Hạ Cửu Lưu chi Hữu Hoa Kham Chiết

quyển 1 chương 3

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Giao dịch

Bên trong sương phòng yên tĩnh, Giang Vô Bạn khoanh chân ngồi trên giường, cứ như bình thường vẫn vậy, lẩm nhẩm tâm pháp khẩu quyết, tu luyện nội lực.

Nhưng khác với lúc trước là, trên trán y rướm ra một tầng mồ hôi mịn, sắc mặt ửng hồng, hai hàng lông mày càng nhăn càng chặt, trên người quần áo không gió tự bay, phát ra âm thanh rất nhỏ.

Cuối cùng, toàn thân Giang Vô bạn nhoáng lên một cái, máu tươi từ khớp hàm đang cắn chặt chảy ra, đôi môi hơi chút tái xanh bị nhiễm một sắc diễm lệ khiến tâm người kinh sợ.

“A………”

Ngón tay nhanh chóng điểm lên đại huyệt trên thân, g ngực phập phồng thở dốc dồn dập lúc này mới chậm rãi bình ổn.

Giang Vô Bạn mở mắt ra, lấy tay hủy đi vết máu bên miệng, trong lòng không khỏi lại tức giận, ảo não.

Ba tháng trước, nội lực của y kỳ thật cũng đã có dấu hiệu đột phá cảnh giới nguyên bản, y ước chừng mình ngưng lại ở một cảnh giới cũng đã năm năm, giờ phút này rốt cục con đường dẫn đến tầng võ học cao hơn cũng hé mở, thế nhưng ba tháng tiếp theo vẫn trước sau không qua được cánh cổng này, nếu như vẫn không thể, thì ngay cả cảnh giới nguyên bản cũng có chút không ổn, xem ra, làm không tốt tu vi còn có khả năng bị giảm sút.

Tâm y rối loạn.

Đã không còn là toàn tâm toàn ý tìm kiếm đỉnh cao kiếm thuật nữa mà trộn lẫn trong đó đã xuất hiện thêm một vật khác.

Thế nhưng vật kia lại vô cùng khó nắm giữ, hoàn toàn không dự đoán được đã phát triển đến mức này, như vậy thử hỏi làm sao Giang Vô Bạn có thể tĩnh tâm, tiếp tục tu luyện kiếm thuật đây?

Loại định lực kinh người trong quá khứ một khi đối diện với cảm giác bất ổn, vô pháp nắm lấy này liền bị đánh cho tan tác.

Giang Vô Bạn đương nhiên biết rõ nguyên nhân khiến y dao động đến mức này tột cùng là gì, trong lòng hận đến răng cũng ngứa, hận không thể bắt lấy kẻ khởi xướng, bắt người kia phải thỏa mãn tâm nguyện của chính mình.

Nếu không phải vì người kia thì giờ phút này y cũng đâu phải chịu dày vò như thế. Bình sinh không hiểu được tư vị của tình yêu, lần này mới lần đầu nếm thử, liền gặp phải loại người hay thay lòng đổi dạ……. A, cũng không phải, dù sao người kia cùng mình chỉ phát sinh quan hệ thể xác mà thôi, chưa từng tỏ ra thích mình dù chỉ một chút………..

Cũng phải, Đỗ Lân cả đời chỉ biết hết thư rồi đến đông cung đồ, trong mắt chỉ nhìn thấy cơ thể y, đâu nhìn thấy tình cảm của y…….

Nghĩ vậy, y lại nhớ đến hồi đáp mà Đỗ Lân dành cho câu hỏi của mình cách đây không lâu.

Biểu tình hắn khi đó vừa chột dạ vừa giấu giếm, còn có sâu trong con ngươi lóe ra quang mang phiền chán……

“Ô……” Chân khí trong ngực vừa mới vất vả thông thuận lại bắt đầu rục rịch náo loạn, Giang Vô Bạn hít thở sâu hai ngụm khí, ngón tay ghìm lấy ngực, nỗ lực làm bản thân tĩnh tâm, bằng không chỉ sợ tình hình càng trở nên nguy hiểm.

Đáng tiếc, dù cho đã toàn lực kiềm nén, chân khí trong cơ thể vẫn là nhắm đúng lỗ hổng từ tâm loạn của y, bắt đầu ồ ạt dâng lên.

“A………”

Chân khí hóa thành vô số kim nhọn, ở khắp kì kinh bát mạch đâm lên, Giang Vô Bạn nắm chặt hai mắt, toàn thân đau đến hơi hơi phát run, mồ hôi tuôn ra như suối, mắt thấy nhẫn nại đã đến cực hạn.

“A!”

Bất ngờ kêu lên một tiếng, Giang Vô Bạn cuối cùng nhịn không được nữa ngã nhào về phía trước, một tiếng “rầm” vang lớn làm cho Giang quản gia trung thành tận tâm đang canh giữ ngoài cửa trong lòng kinh hãi, cuống quít hô: “Trang chủ? Xảy ra chuyện gì vậy?”

Giang Vô Bạn trước đây đã từng bị chân khí của chính mình phản phệ mà bất tỉnh, Phúc quản gia không đợi được cho phép, lòng nóng như lửa đốt vội vàng nói to “Đắc tội” rồi liền trực tiếp phá cửa chạy vào.

“Trang chủ!” Vào đến cửa chỉ thấy trang chủ nhà mình yếu ớt nằm trên giường, Phúc quản gia sắc mặt trắng bệch, ba bước chỉ tốn hai xông lên, thật cẩn thận chỉnh lại tư thế của trang chủ cho ngay ngắn, nhìn thấy Giang Vô Bạn mặt trắng như tờ giấy, bên khóe môi còn có một tia máu tiên diễm đến chói mắt.

