Chương : Tiệc rượu
"A lô, chị Sam Sam, có chuyện gì sao?"
"Mấy ngày nữa bên Phòng Đăng sẽ có tiệc rượu đấy, em đến tham gia nha? À đúng rồi, nghe em nói, hình như em còn một người chị gái nữa đúng không? Em dẫn chị em đi cùng đi, cũng đã lâu rồi hai chị em mình không gặp nhau mà."
Phiêu Tuyết nghe điện thoại xong ngồi đờ ra trên sô pha nghĩ chuyện Vy Vy: "Được, để em hỏi chị ấy xem sao."
Cô cầm di động đến ngồi bên cạnh Vy Vy, quơ quơ tay trước mặt chị gái: "Chị, chị, hoàn hồn!"
Vy Vy bỗng dưng tỉnh táo lại, quay sang cô em ngồi cạnh: "Sao vậy?"
"Chị Sam Sam vừa mới gọi điện cho em, báo là mấy ngày nữa Phong Đằng mở tiệc rượu nên chị ấy mong là tụi mình sẽ tham gia, hỏi là em và chị có đi không?"
Vy Vy nghĩ ngợi trong chốc lát: "Đi thôi, mấy ngày nay chị cũng rất nhàm rồi, so với ở nhà chờ thì không bằng ra ngoài chơi."
Phiêu Tuyết gật đầu: "Vậy để em gọi điện trả lời cho chị Sam Sam."
"Em đi đi."
Sau đó Phiêu Tuyết đứng dậy đi trả lời điện thoại cho Sam Sam. Ngày lúc này thì bà Bối mới từ nhà bếp đi ra, thấy Phiêu Tuyết đang nói chuyện điện thoại thì nhiều chuyện chạy đến chỗ Vy Vy tra hỏi: "Vy Vy, nói thật cho mẹ biết, con bé Tuyết mới về nhà đã gọi điện thoại, có phải nó có bạn trai rồi không?"
Vy Vy có chút bất đắc dĩ: "Mẹ à, mẹ nghĩ nhiều rồi, làm sao Phiêu Tuyết có thể yêu đương được chứ!"
Bà Bối nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm: "Không có thì tốt, không có thì tốt, lần trước lúc mẹ ra ngoài mua đồ ăn thì gặp dì Lâm của tụi con đấy. Dì Lâm tụi con nói là con trai dì mới vừa tốt nghiệp ở trường Đại học Phục Đán bên Thượng Hải về, nghe nói hiện tại vẫn chưa có bạn gái. Hôm nay dì Lâm thấy bé Tuyết về nhà, thấy hai đứa lớn lên cùng nhau, hơn nữa vẫn chưa có đối tượng nên định sắp xếp cho hai đứa gặp mặt."
Vy Vy thật không biết nên làm sao nữa: "Mẹ à! Con trai của dì Lâm lớn tuổi như vậy... Haiz, nói chung là nếu mẹ cho Phiêu Tuyết đi gặp mặt với con trai của dì Lâm thì bây giờ con sẽ bảo em ấy thu xếp đồ đạc quay về Đế Đô ngay. Hơn nữa, con bé Tuyết vẫn còn nhỏ như vậy, đường đời sau này còn rất dài, mẹ không cần phải sắp xếp đối tượng gặp mặt cho em ấy đâu."
Bà Bối nghe đứa con gái lớn Vy Vy uy hiếp mình thì cũng không tiện nói gì thêm, chỉ nhìn về phía ban công: "Vy Vy, sao bé Tuyết vẫn còn nói điện thoại vậy? Con nói thật cho mẹ biết, em con nó có phải đang hẹn hò với ai không?"
"Mẹ đúng là nghĩ quá rồi, đó chỉ là bạn bè của Phiêu Tuyết thôi mẹ à, người bạn kia nói là hai ngày nữa chồng của chị ấy sẽ mở tiệc nên mời tụi con tham gia thôi."
Vy Vy thôi không nói gì thêm nữa, chỉ im lặng nhìn bà Bối, bà chợt suy nghĩ vài thứ: "Sam Sam - con gái nhà dì cả con đấy, hiện nay cũng đang sống ở Thượng Hải, con bé học ngành kế toán. Nghe dì cả con bảo là nó được gả cho một vị tổng tài công ty nào đó..."
"Khoan đã mẹ, con có dì cả từ bao giờ vậy?"
"Vốn là thường xuyên qua lại, đợt trước do chuyện của con bé Tuyết nên chúng ta không đến dự đám cưới Sam Sam. Lần này nghe đâu công ty chồng con bé sắp mở tiệc rượu đấy, mà bạn của bé Tuyết tên gì?"
