Hạ Mộng Cuồng Thi Khúc

quyển 2 chương 3: nghệ thuật chân chính không có lý trí

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Bạn trai?”

Hạ Thừa Tư nhướng lông mày lên, quan sát chàng trai bên cạnh cô: Anh ta đứng trước giường, cao mà gầy, tóc màu đen hơi xoăn tự nhiên, trên cằm còn có râu lún phún, giống như là cỏ dại bé nhỏ mọc trên lớp da hoang vu. Anh ta toát ra vẻ khiêm nhường cung kính kiểu Anh, nhưng mấy cọng râu mọc lởm chởm lại khiến anh ta có thêm vài phần hoang dã không chú ý chuyện vặt vãnh đối lập nhưng vô cùng hấp dẫn. Người đàn ông như vậy không được gọi là mỹ nam, nhưng phối hợp với bộ lễ phục trên người anh ta thì chỉ cần nhìn là biết ngay anh ta là nghệ thuật gia, trong phút chốc anh ta giống như lễ đường to lớn chói sáng rực rỡ.

Dường như Hạ Thừa Tư thích thú, đưa mắt chuyển dời đến người Bùi Thi, thình lình thả ra một quả bom nổ tung: “Chồng em biết em có bạn trai không?”

Những lời này khiến cho mọi người ở trong phòng dựng đứng cả lông tóc. Andy lại càng nhìn Bùi Thi bằng ánh mắt không dám tin. Bùi Thi mím môi, nơi cổ họng mơ hồ có tiếng cười khàn. Cô khoanh tay trước ngực, nhìn thẳng Hạ Thừa Tư không hề sợ hãi: “Anh Hạ, chúng ta là người quang minh chính đại không nói lời quanh co. Anh đã sớm biết tôi cũng chưa kết hôn, không phải sao.”

“Ồ, tôi thật sự không biết. Có điều đó cũng là chuyện riêng của em, chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc thì chẳng liên quan gì đến tôi.” Hạ Thừa Tư ra vẻ trẻ nhỏ dễ bị gạt, cũng không nhìn Andy thêm nữa, lại hất hất cằm về phía cửa, trực tiếp dẫn theo giám đốc chi nhánh ra ngoài.

“Người này là ai vậy, ngầu quá.” Sau khi đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, Andy quay đầu lại nói với Bùi Thi.

“Cấp trên của tôi.”

Nghe thấy cô trả lời ngắn gọn súc tích, cũng không định tiếp tục đề tài, anh ta phát hiện cô gái này có sự đúng mực mà người bình thường ít có được, trong lòng lại thích cô thêm một phần, nắm tay cô nhẹ nhàng đặt lên mép: “Thật ra thì cho dù em có kết hôn rồi, tôi cũng không để ý.”

Cô hơi mất tự nhiên rút tay về, nói thản nhiên: “Yên tâm, tôi chưa từng kết hôn.”

“Vậy ngại quá. Tôi còn muốn nói, phụ nữ đã kết hôn rất có sức hấp dẫn đó.” Thấy trên mặt cô hiện lên ánh mắt kinh ngạc và pha lẫn coi khinh, anh ta cười lớn lên, “Tôi nói đùa với em thôi, Don't be so serious.” (Đừng nghiêm trọng quá.)

Bùi Thi cũng là người không có tế bào hài hước nhiều, cô lấy cớ mệt mỏi, mời anh ta ra khỏi khách sạn. Cô tắt tất cả đèn, chỉ để lại ngọn đèn bàn, lấy khuông nhạc trống đã chuẩn bị từ sớm ra bắt đầu soạn nhạc. Sau một tiếng suy nghĩ vất vả, cô phát hiện mình thật sự hơi mệt mỏi, nên bỏ sáng tác, lấy đàn violin ra luyện kỹ năng cơ bản. Không biết có phải bị bà Ricci nói trúng điểm yếu hay không, bản thân cô đã đánh mất nhiệt tình với chuyện sáng tác. Bây giờ cô chỉ muốn trình diễn, không muốn tốn hao đầu óc đi viết bất cứ khúc nhạc gì.

Tuy chưa từng yêu đương, nhưng cô cũng biết thứ tình yêu này cũng cần phải kinh doanh. Ngày hôm sau theo Hạ Thừa Tư tham dự một hội nghị và bàn chuyện kinh doanh với người hợp tác xong, cô tìm cơ hội chạy ra ngoài, đi hẹn hò với Andy.

Trời Luân Đôn vẫn u ám trước sau như một, đám mây xám như hòn đá nặng trĩu, uy hiếp trên kiến trúc xa hoa lại không cao tầng. Đúng lúc gặp được lễ mừng Elizabeth II lên ngôi sáu mươi năm, khu người Hoa treo đầy những dây cờ Anh và cờ đỏ năm sao và hình chân dung nữ hoàng trên cửa lớn, vì vậy càng tăng thêm cảm giác vui mừng hiếm có. Anh ta đưa cô đi ăn món Li-Băng, hai người bọn họ giải quyết vô số đĩa thức ăn nhỏ. Cô vô cùng xoi mói, nói món bánh pudding gạo đặc sắc của bọn họ giống như xà phòng thơm, điều này khiến cho nhân viên phục vụ Trung Đông cười vô cùng khó xử, nhưng Andy là cười đến mức không thẳng người nổi.

Cô phát hiện anh ta thuộc phái hành động. Bởi vì trước một giây anh ta còn đang nói ở Luân Đôn quá nhàm chán, sau một giây anh ta lại mang cô đến thẳng trạm xe lửa Paddington, mua vé lên đoàn tàu tốc hành. Sau vài phút kết thúc chương trình phát thanh, đoàn xe như máy bay phản lực bắn ra lấy trung tâm thành phố Luân Đôn làm điểm xuất phát, vèo một tiếng chạy về phương Bắc. Rời xa theo trạm xe lửa, cây cối, nhà lầu và dãy núi nơi xa giống như là bơi trong không trung, cố gắng đuổi theo đoàn tàu chạy. Ranh giới đệm lót gỗ tà vẹt giữa hai đường ray càng ngày càng mơ hồ, đều bị ném ra sau ót với những phong cảnh bên đường.

