Edit: Tiểu Miêu
Beta: Tiểu Hương
Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Giày vò dưới mưa to một trận, quần áo trên người quần áo cũng có thể vắt ra nước, ẩm ướt lạnh lẽ thấm vào trong xương cốt.
Cứ vậy mà đi bệnh viện đúng là đi chịu tội.
Trung tâm vũ đạo có mấy bộ đồ múa nữ để không, Lộ Vô Khả đến trong văn phòng lấy một bộ, đem lên lầu cho Trần An Ninh, thay cho bé một bộ sạch sẽ.
Trẻ con chính là vui thì cười, buồn thì khóc, đứa nhỏ Trần An Ninh hôm nay gặp được việc này dù là người lớn cũng không chịu nổi, huống chi là đứa trẻ mới tuổi rưỡi, khóc đến mức trên hành lang cũng nghe được.
Lúc Lộ Vô Khả thay đồ cho Trần An Ninh, dưới lầu bảo vệ đang nói chuyện chiều nay với Thẩm Ngật Tây trên hành lang.
Bác bảo vệ không phải người địa phương, khẩu âm có tiếng phổ thông: "Đứa trẻ này chạy băng băng tới đây, tôi thấy nó mang cặp sách tiến vào, tôi bảo nó chiều nay được nghỉ bảo nó về nhà đi, nó lại nói muốn lên lầu coi có bạn nào ở đây không. Anh nói xem sao tính tình nó quật cường vậy chứ, tôi nói sao nó cũng không tin, nên đành để cho nó lên."
Lộ Vô Khả quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa, Thẩm Ngật Tây rút một điếu thuốc ra đưa cho đối phương.
"Sau đó?"
Bảo vệ nhận lấy: "Đi lên không thấy ai, rất nhanh nó liền đi xuống, tôi hỏi nó có ba mẹ tới đón không, nó nói không có, muốn đi ra ngoài chờ bà nội tới đón. Sau khi rời khỏi đây nó vẫn luôn ngồi trước cửa nghịch nước."
Sau đó chính là cảnh Lộ Vô Khả từ trên lầu xuống thấy.
Bảo vệ đi xuống lầu, Thẩm Ngật Tây từ bên ngoài tiến vào.
Trần An Ninh còn ngồi trên sô pha khóc lớn, trên mặt đầy nước mắt nước mũi.
Lộ Vô Khả không an ủi bé được gì, chỉ ngồi xuống trước hai cái chân ngắn nhỏ đó giúp bé lau khô mặt.
Chỗ cô ngồi đã nhỏ thành một vũng nước nhỏ.
Thẩm Ngật Tây cắm túi dựa vào cửa, nhìn cả người cô ướt đẫm, trên áo khoác tối màu có mấy vết rách lớn.
Anh mạc danh có chút bực bội, cũng vội vàng đến bệnh viện: "Còn không chịu thay quần áo rên người em đi?"
Lộ Vô Khả nghe ngữ khí của anh, cũng không mở miệng.
Cô ném khăn giấy vào sọt rác, liền Trần An Ninh cũng chưa quản, đứng dậy đi ra ngoài.
Thẩm Ngật Tây dựa vào cửa, ánh mắt sáng rực.
Lộ Vô Khả lại như không nhìn thấy anh, đi lướt qua người anh.
Thẩm Ngật Tây giữ tay cô lại: "Đi đâu đó?"
Lộ Vô Khả muốn đi ra ngoài: "Em tự mình đến bệnh viện."
Cô như theo tới thật, sức lực không nhỏ.
Thẩm Ngật Tây hít một hơi thật sâu, túm cô trở về: "Muốn đi cũng phải thay đồ trên người trước đã."
Lộ Vô Khả cũng là cái không chịu thua, định đẩy anh ra: "Không thay."
Thẩm Ngật Tây cũng cậy mạnh, ôm cô đến tủ quần áo, rút một tay ra để mở cửa tủ.
Kết quả sau khi mở ra bên trong chẳng có gì cả, chỉ có mấy bộ đồ múa của trẻ con được gói kín trong túi đặt đó.
Thẩm Ngật Tây hơi tức giận: "Lộ Vô Khả, mệnh của em thì không phải mệnh?"
