Hà Dĩ Phiêu Tuyết

chương 33: gặp phụ huynh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương : Gặp phụ huynh

"Tiêu Nại nè, chỉ một khoảng thời gian ngắn nữa thôi là đến khai giảng rồi, lần này em định sẽ nhảy lớp nên có lẽ sẽ phải về trường rồi."

Tiêu Nại nhìn cô hồi lâu: "Em chắc chứ?"

"Không chắc nữa." Phiêu Tuyết lắc đầu, nói tiếp: "Nếu như em về trường thì anh sẽ lại không ăn cơm đúng giờ."

Anh mỉm cười, ôm lấy cô: "Vậy thì đừng ở trường, hôm nay ba mẹ anh đã về Đế Đô rồi, anh đi chở ba cái rương đó về nhà. Em ở nhà chờ anh về, lát nữa anh sẽ cùng em đi siêu thị."

Phiêu Tuyết thoát ra khỏi cái ôm của anh: "Vậy anh nhớ về sớm chút đó!"

"Được."

Nói rồi Tiêu Nại nhéo nhéo má cô: "Có phải là phu nhân nên nghĩ đến chuyện cho vi phu gặp ba mẹ không? Phu nhân cũng đã gặp phụ huynh ta rồi mà."

Phiêu Tuyết đỏ mặt: "Em gặp phụ huynh anh hồi nào?"

"Trên lớp Lịch Sử, lẽ nào phu nhân chưa từng gặp qua?" Anh xấu bụng nói.

Cô nghĩ nghĩ một chút rồi đáp lại Tiêu Nại: "Cái đó không tính!"

Anh còn đang muốn nói gì nữa thì bỗng có tiếng gõ dồn dập ngoài cửa, anh liếc nhìn Phiêu Tuyết một cái: "Quay lại nói chuyện với em tiếp."

Sau đó Tiêu Nại đi mở cửa, cô cũng theo ra khỏi phòng. Vừa mới ra đã nghe thấy một giọng nói lão luyện có hơi sốt ruột: "Từ Bi Hồng của ba đâu?"

Bỗng lúc này vang thêm một giọng nói nữa: "Anh gấp như vậy làm gì, Từ Bi Hồng của anh cũng đâu có mọc chân chạy được."

Bây giờ Phiêu Tuyết chỉ hận bản thân không thể chạy ngay về phòng. Làm sao đây? Giáo sư Lâm đã thấy mình rồi thì mình đâu chuồn đi được. Thế là cô chỉ đành bất động đứng đó ngơ ngác nhìn về phía trước.

Tiêu Nại thấy cô ngẩn người như vậy thì đến bên cạnh: "Em đi pha mấy tách trà đi."

"À vâng!" Nói rồi Phiêu Tuyết vào bếp pha trà.

Giáo sư Lâm vỗ vào người ông Tiêu mấy cái: "Anh gấp làm gì, dọa luôn cả con dâu nhà mình rồi kìa!"

Giáo sư Tiêu kiểm tra cái rương: "Lại trách anh?"

"Không trách anh thì trách ai." Giáo sư Lâm nổi giận đùng đùng nhìn ông Tiêu.

"Được được được, trách anh, trách anh."

Tiêu Nại thấy hai giáo sư cãi nhau khí thế phừng phừng thì nói: "Con qua nhà bếp coi thử, ba mẹ cứ từ từ xem." rồi xoay người vào bếp.

Vừa bước vào là anh đã nhìn thấy cảnh Phiêu Tuyết như sắp phát điên lên, tự nhiên thấy có hơi buồn cười: "Ba mẹ anh đáng sợ vậy à?"

"Anh còn nói, sao không báo trước với em một tiếng, giờ hai bác đến đây như thế, dọa em chết mất!" Trông cô hết sức căng thẳng.

Tiêu Nại xoa xoa đầu cô: "Anh cũng không biết chuyện này, anh tưởng là ngày mai ba mẹ mới đến, không nghĩ tới mới hôm nay đã về đến rồi."