Dần dần, bánh xe giống như khí bay theo khí lưu, khiến bọn họ không có cảm giác phương hướng. Bọn họ tựa vào lưng ghế ngồi, bắt đầu trò chuyện về kỹ xảo trình diễn và sắc thái âm nhạc, trò chuyện về thời kỳ Baroque và nghệ thuật phục hưng vĩ đại, trò chuyện đến những bản nhạc được ghi lại bằng ký hiệu Neumes vân vân.... Cô phát hiện giữa bọn họ có rất nhiều điểm chung: Bọn họ đều được gọi là “kẻ điên nghệ thuật” trong mắt người bình thường; Đều vì lợi ích, khá cảm tính trong cuộc sống và càng muốn mang tình cảm vào trong âm nhạc; Thường xuyên cảm thấy linh cảm quý giá ném vào trong cuộc sống là một loại lãng phí... Thậm chí cả thể loại bọn họ thích cũng giống nhau. Khi cô nói đến một CD khônghot lắm -- Âm nhạc cung đình Philip đời thứ V và vương triều Bourbon, vậy mà anh ta cũng có thể không hẹn mà cùng nói như cô là thích nhất bản Ballet thứ hai do hai cây đàn Cello trình diễn điệu Sol trưởng của Giacomo Facco, nhất là chương nhạc Allemande thứ hai trong bản nhạc.

Tìm được một tri âm có nhiều đề tài như vậy cũng là chuyện hiếm có. Anh ta chống cằm, nói hơi ngây ngô: “Em nói sau này chúng ta chết rồi có thể giống như Facco không? Người đã chết hai thế kỷ, các tác phẩm để lại mới được nhạc sĩ không tính là nổi tiếng phát hiện, thưởng thức. Sau đó im hơi lặng tiếng lưu truyền nó đến từng góc thế giới?”

“Không biết.” Cô trả lời quả quyết.

Đi chung với nhau cả nửa ngày, Bùi Thi phát hiện dù là ở thủ đô Luân Đôn nước Anh, vẫn có không ít người biết hưởng thụ cuộc sống, ví như Andy, anh ta sẽ không khiến bản thân quá mức vất vả, mỗi ngày đều cân bằng công việc và biễu diễn, cũng sẽ không giống như Hạ Thừa Tư bận bịu đến mức vào bệnh viện -- Hạ Thừa Tư không phải là người tự làm khổ mình, mà còn thích kéo theo người khác chịu tai họa với anh. Nghĩ đến đây, cô vô cớ bất giác nhìn thoáng qua điện thoại di động. Cấp trên cũng không có tìm cô ra lệnh trở về, điều này khiến cô có chút mất mát khó hiểu. Chỉ có điều trước giờ cô không phải là kẻ khiến bản thân buồn rầu, nhanh chóng vứt di động vào trong túi, đi dạo quận Lake với Andy.

Quận Lake ở phía Tây Bắc bờ biển nước Anh kề sát với Scotland. Cô không thể tin được vậy mà mình thật sự chạy theo Andy đến nơi xa như vậy. Cô bất chấp mối nguy hiểm bị Hạ Thừa Tư giết chết, xuống xe buýt với anh ta, bắt đầu dạo chơi thăm thú thắng cảnh nữ hoàng thích nhất.

Bọn họ đi thuyền trên mặt hồ. Trời trong phát sáng lấp lánh dưới mặt hồ, giống như là hàng tỉ mảnh nhỏ của viên đá quý bị đập nát trên thiên đường rơi xuống mặt nước, không ngừng lóe sáng lóng lánh. Nhà cửa trên đảo di chuyển theo thuyền chạy, đám cây xanh biếc và đóa hoa màu tím như ẩn như hiện. Thuyền bè màu trắng như là chiến sĩ canh gác mặc quân trang trắng muốt, xếp hàng có trật tự chung với nhau, dù bị bọn họ để đằng sau, nhưng vẫn kiên định không lay động đưa mắt nhìn mỗi một vị du khách, rồi sau đó biến mất trong tầm mắt. Ánh nắng vàng ẩn núp quanh đám mây trắng to lớn, bọt sóng bắn lên cũng màu trắng, sóng gợn cuồn cuộn liên miên dưới thuyền giống như là một miếng ngọc bích trắng lưu chuyển, khuấy động mặt hồ yên tĩnh. Ngôi nhà gỗ cũ kỹ bên cạnh hòn đảo nhỏ, ngọn cờ Anh mới tinh tung bay trong gió. Trên đảo là một mảnh xanh ngắt, đỏ thẫm, tím đậm, cây cúc vàng vây quanh căn nhà nhỏ độc đáo, giống như căn nhà nhỏ trong thủy tinh cầu nằm trong tay mụ phù thủy ma thuật của thần thoại. Núi non nơi xa tầng lớp rõ ràng, càng gần càng xanh, càng xa càng nhạt, nơi xa nhất bị vây kín trong màn sương dày đặc, giống như đã hòa vào một thể với sương mù. Chim cốc màu đen tung bay trên không với tư thế tao nhã, cuối cùng rơi xuống bầy thiên nga bên bờ. Bên bờ có hàng đống nhà ở sạch sẽ màu xanh đậm.

Cô nghĩ, người ở đây nhất định có lòng dạ cởi mở, nói không chừng còn có ma thuật. Lơ đãng ngẩng đầu, trời xanh mây trắng như thể cận kề, đột ngột xuất hiện chiếm cả ánh mắt. Đây mới là nguyên nhân nơi này xinh đẹp ư. Nước Anh trong trời mây sương mù dày đặc, thượng đế mang khí trời xa xỉ đều cho nơi này. Cô nhẹ nhàng ngâm nga âm điệu, nghiêm chỉnh viết ra khúc nhạc trên thuyền, mà quên mất chuyện mà bà Ricci đã nhấn mạnh với cô.

