Edit: Tiểu Miêu
Beta: Tiểu Hương
Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm)
~~~~~~~~~~~~~~~~
Buổi tối hôm đó Lộ Vô Khả và A Thích trò chuyện tới , giờ sáng.
Lộ Vô Khả vẫn như cũ , giờ đã dậy. A Thích ngủ rất ngon, hơn nữa tối hôm qua uống rượu bây giờ ngủ lại càng sâu hơn, lúc này cho dù có động đất cũng không thể lay tỉnh được cô nàng.
Lộ Vô Khả nhắm mắt lại muốn ép mình ngủ thêm chút nữa, nửa giờ trôi qua vẫn là tỉnh táo.
Cô mở bừng mắt.
Ngoài cửa phòng có tiếng va chạm của nồi nia xoong chảo bị tận lực đè thấp, bà nội đã dậy rồi.
Lộ Vô Khả xuống giường, đi ra ngoài, quả nhiên thấy bà cụ ở trong bếp bận việc, nhìn dáng vẻ chắc là đang làm sủi cảo.
Lộ Vô Khả đóng cửa phòng, bà cụ nghe được tiếng động nhìn qua: "Dậy rồi à?"
Đứa nhỏ này được bà nuôi lớn, trên người cô chỉ cần có chút thay đổi bà liếc mắt một cái liền biết, thấy vết trên mặt cô lập tức thả vỏ sủi cảo xuống đi lại nhìn: "Đứa nhỏ này, mặt bị gì vậy?"
Lộ Vô Khả biết bà là đang nói đến cái tát do Lộ Trí Viễn gây ra, đi qua ấn bà nội ngồi xuống ghế: "Lúc ngủ lỡ đè lên thôi ạ, chờ lát nữa nó sẽ biến mất."
Thể chất của Lộ Vô Khả từ khi còn nhỏ chỉ cần bị va chạm chút cũng có thể đỏ cả buổi sáng, bà cụ nghe xong không nghi ngờ.
Lộ Vô Khả hỏi bà: "Bà nội, thân thể không khỏe sao còn dậy sớm vậy ạ?"
Bà nội múc một thìa nhân thịt bỏ lên vỏ sủi cảo, giận trách một câu: "Có thể có chuyện lớn gì chứ? Cơ thể người già đều sẽ có tật xấu, nằm trên giường một ngày đã có thể mạnh như rồng như hổ rồi. Con không thấy bây giờ tinh thần bà nội rất tốt sao, hiện tại bắt ta ngủ cũng không ngủ được, ngày hôm qua ngủ đủ rồi."
Bà cụ mặc kệ nói gì cuối cùng cũng có thể kéo đến trên người cô: "Cho nên mấy người trẻ tuổi các con, đừng suốt ngày nghĩ thức đêm, cơ thể cho dù có khỏe đến mấy thức nhiều cũng sẽ bị hủy hoại. Nghe qua câu châm ngôn này chưa, thuốc bổ không bằng thức ăn bổ, thức ăn bổ không bằng ngủ bổ, ngủ nhiều chính là ăn uống bổ, con đó, mỗi ngày thấy con ngủ chỉ có mấy tiếng, sau này nằm trên giường ngủ nhiều hơn tí, ngủ không được nhắm mắt lại cũng được."
Người già dạy bảo đều mang theo sự cố chấp, dám phản bác lời bà cụ, bà có thể nói cả buổi sáng không ngừng nghỉ, cứ việc đồng ý là được.
Lộ Vô Khả nói: "Dạ con biết rồi ạ."
Bà nội biết làm sủi cảo, tự làm vỏ với nhân, nặn sủi cảo rất đẹp.
Nhân sủi cảo chính là tinh túy, bà cụ nói khi còn nhỏ Lộ Vô Khả không ăn cơm, moi thịt bên trong sủi cảo cho cô ăn cô sẽ không khóc, cái khác không được, chỉ có thể do bà cụ làm.
Thói quen này vẫn luôn duy trì đến hiện tại, cô chỉ ăn sủi cảo do bà nội làm, mỗi lần về nhà bà cụ đều làm sủi cảo cho cô ăn.
