Chương : Cẩu lương
Đến tối, Tiêu Nại xong việc sớm nên đi máy bay về nhà. Trên đường về thì tình cờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Chiều hôm nay Ngô Vũ Phạm đã chọc giận Phiêu Tuyết nên buổi tối anh liền hẹn cô ra ăn cơm chuộc tội.
"Cho anh xin lỗi bé Tuyết chuyện hồi trưa mà. Là anh không tốt, chọc tức em rồi."
"Hừ!"
"Bé Tuyết à, em thích ăn gì thì em cứ gọi đi." Vũ Phàm nói với cô bằng giọng cực kỳ lấy lòng.
"Anh nói đấy nhé, vậy cho tôi một phần gà KFC, một bò xào ớt xanh, canh cà chua thịt nạm bò, thêm thịt bò xào cay, thịt bò cuộn nấm kim châm, một sườn xào chua ngọt, gà xé phay xào cay. Thêm một đậu hũ Tứ Xuyên, một khoai tây sợi cà chua, một dĩa rau xào, bông cải xào và mỳ Ý nữa. Hết rồi!"
"Sở thích mấy năm qua của em vẫn không đổi nhỉ?"
Phiêu Tuyết liếc mắt nhìn anh một cái: "Anh quản được à?"
"Quản không được quản không được, công chúa nhỏ của chúng ta là lớn nhất, nô tài đâu có quyền can thiệp. Ngoài những thứ này ra, làm ơn cho tôi một chai rượu đỏ và một bình nước nho lạnh." Vũ Phàm thật bất đắc dĩ trước cô em gái cáu kỉnh này, sau đó quay sang người nhân viên phục vụ đứng cạnh bổ sung.
"Dạ vâng, xin quý khách vui lòng đợi một chút." Kế đó người phục vụ viên cầm thực đơn lui xuống.
Ngô Vũ Phàm ngẩng đầu lên thì thấy một người đàn ông đứng sau lưng Phiêu Tuyết, anh ra hiệu cho cô một chút. Mới đầu cô cũng không hiểu ý của Vũ Phàm cho đến khi anh mở miệng: "Bé Tuyết à, có người đứng phía sau em kìa."
"Ai vậy?" Phiêu Tuyết quay đầu lại thì thấy người mới vừa trò chuyện với mình mấy tiếng trước mà giờ xuất hiện ngay sau lưng - Tiêu Nại.
Cô lập tức đứng dậy chạy đến bên người ôm lấy anh: "Anh về rồi!"
"Ừm." Tiêu Nại ôm Phiêu Tuyết, đưa tay xoa đầu cô.
Ngô Vũ Phàm bị hai người ngược, anh duỗi tay thành nắm đấm ho khan vài tiếng, cắt ngang hai người ôm nhau đến chán ngán.
Hai người nghe thấy tiếng Vũ Phàm thì buông ra, cùng lúc nhìn về phía anh. Anh thấy một người thì vô tội nhìn mình, còn một người thì... Ực... Bất mãn nhìn mình. Ngô Vũ Phàm giật giật khóe môi: "Ăn cơm trước đi, đừng ngược cẩu nữa."
"À, đến đây đến đây, Tiêu Nại, để em giới thiệu với anh một chút. Anh ấy là hàng xóm sát vách nhà em, Ngô Vũ Phàm, năm nay tuổi, anh ấy cũng có chơi Thiện Nữ U Hồn đấy, nhưng mà kể từ khi qua Prague thì không chơi nữa. ID là Hắc Dạ Vũ Phàm, người giang hồ xưng Phàm ca." Cô kéo Tiêu Nại ngồi xuống.
"Phàm ca, đây là Tiêu Nại, cũng là chồng em trong game, Nhất Tiếu Nại Hà."
"Xin chào." Tiêu Nại gật đầu với Ngô Vũ Phàm.
Vũ Phàm cũng gật đầu lại: "Xin chào Tiêu Nại, nghe danh cậu đã lâu, ngày nào cũng con bé Tuyết nhắc đến cậu nhưng chưa được gặp người thật."
Tiêu Nại nghe xong, nhìn Phiêu Tuyết ngồi cạnh, mở miệng: "Thế à?"
"Phải, con bé này không ngày nào không khen cậu, khiến cho người làm anh như tôi cũng phải ghen tị."
"Đừng nói đừng nói nữa, món ăn đến kìa, chúng ta ăn cơm trước đi, em đói rồi!" Sau đó Phiêu Tuyết mặt đỏ tai hồng bắt đầu công cuộc ăn uống. Hai người đàn ông kia thì liếc nhau một cái cũng bắt đầu ăn.
Cô lặng lẽ nhìn Tiêu Nại với Vũ Phàm rồi nhìn sang đồ ăn trên bàn, tự lẩm bẩm: "Thế nào mà mình có thể gọi nhiều món cay như vậy chứ?"