Vy Vy suy nghĩ một chút rồi đáp: "Hình như tên là Tiết Sam Sam thì phải..."
"Thật trùng hợp, con gái của dì cả con cũng là Tiết Sam Sam, chồng của con bé kia làm nghề gì?"
"Dạ là Chủ tịch Hội đồng quản trị của tập đoàn Phong Đằng." Dứt lời, Vy Vy nhất thời hơi sửng sốt: "Mẹ à, không phải chồng của chị họ con cũng là Chủ tịch tập đoàn Phong Đằng chứ?"
Vy Vy thấy vẻ mặt kinh ngạc của mẹ mình là biết ngay câu trả lời, cô nhìn về phía ban công Phiêu Tuyết đang nói chuyện điện thoại suy nghĩ phiêu lãng: "Mẹ có hình chị họ không ạ?"
"Có, con chờ một tí." Dứt lời, bà Bối vào phòng ngủ của mình, lát sau, bà cầm một tấm ảnh đi ra.
Bà Bối đưa bức ảnh ấy cho Vy Vy: "Đây là hình cưới của Sam Sam với chồng nó này."
"Người chị họ này thật sự rất xinh đẹp và đáng yêu, anh rể cũng rất đẹp trai." Vy Vy xem tấm hình rồi nói với bà: "Mẹ để con giữ bức hình này trước nha, đợi Phiêu Tuyết nói chuyện điện thoại xong con sẽ hỏi lại."
"Được rồi." Nói xong bà Bối quay vào bếp đi hỗ trợ chồng mình.
Khi Phiêu Tuyết gọi điện thoại xong quay về thì thấy Vy Vy đang ngồi trên ghế sô pha, tay cầm tấm ảnh ngắm nghía, cô đến ngồi cạnh bên chị gái: "Chị đang xem gì vậy? Bức hình này đẹp lắm à?"
Vy Vy nhìn cô em nhà mình: "Phiêu Tuyết, đây có phải là Tiết Sam Sam và Phong Đằng mà em biết không?"
Nói xong, Vy Vy liền đưa tấm ảnh đó cho Phiêu Tuyết.
Cô cầm bức ảnh lên xem một chút rồi đáp: "Đúng vậy, có vấn đề gì ư? Mà sao chị lại có được hình của chị Sam Sam và anh rể Phong Đằng vậy?"
"Cái này là mẹ cho chị, nói là hình người chị họ nhà dì cả."
"Cái gì! Không trùng hợp vậy chứ!?" Phiêu Tuyết để lộ nguyên vẻ mặt không thể tin được nhìn Vy Vy.
Thấy gương mặt em gái thì Vy Vy chỉ nở nụ cười: "Là trùng hợp vậy đấy."
"Em đã nói chuyện xong với chị Sam Sam rồi, bữa tiệc là vào ngày kia nên mai tụi mình đi chọn trang phục đi."
"Được chứ." Dứt lời, Vy Vy đứng dậy, nói tiếp: "Em phải báo đáp chị đấy, vì em mắc nợ chị mà."
"Sao thế?"
"Mẹ muốn sắp xếp cho em đi xem mắt nhưng đã bị chị ngăn lại rồi. Vậy nên em phải báo đáp cho chị vì đã cản được phận đào hoa của em." Vy Vy nói xong rồi quay về phòng.
Hôm sau, Phiêu Tuyết lôi Vy Vy ra ngoài đi mua sắm. Hai người bước vào một cửa hàng quần áo, Phiêu Tuyết chọn giúp cho Vy Vy một bộ lễ phục màu đỏ ngắn tay, chỉ dài qua đầu gối chút đỉnh. Còn bản thân cô thì chọn một bộ lễ phục màu xanh da trời không tay, ngắn hơn đầu gối chút xíu, rồi sau đó hai người đi sang tiệm giày. Bởi vì Phiêu Tuyết khá e dè chuyện Vy Vy không quen mang giày cao gót nên cô chọn cho chị gái một đôi cao gót đỏ mũi nhọn, cao chừng cm và cho mình một đôi cao gót xanh da trời hở mũi, cao khoảng cm.
Đến chiều, hai cô gái thu dọn hành lý xong thì xuất phát đến Thượng Hải bằng tàu tốc hành. Lúc đến được Thượng Hải thì đã gần nửa đêm, Sam Sam cũng đặc biệt chạy đến trạm tàu đón Phiêu Tuyết và Vy Vy.
