Tháng chín tới, bầu không khí cũng dịu mát hơn, sáng sớm đạp xe tới lớp, hơi lạnh thấm vào áo khiến cậu nổi da gà. Phó Tiểu Tư hắt hơi, tóc mái xòa xuống che đi đôi mắt. Mấy hôm sau, cậu luôn muốn đi cắt chỗ tóc đã dài ra này nhưng mãi vẫn không có thời gian. Thầy dạy mỹ thuật muốn cậu tham gia cuộc thi hội họa nên mấy ngày gần đây chiều nào cậu cũng phải ngồi vẽ.
Khoảng thời gian tự học sau giờ chiều, phó Tiểu Tư và Lục Chi Ngang không cần có mặt, hai người có thể vác giá vẽ tới phòng tranh hoặc tới ngọn núi phía sau trường. Lập Hạ nhìn họ nghênh ngang về sớm, trước khi đi, Lục Chi Ngang còn cười tít mắt chào cô, điều này khiến Lập Hạ tức tới nghiến răng nghiến lợi. Nhưng dù có tức đến mấy cũng vậy thôi, quả thực thành tích của cô không thể so sánh nổi với hai người họ. Đó cũng là điều khiến cô cảm thấy cực kì bất công, tại sao người vẽ vời kẻ ngủ gật trong lớp có thể thi được hạng nhất hạng nhì, còn người chăm chỉ ghi bài, dốc toàn lực ôn tập cũng chỉ có thể lọt vào top ?
Ông trời ơi, ông có đang mở mắt không đó.
Cổng trường là trạm cuối của tuyến xe buýt số , điểm cuối đầu kia của tuyến này thuộc vùng ngoại ô thành phố Thiển Xuyên, nơi có một nhà xưởng bỏ hoang mọc tràn cỏ dại, cỏ cao tới mức không thấy đầu người, từng nhánh cỏ đậm nhạt khác màu nghiêng ngả trong gió, vẽ nên từng đợt sóng gợn như làn nước êm.
Nhưng sợi lau màu trắng bay vút lên, bám đầy vào người đi đường.
Phó Tiểu Tư tựa người lên ghi - đông, chiếc tai nghe vang lên điệu nhạc xập xình. Nam ca sĩ hát mãi một câu: "I walked ten thousand miles, ten thousand miles to reach you..", câu hát ấy tựa như lời mê sảng trong cơn mơ nhưng lại cực kỳ hợp với tiết tấu bài hát này, như thể có những người đang thổi sáo ngay giữa trạm xe ồn ã vậy. Họ đứng giữa sự huyên náo, thổi sáo ru ánh hoàng hôn trở nên yên tĩnh, biến con người hóa những chú chim, biến thời gian thành quá khứ, rồi lại biến quá khứ thành những dòng hồi ức.
Phó Tiểu Tư vừa đưa mắt nhìn lên đã thấy Lục Chi Ngang đứng trước mặt, cậu cau mày nói:
"Tốt nhất lần sau nhanh cái chân lên"
"Có phải tớ không muốn nhanh đâu, chỉ tại có một em gái nhất quyết mời tớ uống coca thôi mà, thịnh tình khó chối lắm."
"Lộn chủ ngữ rồi kìa, rốt cuộc là ai mời ai?"
".. Cậu được lắm!"
"Cậu còn không đi lấy xe, tớ đảm bảo hôm nay lại tới muộn."
Lục Chi Ngang sực tỉnh, vỗ bốp một cái lên đầu rồi chạy như bay, vạt áo phấp phới tựa như đóa hoa thanh khiết đương nở rộ trong nắng hè.
Trong mắt nữ sinh, những nam sinh đẹp trai như cậu ấy kiểu gì cũng sẽ được so sánh với hoa khôi.
Cuối cùng, hai người vẫn cứ tới muộn. Phó Tiểu Tư lườm Lục Chi Ngang một cái sắc lẹm, Lục Chi Ngang húng hắng ho vài tiếng giả vờ không thấy. Thế nhưng thầy giáo thì không. Hậu quả là hai người phải nộp năm bức vẽ tượng thạch cao ngay ngày mai. Phó Tiểu Tư nhìn Lục Chi Ngang, đôi mắt gườm gườm như sắp bùng cháy.
Trên đường về nhà, Phó Tiểu Tư thản hiên bảo:
"Tớ thương cậu lắm, tối nay phải vẽ tận mười bức cơ mà"
Ngay sau đó, chiếc xe đạp của Lục Chi Ngang lảo đảo vài cái rồi đổ kềnh, Phó Tiểu Tư chẳng thèm quan tâm mà cứ đi tiếp, để lại Lục Chi Ngang ngồi dưới đường gào thét: "A a a a a a a a a a.."
Một đàn quạ dáo dác bay vụt ra khỏi lùm cây.
Chớp mắt đã tới tháng Mười, bầu trời bắt đầu cao hơn, thỉnh thoảng Lập Hạ nhìn thấy những đàn chim bay di cư về phía Nam, tiếng vỗ cánh cực kỳ rõ ràng. Chỉ cần nhắm mắt thôi, cô đã có thể nhìn thấy ánh nắng ấm áp ngập tràn đất phương Nam, đàn chim bay qua những vùng non xanh nước biếc.
Tuần nào cũng có bài kiểm tra.
Người nơi đây không ai không biết ngôi trường này có tỷ lệ học sinh lên lớp đạt gần một trăm phần trăm, bởi vậy muốn lọt vào top có thành tích tốt nhất hẳn là chuyện không hề dễ.
Lập Hạ ngày nào cũng thấy mệt bã người, Thất Thất là học sinh nghệ thuật lại không cùng lớp với cô, Thất Thất ở lớp A, còn cô ở lớp A, đều là hai lớp nổi tiếng nhất khối. Lớp A là lớp nghệ thuật có tiếng, phân nửa số học sinh thi vào ngôi trường này bằng môn nghệ thuật đều học ở đây, vì vậy nên ngày hội văn hóa tới gần, hầu như cả lớp A đều đăng ký tham gia. Còn lớp A lại là nơi tập trung các học sinh đạt điểm cao trong trường, lần nào trong top cũng phải có tới tám người thuộc lớp A, sáu mươi sáu người đều sẽ nằm trong top .
Lớp A tổng cộng có sáu mươi sáu học sinh.
Bởi vậy nhiều khi Lập Hạ thấy cô và Thất Thất nhưng sống trong hai thế giới. Thất Thất học vẽ tranh truyền thống, ngay từ nhỏ đã phải học vẽ cá vàng vẽ nòng nọc vẽ tôm he, vẽ những đóa mẫu đơn nở rực rỡ giữa trời hạ và mãi mãi không tàn trên mặt giấy Tuyên Thành. Còn cô thì cả năm lớp chỉ dành để học phát họa, đến lớp thì thôi học vẽ, lớp đã không biết để giấy bút ở đâu nữa rồi. Thế nhưng Lập Hạ chưa bao giờ thấy như vậy không ổn, cuộc sống này rất công bằng, tuy không vẽ được nhưng cô lại là người có thành tích cao nhất huyện, từ đó thuận lợi bước vào ngôi trường này. Hơn nữa trong bốn kỳ kiểm tra trong hai tháng từ khi khai giảng đến nay, cô vẫn luôn giữ vị trí trong top . Lập Hạ tự nhủ "Ừ, được như thế này cũng không dễ."
Vậy mà cô vừa nói xong, một cảm giác bi tránh đã từ đâu ập tới.