Hôm nay bà nội làm nhân nhiều hơn bình thường, bà hỏi Lộ Vô Khả: "Nha đầu A Thích còn đang ngủ à?"
Hôm qua hai người cũng chưa gặp mặt, Lộ Vô Khả hỏi: "Sao bà biết cậu ấy tới?"
Bà cụ hừ một tiếng: "Nếu nó là cục xương, thì bà nội con chính là mũi chó, nha đầu này trong phạm vi trăm dặm ta cũng có thể ngửi được mùi của nó."
A Thích với bà cụ rất hợp nhau, hai người ở cùng nhau liền như hai cái loa, nói chuyện đấu võ mồm trong phòng không ngừng.
Bà cụ cười nói: "Buổi sáng hôm nay lúc ta rời giường thấy ở cửa có đôi giày, không cần nghĩ cũng biết là của nó, chỉ có nó mới vứt giày lung tung thế thôi."
Lộ Vô Khả cười.
A Thích mỗi lần tới cũng thích ăn sủi cảo, bà cụ nói: "Lát nữa gói xong sủi cảo, rồi làm cho mấy đứa mấy món nữa, buổi chiều về trường phải không?"
"Ngày mai đi học ạ." Lộ Vô Khả nói.
"Nhớ mà," bà cụ đuổi cô, "Nhanh chóng rửa mặt đi, bà nội đi hâm cho con chén cháo."
-----------
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ truyenwiki.com: @huongcuacothom (Hương của cỏ thơm)
A Thích ngủ đến lúc mặt trời lên cao còn chưa dậy, bị Lộ Vô Khả túm ra khỏi giường.
"Hứa Uyển Nhu, ăn cơm thôi."
A Thích lại bò trở về, ôm gối đầu sống chết không chịu dậy: "Tớ buồn ngủ muốn chết đó Lộ Vô Khả, để tớ ngủ thêm chút nữa đi."
Kiểu nhà cũ này không chỉ nhỏ, cách âm cũng kém, bà nội ở ngoài nghe được liền hét vào trong này.
"Không dậy thì lát nữa không để lại sủi cảo cho con đâu, sủi cảo nguội hâm lại ăn không ngon, nhanh lên chút."
A Thích hít hít mũi: "Mẹ ơi, bà nội cậu làm sủi cảo hả?"
"Còn giả được à? Làm cho cậu một bàn lớn luôn đó, nhanh xuống giường đi."
Hai người người này còn nói to hơn người kia, ồn mà lỗ tai Lộ Vô Khả muốn đau, tránh đi chỗ khác, đến trước bàn học ngồi xuống.
Điện thoại để trên bàn, từ tối hôm qua đến giờ Lộ Vô Khả còn chưa xem điện thoại, bình thường cũng không có thói quen đó nên cũng quên.
Cô lấy điện thoại, có một cuộc gọi nhỡ, Thẩm Ngật Tây gọi lúc rạng sáng hơn giờ.
Lúc ấy cô còn chưa ngủ, bị A Thích lôi kéo nói chuyện phiếm, vì điện thoại để chế độ im lặng nên cô không nghe được.
A Thích xuống giường rón ra rón rén, bỗng nhiên từ phía sau cô thò người về phía trước.
"Lộ Vô Khả, chậc chậc chậc, yêu đương vào là khác liền, cũng biết ôm điện thoại cơ."
Lộ Vô Khả tiện tay cầm cuốn sách trên bàn muốn đập cô ấy, A Thích cười chạy đi, thoáng một lát bên ngoài truyền đến tiếng cười nói của cô ấy với bà nội.
Thẩm Ngật Tây chỉ gọi cho cô, một tin nhắn đều không có, Lộ Vô Khả cũng không gọi lại cho anh.
Bà nội ở bên ngoài bảo cô đi dọn chén đũa, cô để điện thoại vẫn ở chế độ im lặng lên bàn, đáp lại rồi ra ngoài.
Nhưng bữa cơm này các cô còn chưa được ăn thì bị cuộc điện thoại của đồn cảnh sát gọi đến kêu đi.