Cho nên khi cô lại gửi tác phẩm cho bà Ricci lần nữa, sau đó nhận được hồi âm ngắn gọn của đối phương - “You haven’t gotten it yet” (Cô vẫn chưa nắm được ý tôi nói) thì giận đến mức suýt xé hết toàn bộ khuông nhạc -- Lại không hài lòng, cuối cùng thế nào mới hài lòng đây! Cô cũng đã đặc biệt vì viết nhạc nên quen bạn trai, đi hẹn hò với anh ta để bồi dưỡng không khí yêu đương. Tác phẩm mà cô đã cực khổ viết ra như thế lại bị phủ nhận toàn bộ như cũ. Cô cố gắng khai thông với đối phương, nhưng lại nhận được một hồi âm còn khiến mình giận hơn: “True art is not reasonable.”

Nghệ thuật chân chính không hề có lý trí.

Đây là cái lý luận quái quỷ gì vậy, lẽ nào mình không để tâm viết ra sao? Tâm trạng cô vô cùng không vui, suốt cả buổi tối chẳng hề làm gì cả.

Ngày hôm sau vì lý do trình diễn Andy muốn về Luân Đôn trước, tâm trạng Bùi Thi rất nóng nảy, không muốn đi chung với anh ta, chỉ gửi một tin nhắn cho Hạ Thừa Tư nói là mình đi dạo hồ Loch Lomond, một mình đón xe đi xa về phía Bắc.

Nếu nói như nước Anh xinh đẹp giống như là một thiếu nữ xinh xắn, như vậy Scotland hoang vu chính là một người đàn ông tang thương cao lớn. Nơi này có thảo nguyên diện tích mênh mông, kèn túi Scotland vô cùng đặc sắc phong tình. Dưới bầu trời màu xám là đám chim đen bay quanh quẩn, bọn chúng giống như kền kền lạc đường không tìm thấy nẻo về. Trước mắt nơi nơi xanh biếc, xa xa là núi non màu tím, thần bí mà tự nhiên, giống như là khu vực không biết chưa bị khai phá. Trời Scotland không tuyệt vời giống nước Anh. Ở Anh nếu trời trong thì đó chính là màu xanh thẳm như biển rộng có vài đám mây trắng. Còn ở Scotland, đó là trong đám mây xám đầy trời rỉ ra vài khoảng trời không xanh lam xa xỉ cao quý như bảo thạch.

Đỉnh nhà đá tọa lạc trên thảo nguyên xanh biếc rộng lớn, bầy cừu màu trắng và bầy ngựa màu đen đang cúi đầu ăn cỏ hoặc lười biếng ngồi chéo chân trên cỏ. Bởi vì thời tiết lạnh lẽo, một vài chủ nhân còn có thể mặc “quần áo” vải màu sắc rực rỡ cho ngựa. Tất cả cũng tự nhiên chất phát như thế, không có gì khác với nhiều năm trước. Nếu như không phải vì trặm xăng dầu và cửa hàng thức ăn nhanh Marks & Spencer, nhất định có người sẽ cho rằng nơi này vẫn dừng lại thời đại người Saxon thống nhất quần đảo Anh.

Sau khi xuống xe, Bùi Thi nhận được một tin nhắn. Cô còn đang ưu sầu chuyện soạn nhạc, tùy tiện nhìn một cái, cũng không dự định trả lời. Nhưng nhìn thấy cái tên “Cuồng biến thái” xuất hiện trên màn ảnh, đồng thời phút chốc có cơn gió lạnh thổi qua ngoài cửa xe, cô không nhịn được run lên cầm cập một cái. Mở ra nhìn xem, quả nhiên cấp trên bị cô gọi là biến thái trả lời vắn tắt rõ ràng: “Đến hồ Loch Lomond rồi sao?”

Hồ sâu nhất Scotland là hồ Lochness có quái vật nổi tiếng, hồ lớn nhất là hồ Lomond. Nghe nói nước hồ Lomond trong vắt mà lạnh lẽo, là nơi trù phú nhất định không thể bỏ qua khi đến Scotland. Vừa nghĩ đến khuôn mặt của Hạ Thừa Tư còn lạnh hơn cả hồ nước, cô phải kiên trì trả lời anh một câu: “Đến rồi, tôi ở đây một chút sẽ lập tức trở về.”

Đi một mạch theo con đường nông thôn nhỏ về phía hồ Lomond, cô phát hiện nơi này không giống với những thắng cảnh du lịch khác. Nơi này cũng không có quá nhiều cửa hàng buôn bán và tiếng rao của người bán hàng rong, chỉ có vài ba cửa tiệm bán đồ lưu niệm linh tinh. Tất cả những căn nhà khác đều là nhà ở của người dân, những căn nhà này đều làm bằng đá, trồng cây cối rất nhiều ngay cửa, hoa tím hồng có kích cỡ như nắm tay, nở rộ tươi tốt rực rỡ, màu sắc đều đặn đồng nhất, khuynh hướng xinh đẹp không hề ủ rũ, khiến người ta không thể tin được chúng lại là hoa thật, mà không phải là hoa nhựa.

Dù rằng cảnh sắc xinh đẹp, cô vẫn không chịu được cái lạnh thấu xương nơi này tàn phá, rụt bả vai chạy đến một căn tiệm kiểu gia đình mua một cái áo khoác. Áo khoác ca rô màu xanh đặc trưng của Scotland, khoác lên người càng giống như là quấn kín cả người bước vào thế giới tái ngoại hoang vu rét lạnh. Cô vừa đi dạo trong tiệm cho ấm, vừa nghĩ mình đến nhầm nơi rồi, muốn viết ra bản nhạc êm dịu thật sự không thích hợp chạy đến Scotland tìm linh cảm. Cô không yên lòng lấy một quyển “Scottish Fairytale” xuống, lật bừa đọc nội dung bên trong, phát hiện có mấy câu chuyện ngắn vô cùng thú vị, cô nghĩ rằng “cho em trai đọc truyện cổ tích” hoàn toàn không để ý đến tôn nghiêm của Bùi Khúc, liền mua quyển sách này ngay.