“Trang chủ! Trang chủ!” Phúc quản gia cuống quít dò xét tình trạng hiện tại của Giang Vô Bạn, tìm trên tìm dưới một hồi nhất thời hoảng sợ, môi bắt đầu run rẩy.

“Trang chủ! Trang chủ! Sao lại thế này?” Lúc này, nhóm tráng đinh ở bên ngoài nghe thấy tiếng Phúc quản gia hô to gọi nhỏ cũng vọt lại đây, vừa chạy đến cửa đã thấy Phúc quản gia đang đặt hai tay trên lưng trang chủ vận công chữa thương, sắc mặt ngay lập tức thay đổi soàn soạt.

Phúc quản gia không hề keo kiệt đem toàn lộ nội lực cuồn cuộn không ngừng dẫn vào trong cơ thể Giang Vô Bạn, nhưng cũng không dám cùng lúc dẫn vào quá nhiều, sợ họa vô đơn chí, không những không giải trừ được hiểm trạng chân khí đang chạy loạn trong cơ thể trang chủ, mà ngược lại còn đem tình hình nguyên bản vốn không ổn biến thành càng gay go.

Đợi cho tình trạng của Giang Vô bạn ổn định lại, Phúc quản gia cũng hư thoát không ít.

“Sao thế này sao thế này? Làm sao đều vây quanh nơi này?” Đỗ Lân phát hiện ra dị trạng, cũng từ chỗ ở của mình chạy đến, chỉ nhìn thấy đám hùng nam bự chảng thô kệch vây kín trước cửa phòng luyện công của Giang Vô Bạn, một đám đông nghịt, che khuất hết tình hình bên trong.

“Hừ!” Bên trong truyền ra một tiếng kêu rên, nghe thanh âm thì đúng là của Phúc quản gia.

Phúc quản gia sao lại chạy vào nơi luyện công của Giang Vô Bạn?

Một dự cảm không lành thẳng hướng tâm Đỗ Lân nhảy vào, làm cho hắn nhịn không được hơi co rúm.

“Phúc quản gia!” Nhìn thấy tay đặt trên lưng trang chủ của Phúc quản gia buông xuống, Giang Tam lúc này mới rống lớn, phóng đến bên kia, tiếng nói như Thiên Lôi nhất thời làm cho điềm xấu trong lòng Đỗ Lân nhanh chóng trở thành sự thật, “Trang chủ làm sao vậy? Phúc quản gia!”

Có một tên khởi xướng, đám hùng nam còn lại cũng lập tức ầm ầm đồng thời đi vào, trước mặt Đỗ Lân nhanh chóng trở thành một vùng trống vắng, đáng tiếc đám người kia đều bu lại quanh giường, hắn vẫn không nhìn thấy được tình hình bên trong.

Đỗ Lân bất đắc dĩ, nhìn lên cột nhà, dưới chân thi lực, thân mình nhẹ nhàng bay lên xà ngang, từ trên cao nhìn xuống lúc này mới thấy rõ tình hình.

Không nhìn thì không sao, vừa nhìn một cái tâm can bé nhỏ của Đỗ Lân “phốc” một tiếng suýt nữa thì nhảy ra khỏi cổ họng!

Giang Vô Bạn nằm nghiêng trên giường, ánh nến mờ sáng mờ tối rọi lên mái tóc dài đen như mực ánh lên một sắc vàng kim ấm áp nhàn nhạt, nhưng cũng càng lộ rõ sắc mặt trắng bệch của y, tình trạng đã đến mức khiến cho người ta kinh hãi rồi.

Vốn là một kiếm khách thanh niên nhuệ khí mười phần, giờ phút này toàn thân lại yếu ớt mềm rũ làm cho người tâm sinh thương tiếc, tương phản lớn đến vậy, người ngoài nhìn vào, chỉ cảm thấy trái tim như bị nhéo vặn đau đớn.

Đỗ Lân không phải lần đầu tiên nhìn thấy Giang Vô Bạn trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc như thế này.

Giống như khi lần đầu hắn tha Giang Vô Bạn từ bãi tha ma đi ra, Giang Vô Bạn cũng lâm vào tình trạng thập tử nhất sinh. Hại hắn phải dùng không ít bí dược vơ vét được đổi lấy, mới kéo được người này từ quỷ môn quan trở về.

Không nghĩ tới, mới cách mấy tháng, hắn lại một lần nữa nhìn thấy bộ dạng này của Giang Vô Bạn.

Đỗ Lân nhịn không được có chút cảm khái.

Người bình thường muốn nhìn thấy một Giang đại hiệp sa sút còn phải chờ, hắn thế nào vận khí lại tốt như vậy, có thể luôn nhìn thấy bộ dáng không hay ho của Giang đại kiếm khách?

Đỗ Lân sờ sờ dưới cằm.

“Phúc quản gia, này……. Trang chủ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?” Không đợi Đỗ Lân ở bên kia dứt khỏi cơn mơ, Giang Tam vốn bản tính nóng nảy, lại còn là người chân thành sùng bái trang chủ liền khẩn cấp chất vấn lão nhân gia đến chảy mồ hôi.

“Chính là, Phúc quản gia, trang chủ sao lại biến thành như vậy?”

“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Phúc quản gia ngươi nói thật cho chúng ta biết a!”

Năm mồm mười miệng kéo nhau nhao nhao ầm ĩ.

