Chương : Ăn tiếp
Sau khi về đến nhà, Tiêu Nại liền đẩy mạnh cô vào cánh cửa, anh vuốt ve mái tóc cô: "Phu nhân hẳn nên cho vi phu một lời giải thích?"
Phiêu Tuyết nghe anh hỏi thế, vừa bối rối vừa mờ mịt: "Giải thích cái gì?"
"Vì sao hôm nay đi dự buổi họp mặt trong bang mà không nói cho anh?"
"Em... Em quên mất!"
Tiêu Nại nhìn vành môi của ai đó hơi vểnh ra, cộng thêm khẩu khí làm nũng kia nữa, anh lập tức cúi đầu đặt môi hôn Phiêu Tuyết.
Anh mạnh mẽ ôm chặt lấy cô, còn cô ban đầu vốn là lơ mơ, sau đó khó khăn lắm mới hoàn lại được hồn thì bất ngờ trước mắt tối sầm, tự nhiên thấy bờ môi lành lạnh. Phiêu Tuyết trong vô thức nhắm mắt lại, khóe môi của anh chợt nhếch lên, tiếp tục nụ hôn. Cuối cùng Tiêu Nại cũng chịu buông cô ra, nhìn người trong lòng mềm nhũn, anh xấu xa nở nụ cười: Lần này em không thể trách anh.
Bỗng dưng Tiêu Nại lại bế xốc cô dậy, tuy trong mắt Phiêu Tuyết vẫn đọng một chút vẻ mê man nhưng tay lại khoát vào cổ anh. Anh nhìn vào bàn tay cô đặt trên cổ: Lần này là chính em đồng ý, không thể trách anh được, em đã chấp thuận.
Tiêu Nại bế Phiêu Tuyết về phòng, đặt cô xuống giường, bản thân nằm trên thân cô, anh nhìn sâu trong đôi mắt người nọ: "Đây là phu nhân tự tìm đến cửa, không thể trách vi phu."
Anh lại hôn Phiêu Tuyết, tay anh đan xen vào tay cô, quần áo hai người được cởi bỏ.
Tiêu Nại hôn thật cuồng nhiệt, ôm mạnh bạo, nhân lúc cô không để ý tình huống bên dưới, dùng sức thúc vào một cái, hai cơ thể quyện lại thành một, anh vừa quan sát nét mặt Phiêu Tuyết vừa chầm chậm động bên trong. Đêm còn dài, thời gian còn nhiều...
Mãi đến tận nửa đêm, Tiêu Nại mới chính thức ngừng lại. Anh bế Phiêu Tuyết vào phòng tắm xử lý, kế đó cũng nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ rồi ôm cô về phòng.
Lúc anh đặt cô xuống giường chuẩn bị rời đi thì đột nhiên Phiêu Tuyết lại nắm lấy tay anh: "Anh nằm với em có được không?"
Tiêu Nại mỉm cười, dùng tay xoa xoa mặt cô: "Được."
Dứt lời, anh vén chăn lên, nằm cạnh bên Phiêu Tuyết, kéo cô vào trong lồng ngực: "Ngủ đi."
"Ừm." Cô gật đầu, cuối cùng cũng tiến vào mộng đẹp.
Tiêu Nại ngắm nhìn gương mặt cô trong bóng đêm một lúc mới chịu nhắm mắt, bắt đầu nghỉ ngơi.
Qua ngày hôm sau, gần đến giờ, Phiêu Tuyết liếc nhìn điện thoại rồi bi ai thở dài sườn sượt, lầm bầm: "Không phải mình đã phải biết rồi sao, đắc tội ai chứ không được đắc tội Tiêu Nại."
Sau đó cô đứng dậy rời giường, đi tới tủ quần áo, lấy từ bên trong một chiếc áo sơ mi trắng cổ hoa cao với váy đen eo cao ngắn.
Lúc Phiêu Tuyết vào phòng tắm, việc đầu tiên cô làm là soi gương. Nhìn dấu hôn rải đầy trên cổ, cô đành bất đắc dĩ lắc đầu: "Lại vậy nữa rồi! Mình biết ngay Tiêu Nại là một con sói háo sắc mà, chưa kể còn là một con sói háu đói nữa chứ. Thôi thôi, cho dù có nói anh cũng có nghe được đâu!"
"Ai nói, anh nghe thấy đấy."
Phiêu Tuyết theo phản xạ có điều kiện quay đầu về phía cửa, có chút mất tự nhiên nhìn Tiêu Nại đang đứng tựa người vào cửa: "Hôm nay anh không đến công ty à?"
"Nếu như vi phu đi rồi thì làm sao biết được trong lòng người ta, vi phu là một con sói háu đói chứ?"
Cô cười gượng gạo: "Chuyện này, chuyện này, chuyện này, anh đi ra ngoài trước được không? Em còn phải thay đồ nữa!"