Lúc này, một tiếng nói quen thuộc vang lên phía sau lưng: “Em biết cái gì là Scottish Fairytale chân chính không?”

“Ờ, là cái gì?” Cô thuận miệng nói.

“Chính là quần lót của bọn họ.”

Lúc này cô mới nhớ đến trong đồ truyền thống của Scotland, đàn ông cũng sẽ mặc váy. Mà trong cách ăn mặc truyền thống nhất thì đàn ông cũng không mặc quần lót. Đầu tiên là cô hơi giật mình, sau khi kịp hiểu ra thì cười phá lên. Nhưng đang cười cười thì đột nhiên cảm giác được giọng nói này không đúng lắm, ngôn ngữ cũng không đúng lắm, vì vậy cô quay người lại với tốc độ cực chậm.

Trong tích tắc nhìn thấy mặt mũi của Hạ Thừa Tư, cô gần như làm rơi quyển sách trong tay xuống mặt đất: “Anh, anh Hạ, sao anh lại ở đây?”

“Đúng lúc tôi cũng dự định đi đến đây, nên đến thẳng đây thôi.”

“À....” Cô thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực một cái. Nhưng cho đến khi trả tiền mua quyển sách này, cô cũng chưa hồi phục lại tinh thần.

Từ khoảnh khắc phong cảnh Scotland kia tiến vào mắt, cô vẫn có thể cảm nhận được không khí thê lương đậm đặc ở đây. Nếu như miêu tả bằng âm nhạc, đó chính là khúc kèn túi Scotland vang lên cao vút bên tai. Nhưng mà trong thoáng chốc nhìn thấy Hạ Thừa Tư, tiếng nhạc như biến thành bản hòa tấu đàn violin -- Nhất định là bởi vì người đàn ông này quá mức rực rỡ, không hợp với nơi này, cho nên cô mới xuất hiện ảo giác như vậy.

Hai người bọn họ cùng đi đến bờ hồ. Nhìn từ bến tàu Lomond đến giữa hồ, non sông tươi đẹp, gió mát nước trong, bao giờ cũng khiến người ta có một cảm giác cho rằng nó là một vùng biển yên ả. Trên bờ cát ven hồ, bọt sóng trắng xóa cuốn đến từng đợt, che mất cát đá màu vàng nhạt trên bờ. Gần bờ hồ có vài chú chim không biết tên, chúng như không hề cử động, chỉ lẳng lặng “ngồi” trên bọt sóng, nhấp nhô theo con sóng, ngơ ngơ ngác ngác. Nhìn không kỹ còn tưởng rằng là đứa bé ba tuổi đang nghịch món đồ chơi trong bể bơi.

Bùi Thi nhìn bọn chúng chăm chú hồi lâu, trợn to hai mắt: “Đây là con gì, vịt sao? Có vẻ rất dễ thương.”

“Có vẻ lạnh lùng, thực tế là bởi vì ngây người quá lâu nên ngay cả vẻ mặt cũng không có.” Hạ Thừa Tư tùy tiện liếc bọn chúng một cái, “Thật giống với ai kia.”

Cô hé miệng, muốn cãi lại anh vài câu, nhưng đối phương không nói đích danh mình, cô chỉ có thể chịu đựng ngậm bồ hòn làm ngọt, yên lặng hứ một tiếng trong lòng.

Có lẽ trên bến tàu là nơi lạnh nhất. Nó kéo thật dài đến giữa hồ, bọn họ đứng trên sàn gỗ bên ngoài giống như là lơ lửng trên giữa mặt hồ. Mặt hồ này như một miếng ngọc bích khổng lồ, gió lạnh khiến sóng gợn cuồn cuộn, tạo thành sóng nước như ngói lưu ly. Mà sóng nước đều đặn đồng nhất, nhấp nhô từng lớp, lại khiến cảnh sắc trong tầm mắt hài hòa mà yên tĩnh. Dõi mắt nhìn theo, non xanh, nước biếc đều là dáng vẻ nguyên sinh nhất hòa vào nhau, còn phủ lên lớp sương mù nhàn nhạt. Giống như là một bức danh họa sau khi hoàn thành, được phun lên một lớp nước thật mỏng trên bức tranh, hoàn thành phần cuối cùng vẽ điểm mắt rồng. Tuy nhiên gió thật to, lại cứ cuốn theo nhiệt độ lạnh nhất, ngay cả cô gái tóc vàng dựa vào lan can bến tàu chụp hình cũng mất đi hết dáng vẻ phong thái xinh đẹp thường ngày, run rẩy bảo bạn mình chụp vội cho xong rồi rời khỏi đây. Nơi này giống như là thắng cảnh nhân gian bí mật được thần linh len lén tạo ra. Bởi vì vô cùng xa xỉ và tốt đẹp nên không chịu cho bất cứ ai dừng lại thêm một phút, nhưng lại cũng vì xinh đẹp nên không muốn tự mình thưởng thức, khiến cho mọi người phát hiện ra nó, lại chỉ có thể lướt qua vội vã trong con chữ quý báu, trong máy ảnh, trong hồi ức.

Linh cảm rục rịch chộn rộn trong lòng lại bị vây trong trạng thái miêu tả sinh động như cũ. Có điều là nơi này thật sự quá lạnh. Chỉ cần có gió thổi qua thì cô sẽ bị lạnh đến rối loạn thần kinh, nhưng lại không thể hiện lên vẻ khó chịu trên mặt -- Phải biết rằng, tư tưởng nam quyền của Boss cuồng biến thái nổi tiếng nghiêm trọng. Cô nghĩ, nếu như mình tỏ ra vẻ yếu đuối đặc thù của phụ nữ, có lẽ sẽ bị anh ta trực tiếp khiêng lên vứt xuống hồ. Có lẽ là tưởng tượng quá mức chân thật, nước hóa thành dao băng rét buốt như đâm thẳng vào thân thể, khiến cô bất giác run lên lập cập. Cô vội ho một tiếng cố gắng che giấu, rồi sau đó nhắm hai mắt lại, bắt đầu suy nghĩ đến giai điệu mở đầu mới.