“Đừng nói nữa!” Phúc quản gia mắng nhỏ một tiếng, đưa mắt nhìn Giang Vô Bạn đang hôn mê bất tỉnh một cái, đám hùng nam lúc này mới cùng nhau im miệng, không dám quấy nhiễu trang chủ nghỉ ngơi.

“Chúng ta….. đi ra ngoài nói, đừng quầy rầy trang chủ.” Phúc quản gia không quan tâm thái dương nhễ nhại mồ hôi, trực tiếp từ trên giường xoay người đứng lên, sắp xếp thân mình Giang Vô Bạn cho ngay ngắn, rồi lấy chăn nệm đắp lên người y.

“Vâng.” Giang Tam đáp lời, nhóm hùng nam tráng đinh liền vâng vâng dạ dạ lui ra ngoài.

Đỗ Lân nằm sấp trên xà nhà chẳng muốn giáp mặt cái đám náo nhiệt kia, không ngờ Phúc quản gia thẳng một cái liếc mắt trừng về phía này, “Ngươi cũng đến!”

Đỗ Lân đưa ngón trỏ chỉ vào mũi mình, có chút kinh ngạc.

Phúc quản gia không để ý đến hắn, lập tức đi ra ngoài, bước chân có chút lảo đảo, có thể thấy được một phen này khiến cho ngay cả một đại cao thủ từng làm mưa làm gió trên giang hồ khi xưa cũng cực kì chịu không thấu.

Đỗ Lân “vút” một tiếng, nhẹ nhàng từ trên xà nhà phi xuống, ngay sau đó liền hướng phía ngoài bay đi.

Thời điểm hạ xuống, hắn nhịn không được lại liếc mắt về phía chiếc giường bên kia một chút, chưa kịp nhìn rõ gương mặt của Giang Vô Bạn đã nhanh chóng xoay đi.

Híc, hắn hiện tại đối với mĩ sắc của Giang Vô Bạn là không chống cự được, nếu nhìn tiếp, chỉ sợ lại càng không xong.

Nếu muốn dứt khoát thì không nên có cảm tình, phải nỗ lực kiềm chế toàn bộ những cám dỗ có thể làm thay đổi dự định ban đầu của mình, tuy rằng hiện tại hắn đối với mĩ sắc của Giang Vô Bạn thèm nhỏ dãi, nhưng nếu đem so sánh với tương lai an nhàn tự do thì ngay cả một mẩu vụn cũng không bằng.

Trong lòng Đỗ Lâm hạ quyết tâm, sẽ không bao giờ……liếc mắt đến Giang Vô Bạn nữa, rồi hướng thẳng ra phía ngoài lướt đi một mạch.

“Phúc quản…… Ô ô!” Đỗ Lân vừa vào trong viện, mũi chân còn chưa cắm xuống đất, đã nhìn thấy lão quản gia vẻ mặt âm trầm vung tay lên, đám hùng nam bên cạnh nhào đến, nhanh như chớp tấn công, nắm chặt lấy hai tay hắn, nhét vào miệng một mảnh vải, sau đó đám trang đinh tay chân nhanh nhẹn nhưng không hề phát ra nửa điểm tiếng động đem người bỏ vào bao bố đã chuẩn bị tốt, dùng dây thừng da trâu cột chắc, nâng lên, chạy về phía đại đường bên kia.

Muốn làm, làm cái gì a?

Đỗ Lân nhất thời bị những động tác liên hoàn này khiến cho ngơ ngẩn!

Hiện tại hắn bị nhét vào một cái túi lớn, trên người bị điểm huyệt đạo, trong miệng lại còn bị nghẹn một cục vải bố đang mãnh liệt tỏa ra mùi hôi thối của nam nhân, đang bị người khiêng đi chạy về phía trước, hoàn toàn không biết sẽ đi đến đâu!

Trời ơi, đám trang đinh của Lâm Kiếm trang này từ lâu đã nhìn hắn không vừa mắt, sẽ không lần này thừa dịp Giang Vô Bạn vừa ngã xuống, nhân cơ hội lấy đi cái mạng nhỏ của hắn chứ?

“Ô ô……… Ô ô ô!” Tưởng tượng đến đây, tim gan phèo phổi của Đỗ Lân đều rét lạnh từng khúc.

Không thế nào chứ?

Không lẽ kết quả cuối cùng hắn không chết trên tay Xà hạt phu nhân, mà lại là trên tay một đám hùng nam của Lâm Kiếm trang vốn phải bảo hộ hắn sao?

Hắn, hắn chết cũng không cam nguyện a a a—-

“Tiểu tử! Đừng nhúc nhích!” Theo bản năng giãy giụa lập tức đổi lấy một cái đập không khách khí từ đám hùng nam.

Ô…… Thật sự là tiêu đời a……..

Quay đầu thuyền trong cống ngầm, thật không nghĩ tới cuối cùng diêm vương đến đòi mạng cư nhiên lại chính là đám người này….

Ô…… Hắn đúng là đồ ngu, thế mà còn không có hoàn toàn hạ quyết tâm chạy trốn, cư nhiên còn mê luyến mĩ sắc thế gian hiếm thấy của chủ nhân đám tráng hùng kia!

Ngu xuẩn! Thật sự là ngu xuẩn…….

Dâm thư của hắn a, mục tiêu viết đủ trăm bản khiêu chiến ngàn bản của hắn a, đông cung đồ của hắn a—

Ô ô ô…….

Đương lúc Đỗ Lân đang đau đầu nhức óc, hối hận thà ngay từ đầu đừng làm gì thì chợt nghe thấy thanh âm già nua của Phúc quản gia lãnh ngạnh vô tình nói: “Ném hắn đến đây!”