Anh biết rõ da mặt cô mỏng nên cười mỉm bỏ ra ngoài. Phiêu Tuyết thấy anh vừa đi ra, lập tức đóng sập cửa lại, dựa vào cửa mà vỗ vỗ ngực: Xong rồi xong rồi, lần này coi như tiêu đời.
Sau khi Phiêu Tuyết thay quần áo, rửa mặt xong lặng lẽ từ phóng tắm bước ra, không thấy Tiêu Nại ở phòng khách nên cô nghĩ là anh không có ở đó, định chạy về phòng. Vậy mà không biết có phải trùng hợp hay không, đúng lúc này anh bưng bát mì từ trong nhà bếp đi ra.
Trông thấy vẻ lén la lén lút của Phiêu Tuyết mà hơi bất đắc dĩ: "Anh dọa em vậy à?"
"Đâu có đâu!" Cô không cần suy nghĩ mà trực tiếp trả lời Tiêu Nại, đợi đến lúc kịp phản ứng lại thì đã bị anh kéo đến trước bàn ăn.
Phiêu Tuyết nhìn bát mì trước mắt: "Anh mới từ nhà bếp đi ra."
"Phải, nếu không thì ai nấu mì đây?"
Cô nhìn anh một lát rồi nhìn sang bát mì, nuốt nước bọt: "Anh chắc chắn đồ anh nấu ăn được chứ?"
Tiêu Nại nhìn cô: "Có muốn vi phu lấy thân thử độc không?"
"Được!" Phiêu Tuyết mang nguyên vẻ mặt như nói "Em đợi câu này của anh lâu lắm rồi." nhìn anh.
Tiêu Nại buồn cười xoa xoa đầu cô: "Yên tâm đi, mặc dù ăn không ngon bằng em làm nhưng cũng lấp đầy bụng được. Nếu em ăn không vô thì anh sẽ thay em giải quyết."
Phiêu Tuyết nhoẻn miệng cười: "Cái này là anh nói à nha, đừng có nói là ép anh đó!"
"Là anh nói." Anh gật đầu.
Cô cũng đã đói bụng lắm rồi, liền cầm đũa ăn mì.
Tiêu Nại nhìn Phiêu Tuyết ăn như hùm như sói thì bảo: "Ăn từ từ thôi, không ai giành với em đâu."
"Anh không biết đâu, hôm qua gần như em chẳng ăn được gì hết. Trên cơ bản mà nói là em chỉ có uống nước trái cây, mấy món ăn đó em ăn được có mấy miếng. Cái cô Tiểu Vũ Thanh Thanh kia cứ cự em miết, em định lấy món gì là cô ta lại giành với em. Có điều cô ta cũng chỉ là một tùy tùng ưa nịnh bợ thôi nên em cũng chả thèm so đo." Cô vừa ăn vừa ai oán với Tiêu Nại.
Anh tiếp tục ngắm nhìn Phiêu Tuyết, hỏi: "Cô ta tên gì?"
"Hình như là Lâu Thanh Thanh hay gì đó, em cũng không rõ." Cô cẩn thận ngẫm nghĩ rồi hỏi ngược lại Tiêu Nại: "Anh định làm gì?"
"Không có gì, chỉ là muốn hỏi thôi." Anh lại xoa đầu Phiêu Tuyết: "Mau ăn đi."
"Ừm." Cô lại cúi đầu lần nữa, có điều cô không kịp nhìn thấy hơi lạnh lóe ra trong mắt Tiêu Nại.
Đến tối, khi Phiêu Tuyết mở tủ lạnh ra mới phát hiện đồ ăn trong tủ lạnh không còn nhiều lắm nên liền kéo anh đang ngồi trên ghế sô pha ra siêu thị mua đồ.
Cô tay cầm điện thoại di động, đầu thì cố nhớ kỹ tên từng món cần mua, sau đó lại quay đầu sang Tiêu Nại: "Nấm kim châm, cá viên, gà viên, mực ống, trứng cút, bún gạo, đùi gà, cánh gà, cánh gà phải mua nhiều hơn một chút. Còn có cả ức gà, rau củ nữa. Đậu giác, đậu que, khoai tây, táo đỏ, rau muống... Tiêu Nại anh có muốn mua thêm gì không?"
Anh lái xe: "Nghe theo em."
"Ừm, cần mua thêm một ít thịt bò, xương sườn, còn cả chai tương ớt ngọt nữa. Ăn cùng với món gà luộc kia, hơn nữa vị không cay, anh cũng ăn được. Hình như trong nhà giấm với đường trắng sắp hết rồi, phải mua thêm chai giấm với đường trắng, thêm mấy chai Coca Cola nữa nhé?"
"Được." Tiêu Nại gật đầu.