Bỗng nhiên trên vai được cảm xúc ấm áp bao trùm.

Cô mở mắt ra, nhanh chóng quay đầu nhìn lại phía sau. Lúc thấy Hạ Thừa Tư khoác áo của mình lên cho cô, cô sợ đến mức suýt ngất đi tại chỗ -- Anh đang làm cái gì? Anh mà lại làm chuyện như vậy, lẽ nào cô sắp chết ư? Lẽ nào cô thật sự bị trùm lại rồi ném vào trong hồ sao?

Cô lo lắng đến sắc mặt trắng bệch, một hồi lâu không thể nói ra một chữ.

“Nếu như em ngã bệnh, sẽ không có ai chạy vặt cho tôi ở sân bay rồi.” Anh nói thản nhiên, lại tỉnh bơ đưa ra tổng kết, “Vậy sẽ rất phiền phức.”

Có lẽ là bình thường bị anh huấn luyện đã quen với việc ngược đãi, nghe anh đưa ra lý do như vậy, cô lại thở phào nhẹ nhõm, thoải mái mặc áo khoác của anh vào, vỗ ngực một cái: “Thì ra là như vậy. Vậy tôi thật sự không thể ngã bệnh được rồi.”

Anh cởi áo khoác ra chỉ còn mặc áo lót và áo sơ mi, chiếc quần bó dài khiến đường nét đôi chân thẳng tắp của anh càng thêm rõ ràng. Anh có đôi vai ngang rộng rãi người Châu Á hiếm có, hơn nữa lại còn thuộc về kiểu rắn chắc mà không có cơ bắp thô to. Xương cốt như vậy phối hợp với cánh tay thẳng thon dài, mà cũng cất giữ được vẻ kín đáo dưới lớp áo sơ mi. Cả người anh thật sự giống như hồ Loch Lomond này, là một kỳ tích lạnh lẽo mà xinh đẹp. Trong trí nhớ của cô, dường như anh chưa từng lộ ra ánh mắt dịu dàng. Cô đột nhiên muốn biết người đàn ông này bỏ đi lớp mặt nạ sẽ có hình dáng ra sao. Nhưng nhìn anh không bao lâu thì ánh mắt đã giao nhau với ánh mắt anh, sự bối rối đột ngột xuất hiện khiến cô quay đầu đi, lấy điện thoại di động ra chơi Vi Kênh với tư thế cứng ngắc.

Tin đầu tiên là một nữ đồng nghiệp trong công ty gửi đến. Lúc tin này gửi đến, cô nghĩ chắc là chuyện công việc, nên trực tiếp mở loa ngoài. Nào ngờ vang lên tiếng nói hưng phấn hoàn toàn ngược lại với vẻ nề nếp lúc làm việc: “Bùi Bùi, tôi nghe nói cô đang yêu đương hả? Trời ạ, núi băng mà lại hòa tan ư! Bây giờ cô ở đâu, bạn trai có ở bên cạnh hay không, có đẹp trai hay không?”

Bây giờ trong nước đang là giờ tan sở, đối phương chắc là đang đứng trong trạm xe điện ngầm. Âm thanh trong Vi Kênh nhao nhao ồn ào nhưng vẫn không thể át đi một chữ nào ở bên kia. Không nghĩ đến trong khoảng thời gian thoáng chốc, chuyện mới xảy ra lại truyền đến một nơi khác trong công ty như là tốc độ ánh sáng. Hạ Thừa Tư không thể nào nhiều chuyện với người khác, vậy người truyền tin chắc là người anh dẫn theo rồi. Muốn giấu diếm chắc chắn là không thể, nhưng đối mặt với Hạ Thừa Tư, cô nói chuyện vẫn hơi lúng túng: “Anh ấy có buổi hòa nhạc nên về trước rồi.”

“Về đâu? Cô đang ở đâu?”

“Anh ấy trở về Luân Đôn, tôi còn ở hồ Loch Lomond.”

“Một mình cô ở đó làm cái gì?”

“Soạn nhạc.”

“Trời ạ, nhạc thì viết ở đâu mà không được. Trở về nước thì cô và anh ấy sẽ trở thành Ngưu Lang Chức Nữ rồi, bây giờ không giành nhiều thời gian ở bên cạnh bạn trai, sau này thì phải làm sao.”

“Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.” (Chuyện gì cũng sẽ có cách giải quyết.)

“.... Bùi Bùi, cô thành thật trả lời đi, cô thật sự thích anh ấy sao?”

“Dĩ nhiên.”

“Vậy sao giọng cô lại nghe lạnh lùng tĩnh lặng như vậy chứ, hoàn toàn không nghe thấy đang ở trong trạng thái yêu đương. Nói gì thì nói, các người đã tiến triển đến bước nào rồi? Có hôn chưa đó?”

Nói nhiều đến chủ đề yêu đương tự nhiên sẽ hướng đến gần phương hướng khẩu vị nặng. Cô trả lời một câu “Không có”, sau đó len lén nhìn Hạ Thừa Tư một cái, rồi hắng giọng, “Đúng rồi, tôi có thể sắp về rồi, bây giờ tôi đang ở bên cạnh anh Hạ.”