Đỗ Lân nhất thời một trận trời long đất lở, sau một tiếng “bịch” thì bị ném xuống mặt đất.

“Ô…….”

Bao vải mở ra, Đổ Lân mở mắt, vừa hé mi ra thì cái bản mặt tráng nam đã ghé vào trước mắt, nhìn giật mình thiếu chút nữa là bị bọn họ dọa đến tim cũng ngừng đập.

“Á!” Đỗ Lân bị dọa run rẩy.

“Dâm……. Khụ khụ, Đỗ công tử…..” Phúc quản gia ngồi ngay ngắn trên ghế ho khan mấy tiếng, đem thói quen xưng hô đã quen nuốt trở về, vung tay lên, đám hùng nam hai mắt toát ra hàn quang dày đặc đang vây quanh hắn tâm không cam lòng không nguyện lùi về phía sau hai bước, lúc này tiểu tâm can của Đỗ Lân mới chậm rãi khôi phục.

“Làm, làm gì?” Đỗ Lân thật cẩn thận nhìn Phúc quản gia sắc mặt nghiêm trọng, rụt lui thân mình về phía sau, đáng tiếc hiện giờ hắn đã bị đám hùng nam chặn đi đường lùi, rất khó trốn thoát.

Phúc quản gia đang quan sát hắn bỗng nhiên trừng mắt, ánh mắt sắc bén như tiểu đao không ngừng xé rách khoang ngực hắn, làm cho Đỗ Lân dị thường khó chịu, ngay tại lúc hắn sắp nhẫn đến cực điểm thì thấy Phúc quản gia chậm chạp đứng dậy, rầm rầm hướng về bên này bước nhanh đến.

“Ê ê ê? Ngươi……. Ngươi đừng đến đây!” Hiện tại là tình hình gì?

Sắc mặt Đỗ Lân xanh mét nhìn Phúc quản gia toàn thân đằng đằng sát khí, lập tức mông để nguyên tại chỗ ma sát, lẹt xẹt lẹt xẹt lui về phía sau, vừa lùi vừa kêu la, “Ta, ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng xằng bậy, ngươi nếu đụng đến một cọng tóc gáy của ta…….. Giang Vô Bạn y…….”

Hắn không đề cập tới Giang Vô Bạn thì hoàn hảo, vừa nhắc đến Giang Vô Bạn, sát khí trong mắt Phúc quản gia càng thêm đậm đặc!

Xong đời!

Đỗ Lân sắc mặt trắng bệch!

Cái mạng nhỏ của hắn tiêu rồi!

Trong lòng bi ai kêu la, ánh mắt cũng vô thức nhắm tịt!

Một đôi tay hung hăng nắm lấy cánh tay hắn, Đỗ Lân bị đau “Ai” kêu lên một tiếng, không chờ hắn phản ứng, đối phương đã mạnh mẽ lôi hắn đứng dậy.

“Đỗ công tử! Vô luận thế nào, xin hãy cứu lấy trang chủ nhà ta!”

“Hả?”

Đỗ Lân vừa mở mắt liền thấy lão nhân gia người ta hướng hắn vừa chắp tay vừa khom lưng một nửa.

Muốn làm, làm cái quỷ gì?

Đỗ Lân còn chưa hiểu được huyền cơ trong loại tình trạng bỗng nhiên quay ngoắt đến chóng mặt này, đôi phương đã muốn một hơi đem chân tướng sự thật nói ra ngoài.

“Nội công gia truyền mà trang chủ nhà ta đang luyện có liên hệ rất lớn với tâm tình, từ ba tháng trước, trang chủ đã manh nha có dấu hiệu đột phá tầng thứ sáu, đây chính là công sức trang chủ tích góp từng tí một trong mấy năm qua, nếu trang chủ vẫn giống như lúc trước yên lặng vô ba (không gợn sóng) thì tầng thứ bảy lúc này đã sớm thông qua, cùng Xà hạt phu nhân kia cũng đã có một trận chiến lực, thế nhưng hôm nay…..”

Nghe đến đó, nhớ lại mới vừa rồi nhìn thấy bộ dạng suy yếu của Giang đại kiếm khách, cho dù dùng đầu gối cũng có thể có thể nghĩ đến……

Trong đầu Đỗ Lân chỉ còn lại bốn chữ to tướng chói lòa kim quang — “Tẩu hỏa nhập ma”!

“Không, không thể nào chứ?”

Nghĩ đến việc này thì ngay cả Đỗ Lân cũng phải hoảng sợ đến mặt trắng bệch.

Giang đại kiếm khách sớm không tẩu hỏa nhập ma, muộn không tẩu hỏa nhập ma, cố tình tẩu hỏa nhập ma ngay lúc này, không phải giống như mở rộng cửa mời Xà hạt phu nhân xông vào sao?

Lá chắn mạnh mẽ cường hãn giờ phút này bỗng nhiên lại xuất hiện một cái lỗ hổng, mà ở bên ngoài chính là Xà hạt phu nhân đang giương giương mắt hổ chỉ chực xông tới cho hắn sống không bằng chết, hai chân Đỗ Lân run rẩy, phản ứng đầu tiên chính là “Trốn!”

Không, không được!

Tuyệt đối không được!

Nếu cứ như vậy chạy trốn, trước tiên không nói đến việc sau này không tìm được chỗ dựa vững chắc đối phó với Xà hạt phu nhân, mà ngay cả bùa hộ mệnh bản thân luôn ỷ lại cũng hoàn toàn biến mất.