Phiêu Tuyết cẩn thận suy nghĩ một chút rồi bổ sung: "Còn phải mua thêm một lọ thì là, dầu mè, rồi cả dầu hào. Muối với bột nêm trong nhà cũng sắp hết, phải mua thêm mấy bao muối và bột nêm nữa?"
"Được, em không muốn ăn gì sao?"
Tiêu Nại cho dừng xe chờ đèn đỏ, rồi quay đầu về phía cô: "Em không nghĩ ra thứ gì muốn ăn hửm?"
Phiêu Tuyết mỉm cười: "Đến lúc đó anh sẽ biết!"
"Được." Sau đó anh khởi động xe.
Đến khu bán rau quả ở siêu thị, Phiêu Tuyết đi trước, Tiêu Nại thì lặng lẽ đẩy xe đằng sau, nhìn cô ở phía trước tay lấy món này món nọ bỏ vào giỏ rồi đặt trong xe đẩy. Đợi đến khi mua sắm gần đến nửa giờ thì Phiêu Tuyết đột nhiên ngây người ra, anh nhìn sơ là biết ngay gặp vấn đề gì.
Tiêu Nại nhẹ nhàng đẩy xe chứa toàn đồ ăn lên một chút: "Còn có khoai tây, nấm kim châm, rau muống và mấy thứ rau chưa lấy nữa."
"Đúng đúng đúng, em quên mất!" Kế đó Phiêu Tuyết lại chạy lạch ba lạch bạch đến hàng rau muống với mấy hàng rau khác.
Sau khi mua xong rau củ quả, Phiêu Tuyết lại ngẩn người ra, anh lắc đầu đầy cưng chiều, hỏi: "Bây giờ đến quầy hải sản hay quầy món mặn trước đây?"
"Quầy hải sản đi."
"Được."
Tiếp đó Tiêu Nại kéo cô tới khu bán hải sản. Anh thường hay đi theo Phiêu Tuyết đến siêu thị này nên với chỗ này anh cũng tương đối được gọi là ngựa quen đường cũ.
Phiêu Tuyết nhanh chóng lấy lại tinh thần, tiếp tục công cuộc chọn lựa. Sau khi mua xong cả rồi thì hai người đến quầy bán thức ăn mặn, sau một hồi càng quét, cô lại ngây ngốc. Tiêu Nại đành bất đắc dĩ một tay kéo cô một tay đẩy xe đẩy đến khu bán gia vị. Phiêu Tuyết chợt tỉnh táo lại, lấy một chai giấm, một chai dầu hào, một dầu mè, hai bao muối, hai bao bột nêm, một bao đường trắng, thêm chai tương ớt ngọt, lọ thì là. Xong xuôi, anh dẫn cô đi thang cuốn lên lầu hai.
"Em muốn mua gì thì cứ lấy đi." Tiêu Nại nhẹ nhàng xoa đầu cô, "Có muốn anh đi cùng em không?"
"Không cần đâu, em tự đi được rồi." Nói rồi Phiêu Tuyết một mình đi đến khu bán đồ ăn vặt chọn lựa.
Cuối cùng, cô chỉ lấy mấy túi hạt điều, mấy bao khoai chiên, mấy chai sữa chua An Mộ Hi với nước trái cây, thêm mấy chai RIO nữa là hết.
Tiêu Nại nhìn đống đồ ăn vặt cô bỏ vào xe mà nhíu mày: "Chỉ có bao nhiêu đây thôi sao? Phu nhân không cần tiết kiệm tiền vì vi phu."
"Ai tiết kiệm tiền vì anh chứ!? Chỉ là em chán ăn thôi, không muốn ăn gì hết." Phiêu Tuyết đánh vào người anh một cái.
Khóe môi Tiêu Nại chợt cong lên nở nụ cười, gật gật đầu. Ngay lúc cô vừa quay đầu lại thì bắt gặp cảnh Nhị Hỷ đi chung với Khâu Vĩnh Hầu. Phiêu Tuyết còn phát hiện ra, cho dù Nhị Hỷ có chọn món gì thì Vĩnh Hầu cũng gật đầu vô điều kiện. Chỉ là cô không nhìn thấy rõ rằng tay Nhị Hỷ lấy gì đều bỏ vào trong xe đẩy Vĩnh Hầu.
Tiêu Nại nhìn sang chỗ Phiêu Tuyết cứ nhìn chằm chằm nãy giờ, thấy hai người Vĩnh Hầu, Nhị Hỷ thì anh liền dành riêng ra một giây đồng hồ mặc niệm cho Khâu Vĩnh Hầu.
Nói với cô: "Chúng ta về trước thôi, đợi tất cả mọi người online rồi tính sau."
"Được." Phiêu Tuyết chợt tỉnh táo lại, theo anh về nhà.
-oo-
(•Sam•): sắp có một trận bắt nạt gây cấn rùi đây ( ≥ v ≤ )/