"Chị Sam Sam, đã lâu không gặp!" Phiêu Tuyết vừa nhìn thấy Sam Sam là liền ôm chầm lấy cô.
Sam Sam cũng ôm lại Phiêu Tuyết, một lát sau mới buông ra: "Chị nghe mẹ chị nói rằng hai em là em họ của chị, thật không nghĩ tới chúng ta lại có duyên như thế đấy. Cô bé này chắc là chị gái em, Bối Vy Vy đúng không?"
Sam Sam nhìn Vy Vy đứng sau lưng Phiêu Tuyết.
"Dạ chào chị Sam Sam, em là Bối Vy Vy."
"Chào em." Sam Sam kéo tay Phiêu Tuyết với Vy Vy: "Để chị chở các em về nhà lớn, ở đó có nhiều phòng lắm, rất thuận tiện."
Cô không cho Phiêu Tuyết và Vy Vy có cơ hội phản đối mà trực tiếp lôi hai người về nhà luôn.
Sam Sam kéo hai cô gái đến chỗ nhóm người Phong Đằng giới thiệu: "Phong Đằng, Phong Nguyệt, Lệ Trữ, Ngôn Thanh, Trịnh Kỳ, đây là Bối Vy Vy và Bối Phiêu Tuyết - em họ của em. Phiêu Tuyết thì mọi người đã từng gặp rồi đấy."
"Chào các em, chị là em gái của anh Phong Đằng - Phong Nguyệt. Đúng như Sam Sam nói, hai em thật xinh đẹp. Mà thôi, chúng ta lên lầu nói chuyện đi!"
Sau đó, Phong Nguyệt dắt Phiêu Tuyết với Vy Vy lên lầu, bỏ mặc mấy người đàn ông dưới nhà.
Buổi tiệc ngày kế tiếp
"Phiêu Tuyết, Vy Vy, bọn chị đi trước nha, các em cũng mau xuống đấy!"
"Vâng, chị yên tâm." Phiêu Tuyết ngồi trước bàn trang điểm đáp vọng lại với Sam Sam.
Cô nhìn bóng Sam Sam rời đi thì quay sang phòng thay đồ gọi to: "Chị thay xong chưa? Chị mà còn không ra là em xông vào đấy nhé!"
"Đợi một chút, chị ra ngay." Dứt lời, Vy Vy từ trong phòng thay quần áo bước ra.
Phiêu Tuyết thấy Vy Vy một thân lộng lẫy trong váy đầm sắc đỏ, liền cảm thán: "Ôi trời ạ! Em đã nói chị rất hợp với màu váy này mà, chị mau đổi giày đi rồi lát em trang điểm cho. Đợi em thay đồ trước cái đã."
Nói rồi cô cầm quần áo vào phòng thay đồ, tận một lúc sau mới đi ra. Vy Vy đến gần Phiêu Tuyết, quay một vòng, tấm tắc: "Màu váy em mặc trông thật đẹp!"
Phiêu Tuyết lấy một tấm gương soi trước mặt Vy Vy: "Để em trang điểm cho chị nào."
"Không cần đâu."
"Không được, chị ngồi xuống đây cho em!"
Cô trang điểm cho Vy Vy qua hồi lâu sau mới để ý đến đôi bông tai đặt trên bàn: "Chị có muốn đeo mấy thứ này không?"
Vy Vy từ chối: "Không cần đâu, chị thấy như vầy là được rồi."
"OK!" Sau đó Phiêu Tuyết mới bắt đầu chăm chút cho bản thân.
Cô thay giày, trang điểm xong rồi khoác lấy tay Vy Vy: "Chị à, mình nên đi xuống thôi!"
"Ừm." Vy Vy tay trong tay với Phiêu Tuyết cùng đến đại sảnh.
Khi hai người vừa xuất hiện thì đã khiến biết bao người choáng váng vì vẻ diễm lệ của họ. Chỉ có điều, Vy Vy và Phiêu Tuyết chẳng hay biết rằng Tiêu Nại và Vu Bán San cũng tới tiệc rượu ấy. Nếu như ánh mắt có thể giết người thì Tiêu Nại với Vu Bán San sẽ không kiêng dè trừng mắt cả vạn lần để giết hết những kẻ dám ngắm nhìn hai cô.
"Chị Sam Sam, anh rể."
Phiêu Tuyết và Vy Vy đến bên cạnh Phong Đằng cùng Sam Sam. Sam Sam nhìn trang phục hai cô, cảm khái: "Các em thật là xinh đẹp! Chị phải nói, hai cô em họ của chị khiến chị ganh tị quá đi, đều là mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành. Anh nói xem, mắt nhìn người của anh có phải bay đi đâu rồi không?"