Được rồi, như vậy còn tốt, quan trọng là nếu Giang Vô Bạn vì vậy mà chết đi, bức cực phẩm đông cung đồ mà hắn hằng mơ ước rất có khả năng tan thành mây khói!

Hắn hao phí nhiều thời gian, lực, thủ đoạn và suy tính trên bức đông cung đồ của Giang Vô Bạn như vậy, nếu cứ trơ mắt nhìn tất cả thành quả đổ sông đổ bể, hắn tuyệt đối sẽ hối hận cả đời!

Nghĩ đến đây, hai mắt Đỗ Lân liền bốc hỏa, gắt gao siết chặt tay, ngay cả móng tay cũng đều đâm sâu vào da thịt.

Thấy vẻ mặt của hắn, sắc mặt Phúc quản gia lúc xanh lúc đỏ, ánh mắt phức tạp nhìn hắn trong lòng vẫn luôn cho rằng hắn là cái tên gian trá đê tiện, vô sỉ hạ lưu, đãng đáng ghét, “Ngươi……ngươi chính là lo lắng cho trang chủ sao?”

Lúc này, không riêng gì Phúc quản gia, ngay cả đám hùng nam đứng một vòng xung quanh kia cũng dùng ánh mắt tột cùng kinh ngạc nhòm trộm hắn, giống như nhìn thấy trân phẩm gì hiếm lạ đến cực điểm vậy.

“Ngươi có ý gì? Ta đương nhiên lo lắng cho Giang Vô Bạn! Trên đời này tuyệt đối không có ai lo lắng cho y hơn ta!” Đỗ Lân bất mãn vung nắm tay trái, lửa giận ngút trời nhìn chằm chằm đám người dám nghi ngờ thành ý chân thật của hắn.

Biểu tình của Phúc quản gia và đám trang đinh càng thêm phức tạp, mà trong phức tạp này còn có trộn lẫn chút xíu áy náy.

Dâm tặc này…… A, không phải, phải là Đỗ công tử, không quá vô sỉ hạ lưu tiếp cận trang chủ là vì mĩ sắc như bọn họ tưởng, hắn đối với trang chủ vẫn là có cảm tình…..

Mà bọn họ lại nhiều lần ngăn cản Đỗ Lân và trang chủ ở cùng một chỗ, đương nhiên bên trong đây là có nhiều lo lắng bận tâm, suy cho cùng cũng là muốn để trang chủ tránh xa cái yêu nghiệt dùng thư gây tai họa cho thiên hạ này, không muốn trang chủ bị yêu nghiệt làm hỏng, muốn trang chủ lấy một mỹ thiếu nữ xinh đẹp như hoa như ngọc về làm vợ, sinh ra mấy tiểu trang chủ trắng trắng tròn tròn, như vậy sẽ không làm….liệt tổ liệt tông Giang gia phải thất vọng, sẽ không làm cho hương khói Giang gia bị hủy trên người một nam nhân……Đại loại thế, vân vân và vân vân, đủ nguyên nhân, khiến cho Lâm Kiếm trang không có gì ngoài bản thân trang chủ, từ trên xuống dưới đoàn kết một lòng, nghĩ muốn trong lúc tình cảm còn chưa đủ dứt khoát chia rẽ hai người, không ngờ trang chủ cùng yêu nghiệt này, khụ khụ, không phải, là Đỗ công tử……..hai người lưỡng tình tương duyệt…….

Mà tạm thời khoan bận tâm đến, quan trọng là vị trang chủ đại nhân lạnh như băng kia thế mà lại động tâm!

Điều này đã đủ khiến cho mọi người trở tay không kịp rồi, không nghĩ tới còn có chuyện không tưởng hơn, trời phật cư nhiên thương lòng khiến cho đối phương cũng động tâm.

Mối tình đầu nở hoa kiểu này đúng là một kết quả tốt, hiển nhiên sẽ che đi tất cả mọi khuyết điểm, cũng làm cho mọi người trong Lâm Kiếm trang vì tư tưởng tự cho là đúng lúc trước mà xấu hổ không thôi.

Còn chưa để bọn họ xấu hổ xong, Đỗ Lân bên kia đã hét lên: “Nếu Giang Vô Bạn vì vậy mà ngủm, ta đi đâu tìm một họa công tài ba như vậy để vẽ đông cung đồ đây? Nói đùa, ngươi có biết muốn tìm thấy một họa sĩ hợp ý mình, lại có thể miêu tả tình hình một cách đầy đủ sinh động là ít ỏi cỡ nào, cỡ nào không. Một đóa hoa hiếm có như thế này, ta sao có thể cứ vậy trơ mắt nhìn hắn ngủm củ tỏi! Dù có chết, cũng phải chờ sau khi hắn đem nợ nần của chúng ta chấm dứt……Ách? Các ngươi đều nằm úp sấp trên mặt đất làm gì vậy?”

Đỗ Lân kinh ngạc nhìn một đống hùng nam nằm ngổn ngang trên mặt đất, hắn còn chưa nói xong, mọi người đã ầm ầm ngã xuống đất.

“Không……không có gì……..”

Khớp xương răng rắc rung động, mọi người trao đổi ánh mắt cuồng nộ nhìn nhau.

“Phi! Biết ngay tiểu tử này vô tâm vô phế, chó không ăn ct thì không phải chó mà!”

“Cứ dứt khoát vứt quách hắn đi! Cư nhiên dám ô nhiễm trang chủ vĩ đại của chúng ta như vậy……. Ô……”

“Lão Lục, đừng khóc! Không thể để cho thằng nhãi này đắc ý được! Lệ của nam nhi không rơi vì những việc nhỏ nhặt, chúng ta phải dùng cương đao và máu tươi để cho tiểu tử kia thấy được sự phẫn nộ của chúng ta!”

