Gió đêm cuối thu thổi lất phất qua châu thành ở biên cảnh Phó Quốc và Cao Quốc- Sở Châu. Sở Châu vốn là vùng đất cằn cỗi của Cao Quốc, cuộc sống của dân chúng vô cùng nghèo khổ, nhưng mà bởi vì mấy năm gần đây thông thương với Phó Quốc mà dần phát triển lên, cuộc sống của dân chúng cũng theo đó mà giàu có hơn. Giờ phút này mặc dù là ban đêm, nhưng mà trên đường cái lớn của Sở Châu vẫn có người đến người đi, rất náo nhiệt.
Thập Tứ đứng ở trên tường thành, mặc kệ sợi tóc rủ xuống đang bị gió đêm thổi lất phất. Giờ phút này khuôn mặt bình thường đang mang vẻ thâm trầm nhìn xuống đường phố chính phồn vinh, trong đầu không tự giác mà hiện ra giấc mộng xuân của đêm hôm trước. Nàng vốn cho rằng đó là một giấc mộng xuân có đầu không có kết, nhưng vào sáng ngày hôm sau, nàng phát hiện ra dấu môi hiện trên cổ nàng rất rõ ràng, khiến cho nàng biết đó không phải là giấc mộng. Sau đó, nàng đột nhiên liên tưởng đến bát canh bổ dưỡng mà Thái hậu ban thưởng đêm trước, biết tất cả những chuyện này đều là ý của Thái hậu. Chỉ là nàng có chút khó hiểu, tại sao cuối cùng Hoắc Thiên Thụy lại không chiếm đoạt nàng, ngược lại, lại làm giống như là chuyện gì cũng chưa từng phát sinh. Theo lý thuyết, dựa vào tình cảm của hắn đối với mình, cộng thêm đêm đó mình ăn phải xuân dược mà chủ động, hẳn là hắn sẽ có được mình. Vì sao lại không có đây? Mặc dù, trong lòng nàng tràn đầy nghi ngờ, nhưng lại thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nàng mơ hồ nhận thấy trong lòng nàng luôn có một giọng nói nhắc nhở mình, Hoắc Thiên Thụy không phải là người đàn ông trong tim mình, nàng không muốn làm ra chuyện gì phản bội người đó.
“Bịch bịch bịch—” Tiếng bước chân từ xa đến gần khiến nàng thu hồi lại suy nghĩ, quay đầu đối mặt với khuôn mặt thô lỗ đang nổi giận: “Bẩm tướng quân, bọn lính đi đến đây không biết dụng tâm vào thao luyện thì không nói, chỉ biết đánh bạc, uống rượu!”
“Kệ bọn họ đi!” Tầm mắt của nàng rơi xuống những tên lính mặc binh phục, uống rượu say lắc lư trên con đường chính: Nàng chưa từng hy vọng những binh lính này có thể xuất lực. Nàng đang đợi, chờ tinh anh binh tới đây.
Không biết nội tình, lại đối mặt với thái độ buông tay mặc kệ này của Thập Tứ khiến cho Tần Vũ tức giận giống như bịđược tưới thêm dầu nóng, không nhịn được mà mở miệng trào phúng, nói: “Tướng quân, chẳng lẽ ngàiquên mất mục đích tới nơi này rồi sao?”
“Ha ha—” Nàng khẽ cười, nói: “Tần phó tướng nghĩ bản tướng quân là cái loại người không hề có tính toán gì sao? Bản tướng quân đang đợi chính là quân đội chân chính.”
“Tướng quân, ngài là nói…” Trên khuôn mặt thô lỗ hiện ra sự kinh hỉ.
“Ừ!” Nàng gật đầu nói: “Tính ngày, qua khoảng hai, ba ngày nữa, hẳn là bọn họ đến nơi. Tần Vũ, chúng ta thừa dịp mấy ngày này đi tới Phó Quốc đi! Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng!”
“Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng!” Tần Mặc khễ ngâm lại, sau đó trên khuôn mặt thô lỗ hiện lên hào quang, gật đầu nói: “Vâng!” Hà Châu là châu thành nối liền giữa Phó Quốc và Sở Châu. Giữa hai châu có con sông tên là Thiên Hiểm ngăn cách. Sở dĩ sông Thiên Hiểm có cái tên này, chính là do con sông này rộng năm mươi thước, nước sông chảy xiết vô cùng. Giữa hai châu được nối liền bởi cây cầu Thiên Hiểm. Bởi vì gần đây hai châu thông thương nhiều lần, nên binh lính giữ thành cũng không có quá cẩn thận mà tiến hành vặn hỏi với mỗi người.
Mặc quần áo đàn ông, khuôn mặt bình thường, Thập Tứ phe phẩy cái quạt trong tay, rất thong dong đi vào trong thành Hà Châu. So với Tần Vũ trở thành tiêu điểm của mọi người, Tần Vũ có vẻ có chút thận trọng, không được tự nhiên.
Quay đầu nhìn thấy Tần Vũ đang đỏ mặt bởi vì thân hình cao lớn mà bị người chỉ trỏ, nàng lắc đầu tiến lên nói: “Giá trị của một người không ở việc người khác thấy thế nào, mà là bản thân mình thấy thế nào. Phải biết sống vì mình mà không phải là vì người khác.”
“Sống vì bản thân mình!” Tần Vũ khẽ lẩm bẩm, rồi sau đó, vẻ mất tự nhiên trên mặt đã biến mất rất nhanh, đạt được chính là nụ cười tràn đầy tự tin.
“Đi, chúng ta phải hưởng thụ hành trình tới Hà Châu lần này.” Nàng phe phẩy cây quạt trong tay, nói.
Trên đường cái lớn của Hà Châu, một người đàn ông thân hình cao gầy, mặc dù khuôn mặt bình thường nhưng cả người tản ra thần thái tự tin vừa nói vừa cười với một người đàn ông thân hình cao lớn, khuôn mặt thô lỗ. Quan trọng hơn là bọn họ đi song song với nhau.Tổ hợp hai người cương dương với âm nhu, hành động thân mật giữa hai người đã khiến cho người qua đường thường xuyên quay đầu lại nhìn. Mặc dù là thông thương, ở Phó Quốc cũng có thể thấy hành động thân mật giữa hai người đàn ông với nhau, nhưng những hành động đó đều là ở chỗ bí mật, trên đường cái lại rất ít khi nhìn thấy những nam tử có bộ dạng thân mật với nhau. Bởi vì, dù sao nơi này cũng là Phó Quốc khởi xướng nam nữ kết hôn.
“Tránh ra, tránh ra, mau tránh ra—” Cùng với tiếng hô lớn, tiếng bò kêu điếc tai cũng truyền đến.
Chỉ thấy một con bò, mắt đỏ đang chạy như điên trên đường phố chính, những người đi đường đang mệt mỏi trốn tránh như gà bay chó chạy không kịp.
“Oa—” Một đứa bé mặc đồ màu đỏ bởi vì đám người chen lấn như thủy triều mà ngã xuống bên đường, banh họng khóc lớn.
Thập Tứ vừa thấy, chỉ thầm nói: Không ổn. Đối với màu đỏ, bò rất mẫn cảm, chỉ sợ cô bé này sẽ gặp nguy hiểm.
Quả nhiên không ngoài dự tính, vốn đang chạy như điên trên đường chính, con bò đột nhiên quay lại, chạy về phía cô bé ngã ở bên đường. Mắt thấy con bò kia đã bày ra cặp sừng muốn đụng cô bé kia, giờ phút này Thập Tứ vô cùng thất vọng, sao mình không có nội lực, không thể thi triển khinh công.
Chợt có một thân ảnh tráng kiện phi thân lên, một cú thiết quyền hướng về phía đầu bò mà rơi xuống.
