Edit: Tiểu Miêu
Beta: Tiểu Hương
Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lộ Vô Khả với Thẩm Ngật Tây nói không bao lâu, bên trong phòng truyền dịch hộ lí liền hô to tên Lộ Vô Khả, đến lượt cô.
Thẩm Ngật Tây bồi Lộ Vô Khả cùng nhau đi vào, người chờ truyền dịch ở phía sau rất nhiều, y tá nhanh chóng ghim kim cho cô, chỉ đau trong một cái chớp mắt.
Bên trong phòng có một hàng ghế inox, vừa nhìn toàn người là người, giống như chỉ cần hít một hơi cũng cảm thấy như đang chen chúc ở ga tàu hỏa.
Đây là dưới tình huống mưa to, nếu là ngày bình thường còn chen hơn nữa.
Thẩm Ngật Tây giúp Lộ Vô Khả cầm bình nước truyền, cằm chỉ vào chỗ trong góc bảo: "Đi thôi, qua bên kia."
Bên kia có ba chỗ trống, Lộ Vô Khả ngồi xuống một chỗ bên cửa sổ.
Thẩm Ngật Tây giúp cô treo bình truyền lên, ngồi xuống chỗ bên cạnh.
Ngoài cửa sổ bóng đêm đã sớm bị mưa to cọ rửa thành một mảnh hỗn độn, xa hoa truỵ lạc hư ảo mông lung trong màn mưa, như có như không.
Thẩm Ngật Tây nhìn mưa bên ngoài vài lần, hỏi cô: "Đói bụng không?"
Lộ Vô Khả lắc đầu: "Không đói."
Cô nói cũng như không, Thẩm Ngật Tây chính là hỏi chơi, anh đứng dậy: "Không đói cũng phải ăn cho anh."
Lộ Vô Khả vô ngữ nhìn anh một cái.
Thẩm Ngật Tây cười, đứng dậy đi qua khép cửa sổ lại một tí, tránh mưa phùn bay vào, từ trên cao nhìn xuống: "Ngoan ngoãn ngốc ở đây, anh đi xuống mua đồ ăn."
Lộ Vô Khả gật đầu: "Ừm."
Thẩm Ngật Tây giúp cô điều chỉnh tốc độ nhỏ rồi mới đi.
Bên ngoài mưa sa gió giật, trong phòng truyền dịch cũng không yên ổn, tiếng khóc của trẻ con sợ tiêm như muốn lật cả nóc nhà lên.
Lộ Vô Khả nhìn đứa trẻ khóc đến miệng không khép được, đột nhiên nhớ tới bà nội.
Bà nội hay nói khi nhỏ cô rất thích khóc, không cho kẹo liền khóc, đút cô ăn thứ cô không thích cô cũng khóc, còn giận dỗi cáu kỉnh, ngược lại sau khi lớn lên lại không thích nói không thích khóc, tức giận cũng không phát tác ra.
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ truyenwiki.com: huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
Một trận tiếng giày cao gót khí tràng rất mạnh hấp dẫn lực chú ý Lộ Vô Khả.
Có người đi đường cũng mang theo khí tràng, bàn chân bình tĩnh lại như sinh gió, làm người ta cảm thấy nghe thấy tiếng bước chân cũng biết là người quen .
Tiếng giày cao gót vang lên khiến không ít người chú ý tới, đều nhìn về phía bên đó.
Thêm gương mặt như hồ ly ấy, dáng người cao gầy, càng nhiều người nhìn cô ấy.
Cô gái đó lại như chưa phát hiện ra, hoặc căn bản là cô ấy không thèm để ý những ánh mắt đó, mang giày cao gót đi trong đám người như bễ nghễ chúng sinh.
Cô ấy mang một cái áo khoác gió dài, cộp cộp cộp đi vào trong.
Lộ Vô Khả liếc một cái liền nhận ra đó là ai.
Đồng thời lúc cô nhìn qua, Vu Hi Nhi cũng như tâm linh cảm ứng quay về phía này.