“Không được, nếu hắn có bề gì, trang chủ của chúng ta sẽ rất phiền lòng!”

“Nhẫn nại, phải nhẫn nại…….. Mọi người, vì trang chủ, mọi người nhất định phải nhận nhịn! Đợi cho sau khi trang chủ tốt lên, thằng nhãi cũng không còn giá trị lợi dụng! Đến lúc muốn thiên đao vạn quả hay là quẳng cho Xà hạt phu nhân cưỡng thì tùy!”

Ánh mắt yên lặng trao đổi phải dùng thập đại khốc hình cực kì bi thảm đến cỡ nào mới làm cho Đỗ Lân tận cùng đau khổ.

Cư nhiên dám trêu chọc bọn họ như vậy, tuyệt đối là chán sống rồi!

Đỗ Lân bỗng nhiên rùng mình một cái, theo bản năng lui về phía sau hai ba bước, cảnh giác nhìn đống núi thịt trên mặt đất.

Phúc quản gia bất động thanh sắc nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất, nhẹ nhàng phủi đi tro bụi dính trên quần áo, vừa ngẩng đầu, nét mặt già nua giống vỏ quýt bỗng nở ra một nụ cười sáng lạn vô cùng, “Nếu theo như suy nghĩ của Đỗ công tử, vậy ta lý giải như thế này có đúng hay không, sau khi Đỗ công tử buộc được trang chủ nhà ta vẽ vời, sẽ rời xa Lâm Kiếm trang?”

Đỗ Lân vội vàng gật đầu, “Đương nhiên.”

Hắn vốn muốn chạy từ lâu rồi, đáng tiếc là vẫn không có cơ hội, Giang Vô Bạn trông chừng hắn rất chặt, hại hắn tại cái nơi quỷ quái này trong quãng thời gian dài như vậy mà cái gì cũng không thể làm.

Phúc quản gia quang trong mắt chợt lóe, lập tức khôi phục lại sắc mặt bình tĩnh vô ba ban nãy, “Vậy Đỗ Công tử đối với trang chủ nhà ta rốt cuộc là…..”

Đỗ Lân nhớ lại Giang Vô Bạn vừa mới hùng hùng hổ hổ cách đây không lâu, lập tức giật mình, hai tay chà xát mảng da gà đang nổi lên, lòng vẫn còn sợ hãi nói: “Nếu thời gian có thể quay lại, ta tuyệt đối sẽ không tùy tiện dính vào Giang Vô Bạn!”

Cho dù là muốn bức đông cung đồ của Giang Vô Bạn, cũng có thể dùng phương pháp khác đạt được, mụ nội nó chứ, như vậy sẽ không phải cùng cái tên khó chơi như vậy lăn trên giường, bản thân còn bị mỹ sắc cùng thân thể tuyệt mỹ mê muội đầu óc, kết quả là chọc tới một cây đào thối vừa nguy hiểm lại vừa tồi tệ (chắc ý bạn muốn nói tới Xà hạt phu nhân).

Muốn bội tình bạc nghĩa, ăn xong bỏ chạy? Được, chỉ cần ngươi có thể thằng được Giang đại kiếm khách nắm trong tay thanh phong ba thước, nếu không thì chịu khó sờ đầu ủy khuất cầu toàn đi.

Phúc quản gia nhìn bộ dạng hắn mặt mày chán ghét, ngón tay run rẩy, lão nhân gia cố nén lại ham muốn được chưởng cái đồ vô sỉ này một phát, hít sâu hai ngụm khí, lúc này mới trầm giọng nói: “Nói như vậy, Đỗ công tử tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không động tình với trang chủ nhà ta?”

“Hứ!” Đỗ Lân bĩu môi khinh thường, “‘Tình cảm’ này nọ chính là thứ đồ không bền chắc nhất, chỉ hai ngày thấy mới lạ, còn ai nhớ rõ ai? Nếu thật sự có thiên trường địa cửu (vĩnh hằng, mãi mãi), trên đời cũng sẽ không có nhiều người bạc tình phụ lòng như vậy.”

Ngươi không phải chính là dạng người thay lòng đổi dạ điển hình nhất sao?

Đám hùng nam dùng ánh mắt lột da lóc xương hắn.

Phúc quản gia hít sâu một hơi, “Thất lễ.” Nói xong liền đề khinh công, phóng ra ngoài.

“Ách?” Đỗ Lân còn chưa sáng tỏ, chợt nghe từ bên ngoài truyền đến một trận rầm rầm hỗn loạn, chấn động đến ngay cả sàn nhà cũng rung rung.

Ách…… Hắn nói gì mà khiến người người đều oán trách chứ?

Đỗ Lân rụt cổ, có chút chột dạ kéo kéo áo.

Như thế nào ở Lâm Kiếm trang này từ chủ tử đến hạ nhân đều có sở thích lúc tức giận thì liền chạy ra ngoài đập phá đồ vật xả giận vậy……

Không mất bao lâu, lão giả có vẻ trông đặc biệt thần thanh khí sảng lần thứ hai trở lại trong sảnh, trên lông mày khóe mắt ẩn nhẫn biến tức giận trở thành hư không, thậm chí còn vui tươi hớn hở nhìn về phía Đỗ Lân bên này, nhất phái trưởng bối hiền lành phong độ, thấy Đỗ Lân run rẩy từng hồi, lùi hai bước.