Lộ Vô Khả nói: "Trần An Ninh đâu, anh mặc kệ?"
"Đừng trộm đổi khái niệm Lộ Vô Khả, không phải mặc kệ, bây giờ có ai bị thương nặng như em không?"
Lúc đầu cô lên lầu Thẩm Ngật Tây còn tưởng rằng trong văn phòng cô có quần áo để thay, không ngờ căn bản không có.
Lộ Vô Khả cũng giận dỗi, duỗi tay đẩy anh ra, chui ra khỏi ngực anh, xoay người ra cửa.
Thẩm Ngật Tây nhìn miệng vết thương trên eo cô, nghiêng đầu thở hắt ra, áp xuống cổ nóng nảy trong lòng.
Anh nhìn về phía Trần An Ninh ngồi trên sô pha.
Trần An Ninh vẫn còn khóc, trẻ con một khi đắm chìm trong cảm xúc bi thương, rất khó cảm giác chung quanh đã xảy ra chuyện gì.
Thẩm Ngật Tây đi qua chỗ Trần An Ninh, tuy rằng thời gian cấp bách, nhưng vẫn ngồi xuống trước mặt bé.
"Trần An Ninh, người xấu kia đi rồi."
Tên người xấu này là Trần An Ninh đặt, từ lần trước thiếu chút nữa bị tên kia ôm đi thì vẫn luôn gọi anh như vậy.
Rốt cuộc Trần An Ninh cũng thân với Thẩm Ngật Tây hơn, từ cảm xúc bi thương rút ra một chút cảm giác cho Thẩm Ngật Tây, nhưng vẫn khóc, bé bị dọa sợ nước mắt như viên bi rơi không ngừng
Nhưng cũng may hiện tại bé còn nhỏ, còn ngây thơ mờ mịt với nhiều thứ, chỉ cho rằng tên ôm bé đi là tên buôn người.
Thẩm Ngật Tây nuốt nước miếng, cũng biết nhất thời không dỗ tốt được, sờ sờ đầu bé, bế bé từ trên sô pha lên rời khỏi văn phòng.
----------
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ truyenwiki.com: huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
Mưa to giàn giụa một mạch.
Dưới lầu mấy bảo vệ nhàn rỗi không có việc gì ở đó nghị luận dân gian khó khăn, nói mấy khu chỗ trũng kêu khổ không ngừng, cứ vậy thêm tiếng nữa, không chừng đêm nay mới ngủ được nửa thì người đã nằm trong nước.
Lộ Vô Khả đã đi tới đại sảnh.
Phía sau Thẩm Ngật Tây liếc bóng dáng cô một cái, ôm Trần An Ninh đến chỗ bảo vệ, nhờ họ chăm sóc trong chốc lát, anh lập tức quay lại.
Mấy bảo vệ trải qua chuyện mới nãy đều nhận thức anh, nói được.
Lộ Vô Khả người này giống như thịt cô không phải ở trên người cô, hoàn toàn không cảm thấy đau, eo bị thương mà vẫn đứng thẳng, lúc đi đường hoàn toàn nhìn không ra chỗ nào trên người chịu thương.
Cô đi đến ngoài cửa đại sảnh rồi dừng lại, nhìn động tác hẳn là đang cầm điện thoại định gọi xe.
Lúc này chắc cô sẽ không gọi được xe, bên ngoài vẫn mưa to tầm tã.
Thẩm Ngật Tây đi đến phía sau cô duỗi tay cướp lấy điện thoại.
"Loại thời tiết này mà còn muốn gọi xe?"
Lộ Vô Khả xoay người muốn lấy điện thoại lại: "Anh quản em làm gì."
Kết quả người cũng bị Thẩm Ngật Tây bắt đi, mạnh mẽ ôm đến xe của mình.
Lộ Vô Khả vẫn còn phân cao thấp, cắn một cái lên cánh tay anh.
Tay Thẩm Ngật Tây không buông lỏng một phân, đi qua kéo cửa xe ra nhét cô vào ghế sau.
Anh ngồi vào đóng sầm cửa lại, giơ tay cởϊ áσ ngoài và váy ướt đẫm trên người cô ra.