Vừa thấy cô Vu Hi Nhi liền không thèm tìm chỗ ngồi nữa, bay thẳng đến bên chỗ cô.
Hai chỗ bên cạnh Lộ Vô Khả không có ai ngồi, Vu Hi Nhi đến gần còn chưa đã ngồi xuống chào hỏi: "Trùng hợp vậy Lộ Vô Khả, lại gặp nhau ở bệnh viện."
Từ khi Lộ Vô Khả trở về tổng cộng chỉ gặp Vu Hi Nhi được vài lần, có hai lần là gặp nhau ở bệnh viện.
Lộ Vô Khả nhìn cô ấy cầm chai nước truyền treo lên giá bên cạnh, hỏi: "Phát sốt à?"
Vu Hi Nhi ngồi xuống: "Ừ."
Thoạt nhìn cô ấy như chẳng để bụng chuyện này: "Do nóng ruột với viêm dạ dày làm cho, không truyền nước thì không hạ sốt được."
Cô nhìn Lộ Vô Khả một cái, tay sờ lên đuôi tóc Lộ Vô Khả một chút: "Sao tóc cậu lại hơi ướt thế, mắc mưa à?"
Cô chỉ trêu đùa vui, nào biết Lộ Vô Khả đáp lại: "Ừm."
Vu Hi Nhi như nghe được chuyện lạ, gương mặt vốn mang vẻ bệnh trạng cười lên, mỗi lần cô ấy cười liền như bách mị sinh, rất là có thể câu dẫn người, là người con gái với diện mạo nguy hiểm nhất.
Rất là xinh đẹp quyến rũ.
"Thời buổi này cư nhiên còn có người gặp mưa, Lộ Vô Khả có phải cậu học theo Hứa Uyển Nhu không, tốt xấu gì thì cậu nên học điểm tốt cậu cậu ấy, nói nhiều một chút."
Lộ Vô Khả nghe tới còn không quá đồng ý: "Tớ nói ít chỗ nào chứ."
"Cậu nói nhiều chỗ nào," Vu Hi Nhi tới sát bên người cô, nhéo đầu ngón tay, "Cậu biết không, hồi đại học lúc chúng ta không thân ấy, cả một học kỳ cậu không nói với tớ một câu, còn nhớ không?"
Lộ Vô Khả nói: "Đó là do chúng ta không thân."
Cô ấy đúng tình hợp lý: "Lúc chúng ta thân nhau một ngày tớ nói chuyện còn nhiều hơn hai học kỳ cộng lại đấy."
"Má," Vu Hi Nhi cứ vậy bị cô vòng vào, "Có lý đấy, Lộ Vô Khả miệng cậu được lắm, lúc đầu tớ còn tưởng cậu là một cô gái đơn thuần chứ, là kiểu chỉ một câu là có thể lừa được ấy, kết quả phát hiện một cái đầu của cậu bằng hai người, lừa ai cũng đừng mơ lừa được cậu."
Lộ Vô Khả hơi cong môi.
Vu Hi Nhi nói đến đây, bị chuông điện thoại vang lên cắt ngang.
Cô lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, ngắt máy, sau đó nhét lại vào trong túi.
Thật ra từ lúc Vu Hi Nhi tiến vào Lộ Vô Khả liền phát hiện mắt cô ấy hơi đỏ, không phải là đỏ do đánh phấn mắt, mà từ khóe mắt đuôi lông mày đều tự nhiên đỏ.
Mới khóc.
Bình thường nếu học không đề cập tới, Lộ Vô Khả sẽ không hỏi, ngược lại sau khi cúp điện thoại Vu Hi Nhi mắng một câu: "Hứa Tri Ý chết bầm."
Lộ Vô Khả nghe vậy nhìn cô ấy một cái.
Vu Hi Nhi không phải là người sẽ giấu mọi chuyện ở trong lòng, cô ấy từ trước đến nay yêu hận bằng phẳng, có gì nói đó, muốn làm gì thì làm, chưa bao giờ để ý ánh mắt của người khác.