“Ha ha, nếu Đỗ công tử không có tâm tư kia với trang chủ nhà ta là tốt rồi…… Trang chủ đối với Đỗ công tử, khụ khụ…… Ta nghĩ chỉ là nhất thời mê luyến thôi, đợi cho nhận rõ bộ mặt thật của Đỗ công tử, tự nhiên sẽ không còn muốn dây dưa nữa. Trang chủ nhà ta quang minh lỗi lạc, phải nói chính là một nam nhi tốt mà mọi người đều khâm phục, hiển nhiên sẽ không quá dính đến loại nghiệt duyên này…..”

Cách nói sao nghe có vẻ giống châm chọc.

Đỗ Lâm bị châm đến toàn thân ngứa ngáy, nhưng lại không nổi giận được, hắn đã được hưởng thụ uy lực nổi điên của lão quản gia, bằng tấm thân nhỏ bé này của hắn, đảm bảo tuyệt đối không chịu nổi nửa quyền của lão.

Bất quá, nếu thật có thể giống như lời lão nói thì quá tuyệt vời.

Đỗ Lân không khỏi bắt đầu nghĩ tới tương lai tươi đẹp bị Giang Vô Bạn ghét bỏ.

Lão quản gia lải nhải lẩm bẩm khoe khoang trang chủ nhà mình công tích vĩ đại ra sao, thần uy cái thế thế nào xong, lúc này mới nhớ tới vấn đề chính, ho khan một tiếng, hai mắt sáng quắc, nhìn chằm chằm Đỗ Lân như đang hồn bay vào cõi tiên, ảo tưởng đến tương lai tốt đẹp tự do hạnh phúc bị Giang Vô Bạn vứt bỏ, trầm giọng nói: “Dựa vào những yếu tố trên, ta nghĩ muốn cùng Đỗ công tử làm một cái giao dịch có lợi cho cả đôi bên.”

“À……. A?”

“Rất đơn giản, Đỗ công tử muốn có được bức đông cung đồ của trang chủ nhà ta, ta lại không muốn nhìn thấy Đỗ công tử ở lại nơi này, như vậy, chỉ cần ngươi giúp trang chủ nhà ta vượt qua cửa ải khó khăn lần này, chúng ta cao thấp tất cả trang đinh, đều sẽ giúp ngươi thuận lợi rời khỏi Lâm Kiếm trang.”

Đỗ Lân nhất thời bị đề nghị này làm cho đầu óc mơ hồ.

Hắn nhìn Phúc quản gia thần sắc trấn định trước mặt, quanh người còn có đám trang đinh đang kinh ngạc đến hai tròng mắt đều muốn rớt ra ngoài, có cảm giác mình tựa hồ vừa nghe được cái gì đó.

“Ngươi…. Ngươi vừa nói cái gì? Ta gần đây tai không được tốt cho lắm, nghe không được rõ……”

Ánh mắt mọi người nhất tề soàn soạt nhìn về phía người vừa mới xuất khẩu, Phúc quản gia.

Người kia cũng phi thường tốt bụng lần thứ hai lặp lại: “Ngươi giả bộ trong lòng ngưỡng mộ trang chủ nhà ta, trước mắt giúp y vượt qua cửa ải khó khăn lần này, giúp cho công lực thăng tiến lên tầng thứ bảy, chúng ta cao thấp trong Lâm Kiếm trang tất giúp người thoát khỏi nơi đây. Đương nhiên, lúc đó, Xà hạt phu nhân khẳng định đã bị trang chủ công lực đại tiến giết chết, việc này ngươi không cần lo lắng.”

Đỗ Lân vẫn như cũ đứng ngây ngốc tại chỗ, đầu mạnh mẽ hoạt động, vội vàng tính toán lợi hại vấn đề này.

Vừa có thể tiêu diệt Xà hạt phu nhân, bảo trụ trinh tiết cùng mạng nhỏ của mình, lại không cần thẳng thừng đắc tội Giang Vô Bạn, thật đúng là lựa chọn không tồi–

Giang Tam rống lớn về phía lão quan gia phát điên, “Phúc bá, đầu ngươi bị hỏng rồi sao? Làm như vậy chính là phản bội trang chủ!”

Sắc mặt Phúc quản gia đông lạnh, một tay chỉ vào Đỗ Lân vẫn còn đang tính toán lợi ích, thanh âm lạnh lùng nói: “Nếu là muốn tốt cho trang chủ, đây mới là việc phải làm! Chẳng lẽ ngươi muốn nhìn thấy trang chủ càng đi càng xa, còn là vì cái lang tâm cẩu phế đó sao?”

Ê ê……

Đỗ Lân ở một bên lập tức cúi mặt xuống.

Nếu muốn nói xấu ai đó, ít nhất cũng nên chọn thời điểm người ta không có ở đó mà nói chứ?

“Chính là…… Chính là trang chủ y tuyệt đối sẽ không cho phép ngươi làm như vậy đâu! Ngươi vi phạm mệnh lệnh của trang chủ thế này là không được a! Phúc bá!” Giang Tam sốt ruột đi lại xung quanh, việc phản bội trang chủ, hắn nghĩ cũng không dám nghĩ, cho dù trang chủ hạ mệnh lệnh gì, hắn chỉ cần vâng lời là được, mặc kệ trang chủ làm như vậy là có suy nghĩ gì, đây với đúng là thái độ làm hạ nhân.