Lộ Vô Khả không cho, duỗi chân định đá, bị Thẩm Ngật Tây ngăn lại, tay cũng bị anh khóa lên đỉnh đầu.
Cô hoàn toàn không có cách.
Chốc lát quần áo trên người cô đã bị Thẩm Ngật Tây lột sạch.
Bên trong xe kín mít khí lạnh bắt đầu thổi lên người, Lộ Vô Khả vặn người muốn tránh ra.
Thẩm Ngật Tây không để cô tránh.
Anh biết cô đang khó chịu cái gì.
Áo quần trên người mình chưa khô, anh liền không ôm cô.
Chỉ cúi người xuống hôn hôn: "Còn giận?"
Lộ Vô Khả vặn người ra trước không cho anh hôn, còn không nói lời nào.
Thẩm Ngật Tây xoay người cô lại, hôn lên môi cô: "Tự mình tức giận thì được gì."
"Muốn mắng, muốn đánh thì làm đi, không được nữa thì cắn rách môi ông đây cũng được," Thẩm Ngật Tây bẻ cằm cô lại, đưa môi lên cho cô cắn, "Đừng để tức giận nghẹn trong bụng."
Vẫn nên dỗ cho tốt, nếu không dựa vào tính tình cô, đừng mong trói được cô.
Lộ Vô Khả thật không lưu tình một chút nào, môi cắn một ngụm lên môi anh.
Thẩm Ngật Tây hít ngược một hơi khí lạnh.
Cô cắn một cái còn chưa thỏa mãn, lại cọ cọ.
Thẩm Ngật Tây dùng loại phương pháp đơn giản thô bạo này để nhanh chóng làm cô hết giận.
Sau đó sức lực Lộ Vô Khả càng ngày càng nhỏ.
Thẩm Ngật Tây hỏi: "Hết giận chưa? Hết giận thì đi bệnh viện cho anh."
"Anh hung em." Cô nói.
Thẩm Ngật Tây biết cô còn nhớ vụ này.
Kỳ thật không phải anh cố ý, chỉ là thấy chỗ bị thương trên eo chưa xử lý, cổ nóng giận kia cứ vậy chạy ra.
"Là anh sai," anh thản nhiên thừa nhận, "Để em hung một trăm câu, là loại mang chữ thô tục ấy, được không?"
Lộ Vô Khả nhìn chằm chằm anh vài giây, mắng thật, bốn chữ.
Thẩm Ngật Tây cười, lần đầu tiên nghe thấy cô mắng thô tục, mạc danh có chút buồn cười, thật dễ chơi.
Nếu không phải lúc này không cho phép, anh thật muốn làm chuyện khác với cô.
Nhưng anh không có, đẩy cửa xuống xe đến cốp xe tìm áo quần của mình.
Cũng may mấy ngày nay vì phải ra tỉnh ngoài thi đấu, nếu không đúng là không tìm được đồ cho cô thay.
Thẩm Ngật Tây đưa quần áo cho cô mặc, đi vào trong đón Trần An Ninh.
Bảo vệ thấy anh tiến vào, nói với anh: "Anh này, mới nãy đứa nhỏ nhờ lễ tân gọi điện thoại cho bà nội nó, nói là tới đón nó."
"Có nói lúc nào tới đây không?"
"Kia cũng không biết," bảo vệ nói, "Lễ tân còn nói có thể nghe thấy đối diện đang đánh mạt chược nữa."
"Giọng của bà nó rất to, hét đến nỗi bên này chúng tôi cũng nghe được, nói cái gì tên xúi quẩy không tới đón, còn tìm phiền toái cho bà, tôi thấy chắc bà ta không biết chiều nay không học, nếu không cũng sẽ không vứt cháu gái mình ở đây nửa ngày chẳng quan tâm."
Thẩm Ngật Tây nhìn điện thoại mình, có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, anh để tĩnh âm nên không nghe thấy, quả nhiên gọi không được cho "tên xúi quẩy" này.
Đang chơi mạt chược bị chen ngang, bà già đó hùng hùng hổ hổ là đương nhiên.
Thẩm Ngật Tây cất điện thoại, đón lấy Trần An Ninh, thập phần thờ ơ bỏ lại một câu.
"Nếu bà ta tới, chú liền nói không thấy cháu gái bà đâu.".