Phong Đằng nhìn Sam Sam, môi mỉm cười: "Trong mắt anh, Sam Sam mới là mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành, còn những người khác chẳng ai sánh bằng Sam Sam cả."
Sam Sam vừa nghe xong thì mặt đỏ ửng, có chút hờn dỗi nhìn anh: "Không để ý đến anh nữa, Phiêu Tuyết, Vy Vy, chúng ta đi lấy đồ ăn thôi!"
"Vâng." Hai cô đã bị ngược không chịu được, rõ ràng là muốn rời khỏi đây rồi.
"Lão Tam à, tôi không nhìn lầm chứ? Tam Tẩu và Vy Vy quen biết với Chủ tịch Phong cùng phu nhân của Chủ tịch sao?"
"Cậu không nhìn lầm đâu, chúng ta qua đó nói chuyện một chút." Dứt lời, Tiêu Nại đi sang chỗ Phong Đằng đang đứng.
"Chủ tịch Phong, đây là Giám đốc Tiêu của công ty kỹ thuật Trí Nhất - Tiêu Nại. Còn vị này là Vu Bán San - Quản đốc công ty, đồng thời cũng là bạn hợp tác với Giám đốc Tiêu. Hiện nay hai vị này đang nghiên cứu dự án Thiện Nữ U Hồn ."
Bởi vì Tiêu Nại cách chỗ Phong Đằng không xa nên Giám đốc Vương liền giới thiệu hai người cho Phong Đằng và Sam Sam.
Phong Đằng bắt tay hai anh: "Chào các cậu, tôi là Phong Đằng. Vợ tôi và em họ cô ấy cũng có chơi Thiện Nữ U Hồn nên rất mong chờ vào Thiện Nữ U Hồn , hi vọng hai cậu sẽ không làm tôi thất vọng."
"Chủ tịch Phong, xin cứ yên tâm." Tiêu Nại nở nụ cười đáp trả.
"Phong Đằng." Sam Sam kéo Phiêu Tuyết với Vy Vy về lại chỗ Phong Đằng. Khi hai cô vừa nhìn thấy Tiêu Nại và Vu Bán San thì nội tâm vỡ òa. Tận cho đến khi kết thúc thì Tiêu Nại với Vu Bán San mỗi người kéo một cô ra ngoài.
Phiêu Tuyết chỉ cảm nhận được bản thân bị một vòng tay rắn chắc ôm lấy, cô còn chưa kịp nói gì thì đã bị môi Tiêu Nại đầy tình ý lấp đầy bên trong. Chiếc lưỡi lành lạnh trượt vào khoan miệng, tham lam cướp hết không khí thuộc về cô, thăm dò đến từng ngóc ngách. Chỉ là xúc động trong chớp nhoáng mà đã khiến cho hai người quên mất cả thảy mọi thứ.
Mãi một lúc sau, Tiêu Nại mới chịu buông Phiêu Tuyết ra: "Phu nhân hẳn nên cho vi phu một lời giải thích?"
"Chuyện đó, hôm qua em cũng mới biết chuyện chị Sam Sam là chị họ em. Thật đó, em thề!" Cô vội vàng giải thích.
Anh nhìn thấy cô tay chân luống cuống như vậy thì mỉm cười: "Vi phu tin lời phu nhân nói là sự thật. Phu nhân, mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hỹ."
Dứt lời, Tiêu Nại ôm cô vào lòng.
Còn Vu Bán San bên này thì đỡ lấy Vy Vy: "Vy Vy, không phải là em nên cho anh một lời giải thích sao?"
Vy Vy bối rối nhìn anh, vừa định mở miệng thì đã bị khóa môi. Bán San hôn cô từ nhẹ nhàng đến sâu đậm, qua hồi lâu mới chịu thả người. Anh hạ thấp xuống sao cho trán ngang tầm với Vy Vy: "Vy Vy à, mấy ngày nay anh rất nhớ em, theo anh về Đế Đô nhé?"
Cô gật đầu trong vô thức.
Mãi cho đến khi về tận Vũ Hán Vy Vy mới kịp phản ứng lại. Sau đó hai cô nàng bắt đầu thu dọn hành lý chuẩn bị về Đế Đô.
-oo-
(•Sam•): ôi trời ơi, dù thế nào tui vẫn thấy sợ cảnh hôn quá, phận FA tui phải sao đây (゚'Д`゚)゚