Lúc ấy bà cụ nghe điện thoại nghe con trai mình bị bắt thiếu chút nữa hai mắt tối sầm, đứa con trai này từ nhỏ gây ra cho bà không biết bao nhiêu chuyện, bởi vì hay đánh bạc đã vào cục cảnh sát mấy lần, sống tới tuổi cũng không làm bà bớt lo được.
Bà vội vàng cúp điện thoại, kêu Lộ Vô Khả cùng đi đến đồn công an.
Lúc ấy Lộ Vô Khả đang ngồi trước bàn ăn, viên sủi cảo trong tay mới bị cắn một nửa.
Bà cụ đi lấy áo khoác mặc vào lại kêu cô một tiếng nữa.
Lộ Vô Khả thong thả ung dung ăn xong viên sủi cảo rồi mới nói: "Con biết rồi ạ."
A Thích cũng đi cùng bọn họ, ba người gọi xe đi qua đó, bà cụ gấp đến độ thúc giục tài xế rất nhiều lần.
"Lúc nãy trong điện thoại cảnh sát cũng không nói là xảy ra chuyện gì, con nói xem không biết bố con lại gây ra họa gì rồi."
Lộ Vô Khả nhìn ra ngoài cửa sổ xe, giống như không biết gì cả: "Con không biết."
Không biết bà cụ tới đồn cảnh sát bao nhiêu lần, đến nơi như ngựa quen đường cũ mà đi vào.
Lộ Vô Khả cùng A Thích theo sau, A Thích không nhịn được khịa: "Bố cậu nát người vậy, sao bà nội còn thương ông ta thế?"
A Thích biết không ít chuyện trong nhà Lộ Vô Khả, đều là nghe được từ miệng bà cụ. Mỗi lần bà cụ nhắc tới Lộ Trí Viễn làm những chuyện thất đức sẽ chửi mắng một trận, nhưng hiện tại ông ta vừa gặp chuyện bà cụ vẫn sốt ruột cực kỳ.
Kỳ thật rất nhiều cha mẹ đều như vậy, Triệu Cẩm Quân chỉ là một phần nhỏ trong số đó mà thôi.
Lộ Vô Khả dùng câu bà nội hay nói với cô trả lời A Thích: "Có thể đó là do miếng thịt trên người bà rơi xuống đi."
A Thích nghe lời này liền nén giận, tức giận bất bình: "Vậy cậu cũng là con gái ruột Lộ Trí Viễn đó, sao ông ta không đau chứ."
Cô ấy muốn nói với Lộ Vô Khả bố cô chính là bị chiều hư rồi, nhưng lại không nỡ nói đến bà nội, suy cho cùng bà nội là một người rất tốt.
Khi đang nói chuyện điện thoại trong tay sáng lên, Lộ Vô Khả liếc mắt chú ý tới, rũ mắt xuống.
Là Thẩm Ngật Tây nhắn tin cho cô.
[ Nhớ anh không? ]
Lộ Vô Khả với A Thích cùng nhau đi vào đồn cảnh sát, trả lời anh hai chữ, không nhớ.
[ Được rồi, biết em nhớ mà, đừng nhìn chằm chằm điện thoại nữa. ]
[ Ngẩng đầu. ]
Lộ Vô Khả ngạc nhiên, rồi ngẩng đầu.
Anh người này cứ đến chỗ nào cũng là tiêu điểm, cô chỉ cần tìm một chút đã thấy, đối diện với tầm mắt anh.
Thẩm Ngật Tây vắt chân ngồi trên băng ghế nhôm trong đồn cảnh sát, chọc cô xong còn lười nhác cười vài tiếng.
Trên người anh vẫn là bộ quần áo tối hôm qua, trải qua một đêm có chút lộn xộn, mà không lôi thôi.
Cho dù ở đồn cảnh sát cổ lười biếng trên người anh cũng không thu lại chút nào, vẫn là dáng vẻ không nhanh không chậm kia.