Từ lúc cô ra đòn sát thủ “anh Hạ”, quả thật bên kia giống như là Ninja ném đạn khói mù trong phim hoạt hình, im hơi lặng tiếng biến mất. Cuối cùng cô tránh được một kiếp, nhún nhún vai với Hạ Thừa Tư, tỏ vẻ mình cũng rất bất đắc dĩ. Nhưng lần đầu tiên nói nhiều chuyện nhảm nhí như vậy trước mặt anh, cô cảm thấy hơi có chút xấu hổ khó hiểu. Hơn nữa không biết bắt đầu từ lúc nào, chỉ cần mặt đối mặt với anh, phần gáy sẽ như bị vật nặng đè lên vậy, cần phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể ngẩng đầu nhìn anh.

Anh dựa vào lan can, tóc bị gió thổi rối, giống như là nhung tơ bay múa lướt qua lông mày xinh đẹp. Anh nói điềm nhiên như không: “Cái này cũng có thể coi như là đang yêu sao, hôn mà cũng không có.”

Cô mở to miệng, đương muốn nói “Dĩ nhiên là có thể rồi”, nào ngờ đối phương lại thản nhiên bổ sung một câu: “Ngay cả chúng ta cũng từng có.”

Cô dùng thời gian chừng bốn năm giây để hiểu được ý trong những lời này của anh, rồi sau đó gió lạnh giống như mất đi hiệu ứng, hoàn toàn không cách nào ngăn cản được gương mặt cô bắt đầu nóng lên: “Việc đó, việc đó không tính. Rõ ràng là trò chơi thôi.” Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng cảm giác nóng bỏng thiêu cháy dưới làn da vẫn từ các bộ phận cơ thể lan tràn đến bên tai.”

Đây cuối cùng là chuyện gì xảy ra chứ, ở cùng với Hạ Thừa Tư, cô luôn nói sai, tâm tư hoảng loạn, cử chỉ khác thường, đầu như bị tụ máu không thể suy nghĩ được gì. Gần đây cô không thích nhất là nhóm người tình thương thấp và chuyện khó khống chế, vì vậy cảm giác thế này khiến cho người ta cảm thấy vừa ghét vừa sợ. Mà cô rõ ràng đã trả lời rồi, nhưng anh vẫn yên lặng nhìn cô như cũ, tình cảm lộ ra trong mắt như đang mong đợi điều gì, nhưng lại mang theo cả sự đạm mạc như không sao.

Cuối cùng cô không cách nào cầm cự như vậy được nữa, cầm lấy bản nhạc trong tay quay người rời đi: “Tôi đi về trước.”

“Không phải là tìm kiếm linh cảm ở nơi này sao, em vẫn chưa viết gì hết.” Anh chỉ chỉ vào khuông nhạc trong tay cô, nòng nọc nhỏ phía trên là được vẽ lên vào ngày hôm nay.

“Nơi này không tìm được cảm giác tôi muốn.”

Hạ Thừa Tư không lái xe đến đây, lại là bởi vì lý do hoang đường rằng xe lửa rộng rãi để chân rất thoải mái.

Khí trời Scotland rất lạnh, ngay tháng sáu nóng như lửa cũng phải mặc hai cái áo mới có thể giữ ấm, trách sao dân bản xứ lại có làn da tái nhợt hơn người khác. Hơn nữa, càng xa thành phố thì khẩu âm của mọi người lại càng khó hiểu, lúc ở khu du lịch hồ Lomond cô hoài nghi người nơi này nói hoàn toàn không phải là tiếng Anh. Vì vậy cuối cùng đến trạm xe có thể nghe hiểu được người khác nói chuyện, cô cảm thấy mình thư thái rất nhiều. Chuyến xe lửa bọn họ ngồi cũng không đông người lắm, sau khi lên xe cô vô cùng tự giác ngồi vào dãy ghế trước mặt anh, lại bị anh gọi đến ngồi đối diện bưng trà đưa nước cho mình. May là anh không gây áp lực cho cô, chỉ cầm một tập truyện Hemingway lật xem. Cô bất ngờ phát hiện ra Hạ Thừa Tư là chủ doanh nghiệp trẻ tuổi như vậy nhưng lại thích đọc tác phẩm văn học, thật sự là đúng là thanh niên văn nghệ thích xem văn học khiến người ta cảm thấy thích thú hơn.

“Trên mặt tôi có dính thứ gì sao.”

Anh đột ngột thốt ra một câu như vậy khiến cô sợ hết hồn, cô lật lật khuôn nhạc vốn đang sửa sang lại, nói với giọng điệu thờ ơ: “Tôi đang nhìn sách anh cầm trong tay.”

Anh không trả lời cô là chuyện trong dự liệu. Mà phiền lòng chính là chỉ cần ở chung với anh, không những thần kinh cả người cô căng thẳng, thậm chí là không có cách nào soạn nhạc được. Nhìn phong cảnh chuyển động ngoài cửa sổ, cô rất muốn viết ra một đoạn nhạc ngắn, nhưng cảm giác yên ả và linh cảm như suối nguồn khi ở chung với Andy đã biến mất. Cuối cùng cô bỏ qua đấu tranh, đi xuống toa xe bán thức ăn mua cà phê cho anh theo mệnh lệnh.

Quả nhiên, mặc kệ là dùng sách vở trang điểm cho mình thế nào thì Hạ Thừa Tư thật sự là một cái máy in tiền lạnh tanh, máy in tiền chính là chất cách ly với nghệ thuật. Cô oán thầm bưng cà phê đến trước mặt anh, anh đặt sách xuống, xắn tay áo sơ mi lên, bắt đầu bỏ đường vào cà phê. Nửa cánh tay lộ ra của anh trưng lên vẻ khỏe mạnh và rắn chắc của đàn ông trẻ tuổi, hơn nữa còn thon dài hơn cả trong tưởng tượng của cô. Cô không nhịn được kéo tay áo mình lên nhìn một chút, lại so sánh thấy nhỏ nhắn trắng noãn hơn rất nhiều. Cô có một đôi tay mảnh mai mềm dẻo cao độ, khiến cô có thể không tốn chút sức nào có thể bấm tấu nhạc hơn mười một độ. Điều này coi như là một món quà tốt nhất mà trời cao đã ban tặng cho một nghệ sĩ đàn violin. Nhưng điểm thiếu sót chính là ngón tay của cô nhỏ nhưng không đủ sức, vì vậy cô tốn thời gian rất lâu để luyện tập kìm ván trượt ngón tay mới trình diễn được bản nhạc sôi trào hiệu quả.