Đại học lúc ấy cứ như vậy, bị bạn trai đội nón xanh cô ấy cũng nói thẳng, sau đó làm hòa cũng oanh liệt, căn bản không thèm để ý người khác nói như thế nào, chỉ cần cô ấy muốn làm là được.
Bao gồm hiện tại, cô yêu người đàn ông trước kia chuyện gì cũng quản cô, tình yêu không cất giấu, thật quang minh chính đại, cũng không hèn mọn một chút nào, tức giận liền mắng, sẽ không làm loại chuyện cầu xin.
"Cậu nói xem có phải anh ấy có bệnh không," Vu Hi Nhi nói, "Rõ ràng trước kia muốn ngủ tớ, tớ đưa lên thì anh ấy lại không cần."
Lộ Vô Khả chưa nói gì.
Lúc còn đại học Vu Hi Nhi thường xuyên là bị Hứa Tri Ý quản, cho dù hai người chẳng có quan hệ gì.
Nhưng hiện tại Vu Hi Nhi quay đầu lại, ngược lại Hứa Tri Ý không muốn quản nữa.
Chắc Vu Hi Nhi mới cãi nhau với anh ta một trận, đến bây giờ tâm tình vẫn chưa bình phục, chỉ cần nhìn điện thoại của anh ta cũng có thể phát hỏa.
"Còn không phải chỉ què chân tôi sao," nói Vu Hi Nhi đang kể hết với Lộ Vô Khả, không bằng nói cô ấy đang tự mình phát tiết, "Rốt cuộc có cái gì mà không dám chứ."
Nghe đến đó, suy nghĩ trong đầu Lộ Vô Khả bị che lại một chút.
Sự cố phát sinh trên đường đua năm đó giống như hẹn trước vào hôm nay vậy, những thống khổ, tàn nhẫn, làm người ta thở không nổi cứ nối gót tới.
Không ngoài dự liệu của Lộ Vô Khả, câu chuyện của Vu Hi Nhi vòng tới sự cố trên đường đua năm đó.
"Cậu biết vì sao tớ hận Thẩm Ngật Tây như vậy không?"
Sao Lộ Vô Khả không biết được, chỉ cần bỏ Hứa Tri Ý qua một bên, Vu Hi Nhi với Thẩm Ngật Tây chính là hai đường thẳng song song, nước sông không phạm nước giếng, hai người không có khả năng kết thù.
Vu Hi Nhi có ý kiến lớn với Thẩm Ngật Tây như vậy, là bởi vì Thẩm Ngật Tây phạm vào nước sông Hứa Tri Ý đó.
Cô mở miệng: "Biết."
Vu Hi Nhi dựa vào ghế lạnh lẽo: "Năm đó dưới tình huống ấy, Thẩm Ngật Tây hoàn toàn có thể làm Hứa Tri Ý không có việc gì, chính là anh ta không làm."
Sự cố năm đó nói lớn thì không lớn, nhưng nói nhỏ thì cũng không nhỏ.
Bởi vì không có người nào tử vong trên đường đua, cho nên đối xã hội mà nói đó không phải là chuyện lớn.
Nhưng nó lại không tính là chuyện nhỏ, bởi vì nhân sinh của ba người vì vậy mà liên lụy vào trong đó.
Đường đua của thi đấu sức kéo đều là tiến hành trên đường bình thường, đèo quốc lộ, hoặc là đường cát đá bình thường, ngoại trừ thảo nguyên sa mạc không thể phong tỏa thành sân, còn lại bình thường con đường đang trong lúc thi đấu sẽ tiến hành phong tỏa tạm thời, để tránh xe và người đi đường đi nhầm vào.
Nhưng mà ba năm trước trận thi đấu lại xuất hiện loại sai lầm vớ vẩn mà trí mạng đó.
Ngày đó thời tiết như biết biến sắc mặt vậy, buổi sáng tinh không vạn lí buổi chiều liền mây đen đầy trời, không lâu sau mưa phùn bay đầy trời.
Thi sức kéo sẽ không vì trời mưa mà hoãn lại, vẫn tiến hành như thường.