A Thích cũng thấy Thẩm Ngật Tây, kéo kéo tay áo cô, đè thấp giọng bên tai cô nói: "Thẩm Ngật Tây?! Sao Thẩm Ngật Tây cũng ở đây?"
Vốn dĩ Lộ Vô Khả cũng không biết, thẳng đến lúc cô thấy Lộ Trí Viễn đang đỏ mặt tía tai tranh chấp với cảnh sát ở bên cạnh.
Nếu không phải cái giọng đang cãi nhau đến khàn kia, dựa vào gương mặt Lộ Vô Khả suýt chút nữa không nhận ra ông ta.
Cả mặt mũi Lộ Trí Viễn bầm dập, tay trái quấn băng vải treo trên cổ.
Chính là bị Thẩm Ngật Tây xuống tay tàn nhẫn, nếu không cũng không bị mời đến đồn cảnh sát uống trà.
Lộ Trí Viễn gào lên với một nữ cảnh sát: "Tôi không làm chuyện gì phạm pháp, cho dù đó là bán hàng đa cấp tôi cũng tự mình vui vẻ ở chỗ ấy chời! Đám cảnh sát mấy người nhàn quá nên kiếm chuyện hả? Chuyện chính sự không lo, mỗi ngày lo những người không phạm pháp như chúng tôi à!"
Nữ cảnh sát chắc là người mới tới, bị chửi vài câu hốc mắt đã đỏ lên.
Lộ Trí Viễn là tên bắt nạt kẻ yếu, người khác ông ta không dám mắng, liền chọn cô gái như quả hồng mềm để bóp.
Nữ cảnh sát nói: "Chúng tôi là cứu anh từ tổ chức bán hàng đa cấp ra đó."
"Cứu cái rắm!" Lộ Trí Viễn đánh gãy lời cô ấy.
Bà cụ ở bên cạnh nài ép lôi kéo, biết đây là đồn cảnh sát, sốt ruột đến độ dậm chân: "Mày không thể bớt tranh cãi à?"
Lộ Trí Viễn không nghe bà cụ nói, tiếp tục chỉ vào mặt nữ cảnh sát chửi: "Tôi ở đó ăn ngon uống tốt ngủ ngon, ai cần mấy người tới cứu chứ, tôi thấy mấy người đúng là đồ cặn bã của chính phủ nhân dân, chính sự không làm, chỉ biết đoạt việc làm của người dân."
Lời này của ông ta có phần quá đáng, tuy nữ cảnh sát tính tình tốt cũng không nghe nổi nữa: "Mấy người không báo cảnh sát chúng tôi bên đây cũng mặc kệ chuyện này!"
Đương nhiên Lộ Trí Viễn biết lý lẽ này, chẳng qua ông ta muốn tìm người trút giận, bây giờ nghe vậy mới nhớ tới phải tìm người khởi xướng tính sổ.
Đôi mắt ông ta đảo qua chung quanh, lửa giận xông về phía Lộ Vô Khả, giọng điệu bình tĩnh đến đáng sợ.
Ông ta bị thương một cánh tay còn muốn lao tới đánh cô: "Là mày báo cảnh sát phải không? Ông đây lúc nào cần mày lo chứ."
Lộ Vô Khả đứng ở chỗ đó, không hề lui bước, A Thích nắm lấy ống tay áo cô, tay nắm thật chặt.
Bà cụ gắt gao giữ lấy Lộ Trí Viễn, Lộ Trí Viễn sớm đã đánh mất lý trí, hất tay bà cụ ra.
Lộ Vô Khả bảo A Thích đứng qua một bên, bản thân mình thì đứng yên.
Lộ Trí Viễn lao tới đánh cô, bàn tay sắp đánh lên mặt cô, cánh tay cô bị người ta hung hăng túm lấy kéo qua một bên.
Đảo mắt cô bị một bóng dáng chắn ở phía trước.
Thẩm Ngật Tây bắt được tay Lộ Trí Viễn, hung hăng đẩy ra.
Lộ Vô Khả chỉ nghe trong giọng anh đang đè nén sự tức giận, lời rõ ràng nói với cô.
"Không biết tránh phải không?"