Về điểm này, cô tán dương anh không hề che giấu chút nào: “Đôi tay của anh nhất định rất thích hợp kéo đàn violin.”

Động tác anh khuấy cà phê thoáng dừng lại, rũ mắt nhìn tay mình một chút: “Sao nói vậy?”

“Có người tay nhỏ nên sức lực nhỏ, có người tay lớn nhưng đầu ngón tay lại thô to không tìm đúng vị trí -- Đàn violin là một loại vật rất nhạy cảm, nhấn sai một milimet thì âm cũng nghe khác đi. Mà những vấn đề đó anh đều không có. Ngón tay của anh dài, tay lớn, hơn nữa đầu ngón tay cũng không thô. Bình thường không phải anh có tập hít đất sao?”

“Ừ.”

“Vậy về phương diện sức lực không có vấn đề. Điều kiện trời sinh của anh cũng tốt hơn tôi, thật sự nên đi học đàn violin.”

“Tôi là anh trai Hạ Na, muốn học đã sớm học rồi.”

“Vậy tại sao không học? Không có hứng thú sao?”

Dáng vẻ thờ ơ của anh đã khiến cô đau nhói. Thái độ này của anh là gì, xem thường sao? Cho rằng đây không phải là thứ kiếm ra tiền hay là căn bản anh ghét nhạc cụ chăng? Tên đàn ông không có linh hồn và tình cảm này, khen anh hai câu đã vênh mặt, phải cho anh chút giáo huấn mới được!

“Có điều là tay của anh có vẻ như không có sự nhanh nhạy, sợ rằng ngay cả kéo âm hoàn chỉnh cũng không ra. Lời vừa nãy là tôi nói chưa xong.” Cô lắc lắc đầu, chồng các khuông nhạc lại, để vào trong văn kiện.

“Cái kiểu vật như nhanh nhạy mà em cũng có thể nhìn ra sao?” Vậy mà anh lại bị cô khích tướng, ánh mắt nhìn về phía cô có vài phần khiêu khích.

“Dĩ nhiên có thể, không tin anh thử xem.”

“Được.”

Cô mở hộp đàn mang theo bên người ra, cẩn thận dè dặt lấy đàn violin ra đưa cho anh. Nhất định phải áp chế lòng tự ái của tên đàn ông kiêu ngạo này. Cô nghĩ như vậy, cười không có ý tốt ngồi xuống bên cạnh anh, đặt đàn lên vai anh giống như là dạy trẻ con. Kỳ lạ chính là anh lại cứ thế kẹp lấy đàn một cách chuẩn xác, hơn nữa còn rất vững vàng --- Có lẽ vì nguyên nhân có cơ ngực đi, cô cúi đầu nhìn thử lồng ngực anh, nhưng nhanh chóng mất tự nhiên ngước đầu lên.

Cô cũng từng dạy cho Tiểu Khúc, có điều khi đó Tiểu Khúc vẫn còn là thiếu niên, dáng vóc thon gầy, điều chỉnh quai hàm rất lâu mới kẹp được đàn. Hơn nữa Tiểu Khúc học piano, xung đột lớn nhất của đàn violin và đàn piano chính là ngón trước giữ dây, ngón sau không kéo lên được. Cho nên mỗi lần chỉ cần nhấn chơi hai nốt cùng một lúc, ngón tay của cậu sẽ tao nhã giơ lên giống như chơi đàn piano. Dù là dạy mấy lần cũng không tác dụng, cuối cùng cô đánh bay cậu đi, bỏ qua dã tâm thuyết phục mọi người đi kéo đàn violin.

Tuy nhiên không biết có phải là Hạ Thừa Tư quá mức kiêu ngạo không khuất phục hay không, trong khoảnh khắc anh nhấc đàn lên, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của cô lại phát tác lần nữa. Hơn nữa còn nghiêm trọng hơn cả trước kia. Cô quên mất ước nguyện ban đầu muốn gây khó dễ cho anh, siêng năng chỉ cho anh cách cầm vĩ như giáo viên, cách kéo dây vĩ và tấu ra thang âm. Đồng thời còn hăng hái say mê cường điệu nói ra những thứ lý giải mà người mới học không cách nào hiểu được. Cô càng nói càng hưng phấn, nhìn anh đặt giá đàn vững vàng, còn tự nói lẩm bẩm “Như vậy rất tốt, nếu như anh không kẹp lại thì lúc chuyển âm đàn sẽ bị di chuyển theo”. Cô nắm tay anh dịch một chút về phía bộ phận cao âm, nói đây chính là vị trí chuyển thanh, đây là thanh vị hai, đây là thanh vị ba, đây là thanh vị bốn... Trong suốt quá trình, cô vẫn cứ thao thao bất tuyệt, nhưng không để ý đến từ khoảnh khắc cô bắt đầu nắm lấy tay anh, anh nhẹ nhàng liếc tay cô một cái, rồi ánh mắt cũng không hề di chuyển khỏi mặt cô.

“... Anh hoàn toàn không nghe tôi đang nói gì đúng không.” Phát hiện ra anh không tập trung sức chú ý, thậm chí cô quên mất thân phận của anh, đứng lên gượng gạo lại không vui, “Giả vờ không tập trung chú ý cũng không thể che giấu được sự thật anh hoàn toàn không học được.”

“Vậy sao.”

“Cho nên anh đừng cho rằng cái gì mình cũng là xuất sắc nhất, anh cũng có thứ không biết đó thôi.” Lúc này cô chậm rãi nhớ đến ý nghĩ ban đầu mình muốn đả kích anh, bĩu bĩu môi nói hơi kiêu ngạo.