Trời mưa vốn dĩ ông trời không chiều lòng người, không khéo buổi chiều sân thi của bọn họ là nông thôn đường hẹp quanh co, đất vàng cát đá, lùm cây sinh, đồng ruộng liếc mắt một cái nhìn qua tất cả đều là cỏ dại xanh vàng, đất trụi lủi.
Lúc Thẩm Ngật Tây và Hứa Tri Ý xuất phát thời gian đúng lúc trời hạ mưa phùn, lúc ấy Hứa Tri Ý còn trêu chọc nói, lần này sẽ không lấy được quán quân.
Nào biết nhất ngữ thành sấm.
Đường đua thi đấu đều sẽ được dọn dẹp và phong tỏa trước khi bắt đầu thi, nào biết ngày đó công tác chuẩn bị của ban tổ chức làm không tốt, giám thị lực độ không tốt, dẫn tới phát sinh sự cố này.
Đường hẹp quanh co bảy cong tám vòng, mây đen áp chế, lùm cây đập vào cửa sổ xe vang bùm bùm.
Hứa Tri Ý mặc trang phục thi đấu ngồi ở ghế phó lái, giữa tiếng động cơ thanh tứ bình bát ổn báo cáo số liệu, mỗi một khúc cong thong thả và cấp bách cùng phương hướng, trên sườn núi, dưới sườn núi, thao tác đáp xuống đất, đều yêu cầu hoa tiêu viên phải báo cho tay đua xe trước.
Xe đua màu đỏ thẫm trái cua phải vòng, cát văng tung tóe dưới bánh xe, dưới mũ giáp đôi mắt Thẩm Ngật Tây vừa chuyên chú vừa nghiêm túc.
Hai người phối hợp đến thiên y vô phùng mười phần ăn ý.
Mưa phùn dừng trên kính chắn gió, mắt thấy đoạn thi này bọn họ sẽ dùng thời gian ngắn nhất như dự liệu, ngay lúc Hứa Tri Ý vừa báo sắp quẹo trái, trên đường nhỏ có mấy đứa trẻ đang chơi đùa thoáng qua.
Nguyên nhân do góc chết của lùm cây và khúc cua, sau khi Thẩm Ngật Tây và Hứa Tri Ý vượt qua khúc cua mới thấy đám nhóc đó.
Gần trong gang tấc.
Đường hẹp quanh co xe đua va chạm đến người bọn nó chỉ là chuyện trong chớp mắt.
Ngắn ngủn trong không phẩy mấy giây, mấy đứa bé thậm chí còn không kịp hô lên sợ hãi.
Trong khoang xe kín chặt, động tác của Thẩm Ngật Tây và tiếng hô tránh ra của Hứa Tri Ý dưới mũ giáp đồng thời phát ra cùng lúc.
Bánh xe đột nhiên quẹo qua bên trái.
Phanh khẩn cấp ở tốc độ cao lập tức tạo thành các hố lớn, cao su cọ xát ra với đất cát, tiếng phanh xe chói tai khiếp người.
Nhưng mà ngay cả như vậy, xa tiền vẫn đụng trúng đứa nhỏ tuổi nhất.
Giây tiếp theo, nguyên bản xe đua đang chạy bình thường đột nhiên lao ra khỏi lùm cây.
Cơ hồ là đồng thời, tiếng khóc la của trẻ con cùng với tiếng xe đua ầm ầm quay cuồng động đất phá tan phía chân trời, máu đầy đất, khói đen tràn ngập.
Một hồi sự cố, hai tay đua xe một người thần kinh chân hoại tử, một người thương thế nghiêm trọng hôn mê mấy ngày không tỉnh.
Cho dù tay đua xe kịp thời nhanh chóng phản ứng nhưng tình hình đứa bé vẫn nhiều lần trở nên nguy kịch, xương đùi chân trái đã hoại tử.
......
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ truyenwiki.com: huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
Vu Hi Nhi dựa vào lưng ghế inox, nhưng bình nước nhỏ rất nhanh của mình: "Năm đó cho dù xe của Thẩm Ngật Tây có tiến lên cũng không có việc gì, anh ta hoàn toàn không cần chịu trách nhiệm trước pháp luật, nhưng anh ta không có."