Lộ Vô Khả ngẩng người.
Hình như anh tức giận rồi.
Đã từng có lần lúc Lộ Trí Viễn đánh cô anh cũng ở đó, xong việc anh nói cô cũng không biết tránh.
Lúc ấy ý anh là bảo cô lần sau hãy tránh đi.
Nhưng cô không làm.
Lộ Trí Viễn bị đẩy ra nhìn lên thấy Thẩm Ngật Tây, tuy rằng ngoài miệng vẫn không buông tha, nhưng rõ ràng khí thế yếu đi không ít, dù sao từng bị Thẩm Ngật Tây đánh qua mà.
"Thằng nhãi ranh này."
Ông ta làm bộ muốn đánh nhau, bị một nam cảnh sát tuổi tác hơi lớn mắng một trận: "Coi đồn cảnh sát là cái chợ à? Đánh đi! Tôi ngồi đây coi ông đánh, để coi thử ông đây có giam ông mười ngày hai mươi ngày không!"
Bà cụ túm Lộ Trí Viễn lại: "Mày không thể ngừng lại được à?"
Lộ Trí Viễn chỉ là hổ giấy người ta vừa động ông ta liền ngừng, nhưng ông ta còn chưa tính sổ xong đâu, ngón tay chỉ về phía Thẩm Ngật Tây: "Mấy người đã xem camera rồi phải không?"
Ông ta chỉ vào Thẩm Ngật Tây, ý bảo bọn họ nhìn mặt mình: "Mấy người nhìn coi, mặt tôi là bị thằng ranh này đánh đấy, tôi với nó không oán không thù, nó đánh tôi thành như vậy, nó đánh tôi gần chết!"
Lộ Vô Khả nghe ông ta nói vậy, không cần nghĩ cũng biết chuyện gì đang xảy ra.
Phỏng chừng lúc Lộ Trí Viễn bị đưa tới đồn cảnh sát thuận tiện báo án, kéo Thẩm Ngật Tây xuống nước.
Thẩm Ngật Tây nghe ông ta đầy oán giận lên án, không phủ nhận, ngược lại cười một cái.
"Đúng vậy, là đánh ông đấy." Ngữ điệu anh vừa ngạo mạn vừa kiêu ngạo.
Không ai nghĩ anh sẽ nói như vậy, đúng là tự chui đầu vào lưới, nhất thời trong đồn im lặng đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Ngoại trừ Lộ Vô Khả.
Cô ở phía sau anh, duỗi tay, ngón trỏ móc lấy ngón út anh đang rũ tại bên người.
Thẩm Ngật Tây như ngẩn ra, rất nhanh dùng năm ngón tay bao lấy, đem tay cô nắm trong tay mình.
"Mấy người nhìn đi, nhìn đi," Lộ Trí Viễn phản ứng lại chỉ vào anh, "Thái độ này của nó, không tạm giam nó mười ngày nửa tháng là không được."
Vốn dĩ Lộ Vô Khả vẫn luôn không nói chuyện, nghe đến đây ra mặt.
Cô vén một bên tóc, lộ ra nửa bên mặt còn vết máu bầm.
Cô chỉ vào Lộ Trí Viễn: "Là ông ta đánh người trước."
Lộ Trí Viễn vừa nghe lại điên lên, nói cô: "Ông đây dạy dỗ mày thì sao, tao là cha mày mà không được đánh mày à?"
Lộ Vô Khả không nhìn ông ta, nói với cảnh sát: "Bạo lực gia đình."
Loại người như Lộ Trí Viễn quanh năm sinh sống dưới đáy xã hội, ông ta không có khái niệm bạo lực gia đình, hoặc nói cho ông ta biết, ông ta vẫn tự hào cho rằng chuyện đánh vợ đánh con là vinh quang.
Rất nhanh bọn họ đều bị mời ra ngoài, ngoại trừ Thẩm Ngật Tây.
Từ lúc ra khỏi đồn cảnh sát Lộ Trí Viễn liền gọi xe đi mất, bà cụ ở phía sau gọi mãi ông ta cũng không quay lại, không cần nghĩ cũng biết ông ta đi đâu, chắc lại về cái hang vàng động bạc kia rồi.
