Mấy ngày nay có Ái phi làm bạn, cho nên Hạ Dương không ra ngoài lêu lổng, ở nhà vừa chơi máy tính vừa bồi dưỡng tình cảm thắm thiết với Ái phi, ài, là tình anh em giữa mấy tên đàn ông với nhau ấy…
Một người một mèo ngày ngày ở nhà ăn ngủ, ngủ ăn, sống đến sung sướng, chỉ khổ Văn Nhân Minh Húc.
Từ ngày cùng Hạ Dương đi mua cát mèo, đồ chơi cho mèo, đồ ăn cho mèo cộng thêm một loạt đồ cho mèo xong, đã một tuần y chưa nhìn thấy Hạ Dương.
Mất công y còn chuyển tới phòng trọ của em trai, cảm thấy ở đây gần nhà Hạ Dương, thể nào cũng vô tình gặp hắn đôi ba lần, đáng tiếc, Hạ Dương ở nhà làm trạch nam, không ra ngoài.
Y cầm di động đi lại trong phòng khách, suy nghĩ, có lẽ mình nên chủ động một chút. Dù sao vất vả lắm Hạ Dương mới lưu số điện thoại của y vào danh bạ, không thể không liên lạc gì được, nếu không không chừng một ngày nào đó sẽ lại bị người ta quẳng ra sau đầu.
Nghĩ thông, y liền mở khoá máy, tìm số trong danh bạ rồi nhấn gọi, chờ người ở đầu dây bên kia nghe điện.
Hạ Dương vừa cùng Ái phi tắm uyên ương xong, một người một mèo thơm ngào ngạt, nóng hầm hập. Hắn đang ôm mèo béo ngồi thu lu trên ghế xem 《Cuộc chiến chó mèo》trên máy tính, vừa lau lông cho mèo vừa nói thầm, “Ái phi, mi đúng là con mèo hiếm có.”
Nghe thấy chủ nhân gọi tên mình, mèo béo quay đầu, hai tay run run, “Méo?”
Hạ Dương hớn hở hôn chóp mũi nó, cười nói, “Lần đầu nhìn thấy mèo thích tắm như mi đó, rất hiếm có.”
Mèo béo nghe không hiểu, liếm liếm móng vuốt, hất mặt mèo tiếp tục nhìn chăm chú con chuột béo ú trong máy tính, cổ họng càu nhàu kêu meo meo.
Hạ Dương vỗ đầu nó, lắc đầu nở nụ cười. Mình chịu ở nhà đã đủ ngạc nhiên, lại còn nói chuyện với một con mèo, nó hiểu được mới lạ!
Đang nghĩ xem vài hôm nữa đi đâu chơi, điện thoại để ở bên cạnh kêu lên, doạ mèo béo dựng thẳng lỗ tai.
Hắn cầm điện thoại lên nhìn, trên màn hình hiện lên hai từ ‘Hứa Minh’.
Hắn nghiêng đầu nghĩ nghĩ, à Nhớ ra rồi, liền nghe máy, “Alo? Hứa Minh à, tìm tôi có việc gì không?”
Văn Nhân Minh Húc lúc nghe thấy cái tên Hứa Minh gọi còn sửng sốt, mãi mới có phản ứng, đây là tên giả mình dùng. Xem ra cần phải gọi điện nhắc Lý Đông, nếu không một ngày nào đó Hạ Dương hỏi Lý Đông Hứa Minh là ai thì mọi chuyện sẽ bị bại lộ mất.
“Khụ, ừm, tôi chỉ muốn hỏi xem dạo này anh đang bận gì, đã lâu rồi chưa gặp.”
Hạ Dương nhẹ nhàng vuốt bộ lông mềm mại của mèo béo, nhíu mày nghĩ nghĩ, hai người bọn họ đã lâu không gặp? Không nhớ rõ.
“Không bận gì, ở nhà thôi.”
Vừa nghe hắn nói đang ở nhà, Văn Nhân Minh Húc lập tức nói, “Không thì anh tới nhà tôi chơi đi? Mang mèo đến cũng được.” Thực ra y rất muốn có thể ở một mình với Hạ Dương, nhưng mà lại sợ Hạ Dương cự tuyệt nên mới bảo mang cả con mèo béo kia đến.
Hạ Dương nghĩ nghĩ, dù sao ở nhà cũng không có gì làm, ra ngoài tản bộ cũng được.
Hắn vui vẻ đáp ứng, “Được, cậu ở đâu?” Hắn tắt máy, mèo béo còn chưa xem đã bất mãn kêu ‘meo meo’.
Hạ Dương buồn cười túm râu mèo, bĩu môi, “Đi ra ngoài ăn cá nghen Ái phi!”