Phía chính phủ tổ chức thi sức kéo, ở trong đường đua quy định người xem chạy tới đường đua đã được phong tỏa dẫn tới tử vong ngoài ý muốn, tay đua xe không cần chịu trách nhiệm pháp luật, đó là trách nhiệm của chính mình người đó.
Bên cạnh Lộ Vô Khả rất an tĩnh, như lâm vào đoạn hồi ức nào đó.
Vu Hi Nhi gọi cô một tiếng: "Lộ Vô Khả."
Lộ Vô Khả không có thất thần, giương mắt nhìn về phía sườn mặt cô ấy.
Vu Hi Nhi nói: "Cậu biết không, Hứa Tri Ý người này là thật sự rất không thú vị, làm một người tri thức, đời này sinh hoạt của anh ấy chỉ cần ôm sách cũng không có vấn đề gì, nhưng có hứng thú đua xe còn cứu được anh ấy chút."
"Chính là nửa đời sau của anh ấy liền huỷ hoại, đã nhiều năm không làm giáo sư, đua xe cũng chơi không được, anh ấy là người không thú vị, chỉ có hai chuyện hứng thú như vậy."
Lộ Vô Khả không ngắt lời cô ấy, lòng bàn tay nóng lên.
Tầm mắt Vu Hi Nhi vẫn nhìn trên đó: "Có thể ở người khác xem ra, Thẩm Ngật Tây làm như vậy rất bình thường. Đương nhiên, lúc ấy sau khi xảy ra chuyện không thể thiếu người bỏ đá xuống giếng, nói Thẩm Ngật Tây hôm nay thiên cuồng, chung quy là đã xảy ra chuyện."
Lộ Vô Khả nhìn về ra ngoài cửa sổ, hỏi một câu: "Cậu thì sao?"
Vu Hi Nhi nói: "Lộ Vô Khả, con người đều là ích kỷ, có thể đối với người khác một mạng là một chuyện, chính là ở chỗ tớ, chân của Hứa Tri Ý không khác gì một mạng cả."
Giữa hai người yên tĩnh lan ra, tiếng động lớn với tiếng người phảng phất như đều bị ngăn cách ngoài kết giới.
Cuối cùng Vu Hi Nhi nói một câu.
"Tớ hận anh ta không cứu Hứa Tri Ý."
Rất nhanh Vu Hi Nhi đi rồi, bác sĩ lại mở thêm một bình nước nữa.
Năm phút sau đó Thẩm Ngật Tây trở về, trên vai anh bị mưa xối ướt, là anh lười bung dù.
Trong miệng ngậm một điếu thuốc không châm cho đã ghiền, cầm theo đồ ăn nóng hổi đi vào.
Lộ Vô Khả vẫn luôn nhìn anh.
Thẩm Ngật Tây cũng nâng mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô đi tới. Đi đến trước mặt cô anh đặt đồ trên ghế, không biết trong tay cầm hộp gì đó kéo ống quần ngồi xuống trước người cô.
Thẩm Ngật Tây nhìn cô, từ dưới nhìn lên, điếu thuốc trong miệng động theo: "Nhìn đến ngốc rồi?"
Đồng thời duỗi tay xắn ống quần cô lên, mở hộp thuốc mỡ trong tay ra.
Lộ Vô Khả thấy đầu gối minh sưng đỏ nhất thời sửng sốt, bản thân cô cũng chưa ý thức được.
Đột nhiên cô nghĩ tới lúc mưa to Thẩm Ngật Tây giúp cô mang giày cao gót vào, mới biết được anh khi đó thì ra anh đã sớm nhận ra.
Thẩm Ngật Tây chưa nói gì, dán thuốc mỡ lên chân cô rồi thả ống quần xuống, lấy rác đang định chống chân đứng lên.
Giây tiếp theo bỗng nhiên một nụ hôn rơi xuống trên trán.