Phiêu Tuyết gỡ tay anh ra khỏi đầu mình: "Anh đừng có làm rối tóc em nữa!"

Sau đó xoay người qua chỗ khác châm trà, đuổi anh đi không thương tiếc: "Anh mau ra ngoài đi, đàn ông không thuộc về nhà bếp, mau ra phòng khách đợi!"

Tiêu Nại cười mỉm, vừa bước ra ngoài thì thấy mẹ mình xuất hiện trước mắt.

Anh đành bất đắc dĩ nhìn giáo sư Lâm: "Mẹ muốn làm gì vậy?"

"Không có gì không có gì, mẹ chỉ muốn... Ngắm con dâu, ngắm nhìn con dâu một chút."

"À, vậy chắc mẹ ngắm con dâu xong chưa? Chúng ta nên ra ngoài thôi." Tiêu Nại cười hỏi.

"Mẹ muốn xem thêm lát nữa, con ra phòng khách với ba con đi!"

Nói rồi giáo sư Lâm lập tức bước vào nhà bếp, suýt chút nữa làm Phiêu Tuyết hoảng hồn.

Cô hơi gượng gạo cười với bà: "Dạ chào giáo sư Lâm, con là... Con là Bối Phiêu Tuyết!"

"Bác biết con mà, hai con đã sống cùng nhau rồi thì sao lại gọi bác là giáo sư, phải gọi là mẹ chứ."

"Ha ha, chuyện này không hay lắm đâu bác." Phiêu Tuyết liếc sang anh một cái, vội ra hiệu bảo anh dẫn giáo sư Lâm ra ngoài. Tiêu Nại ra dấu, anh không làm được.

"Ha ha, hay là giáo sư ra ngoài trước đi, con ở đây cũng sắp xong rồi?"

"Không sao không sao, con bận bịu như vậy, bác ở đây xem một vài thứ." Giáo sư Lâm nói xong nhìn sang chỗ khác, cô thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục cúi đầu.

Bà ngắm nhìn Phiêu Tuyết một chút rồi lại nhìn xung quanh. Tuy là gian bếp này có hơi chật nhưng lại rất tiện dụng. Sau đó mở tủ lạnh ra, phát hiện ra bên trong đựng đầy nguyên liệu nấu nướng. Mặc dù có một phần nhỏ là đồ ăn vặt, nhưng ít nhất thì so với trước đây đã khá hơn rất nhiều rồi.

"Bình thường ở nhà là do con nấu cơm à?"

Phiêu Tuyết đột nhiên bị giáo sư Lâm hỏi làm giật mình, cô ngẩng đầu lên nhẹ nhàng gật một cái: "Dạ vâng, sao... Sao vậy ạ?"

Bà mỉm cười: "Không có gì, chỉ là bác muốn hỏi một chút thôi. Có cần bác giúp gì không?"

Cô xin từ chối: "Dạ không cần đâu, con đã làm xong rồi."

"Vậy để bác giúp cháu bưng ra cho." Giáo sư Lâm không để cho Phiêu Tuyết có cơ hội từ chối lần hai, liền cầm ly trà đem ra ngoài.

Cô ngây ngốc một lúc lâu sau rồi mới cầm ly trà còn lại đi ra, đúng lúc nghe thấy giáo sư Lâm nói với giáo sư Tiêu: "Ông Tiêu, tối nay chúng ta ở lại ăn cơm đi."

"Chúng ta không nên ở đây quấy rầy Tiêu Nại với Phiêu Tuyết nữa, mau về thôi." Ông Tiêu không đồng ý nhìn vợ mình.

Phiêu Tuyết nhìn hai người như chuẩn bị giương cung bạt kiếm thì vội lên tiếng: "Dạ không sao đâu, tối nay con sẽ làm cơm ạ."