“Việc này là ta đề ra, tất cả trách nhiệm một mình ta sẽ gánh vác! Ta không thể giương mắt nhìn trang chủ bị hủy trong tay yêu nghiệt này như vậy, trang chủ y trên lưng còn mang chức trách của Giang gia, chống đỡ cả Lâm Kiếm trang, tuyệt đối không thể sa vào trong đoạn nghiệt tình còn chưa chắc tồn tại được này! Nếu trang chủ cứ tiếp tục như vậy, sao ta có thể không làm… lão gia phu nhân đã gửi gắm hy vọng vào chúng ta phải thất vọng đây? Tương lai xuống hoàng tuyền, còn mặt mũi nào mà đối diện với lão trang chủ? Chúng ta là muốn tận trung với trang chủ, nhưng lão phu nhất định không phải là người trung thành một cách ngu ngốc! Không thể bị trung thành che mắt, nhìn không rõ thị phi tốt xấu! Đợi chuyện này xong xuôi, tự tự nhiên sẽ chịu tội trước mặt trang chủ, đến lúc đó muốn chém muốn giết, lão phu tuyệt đối không một chút nhíu mày!”

“Phúc bá……” Giang Tam và đám hán tử thanh âm ngạnh nuốt, mắt hổ rưng rưng.

Phúc quản gia dõng dạc, trong lời nói chứa đầy căm phẫn kích động cảm xúc cả đại đường, trong một quãng thời gian ngắn, cả đám hùng nam cuối cùng nhịn không được rầm rầm quỳ xuống, rạp đầu bái trước Phúc bá, “Phúc quản gia, chúng ta sai rồi, chúng ta sai rồi!”

Giang Tam khóc thét nói: “Ta đây còn tưởng rằng bản thân như vậy là tốt cho trang chủ, vì trang chủ san sẻ giải tỏa phiền muộn, đâu biết rằng…… Ta sai rồi, ta sai rồi!”

Phúc quản gia hai mắt đầy lệ, bước về phía trước hai bước kéo Giang Tam lên, vui mừng nói: “Các ngươi hiểu được là tốt rồi….. Hiểu được là tốt rồi…..”

Bên này còn đang náo nhiệt trình diễn tiết mục cảm động lòng người, bên kia Đỗ Lân lại bĩu môi, buồn bực khôn tả.

Cái đám này, nói hắn cứ giống như là hồng thủy mãnh thú vậy, minh mẫn chút đi, hiện tại hắn mới là người bị hại được không? Là tại cái vị trang chủ vĩ đại kia của bọn họ bắt người lại quản giáo đấy chứ, tuy cũng là vì suy nghĩ cho cái mạng nhỏ của hắn, nhưng cái loại tổn hại này một mình hắn thì đâu có thực hiện được, đúng chứ?

“Đỗ công tử!”

“A?” Bất thình lình bị điểm danh, Đỗ Lân toàn thân run lẩy bẩy.

“Không biết ý Đỗ công từ thế nào?” Tất cả mọi người dùng loại ánh mắt khủng bố nóng rực muốn thiêu người ta đến cháy xém quan sát hắn, Đỗ Lân theo bản năng lùi lại một bước nhỏ.

“Dâm….. Đỗ công tử nhất định là đáp ứng đúng không?” Giang Tam nhe răng cười nắm lấy nắm tay của mình, phát ra tiếng vang rắc rắc kinh khủng khiến Đỗ Lân phải nuốt một ngụm nước bọt.

“Các ngươi, đừng bức Đỗ công tử như vậy, đây đúng là việc đôi bên cùng có lợi, Đỗ công tử sao có thể không đáp ứng phải không?” Phúc quản gia vừa nói vừa dùng ánh mắt tràn ngập sát khí quăng về phìa Đỗ Lân, người kia thập phần phối hợp rùng mình một cái.

Đáng giận! Các ngươi liền ấn định ta chắc chắn sẽ đáp ứng đúng không?

Đỗ Lân lửa giận dâng lên ngùn ngụt, siết chặt nắm tay.

Chủ tử các ngươi ức hiếp ta, đám các ngươi cũng bắt chước ức hiếp ta, nhìn lão tử dễ ức hiếp lắm sao?

Cơn giận trong lòng Đỗ Lân bốc lên, ác độc sinh ra can đảm, trên mặt lại hiện ra phong độ của người tri thức thập phần ôn nhã tươi cười, “Muốn ta đáp ứng cũng được, bất quá ta còn muốn thêm vào một điều kiện.”

“Ngươi!” Giang Tam bước nhanh tới phía trước, hai lưỡi búa to đùng sau lừng đã muốn rút ra khỏi tay.

“Đừng quên, mệnh của chủ tử các ngươi bây giờ còn đang nằm trong tay ta.” Khặc khặc khặc, không tin không thể câu được đám người ngu xuẩn suốt ngày chỉ biết vũ đao lộng thương các ngươi.

“Không biết Đỗ công tử còn gì chỉ giáo?” Ngươi tốt nhất đừng giở trò bịp bợm gì đó với lão phu!

“Chẳng qua chỉ là việc thuận tiện nhấc tay thôi, ta sẽ không làm khó dễ đám người các ngươi.” Hừ! Nếu chết thì mọi người cùng chết, không lý nào lão tử khổ sở, các ngươi lại có thể ở một bên xem náo nhiệt.

Đỗ Lân hắc hắc cười gian, đợi cho đám hùng nam xung quanh bị ánh mắt của hắn khiến cho rùng mình tập thể mới chậm rãi nói ra điều kiện cuối cùng, “Chỉ cần các ngươi cung cấp văn phòng tứ bảo cho ta, lúc ta sáng tác thì phối hợp với miêu tả của ta mà thực hiện động tác tương ứng để ta tham khảo, ta sẽ cùng trang chủ của các ngươi chơi trò tình yêu, ta tuyệt đối không nói hai lời, phải làm cái gì liền làm cái đó!”

Truyện Chữ Hay