Tiêu Nại nghe thế mỉm cười: "Thỉnh thoảng ăn một lần cũng không sao."
Phiêu Tuyết chợt dừng lại, từ từ ngẩng đầu lên nhìn anh một chút rồi lại lúng túng cúi đầu dùng bữa.
Tiêu Nại cười mỉm, múc chén canh đặt trước mặt cô: "Uống ít canh trước đi."
Phiêu Tuyết nhìn chén canh rồi đáp: "Được!"
Ngô Vũ Phàm thấy hai người phối hợp với nhau như thế, không nhịn được mà bật cười: "Hahaha, Tiêu Nại, đúng là con bé Tuyết này chỉ có mình cậu trị được."
"Anh nói thế là?"
"Cái con bé này tinh ranh cực kỳ, một ngày mà nó không dọa dẫm mấy tháng đồ ăn vặt thì nhất định sẽ không chịu để người ta yên thân. Nhưng cậu không giống vậy, cậu nói cái gì thì nó làm cái đó, thật sự rất biết nghe lời." Vũ Phàm đều đều khai hết chuyện của Phiêu Tuyết.
Cô cũng không phải dạng vừa mà phản bác: "Em nào có, Phàm ca, anh đừng có nói xấu em như vậy chứ!"
Anh chỉ vào người cô: "Cậu xem, nó lại phản bác tôi rồi."
"Cô ấy đôi lúc cũng bác bỏ tôi như thế mà." Tiêu Nại nhìn Phiêu Tuyết đang xù lông, trong mặt toàn ý cười.
Cô còn định nói thêm nhưng bị Tiêu Nại cắt ngang, anh gắp một miếng phì ngưu cuộn nấm kim châm bỏ vào đĩa cô: "Em thích thịt bò mà, mau ăn nhiều một chút."
"Phàm ca, mai anh định tổ chức hôn lễ của anh với Điệp Mộng tỷ như thế nào?"
"Dùng phần yến tiệc." Vũ Phàm đáp một cách đầy hiển nhiên.
"Không được, anh nhất định phải lấy hết thành ý của mình ra, nếu không thì sao chinh phục được trái tim của Điệp Mộng tỷ cơ chứ?"
Phiêu Tuyết phản đối ý Vũ Phàm ngay, sau đó quay sang nói với Tiêu Nại: "Tiêu Nại, hay là chúng mình cho Phàm ca mượn đôi Thần Điêu làm hôn lễ đi?"
Anh nhìn về phía cô, nghe cô nói tiếp: "Em nhất định phải cho Chiến Thiên Hạ đẹp mắt một trận! Hôn lễ của Điệp Mộng tỷ lần này nhất định phải tốt hơn hôn lễ lần đó với Chiến Thiên Hạ gấp vạn lần!"
"Được." Tiêu Nại nghe xong gật đầu.
Ngô Vũ Phàm nhìn hai người trước mắt tự quyết định hôn lễ cho anh mà không cần sự đồng ý thì im lặng một lúc mới mở miệng: "Tôi nói này, đây là hôn lễ của tôi, các người có thể bàn bạc mà thông qua sự đồng ý của tôi trước không?"
Đôi mắt Phiêu Tuyết trông thật vô tội vạ: "Bàn bạc với anh có tác dụng gì không? Vô ích, mà anh lại là người cái gì cũng xài hàng có sẵn, chả bao giờ chịu sáng tạo cả."
Ngô Vũ Phàm cảm thấy như một nhát dao đâm vào tim.
"Quan trọng nhất là em đang quan tâm đến Điệp Mộng tỷ chứ không phải quan tâm anh. Em muốn cho Chiến Thiên Hạ biết, việc anh ta lựa chọn tin tưởng Tiểu Vũ Thanh Thanh là một quyết định sai lầm!" Cô hung tợn nhấn mạnh.
Ngô Vũ Phàm cảm thấy lại thêm một nhát dao nữa đâm vào tim.
Tiêu Nại thấy Vũ Phàm như thế, mãi một lúc lâu sau mới mở miệng: "Được rồi Phiêu Tuyết, Phàm ca đã bị nội thương, em không nên nói nữa, mau ăn đi."
Phiêu Tuyết nghe Tiêu Nại nói xong mới chịu ngừng.
Ngô Vũ Phàm lại cảm thấy có thêm mấy nhát dao đâm thẳng vào tim.
Anh bất lực nhìn hai người trước mắt ăn uống hăng say. Tự nhiên anh cảm thấy quyết định hẹn Phiêu Tuyết ra ngoài hôm nay là một sai lầm, anh thà rằng bị Điệp Mộng từ chối còn hơn là đi cùng hai người kia ăn cẩu lương.
Tiêu Nại liếc nhìn Ngô Vũ Phàm bất lực ngồi đối diện một cái mà xấu bụng mỉm cười.
-oo-
(•Sam•): Phàm ca đại diện cho toàn bộ những con dân FA như tui đóa /(x~x)\