“- -” Theo một tiếng rên rỉ, con bò điên kia đột nhiên ngã xuống đất bất động.
Tần Vũ đưa tay ôm cô bé bị dọa đến nỗi ngẩn người, đang ở trên mặt đất lê, quay về phía Thập Tứ đang thở phào nhẹ nhõm ở cách đó không xa, nói.
Nhìn Tần Vũ đang không chú ý tới ánh mắt sùng kính của mọi người, Thập Tứ khẽ cười nói: Xem ra phó tướng này của nàng không chỉ có được tài năng để trở thành một đại danh tướng, còn có thêm sức mạnh ghê gớm trời sinh. Hắn chính là một miếng ngọc thô thượng hạng chưa được mài giũa, chờ nàng gọt giũa. Tin rằng sau khi trải qua một phen mài giũa của nàng, nhất định hắn sẽ trở thành danh tướng được vạn người kính ngưỡng.
“Rầm rập rầm rập—” Cùng với tiếng bước chân trầm ổn có thứ tự, một đội quân tới vây quanh Tần Vũ.
Đôi mắt màu xanh thẫm khẽ nheo lại: Binh phục kia, là của quân đội Phó gia.
Một cô gái mặc binh phục tỏ ra nghiêm túc và trang trọng, lại xinh đẹp- Nhậm Kiển Trù nện bước trầm ổn từ trong đám lính đi ra chỗ trống, tới gần, ôm quyền nói với Tần Vũ đang mang vẻ mặt kinh ngạc: “Cảm tạ vị tráng sĩ này ra tay trượng nghĩa. Thỉnh đến châu phủ một chuyến, để Bản châu phủ đáp tạ ngươi.”
“Không…” Tần Vũ đang muốn mở miệng cự tuyệt thì bị Thập Tứ bước nhanh tới giành trước: “Vậy đa tạ Châu phủ đại nhân!”
Nhậm Kiển Trù dùng đôi mắt lạnh lẽo xinh đẹp đánh giá nam nhân nhìn như bình thường, nhưng thật ra không đơn giản này. Vừa rồi nàng đã tự nói ra thân phận của mình, người bình thường nghe được danh hào của nàng, hoặc là tỏ ra xu nịnh, hoặc là tỏ ra kính sợ, nhưng mà người đàn ông này ngoài mặt thì làm ra bộ dáng nịnh nọt lấy lòng, nhưng trong đôi mắt màu xanh thẫm kia lại chỉ có sự thành khẩn thẳng thắn và bình tĩnh.
Đôi mắt lạnh như băng híp lại, nàng mở miệng nói: “Được, mời đi cùng bản châu phủ!”
Sau khi nháy mắt ý bảo Tần Vũ an tâm, đừng vội, hai người bọn họ mới đi theo Nhậm Kiển Trù.
Châu phủ Hà Châu cũng không hoa lệ, trái lạivô cùng giản dị.
Đi theo Nhậm Kiển Trù, Thập Tứ và Tần Vũ thong thả đi vào trong Châu phủ. Hai người bọn họ bị đưa tới đại sảnh.
Sau khi hạ nhân bưng trà lên, Nhậm Kiển Trù mới mở miệng nói: “Hai vị là người Hà Châu?”
“Đương nhiên là…” Lúc Tần Vũ đang muốn nói dối, thì lại bị Thập Tứ giành trước nói: “Đương nhiên là người Sở Châu rồi. Chúng ta là anh em họ. Lần này chúng ta tới Hà Châu là muốn bàn chuyện làm đại lý ủy quyền nước hoa của Hồi Hương Đường. Châu đại nhân cũng biết, nước hoa của Hồi Hương Đường được rất nhiều gia đình phú hộ hoan nghênh, trước kia đám huynh đệ chúng ta đã chọn xong, lại chuyển đến các châu thành của Cao Quốc để buôn bán. Mới đầu, lợi nhuận thu được không tệ. Nhưng mà gần đây nhiều người đều bắt đầu buôn bán nước hoa của Hồi Hương Đường, khiến cho cuộc sống của chúng ta rất khó khăn. Bởi vậy, chúng ta tính dùng đại lý ủy quyền của Hồi Hương Đường ở Sở Châu, để cho Hồi Hương Đường danh chính ngôn thuận tiến vào Sở Châu.”