Mắt mèo tròn xoe chớp chớp, đồng tử hẹp thẳng nhìn chằm chằm mắt phượng của Hạ Dương, râu rung rung, “Meo ”
Văn Nhân Minh Húc nghe được hắn nói chuyện với mèo béo, khoé miệng giật giật, ho khẽ một tiếng nói, “Hay là anh tới chỗ tôi ăn cơm tối? Tôi đi mua ít nguyên liệu về.”
Hạ Dương vừa nghe có cơm ăn, lập tức mở miệng chọn món, “Tôi muốn ăn sườn kho, cải thảo nấu chua, nấm chiên xù, còn cả rau trộn bì heo, đúng rồi, Ái phi muốn ăn cá sốt chua ngọt!”
Hắn báo món xong, mèo béo còn nằm trong lòng hắn ngửa cổ kêu, “Meo meo, meo meo!”
“Được, vậy anh đến đây đi, tôi để chìa khoá ở dưới chậu hoa đặt ở cửa.” Văn Nhân Minh Húc không hề lo Hạ Dương sẽ lỡ hẹn, cầm chìa khoá ra ngoài.
“Ừm, được, vậy cậu ở đâu?” Hạ Dương đặt mèo xuống giường, nghiêng đầu kẹp điện thoại mặc quần áo.
“Khu Thuỷ Vân Hiên, phòng nhà A toà .” Văn Nhân Minh Húc nhấn thang máy.
“Ok, tôi đến ngay đây.” Hạ Dương cúp máy, quần áo cũng mặc xong, tiêu sái vung tay lên, nói với mèo béo, “Ái phi, theo trẫm du ngoạn nào!”
Mèo béo nghển cổ, meo meo kêu to.
Hạ Dương lấy được chìa khoá dưới chậu hoa, mở cửa, vào nhà thay giày, còn vào toilet tìm một cái khăn trông giống khăn lau, lau lau bốn móng thịt của mèo béo.
“Ngoan, không được nghịch ngợm cào đồ biết chưa?” Hắn ngồi xuống điểm mũi mèo, thấp giọng dặn dò.
Mèo béo không thèm để ý hắn, lắc lắc thắt lưng như cái thùng nước rảo bước dạo một vòng khắp căn hộ ba phòng một sảnh, ưỡn ngực kiêu ngạo hệt như quốc vương tuần tra địa bàn, Hạ Dương đi theo sau nó, chỉ sợ nó nổi hứng tè bậy đánh dấu mùi ở đâu.
Một người một bèo đi hết một vòng, vừa vặn chuông cửa vang lên.
Hạ Dương loẹt quẹt dép lê đi ra mở cửa, ngoài cửa, Văn Nhân Minh Húc đang cười xán lạn.
Y nâng hai tay đang xách hai túi to, Hạ Dương lập tức nhận lấy, để cho y thay giày.
“Không ngờ cậu có thể nấu ăn.” Khoé miệng Hạ Dương mang ý cười, hắn nói với Văn Nhân Minh Húc đang đổi giày.
Văn Nhân Minh Húc thở dài, nhất định người này đã quên chuyện xấu hổ lần trước rồi, cơ mà nếu hắn đã quên, y cũng sẽ không nhắc lại, nếu không hắn lại chạy mất không biết chừng.
Y cởi áo khoác thay quần áo xong, phát hiện Hạ Dương đã hồn nhiên mở TV trong phòng khách, cầm một gói mực khô trong túi, hắn một miếng, mèo béo ăn một miếng…
Văn Nhân Minh Húc vô cùng muốn xông ra xách cổ áo hắn lắc lắc, tư thế như đại gia này quả thực trông hưởng thụ ghê nhỉ!
Y đặt túi nấm lên bàn trà trước mặt hắn, nhướn mày, “Này, biết nhặt nấm không?”
Hạ Dương gật gật, “Biết.” Nói xong liền bắt đầu nhặt nấm, dáng vẻ tự giác kia thực sự rất đáng yêu.
Văn Nhân Minh Húc cúi đầu tiến sát lại một chút, trùng hợp Hạ Dương ngẩng đầu lên muốn hỏi y phải xé nấm chừng nào, kết quả…
Hạ Dương mở to mắt, ngu ngốc hỏi một câu, “Cậu hôn tôi làm chi?” Hắn nâng tay, lau lau chỗ trán bị Văn Nhân Minh Húc chạm môi.
“Khụ, tôi chỉ định lấy lông mèo dính trên tóc anh thôi, xin lỗi.” Văn Nhân Minh Húc giả bộ ho một tiếng, xoay người đi vào phòng bếp. Nguy hiểm thật, suýt nữa bị phát hiện ý đồ gây rối rồi.
Hạ Dương nghiêng đầu nhìn mèo béo đang ngồi bên chân mình ngáp, khó hiểu nghiêng đầu, lẩm bẩm, “Lông mèo?”