Giáo sư Lâm vừa nghe cô mở miệng thì dùng vẻ mặt như ngầm nói "Bác chờ câu này của con nãy giờ!" nhìn cô. Tuy Phiêu Tuyết không biết chuyện gì xảy ra nhưng cô vẫn về phòng lấy túi xách, báo với Tiêu Nại một tiếng rồi đi.

Bà thấy cô ra khỏi nhà, quay sang hỏi con trai: "Sao con còn chưa đi theo? Lẹ lên, mau đi cùng Phiêu Tuyết, còn đứng trơ ra ở đây làm gì?"

Anh đành bất đắc dĩ không thể làm gì khác ngoài đi theo.

Phiêu Tuyết đang đứng trước trạm xe buýt chờ xe, bỗng lúc đó có một chiếc SUV trắng tấp lại chỗ cô. Phiêu Tuyết chỉ cần nhìn một chút là biết ai ngay, cô nở nụ cười, tay gõ lên cửa kính.

Anh hạ kính xuống: "Lên xe đi."

"Sao anh không ở nhà tiếp giáo sư Tiêu và giáo sư Lâm?"

"Anh bị mẹ mình đuổi đi rồi, nói là phải đi chung với con dâu mẹ chứ."

Cô lườm anh: "Anh lừa em à?" Nói rồi Phiêu Tuyết vòng qua cửa kia lên xe.

Tiêu Nại vừa lái xe vừa kể: "Mẹ anh mới gặp em xong là đã xem anh thành người ngoài rồi."

"Làm gì có, em còn chưa nói chuyện được với giáo sư Lâm mấy câu nữa là. Có điều là do em chịu đồng thuận với lời nói của cô nên giáo sư mới thấy em khá vừa mắt." Phiêu Tuyết xem điện thoại chăm chăm.

Tiêu Nại liếc nhìn cô một cái: "Ba mẹ anh không kén ăn đâu, mua đại cái gì đó là được rồi."

Phiêu Tuyết lườm anh: "Tại sao anh lại kiêng ăn trong khi ba mẹ anh không kén ăn chứ?"

"Không biết." Anh cười rõ trêu chọc.

Sau khi đến siêu thị, Phiêu Tuyết liền tức tốc chạy vào khu bán củ quả lấy đồ rồi lạch ba lạch bạch vòng sang quầy hải sản, cuối cùng tới chỗ bán đồ ăn mặn. Chọn chọn lựa lựa một hồi, cuối cùng cô mua được khoai tây, cà chua, trứng gà, cá chép, xương sườn và bí đao.

Tiêu Nại nhìn cô mua đồ vui vẻ như thế, không kiềm được hỏi: "Bình thường em hay quên đủ thứ hết mà, sao hôm nay lại nhớ rõ vậy?"

"Tại vì bình thường em phải nhớ hết cái này đến cái kia, còn lần này thì không cần nhớ cũng biết mình phải mua gì." Cô đến quầy bán đồ uống nhìn tới nhìn lui nãy giờ.

Anh thấy Phiêu Tuyết cứ xoắn xa xoắn xuýt, chợt nói: "Mua nước trái cây đi."

"Hả?" Nhất thời cô không kịp phản ứng.

Tiêu Nại cười mỉm, lấy một chai nước trái cây từ trên giá xuống: "Anh nói là chúng ta nên mua nước trái cây thôi."

"À!" Cô nhìn anh một cái, quay sang nhìn đến chai nước trái cây trong tay anh rồi gật đầu.

Sau đó Phiêu Tuyết chọn mua một ít hoa quả nữa mới tính tiền về nhà.

-oo-

(•Sam•): vậy là Bông Tuyết nhà ta đã ra mắt phụ huynh rồi! Giờ chỉ cần đợi hai giáo sư đây lôi con dâu về theo danh chính ngôn thuận thôi ( ˘⌣˘)♡(˘⌣˘ )

Truyện Chữ Hay