Anh không nói chuyện, nhìn ngón tay cầm lấy cây vĩ, sau đó nhấn theo cách cô nói, kéo dây vĩ thật dài về phía dây A. Thần kỳ chính là tuy cây vĩ cầm không ổn lắm, nhưng cũng không bị lạc âm, cũng không có âm thanh như cưa gỗ giống mấy người mới học.

Cô trợn mắt nhìn, nói kinh ngạc: “Anh từng học rồi?”

Anh không nói, làm theo lời cô, nhấn ngón tay kéo ra thang âm, vẫn không thành thạo như cũ nhưng tay trái và tay phải đều có lực, âm sắc vang dội tròn trĩnh. Đến khi anh bắt đầu kéo thanh vị hai, cuối cùng cô gật đầu, nói khẳng định “Đúng rồi, anh là anh trai của Hạ Na, ít nhiều gì cô ta cũng đã từng dạy cho anh một chút.”

“Chưa từng học, đây là lần đầu tiên tôi kéo đàn.” Anh đặt vĩ và đàn lên mặt bàn, chỉ chỉ mấy vị trí mới vừa bấm qua, “Lúc nãy em nói cả buổi trời, không phải là đã nói toàn bộ cho tôi biết rồi sao. Nơi này là thanh vị một, nơi này là thanh vị hai, năm ngón tay phải phải cong lên toàn bộ, cầm vĩ không thể lệch, phải đặt thành thế chữ thập giao thoa với dây đàn...”

“Gạt người. Nhất định anh có lén học qua.”

Anh không muốn giải thích tiếp, cầm lấy sách đọc lần nữa. Cô nhìn chăm chăm vào mặt anh hồi lâu, phát hiện ra hình như anh không gạt mình, bỗng vỗ mạnh tay: “Anh Hạ, anh là thiên tài!”

Anh ngẩng đầu nghi ngờ nhìn cô.

“Người lần đầu tiên kéo đàn trong phút chốc đã làm được nhiều như vậy, anh thật sự rất thông minh đó.”

Anh hoàn toàn không trúng chiêu này của cô: “Không có hứng thú.”

“Tôi nghĩ rằng anh rất thích âm nhạc.”

“Thích xem phim cũng không nhất định phải làm đạo diễn hoặc diễn viên đâu.”

“Nhưng mà điều kiện thiên phú của anh tốt như vậy, đầu óc lại rất thông minh, không học thật đáng tiếc.”

“Sau đó thì sao.”

“Tôi dám cam đoan, bây giờ coi như anh bắt đầu học cũng sẽ rất tài ba.”

Từ lúc bọn họ biết nhau, cô chưa từng dùng giọng thế này nói chuyện với anh. Cô chỉ muốn thuyết phục người đàn ông này giống như một cô bé thích chơi búp bê Barbie, sẽ phải bắt buộc cậu nhóc hàng xóm cầm Ken chơi làm nhà với cô. Có lẽ cô không biết, mình lộ ra ánh mắt tràn ngập hy vọng với anh, cũng không lưu ý đến ánh mắt bễ nghễ của đối phương có một tâm tình khác.

“Hơn nữa tôi đã nói với anh ưu điểm của đàn violin. Sau khi ăn cơm anh muốn tập luyện thân thể để không có bụng, khẳng định không thể ngồi xuống, đi bộ thì nhàm chán, vận động mạnh thì không tốt cho dạ dày, lúc này nên làm gì đây?”

“Sau đó thì sao.”

Lúc này, đúng lúc xe lửa thả chậm tốc độ chạy. Đây là một thị trấn nhỏ vắng vẻ, trên sân ga le que không được mấy người, tạp âm nhỏ ngoài cửa sổ rất nhiều. Cô cảm giác mình sắp hạ được anh, vô tâm để ý đến cảnh sắc bên ngoài, chỉ nhích nhích đến gần phía anh, nói khẩn thiết: “Sau đó, anh có thể đứng kéo đàn! Nó không giống với piano, anh có thể mang nó đi bất cứ nơi đâu, còn có thể trình diễn với bất cứ tư thế nào. Đây cũng là kết hợp với giảm cân, nghệ thuật và thưởng thức làm một thể...”

Nói còn chưa dứt, một bóng râm phủ xuống, đôi môi bị thứ gì đó ngăn chặn. Trong một giây đó tim hoàn toàn ngừng đập. Ngoài cửa xe cũng trở nên càng thêm yên tĩnh im ắng. Cô kinh ngạc mở to mắt, trơ mắt nhìn anh nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng mút lấy cánh môi cô. Chóp mũi anh đụng vào khuôn mặt cô, hơi thở quá gần chậm chạp đánh thức nhịp tim, nhưng trái tim lại bắt đầu đập không đều nghiêm trọng.

Cho đến khi xe hoàn toàn dừng lại, cây vĩ rơi xuống mặt đất. Cô mới kinh hoàng lui lại, khom lưng nhặt nó lên.

“Cuối cùng nói xong rồi hả?” Anh nhướng nhướng mày, đổi tư thế thoải mái dựa vào lưng ghế, đọc sách một lần nữa.

Ánh nắng chói mắt mà không rực rỡ chiếu vào toa xe. Đường viền sườn mặt anh vô cùng rõ ràng, được ánh nắng khắc ấn ra bóng ngược như khe núi. Duy chỉ có tròng mắt màu hổ phách rất nhạt kia là gần như trong veo. Ngoài cửa xe có vài nữ học sinh trung học mặc đồng phục đi ngang qua, chỉ về phía anh, tụm lại với nhau kích động thảo luận gì đó. Nhưng khoảnh khắc này, Bùi Thi chỉ cảm thấy lũ lụt, thú dữ cũng không hẳn đáng sợ bằng anh.

“Tôi còn có việc xuống xe trước, gặp ở Luân Đôn.” Cô cất đàn violin vào hộp, cầm lấy xấp văn kiện và túi xách, nhanh chóng vọt khỏi toa xe.

Truyện Chữ Hay