Lúc Lộ Vô Khả đi ra đồn cảnh sát Thẩm Ngật Tây bảo cô về nhà trước đi.
A Thích đón xe taxi cùng bà nội lên trước, bà cụ trong xe thấy cô chưa lên, ở trong gọi cô một tiếng.
Ánh mắt Lộ Vô Khả đang nhìn đồn cảnh sát thu lại, ngồi vào xe.
Về đến nhà bàn đầy sủi cảo đã nguội lạnh, bà nội đem sủi cảo vào phòng bếp chuẩn bị hâm nóng.
Hình như bà cụ rất mệt, chỉ nói hâm lại ăn có thể không được ngon như trước, bảo hai người các cô tạm chấp nhận.
Một bữa ăn vô vị, bà cụ ăn xong liền về phòng nghỉ ngơi, Lộ Vô Khả với A Thích dọn dẹp chén đũa đến phòng bếp rửa.
Mới rửa được một nửa, A Thích hỏi: "Thẩm Ngật Tây sẽ không bị tạm giam thật chứ?"
Lộ Vô Khả rửa chén, bọt xà phòng dính đầy tay: "Không biết nữa."
Không mấy cái chén, hai người đã rửa xong, chuẩn bị ngủ trưa rồi về trường.
Kết quả Lộ Vô Khả mới vừa nằm xuống không bao lâu, điện thoại trên đầu giường reng lên, trên đường từ đồn cảnh sát trở về cô đã bật chuông lên.
Lộ Vô Khả lấy điện thoại nhìn số gọi tới, ngạc nhiên một chút, không nghe mà đứng dậy ra khỏi phòng chạy đến ban công.
Cô cầm theo điện thoại, Thẩm Ngật Tây đang dựa vào cửa xe ở dưới chắc là nghe được tiếng chuông điện thoại, nâng mắt nhìn lên.
Một người ở lầu ba, một người ở dưới đất.
Thẩm Ngật Tây ý bảo cô nghe điện thoại, Lộ Vô Khả ấn nghe để bên tai.
"Xuống dưới đi." Thẩm Ngật Tây nói.
Lộ Vô Khả hỏi anh, ông nói gà bà nói vịt: "Anh có đói bụng không?"
Thẩm Ngật Tây nhướng mày: "Sao vậy, em định nấu cơm cho anh ăn à?"
Cô rất thẳng thắn : "Em không biết nấu ăn."
"Nhưng em có thể lấy sủi cảo bà nội làm đem xuống cho anh ăn."
"Em được lắm," Thẩm Ngật Tây cười, "Không phải em làm nên em kiêu ngạo lắm đúng không? Xuống đây đi."
Lộ Vô Khả vẫn gói mấy cái sủi cảo đem xuống cho Thẩm Ngật Tây, lúc từ hành lang đi ra Thẩm Ngật Tây đang châm thuốc hút.
Cô đi tới, Thẩm Ngật Tây nâng mắt nhìn qua.
Vốn dĩ có rất nhiều lời muốn hỏi, muốn hỏi anh có bị sao không, nhưng đến trước mặt anh rồi lại cảm thấy không cần phải hỏi gì cả.
Ngược lại nhớ tới cuộc điện thoại lúc bốn giờ sáng, cô hỏi anh: "Tối hôm qua anh gọi cho em làm gì vậy?"
Cô không nhắc tới chuyện này Thẩm Ngật Tây cũng quên mất, anh kẹp điếu thuốc đưa lên miệng hút một hơi, hỏi cô.
"Em cảm thấy giờ đó mà gọi cho em thì có chuyện gì nào?"
"Sao em biết được chứ." Đúng là cô không biết, người bình thường giờ đó còn đang ngủ mà.
Thẩm Ngật Tây nghiêng đầu cười một cái, thuận thế nhả khói thuốc, rồi sau đó quay đầu lại nhìn cô, giọng nói không đứng đắn.
"Muốn nghe giọng em để "tuốt ống" ấy mà."