cô cầm cái gì vậy?”
“Trà sữa và điểm tâm, đợi chút,” Hà Đường vừa nói vừa lấy ra một ly trà sữa cùng với ống hút đưa cho Tần Lý, “ Ly này là của tôi, cho anh uống.”
Tần Lý khua khua tay trái: “Không cần đâu, cám ơn.”
Hà Đường không bằng lòng: “Lần trước tôi đi Trung Cần, anh đã mời tôi ăn chuối tiêu, hôm nay tôi mời anh uống trà sữa, không thể không nể mặt nha.”
Tần Lý: “……”
Anh chỉ đành cầm lấy trà sữa. Đúng lúc thang máy tới, bốn người vào bên trong. Hà Đường thấy Tần Lý cầm ly trà sữa, nói: “Anh tạm cất đi trước đi, đừng để người ta nhìn thấy, xong việc rồi uống tiếp.”
Tần Lý mím môi cười: “Được.”
Hà Đường nhớ tới chuyện mấy bữa trước lại hỏi: “Bánh chẻo lần trước ăn ngon không?”
Tần Lý chưa kịp trả lời, rất nhanh đã đến lầu bốn. Lúc cửa thang máy mở ra, Hà Đường sợ hết hồn.
Tôn Kiến Quân đứng ngoài cửa, đi theo phía sau Tôn Kiến Quân là Vương Vũ Lâm cùng hai quản lý cao cấp khác của công ty.
Hà Đường cùng Tiểu Phạm theo bản năng đem túi trà sữa giấu ra sau lưng, hai người kêu một tiếng “Tôn đổng”, liền vội vàng đi ra.
Trước khi đi, Hà Đường còn quay đầu lại liếc nhanh Tần Lý cầm trà sữa, hướng anh nháy nháy mắt, làm mặt quỷ.
Sau đó, cô chứng kiến Tôn Kiến Quân tiến lên hai bước, lớn tiếng nói: “Tần tổng! Cậu khỏe, cậu khỏe chứ. Đã lâu không có liên lạc! Cậu đích thân đến đây thật làm tôi ngượng ngùng a!”
Tần Lý lạnh nhạt đem trà sữa giao cho Mã Hữu Kiệt phía sau lưng, mỉm cười với Tôn Kiến Quân. Anh bất động thanh sắc nhìn về một bên, không ngoài ý muốn, phát hiện cô gái kia đã ngây ngốc rồi.