Sự hoài nghi trong đôi mắt lạnh lẽo biến mất bởi vì giọng điệu buôn bán chuyên nghiệp của Thập Tứ. Mắt thấy Thập Tứ có ý đồ muốn giải thích cặn kẽ, từ trước đến nay vốn rất chán ghét chuyện làm ăn buôn bán, Nhậm Kiển Trù vội vàng cắt đứt: “Lần này vô cùng cảm tạ hai người ra tay trượng nghĩa. Để cảm tạ…” Nhậm Kiển Trù lấy một tấm ngân phiếu từ trong lòng ra, đưa tới: “Đây là một trăm lượng, xin hai vị nhận lấy.”
“Cứu người là nghĩa vụ của người tập võ, không cần…” Tần Vũ còn chưa nói xong lý lẽ cứu người không cần báo đáp, Thập Tứ đã đưa tay nhận lấy ngân phiếu: “Cảm tạ châu phủ đại nhân!”
Cẩn thận cất ngân phiếu vào trong lòng, Thập Tứ nịnh nọt nói: “Châu phủ đại nhân, người xem hiện tại canh giờ đã khuya rồi, nhà trọ cũng không còn phòng nữa! Vậy đêm nay châu phủ đại nhân có thể cho hai người chúng ta ở nhờ một đêm được không?”
Đôi mắt lạnh lẽo bởi vì chán ghét khuôn mặt nịnh nọt kia mà khẽ híp lại, rồi sau đó nàng mở miệng nói: “Người tới, dẫn hai vị khách quý này tới Tây sương khách phòng nghỉ ngơi!”
“Đa tạ châu phủ đại nhân đã giữ lại!” Thập Tứ vội vàng đứng dậy, giống như vô cùng thành tâm, cảm kích nói.
Khuôn mặt nịnh nọt kia khiến cho chán ghét trong lòng Nhậm Kiển Trù càng sâu, đứng dậy, ngay cả chào cũng không chào, cứ thế mà xoay người rời đi.
Nhìn thân hình quyến rũ đã đi xa, trong đôi mắt màu xanh thẫm hiện lên tinh quang của mưu kế đã thực hiện được.
“Két—” Sau khi Tần Vũ đưa tay đóng cửa sương phòng lại, xoay người nhẹ giọng hỏi: “Tướng quân, ngài có tính toán gì không?”
Có thể lúc đầu Tần Vũ có nghi hoặc, nhưng phần nghi hoặc này đã biến mất sau khi hai người vào sương phòng ở. Dựa vào khoảng thời gian gần đây thường xuyên tiếp xúc, Thập Tứ không phải loại người lỗ mãng này. Phía sau những hành động của nàng đều có lý do.
Đưa tay khẽ đẩy cửa sổ ra, nhìn bầu trời đã bị nhuộm đỏ bởi ánh nắng chiều, Thập Tứ cười nói: “Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con. Buổi tối, vừa vặn buổi tối chúng ta có thể thăm dò Châu phủ một chút.”
Quanh người tỏa ra một tầng hào quang, toàn thân Thập Tứ tản ra một loại duyên dáng mơ hồ, trong lúc nhất thời khiến cho mắt Tần Vũ rối loạn.
Lần đầu tiên, hắn cảm thấy thì ra nữ nhân rất xinh đẹp .
Lần đầu tiên, hắn nghe rõ tiếng tim đập nhanh chóng mà vang dội của mình, “Bùm, bùm, bùm…”.